Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?
Chương 27: Thư mời
Edit: Cỏ
Beta: Chloe
- -----------------------------------------------------------------------------
"Cho dù thế nào, Hoắc Kiệu cũng đã kết hôn với cậu, đó chính là lời đảm bảo cho cậu, Hoắc Kiệu sẽ không làm những việc đi quá giới hạn, nên cậu có thể yên tâm."
Đó là câu nói cuối cùng khi Hoắc phu nhân kết thúc cuộc trò chuyện —— bà phải sửa soạn quần áo để ra ngoài, tham dự buổi tiệc tối tư nhân với Hoắc Học Cần, chỉ hai vợ chồng bọn họ.
Nhưng đây cũng không phải điều mà Ân Lâm Sơ muốn nghe.
Đôi mẹ con này làm sao vậy? Đến một kẻ hở cũng không chừa cho cậu, cái nhà này còn là cái nhà mà cậu mong ngóng lúc đầu không vậy?
Cậu vào cái nhà này, còn không phải vì muốn thêm điểm sao?
Trước khi ăn cơm tối, người hầu của Hoắc gia đến báo một tiếng, thiếu gia đã trở về.
Ân Lâm Sơ nóng lòng đi đến cửa nghênh đón, vươn tay với người ở dưới bậc thang, "Hoắc Kiệu, anh về rồi."
Đây là sự tự tu dưỡng của một kẻ nhàn rỗi thất nghiệp, buổi sáng đưa chồng ra cửa, buổi tối đón chồng trước cửa.
Nếu không phải do khu quân sự là địa điểm quan trọng người ngoài không thể vào, Ân Lâm Sơ hận không thể bám hắn suốt 24/24.
Ai biết được vào một thời điểm nhất định nào đó không thấy Hoắc Kiệu, nhỡ đâu có chuyện tốt để kiếm điểm thì sao.
Hoắc Kiệu nâng nâng vành mũ, đôi mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm Ân Lâm Sơ vài giây, nắm lấy bàn tay đang vươn ra kia, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tôi về rồi."
Anh bước lên, khuỷu tay gập lại theo khoảng cách ngày càng gần, khi dừng trước mặt Ân Lâm Sơ, tự nhiên mà đứng bên cạnh.
Đầu ngón tay chạm đến lòng bàn tay mềm mại, tựa hồ vết chai mỏng ở tay phải của Hoắc Kiệu cũng bị ngó lơ.
Nhưng bàn tay kia cũng khỏe không kém, cơ xương được bao bọc bởi lớp thịt mềm dùng sức nắm lại, đôi mắt kia cũng chăm chú vô cùng.
Khiến lòng người không khỏi rung động, làm cậu nhầm tưởng rằng hai bọn họ đang yêu đương.
Mong muốn, ỷ lại và yêu là những điều khác nhau, mặc dù ở một mức độ nào đó thì chúng cũng chẳng khác nhau cho lắm.
Nhưng Hoắc Kiệu biết mình tham lam, hắn muốn thứ tốt nhất.
Không, tất cả mọi thứ của người trước mặt này, hắn đều muốn.
Đang chuẩn bị bước vào trong, bỗng nhiên một chiếc xe đỗ lại gần khuôn viên Hoắc gia, có người xuống xe, bước nhanh đến, lên tiếng gọi người Hoắc gia.
Tài xế dường như là nhận ra anh ta, tiến lên dò hỏi hai câu, đưa anh ta đến: "Thưa thiếu gia, là quản gia của ngài Tiêu."
Bắt được từ mấu chốt, ngoại trừ Tiêu Ức Cầm ra, hiện tại hắn chưa quen biết ai họ Tiêu cả, thế nên hắn nhanh chóng tự giác đi lên.
Ân Lâm Sơ tò mò quay đầu lại nhìn người kia, cưỡng ép túm lấy Hoắc Kiệu đang muốn đi vào trong.
Hoắc Kiệu bị kéo lại một bước, mặt không cảm xúc đứng im tại chỗ.
Cái tay kia rất khỏe, nhưng dùng sức có hơi quá lớn.
"Ngài Hoắc, đây là thư mời và thiệp kỷ niệm ghế khách quý mà ngài Tiêu bảo tôi mang cho ngài. Theo như thông lệ, có hai tấm. Tối ngày mai tám giờ tại nhà hát Vàng, buổi hoà nhạc đặc biệt của ngài Tiêu, xin ngài hãy nể mặt."
Quản gia kia cung kính dâng bức thư tình xảo lên, thái độ khiêm tốn nhưng không nịnh nọt, không kiêu ngạo cũng không tự ti, thậm chí có thể thấy rõ anh ta rất tự hào với công việc này của mình.
Ân Lâm Sơ rất tán thưởng người như vậy, bởi vì cậu cũng yêu nghề, hết mình cống hiến, giống với lý tưởng của Đổng Nhuận Ngôn, trở thành trợ thủ đắc lực của ông chủ về mọi mặt.
Nhưng người được tặng thiệp không buồn động đậy, liếc nhìn một cái cũng chẳng thèm, định trực tiếp ngó lơ luôn.
"Hoắc Kiệu, nhận đi chứ." Ân Lâm Sơ ném cho anh một ánh mắt cổ vũ.
Nghe cậu nói vậy, hai hàng lông mày của Hoắc Kiệu nhíu lại vào nhau, giọng nói có chút bướng bỉnh trẻ con khó phát hiện ra: "Tôi không muốn đi."
[Chồng của cậu nhận được thiệp mời của bạch nguyệt quang, nhớ lại dáng vẻ hoàn hảo, chói loá trên sân khấu của người mình yêu mà không được kia. Cuối cùng quyết tâm sẽ không để người kia chạy nữa, nhất định lần này phải bắt được ánh trăng.]
Còn mạnh miệng, rõ ràng vô cùng muốn đi, bảng nhắc nhở nói rõ rành rành như vầy mà.
Đây có lẽ là cuộc gặp gỡ định mệnh đầu tiên của mấy người, vì mặt mũi mà từ chối là không đáng.
À đâu phải, hôm tân hôn giữa chừng bỏ đi cứu người mới là cuộc gặp gỡ đầu tiên, nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng.
Ân Lâm Sơ nhận thiệp từ trong tay người kia, cười nói: "Giúp tôi chuyển lời đến ngài Tiêu, phần quà này chúng tôi nhận, đến lúc đó nhất định sẽ đến cổ vũ."
Quản gia kia cúi đầu chào, quay trở lại xe, lấy điện thoại ra.
"Tiêu tiên sinh, Hoắc thiếu gia đã nhận thiệp."
Tuy không phải Hoắc Kiệu tự mình nhận, nhưng quản gia chắc chắn rằng, ngài ấy nhất định là e ngại người bên cạnh kia!
"Tôi thấy, tình cảm của bọn họ cũng không tốt, Hoắc tiên sinh ở bên cạnh cậu ta vẻ mặt không tốt lắm. Đúng vậy, tôi chắc chắn. Hoắc thiếu gia không vừa lòng với Ân tiên sinh... Vâng, tôi về ngay."
–
Ngồi vào bàn cơm, Hoắc Kiệu trông có vẻ vẫn chẳng vui tí nào.
Hoắc phu nhân và Hoắc tiên sinh không có ở đây, Ân Lâm Sơ uống một ngụm canh, cảm thấy mình là người thân duy nhất ở đây, nên quan tâm tới tâm tình của chồng một chút.
Ít ra hỏi han ân cần một chút cũng khá là cần thiết.
Cậu biết vì sao Hoắc Kiệu không vui, nhưng không biết tại sao lại không vui vì chuyện kia.
Ân Lâm Sơ đặt muỗng xuống, nghiêng đầu, một tay chống cằm: "Hoắc Kiệu, anh đang trách tôi vì đã nhận hai tấm vé kia sao?"
"Sao tôi lại trách em được?" Hoắc Kiệu bất đắc dĩ cười cười: "Từ lúc tới đây đến giờ, em chưa ra khỏi cửa lần nào, nếu em muốn, đương nhiên có thể đi xem."
"Nhưng tôi muốn đi cùng anh cơ." Ân Lâm Sơ nói.
Hoắc Kiệu hơi giật mình, tiếp tục nghe cậu nói: "Đó là vé tặng cho anh, bình thường anh bận như vậy, thời gian rảnh cũng không có, tôi chỉ là muốn tìm cơ hội ra ngoài cùng anh thôi."
Quả thật là vậy, chức vị hắn nhận không hề nhàn rỗi, bây giờ còn chuẩn bị thăng chức quân hàm, thời gian rảnh càng ít.
Mặc dù đều là hai người ở chung, nhưng ở chung trong nhà và bên ngoài là hoàn toàn khác nhau, đây là cơ hội hiếm có mà hai người có thể cùng nhau ra ngoài.
Biểu cảm của Hoắc Kiệu dịu đi, Ân Lâm Sơ thấy thuyết phục đã có hiệu quả, quyết định đổ thêm dầu: "Hơn nữa, Tiêu Ức Cẩm không phải người anh thích nhiều năm sao, chắc hẳn anh cũng muốn gặp cậu ấy nhỉ."
Hoắc Kiệu biến sắc: "Ai nói tôi muốn đi gặp cậu ta?"
Ố ồ, hình như đổ quá tay rồi.
Nhưng Ân Lâm Sơ cũng không hoảng, cười hì hì huých cánh tay hắn: " Hai chúng ta ai với ai, đều là quan hệ chung giường chung chăn, anh còn mạnh miệng với tôi làm gì."
Cũng may cậu còn nhớ là ngủ chung giường chung chăn với hắn, Hoắc Kiệu mặt không cảm xúc: "Làm sao em biết tôi mạnh miệng, em đã thử qua đâu."
Hiểu rồi, dùng ngôn từ khiêu khích đây mà.
Ân Lâm Sơ cũng chẳng muốn mở miệng tranh cãi phí công sức, muốn nhào vô thì nhào thật đi, thằng nào né thằng đấy là cháu!
Cậu ngồi nghiêm chỉnh, xắn tay áo lên nâng mặt Hoắc Kiệu: "Vậy hôm nay tôi được nếm thử rồi."
Trên đời này nếu có người nào hành động giỏi hơn Ân Lâm Sơ thì người đấy chỉ có thể là Hoắc Kiệu.
Hoàn toàn khác với nụ hôn chuồn chuồn nước ở vườn hoa lúc trước, cánh môi mềm mại sít sao dán lên, một lúc sau mở ra, cắn môi dưới của cậu.
Kinh hoảng tột độ, Ân Lâm Sơ cảm giác được có thứ ấm nóng trơn trượt cọ lên môi cậu.
Hiển nhiên, đó không phải là môi.
Hai tay ôm mặt Hoắc Kiệu không còn chút sức nào, Ân Lâm Sơ gắng gượng kiềm chế bản thân không đẩy Hoắc Kiệu ra.
Kệ đi, hôn một phát cũng chẳng mất miếng thịt nào, dù sao người kia cũng là Hoắc Kiệu.
Túm lại, đừng đứa nào hòng mơ mộng cậu làm cháu trai, chức nghiệp phản diện tuyệt đối không nhận thua!
"Anh! Em về rồi!" Hoắc Yểu vui vẻ đẩy cửa phòng ăn, rồi đột ngột vịn lấy khung cửa ghìm bản thân lại trước khi lao thẳng vào.
Nhưng muộn rồi, đôi mắt lạnh lùng đã bắn về phía cửa.
"Em, em chưa thấy cái gì hết."
Hoắc Yểu cật lực trợn mắt lên trên, mí mắt run rẩy kịch liệt, vươn tay chống tường, bắt đầu giả mù.
Beta: Chloe
- -----------------------------------------------------------------------------
"Cho dù thế nào, Hoắc Kiệu cũng đã kết hôn với cậu, đó chính là lời đảm bảo cho cậu, Hoắc Kiệu sẽ không làm những việc đi quá giới hạn, nên cậu có thể yên tâm."
Đó là câu nói cuối cùng khi Hoắc phu nhân kết thúc cuộc trò chuyện —— bà phải sửa soạn quần áo để ra ngoài, tham dự buổi tiệc tối tư nhân với Hoắc Học Cần, chỉ hai vợ chồng bọn họ.
Nhưng đây cũng không phải điều mà Ân Lâm Sơ muốn nghe.
Đôi mẹ con này làm sao vậy? Đến một kẻ hở cũng không chừa cho cậu, cái nhà này còn là cái nhà mà cậu mong ngóng lúc đầu không vậy?
Cậu vào cái nhà này, còn không phải vì muốn thêm điểm sao?
Trước khi ăn cơm tối, người hầu của Hoắc gia đến báo một tiếng, thiếu gia đã trở về.
Ân Lâm Sơ nóng lòng đi đến cửa nghênh đón, vươn tay với người ở dưới bậc thang, "Hoắc Kiệu, anh về rồi."
Đây là sự tự tu dưỡng của một kẻ nhàn rỗi thất nghiệp, buổi sáng đưa chồng ra cửa, buổi tối đón chồng trước cửa.
Nếu không phải do khu quân sự là địa điểm quan trọng người ngoài không thể vào, Ân Lâm Sơ hận không thể bám hắn suốt 24/24.
Ai biết được vào một thời điểm nhất định nào đó không thấy Hoắc Kiệu, nhỡ đâu có chuyện tốt để kiếm điểm thì sao.
Hoắc Kiệu nâng nâng vành mũ, đôi mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm Ân Lâm Sơ vài giây, nắm lấy bàn tay đang vươn ra kia, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tôi về rồi."
Anh bước lên, khuỷu tay gập lại theo khoảng cách ngày càng gần, khi dừng trước mặt Ân Lâm Sơ, tự nhiên mà đứng bên cạnh.
Đầu ngón tay chạm đến lòng bàn tay mềm mại, tựa hồ vết chai mỏng ở tay phải của Hoắc Kiệu cũng bị ngó lơ.
Nhưng bàn tay kia cũng khỏe không kém, cơ xương được bao bọc bởi lớp thịt mềm dùng sức nắm lại, đôi mắt kia cũng chăm chú vô cùng.
Khiến lòng người không khỏi rung động, làm cậu nhầm tưởng rằng hai bọn họ đang yêu đương.
Mong muốn, ỷ lại và yêu là những điều khác nhau, mặc dù ở một mức độ nào đó thì chúng cũng chẳng khác nhau cho lắm.
Nhưng Hoắc Kiệu biết mình tham lam, hắn muốn thứ tốt nhất.
Không, tất cả mọi thứ của người trước mặt này, hắn đều muốn.
Đang chuẩn bị bước vào trong, bỗng nhiên một chiếc xe đỗ lại gần khuôn viên Hoắc gia, có người xuống xe, bước nhanh đến, lên tiếng gọi người Hoắc gia.
Tài xế dường như là nhận ra anh ta, tiến lên dò hỏi hai câu, đưa anh ta đến: "Thưa thiếu gia, là quản gia của ngài Tiêu."
Bắt được từ mấu chốt, ngoại trừ Tiêu Ức Cầm ra, hiện tại hắn chưa quen biết ai họ Tiêu cả, thế nên hắn nhanh chóng tự giác đi lên.
Ân Lâm Sơ tò mò quay đầu lại nhìn người kia, cưỡng ép túm lấy Hoắc Kiệu đang muốn đi vào trong.
Hoắc Kiệu bị kéo lại một bước, mặt không cảm xúc đứng im tại chỗ.
Cái tay kia rất khỏe, nhưng dùng sức có hơi quá lớn.
"Ngài Hoắc, đây là thư mời và thiệp kỷ niệm ghế khách quý mà ngài Tiêu bảo tôi mang cho ngài. Theo như thông lệ, có hai tấm. Tối ngày mai tám giờ tại nhà hát Vàng, buổi hoà nhạc đặc biệt của ngài Tiêu, xin ngài hãy nể mặt."
Quản gia kia cung kính dâng bức thư tình xảo lên, thái độ khiêm tốn nhưng không nịnh nọt, không kiêu ngạo cũng không tự ti, thậm chí có thể thấy rõ anh ta rất tự hào với công việc này của mình.
Ân Lâm Sơ rất tán thưởng người như vậy, bởi vì cậu cũng yêu nghề, hết mình cống hiến, giống với lý tưởng của Đổng Nhuận Ngôn, trở thành trợ thủ đắc lực của ông chủ về mọi mặt.
Nhưng người được tặng thiệp không buồn động đậy, liếc nhìn một cái cũng chẳng thèm, định trực tiếp ngó lơ luôn.
"Hoắc Kiệu, nhận đi chứ." Ân Lâm Sơ ném cho anh một ánh mắt cổ vũ.
Nghe cậu nói vậy, hai hàng lông mày của Hoắc Kiệu nhíu lại vào nhau, giọng nói có chút bướng bỉnh trẻ con khó phát hiện ra: "Tôi không muốn đi."
[Chồng của cậu nhận được thiệp mời của bạch nguyệt quang, nhớ lại dáng vẻ hoàn hảo, chói loá trên sân khấu của người mình yêu mà không được kia. Cuối cùng quyết tâm sẽ không để người kia chạy nữa, nhất định lần này phải bắt được ánh trăng.]
Còn mạnh miệng, rõ ràng vô cùng muốn đi, bảng nhắc nhở nói rõ rành rành như vầy mà.
Đây có lẽ là cuộc gặp gỡ định mệnh đầu tiên của mấy người, vì mặt mũi mà từ chối là không đáng.
À đâu phải, hôm tân hôn giữa chừng bỏ đi cứu người mới là cuộc gặp gỡ đầu tiên, nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng.
Ân Lâm Sơ nhận thiệp từ trong tay người kia, cười nói: "Giúp tôi chuyển lời đến ngài Tiêu, phần quà này chúng tôi nhận, đến lúc đó nhất định sẽ đến cổ vũ."
Quản gia kia cúi đầu chào, quay trở lại xe, lấy điện thoại ra.
"Tiêu tiên sinh, Hoắc thiếu gia đã nhận thiệp."
Tuy không phải Hoắc Kiệu tự mình nhận, nhưng quản gia chắc chắn rằng, ngài ấy nhất định là e ngại người bên cạnh kia!
"Tôi thấy, tình cảm của bọn họ cũng không tốt, Hoắc tiên sinh ở bên cạnh cậu ta vẻ mặt không tốt lắm. Đúng vậy, tôi chắc chắn. Hoắc thiếu gia không vừa lòng với Ân tiên sinh... Vâng, tôi về ngay."
–
Ngồi vào bàn cơm, Hoắc Kiệu trông có vẻ vẫn chẳng vui tí nào.
Hoắc phu nhân và Hoắc tiên sinh không có ở đây, Ân Lâm Sơ uống một ngụm canh, cảm thấy mình là người thân duy nhất ở đây, nên quan tâm tới tâm tình của chồng một chút.
Ít ra hỏi han ân cần một chút cũng khá là cần thiết.
Cậu biết vì sao Hoắc Kiệu không vui, nhưng không biết tại sao lại không vui vì chuyện kia.
Ân Lâm Sơ đặt muỗng xuống, nghiêng đầu, một tay chống cằm: "Hoắc Kiệu, anh đang trách tôi vì đã nhận hai tấm vé kia sao?"
"Sao tôi lại trách em được?" Hoắc Kiệu bất đắc dĩ cười cười: "Từ lúc tới đây đến giờ, em chưa ra khỏi cửa lần nào, nếu em muốn, đương nhiên có thể đi xem."
"Nhưng tôi muốn đi cùng anh cơ." Ân Lâm Sơ nói.
Hoắc Kiệu hơi giật mình, tiếp tục nghe cậu nói: "Đó là vé tặng cho anh, bình thường anh bận như vậy, thời gian rảnh cũng không có, tôi chỉ là muốn tìm cơ hội ra ngoài cùng anh thôi."
Quả thật là vậy, chức vị hắn nhận không hề nhàn rỗi, bây giờ còn chuẩn bị thăng chức quân hàm, thời gian rảnh càng ít.
Mặc dù đều là hai người ở chung, nhưng ở chung trong nhà và bên ngoài là hoàn toàn khác nhau, đây là cơ hội hiếm có mà hai người có thể cùng nhau ra ngoài.
Biểu cảm của Hoắc Kiệu dịu đi, Ân Lâm Sơ thấy thuyết phục đã có hiệu quả, quyết định đổ thêm dầu: "Hơn nữa, Tiêu Ức Cẩm không phải người anh thích nhiều năm sao, chắc hẳn anh cũng muốn gặp cậu ấy nhỉ."
Hoắc Kiệu biến sắc: "Ai nói tôi muốn đi gặp cậu ta?"
Ố ồ, hình như đổ quá tay rồi.
Nhưng Ân Lâm Sơ cũng không hoảng, cười hì hì huých cánh tay hắn: " Hai chúng ta ai với ai, đều là quan hệ chung giường chung chăn, anh còn mạnh miệng với tôi làm gì."
Cũng may cậu còn nhớ là ngủ chung giường chung chăn với hắn, Hoắc Kiệu mặt không cảm xúc: "Làm sao em biết tôi mạnh miệng, em đã thử qua đâu."
Hiểu rồi, dùng ngôn từ khiêu khích đây mà.
Ân Lâm Sơ cũng chẳng muốn mở miệng tranh cãi phí công sức, muốn nhào vô thì nhào thật đi, thằng nào né thằng đấy là cháu!
Cậu ngồi nghiêm chỉnh, xắn tay áo lên nâng mặt Hoắc Kiệu: "Vậy hôm nay tôi được nếm thử rồi."
Trên đời này nếu có người nào hành động giỏi hơn Ân Lâm Sơ thì người đấy chỉ có thể là Hoắc Kiệu.
Hoàn toàn khác với nụ hôn chuồn chuồn nước ở vườn hoa lúc trước, cánh môi mềm mại sít sao dán lên, một lúc sau mở ra, cắn môi dưới của cậu.
Kinh hoảng tột độ, Ân Lâm Sơ cảm giác được có thứ ấm nóng trơn trượt cọ lên môi cậu.
Hiển nhiên, đó không phải là môi.
Hai tay ôm mặt Hoắc Kiệu không còn chút sức nào, Ân Lâm Sơ gắng gượng kiềm chế bản thân không đẩy Hoắc Kiệu ra.
Kệ đi, hôn một phát cũng chẳng mất miếng thịt nào, dù sao người kia cũng là Hoắc Kiệu.
Túm lại, đừng đứa nào hòng mơ mộng cậu làm cháu trai, chức nghiệp phản diện tuyệt đối không nhận thua!
"Anh! Em về rồi!" Hoắc Yểu vui vẻ đẩy cửa phòng ăn, rồi đột ngột vịn lấy khung cửa ghìm bản thân lại trước khi lao thẳng vào.
Nhưng muộn rồi, đôi mắt lạnh lùng đã bắn về phía cửa.
"Em, em chưa thấy cái gì hết."
Hoắc Yểu cật lực trợn mắt lên trên, mí mắt run rẩy kịch liệt, vươn tay chống tường, bắt đầu giả mù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất