Chương 14: Nhị tiểu thư và tiểu thiếu gia (2)
Edit: jena
Không nghỉ ngơi đàng hoàng, Sở Nhuế căng thẳng lo âu, anh thử nói chuyện cùng gia đinh cách đó không xa: "Xin chảo, cho hỏi có thể lấy cho tôi một ly trà xanh được không?"
Gia đinh trên hành lang: "Thưa quý khách, xin cậu chờ một lát, tôi sẽ đi pha trà ngay!"
Sở Nhuế nhìn gia đinh, trầm tư: vậy có thể đối đáp trôi chảy, thực sự không khác gì người bình thường?
Dưới những bóng cẩm tú cầu, một thiếu nữ diễm lệ đang ngồi ở bàn đá xanh. Cô mặc váy hoa, phe phẩy quạt, bên cạnh cũng có nha hoàn hầu hạ.
"Người đó là nhị tiểu thư." Gia đinh bưng ấm trà, bất ngờ nói, dạo cho Sở Nhuế giật mình nhảy dựng. Anh nghiêng đầu, không biết người này xuất hiện bên cạnh mình khi nào.
Gương mặt của đối phương rất trắng, trắng đến dọa người, có thể nói là giống với nhị tiểu thư đang ngồi ở trong sân. Nhị tiểu thư còn tô son điểm phấn, còn người này chỉ có một gương mặt trắng bệch, không khác gì ma nơ canh, hoặc là xác chết.
"Quý khách, mời uống trà."
Giọng nói của gia đinh như một bát nước đá, nghe xong khiến cho cả cả người tê dại.
Sở Nhuế nhận lấy ấm trà: "Để tôi... tôi tự mình... uống, uống." Nói xong, anh bưng ấm trà vào trong phòng.
Đóng cửa lại, Sở Nhuế tựa lưng vào cửa thở dốc. Anh giơ ấm trà lên. Tay cầm của anh đổ mồ hôi nhưng không hề cảm nhận được hơi nóng từ ấm trà. Anh mở nắp, bên trong có hơi nước, lá trà đen trôi nổi bên trên, nước trà bốc mùi hôi thối.
Sở Nhuế chán ghét nôn khan vài cái, không cần uống trà xanh nữa, bây giờ anh không buồn ngủ chút nào, tinh thần căng chặt không chịu được.
"Quý khách! Ăn sáng!"
"Gái ơi là gái, sao khi ngủ em thích nghiến răng vậy hả, chị ngủ không được!" Hoàng Tiên Tiên cười cười oán trách, tối hôm qua Cam Hiểu Hiểu vẫn còn sợ bóng đen ở trong phòng nên không dám quay về ngủ, cô đành ngủ cùng với cô bé.
Cam Hiểu Hiểu đỏ mặt, bỗng thấy Sở Nhuế, anh chào Hoàng Tiên Tiên: "Chào chị Tiên Tiên."
Hoàng Tiên Tiên liếc sang Sở Nhuế: "Ồ... Sợ bạn trai biết tật xấu khi ngủ của em hả?"
Bạn trai?
Sở Nhuế giải thích: "Hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ quen biết nhau ở trong trò chơi thôi."
Ánh mắt Cam Hiểu Hiểu liền tối sầm xuống: "Hiểu lầm rồi, em và anh ta không có quan hệ gì hết!"
"Hả?" Sở Nhuế cho rằng hai người họ cũng được xem như là bạn bè.
"Hả gì mà hả?!" Cam Hiểu HIểu trừng mắt, vùi đầu ăn.
Sở Nhuế thấp giọng hỏi cô: "Có phải em khó chịu ở đâu không? Ai chọc em hả?"
Vừa dứt lời, bàn chân dưới bàn của anh bị Cam Hiểu Hiểu đạp lên. Sở Nhuế đau đến nhăn mặt, ngậm bồ hòn làm thinh, hoàn toàn không biết sao anh lại chọc cô bé.
"Cô Cam, cô có thể nói một chút về chuyện tối hôm qua được không?" Chu Tây Vũ hỏi.
Mọi người đều nhìn về phía Cam Hiểu Hiểu, cô đặt đũa ăn xuống, nhớ lại hình ảnh đến bây giờ vẫn còn khiến mình sợ hãi: "Tôi vốn định đi ngủ..."
Vừa cởi áo khoác xong, Cam Hiểu Hiểu ngửi thấy mùi hương trên áo mình, đó là một mùi hương cây cỏ nhàn nhạt: "Không ngờ anh ấy còn xịt nước hoa!" Cô mỉm cười, sau đó thu xếp lại biểu tình, đặt quần áo lên ghế.
Cam Hiểu Hiểu cô đơn vuốt tóc, ngồi ngốc ở trên ghế, không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng nổi lên một cơn gió, lồng đèn treo trên hành lang lay động. Bóng đỏ của lồng đèn nhập nhoạng hắt vào trong phòng, đột nhiên cái bàn trước mặt cô bị một bóng đen bao trùm. Cam Hiểu Hiểu hốt hoảng nhìn ra sau, phát hiện có một cái bóng đen thật lớn đang bám trên tường sau lưng mình.
"Cô nói là bóng đen đó đột ngột xuất hiện?" Chu Tây Vũ hỏi.
Cam Hiểu Hiểu gật đầu.
"Lúc trước có ai từng gặp quái vật chưa?" Cam Hiểu Hiểu hỏi.
Tôn Phong nói: "Từng gặp, tuy tôi chỉ vừa tham gia hai phó bản nhưng cũng nhìn thấy nhiều yêu ma quỷ quái rồi. Mọi người chắc là không biết, phó bản trước của tôi là một phó bản trong Liêu Trai, có yêu hồ, có quỷ nữ, may mắn là có một pháp sư biết trừ yêu hàng ma, tôi mới nhặt được cái mạng của mình về. Từ trong trò chơi ra ngoài cũng đã là 3 giờ chiều!"
Hoàng Tiên Tiên uống một ngụm canh: "Nếu là yêu ma quỷ quái thì tôi và anh tôi đúng là không gặp được, nhưng có gặp một con hổ, cũng nguy hiểm lắm, nghe anh kể như vậy thì kỳ diệu quá."
"Đừng ham hố, nếu không có pháp sư ở đó, thực sự người bình thường như chúng ta không đối phó nổi với quỷ quái đâu."
Sở Nhuế nhìn đồ ăn trước mặt, nhớ lại ấm trà gia đinh pha cho mình, dạ dày chộn rộn khó chịu, anh không ăn gì, Thương Trọng Lệ không biết đã đi đâu, không đến ăn sáng. Cam Hiểu Hiểu bắt đầu uống canh, những người khác cũng ăn uống bình thường.
Sau khi bữa cơm kết thúc, một mình Sở Nhuế đi ra vườn sau phía sau, chỉ cần đi thêm khoảng hai mươi bước nữa là có thể vào trong khu vườn phía tây, Sở Nhuế suy nghĩ, vẫn là không nên vào.
Anh ngồi xổm ven hồ nước, cá tung tăng bơi lội bên dưới, không ngờ cả động vật cũng có ý thức của mình.
"Cá có gì vui?"
Sau lưng bất thình vang lên một tiếng nói, Sở Nhuế lại bị dọa sợ, run rẩy quay đầu nhìn. Bên cạnh anh xuất hiện một cậu bé, khoảng cách chưa đến một mét, sắc mặt cậu bé nhợt nhạt, quần áo cỡ nhỏ, mái tóc đầy dầu.
"Cá có gì vui? Anh chưa chơi cái gì vui à?"
Sở Nhuế an ủi bản thân, trước mặt anh là một đứa trẻ, không phải quái vật.
"Em có chơi cái gì vui không?" Sở Nhuế hỏi.
Cậu bé cầm tay Sở Nhuế. Bàn tay của em rất lạnh, giống như người chết: "Em dẫn anh đi chơi, anh đi cùng em!"
Cậu bé lôi lôi kéo kéo Sở Nhuế vào một căn nhà nhỏ.
Trong phòng có một cái bàn gỗ, dưới chân bàn có cột một sợi dây thừng, đầu dây thừng cột một con chim sẻ con. Chim sẻ ríu rít kêu, dồn dập chói tai.
"Xem! Đồ chơi của em!"
Đồ chơi là... chim sẻ?
Bộ dáng của cậu bé rất hưng phấn, em lấy một nắm gạo từ trong ngăn tủ ra, rải xuống chỗ dây thừng không thể kéo tới, dụ dỗ chim sẻ. Chim sẻ cố gắng dùng sức bay loạn để thoát ra ngoài, đôi cánh phành phạch bay lên liền bị dây thừng kéo về, đụng vào góc bàn.
"Ha ha ha ha..." Cậu bé vỗ tay, trầm trồ khen gợi, Sở Nhuê thì không cười nổi.
Chim sẻ váng đầu nhưng vẫn liều mạng muốn thoát khỏi dây thừng. Nó dùng sức bay, liều mạng đập cánh khắp bốn phía, chân trái bị dây thừng cột vào đột nhiên bị xé rách. Chim sẻ thoát ra ngoài đã vắt kiệt sức lực, nó té lăn ra đất, cái chân của nó đầm đìa máu, phần còn lại vẫn còn ở chung với dây thừng.
"Ha ha ha ha ha ha..."
Chim sẻ hẳn đã đói rất lâu, dù bị đứt một chân vẫn cố gắng lết về chỗ mấy hạt gạo. Cái mỏ nho nhỏ há ra vừa định ăn, bỗng nhiên một còn mèo vụt ra từ trong góc tối, nó nuốt chửng con chim sẻ vào bụng, không gian vang lên tiếng cắn nuốt và tiếng mèo kêu.
"Ô! Ha ha ha ha ha ha..."
Sở Nhuế giật mình, tiếng cười của đứa trẻ này khiến anh hoảng sợ đến cực điểm.
"Sao anh không cười? Anh không thấy chơi vui?" Cậu bé lăm lăm nhìn Sở Nhuế, đôi mắt trắng dã dại ra khiến Sở Nhuế sởn tóc gáy.
Sở Nhuế lùi về sau vài bước, hốt hoảng bỏ chạy, một đường chạy về vườn hoa thì đụng phải Thương Trọng Lệ.
"Đồ ngốc, anh lại chạy lung tung đi đâu?"
Sở Nhuế nhìn thấy Thương Trọng Lệ, an tâm hẳn: "Chào... Ngại quá, tôi vừa, vừa gặp một cậu bé..."
"Một thằng nhóc mà đã dọa anh thành như vậy?" Thương Trọng Lệ cúi đầu nhìn, trên trán Sở Nhuế vẫn còn lấm tấm mồ hôi, cậu tỏ vẻ ghét bỏ.
Sở Nhuế cũng không ngại, dù gì Thương Trọng Lệ cũng đã ghét anh, anh cũng không thích cậu, chỉ cần không đụng chạm nhau, Thương Trọng Lệ có thể trong nguy nan giúp đỡ mình một chút là được.
"Đứa trẻ đó... Không giống bình thường..."
"Vô nghĩa." Thương Trọng Lệ ngắt lời anh: "Anh trai, ở đây là thế giới trò chơi, độ khó 2 sao, anh nghĩ có thứ gì bình thường hả?"
"Ai?!" Sở Nhuế đột nhiên la lên.
Thương Trọng Lệ: "?"
Thương Trọng Lệ hậu tri hậu giác cảm thấy Sở Nhuế đang lợi dụng mình, trừng mắt nhìn.
Sở Nhuế cảm thấy lời nói của mình có tác dụng, hơi mừng thầm.
"Cậu... có phát hiện ra gì không?" Thương Trọng Lệ đã biến mất từ buổi sáng, nhất định là đi tìm manh mối trong phó bản, nói không chừng đã thấy gì đó.
Thương Trọng Lệ: "Hả?" Cậu đánh giá Sở Nhuế: "Không có gì hết, cho dù có, với đầu óc của anh, nói xong có tác dụng gì không?" Nói õng, Thương Trọng Lệ phất tay rời đi, chỉ còn Sở Nhuế tức giận đứng tại chỗ.
——
Cẩm tú cầu mọc tốt tươi, dù trên mặt đất đã phủ đầy cánh hoa nhưng trên cành cây vẫn còn đầy những đóa hoa trắng tuyết.
"Tiểu thư, trời lạnh." Nha hoàn phủ một tấm áo choàng lông thật dày lên người nhị tiểu thư ở trong vườn.
Sở Nhuế nhìn áo sơ mi ca rô trên người mình, lại nhìn áo khoác của vị tiểu thư kia, cảm thấy hơi nong nóng.
Trời tháng tư... mà lạnh?
Nhị tiểu thư cũng yếu ớt quá.
Sở Nhuế nhớ đến một người.
"Anh Sở!" Lạc Đường Hử đang viết chữ, rồng bay phượng múa, thương tù hữu lực*, Sở Nhuế không khỏi tấm tắc khen ngợi trong lòng.
"Sao anh Sở lại đến đây, không ở cùng người tình nhỏ của mình à?"
*苍遒有力: thường được sử dụng để mô tả cảm giác mạnh mẽ và thô ráp của các tác phẩm thư pháp và hội họa.
Sở Nhuế nghĩ thầm, sao mà ai cũng nghĩ rằng anh và Cam Hiểu Hiểu đang quen nhai vậy. Dù cho anh có đi tìm đối tượng thì cũng không phải kiểu trâu già gặm cỏ non, thích một cô bé nhỏ hơn mình 10 tuổi được.
"Anh Lạc nói đùa, tôi và cô bé chỉ là bạn bè bình thường, không nên làm xấu thanh danh của con gái nhà người ta thế được."
Lạc Đường Hử: "Ra là thế, xin lỗi, tôi đường đột quá."
Sở Nhuế đẩy gọng kính: "Ngày mai kết thúc bữa tiệc, anh Lạc sẽ đi ngay ạ?"
Lạc Đường Hử: "Đương nhiên rồi, tôi còn công việc ở Giang Ninh, bận lắm! Bây giờ chưa đủ thời gian đàm đạo với anh Sở, khi nào có thời gian rảnh, tôi sẽ đến Tần Hoàng tìm anh."
"Giang Ninh cách nơi đây khoảng hơn 100 cây số, đi lại không tiện, anh Lạc vừa đi, lão gia chắc cũng nhớ mong nhiều." Sở Nhuế bất động thanh sắc nói.
Lạc Đường Hử xua xua tay: "Cha tôi thích em trai hơn, hơn nữa, đàn ông trưởng thành, vẫn là nên chú trọng gầy dựng sự nghiệp của mình."
"Em trai?" Sở Nhuế hỏi.
Lạc Đường Hử: "Là em trai thứ ba của tôi."
"Em trai thứ ba?"
"Đúng thế. Là con trai của cha tôi và vợ hai của ông, cũng không quá thân thiết với tôi."
Sở Nhuế lại hỏi: "Tôi nhìn thấy ở trong vườn hoa có gia đinh gọi một người là nhị tiểu thư..."
"Đó là em gái tôi, cũng là con gái của mợ hai. Mẹ ruột của tôi vì sinh tôi mà mất sớm, mợ hai được cưới sau đó."
Sở Nhuế đẩy gọng kính.
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh."
Khi Sở Nhuế quay về, Cam Hiểu Hiểu đang ngồi trong vườn ngắm hoa.
"Sao em lại ngồi đây?" Đây là chỗ ngồi của nhị tiểu thư nhà họ Lạc ngồi khi anh rời đi.
Cam Hiểu Hiểu giả vờ không quan tâm đến Sở Nhuế.
Sở Nhuế không hiểu chuyện gì, khi ăn sáng cô bé cũng đạp lên chân anh, bây giờ lại tỏ ra không thèm để ý đến anh, quả thật anh không hiểu mình đã làm gì mà chọc phải cô.
Sở Nhuế lắc đầu, đứng dậy chuẩn bị lên lầu.
"Này!" Cam Hiểu Hiểu gọi lại: "Em không nói chuyện với anh, anh cũng không chịu nói chuyện hay an ủi em?"
Giọng điệu của Cam Hiểu Hiểu đầy ai oán.
Sở Nhuế dừng bước, bất đắc dĩ quay lại: "Anh... sẽ không an ủi em."
Bộ dạng thành thành thật thật của anh chọc cười Cam Hiểu Hiểu: "Dạ, ai cần anh an ủi đâu, anh và em có liên quan gì đến nhau à?"
Sớ Nhuế suy nghĩ cẩn thận, chẳng lẽ Cảm Hiểu Hiểu giận mình vì mình nói hai người chỉ quen nhau trong trò chơi?
Sở Nhuế vội vàng xin lỗi: "Khi nãy anh ăn nói vụng về, xin lỗi em, anh nghĩ chúng ta là bạn của nhau."
Cảm Hiểu Hiểu nhìn anh một lúc lâu, thở dài: "Anh vĩnh viễn sẽ ghi nhớ em là bạn anh à?"
Sở Nhuế: "Đương nhiên sẽ nhớ rõ." Tuy bọn họ kém tuổi nhau nhưng cũng không phải không thể làm bạn bè, tốt xấu gì cũng trải qua hoạn nạn cùng nhau.
"Anh biết không, em đã trả lại túi của Từ Nguyên cho con trai ông ấy." Cam Hiểu Hiểu đột nhiên không còn là cô gái hồn nhiên ngây thơ, trên người toát ra một vẻ u sầu mệt mỏi.
"Cậu bé..."
"Con của ông ấy mắc bệnh thiếu máu bẩm sinh, chỉ mới có 8 tuổi, khi em đến, cậu bé vẫn còn nằm trên giường bệnh truyền máu. Cậu bé cười, hỏi em chừng nào cha sẽ quay về..."
Cam Hiểu Hiểu khóc, Sở Nhuế trở tay không kịp, móc một bịch khăn giấy trong túi áo đưa cho cô.
"Cậu bé còn nhỏ như vậy, nhìn em, nhưng em không trả lời được, em không đủ dũng khí nói với em ấy rằng cha em sẽ không bao giờ quay lại nữa... Từ Nguyên chết là vì cứu em, ông ấy cần kiếm tiền để chữa bệnh cho con trai mình, nhưng ông ấy còn chưa nhận được một xu nào thì đã bỏ mạng..." Cam Hiểu Hiểu không nhận khăn giấy, Sở Nhuế đành phải im lặng bỏ tay xuống. Có lẽ bây giờ, Cam Hiểu Hiểu chỉ cần có ai đó ở bên cạnh.
"Sao trên đời này lại có bệnh tật chứ?"
Sở Nhuế suy nghĩ: "Khoa học kỹ thuật phát triển, y học cũng phát triển, một ngày nào đó, nhân loại sẽ tìm ra cách chữa trị các căn bệnh nan y."
"Thật vật sao?" Cam Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn Sở Nhuế, gương mặt lấm lem nước mắt, đôi mắt lấp lánh một tia sáng hy vọng.
Sở Nhuế im lặng một lát, gật đầu.
"Chắc chắn rồi."
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Nhắc nhở nhắc nhở, tiêu đề của phó bản cũng đã đưa ra đáp án cho mọi người, cho nên phó bản này rất đơn giản, sẽ không có gì trì hoãn
01.10.22
Không nghỉ ngơi đàng hoàng, Sở Nhuế căng thẳng lo âu, anh thử nói chuyện cùng gia đinh cách đó không xa: "Xin chảo, cho hỏi có thể lấy cho tôi một ly trà xanh được không?"
Gia đinh trên hành lang: "Thưa quý khách, xin cậu chờ một lát, tôi sẽ đi pha trà ngay!"
Sở Nhuế nhìn gia đinh, trầm tư: vậy có thể đối đáp trôi chảy, thực sự không khác gì người bình thường?
Dưới những bóng cẩm tú cầu, một thiếu nữ diễm lệ đang ngồi ở bàn đá xanh. Cô mặc váy hoa, phe phẩy quạt, bên cạnh cũng có nha hoàn hầu hạ.
"Người đó là nhị tiểu thư." Gia đinh bưng ấm trà, bất ngờ nói, dạo cho Sở Nhuế giật mình nhảy dựng. Anh nghiêng đầu, không biết người này xuất hiện bên cạnh mình khi nào.
Gương mặt của đối phương rất trắng, trắng đến dọa người, có thể nói là giống với nhị tiểu thư đang ngồi ở trong sân. Nhị tiểu thư còn tô son điểm phấn, còn người này chỉ có một gương mặt trắng bệch, không khác gì ma nơ canh, hoặc là xác chết.
"Quý khách, mời uống trà."
Giọng nói của gia đinh như một bát nước đá, nghe xong khiến cho cả cả người tê dại.
Sở Nhuế nhận lấy ấm trà: "Để tôi... tôi tự mình... uống, uống." Nói xong, anh bưng ấm trà vào trong phòng.
Đóng cửa lại, Sở Nhuế tựa lưng vào cửa thở dốc. Anh giơ ấm trà lên. Tay cầm của anh đổ mồ hôi nhưng không hề cảm nhận được hơi nóng từ ấm trà. Anh mở nắp, bên trong có hơi nước, lá trà đen trôi nổi bên trên, nước trà bốc mùi hôi thối.
Sở Nhuế chán ghét nôn khan vài cái, không cần uống trà xanh nữa, bây giờ anh không buồn ngủ chút nào, tinh thần căng chặt không chịu được.
"Quý khách! Ăn sáng!"
"Gái ơi là gái, sao khi ngủ em thích nghiến răng vậy hả, chị ngủ không được!" Hoàng Tiên Tiên cười cười oán trách, tối hôm qua Cam Hiểu Hiểu vẫn còn sợ bóng đen ở trong phòng nên không dám quay về ngủ, cô đành ngủ cùng với cô bé.
Cam Hiểu Hiểu đỏ mặt, bỗng thấy Sở Nhuế, anh chào Hoàng Tiên Tiên: "Chào chị Tiên Tiên."
Hoàng Tiên Tiên liếc sang Sở Nhuế: "Ồ... Sợ bạn trai biết tật xấu khi ngủ của em hả?"
Bạn trai?
Sở Nhuế giải thích: "Hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ quen biết nhau ở trong trò chơi thôi."
Ánh mắt Cam Hiểu Hiểu liền tối sầm xuống: "Hiểu lầm rồi, em và anh ta không có quan hệ gì hết!"
"Hả?" Sở Nhuế cho rằng hai người họ cũng được xem như là bạn bè.
"Hả gì mà hả?!" Cam Hiểu HIểu trừng mắt, vùi đầu ăn.
Sở Nhuế thấp giọng hỏi cô: "Có phải em khó chịu ở đâu không? Ai chọc em hả?"
Vừa dứt lời, bàn chân dưới bàn của anh bị Cam Hiểu Hiểu đạp lên. Sở Nhuế đau đến nhăn mặt, ngậm bồ hòn làm thinh, hoàn toàn không biết sao anh lại chọc cô bé.
"Cô Cam, cô có thể nói một chút về chuyện tối hôm qua được không?" Chu Tây Vũ hỏi.
Mọi người đều nhìn về phía Cam Hiểu Hiểu, cô đặt đũa ăn xuống, nhớ lại hình ảnh đến bây giờ vẫn còn khiến mình sợ hãi: "Tôi vốn định đi ngủ..."
Vừa cởi áo khoác xong, Cam Hiểu Hiểu ngửi thấy mùi hương trên áo mình, đó là một mùi hương cây cỏ nhàn nhạt: "Không ngờ anh ấy còn xịt nước hoa!" Cô mỉm cười, sau đó thu xếp lại biểu tình, đặt quần áo lên ghế.
Cam Hiểu Hiểu cô đơn vuốt tóc, ngồi ngốc ở trên ghế, không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng nổi lên một cơn gió, lồng đèn treo trên hành lang lay động. Bóng đỏ của lồng đèn nhập nhoạng hắt vào trong phòng, đột nhiên cái bàn trước mặt cô bị một bóng đen bao trùm. Cam Hiểu Hiểu hốt hoảng nhìn ra sau, phát hiện có một cái bóng đen thật lớn đang bám trên tường sau lưng mình.
"Cô nói là bóng đen đó đột ngột xuất hiện?" Chu Tây Vũ hỏi.
Cam Hiểu Hiểu gật đầu.
"Lúc trước có ai từng gặp quái vật chưa?" Cam Hiểu Hiểu hỏi.
Tôn Phong nói: "Từng gặp, tuy tôi chỉ vừa tham gia hai phó bản nhưng cũng nhìn thấy nhiều yêu ma quỷ quái rồi. Mọi người chắc là không biết, phó bản trước của tôi là một phó bản trong Liêu Trai, có yêu hồ, có quỷ nữ, may mắn là có một pháp sư biết trừ yêu hàng ma, tôi mới nhặt được cái mạng của mình về. Từ trong trò chơi ra ngoài cũng đã là 3 giờ chiều!"
Hoàng Tiên Tiên uống một ngụm canh: "Nếu là yêu ma quỷ quái thì tôi và anh tôi đúng là không gặp được, nhưng có gặp một con hổ, cũng nguy hiểm lắm, nghe anh kể như vậy thì kỳ diệu quá."
"Đừng ham hố, nếu không có pháp sư ở đó, thực sự người bình thường như chúng ta không đối phó nổi với quỷ quái đâu."
Sở Nhuế nhìn đồ ăn trước mặt, nhớ lại ấm trà gia đinh pha cho mình, dạ dày chộn rộn khó chịu, anh không ăn gì, Thương Trọng Lệ không biết đã đi đâu, không đến ăn sáng. Cam Hiểu Hiểu bắt đầu uống canh, những người khác cũng ăn uống bình thường.
Sau khi bữa cơm kết thúc, một mình Sở Nhuế đi ra vườn sau phía sau, chỉ cần đi thêm khoảng hai mươi bước nữa là có thể vào trong khu vườn phía tây, Sở Nhuế suy nghĩ, vẫn là không nên vào.
Anh ngồi xổm ven hồ nước, cá tung tăng bơi lội bên dưới, không ngờ cả động vật cũng có ý thức của mình.
"Cá có gì vui?"
Sau lưng bất thình vang lên một tiếng nói, Sở Nhuế lại bị dọa sợ, run rẩy quay đầu nhìn. Bên cạnh anh xuất hiện một cậu bé, khoảng cách chưa đến một mét, sắc mặt cậu bé nhợt nhạt, quần áo cỡ nhỏ, mái tóc đầy dầu.
"Cá có gì vui? Anh chưa chơi cái gì vui à?"
Sở Nhuế an ủi bản thân, trước mặt anh là một đứa trẻ, không phải quái vật.
"Em có chơi cái gì vui không?" Sở Nhuế hỏi.
Cậu bé cầm tay Sở Nhuế. Bàn tay của em rất lạnh, giống như người chết: "Em dẫn anh đi chơi, anh đi cùng em!"
Cậu bé lôi lôi kéo kéo Sở Nhuế vào một căn nhà nhỏ.
Trong phòng có một cái bàn gỗ, dưới chân bàn có cột một sợi dây thừng, đầu dây thừng cột một con chim sẻ con. Chim sẻ ríu rít kêu, dồn dập chói tai.
"Xem! Đồ chơi của em!"
Đồ chơi là... chim sẻ?
Bộ dáng của cậu bé rất hưng phấn, em lấy một nắm gạo từ trong ngăn tủ ra, rải xuống chỗ dây thừng không thể kéo tới, dụ dỗ chim sẻ. Chim sẻ cố gắng dùng sức bay loạn để thoát ra ngoài, đôi cánh phành phạch bay lên liền bị dây thừng kéo về, đụng vào góc bàn.
"Ha ha ha ha..." Cậu bé vỗ tay, trầm trồ khen gợi, Sở Nhuê thì không cười nổi.
Chim sẻ váng đầu nhưng vẫn liều mạng muốn thoát khỏi dây thừng. Nó dùng sức bay, liều mạng đập cánh khắp bốn phía, chân trái bị dây thừng cột vào đột nhiên bị xé rách. Chim sẻ thoát ra ngoài đã vắt kiệt sức lực, nó té lăn ra đất, cái chân của nó đầm đìa máu, phần còn lại vẫn còn ở chung với dây thừng.
"Ha ha ha ha ha ha..."
Chim sẻ hẳn đã đói rất lâu, dù bị đứt một chân vẫn cố gắng lết về chỗ mấy hạt gạo. Cái mỏ nho nhỏ há ra vừa định ăn, bỗng nhiên một còn mèo vụt ra từ trong góc tối, nó nuốt chửng con chim sẻ vào bụng, không gian vang lên tiếng cắn nuốt và tiếng mèo kêu.
"Ô! Ha ha ha ha ha ha..."
Sở Nhuế giật mình, tiếng cười của đứa trẻ này khiến anh hoảng sợ đến cực điểm.
"Sao anh không cười? Anh không thấy chơi vui?" Cậu bé lăm lăm nhìn Sở Nhuế, đôi mắt trắng dã dại ra khiến Sở Nhuế sởn tóc gáy.
Sở Nhuế lùi về sau vài bước, hốt hoảng bỏ chạy, một đường chạy về vườn hoa thì đụng phải Thương Trọng Lệ.
"Đồ ngốc, anh lại chạy lung tung đi đâu?"
Sở Nhuế nhìn thấy Thương Trọng Lệ, an tâm hẳn: "Chào... Ngại quá, tôi vừa, vừa gặp một cậu bé..."
"Một thằng nhóc mà đã dọa anh thành như vậy?" Thương Trọng Lệ cúi đầu nhìn, trên trán Sở Nhuế vẫn còn lấm tấm mồ hôi, cậu tỏ vẻ ghét bỏ.
Sở Nhuế cũng không ngại, dù gì Thương Trọng Lệ cũng đã ghét anh, anh cũng không thích cậu, chỉ cần không đụng chạm nhau, Thương Trọng Lệ có thể trong nguy nan giúp đỡ mình một chút là được.
"Đứa trẻ đó... Không giống bình thường..."
"Vô nghĩa." Thương Trọng Lệ ngắt lời anh: "Anh trai, ở đây là thế giới trò chơi, độ khó 2 sao, anh nghĩ có thứ gì bình thường hả?"
"Ai?!" Sở Nhuế đột nhiên la lên.
Thương Trọng Lệ: "?"
Thương Trọng Lệ hậu tri hậu giác cảm thấy Sở Nhuế đang lợi dụng mình, trừng mắt nhìn.
Sở Nhuế cảm thấy lời nói của mình có tác dụng, hơi mừng thầm.
"Cậu... có phát hiện ra gì không?" Thương Trọng Lệ đã biến mất từ buổi sáng, nhất định là đi tìm manh mối trong phó bản, nói không chừng đã thấy gì đó.
Thương Trọng Lệ: "Hả?" Cậu đánh giá Sở Nhuế: "Không có gì hết, cho dù có, với đầu óc của anh, nói xong có tác dụng gì không?" Nói õng, Thương Trọng Lệ phất tay rời đi, chỉ còn Sở Nhuế tức giận đứng tại chỗ.
——
Cẩm tú cầu mọc tốt tươi, dù trên mặt đất đã phủ đầy cánh hoa nhưng trên cành cây vẫn còn đầy những đóa hoa trắng tuyết.
"Tiểu thư, trời lạnh." Nha hoàn phủ một tấm áo choàng lông thật dày lên người nhị tiểu thư ở trong vườn.
Sở Nhuế nhìn áo sơ mi ca rô trên người mình, lại nhìn áo khoác của vị tiểu thư kia, cảm thấy hơi nong nóng.
Trời tháng tư... mà lạnh?
Nhị tiểu thư cũng yếu ớt quá.
Sở Nhuế nhớ đến một người.
"Anh Sở!" Lạc Đường Hử đang viết chữ, rồng bay phượng múa, thương tù hữu lực*, Sở Nhuế không khỏi tấm tắc khen ngợi trong lòng.
"Sao anh Sở lại đến đây, không ở cùng người tình nhỏ của mình à?"
*苍遒有力: thường được sử dụng để mô tả cảm giác mạnh mẽ và thô ráp của các tác phẩm thư pháp và hội họa.
Sở Nhuế nghĩ thầm, sao mà ai cũng nghĩ rằng anh và Cam Hiểu Hiểu đang quen nhai vậy. Dù cho anh có đi tìm đối tượng thì cũng không phải kiểu trâu già gặm cỏ non, thích một cô bé nhỏ hơn mình 10 tuổi được.
"Anh Lạc nói đùa, tôi và cô bé chỉ là bạn bè bình thường, không nên làm xấu thanh danh của con gái nhà người ta thế được."
Lạc Đường Hử: "Ra là thế, xin lỗi, tôi đường đột quá."
Sở Nhuế đẩy gọng kính: "Ngày mai kết thúc bữa tiệc, anh Lạc sẽ đi ngay ạ?"
Lạc Đường Hử: "Đương nhiên rồi, tôi còn công việc ở Giang Ninh, bận lắm! Bây giờ chưa đủ thời gian đàm đạo với anh Sở, khi nào có thời gian rảnh, tôi sẽ đến Tần Hoàng tìm anh."
"Giang Ninh cách nơi đây khoảng hơn 100 cây số, đi lại không tiện, anh Lạc vừa đi, lão gia chắc cũng nhớ mong nhiều." Sở Nhuế bất động thanh sắc nói.
Lạc Đường Hử xua xua tay: "Cha tôi thích em trai hơn, hơn nữa, đàn ông trưởng thành, vẫn là nên chú trọng gầy dựng sự nghiệp của mình."
"Em trai?" Sở Nhuế hỏi.
Lạc Đường Hử: "Là em trai thứ ba của tôi."
"Em trai thứ ba?"
"Đúng thế. Là con trai của cha tôi và vợ hai của ông, cũng không quá thân thiết với tôi."
Sở Nhuế lại hỏi: "Tôi nhìn thấy ở trong vườn hoa có gia đinh gọi một người là nhị tiểu thư..."
"Đó là em gái tôi, cũng là con gái của mợ hai. Mẹ ruột của tôi vì sinh tôi mà mất sớm, mợ hai được cưới sau đó."
Sở Nhuế đẩy gọng kính.
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh."
Khi Sở Nhuế quay về, Cam Hiểu Hiểu đang ngồi trong vườn ngắm hoa.
"Sao em lại ngồi đây?" Đây là chỗ ngồi của nhị tiểu thư nhà họ Lạc ngồi khi anh rời đi.
Cam Hiểu Hiểu giả vờ không quan tâm đến Sở Nhuế.
Sở Nhuế không hiểu chuyện gì, khi ăn sáng cô bé cũng đạp lên chân anh, bây giờ lại tỏ ra không thèm để ý đến anh, quả thật anh không hiểu mình đã làm gì mà chọc phải cô.
Sở Nhuế lắc đầu, đứng dậy chuẩn bị lên lầu.
"Này!" Cam Hiểu Hiểu gọi lại: "Em không nói chuyện với anh, anh cũng không chịu nói chuyện hay an ủi em?"
Giọng điệu của Cam Hiểu Hiểu đầy ai oán.
Sở Nhuế dừng bước, bất đắc dĩ quay lại: "Anh... sẽ không an ủi em."
Bộ dạng thành thành thật thật của anh chọc cười Cam Hiểu Hiểu: "Dạ, ai cần anh an ủi đâu, anh và em có liên quan gì đến nhau à?"
Sớ Nhuế suy nghĩ cẩn thận, chẳng lẽ Cảm Hiểu Hiểu giận mình vì mình nói hai người chỉ quen nhau trong trò chơi?
Sở Nhuế vội vàng xin lỗi: "Khi nãy anh ăn nói vụng về, xin lỗi em, anh nghĩ chúng ta là bạn của nhau."
Cảm Hiểu Hiểu nhìn anh một lúc lâu, thở dài: "Anh vĩnh viễn sẽ ghi nhớ em là bạn anh à?"
Sở Nhuế: "Đương nhiên sẽ nhớ rõ." Tuy bọn họ kém tuổi nhau nhưng cũng không phải không thể làm bạn bè, tốt xấu gì cũng trải qua hoạn nạn cùng nhau.
"Anh biết không, em đã trả lại túi của Từ Nguyên cho con trai ông ấy." Cam Hiểu Hiểu đột nhiên không còn là cô gái hồn nhiên ngây thơ, trên người toát ra một vẻ u sầu mệt mỏi.
"Cậu bé..."
"Con của ông ấy mắc bệnh thiếu máu bẩm sinh, chỉ mới có 8 tuổi, khi em đến, cậu bé vẫn còn nằm trên giường bệnh truyền máu. Cậu bé cười, hỏi em chừng nào cha sẽ quay về..."
Cam Hiểu Hiểu khóc, Sở Nhuế trở tay không kịp, móc một bịch khăn giấy trong túi áo đưa cho cô.
"Cậu bé còn nhỏ như vậy, nhìn em, nhưng em không trả lời được, em không đủ dũng khí nói với em ấy rằng cha em sẽ không bao giờ quay lại nữa... Từ Nguyên chết là vì cứu em, ông ấy cần kiếm tiền để chữa bệnh cho con trai mình, nhưng ông ấy còn chưa nhận được một xu nào thì đã bỏ mạng..." Cam Hiểu Hiểu không nhận khăn giấy, Sở Nhuế đành phải im lặng bỏ tay xuống. Có lẽ bây giờ, Cam Hiểu Hiểu chỉ cần có ai đó ở bên cạnh.
"Sao trên đời này lại có bệnh tật chứ?"
Sở Nhuế suy nghĩ: "Khoa học kỹ thuật phát triển, y học cũng phát triển, một ngày nào đó, nhân loại sẽ tìm ra cách chữa trị các căn bệnh nan y."
"Thật vật sao?" Cam Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn Sở Nhuế, gương mặt lấm lem nước mắt, đôi mắt lấp lánh một tia sáng hy vọng.
Sở Nhuế im lặng một lát, gật đầu.
"Chắc chắn rồi."
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Nhắc nhở nhắc nhở, tiêu đề của phó bản cũng đã đưa ra đáp án cho mọi người, cho nên phó bản này rất đơn giản, sẽ không có gì trì hoãn
01.10.22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất