Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?
Chương 25: Bàng quan hóng hớt
Edit: Cỏ
Beta: Chloe
-------------------------------------------------------------------------
Người mẹ kế kia hoàn toàn không có ý định mang tro cốt của Ân Vinh đi, chỉ dùng hũ sứ màu trắng bình thường rẻ tiền nhất mà nhà tang lễ đưa cho, chẳng khác gì những người mất không nơi chôn gửi ở nhà tang lễ.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi thân phận bình dân để vượt lên trên người khác, sau khi mất lại không có bất kỳ đãi ngộ nào, thậm chí vợ con còn ghét bỏ, không bằng cả người thường.
Điều này chắc chắn là sự tình đáng thương nhất, nhưng trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ, là do ông ta tự chuốc lấy.
Hũ tro cốt được Đổng Nhuận Ngôn ôm trong tay, Ân Lâm Sơ thỉnh thoảng liếc nhìn anh ta, sau đó lại đau đầu nhắm chặt mắt.
Chỉ vì một câu của Ân Lâm Sơ, Hoắc Kiệu không chỉ đáp ứng miệng mà còn dùng hành động thực tế —— đặc biệt đưa cậu đến cửa hàng tốt nhất, chuyên nghiệp nhất, mua một cái hũ mới đẹp hơn một chút.
Ân Lâm Sơ ngơ ngác theo sau Hoắc Kiệu, cậu quyết định, lát nữa đi vào, sẽ chọn cái hũ đầu tiên mình nhìn thấy.
Cậu chả quan tâm cái gì mà người chết vì nghĩa lớn, kết thúc lẹ đi, cậu còn về trồng hoa.
"Chào tiên sinh, xin thứ lỗi, kế tiếp tôi sẽ phục vụ ngài, xin hỏi ngài có yêu cầu gì ạ?" Người phục vụ của của hàng bước đến chào hỏi, biểu cảm có hơi nghiêm túc.
Trong trường hợp này, không thể nào nói "Rất vui được phục vụ ngài", nhẹ thì bị chửi rủa, nặng thì bị đánh một trận, anh ta phải chú ý từng giây từng phút, không được phép nói sai một câu nào.
Hoắc Kiệu nhẹ nhàng kéo tay Ân Lâm Sơ: "Ba của vợ tôi vừa qua đời, di thể đã được hoả táng, tôi cần một hũ đựng tro cốt phù hợp."
"Xin hãy nén đau buồn, yêu cầu của ngài tôi đã hiểu, mời ngài đi cùng tôi." Nhân viên cửa hàng hướng tay về phía bên trong, đi trước dẫn đường.
Giá trưng bày trước mặt có đủ kiểu dáng hũ tro cốt, Hoắc Kiệu tuỳ tiện liếc nhìn, nói với Ân Lâm Sơ: "Lâm Sơ, em chọn một cái đi."
Ân Lâm Sơ không buồn ngẩng đầu, tiện tay chỉ một cái: "Lấy cái này đi."
"Cái này..." Nhân viên cửa hàng nhất thời kinh ngạc không nhịn được, vội vàng ngậm chặt miệng.
Hoắc Kiệu chần chừ nói: "Lâm Sơ, em ngẩng đầu lên ngắm đã rồi hãng chọn"
Có vấn đề gì à?
Ân Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn về hướng cậu vừa chỉ, đó là một bình hoa trang trí khắc hoa văn tinh vi.
Ngón tay thẳng tắp hơi uốn cong, nhưng cậu rất nhanh kiên định nói: "Tôi chính là lấy cái này.".
Nhân viên cửa hàng hốt hoảng xua tay: "Nhưng tiên sinh, đó là cái bình hoa mà!"
"Cái bình này đẹp." Ân Lâm Sơ không hề bị lay động.
Nhân viên cửa hàng mặt nhăn như mướp đắng: "Ngại quá, thưa ngài, thứ chúng tôi bán là hũ tro cốt..."
"Hũ tro cốt có thể làm thành thế này được hả?" Ân Lâm Sơ xoay người lại nhìn Hoắc Kiệu, nhìn hắn chằm chằm: "Những hũ tro cốt khác để ở phòng khách chẳng ra thể thống gì, dùng cái này đẹp mắt hơn nhiều."
Đây là cơ hội cuối cùng, Hoắc Kiệu còn không từ chối cậu, Ân Lâm Sơ liền...liền nể hắn là một kẻ tàn nhẫn!
"Em muốn lấy cái này, tất nhiên là nghe theo em."
Hoắc Kiệu nhìn nhân viên cửa hàng, "Cần trả thêm bao nhiêu tiền, các cậu cứ báo giá đi."
"Vâng! Giao hàng tận nhà sẽ đỡ phiền ngài mất công tới lấy!" Nhân viên cửa hàng đúng là gió nào theo chiều nấy, bản lĩnh đúng là tuyệt đỉnh.
Ân Lâm Sơ ngơ ngác nhìn bảng nhắc nhở, lạnh lùng vô tình cự tuyệt đâu?
Cậu thật sự không muốn để tro cốt ông già kia ở phòng khách đâu!
[Giá trị chịu ngược +2, 44/100]
Ừm —— cũng không đến nỗi không thể chấp nhận được.
Ân Lâm Sơ an ủi bản thân, tất cả đều vì đạt đủ chỉ tiêu sớm ngày rời đi.
Dù sao Hoắc gia cũng không thật sự là nhà của cậu, nhịn một chút là ổn thôi.
Nhịn một chút, nhịn một chút.
Hôm sau, bình hoa lập tức được giao đến, sau đó được chính Hoắc Kiệu tự tay đặt trên chiếc bàn vuông màu trắng trong phòng khách đơn giản.
Màu sắc hoa văn trên bình hoa hoàn toàn bất đồng với phong cách tổng thể của phòng khách. Trong căn phòng tông chủ đạo trắng xám bỗng mọc ra một cái bình cay mắt.
Phàm là người có chút xíu yêu cầu về cái đẹp đều không thể chấp nhận cái thứ gai mắt này xuất hiện trong phòng.
Ân Lâm Sơ có hơi hối hận, nhưng nhìn thấy Hoắc Kiệu nhăn mày liền chẳng còn chút hối hận nào nữa.
Cậu mỉm cười, vỗ vai Hoắc Kiệu: Vị huynh đài, khoá học này chính là để dạy anh, tự mình chọn đường đi, tự mình đáp ứng thì tự mình chịu trận.
Ai bảo không đi theo kịch bản của cậu, hại cậu chẳng thêm được tí điểm nào!
Ân Lâm Sơ vẫy tay với Đổng Nhuận Ngôn, tiếp tục quay lại vườn hoa chăm những mầm hoa của cậu.
Tưới nước qua một lượt, dọn sạch đống cỏ dại mới mọc, Ân Lâm Sơ hài lòng nhìn chồi non nhú đầy đất, màu xanh lá cây non mơn mởn thật khiến người ta thích mắt.
Lúc này bảng nhắc nhở bỗng thay đổi.
[Chồng của cậu và bạn trai cũ gặp lại lần nữa, nhớ lại chuỗi ngày tươi đẹp, đó là thanh xuân đã qua của hắn. Lần này bất ngờ gặp lại, khiến cho lửa tình trong lòng của hắn một lần nữa bùng lên.]
Cảm ơn, lại mắc ói rồi.
Ân Lâm Sơ hai mắt sáng lên, buông bình tưới trong tay: "Đổng Nhuận Ngôn, lại đây với tôi."
Đổng Nhuận Ngôn lập tức đặt bình tưới và xẻng nhỏ sang một bên, bước nhanh tới chỗ cậu, thay đổi cách hỏi: "Đại thiếu gia, giờ chúng ta đi đâu?"
"Hóng drama."
Mắt Ân Lâm Sơ sáng khác thường, khóe miệng cong cong, chặn người hầu đang bước tới, "Hoắc Kiệu đâu?"
Người hầu kia đột nhiên bị chặn đầu, hơi ngạc nhiên, quên sạch lễ nghi, "Thiếu gia vừa đi ra ngoài..."
Ân Lâm Sơ gật đầu tỏ ý đã biết, bước tới phía ngoài cửa, "Đổng Nhuận Ngôn, gọi cho tài xế của Hoắc Kiệu, xem anh ấy đang ở đâu."
Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Đổng Nhuận Ngôn hiểu anh ta phải nghe lệnh, lập tức rút điện thoại gọi cho tài xế Tống.
Rất nhanh Đổng Nhuận Ngôn nhận được hồi âm, lập tức chuyển lời: "Đại thiếu gia, Hoắc thiếu gia đang ở tiệm cà phê Cố Mộng*."
*Nguyên văn: 故梦: cố mộng, giấc mộng xưa.
Ân Lâm Sơ phấn khích, hăng hái chỉ huy: "Anh lái xe đi, tôi muốn xem giấc mộng cũ này đẹp thế nào."
Đổng Nhuận Ngôn lên tiếng vâng, bước tới lái xe ra cửa.
Anh ta dường như hiểu ra, đâu phải đi hóng drama, đây là đi bắt gian mới đúng.
Cố Mộng là một quán cà phê sang trọng, chẳng qua lúc này mới 4 giờ chiều, trong quán không chật ních người nhưng cũng chẳng vắng vẻ.
Đều là những kẻ vô công rồi nghề mới rảnh rỗi đến đây tán dóc, Ân Lâm Sơ cũng muốn đến.
Tuy rằng cậu cũng là một thành viên trong đám người rỗi hơi đấy.
Đổng Nhuận Ngôn đội mũ, ngồi đối diện với Ân Lâm Sơ. Nhìn cậu tuỳ ý hí hoáy mấy lần, tự biến mình thành một tên lão thiếu gia cổ hủ, từ kinh ngạc trong lòng dần trở nên bình tĩnh.
Ngồi ở bàn cách đó không xa là chồng mới cưới của đại thiếu gia, hơn nữa còn có mấy người đã gặp ở lễ cưới.
Hình như là bạn của Hoắc thiếu gia và...bạn trai cũ của ngài ấy?
Dù vô cùng tò mò vì sao đại thiếu gia biết Hoắc thiếu gia đi gặp bạn trai cũ, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc Đổng Nhuận Ngôn nảy sinh sự thương hại với cậu.
Đêm tân hôn thì bỏ rơi vợ mới cưới để đi cứu người khác, bây giờ lại trốn đại thiếu gia đi gặp tình cũ.
Lần sau so với lần trước càng quá đáng hơn, không nghĩ Hoắc thiếu gia lại là hạng người này.
Tra nam!
Ân Lâm Sơ đặt toàn bộ sự chú ý lên bàn ở phía sau kia, thấy Đổng Nhuận Ngôn nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt rõ là tiêu cực, sợ bị Hoắc Kiệu phát hiện liền vội xua tay với anh ta, ý bảo anh ta tém tém lại.
Cậu dỏng tai lên nghe ngóng mọi động tĩnh phía sau.
Hoắc Kiệu nói: "Tôi đi về trước."
Người anh đã kính rượu trong tiệc cưới, Thôi Bằng, lập tức giữ chặt anh, nghiêm túc nói, "Hoắc Kiệu, cậu mà bỏ về, sau này chúng ta không cần làm bạn bè nữa."
"Tôi đã kết hôn, cậu còn gọi tôi tới đây gặp người không nên gặp, không thèm để ý tới hôn nhân của tôi, đây là bạn bè à?" Hoắc Kiệu bình thản, không mang theo bất kỳ tình cảm dư thừa nào.
Người mở miệng uy hiếp tỏ vẻ xấu hổ, liền im lặng.
"Thôi Bằng anh ấy chỉ là muốn giúp em."
Phương Trình lại không thể im lặng nổi, có hơi vô tình trách móc Hoắc Kiệu, không cam lòng nói, "Anh thậm chí gặp em còn không muốn sao? Rõ ràng lúc trước chúng ta bên nhau hạnh phúc thế cơ mà..."
"Chúng ta đã chia tay, là cậu đề nghị."
Hoắc Kiệu vẫn giữ tư thái lúc nào cũng phải đi, "Bộ dạng quấn riết không bỏ của cậu thật khó ưa, tôi không thích, thậm chí còn chán ghét."
Ánh mắt Phương Trình trở nên oán độc, hai mắt đỏ bừng: "Đó là bởi vì...đó là bởi vì anh ở bên em, nhưng lại thích Tiêu Ức Cẩm!"
Cậu ta cuối cùng cũng nói ra, như van nước không khoá được mà tràn hết ra ngoài: "Anh tặng anh ta hoa, đưa anh ta về nhà, chỉ cần lúc có anh ta thì mắt anh chỉ nhìn anh ta! Em nhận thua, từ bỏ anh. Nhưng anh lại kết hôn với Ân Lâm Sơ, cậu ta dựa vào cái gì?"
Âm thanh càng lúc càng lớn, dường như muốn mọi người xung quanh chú ý đến, biểu cảm của Hoắc Kiệu như một chiếc mặt nạ lạnh lùng, không chút động đậy.
"Bộ dạng càn quấy của cậu càng khó ưa."
Tốc độ khuấy cà phê của Ân Lâm Sơ càng lúc càng nhanh, vô tình vãi!
Cậu hận người ngồi đối diện Hoắc Kiệu không phải là mình.
Hiểu rồi, Hoắc Kiệu không thích mặt dày càn quấy.
Nhìn bộ dáng này thì bạch nguyệt quang kia chắc chắn rất ưu tú, có thể khiến người bạn trai chính quy Phương Trình kia tự động từ bỏ, hẳn là khiến cậu ta cảm thấy tự ti.
Cậu liền thích đối tượng có tính khiêu chiến kia, nụ cười của Ân Lâm Sơ càng lớn, vô cùng mong chờ được gặp mặt vị bạch nguyệt quang kia.
Đổng Nhuận Ngôn ngồi đối diện ngẩn ra, yên lặng cúi đầu.
Tuy rằng cảm tình đối với Đại thiếu gia là vô cùng đồng cảm, nhưng nụ cười này.... anh ta rất khó để tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là cười thân thiện.
Âm thanh bên bàn kia càng lúc càng lớn, "Em càn quấy, thế còn Ân Lâm Sơ dùng thủ đoạn ti tiện để anh kết hôn với cậu ta thì sao? Anh luôn miệng nói với em là yêu Tiêu Ức Cẩm, không muốn lừa dối em, thế cậu ta thì sao? Anh có nói cho cậu ta chưa? Có muốn em giúp chuyển lời cho cậu ta luôn không?"
"Cậu dám!" Giọng điệu Hoắc Kiệu càng lạnh hơn.
Ân Lâm Sơ càng nghe càng hăng say, cậu lúc trước đều tập trung phát triển thế lực của riêng mình, hoặc cho người tạo thêm phiền phức, không nghĩ rằng chuyện này lại thú vị đến thế.
Quả nhiên buôn dưa là bản năng của con người.
Cả cơ thể của cậu dần dần dịch về phía sau, Đổng Nhuận Ngôn không kịp nhắc, liền thấy cái muỗng trong tay Ân Lâm Sơ và cái ly cà phê trắng trên bàn rơi xuống.
"Choang!"
Tiếng đồ sứ rơi trong quán cà phê vang lên, Ân Lâm Sơ thầm nghĩ không ổn rồi, vội vàng cúi đầu cúi người xuống, muốn tránh né những ánh mắt nhìn qua.
Một đôi giày da đen bóng xuất hiện trước mắt, âm thanh quen thuộc trên đỉnh đầu vang lên: "Lâm Sơ? Sao em lại ở đây?"
Ân Lâm Sơ muốn giả vờ điếc, nhưng Đổng Nhuận Ngôn ngồi phía đối diện cậu, rõ ràng là không cách nào nói dối được.
Trong đầu hiện lên lời Hoắc Kiệu vừa nói, trong đầu lập tức có kế sách.
Người trốn dưới bàn lập tức ngồi dậy, nét mặt ủy khuất, ánh mắt lộ ra buồn tủi và lên án: "Chúng ta đã kết hôn, nhưng anh lại lén tới gặp bạn trai cũ, anh không có lỗi với em sao?"
"Lâm Sơ-..." Hoắc Kiệu vừa mở miệng đã bị Ân Lâm Sơ cắt ngang.
"Em không nghe em không nghe, Hoắc Kiệu, tim anh cứng như đá vậy." Ân Lâm Sơ lớn tiếng trách móc.
Đủ phiền phức chưa? Hoắc Kiệu lúc này chắc chắn chỉ muốn chửi cậu.
Phương Trình nhướng mày, câu này sao nghe quen quen?
Hoắc Kiệu lập tức áy náy vô cùng: "Anh xin lỗi, Lâm Sơ, anh không nên không nói gì mà đã đi như vậy, rất xin lỗi."
Kinh hoảng trong mắt hắn là thật, chút khí thế này của Ân Lâm Sơ liền bay sạch.
Suy cho cùng, Hoắc Kiệu đối với cậu tốt thật đấy. Khiến Hoắc Kiệu khó xử, cậu có hơi không làm nổi.
"Anh cho rằng xin lỗi là được à..." giọng Ân Lâm Sơ càng ngày càng nhỏ, "Thế, chúng ta đi về đi."
Hoắc Kiệu vội bước lên nắm chặt tay cậu, "Được."
Ân Lâm Sơ hơi rối rắm, nhưng mà một điểm còn chưa lấy được, trộm đồ cũng không về tay không, sao cậu lại lãng phí công sức của mình như thế?
Cậu do dự nhìn về phía Phương Trình: "Không thì, hai người các anh hôm nào gặp lại nhé?"
"Cậu câm miệng!" Phương Trình tức giận trừng Ân Lâm Sơ, muốn mở miệng chửi rủa, lại cảm thấy những từ ngữ thô tục đó không đủ để hình dung người trước mặt này.
Môi cậu ta run run, biểu cảm thấy đổi mấy lần, cắn răng dữ dằn nói: "Hồ ly tinh!"
Ân Lâm Sơ vỗ bàn cái bốp: "Bậy bạ! Hồ ly tinh là chỉ người thứ ba, tôi là vợ cả!"
Beta: Chloe
-------------------------------------------------------------------------
Người mẹ kế kia hoàn toàn không có ý định mang tro cốt của Ân Vinh đi, chỉ dùng hũ sứ màu trắng bình thường rẻ tiền nhất mà nhà tang lễ đưa cho, chẳng khác gì những người mất không nơi chôn gửi ở nhà tang lễ.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi thân phận bình dân để vượt lên trên người khác, sau khi mất lại không có bất kỳ đãi ngộ nào, thậm chí vợ con còn ghét bỏ, không bằng cả người thường.
Điều này chắc chắn là sự tình đáng thương nhất, nhưng trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ, là do ông ta tự chuốc lấy.
Hũ tro cốt được Đổng Nhuận Ngôn ôm trong tay, Ân Lâm Sơ thỉnh thoảng liếc nhìn anh ta, sau đó lại đau đầu nhắm chặt mắt.
Chỉ vì một câu của Ân Lâm Sơ, Hoắc Kiệu không chỉ đáp ứng miệng mà còn dùng hành động thực tế —— đặc biệt đưa cậu đến cửa hàng tốt nhất, chuyên nghiệp nhất, mua một cái hũ mới đẹp hơn một chút.
Ân Lâm Sơ ngơ ngác theo sau Hoắc Kiệu, cậu quyết định, lát nữa đi vào, sẽ chọn cái hũ đầu tiên mình nhìn thấy.
Cậu chả quan tâm cái gì mà người chết vì nghĩa lớn, kết thúc lẹ đi, cậu còn về trồng hoa.
"Chào tiên sinh, xin thứ lỗi, kế tiếp tôi sẽ phục vụ ngài, xin hỏi ngài có yêu cầu gì ạ?" Người phục vụ của của hàng bước đến chào hỏi, biểu cảm có hơi nghiêm túc.
Trong trường hợp này, không thể nào nói "Rất vui được phục vụ ngài", nhẹ thì bị chửi rủa, nặng thì bị đánh một trận, anh ta phải chú ý từng giây từng phút, không được phép nói sai một câu nào.
Hoắc Kiệu nhẹ nhàng kéo tay Ân Lâm Sơ: "Ba của vợ tôi vừa qua đời, di thể đã được hoả táng, tôi cần một hũ đựng tro cốt phù hợp."
"Xin hãy nén đau buồn, yêu cầu của ngài tôi đã hiểu, mời ngài đi cùng tôi." Nhân viên cửa hàng hướng tay về phía bên trong, đi trước dẫn đường.
Giá trưng bày trước mặt có đủ kiểu dáng hũ tro cốt, Hoắc Kiệu tuỳ tiện liếc nhìn, nói với Ân Lâm Sơ: "Lâm Sơ, em chọn một cái đi."
Ân Lâm Sơ không buồn ngẩng đầu, tiện tay chỉ một cái: "Lấy cái này đi."
"Cái này..." Nhân viên cửa hàng nhất thời kinh ngạc không nhịn được, vội vàng ngậm chặt miệng.
Hoắc Kiệu chần chừ nói: "Lâm Sơ, em ngẩng đầu lên ngắm đã rồi hãng chọn"
Có vấn đề gì à?
Ân Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn về hướng cậu vừa chỉ, đó là một bình hoa trang trí khắc hoa văn tinh vi.
Ngón tay thẳng tắp hơi uốn cong, nhưng cậu rất nhanh kiên định nói: "Tôi chính là lấy cái này.".
Nhân viên cửa hàng hốt hoảng xua tay: "Nhưng tiên sinh, đó là cái bình hoa mà!"
"Cái bình này đẹp." Ân Lâm Sơ không hề bị lay động.
Nhân viên cửa hàng mặt nhăn như mướp đắng: "Ngại quá, thưa ngài, thứ chúng tôi bán là hũ tro cốt..."
"Hũ tro cốt có thể làm thành thế này được hả?" Ân Lâm Sơ xoay người lại nhìn Hoắc Kiệu, nhìn hắn chằm chằm: "Những hũ tro cốt khác để ở phòng khách chẳng ra thể thống gì, dùng cái này đẹp mắt hơn nhiều."
Đây là cơ hội cuối cùng, Hoắc Kiệu còn không từ chối cậu, Ân Lâm Sơ liền...liền nể hắn là một kẻ tàn nhẫn!
"Em muốn lấy cái này, tất nhiên là nghe theo em."
Hoắc Kiệu nhìn nhân viên cửa hàng, "Cần trả thêm bao nhiêu tiền, các cậu cứ báo giá đi."
"Vâng! Giao hàng tận nhà sẽ đỡ phiền ngài mất công tới lấy!" Nhân viên cửa hàng đúng là gió nào theo chiều nấy, bản lĩnh đúng là tuyệt đỉnh.
Ân Lâm Sơ ngơ ngác nhìn bảng nhắc nhở, lạnh lùng vô tình cự tuyệt đâu?
Cậu thật sự không muốn để tro cốt ông già kia ở phòng khách đâu!
[Giá trị chịu ngược +2, 44/100]
Ừm —— cũng không đến nỗi không thể chấp nhận được.
Ân Lâm Sơ an ủi bản thân, tất cả đều vì đạt đủ chỉ tiêu sớm ngày rời đi.
Dù sao Hoắc gia cũng không thật sự là nhà của cậu, nhịn một chút là ổn thôi.
Nhịn một chút, nhịn một chút.
Hôm sau, bình hoa lập tức được giao đến, sau đó được chính Hoắc Kiệu tự tay đặt trên chiếc bàn vuông màu trắng trong phòng khách đơn giản.
Màu sắc hoa văn trên bình hoa hoàn toàn bất đồng với phong cách tổng thể của phòng khách. Trong căn phòng tông chủ đạo trắng xám bỗng mọc ra một cái bình cay mắt.
Phàm là người có chút xíu yêu cầu về cái đẹp đều không thể chấp nhận cái thứ gai mắt này xuất hiện trong phòng.
Ân Lâm Sơ có hơi hối hận, nhưng nhìn thấy Hoắc Kiệu nhăn mày liền chẳng còn chút hối hận nào nữa.
Cậu mỉm cười, vỗ vai Hoắc Kiệu: Vị huynh đài, khoá học này chính là để dạy anh, tự mình chọn đường đi, tự mình đáp ứng thì tự mình chịu trận.
Ai bảo không đi theo kịch bản của cậu, hại cậu chẳng thêm được tí điểm nào!
Ân Lâm Sơ vẫy tay với Đổng Nhuận Ngôn, tiếp tục quay lại vườn hoa chăm những mầm hoa của cậu.
Tưới nước qua một lượt, dọn sạch đống cỏ dại mới mọc, Ân Lâm Sơ hài lòng nhìn chồi non nhú đầy đất, màu xanh lá cây non mơn mởn thật khiến người ta thích mắt.
Lúc này bảng nhắc nhở bỗng thay đổi.
[Chồng của cậu và bạn trai cũ gặp lại lần nữa, nhớ lại chuỗi ngày tươi đẹp, đó là thanh xuân đã qua của hắn. Lần này bất ngờ gặp lại, khiến cho lửa tình trong lòng của hắn một lần nữa bùng lên.]
Cảm ơn, lại mắc ói rồi.
Ân Lâm Sơ hai mắt sáng lên, buông bình tưới trong tay: "Đổng Nhuận Ngôn, lại đây với tôi."
Đổng Nhuận Ngôn lập tức đặt bình tưới và xẻng nhỏ sang một bên, bước nhanh tới chỗ cậu, thay đổi cách hỏi: "Đại thiếu gia, giờ chúng ta đi đâu?"
"Hóng drama."
Mắt Ân Lâm Sơ sáng khác thường, khóe miệng cong cong, chặn người hầu đang bước tới, "Hoắc Kiệu đâu?"
Người hầu kia đột nhiên bị chặn đầu, hơi ngạc nhiên, quên sạch lễ nghi, "Thiếu gia vừa đi ra ngoài..."
Ân Lâm Sơ gật đầu tỏ ý đã biết, bước tới phía ngoài cửa, "Đổng Nhuận Ngôn, gọi cho tài xế của Hoắc Kiệu, xem anh ấy đang ở đâu."
Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Đổng Nhuận Ngôn hiểu anh ta phải nghe lệnh, lập tức rút điện thoại gọi cho tài xế Tống.
Rất nhanh Đổng Nhuận Ngôn nhận được hồi âm, lập tức chuyển lời: "Đại thiếu gia, Hoắc thiếu gia đang ở tiệm cà phê Cố Mộng*."
*Nguyên văn: 故梦: cố mộng, giấc mộng xưa.
Ân Lâm Sơ phấn khích, hăng hái chỉ huy: "Anh lái xe đi, tôi muốn xem giấc mộng cũ này đẹp thế nào."
Đổng Nhuận Ngôn lên tiếng vâng, bước tới lái xe ra cửa.
Anh ta dường như hiểu ra, đâu phải đi hóng drama, đây là đi bắt gian mới đúng.
Cố Mộng là một quán cà phê sang trọng, chẳng qua lúc này mới 4 giờ chiều, trong quán không chật ních người nhưng cũng chẳng vắng vẻ.
Đều là những kẻ vô công rồi nghề mới rảnh rỗi đến đây tán dóc, Ân Lâm Sơ cũng muốn đến.
Tuy rằng cậu cũng là một thành viên trong đám người rỗi hơi đấy.
Đổng Nhuận Ngôn đội mũ, ngồi đối diện với Ân Lâm Sơ. Nhìn cậu tuỳ ý hí hoáy mấy lần, tự biến mình thành một tên lão thiếu gia cổ hủ, từ kinh ngạc trong lòng dần trở nên bình tĩnh.
Ngồi ở bàn cách đó không xa là chồng mới cưới của đại thiếu gia, hơn nữa còn có mấy người đã gặp ở lễ cưới.
Hình như là bạn của Hoắc thiếu gia và...bạn trai cũ của ngài ấy?
Dù vô cùng tò mò vì sao đại thiếu gia biết Hoắc thiếu gia đi gặp bạn trai cũ, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc Đổng Nhuận Ngôn nảy sinh sự thương hại với cậu.
Đêm tân hôn thì bỏ rơi vợ mới cưới để đi cứu người khác, bây giờ lại trốn đại thiếu gia đi gặp tình cũ.
Lần sau so với lần trước càng quá đáng hơn, không nghĩ Hoắc thiếu gia lại là hạng người này.
Tra nam!
Ân Lâm Sơ đặt toàn bộ sự chú ý lên bàn ở phía sau kia, thấy Đổng Nhuận Ngôn nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt rõ là tiêu cực, sợ bị Hoắc Kiệu phát hiện liền vội xua tay với anh ta, ý bảo anh ta tém tém lại.
Cậu dỏng tai lên nghe ngóng mọi động tĩnh phía sau.
Hoắc Kiệu nói: "Tôi đi về trước."
Người anh đã kính rượu trong tiệc cưới, Thôi Bằng, lập tức giữ chặt anh, nghiêm túc nói, "Hoắc Kiệu, cậu mà bỏ về, sau này chúng ta không cần làm bạn bè nữa."
"Tôi đã kết hôn, cậu còn gọi tôi tới đây gặp người không nên gặp, không thèm để ý tới hôn nhân của tôi, đây là bạn bè à?" Hoắc Kiệu bình thản, không mang theo bất kỳ tình cảm dư thừa nào.
Người mở miệng uy hiếp tỏ vẻ xấu hổ, liền im lặng.
"Thôi Bằng anh ấy chỉ là muốn giúp em."
Phương Trình lại không thể im lặng nổi, có hơi vô tình trách móc Hoắc Kiệu, không cam lòng nói, "Anh thậm chí gặp em còn không muốn sao? Rõ ràng lúc trước chúng ta bên nhau hạnh phúc thế cơ mà..."
"Chúng ta đã chia tay, là cậu đề nghị."
Hoắc Kiệu vẫn giữ tư thái lúc nào cũng phải đi, "Bộ dạng quấn riết không bỏ của cậu thật khó ưa, tôi không thích, thậm chí còn chán ghét."
Ánh mắt Phương Trình trở nên oán độc, hai mắt đỏ bừng: "Đó là bởi vì...đó là bởi vì anh ở bên em, nhưng lại thích Tiêu Ức Cẩm!"
Cậu ta cuối cùng cũng nói ra, như van nước không khoá được mà tràn hết ra ngoài: "Anh tặng anh ta hoa, đưa anh ta về nhà, chỉ cần lúc có anh ta thì mắt anh chỉ nhìn anh ta! Em nhận thua, từ bỏ anh. Nhưng anh lại kết hôn với Ân Lâm Sơ, cậu ta dựa vào cái gì?"
Âm thanh càng lúc càng lớn, dường như muốn mọi người xung quanh chú ý đến, biểu cảm của Hoắc Kiệu như một chiếc mặt nạ lạnh lùng, không chút động đậy.
"Bộ dạng càn quấy của cậu càng khó ưa."
Tốc độ khuấy cà phê của Ân Lâm Sơ càng lúc càng nhanh, vô tình vãi!
Cậu hận người ngồi đối diện Hoắc Kiệu không phải là mình.
Hiểu rồi, Hoắc Kiệu không thích mặt dày càn quấy.
Nhìn bộ dáng này thì bạch nguyệt quang kia chắc chắn rất ưu tú, có thể khiến người bạn trai chính quy Phương Trình kia tự động từ bỏ, hẳn là khiến cậu ta cảm thấy tự ti.
Cậu liền thích đối tượng có tính khiêu chiến kia, nụ cười của Ân Lâm Sơ càng lớn, vô cùng mong chờ được gặp mặt vị bạch nguyệt quang kia.
Đổng Nhuận Ngôn ngồi đối diện ngẩn ra, yên lặng cúi đầu.
Tuy rằng cảm tình đối với Đại thiếu gia là vô cùng đồng cảm, nhưng nụ cười này.... anh ta rất khó để tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là cười thân thiện.
Âm thanh bên bàn kia càng lúc càng lớn, "Em càn quấy, thế còn Ân Lâm Sơ dùng thủ đoạn ti tiện để anh kết hôn với cậu ta thì sao? Anh luôn miệng nói với em là yêu Tiêu Ức Cẩm, không muốn lừa dối em, thế cậu ta thì sao? Anh có nói cho cậu ta chưa? Có muốn em giúp chuyển lời cho cậu ta luôn không?"
"Cậu dám!" Giọng điệu Hoắc Kiệu càng lạnh hơn.
Ân Lâm Sơ càng nghe càng hăng say, cậu lúc trước đều tập trung phát triển thế lực của riêng mình, hoặc cho người tạo thêm phiền phức, không nghĩ rằng chuyện này lại thú vị đến thế.
Quả nhiên buôn dưa là bản năng của con người.
Cả cơ thể của cậu dần dần dịch về phía sau, Đổng Nhuận Ngôn không kịp nhắc, liền thấy cái muỗng trong tay Ân Lâm Sơ và cái ly cà phê trắng trên bàn rơi xuống.
"Choang!"
Tiếng đồ sứ rơi trong quán cà phê vang lên, Ân Lâm Sơ thầm nghĩ không ổn rồi, vội vàng cúi đầu cúi người xuống, muốn tránh né những ánh mắt nhìn qua.
Một đôi giày da đen bóng xuất hiện trước mắt, âm thanh quen thuộc trên đỉnh đầu vang lên: "Lâm Sơ? Sao em lại ở đây?"
Ân Lâm Sơ muốn giả vờ điếc, nhưng Đổng Nhuận Ngôn ngồi phía đối diện cậu, rõ ràng là không cách nào nói dối được.
Trong đầu hiện lên lời Hoắc Kiệu vừa nói, trong đầu lập tức có kế sách.
Người trốn dưới bàn lập tức ngồi dậy, nét mặt ủy khuất, ánh mắt lộ ra buồn tủi và lên án: "Chúng ta đã kết hôn, nhưng anh lại lén tới gặp bạn trai cũ, anh không có lỗi với em sao?"
"Lâm Sơ-..." Hoắc Kiệu vừa mở miệng đã bị Ân Lâm Sơ cắt ngang.
"Em không nghe em không nghe, Hoắc Kiệu, tim anh cứng như đá vậy." Ân Lâm Sơ lớn tiếng trách móc.
Đủ phiền phức chưa? Hoắc Kiệu lúc này chắc chắn chỉ muốn chửi cậu.
Phương Trình nhướng mày, câu này sao nghe quen quen?
Hoắc Kiệu lập tức áy náy vô cùng: "Anh xin lỗi, Lâm Sơ, anh không nên không nói gì mà đã đi như vậy, rất xin lỗi."
Kinh hoảng trong mắt hắn là thật, chút khí thế này của Ân Lâm Sơ liền bay sạch.
Suy cho cùng, Hoắc Kiệu đối với cậu tốt thật đấy. Khiến Hoắc Kiệu khó xử, cậu có hơi không làm nổi.
"Anh cho rằng xin lỗi là được à..." giọng Ân Lâm Sơ càng ngày càng nhỏ, "Thế, chúng ta đi về đi."
Hoắc Kiệu vội bước lên nắm chặt tay cậu, "Được."
Ân Lâm Sơ hơi rối rắm, nhưng mà một điểm còn chưa lấy được, trộm đồ cũng không về tay không, sao cậu lại lãng phí công sức của mình như thế?
Cậu do dự nhìn về phía Phương Trình: "Không thì, hai người các anh hôm nào gặp lại nhé?"
"Cậu câm miệng!" Phương Trình tức giận trừng Ân Lâm Sơ, muốn mở miệng chửi rủa, lại cảm thấy những từ ngữ thô tục đó không đủ để hình dung người trước mặt này.
Môi cậu ta run run, biểu cảm thấy đổi mấy lần, cắn răng dữ dằn nói: "Hồ ly tinh!"
Ân Lâm Sơ vỗ bàn cái bốp: "Bậy bạ! Hồ ly tinh là chỉ người thứ ba, tôi là vợ cả!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất