Chương 29
Lão Giả dựa theo an bài trước đó mà đi vào phòng thẩm vấn, đóng lại cánh cửa dày ngăn cách tất cả âm thanh ở bên ngoài.
Lục Tư Ngữ vẫn liên tục quan sát những biểu tình rất nhỏ trên mặt Lâm Quán Quán. Chờ lão Giả ngồi xuống, anh đem ngọn đèn trong phòng thẩm vấn chỉnh tối xuống rồi mở miệng nói: "Chúng ta tiếp tục."
Ánh mắt Lâm Quán Quán lúc này mới thu về nhìn anh, cô đã gặp qua Lục Tư Ngữ vài lần, dù là ở bệnh viện hay lần đưa nước lúc nãy thì đa phần thời gian anh đều không lên tiếng, chỉ nói qua vài câu ngắn. Hiện tại thấy Lục Tư Ngữ cùng lão Giả ngồi đối diện, cô không hề nghĩ vị cảnh sát nhỏ này lại là chủ thẩm.
Lục Tư Ngữ mở đầu như thường lệ: "Tôi muốn nói chuyện với cô về quan hệ giữa cô và bạn cùng phòng của cô, các cô ấy là người như thế nào thế?"
Vấn đề này Lâm Quán Quán đã bị hỏi qua mấy lần, nghiêng đầu trả lời anh: "Đổng Phương có tiền lại hào phóng, Mã Ngãi Tịnh xinh đẹp, Quách Hoạ chịu khó học tập. Tuy rằng Đổng Phương, Mã Ngãi Tịnh cùng Quách Hoạ có mâu thuẫn nhưng các cậu ấy đối với em tốt lắm."
Lục Tư Ngữ nhìn cô: "Nhưng tôi lại cảm thấy các cô ấy đều không thông minh bằng cô."
Lâm Quán Quán nhìn anh, môi hơi động nhưng không nói gì.
Lục Tư Ngữ tiếp tục nói: "Thành tích học tập của Quách Hoạ rất tốt nhưng cũng chỉ giới hạn trong học tập mà thôi, các phương diện khác trong cuộc sống thì đối nhân xử thế lại thiếu khôn khéo. Đổng Phương thì luôn hờ hững, cẩu thả, qua quýt cho xong việc. Mã Ngãi Tịnh thì có chút hẹp hòi, khó mà làm được chuyện lớn. Trong căn phòng ký túc xá này thì chỉ số IQ lẫn EQ của cô đều là cao nhất." Nói xong anh liền xếp những tấm ảnh chụp người chết trên bàn lại.
Nghe đến câu cuối cùng, gương mặt không chút thay đổi kia của Lâm Quán Quán rốt cục cũng có biến hoá, đuôi lông mày cô nhướng lên nhìn Lục Tư Ngữ, vẻ mặt hiện ra một tia đắc ý.
Sau đó Lục Tư Ngữ cũng không giống mấy người vừa rồi chỉ hỏi lặp đi lặp lại các vấn đề giống nhau, mà như bạn bè nói chuyện thông thường đưa cho Lâm Quán Quán một vấn đề lựa chọn: "Theo cô thì bài vở và bạn bè, cái nào quan trọng hơn?"
Lâm Quán Quán sửng sốt trả lời anh: "Bài tập, ách...... Bạn bè cũng rất quan trọng."
Lục Tư Ngữ: "Chuyện các cô độc chết mèo những người khác trong phòng biết không?"
Anh đem chủ ngữ Quách Hoạ độc chết mèo thành "các cô", Lâm Quán Quán tựa hồ vẫn còn đắm chìm vào lời khen anh nói với cô nên không hề phản bác, gật đầu: "Biết, sau khi làm xong em có nói với các cậu ấy, hai người bọn họ đều nói tốt lắm, nhưng họ đều không biết Quách Hoạ vẫn còn giữ thuốc độc."
Lục Tư Ngữ nói: "Trong toàn bộ vụ đầu độc này, trừ bỏ biết được nguồn gốc thuốc độc thì những thứ khác hoàn toàn không liên quan đến cô sao?"
"Những cái khác em không biết gì cả." Lâm Quán Quán mô tả ngắn gọn toàn bộ sự việc một lần nữa, tốc độ nói nhanh hơn một chút nhưng trong quá trình giọng cô vẫn ổn định không chút run rẩy, tất cả nội dung không khác với những gì đã nói lúc thẩm vấn hôm nay.
Vài cảnh sát trong phòng quan sát liếc nhìn nhau, nếu cô nói dối thì việc Quách Hoạ tỉnh lại sẽ đem đến áp lực rất lớn, nhưng hiện tại cô lại không lộ ra sơ hở nào, ít nhất là bọn họ không hề phát hiện ra. Đặc biệt khi nhắc đến Quách Hoạ, biểu tình cô cũng rất tự nhiên.
Chẳng lẽ chuyện đầu độc thật sự không chút quan hệ nào với Lâm Quán Quán sao?
Lục Tư Ngữ không vội hỏi vấn đề kế tiếp, anh có cảm giác cô gái này đang đem cảnh sát bọn họ nắm trong lòng bàn tay mà đùa giỡn. Trong mắt cô, bạn học hoàn toàn không thể so sánh với cô, nhưng vì sao cô không hề sợ hãi chuyện Quách Hoạ tỉnh lại sẽ chọc thủng lời nối dối của mình? Anh ngồi thẳng lại tự hỏi vấn đề này một chút, bỗng từ trong túi lấy ra viên kẹo mà anh mượn tạm của Trình Tiểu Băng đem tới, Lục Tư Ngữ xé một viên cho vào miệng mình.
Ăn trong phòng thẩm vấn là không hợp quy củ, lão Giả vừa định ngăn Lục Tư Ngữ lại thì nghe anh hỏi Lâm Quán Quán: "Cô ăn kẹo không?"
"Vâng, kẹo gì thế anh?" Lâm Quán Quán hỏi. Đôi mắt cô như động vật nhỏ nhìn theo thức ăn, từ khi Lục Tư Ngữ bắt đầu lấy kẹo ra thì ánh mắt luôn nhìn theo viên kẹo kia, tựa như toàn bộ linh hồn đều bị viên kẹo dắt đi.
"Chocolate." Lục Tư Ngữ kẹp một viên kẹo giữa hai ngón tay mình.
"Cảm ơn anh." Lâm Quán Quán gật đầu trong mắt mang theo chờ mong, Lục Tư Ngữ liền đưa cô một viên.
Chocolate được gói trong giấy gói kẹo, cô vươn tay nhận lấy rồi cẩn thận đem giấy gói kẹo mở ra.
Lão Giả đoán đây có lẽ là Lục Tư Ngữ đang dùng chút ngọt ngào này để mua chuộc Lâm Quán Quán, chiêu này cũng quá ngây thơ đi? Ông cố gắng kìm nén tính tình lại mới không làm gián đoạn Lục Tư Ngữ. Chỉ là khi ông nhìn vào ảnh chụp hiện trường, nghĩ đến chocolate da đầu có chút run lên.
Lâm Quán Quán không chút để ý mà tự nhiên dùng ngón tay phải cầm chocolate há miệng ăn từng chút một, dấu vết màu cà phê tan biến trong miệng cô. Sau khi ăn xong cô hứng thú liếm đầu ngón tay nhìn về phía Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ thản nhiên nhìn cô rồi chỉ vào thái dương mình: "Nơi này của cô là bị ba mình đánh sao?"
Trên trán Lâm Quán Quán có một vết sẹo nhạt, hiển nhiên đã có từ lâu, cô dạ một tiếng: "Do ba em đánh."
Lục Tư Ngữ: "Vết nứt da trên tay thì sao?"
Tay cô gái này hoàn toàn không trơn bóng như những cô gái khác, cho dù hiện tại đã khỏi hẳn nhưng vẫn có thể nhìn ra những vết đỏ nhàn nhạt, Lâm Quán Quán hồi tưởng một chút: "Cái này có là do trước đây em giặt quần áo bằng nước lạnh."
Lục Tư Ngữ hỏi: "Ba mẹ cô chắc đau lòng lắm?"
Lâm Quán Quán lắc đầu: "Không sao ạ, đã hết đau từ lâu rồi." Nói xong cô cúi đầu gấp giấy gói kẹo thành hình một cô gái đang khiêu vũ đơn giản. Khi gấp xong là hình dáng một cô gái đang đứng ở một bên, chiếc váy dài buông thõng xuống đất.
Ánh mắt lão Giả vẫn đặt trên người Lâm Quán Quán, nhìn tờ giấy thành hình dưới tay cô. Đến hiện giờ bọn họ đã đem tin tức Quách Hoạ tỉnh lại truyền đến Lâm Quán Quán nhưng cô gái này dường như không hề nghe thấy tin tức ấy, vẫn ung dung như cũ, sự bình tĩnh của cô càng khiến ông tin rằng cô thật sự vô tội.
Lục Tư Ngữ sửa sang tư liệu một chút, tiếp tục hỏi: "Tôi có xem qua những gì cô đã trải qua, cô từ nhỏ ở cùng cha mình, mẹ rất ít khi xuất hiện. Đến năm mười tuổi thì cha mẹ cô ly hôn, cô được phán ở với mẹ, sau đó mẹ cô tái giá, đem theo cô vào gia đình mới của mình."
Lâm Quán Quán dạ một tiếng.
Lục Tư Ngữ: "Trong gia đình trước đây của cô, người có ảnh hưởng lớn nhất với cô là cha hay mẹ thế?"
Lâm Quán Quán do dự một chút, cắn môi nói: "Ba em."
Lục Tư Ngữ hỏi: "Trước đây cha đẻ cô thường xuyên đánh cô sao?"
Lâm Quán Quán cúi đầu dạ.
Lục Tư Ngữ: "Cô thích em trai mình không?"
Lâm Quán Quán gật đầu nói: "Dù sao chúng em cũng có cùng một nửa huyết thống mà, chỉ là em ấy nhỏ hơn em rất nhiều."
Lục Tư Ngữ gật đầu đã hiểu, tiếp tục hỏi: "Cô lựa chọn nơi làm thêm thế nào vậy?"
"Cái này...... Đương nhiên là đơn giản, thuận tiện và em cảm thấy có hứng thú." Lâm Quán Quán nói.
Lục Tư Ngữ tiếp tục: "Cô từng làm ở cửa hàng thú cưng ba tháng, ông chủ ở đó nói cô làm việc không tồi, tiền lương cũng rất cao, vậy vì sao cô lại nghỉ việc rồi giới thiệu cho Quách Hoạ?"
Lâm Quán Quán xoa ngón tay nói: "Em cảm thấy Quách Hoạ cần công việc này hơn em, cái người lớn quan tâm thì chỉ có tiền, tiền quần áo cũng không rẻ." Sau đó cô mở to mắt hỏi, "Em có thể hỏi bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Nghe xong, lão Giả không không tự chủ được mà nhìn thời gian trên điện thoại, Lục Tư Ngữ hoàn toàn không có ý nói cho cô biết: "Chờ tôi hỏi xong sẽ nói cho cô biết, không mất nhiều thời gian đâu."
Lâm Quán Quán lúc này mới gật đầu đồng ý.
Lão Giả có hơi nghe không nổi nữa, nhỏ giọng hỏi Lục Tư Ngữ: "Câu hỏi của cậu có liên quan gì đến vụ án đâu." Từ sau viên kẹo chocolate kia thì câu hỏi của Lục Tư Ngữ đã lạc đề ngàn dặm.
Lục Tư Ngữ dường như không nghe thấy lời của lão Giả, tiếp tục hỏi: "Cô thích chơi trò chơi không?"
"Trò chơi gì ạ? Trên máy tính hay điện thoại? Em không biết nhiều lắm......" Lâm Quán Quán hiển nhiên không hề đoán được sẽ bị hỏi vấn đề này.
"Trò chơi gia đình." Lục Tư Ngữ bổ sung thêm, "Cô thích không?"
Lâm Quán Quán lại chần chừ, sau đó gật đầu một cái.
Lục Tư Ngữ lại hỏi: "Sáng nay vì sao cô lại lên sân thượng?"
Lâm Quán Quán: "Em khi đó rất rối, cũng rất ngột ngạt...... Chờ em phản ứng lại thì đã đứng ở đó rồi."
Lục Tư Ngữ: "Nếu cảnh sát không tìm được thì cô có nhảy xuống không?"
Không chờ Lâm Quán Quán trả lời thì lão Giả rốt cục không thể kiên nhẫn nữa, đè thấp âm thanh nói: "Lục Tư Ngữ, cậu muốn hỏi thì hỏi những vấn đề liên quan đến vụ án."
Lục Tư Ngữ hơi dừng lại, ánh mắt khoá trên người Lâm Quán Quán, cô nàng nhấp môi không nói gì.
Lục Tư Ngữ đạt được đáp án mình mong muốn, khoé miệng hơi nhếch lên: "Cô thích động vật nhỏ không?"
Tay Lâm Quán Quán bắt đầu nắm chặt giấy gói kẹo: "Đương nhiên là thích ạ, nếu không thì sao em lại làm thêm ở cửa hàng thú cưng chứ."
Lục Tư Ngữ: "Vậy vì sao cô lại lựa chọn độc chết mèo?"
"Bởi vì những con mèo này ảnh hưởng đến cuộc sống của em......" Lâm Quán Quán đang nói bỗng dưng phản ứng lại, "Hơn nữa là Quách Hoạ làm, không phải em."
Lục Tư Ngữ hỏi tiếp: "Cho nên loại thích này của cô phải xây dựng trên cơ sở là không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô? Một khi bị ảnh hưởng thì cái thích này sẽ không còn tồn tại nữa đúng không?"
Lâm Quán Quán do dự không trả lời vấn đề kia, trên mặt cô có chút kiên nhẫn: "Hiện giờ là mấy giờ rồi ạ?" Đây đã là lần thứ hai cô hỏi thời gian.
Lục Tư Ngữ: "Để tôi nói cho cô." Âm thanh anh bình thản trầm tĩnh, dường như không chứa nhiều cảm xúc trong đó. Thấy Lâm Quán Quán không trả lời anh liền hỏi đến vấn đề khác, tựa hồ mấy vấn đề này không quá quan trọng, chủ yếu là để xác minh một ít ý tưởng trong lòng, "Cô độc chết mèo, thấy qua thi thể mèo, loại cảm giác này cùng với khi cô xem thi thể người giống nhau không?"
Sắc mặt Lâm Quán Quán đột nhiên trắng bệch, lồng ngực phập phồng.
Thân thể Lục Tư Ngữ hơi nghiêng về phía trước, tiếp tục hỏi: "Trước đây cô đã nói dối một lần, hiện giờ cô còn nối dối không?"
Lâm Quán Quán không trả lời vấn đề của anh mà nhìn về phía lão Giả: "Em hỏi thời gian không vì cái gì khác, mà là lúc sáng bác sĩ có dặn phải uống thuốc đúng giờ. Các anh dù hỏi cả một ngày thì em cũng không luống cuống. Các anh đi hỏi Quách Hoạ thì có thể biết hết mọi chuyện, em ở trong này cho dù nói thêm gì, trả lời một đống vấn đề nhàm chán cũng không bằng cậu ấy nói một câu. Nếu cậu ấy đã tỉnh thì có phải chuyện này đã xong rồi không? Các anh liền thả em ra ngoài?"
Nói đến đây, Lâm Quán Quán cong lưng nằm sấp xuống bàn, có chút khó chịu hỗn hển thở, "Em mệt quá."
Thấy cô đau đớn, lão Giả nhất thời bối rối: "Cô nhẫn nhịn chút để tôi đi lấy thuốc."
Lúc này Phó Lâm Giang trong phòng quan sát mới nhớ đến buổi sáng xác thực bác sĩ có đưa một ít thuốc, lục lọi một hồi nhìn thuốc nói: "Tống đội, đã qua thời gian uống thuốc, là tôi sơ sót." Anh hoàn toàn đặt tâm trí vào vụ án, chuyện này đã sớm quên không còn một mảnh.
Lão Giả mang theo tức giận đi đến phòng thẩm vấn, nhìn đống thuốc kia liền lấy nước cùng thuốc mang vào phòng thẩm vấn.
Chu Hiểu nhìn Tống Văn xin ý kiến: "Tống đội, còn...... Còn thẩm vấn nữa không anh?"
Tống Văn thở dài, xoa xoa thái dương nói: "Hôm nay không thẩm vấn nữa." Nếu tiếp tục diễn kịch thì sẽ bị lộ, cậu xem không hiểu cách Lục Tư Ngữ thẩm vấn nhưng có thể cảm nhận được trong câu hỏi cuối cùng Lâm Quán Quán đã bối rối. Chính cậu cũng không xác định được sự không kiên nhẫn cùng khẩn trương này là bởi vì thời gian dài không uống thuốc hay do câu hỏi đã chạm đến chỗ mẫn cảm của cô. Tống Văn nghĩ nghĩ nói: "Kêu bọn họ ra ngoài, cảnh sát trực đêm đưa cô ấy đi nghỉ ngơi đi, chúng ta đến phòng nhỏ họp."
Tống Văn đi đến phòng họp nhỏ mở đèn lên, bên ngoài đã một mảnh tối đen, trong Cục cực kỳ yên tĩnh chỉ còn dư lại một góc này của bọn họ còn làm việc.
Lục Tư Ngữ cầm hồ sơ đi vào, lão Giả theo sau anh, vừa tiến vào đã có chút không hài lòng nói: "Lục Tư Ngữ, vừa nãy cậu hơi quá đáng đấy."
Lục Tư Ngữ tựa như không nghe thấy, gương mặt tuấn tú không có chút biểu cảm nào, cúi đầu gồi trên ghế mở ra bút ký bộ dáng chuẩn bị ghi chép cuộc họp.
Lão Giả thấy anh không nói gì, hừ một tiếng nói: "Lâm Quán Quán không sợ cùng Quách Hoạ đối chiếu khẩu cung, mà các vấn đề cậu hỏi khi nãy cũng không có liên quan gì đến vụ án, lại vạch trần vết sẹo của cô ấy, hơn nữa còn vu khống người ta!"
Tống Văn không để ý lão Giả, nhìn Chu Hiểu và Phó Lâm Giang hỏi: "Hai người thấy Lâm Quán Quán thế nào?"
Chu Hiểu nói: "Em vẫn thấy Lâm Quán Quán không có vấn đề. Đây chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nhưng anh xem phản ứng vừa nãy từ khi bắt đầu trả lời căn bản không có sơ hở gì, biểu tình trên mặt thản nhiên, tố chất tâm lý thật tốt. Khi chúng ta thay phiên nhau hỏi thì câu trả lời vẫn như thế, em hiện tại thấy vụ án này hẳn cô ấy không phải là hung thủ."
Lão Giả ngồi một bên hừ một tiếng: "Còn nói dùng Quách Hoạ để thử, xem ra cô ấy là thật tâm chờ Quách Hoạ tỉnh lại để rửa sạch oan khuất của cô ấy."
Lúc này Lục Tư Ngữ không nói gì bỗng dưng mở miệng sửa lại: "Cô ta không phải là đợi, mà là không bận tâm......"
Tống Văn nhìn anh, đối với quan điểm này có chút hiếu kỳ: "Nói thế là sao?"
Lục Tư Ngữ hoàn toàn không để ý mình đang đối lập với mọi người, trả lời Tống Văn: "Tôi nghi ngờ Lâm Quán Quán là người có nhân cách khống chế."
Nghe xong lão Giả tức đến bật cười: "Nhân cách khống chế? Cậu nói cô ấy là người thích kiểm soát? Một cô gái nhỏ mềm mại yếu đuối như thế thì có thể khống chế được ai chứ? Đổng Phương giàu có? Mã Ngãi Tịnh xinh đẹp? Học bá Quách Hoạ? Khống chế cậu? Hay khống chế tôi? Vừa nãy cậu hỏi cái vấn đề chó má gì thế? Còn không cho cô ấy uống thuốc, thiếu chút nữa đã gặp chuyện không hay cậu biết không?"
"Người có nhân cách khống chế không nhất định là người cứng rắn. Cô ta thông qua việc hỏi thời gian để làm xáo trộn tiết tấu, xác nhận quyền chủ động của mình......" Lục Tư Ngữ còn muốn giải thích thêm thì đã bị Chu Hiểu cắt ngang, "Không phải, Lục Tư Ngữ, anh nói muốn dùng Quách Hoạ lừa cô ấy, chúng ta cũng đã làm, nhưng khi trả lời thẩm vấn một chút lỗ hổng cô ấy cũng không có mà. Chúng ta là cảnh sát chứ không phải nhà tâm lý học, lời nói ra thì phải có chứng cứ."
Bọn họ đối với phản ứng lúc sau của Lâm Quán Quán hoàn toàn không để vào mắt, chỉ xem như là phản ứng kích thích khi bị kéo dài thời gian uống thuốc.
Lục Tư Ngữ theo thói quen liếm môi tiếp tục nói ra suy đoán của mình: "Nếu cô ta không phải vô tội thì chính là không bận tâm. Có hai khả năng, hoặc cô ta thông minh đến nỗi có thể nhìn thấu cái bẫy mà chúng ta đặt ra, hoặc là cô ta có thể khẳng định, cho dù Quách Hoạ tỉnh lại cũng sẽ không nói ra lời nào gây bất lợi cho cô ta." Anh dừng một chút rồi bổ sung, "Cũng có thể là hai người cùng gây án."
Lần này lão Giả hoàn toàn không nghe nổi nữa: "Này, tiểu tử cậu là đang tranh cãi đúng không? Nếu cô ấy là hung thủ thì người bị hại còn nói giúp cho cô ấy sao? Cậu đây là ảo tưởng gì thế? Vừa nãy làm cho mọi người cùng diễn trò, thử cái gì, liền thử ra kết quả này phải không?"
Phó Lâm Giang thấy lão Giả càng nói càng kỳ cục, nhíu mày kêu một tiếng: "Lão Giả!"
Không nghĩ tới tiếng kêu này lại khiến cho lão Giả thêm dũng cảm: "Phó đội tôi biết cậu thích tiểu bạch kiểm này, nhưng cậu cũng nghe rồi đó, vừa nãy cậu ta toàn hỏi những câu lộn xộn không hề liên quan đến vụ án. Cậu ta có thể thẩm vấn hay không? Cậu ta mới làm cảnh sát được vài ngày đúng không? Gặp qua được bao nhiêu tội phạm chứ. Đến giờ vẫn cứ cắn chặt Lâm Quán Quán không buông, nếu tạo thành án oan thì cậu ta chịu trách nhiệm được không? Nếu Lâm Quán Quán bởi vì không được uống thuốc đúng giờ gây nguy hiểm tính mạng thì cậu ta phụ trách được sao?"
Lão Giả cảm thấy mình đã làm cảnh sát nhiều năm, cho dù chức vị không cao nhưng vẫn phải được người mới tôn trọng, nhưng Lục Tư Ngữ lại không như thế, hôm nay ông dùng chuyện này để phát tiết hết ra. Từ khi ông bắt đầu lớn tiếng nói chuyện thì Lục Tư Ngữ bỗng dưng trầm mặc, càng làm cho oán khí của ông tăng lên.
Nhìn thấy sắp cãi nhau, Chu Hiểu vội vàng can ngăn, "Đừng đừng lão Giả, đừng nóng giận. Tiểu Lục cũng chỉ muốn phá án thôi mà. Mục đích mọi người đều giống nhau mà."
Lão Giả nhìn về phía Lục Tư Ngữ đang cúi đầu không nói gì, "Cậu có từng lo lắng cho tâm lý của Lâm Quán Quán hiện thế nào sau những chuyện đã xảy ra chưa? Một cô gái tốt như thế bị các cậu ép đến nhảy lầu, cậu là đang tra tấn Lâm Quán Quán sau đó làm cho tất cả chúng ta phải tăng ca theo đúng không?"
Từ lúc bắt đầu vụ án mọi người đều không được nghỉ ngơi tử tế, lão Giả trút ra hết những lời oán khí với Lục Tư Ngữ, vừa đồng cảm với Lâm Quán Quán. Mọi người nhất thời trầm mặc, tất cả đều cảm nhận được trọng trách đè nặng trên người mình.
Tống Văn vẫn như cũ không buông bỏ hoài nghi đối với Lâm Quán Quán, chỉ là lúc thăm dò vừa nãy quả thực Lâm Quán Quán không hề có sơ hở nào. Hiện tại đa số mọi người đều đã nghiêng về hung thủ là ai, Tống Văn thì vẫn nghiêng về Lục Tư Ngữ, hơn nữa cậu muốn nghe anh phân tích và giải thích rõ ràng một chút nên vẫn không nói gì.
Thế nhưng từ lúc lão Giả bắt đầu ép hỏi, Lục Tư Ngữ vẫn luôn trầm mặc dị thường, anh không nói gì, cúi đầu dùng bút vẽ những đường thẳng trên sổ nhỏ. Đường vẽ kia thẳng như dùng thước vẽ, anh cũng không hề có ý định dừng lại. Anh rũ mắt, biểu tình không có biến hoá nào, đem mọi người trở thành không khí, dường như chuyện xoi mói lúc nãy không liên quan gì đến anh.
Chuyện tới đây rồi, cũng không thể không quản, Tống Văn ngồi thẳng lưng nói: "Lão Giả, chúng ta là nhân viên chấp hành pháp luật, nguyên tắc cơ bản chính là công bằng không thiên vị. Trước mắt Lâm Quán Quán vẫn là một nghi phạm, anh đã không tự giác mà xem cô ấy là người bị hại, đồng cảm với cô ấy. Thế thì vụ án này tra thế nào nữa?"
Lão Giả không nghĩ tới Tống Văn sẽ nói như vậy, nhỏ giọng nói thầm: "Làm sao ngay cả cậu cũng thiên vị cậu ta thế?"
Tống Văn thính tai, nghe thấy tiếp tục nói: "Đây không phải là vấn đề thiên vị ai, vừa rồi Chu Hiểu nói đúng, cảm thấy có tội hay vô tội là vô ích, chúng ta phải tìm kiếm chứng cứ. Hiện tại phác hoạ tâm lý của hai nghi phạm vẫn chưa rõ ràng."
Tống Văn vừa nói trong đầu vừa hiện lên hình ảnh Lâm Quán Quán ăn chocolate lúc nãy. Một vụ án, có hai người bị chocolate đoạt đi tính mạng, chính cô cũng xíu chút nữa mất mạng, đổi lại những người khác chỉ sợ đối với loại kẹo này tránh khộng kịp thậm chí cả đời không đụng đến. Nhưng vừa rồi...... Cô lại ăn tự nhiên như thế.
Tống Văn tiếp tục nói: "Lão Giả cùng Chu Hiểu, hai người nếu cảm thấy hung thủ là Quách Hoạ vậy thì đi điều tra Quách Hoạ, đến bệnh viện tìm mẹ cô ấy, lái xe đến thị trấn nhìn cha của cô ấy. Tập hợp tất cả các lỗ hổng gây án, khôi phục lại quá trình phạm tội, đưa ra chứng cứ chứng tỏ Quách Hoạ là hung thủ."
Sau đó quay về phía Lục Tư Ngữ vẫn luôn im lặng cúi đầu: "Ngày mai tôi sẽ cùng Lục Tư Ngữ đến nhà Lâm Quán Quán, Chu Hiểu giúp tôi mua vé tàu lửa tám giờ sáng mai. Còn có, Phó Lâm Giang mang theo tổ vật chứng quay về trường học, không được bỏ qua bất kì ngóc ngách nào, manh mối nào."
Kỳ hạn ba ngày, chỉ còn lại một ngày cuối cùng.
Từ khi vụ án bắt đầu, bầu trời Nam Thành vẫn luôn là mây đen mờ mịt, căn bản không thể nhìn thấy mặt trời, vậy mà làm thế nào mưa cũng không đổ xuống. Thời tiết thế này khắp nơi đều ẩm ướt và ngột ngạt, đưa tay sờ xung quanh đều cảm thấy có nước, ngay cả lúc thở cũng cảm thấy khó chịu.
Lục Tư Ngữ đã mở hút ẩm không khí suốt một ngày, nhưng khi về đến nhà anh cũng không cảm thấy khá hơn là bao. Mười hai giờ đêm, sau khi trở mình trên giường lần thứ n, anh cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ là một mảnh hỗn loạn, anh không biết mình mơ thấy gì, rốt cục anh lại bị đánh thức bởi một cú điện thoại.
Lục Tư Ngữ mở mắt ra, trước mắt là một mảng tối đen, tim anh đập có chút nhanh, theo bản năng gọi một tiếng Sói nhỏ. Trong bóng tối, chú chó nhỏ trong góc phòng dựng hai tai lên, gâu một tiếng đáp lại anh.
Lúc này tim Lục Tư Ngữ mới dần khôi phục lại nhịp đập bình thường, anh xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, cầm điện thoại lên, ba giờ rưỡi sáng Tống Văn gọi điện đến, anh bấm nhận cuộc gọi, "Alo......"
Phía bên kia là Tống Văn vô cùng tỉnh táo, truyền mệnh lệnh vô cùng rõ ràng ngắn gọn: "Thu dọn đồ đạc, xuống lầu, tôi ở dưới này chờ anh."
"Làm sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì hay là......." Lục Tư Ngữ mơ mơ màng màng hỏi.
"Không phải, thời gian của vụ án này rất gấp, tôi nghĩ nếu sáng mai đi thì không kịp nên vừa đổi thành vé tàu lúc bốn giờ. Chúng ta có thể tiết kiệm được ba tiếng, trưa mai là có thể trở về gấp......"
Lục Tư Ngữ lúc này mới tỉnh táo, ngọ ngoậy đứng lên. Đầu bên kia điện thoại Tống Văn vẫn còn đang thúc giục: "Nhanh xuống lầu, đi ra ga tàu, nếu không sẽ không kịp."
"Cậu sẽ không lái xe cảnh sát tới đi?" Lục Tư Ngữ đột nhiên có dự cảm xấu mà đi đến cửa sổ, dùng hai ngón tay vén màn cửa lên, quả nhiên nhìn thấy trong sân cách đó không xa có một chiếc xe cảnh sát, ánh sáng xanh đỏ loé lên trong đêm.
"Không lái xe cảnh sát thì tôi lái gì? Tôi cũng không có Cadillac." Sau đó Tống Văn uy hiếp nói: "Nhanh lên, nếu không tôi sẽ bật còi báo động."
Lục Tư Ngữ khẽ nhíu mày, Tống Văn vào cửa hẳn đã kinh động đến bảo vệ tiểu khu, có vài bảo vệ ở gần đó nhìn thấy cảnh tượng này thì hết mức ngạc nhiên, nhìn chằm chằm còn tích cực hơn nhìn kẻ trộm. Anh chỉ có thể thở dài, nửa đêm xe cảnh sát xuất hiện đã đủ phong cách rồi, nếu còi cảnh sát vang lên lôi anh đi, chỉ sợ sau này anh khó mà ở lại tiểu khu này.
Lục Tư Ngữ lật tủ quần áo, mặc một chiếc áo hoodie nhẹ nhàng, vội vàng rửa mặt đánh răng rồi đi xuống lầu. Đi đến cửa thì do dự một chút, lấy một ít thuốc giảm đau rồi nuốt xuống, cuối cùng đặt lại lọ thuốc trên bàn trà.
Tống Văn đợi đến hết kiên nhẫn rốt cục cũng thấy Lục Tư Ngữ đi ra cửa. Lưng anh mang balo, tóc có chút xoăn còn chưa chải kỹ, cả người ngập trong buồn ngủ.
Lục Tư Ngữ mở cửa phó lái ngồi lên, đôi mắt đẹp đẽ nhìn thẳng phía trước không nói lời nào.
"Dây an toàn!" Tống Văn vừa nhắc vừa khởi động xe, sau đó nhìn về phía cấp dưới đang không vui của mình, "Lục Tư Ngữ, anh có ý kiến gì về việc tôi quấy rầy giấc ngủ của anh không?"
Lục Tư Ngữ nghiêng người mang dây an toàn, cắn răng nói: "Tống đội, tôi không có ý kiến gì với việc cậu quấy rầy giấc ngủ của tôi hôm nay. Tôi có ý kiến về việc cậu quấy rầy giấc ngủ hằng ngày của tôi."
Tống Văn đơn giản an ủi xin lỗi anh: "Lên xe cho anh ngủ đủ."
Lục Tư Ngữ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, không hé răng.
Trên đường lớn trống trải, trong xe yên lặng, Tống Văn vì để giảm bớt xấu hổ tìm đề tài nói: "Haizzz, chuyện hôm qua lão Giả là người không đúng, anh đừng để ý, bởi vì vụ án trong đội xảy ra tranh cãi vài câu là chuyện bình thường thôi."
Lục Tư Ngữ vừa đến không lâu lại đắc tội cảnh sát lớn tuổi nhất đội, cậu sợ anh trong lòng uỷ khuất, Lục Tư Ngữ lại rộng lượng nói: "Tôi không để ý, thoạt nhìn lão Giả không quá phối hợp nhưng thật ra là người tốt." Anh chớp mắt bổ sung thêm một câu, "Chính là có chút ngốc."
Lão Giả tuy rằng nhìn qua không giống cảnh sát, lại độc miệng, nhưng ông vẫn có tinh thần trượng nghĩa của cảnh sát, là người tốt theo truyền thống. Nhưng đôi khi làm người càng tốt thì càng dễ dàng bị người khác điều khiển, trở thành con rối hoặc quân cờ của họ.
Tống Văn thở dài: "Ôi, bọn họ đều cảm thấy hung thủ là Quách Hoạ, chỉ có chúng ta là hoài nghi Lâm Quán Quán......"
Lục Tư Ngữ lui vào trong góc, ghế ngồi xe cảnh sát cũng khó chịu quá đi, quả thực là thiết kế cho phạm nhân. Anh nhỏ giọng nói: "Tôi muốn ngủ......"
Âm thanh đáng thương hề hề, còn nhỏ yếu vô tội, Tống Văn nhìn đồng hồ nói: "Anh nắm chắc thời gian thì có thể nhắm mắt một chút."
Mí mắt Lục Tư Ngữ trên dưới đánh vào nhau, thật vất vả mới ngủ được lại bị Tống Văn lắc lư đến tỉnh: "Này, này, dậy đi, đến rồi, xuống xe, anh đến ga tàu trước đi."
Lúc này Lục Tư Ngữ mới phát hiện không biết khi nào đã đến nơi rồi, đứng ở cửa ra vào cảm giác như mình đang mộng du, quay đầu hỏi Tống Văn: "Còn cậu?"
Tống Văn nói: "Tôi đến bãi đỗ xe, anh vào trước đi đừng chờ tôi. Còn mười phút nữa là tàu đến trạm, thời gian rất gấp."
Lục Tư Ngữ mơ màng gật đầu, mở cửa xuống xe. Tống Văn có chút lo lắng, tư thế này của Lục Tư Ngữ dường như đứng cũng có thể ngủ, không biết nghe có hiểu hết không.
Chuyến đi này Tống Văn có chút tham lam, cậu sửa vé thì thời gian liền eo hẹp, trên đường đến nhà Lục Tư Ngữ, lái xe đến bãi đỗ xe ngầm rồi tìm nơi đỗ xe lại trì hoãn thêm một hồi. Chờ thang máy đi lên thì phát hiện trên sảnh toàn là người, cũng chỉ có nhà ga này vĩnh viễn không thiếu người.
"Cho qua! Cho qua!" Tống Văn chạy một mạch đến cửa soát vé, vừa nhìn lên thì chữ xanh trên cửa kiểm soát vé lập tức nhảy sang màu đỏ, chỉ còn năm phút nữa là khởi hành. Mắt thấy cửa cổng sắp đóng lại, Tống Văn trong lòng sốt ruột, cầm thẻ cảnh sát, chống một tay nhảy qua máy soát vé, vượt rào rồi lao thẳng vào cửa trong sự ngỡ ngàng của nhân viên.
Người kiểm vé là một cô gái tuổi không lớn, vội hét lên, "Ôi ôi...... Nguy hiểm......"
Tống Văn vung tay với cô nói: "Cảnh sát phá án, thuận tiện cho qua."
Cô gái kia còn muốn nói gì đó, kết quả nhìn Tống Văn như một cơn gió ào chạy vào, ngăn cũng ngăn không được.
Tống Văn phóng cả trăm mét tới sân ga, chạy xuống vừa lúc tàu chuẩn bị vào trạm, thấy đã đuổi kịp tàu cậu cũng không vội nữa, liền dừng lại đi bộ về phía trước. Vị trí bây giờ là toa thứ sáu, vé họ mua là toa thứ tám.
Đang đi tới, nhân viên ở xa bỗng phất tay kêu lên: "Vị khách mặc quần áo đen đằng kia, xin hãy lui đến vạch an toàn phía sau!"
Tống Văn ngẩng đầu liền thấy Lục Tư Ngữ đứng cách đó không xa. Tàu này là một chuyến tàu đường dài chạy chậm, vừa chạy ngang qua, giữa đêm khuya thanh vắng, trên sân ga không có mấy người, Lục Tư Ngữ đứng đó một mình, cúi đầu, đội mũ trùm đầu, ngẩng người nhìn chằm chằm xuống đường ray. Ánh mắt của anh vô cùng tập trung, hơi nghiêng người về phía trước, mắt bất động, như thể đang nhìn thứ gì đó rất hấp dẫn.
Cách đó không xa, xe lửa rốt cục cũng tiến vào trạm. Tống Văn chỉ cảm thấy sau lưng vang lên một tiếng gầm rú, sau đó là một luồng gió thổi về phía mình.
Dưới ánh đèn xe lửa, Lục Tư Ngữ đang ở cách đó không xa có vẻ vô cùng yếu ớt. Trong nháy mắt, tim Tống Văn đột nhiên co rút, tư thế kia của Lục Tư Ngữ như sắp nhảy đường ray, không kịp suy nghĩ, Tống Văn gọi Lục Tư Ngữ một tiếng rồi gấp gáp chạy về phía trước.
Lục Tư Ngữ dường như nghe được có người gọi mình, có chút mê mang ngẩng đầu nhìn đèn tàu. Trong bóng đêm, ánh đèn trắng bạc chiếu sáng cả sân ga, gió thổi bay tóc, sắc mặt anh tái nhợt, đôi mắt đẹp ửng đỏ, tựa hồ như vừa khóc xong, nhưng cả người lại toát ra vẻ lạnh lùng bình tĩnh......
Tống Văn chạy vọt tới chỗ Lục Tư Ngữ trước khi tàu đến, duỗi tay kéo anh lôi trở về.
Lục Tư Ngữ bị cậu kéo ra sau vạch an toàn màu vàng, xoay nửa vòng, sau đó trực tiếp bị ôm vào lồng ngực rắn chắc của Tống Văn. Hai người đột nhiên dán sát vào nhau, sát đến mức anh có thể cảm nhận được nhịp tim đập của Tống Văn, có thể cảm nhận được sâu sắc cái ôm ấm áp này. Xe lửa gào thét chạy qua phía sau hai người, sau đó giảm tốc độ rồi ngừng lại.
"Tống đội, sao thế?" Dường như Lục Tư Ngữ lúc này mới tỉnh lại, thấy Tống Văn ôm mình, có chút ngơ ra. Lục Tư Ngữ trưng ra vẻ mặt vô tội, giống như người vừa nãy bày ra bộ dáng oai phong lẫm liệt đứng ở sân ga muốn nhảy xuống đường ray không phải là anh.
"Anh có biết chữ nguy hiểm viết thế nào không? Đến gần trạm như thế, vừa nãy loa phát thanh kêu anh, anh không nghe thấy sao?" Tống Văn thở hổn hển buông lỏng anh ra, hành động vừa rồi của Lục Tư Ngữ doạ cậu ra một thân mồ hôi lạnh.
Nhân viên công tác chạy đến hỏi: "Ôi, không sao chứ?"
Lúc này Tống Văn mới buông hẳn Lục Tư Ngữ ra: "Không sao."
Nhân viên công tác cầm loa xem xét hai người, một người thì chạy như bay tới nhà ga, người kia thì như định nhảy xuống đường ray. Nếu không phải lúc nửa đêm thiếu nhân lực, ông thực sự muốn giam hai người này lại, "Này cậu trai trẻ! Ở vị trí mà cậu vừa đứng đã có một người vô tình gieo mình chết, rất nguy hiểm!"
"Thực xin lỗi." Lục Tư Ngữ có chút ngượng ngùng, thành khẩn xin lỗi nói: "Có thể tôi buồn ngủ nên mất tập trung, không chú ý đến."
Tống Văn vội vàng đưa ra thẻ cảnh sát: "Chúng tôi là cảnh sát, đang đi xử lý công việc nên có chút vội vàng, cảm ơn chú đã nhắc nhở, sau này nhất định sẽ chú ý."
Thấy bộ dạng cúi đầu nhận sai của bọn họ, tức giận của nhân viên công tác cũng không còn: "Bỏ đi, bỏ đi, các cậu làm cảnh sát cũng không dễ dàng, hơn nửa đêm còn phải đi công tác, không có chuyện gì là tốt rồi. Các cậu nhanh lên tàu đi, trạm này tàu chỉ dừng hai phút thôi."
Tống Văn nói cảm ơn, đưa tay đẩy Lục Tư Ngữ lên tàu, cảm giác như mình đang dẫn theo một đứa nhỏ không bớt lo được.
Tàu này là số ít những tàu chạy đường dài còn sót lại, toàn bộ hành trình phải hơn một ngày xuyên khắp Bắc Nam. Tàu hiện đã chạy liên tục mười mấy tiếng, phải đi thêm ba tiếng nữa bọn họ mới có thể đến được quê của Lâm Quán Quán ---- Tần Thành.
Vừa lên xe, Lục Tư Ngữ liền cau mày nhăn mặt che miệng, trên tàu nóng hầm hập còn nóng hơn so với bên ngoài, cả toa tàu vừa bẩn vừa loạn, khách trên tàu ngủ đến ngã trái ngã phải. Trong tàu tràn đầy hơi thở thải ra, mỗi cái là một mùi khác nhau. Nếu không phải tàu đã chậm rãi xuất phát, Lục Tư Ngữ thiếu chút nữa đã trốn xuống tàu.
Tống Văn biết anh đang ghét bỏ, vỗ vỗ anh nói: "Đợi lát nữa là tốt thôi."
Sắc mặt Lục Tư Ngữ khó coi lắc đầu, nhắm mắt lại, hầu kết chuyển động, liều mạng nuốt nước miếng xuống: "Mùi hương này làm tôi muốn nôn......"
Tống Văn tìm chỗ ngồi để hành lý xuống nói với anh: "Anh muốn đến nhà vệ sinh không? Tôi đi cùng anh?"
Lục Tư Ngữ khoát tay từ chối, loạng choạng đi đến nhà vệ sinh.
Không đến một phút sau, Lục Tư Ngữ trở lại, sắc mặt so với lúc đi còn khó coi hơn.
Tống Văn hỏi anh: "Nôn xong rồi sao?"
Lục Tư Ngữ che miệng, mặt trắng bệch lắc đầu: "Nhà vệ sinh bẩn quá, có túi nilong không?"
"Tôi thấy anh còn sức để ghét bỏ thì nhẫn nhịn đi, chất lượng không khí trên tàu tuy rằng không quá tốt nhưng quen rồi sẽ không sao." Tống Văn nói chuyện, tiện tay đưa cho anh cái túi to. Cậu cứ tưởng Lục Tư Ngữ muốn túi là để chuẩn bị, không ngờ vừa cầm túi đến tay liền đem mặt vùi vào trực tiếp nôn ra.
Tống Văn thật không ngờ anh có thể yếu ớt đến trình độ này, nhất thời luống cuống tay chân. Thấy Lục Tư Ngữ nôn đến tê tâm liệt phế, cũng không biết phải làm sao để giúp anh khá hơn, đành phải vỗ vỗ lưng anh, "Ôi, anh không sao chứ......"
Lục Tư Ngữ cảm giác dạ dày cũng bị nôn ra ngoài, thẳng đến khi không còn nôn được gì nữa mới nhận chai nước Tống Văn đưa súc miệng, đem túi nilong cột lại, anh nước mắt lưng tròng thở ra một hơi, gương mặt cũng trắng thêm một tông.
Nhìn anh cầm cái túi đứng dậy, Tống Văn vừa ghét bỏ vừa bất đắc dĩ cầm lấy cái túi nói: "Tôi giúp anh đem bỏ, không anh đến nhà vệ sinh lại nôn ra thêm."
Dày vò mãi, thật vất vả mới đem các thứ dọn dẹp sạch sẽ. Tống Văn vừa chuẩn bị quay về chỗ ngồi liền thấy Lục Tư Ngữ che dạ dày nằm sấp trên bàn, thái dương anh đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng đến trong suốt hiện rõ chân mày đen như tranh vẽ. Tống Văn hoảng sợ hỏi: "Làm sao vậy? Đau dạ dày sao?"
Tống Văn quanh năm suốt tháng rất ít khi sinh bệnh, cơ bản còn không biết đường đến tiệm thuốc, chứ đường nói đến mang theo thuốc bên người, nếu trên tàu mà bị viêm dạ dày thì không phải là chuyện đùa đâu.
Nhìn Lục Tư Ngữ, Tống Văn chợt nhớ đến vài con Chuột lang mình nuôi hồi tiểu học, trong đó có một con bỗng dưng sinh con nhưng người lớn trong nhà đều không có ở đó, lúc ấy anh cũng luống cuống tay chân như thế này khi phải đối mặt với con Chuột lang yếu ớt kia. Cái thể chất không được động vật ưa thích lúc đó vẫn chưa có, cậu muốn giúp nó nhưng nó luôn kêu chít chít chạy trốn cậu, giãy dụa chảy cả một đống máu. May mắn sức sống của vật nhỏ kia rất kiên cường, cuối cùng sinh được một đàn con, nhưng cậu đối với chuyện này đã để lại bóng ma tâm lý.
Ánh mắt Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ có lo lắng, có sợ hãi...... Xem ra, Lục Tư Ngữ so với con Chuột lang nhỏ bé kia còn quý giá hơn nhiều, anh cũng dễ nhìn hơn.
Lục Tư Ngữ hoàn toàn không biết trong mắt Tống Văn mình yếu đuối như một con Chuột lang sắp sinh, anh mở to mắt trừng mắt: "Không sao, bệnh cũ thôi, chủ yếu là...... Có chút đói......" Dạ dày anh nhỏ lại có bệnh đau dạ dày, thuốc uống lúc trước là để đề phòng sợ nửa đêm tái phát bệnh, không nghĩ tới ăn no lại gây ra kích thích, hiện tại nôn ra ngược lại dễ chịu hơn.
Hiện tại trong người anh đau âm ỉ nhưng không khó chịu, chỉ là bụng có chút trống rỗng khó chịu. Lục Tư Ngữ trong lòng cầu nguyện, hi vọng thuốc anh uống vào ít nhiều sẽ có tác dụng, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến công việc ban ngày.
Tống Văn nhìn đầu ngón tay anh cuộn tròn, nắm chặt quần áo thì có chút đau lòng: "Thế làm sao bây giờ? Anh có mang theo cơm không? Không thì ăn lót dạ một chút đi?"
Lục Tư Ngữ không chút sức lực nâng mắt lên, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, đưa ra vấn đề khó khăn cho cậu: "Không ăn lạnh được."
"Thế...... Tôi tìm nhân viên phục vụ mua đồ ăn được không?" Tống Văn vừa nói vừa sửa sang quần áo, "Tôi đến toa ăn uống xem thử."
Hiện tại bên ngoài vẫn một mảng tối đen, Tống Văn xuyên qua mấy toa đi đến toa giường nằm, hỏi nhân viên mới biết toa ăn uống tàu này không cung cấp thức ăn. Cậu không cam lòng đi một chuyến vô nghĩa, thật vất vả tìm được nhân viên trực ban mua một hộp mì ăn liền đem về. Tống Văn sợ Lục Tư Ngữ ghét bỏ, không dám mua mì cay cũng không dám mua mì dưa chua, đành phải mua một hộp mì ramen Tonkotsu.
Tống Văn đi lấy nước sôi rồi đem đến chỗ ngồi, đợi thêm ba phút thì lắc lắc Lục Tư Ngữ nói: "Ngồi dậy, ăn một chút mì nóng đi." Một phen lăn lộn như thế, cậu tự thấy mình đã thập phần chu đáo rồi.
Lục Tư Ngữ uể oải ngẩng đầu, định vươn ngón tay trắng trẻo, thon dài gắp mì.
"Ấy, nước sôi đấy, phỏng! Tiểu tổ tông à, anh cẩn thận chút." Tống Văn ngăn lại, bẻ nĩa đưa cho anh, "Thôi để tôi."
Lục Tư Ngữ chớp chớp mắt, dùng răng nanh cắn nĩa trong miệng, Tống Văn đem nắp đậy bỏ ra rồi đẩy qua cho anh.
Lục Tư Ngữ dùng nĩa quấn mì cho vào miệng, nhíu mày: "Ngấy quá...... Có chút dầu......"
"Đây là tôi trăm cay nghìn đắng mới mua về được đấy." Tống Văn híp mắt nhìn Lục Tư Ngữ một nĩa lại một nĩa ăn mì.
Lục Tư Ngữ ăn hết nửa hộp, uống thêm chút canh cho ấm bụng rồi nói không thoải mái không muốn ăn nữa, đem mì đẩy ra. Tống Văn nhịn không được lo lắng hỏi: "Anh có chống đỡ được đến sáng không? Tàu này khoảng bảy giờ mới đến đấy."
Lục Tư Ngữ suy nghĩ: "Có thể giúp tôi mua kẹo được không?" Hiện tại tuy anh không đói bụng nhưng còn phải đề phòng lỡ như tụt huyết áp.
Tống Văn thở dài đứng dậy đi đến đầu kia của toa tàu, một đường băng qua đám người đang ngủ say, xuyên giữa các bàn chân ở khắp nơi, còn phải chú ý không đạp chân người khác. Cậu đột nhiên nhớ đến một câu hát của Phác Thụ, "Tôi từng vượt qua núi cao biển rộng, cũng từng băng qua dòng người tấp nập."*
Làm một bảo mẫu tận chức trách, phi, là lãnh đạo tận chức. Mười phút sau, Tống Văn rốt cục cũng trở về, đưa cho Lục Tư Ngữ một cây kẹo que.
"Sao lại là......" Lục Tư Ngữ có chút ngạc nhiên với kẹo que nhưng vẫn nhận lấy.
"Tàu này đã chạy một đường rồi, những thứ khác đã hết, chấp nhận chút đi." Tống Văn khuyên.
"Không sao, rất tốt nha, tôi thích ăn, lâu rồi chưa được ăn kẹo que." Lục Tư Ngữ vừa nói vừa mở giấy gói kẹo, tay xoay que kẹo một vòng nhìn viên kẹo trong suốt long lanh, một lúc sau mới cho vào miệng. Một tay anh cầm que đem kẹo liếm từng cái, ăn đến thoả mãn.
Tống Văn nhìn anh ăn kẹo, bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút đói bụng...... Cậu vì Lục Tư Ngữ đi lại vài vòng trên tàu lại thêm lúc trước ở sân ga chạy thật lâu, lúc này bụng đã sớm kêu vang. Cầm lấy hộp mì mà Lục Tư Ngữ đã ăn mấy phần còn dư lại bắt đầu ăn, liền thấy anh dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình.
"Nhìn cái gì? Tôi cũng không chê đồ dư của anh." Tống Văn nói xong dùng nĩa quấn thêm một chút.
"Vừa nãy sao cậu không ăn xong rồi hãy đi mua kẹo, không thì mua hộp khác, cái này đã lạnh rồi." Lục Tư Ngữ cắn kẹo, đã có tinh thần hơn, anh theo thói quen liếm môi, trên môi cũng là vị kẹo ngọt ngào.
Tống Văn nhìn anh liếm môi ăn kẹo que, đột nhiên sửng sốt.
Nhìn cậu ngây ngẩn cả người, Lục Tư Ngữ không rõ, ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn cậu.
Tống Văn lúc này mới cúi đầu, hừ một tiếng: "Tôi còn không phải vì anh sao?"
Chờ Tống Văn ăn mì xong thì cái kẹo que kia của Lục Tư Ngữ cũng hết, người đẹp họ Lục đang dựa vào cửa sổ ngáp một cái, hiển nhiên đã mệt nhọc.
Tống Văn nói: "Dù sao cũng còn ba tiếng nữa mới đến, tôi đặt báo thức, anh ngủ chút đi, ngủ sẽ không đói bụng nữa."
Lục Tư Ngữ nhỏ giọng nói: "Lãnh đạo ơi, lần sau vẫn là chúng ta lái xe đi, tôi không cần trả tiền xăng cũng không bắt cậu sửa xe, thật đó."
Tống Văn theo thói quen mà xắn tay áo đến khuỷu tay, "Lần sau đi, tôi đã mua vé cả chuyến về rồi."
Tàu lửa lắc lư, đèn tàu không quá sáng làm người ta buồn ngủ, Lục Tư Ngữ đại khái vì trong xe ngột ngạc đến thiếu oxy nên đang dựa vào đệm ghế. Tống Văn nói đúng, quen là tốt thôi, Lục Tư Ngữ không biết đã ngủ từ khi nào.
Nhìn Lục Tư Ngữ ngủ thế nhưng Tống Văn lại không ngủ được, cúi đầu chơi điện thoại. Người bên cạnh ngủ say thay đổi vài tư thế, liền hạ đầu tựa vào vai Tống Văn, cậu liền nghiêng đầu nhìn Lục Tư Ngữ đang ngủ say.
Dưới ánh đèn xe lửa lờ mờ, mặt mũi anh hiện lên rõ ràng. Trên mặt Lục Tư Ngữ vẫn còn dán miếng băng dán kia, dưới cổ áo hoodie, một phần xương quai xanh nhỏ lộ ra, nốt ruồi đỏ trên hầu kết thậm chí còn khiến cho người khác cảm thấy lạnh sống lưng. Có lẽ là do đã lâu, mùi vị mì ăn liền cũng gần như biến mất, Tống Văn không ngửi thấy trong xe có mùi khó chịu gì, thay vào đó là một loại mùi nhàn nhạt, một mùi hương không ngọt cũng không giống nước hoa, nhưng lại nhẹ nhàng khoan khoái, làm người ta liên tưởng đến mùi đất sau cơn mưa mùa hạ. Sau đó cậu ý thức được, mùi hương kia đến từ Lục Tư Ngữ.
Xe lửa khẽ lắc lư, trong đêm tối có một tia sáng xẹt qua cửa sổ, Tống Văn không có lòng dạ nào mà nhìn điện thoại. Cậu nghiêng đầu nhìn anh một cái sau đó thu hồi ánh mắt, không quá nửa phút sau lại nhịn không được mà nhìn thoáng qua. Lục Tư Ngữ vươn đầu lưỡi theo thói quen mà liếm môi, nửa phút sau, Tống Văn lại quay đầu liếc nhìn một cái, lần này cậu bắt gặp ánh mắt của Lục Tư Ngữ, mắt anh mở ra một nửa, như một hố nước sâu không đáy.
"...... Cái kia......" Tống Văn nháy mắt hoảng hốt, tuy rằng cậu cũng không biết vì sao mình lại hoảng sợ.
Lục Tư Ngữ dường như chỉ là giật mình trong chốc lát, cũng không để ý đến cậu mà nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Tống Văn lúc này hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào lại cúi đầu nhìn điện thoại, thẳng đến khi cánh tay tê rần, cậu mới quay đầu nhìn về người đang tựa trên vai mình.
Lục Tư Ngữ dường như đang nằm mơ, hàng mi dày nhẹ run rẩy, thân mình giật giật, Tống Văn liền nương theo đó mà đổi tư thế.
Sắc trời dần sáng lên, rất nhanh đã bảy giờ sáng, tàu lửa dừng lại tại một trạm lớn, một nhóm người đi xuống lại thêm một nhóm người mang theo khí lạnh lên tàu.
Ngồi đối diện là một nhà ba người, trong đó có một bạn nhỏ bốn năm tuổi bị người lên xe đánh thức, oa một tiếng khóc rống lên. Âm thanh làm hơn nửa toa tàu bừng tỉnh, mẹ đứa bé tỉnh dậy vội vàng dỗ bạn nhỏ.
"Tống đội, cậu không ngủ sao?" Lục Tư Ngữ cũng bị đánh thức, ngồi dậy hoạt động cổ một chút. Vừa rồi anh đã có hai tiếng ngủ rất ngon, thậm chí còn ngủ ngon, ổn định hơn so với ngủ trên giường nhà mình.
"Không sao, tôi không buồn ngủ." Tống Văn nói xong liền giật giật bả vai cứng đờ của mình.
Theo dòng người, có một cô gái nho nhã yếu đuối lên xe, cô gái kia một mình ra ngoài còn mang theo một cái vali rất lớn, cô ngồi ở cách vách bọn họ, nhất thời cầm vali có chút khó xử.
Tống Văn đứng dậy chủ động nói: "Để tôi giúp cô." Nói xong cậu nâng vali lớn lên để vào chỗ trống của giá để hành lý.
Cô gái có chút áy náy với người đã giúp mình, "Cảm ơn anh, vali rất nặng phải không?"
Tống Văn nói: "Còn tốt, tôi ngồi lâu vừa lúc đứng lên vận động một chút." Khi hai người nói chuyện, Tống Văn ngạc nhiên phát hiện đứa nhỏ kia đã ngừng khóc, quay đầu lại thì phát hiện bạn nhỏ đang ăn cây kẹo que chính cậu mua tối qua. Trong ánh nắng ban mai, Lục Tư Ngữ ngồi một bên đã thu lại lạnh lùng trước kia, trên mặt mang theo nụ cười mà đùa giỡn cùng bạn nhỏ.
Tống Văn cơ hồ hoài nghi mình đã nhìn lầm, đây là lần đầu tiên cậu thấy Lục Tư Ngữ cười. Người kia cười rộ lên tựa như băng tuyết tan ra, thật đẹp.
~ Hết chương 29 ~
Lục Tư Ngữ vẫn liên tục quan sát những biểu tình rất nhỏ trên mặt Lâm Quán Quán. Chờ lão Giả ngồi xuống, anh đem ngọn đèn trong phòng thẩm vấn chỉnh tối xuống rồi mở miệng nói: "Chúng ta tiếp tục."
Ánh mắt Lâm Quán Quán lúc này mới thu về nhìn anh, cô đã gặp qua Lục Tư Ngữ vài lần, dù là ở bệnh viện hay lần đưa nước lúc nãy thì đa phần thời gian anh đều không lên tiếng, chỉ nói qua vài câu ngắn. Hiện tại thấy Lục Tư Ngữ cùng lão Giả ngồi đối diện, cô không hề nghĩ vị cảnh sát nhỏ này lại là chủ thẩm.
Lục Tư Ngữ mở đầu như thường lệ: "Tôi muốn nói chuyện với cô về quan hệ giữa cô và bạn cùng phòng của cô, các cô ấy là người như thế nào thế?"
Vấn đề này Lâm Quán Quán đã bị hỏi qua mấy lần, nghiêng đầu trả lời anh: "Đổng Phương có tiền lại hào phóng, Mã Ngãi Tịnh xinh đẹp, Quách Hoạ chịu khó học tập. Tuy rằng Đổng Phương, Mã Ngãi Tịnh cùng Quách Hoạ có mâu thuẫn nhưng các cậu ấy đối với em tốt lắm."
Lục Tư Ngữ nhìn cô: "Nhưng tôi lại cảm thấy các cô ấy đều không thông minh bằng cô."
Lâm Quán Quán nhìn anh, môi hơi động nhưng không nói gì.
Lục Tư Ngữ tiếp tục nói: "Thành tích học tập của Quách Hoạ rất tốt nhưng cũng chỉ giới hạn trong học tập mà thôi, các phương diện khác trong cuộc sống thì đối nhân xử thế lại thiếu khôn khéo. Đổng Phương thì luôn hờ hững, cẩu thả, qua quýt cho xong việc. Mã Ngãi Tịnh thì có chút hẹp hòi, khó mà làm được chuyện lớn. Trong căn phòng ký túc xá này thì chỉ số IQ lẫn EQ của cô đều là cao nhất." Nói xong anh liền xếp những tấm ảnh chụp người chết trên bàn lại.
Nghe đến câu cuối cùng, gương mặt không chút thay đổi kia của Lâm Quán Quán rốt cục cũng có biến hoá, đuôi lông mày cô nhướng lên nhìn Lục Tư Ngữ, vẻ mặt hiện ra một tia đắc ý.
Sau đó Lục Tư Ngữ cũng không giống mấy người vừa rồi chỉ hỏi lặp đi lặp lại các vấn đề giống nhau, mà như bạn bè nói chuyện thông thường đưa cho Lâm Quán Quán một vấn đề lựa chọn: "Theo cô thì bài vở và bạn bè, cái nào quan trọng hơn?"
Lâm Quán Quán sửng sốt trả lời anh: "Bài tập, ách...... Bạn bè cũng rất quan trọng."
Lục Tư Ngữ: "Chuyện các cô độc chết mèo những người khác trong phòng biết không?"
Anh đem chủ ngữ Quách Hoạ độc chết mèo thành "các cô", Lâm Quán Quán tựa hồ vẫn còn đắm chìm vào lời khen anh nói với cô nên không hề phản bác, gật đầu: "Biết, sau khi làm xong em có nói với các cậu ấy, hai người bọn họ đều nói tốt lắm, nhưng họ đều không biết Quách Hoạ vẫn còn giữ thuốc độc."
Lục Tư Ngữ nói: "Trong toàn bộ vụ đầu độc này, trừ bỏ biết được nguồn gốc thuốc độc thì những thứ khác hoàn toàn không liên quan đến cô sao?"
"Những cái khác em không biết gì cả." Lâm Quán Quán mô tả ngắn gọn toàn bộ sự việc một lần nữa, tốc độ nói nhanh hơn một chút nhưng trong quá trình giọng cô vẫn ổn định không chút run rẩy, tất cả nội dung không khác với những gì đã nói lúc thẩm vấn hôm nay.
Vài cảnh sát trong phòng quan sát liếc nhìn nhau, nếu cô nói dối thì việc Quách Hoạ tỉnh lại sẽ đem đến áp lực rất lớn, nhưng hiện tại cô lại không lộ ra sơ hở nào, ít nhất là bọn họ không hề phát hiện ra. Đặc biệt khi nhắc đến Quách Hoạ, biểu tình cô cũng rất tự nhiên.
Chẳng lẽ chuyện đầu độc thật sự không chút quan hệ nào với Lâm Quán Quán sao?
Lục Tư Ngữ không vội hỏi vấn đề kế tiếp, anh có cảm giác cô gái này đang đem cảnh sát bọn họ nắm trong lòng bàn tay mà đùa giỡn. Trong mắt cô, bạn học hoàn toàn không thể so sánh với cô, nhưng vì sao cô không hề sợ hãi chuyện Quách Hoạ tỉnh lại sẽ chọc thủng lời nối dối của mình? Anh ngồi thẳng lại tự hỏi vấn đề này một chút, bỗng từ trong túi lấy ra viên kẹo mà anh mượn tạm của Trình Tiểu Băng đem tới, Lục Tư Ngữ xé một viên cho vào miệng mình.
Ăn trong phòng thẩm vấn là không hợp quy củ, lão Giả vừa định ngăn Lục Tư Ngữ lại thì nghe anh hỏi Lâm Quán Quán: "Cô ăn kẹo không?"
"Vâng, kẹo gì thế anh?" Lâm Quán Quán hỏi. Đôi mắt cô như động vật nhỏ nhìn theo thức ăn, từ khi Lục Tư Ngữ bắt đầu lấy kẹo ra thì ánh mắt luôn nhìn theo viên kẹo kia, tựa như toàn bộ linh hồn đều bị viên kẹo dắt đi.
"Chocolate." Lục Tư Ngữ kẹp một viên kẹo giữa hai ngón tay mình.
"Cảm ơn anh." Lâm Quán Quán gật đầu trong mắt mang theo chờ mong, Lục Tư Ngữ liền đưa cô một viên.
Chocolate được gói trong giấy gói kẹo, cô vươn tay nhận lấy rồi cẩn thận đem giấy gói kẹo mở ra.
Lão Giả đoán đây có lẽ là Lục Tư Ngữ đang dùng chút ngọt ngào này để mua chuộc Lâm Quán Quán, chiêu này cũng quá ngây thơ đi? Ông cố gắng kìm nén tính tình lại mới không làm gián đoạn Lục Tư Ngữ. Chỉ là khi ông nhìn vào ảnh chụp hiện trường, nghĩ đến chocolate da đầu có chút run lên.
Lâm Quán Quán không chút để ý mà tự nhiên dùng ngón tay phải cầm chocolate há miệng ăn từng chút một, dấu vết màu cà phê tan biến trong miệng cô. Sau khi ăn xong cô hứng thú liếm đầu ngón tay nhìn về phía Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ thản nhiên nhìn cô rồi chỉ vào thái dương mình: "Nơi này của cô là bị ba mình đánh sao?"
Trên trán Lâm Quán Quán có một vết sẹo nhạt, hiển nhiên đã có từ lâu, cô dạ một tiếng: "Do ba em đánh."
Lục Tư Ngữ: "Vết nứt da trên tay thì sao?"
Tay cô gái này hoàn toàn không trơn bóng như những cô gái khác, cho dù hiện tại đã khỏi hẳn nhưng vẫn có thể nhìn ra những vết đỏ nhàn nhạt, Lâm Quán Quán hồi tưởng một chút: "Cái này có là do trước đây em giặt quần áo bằng nước lạnh."
Lục Tư Ngữ hỏi: "Ba mẹ cô chắc đau lòng lắm?"
Lâm Quán Quán lắc đầu: "Không sao ạ, đã hết đau từ lâu rồi." Nói xong cô cúi đầu gấp giấy gói kẹo thành hình một cô gái đang khiêu vũ đơn giản. Khi gấp xong là hình dáng một cô gái đang đứng ở một bên, chiếc váy dài buông thõng xuống đất.
Ánh mắt lão Giả vẫn đặt trên người Lâm Quán Quán, nhìn tờ giấy thành hình dưới tay cô. Đến hiện giờ bọn họ đã đem tin tức Quách Hoạ tỉnh lại truyền đến Lâm Quán Quán nhưng cô gái này dường như không hề nghe thấy tin tức ấy, vẫn ung dung như cũ, sự bình tĩnh của cô càng khiến ông tin rằng cô thật sự vô tội.
Lục Tư Ngữ sửa sang tư liệu một chút, tiếp tục hỏi: "Tôi có xem qua những gì cô đã trải qua, cô từ nhỏ ở cùng cha mình, mẹ rất ít khi xuất hiện. Đến năm mười tuổi thì cha mẹ cô ly hôn, cô được phán ở với mẹ, sau đó mẹ cô tái giá, đem theo cô vào gia đình mới của mình."
Lâm Quán Quán dạ một tiếng.
Lục Tư Ngữ: "Trong gia đình trước đây của cô, người có ảnh hưởng lớn nhất với cô là cha hay mẹ thế?"
Lâm Quán Quán do dự một chút, cắn môi nói: "Ba em."
Lục Tư Ngữ hỏi: "Trước đây cha đẻ cô thường xuyên đánh cô sao?"
Lâm Quán Quán cúi đầu dạ.
Lục Tư Ngữ: "Cô thích em trai mình không?"
Lâm Quán Quán gật đầu nói: "Dù sao chúng em cũng có cùng một nửa huyết thống mà, chỉ là em ấy nhỏ hơn em rất nhiều."
Lục Tư Ngữ gật đầu đã hiểu, tiếp tục hỏi: "Cô lựa chọn nơi làm thêm thế nào vậy?"
"Cái này...... Đương nhiên là đơn giản, thuận tiện và em cảm thấy có hứng thú." Lâm Quán Quán nói.
Lục Tư Ngữ tiếp tục: "Cô từng làm ở cửa hàng thú cưng ba tháng, ông chủ ở đó nói cô làm việc không tồi, tiền lương cũng rất cao, vậy vì sao cô lại nghỉ việc rồi giới thiệu cho Quách Hoạ?"
Lâm Quán Quán xoa ngón tay nói: "Em cảm thấy Quách Hoạ cần công việc này hơn em, cái người lớn quan tâm thì chỉ có tiền, tiền quần áo cũng không rẻ." Sau đó cô mở to mắt hỏi, "Em có thể hỏi bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Nghe xong, lão Giả không không tự chủ được mà nhìn thời gian trên điện thoại, Lục Tư Ngữ hoàn toàn không có ý nói cho cô biết: "Chờ tôi hỏi xong sẽ nói cho cô biết, không mất nhiều thời gian đâu."
Lâm Quán Quán lúc này mới gật đầu đồng ý.
Lão Giả có hơi nghe không nổi nữa, nhỏ giọng hỏi Lục Tư Ngữ: "Câu hỏi của cậu có liên quan gì đến vụ án đâu." Từ sau viên kẹo chocolate kia thì câu hỏi của Lục Tư Ngữ đã lạc đề ngàn dặm.
Lục Tư Ngữ dường như không nghe thấy lời của lão Giả, tiếp tục hỏi: "Cô thích chơi trò chơi không?"
"Trò chơi gì ạ? Trên máy tính hay điện thoại? Em không biết nhiều lắm......" Lâm Quán Quán hiển nhiên không hề đoán được sẽ bị hỏi vấn đề này.
"Trò chơi gia đình." Lục Tư Ngữ bổ sung thêm, "Cô thích không?"
Lâm Quán Quán lại chần chừ, sau đó gật đầu một cái.
Lục Tư Ngữ lại hỏi: "Sáng nay vì sao cô lại lên sân thượng?"
Lâm Quán Quán: "Em khi đó rất rối, cũng rất ngột ngạt...... Chờ em phản ứng lại thì đã đứng ở đó rồi."
Lục Tư Ngữ: "Nếu cảnh sát không tìm được thì cô có nhảy xuống không?"
Không chờ Lâm Quán Quán trả lời thì lão Giả rốt cục không thể kiên nhẫn nữa, đè thấp âm thanh nói: "Lục Tư Ngữ, cậu muốn hỏi thì hỏi những vấn đề liên quan đến vụ án."
Lục Tư Ngữ hơi dừng lại, ánh mắt khoá trên người Lâm Quán Quán, cô nàng nhấp môi không nói gì.
Lục Tư Ngữ đạt được đáp án mình mong muốn, khoé miệng hơi nhếch lên: "Cô thích động vật nhỏ không?"
Tay Lâm Quán Quán bắt đầu nắm chặt giấy gói kẹo: "Đương nhiên là thích ạ, nếu không thì sao em lại làm thêm ở cửa hàng thú cưng chứ."
Lục Tư Ngữ: "Vậy vì sao cô lại lựa chọn độc chết mèo?"
"Bởi vì những con mèo này ảnh hưởng đến cuộc sống của em......" Lâm Quán Quán đang nói bỗng dưng phản ứng lại, "Hơn nữa là Quách Hoạ làm, không phải em."
Lục Tư Ngữ hỏi tiếp: "Cho nên loại thích này của cô phải xây dựng trên cơ sở là không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô? Một khi bị ảnh hưởng thì cái thích này sẽ không còn tồn tại nữa đúng không?"
Lâm Quán Quán do dự không trả lời vấn đề kia, trên mặt cô có chút kiên nhẫn: "Hiện giờ là mấy giờ rồi ạ?" Đây đã là lần thứ hai cô hỏi thời gian.
Lục Tư Ngữ: "Để tôi nói cho cô." Âm thanh anh bình thản trầm tĩnh, dường như không chứa nhiều cảm xúc trong đó. Thấy Lâm Quán Quán không trả lời anh liền hỏi đến vấn đề khác, tựa hồ mấy vấn đề này không quá quan trọng, chủ yếu là để xác minh một ít ý tưởng trong lòng, "Cô độc chết mèo, thấy qua thi thể mèo, loại cảm giác này cùng với khi cô xem thi thể người giống nhau không?"
Sắc mặt Lâm Quán Quán đột nhiên trắng bệch, lồng ngực phập phồng.
Thân thể Lục Tư Ngữ hơi nghiêng về phía trước, tiếp tục hỏi: "Trước đây cô đã nói dối một lần, hiện giờ cô còn nối dối không?"
Lâm Quán Quán không trả lời vấn đề của anh mà nhìn về phía lão Giả: "Em hỏi thời gian không vì cái gì khác, mà là lúc sáng bác sĩ có dặn phải uống thuốc đúng giờ. Các anh dù hỏi cả một ngày thì em cũng không luống cuống. Các anh đi hỏi Quách Hoạ thì có thể biết hết mọi chuyện, em ở trong này cho dù nói thêm gì, trả lời một đống vấn đề nhàm chán cũng không bằng cậu ấy nói một câu. Nếu cậu ấy đã tỉnh thì có phải chuyện này đã xong rồi không? Các anh liền thả em ra ngoài?"
Nói đến đây, Lâm Quán Quán cong lưng nằm sấp xuống bàn, có chút khó chịu hỗn hển thở, "Em mệt quá."
Thấy cô đau đớn, lão Giả nhất thời bối rối: "Cô nhẫn nhịn chút để tôi đi lấy thuốc."
Lúc này Phó Lâm Giang trong phòng quan sát mới nhớ đến buổi sáng xác thực bác sĩ có đưa một ít thuốc, lục lọi một hồi nhìn thuốc nói: "Tống đội, đã qua thời gian uống thuốc, là tôi sơ sót." Anh hoàn toàn đặt tâm trí vào vụ án, chuyện này đã sớm quên không còn một mảnh.
Lão Giả mang theo tức giận đi đến phòng thẩm vấn, nhìn đống thuốc kia liền lấy nước cùng thuốc mang vào phòng thẩm vấn.
Chu Hiểu nhìn Tống Văn xin ý kiến: "Tống đội, còn...... Còn thẩm vấn nữa không anh?"
Tống Văn thở dài, xoa xoa thái dương nói: "Hôm nay không thẩm vấn nữa." Nếu tiếp tục diễn kịch thì sẽ bị lộ, cậu xem không hiểu cách Lục Tư Ngữ thẩm vấn nhưng có thể cảm nhận được trong câu hỏi cuối cùng Lâm Quán Quán đã bối rối. Chính cậu cũng không xác định được sự không kiên nhẫn cùng khẩn trương này là bởi vì thời gian dài không uống thuốc hay do câu hỏi đã chạm đến chỗ mẫn cảm của cô. Tống Văn nghĩ nghĩ nói: "Kêu bọn họ ra ngoài, cảnh sát trực đêm đưa cô ấy đi nghỉ ngơi đi, chúng ta đến phòng nhỏ họp."
Tống Văn đi đến phòng họp nhỏ mở đèn lên, bên ngoài đã một mảnh tối đen, trong Cục cực kỳ yên tĩnh chỉ còn dư lại một góc này của bọn họ còn làm việc.
Lục Tư Ngữ cầm hồ sơ đi vào, lão Giả theo sau anh, vừa tiến vào đã có chút không hài lòng nói: "Lục Tư Ngữ, vừa nãy cậu hơi quá đáng đấy."
Lục Tư Ngữ tựa như không nghe thấy, gương mặt tuấn tú không có chút biểu cảm nào, cúi đầu gồi trên ghế mở ra bút ký bộ dáng chuẩn bị ghi chép cuộc họp.
Lão Giả thấy anh không nói gì, hừ một tiếng nói: "Lâm Quán Quán không sợ cùng Quách Hoạ đối chiếu khẩu cung, mà các vấn đề cậu hỏi khi nãy cũng không có liên quan gì đến vụ án, lại vạch trần vết sẹo của cô ấy, hơn nữa còn vu khống người ta!"
Tống Văn không để ý lão Giả, nhìn Chu Hiểu và Phó Lâm Giang hỏi: "Hai người thấy Lâm Quán Quán thế nào?"
Chu Hiểu nói: "Em vẫn thấy Lâm Quán Quán không có vấn đề. Đây chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nhưng anh xem phản ứng vừa nãy từ khi bắt đầu trả lời căn bản không có sơ hở gì, biểu tình trên mặt thản nhiên, tố chất tâm lý thật tốt. Khi chúng ta thay phiên nhau hỏi thì câu trả lời vẫn như thế, em hiện tại thấy vụ án này hẳn cô ấy không phải là hung thủ."
Lão Giả ngồi một bên hừ một tiếng: "Còn nói dùng Quách Hoạ để thử, xem ra cô ấy là thật tâm chờ Quách Hoạ tỉnh lại để rửa sạch oan khuất của cô ấy."
Lúc này Lục Tư Ngữ không nói gì bỗng dưng mở miệng sửa lại: "Cô ta không phải là đợi, mà là không bận tâm......"
Tống Văn nhìn anh, đối với quan điểm này có chút hiếu kỳ: "Nói thế là sao?"
Lục Tư Ngữ hoàn toàn không để ý mình đang đối lập với mọi người, trả lời Tống Văn: "Tôi nghi ngờ Lâm Quán Quán là người có nhân cách khống chế."
Nghe xong lão Giả tức đến bật cười: "Nhân cách khống chế? Cậu nói cô ấy là người thích kiểm soát? Một cô gái nhỏ mềm mại yếu đuối như thế thì có thể khống chế được ai chứ? Đổng Phương giàu có? Mã Ngãi Tịnh xinh đẹp? Học bá Quách Hoạ? Khống chế cậu? Hay khống chế tôi? Vừa nãy cậu hỏi cái vấn đề chó má gì thế? Còn không cho cô ấy uống thuốc, thiếu chút nữa đã gặp chuyện không hay cậu biết không?"
"Người có nhân cách khống chế không nhất định là người cứng rắn. Cô ta thông qua việc hỏi thời gian để làm xáo trộn tiết tấu, xác nhận quyền chủ động của mình......" Lục Tư Ngữ còn muốn giải thích thêm thì đã bị Chu Hiểu cắt ngang, "Không phải, Lục Tư Ngữ, anh nói muốn dùng Quách Hoạ lừa cô ấy, chúng ta cũng đã làm, nhưng khi trả lời thẩm vấn một chút lỗ hổng cô ấy cũng không có mà. Chúng ta là cảnh sát chứ không phải nhà tâm lý học, lời nói ra thì phải có chứng cứ."
Bọn họ đối với phản ứng lúc sau của Lâm Quán Quán hoàn toàn không để vào mắt, chỉ xem như là phản ứng kích thích khi bị kéo dài thời gian uống thuốc.
Lục Tư Ngữ theo thói quen liếm môi tiếp tục nói ra suy đoán của mình: "Nếu cô ta không phải vô tội thì chính là không bận tâm. Có hai khả năng, hoặc cô ta thông minh đến nỗi có thể nhìn thấu cái bẫy mà chúng ta đặt ra, hoặc là cô ta có thể khẳng định, cho dù Quách Hoạ tỉnh lại cũng sẽ không nói ra lời nào gây bất lợi cho cô ta." Anh dừng một chút rồi bổ sung, "Cũng có thể là hai người cùng gây án."
Lần này lão Giả hoàn toàn không nghe nổi nữa: "Này, tiểu tử cậu là đang tranh cãi đúng không? Nếu cô ấy là hung thủ thì người bị hại còn nói giúp cho cô ấy sao? Cậu đây là ảo tưởng gì thế? Vừa nãy làm cho mọi người cùng diễn trò, thử cái gì, liền thử ra kết quả này phải không?"
Phó Lâm Giang thấy lão Giả càng nói càng kỳ cục, nhíu mày kêu một tiếng: "Lão Giả!"
Không nghĩ tới tiếng kêu này lại khiến cho lão Giả thêm dũng cảm: "Phó đội tôi biết cậu thích tiểu bạch kiểm này, nhưng cậu cũng nghe rồi đó, vừa nãy cậu ta toàn hỏi những câu lộn xộn không hề liên quan đến vụ án. Cậu ta có thể thẩm vấn hay không? Cậu ta mới làm cảnh sát được vài ngày đúng không? Gặp qua được bao nhiêu tội phạm chứ. Đến giờ vẫn cứ cắn chặt Lâm Quán Quán không buông, nếu tạo thành án oan thì cậu ta chịu trách nhiệm được không? Nếu Lâm Quán Quán bởi vì không được uống thuốc đúng giờ gây nguy hiểm tính mạng thì cậu ta phụ trách được sao?"
Lão Giả cảm thấy mình đã làm cảnh sát nhiều năm, cho dù chức vị không cao nhưng vẫn phải được người mới tôn trọng, nhưng Lục Tư Ngữ lại không như thế, hôm nay ông dùng chuyện này để phát tiết hết ra. Từ khi ông bắt đầu lớn tiếng nói chuyện thì Lục Tư Ngữ bỗng dưng trầm mặc, càng làm cho oán khí của ông tăng lên.
Nhìn thấy sắp cãi nhau, Chu Hiểu vội vàng can ngăn, "Đừng đừng lão Giả, đừng nóng giận. Tiểu Lục cũng chỉ muốn phá án thôi mà. Mục đích mọi người đều giống nhau mà."
Lão Giả nhìn về phía Lục Tư Ngữ đang cúi đầu không nói gì, "Cậu có từng lo lắng cho tâm lý của Lâm Quán Quán hiện thế nào sau những chuyện đã xảy ra chưa? Một cô gái tốt như thế bị các cậu ép đến nhảy lầu, cậu là đang tra tấn Lâm Quán Quán sau đó làm cho tất cả chúng ta phải tăng ca theo đúng không?"
Từ lúc bắt đầu vụ án mọi người đều không được nghỉ ngơi tử tế, lão Giả trút ra hết những lời oán khí với Lục Tư Ngữ, vừa đồng cảm với Lâm Quán Quán. Mọi người nhất thời trầm mặc, tất cả đều cảm nhận được trọng trách đè nặng trên người mình.
Tống Văn vẫn như cũ không buông bỏ hoài nghi đối với Lâm Quán Quán, chỉ là lúc thăm dò vừa nãy quả thực Lâm Quán Quán không hề có sơ hở nào. Hiện tại đa số mọi người đều đã nghiêng về hung thủ là ai, Tống Văn thì vẫn nghiêng về Lục Tư Ngữ, hơn nữa cậu muốn nghe anh phân tích và giải thích rõ ràng một chút nên vẫn không nói gì.
Thế nhưng từ lúc lão Giả bắt đầu ép hỏi, Lục Tư Ngữ vẫn luôn trầm mặc dị thường, anh không nói gì, cúi đầu dùng bút vẽ những đường thẳng trên sổ nhỏ. Đường vẽ kia thẳng như dùng thước vẽ, anh cũng không hề có ý định dừng lại. Anh rũ mắt, biểu tình không có biến hoá nào, đem mọi người trở thành không khí, dường như chuyện xoi mói lúc nãy không liên quan gì đến anh.
Chuyện tới đây rồi, cũng không thể không quản, Tống Văn ngồi thẳng lưng nói: "Lão Giả, chúng ta là nhân viên chấp hành pháp luật, nguyên tắc cơ bản chính là công bằng không thiên vị. Trước mắt Lâm Quán Quán vẫn là một nghi phạm, anh đã không tự giác mà xem cô ấy là người bị hại, đồng cảm với cô ấy. Thế thì vụ án này tra thế nào nữa?"
Lão Giả không nghĩ tới Tống Văn sẽ nói như vậy, nhỏ giọng nói thầm: "Làm sao ngay cả cậu cũng thiên vị cậu ta thế?"
Tống Văn thính tai, nghe thấy tiếp tục nói: "Đây không phải là vấn đề thiên vị ai, vừa rồi Chu Hiểu nói đúng, cảm thấy có tội hay vô tội là vô ích, chúng ta phải tìm kiếm chứng cứ. Hiện tại phác hoạ tâm lý của hai nghi phạm vẫn chưa rõ ràng."
Tống Văn vừa nói trong đầu vừa hiện lên hình ảnh Lâm Quán Quán ăn chocolate lúc nãy. Một vụ án, có hai người bị chocolate đoạt đi tính mạng, chính cô cũng xíu chút nữa mất mạng, đổi lại những người khác chỉ sợ đối với loại kẹo này tránh khộng kịp thậm chí cả đời không đụng đến. Nhưng vừa rồi...... Cô lại ăn tự nhiên như thế.
Tống Văn tiếp tục nói: "Lão Giả cùng Chu Hiểu, hai người nếu cảm thấy hung thủ là Quách Hoạ vậy thì đi điều tra Quách Hoạ, đến bệnh viện tìm mẹ cô ấy, lái xe đến thị trấn nhìn cha của cô ấy. Tập hợp tất cả các lỗ hổng gây án, khôi phục lại quá trình phạm tội, đưa ra chứng cứ chứng tỏ Quách Hoạ là hung thủ."
Sau đó quay về phía Lục Tư Ngữ vẫn luôn im lặng cúi đầu: "Ngày mai tôi sẽ cùng Lục Tư Ngữ đến nhà Lâm Quán Quán, Chu Hiểu giúp tôi mua vé tàu lửa tám giờ sáng mai. Còn có, Phó Lâm Giang mang theo tổ vật chứng quay về trường học, không được bỏ qua bất kì ngóc ngách nào, manh mối nào."
Kỳ hạn ba ngày, chỉ còn lại một ngày cuối cùng.
Từ khi vụ án bắt đầu, bầu trời Nam Thành vẫn luôn là mây đen mờ mịt, căn bản không thể nhìn thấy mặt trời, vậy mà làm thế nào mưa cũng không đổ xuống. Thời tiết thế này khắp nơi đều ẩm ướt và ngột ngạt, đưa tay sờ xung quanh đều cảm thấy có nước, ngay cả lúc thở cũng cảm thấy khó chịu.
Lục Tư Ngữ đã mở hút ẩm không khí suốt một ngày, nhưng khi về đến nhà anh cũng không cảm thấy khá hơn là bao. Mười hai giờ đêm, sau khi trở mình trên giường lần thứ n, anh cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ là một mảnh hỗn loạn, anh không biết mình mơ thấy gì, rốt cục anh lại bị đánh thức bởi một cú điện thoại.
Lục Tư Ngữ mở mắt ra, trước mắt là một mảng tối đen, tim anh đập có chút nhanh, theo bản năng gọi một tiếng Sói nhỏ. Trong bóng tối, chú chó nhỏ trong góc phòng dựng hai tai lên, gâu một tiếng đáp lại anh.
Lúc này tim Lục Tư Ngữ mới dần khôi phục lại nhịp đập bình thường, anh xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, cầm điện thoại lên, ba giờ rưỡi sáng Tống Văn gọi điện đến, anh bấm nhận cuộc gọi, "Alo......"
Phía bên kia là Tống Văn vô cùng tỉnh táo, truyền mệnh lệnh vô cùng rõ ràng ngắn gọn: "Thu dọn đồ đạc, xuống lầu, tôi ở dưới này chờ anh."
"Làm sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì hay là......." Lục Tư Ngữ mơ mơ màng màng hỏi.
"Không phải, thời gian của vụ án này rất gấp, tôi nghĩ nếu sáng mai đi thì không kịp nên vừa đổi thành vé tàu lúc bốn giờ. Chúng ta có thể tiết kiệm được ba tiếng, trưa mai là có thể trở về gấp......"
Lục Tư Ngữ lúc này mới tỉnh táo, ngọ ngoậy đứng lên. Đầu bên kia điện thoại Tống Văn vẫn còn đang thúc giục: "Nhanh xuống lầu, đi ra ga tàu, nếu không sẽ không kịp."
"Cậu sẽ không lái xe cảnh sát tới đi?" Lục Tư Ngữ đột nhiên có dự cảm xấu mà đi đến cửa sổ, dùng hai ngón tay vén màn cửa lên, quả nhiên nhìn thấy trong sân cách đó không xa có một chiếc xe cảnh sát, ánh sáng xanh đỏ loé lên trong đêm.
"Không lái xe cảnh sát thì tôi lái gì? Tôi cũng không có Cadillac." Sau đó Tống Văn uy hiếp nói: "Nhanh lên, nếu không tôi sẽ bật còi báo động."
Lục Tư Ngữ khẽ nhíu mày, Tống Văn vào cửa hẳn đã kinh động đến bảo vệ tiểu khu, có vài bảo vệ ở gần đó nhìn thấy cảnh tượng này thì hết mức ngạc nhiên, nhìn chằm chằm còn tích cực hơn nhìn kẻ trộm. Anh chỉ có thể thở dài, nửa đêm xe cảnh sát xuất hiện đã đủ phong cách rồi, nếu còi cảnh sát vang lên lôi anh đi, chỉ sợ sau này anh khó mà ở lại tiểu khu này.
Lục Tư Ngữ lật tủ quần áo, mặc một chiếc áo hoodie nhẹ nhàng, vội vàng rửa mặt đánh răng rồi đi xuống lầu. Đi đến cửa thì do dự một chút, lấy một ít thuốc giảm đau rồi nuốt xuống, cuối cùng đặt lại lọ thuốc trên bàn trà.
Tống Văn đợi đến hết kiên nhẫn rốt cục cũng thấy Lục Tư Ngữ đi ra cửa. Lưng anh mang balo, tóc có chút xoăn còn chưa chải kỹ, cả người ngập trong buồn ngủ.
Lục Tư Ngữ mở cửa phó lái ngồi lên, đôi mắt đẹp đẽ nhìn thẳng phía trước không nói lời nào.
"Dây an toàn!" Tống Văn vừa nhắc vừa khởi động xe, sau đó nhìn về phía cấp dưới đang không vui của mình, "Lục Tư Ngữ, anh có ý kiến gì về việc tôi quấy rầy giấc ngủ của anh không?"
Lục Tư Ngữ nghiêng người mang dây an toàn, cắn răng nói: "Tống đội, tôi không có ý kiến gì với việc cậu quấy rầy giấc ngủ của tôi hôm nay. Tôi có ý kiến về việc cậu quấy rầy giấc ngủ hằng ngày của tôi."
Tống Văn đơn giản an ủi xin lỗi anh: "Lên xe cho anh ngủ đủ."
Lục Tư Ngữ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, không hé răng.
Trên đường lớn trống trải, trong xe yên lặng, Tống Văn vì để giảm bớt xấu hổ tìm đề tài nói: "Haizzz, chuyện hôm qua lão Giả là người không đúng, anh đừng để ý, bởi vì vụ án trong đội xảy ra tranh cãi vài câu là chuyện bình thường thôi."
Lục Tư Ngữ vừa đến không lâu lại đắc tội cảnh sát lớn tuổi nhất đội, cậu sợ anh trong lòng uỷ khuất, Lục Tư Ngữ lại rộng lượng nói: "Tôi không để ý, thoạt nhìn lão Giả không quá phối hợp nhưng thật ra là người tốt." Anh chớp mắt bổ sung thêm một câu, "Chính là có chút ngốc."
Lão Giả tuy rằng nhìn qua không giống cảnh sát, lại độc miệng, nhưng ông vẫn có tinh thần trượng nghĩa của cảnh sát, là người tốt theo truyền thống. Nhưng đôi khi làm người càng tốt thì càng dễ dàng bị người khác điều khiển, trở thành con rối hoặc quân cờ của họ.
Tống Văn thở dài: "Ôi, bọn họ đều cảm thấy hung thủ là Quách Hoạ, chỉ có chúng ta là hoài nghi Lâm Quán Quán......"
Lục Tư Ngữ lui vào trong góc, ghế ngồi xe cảnh sát cũng khó chịu quá đi, quả thực là thiết kế cho phạm nhân. Anh nhỏ giọng nói: "Tôi muốn ngủ......"
Âm thanh đáng thương hề hề, còn nhỏ yếu vô tội, Tống Văn nhìn đồng hồ nói: "Anh nắm chắc thời gian thì có thể nhắm mắt một chút."
Mí mắt Lục Tư Ngữ trên dưới đánh vào nhau, thật vất vả mới ngủ được lại bị Tống Văn lắc lư đến tỉnh: "Này, này, dậy đi, đến rồi, xuống xe, anh đến ga tàu trước đi."
Lúc này Lục Tư Ngữ mới phát hiện không biết khi nào đã đến nơi rồi, đứng ở cửa ra vào cảm giác như mình đang mộng du, quay đầu hỏi Tống Văn: "Còn cậu?"
Tống Văn nói: "Tôi đến bãi đỗ xe, anh vào trước đi đừng chờ tôi. Còn mười phút nữa là tàu đến trạm, thời gian rất gấp."
Lục Tư Ngữ mơ màng gật đầu, mở cửa xuống xe. Tống Văn có chút lo lắng, tư thế này của Lục Tư Ngữ dường như đứng cũng có thể ngủ, không biết nghe có hiểu hết không.
Chuyến đi này Tống Văn có chút tham lam, cậu sửa vé thì thời gian liền eo hẹp, trên đường đến nhà Lục Tư Ngữ, lái xe đến bãi đỗ xe ngầm rồi tìm nơi đỗ xe lại trì hoãn thêm một hồi. Chờ thang máy đi lên thì phát hiện trên sảnh toàn là người, cũng chỉ có nhà ga này vĩnh viễn không thiếu người.
"Cho qua! Cho qua!" Tống Văn chạy một mạch đến cửa soát vé, vừa nhìn lên thì chữ xanh trên cửa kiểm soát vé lập tức nhảy sang màu đỏ, chỉ còn năm phút nữa là khởi hành. Mắt thấy cửa cổng sắp đóng lại, Tống Văn trong lòng sốt ruột, cầm thẻ cảnh sát, chống một tay nhảy qua máy soát vé, vượt rào rồi lao thẳng vào cửa trong sự ngỡ ngàng của nhân viên.
Người kiểm vé là một cô gái tuổi không lớn, vội hét lên, "Ôi ôi...... Nguy hiểm......"
Tống Văn vung tay với cô nói: "Cảnh sát phá án, thuận tiện cho qua."
Cô gái kia còn muốn nói gì đó, kết quả nhìn Tống Văn như một cơn gió ào chạy vào, ngăn cũng ngăn không được.
Tống Văn phóng cả trăm mét tới sân ga, chạy xuống vừa lúc tàu chuẩn bị vào trạm, thấy đã đuổi kịp tàu cậu cũng không vội nữa, liền dừng lại đi bộ về phía trước. Vị trí bây giờ là toa thứ sáu, vé họ mua là toa thứ tám.
Đang đi tới, nhân viên ở xa bỗng phất tay kêu lên: "Vị khách mặc quần áo đen đằng kia, xin hãy lui đến vạch an toàn phía sau!"
Tống Văn ngẩng đầu liền thấy Lục Tư Ngữ đứng cách đó không xa. Tàu này là một chuyến tàu đường dài chạy chậm, vừa chạy ngang qua, giữa đêm khuya thanh vắng, trên sân ga không có mấy người, Lục Tư Ngữ đứng đó một mình, cúi đầu, đội mũ trùm đầu, ngẩng người nhìn chằm chằm xuống đường ray. Ánh mắt của anh vô cùng tập trung, hơi nghiêng người về phía trước, mắt bất động, như thể đang nhìn thứ gì đó rất hấp dẫn.
Cách đó không xa, xe lửa rốt cục cũng tiến vào trạm. Tống Văn chỉ cảm thấy sau lưng vang lên một tiếng gầm rú, sau đó là một luồng gió thổi về phía mình.
Dưới ánh đèn xe lửa, Lục Tư Ngữ đang ở cách đó không xa có vẻ vô cùng yếu ớt. Trong nháy mắt, tim Tống Văn đột nhiên co rút, tư thế kia của Lục Tư Ngữ như sắp nhảy đường ray, không kịp suy nghĩ, Tống Văn gọi Lục Tư Ngữ một tiếng rồi gấp gáp chạy về phía trước.
Lục Tư Ngữ dường như nghe được có người gọi mình, có chút mê mang ngẩng đầu nhìn đèn tàu. Trong bóng đêm, ánh đèn trắng bạc chiếu sáng cả sân ga, gió thổi bay tóc, sắc mặt anh tái nhợt, đôi mắt đẹp ửng đỏ, tựa hồ như vừa khóc xong, nhưng cả người lại toát ra vẻ lạnh lùng bình tĩnh......
Tống Văn chạy vọt tới chỗ Lục Tư Ngữ trước khi tàu đến, duỗi tay kéo anh lôi trở về.
Lục Tư Ngữ bị cậu kéo ra sau vạch an toàn màu vàng, xoay nửa vòng, sau đó trực tiếp bị ôm vào lồng ngực rắn chắc của Tống Văn. Hai người đột nhiên dán sát vào nhau, sát đến mức anh có thể cảm nhận được nhịp tim đập của Tống Văn, có thể cảm nhận được sâu sắc cái ôm ấm áp này. Xe lửa gào thét chạy qua phía sau hai người, sau đó giảm tốc độ rồi ngừng lại.
"Tống đội, sao thế?" Dường như Lục Tư Ngữ lúc này mới tỉnh lại, thấy Tống Văn ôm mình, có chút ngơ ra. Lục Tư Ngữ trưng ra vẻ mặt vô tội, giống như người vừa nãy bày ra bộ dáng oai phong lẫm liệt đứng ở sân ga muốn nhảy xuống đường ray không phải là anh.
"Anh có biết chữ nguy hiểm viết thế nào không? Đến gần trạm như thế, vừa nãy loa phát thanh kêu anh, anh không nghe thấy sao?" Tống Văn thở hổn hển buông lỏng anh ra, hành động vừa rồi của Lục Tư Ngữ doạ cậu ra một thân mồ hôi lạnh.
Nhân viên công tác chạy đến hỏi: "Ôi, không sao chứ?"
Lúc này Tống Văn mới buông hẳn Lục Tư Ngữ ra: "Không sao."
Nhân viên công tác cầm loa xem xét hai người, một người thì chạy như bay tới nhà ga, người kia thì như định nhảy xuống đường ray. Nếu không phải lúc nửa đêm thiếu nhân lực, ông thực sự muốn giam hai người này lại, "Này cậu trai trẻ! Ở vị trí mà cậu vừa đứng đã có một người vô tình gieo mình chết, rất nguy hiểm!"
"Thực xin lỗi." Lục Tư Ngữ có chút ngượng ngùng, thành khẩn xin lỗi nói: "Có thể tôi buồn ngủ nên mất tập trung, không chú ý đến."
Tống Văn vội vàng đưa ra thẻ cảnh sát: "Chúng tôi là cảnh sát, đang đi xử lý công việc nên có chút vội vàng, cảm ơn chú đã nhắc nhở, sau này nhất định sẽ chú ý."
Thấy bộ dạng cúi đầu nhận sai của bọn họ, tức giận của nhân viên công tác cũng không còn: "Bỏ đi, bỏ đi, các cậu làm cảnh sát cũng không dễ dàng, hơn nửa đêm còn phải đi công tác, không có chuyện gì là tốt rồi. Các cậu nhanh lên tàu đi, trạm này tàu chỉ dừng hai phút thôi."
Tống Văn nói cảm ơn, đưa tay đẩy Lục Tư Ngữ lên tàu, cảm giác như mình đang dẫn theo một đứa nhỏ không bớt lo được.
Tàu này là số ít những tàu chạy đường dài còn sót lại, toàn bộ hành trình phải hơn một ngày xuyên khắp Bắc Nam. Tàu hiện đã chạy liên tục mười mấy tiếng, phải đi thêm ba tiếng nữa bọn họ mới có thể đến được quê của Lâm Quán Quán ---- Tần Thành.
Vừa lên xe, Lục Tư Ngữ liền cau mày nhăn mặt che miệng, trên tàu nóng hầm hập còn nóng hơn so với bên ngoài, cả toa tàu vừa bẩn vừa loạn, khách trên tàu ngủ đến ngã trái ngã phải. Trong tàu tràn đầy hơi thở thải ra, mỗi cái là một mùi khác nhau. Nếu không phải tàu đã chậm rãi xuất phát, Lục Tư Ngữ thiếu chút nữa đã trốn xuống tàu.
Tống Văn biết anh đang ghét bỏ, vỗ vỗ anh nói: "Đợi lát nữa là tốt thôi."
Sắc mặt Lục Tư Ngữ khó coi lắc đầu, nhắm mắt lại, hầu kết chuyển động, liều mạng nuốt nước miếng xuống: "Mùi hương này làm tôi muốn nôn......"
Tống Văn tìm chỗ ngồi để hành lý xuống nói với anh: "Anh muốn đến nhà vệ sinh không? Tôi đi cùng anh?"
Lục Tư Ngữ khoát tay từ chối, loạng choạng đi đến nhà vệ sinh.
Không đến một phút sau, Lục Tư Ngữ trở lại, sắc mặt so với lúc đi còn khó coi hơn.
Tống Văn hỏi anh: "Nôn xong rồi sao?"
Lục Tư Ngữ che miệng, mặt trắng bệch lắc đầu: "Nhà vệ sinh bẩn quá, có túi nilong không?"
"Tôi thấy anh còn sức để ghét bỏ thì nhẫn nhịn đi, chất lượng không khí trên tàu tuy rằng không quá tốt nhưng quen rồi sẽ không sao." Tống Văn nói chuyện, tiện tay đưa cho anh cái túi to. Cậu cứ tưởng Lục Tư Ngữ muốn túi là để chuẩn bị, không ngờ vừa cầm túi đến tay liền đem mặt vùi vào trực tiếp nôn ra.
Tống Văn thật không ngờ anh có thể yếu ớt đến trình độ này, nhất thời luống cuống tay chân. Thấy Lục Tư Ngữ nôn đến tê tâm liệt phế, cũng không biết phải làm sao để giúp anh khá hơn, đành phải vỗ vỗ lưng anh, "Ôi, anh không sao chứ......"
Lục Tư Ngữ cảm giác dạ dày cũng bị nôn ra ngoài, thẳng đến khi không còn nôn được gì nữa mới nhận chai nước Tống Văn đưa súc miệng, đem túi nilong cột lại, anh nước mắt lưng tròng thở ra một hơi, gương mặt cũng trắng thêm một tông.
Nhìn anh cầm cái túi đứng dậy, Tống Văn vừa ghét bỏ vừa bất đắc dĩ cầm lấy cái túi nói: "Tôi giúp anh đem bỏ, không anh đến nhà vệ sinh lại nôn ra thêm."
Dày vò mãi, thật vất vả mới đem các thứ dọn dẹp sạch sẽ. Tống Văn vừa chuẩn bị quay về chỗ ngồi liền thấy Lục Tư Ngữ che dạ dày nằm sấp trên bàn, thái dương anh đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng đến trong suốt hiện rõ chân mày đen như tranh vẽ. Tống Văn hoảng sợ hỏi: "Làm sao vậy? Đau dạ dày sao?"
Tống Văn quanh năm suốt tháng rất ít khi sinh bệnh, cơ bản còn không biết đường đến tiệm thuốc, chứ đường nói đến mang theo thuốc bên người, nếu trên tàu mà bị viêm dạ dày thì không phải là chuyện đùa đâu.
Nhìn Lục Tư Ngữ, Tống Văn chợt nhớ đến vài con Chuột lang mình nuôi hồi tiểu học, trong đó có một con bỗng dưng sinh con nhưng người lớn trong nhà đều không có ở đó, lúc ấy anh cũng luống cuống tay chân như thế này khi phải đối mặt với con Chuột lang yếu ớt kia. Cái thể chất không được động vật ưa thích lúc đó vẫn chưa có, cậu muốn giúp nó nhưng nó luôn kêu chít chít chạy trốn cậu, giãy dụa chảy cả một đống máu. May mắn sức sống của vật nhỏ kia rất kiên cường, cuối cùng sinh được một đàn con, nhưng cậu đối với chuyện này đã để lại bóng ma tâm lý.
Ánh mắt Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ có lo lắng, có sợ hãi...... Xem ra, Lục Tư Ngữ so với con Chuột lang nhỏ bé kia còn quý giá hơn nhiều, anh cũng dễ nhìn hơn.
Lục Tư Ngữ hoàn toàn không biết trong mắt Tống Văn mình yếu đuối như một con Chuột lang sắp sinh, anh mở to mắt trừng mắt: "Không sao, bệnh cũ thôi, chủ yếu là...... Có chút đói......" Dạ dày anh nhỏ lại có bệnh đau dạ dày, thuốc uống lúc trước là để đề phòng sợ nửa đêm tái phát bệnh, không nghĩ tới ăn no lại gây ra kích thích, hiện tại nôn ra ngược lại dễ chịu hơn.
Hiện tại trong người anh đau âm ỉ nhưng không khó chịu, chỉ là bụng có chút trống rỗng khó chịu. Lục Tư Ngữ trong lòng cầu nguyện, hi vọng thuốc anh uống vào ít nhiều sẽ có tác dụng, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến công việc ban ngày.
Tống Văn nhìn đầu ngón tay anh cuộn tròn, nắm chặt quần áo thì có chút đau lòng: "Thế làm sao bây giờ? Anh có mang theo cơm không? Không thì ăn lót dạ một chút đi?"
Lục Tư Ngữ không chút sức lực nâng mắt lên, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, đưa ra vấn đề khó khăn cho cậu: "Không ăn lạnh được."
"Thế...... Tôi tìm nhân viên phục vụ mua đồ ăn được không?" Tống Văn vừa nói vừa sửa sang quần áo, "Tôi đến toa ăn uống xem thử."
Hiện tại bên ngoài vẫn một mảng tối đen, Tống Văn xuyên qua mấy toa đi đến toa giường nằm, hỏi nhân viên mới biết toa ăn uống tàu này không cung cấp thức ăn. Cậu không cam lòng đi một chuyến vô nghĩa, thật vất vả tìm được nhân viên trực ban mua một hộp mì ăn liền đem về. Tống Văn sợ Lục Tư Ngữ ghét bỏ, không dám mua mì cay cũng không dám mua mì dưa chua, đành phải mua một hộp mì ramen Tonkotsu.
Tống Văn đi lấy nước sôi rồi đem đến chỗ ngồi, đợi thêm ba phút thì lắc lắc Lục Tư Ngữ nói: "Ngồi dậy, ăn một chút mì nóng đi." Một phen lăn lộn như thế, cậu tự thấy mình đã thập phần chu đáo rồi.
Lục Tư Ngữ uể oải ngẩng đầu, định vươn ngón tay trắng trẻo, thon dài gắp mì.
"Ấy, nước sôi đấy, phỏng! Tiểu tổ tông à, anh cẩn thận chút." Tống Văn ngăn lại, bẻ nĩa đưa cho anh, "Thôi để tôi."
Lục Tư Ngữ chớp chớp mắt, dùng răng nanh cắn nĩa trong miệng, Tống Văn đem nắp đậy bỏ ra rồi đẩy qua cho anh.
Lục Tư Ngữ dùng nĩa quấn mì cho vào miệng, nhíu mày: "Ngấy quá...... Có chút dầu......"
"Đây là tôi trăm cay nghìn đắng mới mua về được đấy." Tống Văn híp mắt nhìn Lục Tư Ngữ một nĩa lại một nĩa ăn mì.
Lục Tư Ngữ ăn hết nửa hộp, uống thêm chút canh cho ấm bụng rồi nói không thoải mái không muốn ăn nữa, đem mì đẩy ra. Tống Văn nhịn không được lo lắng hỏi: "Anh có chống đỡ được đến sáng không? Tàu này khoảng bảy giờ mới đến đấy."
Lục Tư Ngữ suy nghĩ: "Có thể giúp tôi mua kẹo được không?" Hiện tại tuy anh không đói bụng nhưng còn phải đề phòng lỡ như tụt huyết áp.
Tống Văn thở dài đứng dậy đi đến đầu kia của toa tàu, một đường băng qua đám người đang ngủ say, xuyên giữa các bàn chân ở khắp nơi, còn phải chú ý không đạp chân người khác. Cậu đột nhiên nhớ đến một câu hát của Phác Thụ, "Tôi từng vượt qua núi cao biển rộng, cũng từng băng qua dòng người tấp nập."*
Làm một bảo mẫu tận chức trách, phi, là lãnh đạo tận chức. Mười phút sau, Tống Văn rốt cục cũng trở về, đưa cho Lục Tư Ngữ một cây kẹo que.
"Sao lại là......" Lục Tư Ngữ có chút ngạc nhiên với kẹo que nhưng vẫn nhận lấy.
"Tàu này đã chạy một đường rồi, những thứ khác đã hết, chấp nhận chút đi." Tống Văn khuyên.
"Không sao, rất tốt nha, tôi thích ăn, lâu rồi chưa được ăn kẹo que." Lục Tư Ngữ vừa nói vừa mở giấy gói kẹo, tay xoay que kẹo một vòng nhìn viên kẹo trong suốt long lanh, một lúc sau mới cho vào miệng. Một tay anh cầm que đem kẹo liếm từng cái, ăn đến thoả mãn.
Tống Văn nhìn anh ăn kẹo, bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút đói bụng...... Cậu vì Lục Tư Ngữ đi lại vài vòng trên tàu lại thêm lúc trước ở sân ga chạy thật lâu, lúc này bụng đã sớm kêu vang. Cầm lấy hộp mì mà Lục Tư Ngữ đã ăn mấy phần còn dư lại bắt đầu ăn, liền thấy anh dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình.
"Nhìn cái gì? Tôi cũng không chê đồ dư của anh." Tống Văn nói xong dùng nĩa quấn thêm một chút.
"Vừa nãy sao cậu không ăn xong rồi hãy đi mua kẹo, không thì mua hộp khác, cái này đã lạnh rồi." Lục Tư Ngữ cắn kẹo, đã có tinh thần hơn, anh theo thói quen liếm môi, trên môi cũng là vị kẹo ngọt ngào.
Tống Văn nhìn anh liếm môi ăn kẹo que, đột nhiên sửng sốt.
Nhìn cậu ngây ngẩn cả người, Lục Tư Ngữ không rõ, ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn cậu.
Tống Văn lúc này mới cúi đầu, hừ một tiếng: "Tôi còn không phải vì anh sao?"
Chờ Tống Văn ăn mì xong thì cái kẹo que kia của Lục Tư Ngữ cũng hết, người đẹp họ Lục đang dựa vào cửa sổ ngáp một cái, hiển nhiên đã mệt nhọc.
Tống Văn nói: "Dù sao cũng còn ba tiếng nữa mới đến, tôi đặt báo thức, anh ngủ chút đi, ngủ sẽ không đói bụng nữa."
Lục Tư Ngữ nhỏ giọng nói: "Lãnh đạo ơi, lần sau vẫn là chúng ta lái xe đi, tôi không cần trả tiền xăng cũng không bắt cậu sửa xe, thật đó."
Tống Văn theo thói quen mà xắn tay áo đến khuỷu tay, "Lần sau đi, tôi đã mua vé cả chuyến về rồi."
Tàu lửa lắc lư, đèn tàu không quá sáng làm người ta buồn ngủ, Lục Tư Ngữ đại khái vì trong xe ngột ngạc đến thiếu oxy nên đang dựa vào đệm ghế. Tống Văn nói đúng, quen là tốt thôi, Lục Tư Ngữ không biết đã ngủ từ khi nào.
Nhìn Lục Tư Ngữ ngủ thế nhưng Tống Văn lại không ngủ được, cúi đầu chơi điện thoại. Người bên cạnh ngủ say thay đổi vài tư thế, liền hạ đầu tựa vào vai Tống Văn, cậu liền nghiêng đầu nhìn Lục Tư Ngữ đang ngủ say.
Dưới ánh đèn xe lửa lờ mờ, mặt mũi anh hiện lên rõ ràng. Trên mặt Lục Tư Ngữ vẫn còn dán miếng băng dán kia, dưới cổ áo hoodie, một phần xương quai xanh nhỏ lộ ra, nốt ruồi đỏ trên hầu kết thậm chí còn khiến cho người khác cảm thấy lạnh sống lưng. Có lẽ là do đã lâu, mùi vị mì ăn liền cũng gần như biến mất, Tống Văn không ngửi thấy trong xe có mùi khó chịu gì, thay vào đó là một loại mùi nhàn nhạt, một mùi hương không ngọt cũng không giống nước hoa, nhưng lại nhẹ nhàng khoan khoái, làm người ta liên tưởng đến mùi đất sau cơn mưa mùa hạ. Sau đó cậu ý thức được, mùi hương kia đến từ Lục Tư Ngữ.
Xe lửa khẽ lắc lư, trong đêm tối có một tia sáng xẹt qua cửa sổ, Tống Văn không có lòng dạ nào mà nhìn điện thoại. Cậu nghiêng đầu nhìn anh một cái sau đó thu hồi ánh mắt, không quá nửa phút sau lại nhịn không được mà nhìn thoáng qua. Lục Tư Ngữ vươn đầu lưỡi theo thói quen mà liếm môi, nửa phút sau, Tống Văn lại quay đầu liếc nhìn một cái, lần này cậu bắt gặp ánh mắt của Lục Tư Ngữ, mắt anh mở ra một nửa, như một hố nước sâu không đáy.
"...... Cái kia......" Tống Văn nháy mắt hoảng hốt, tuy rằng cậu cũng không biết vì sao mình lại hoảng sợ.
Lục Tư Ngữ dường như chỉ là giật mình trong chốc lát, cũng không để ý đến cậu mà nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Tống Văn lúc này hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào lại cúi đầu nhìn điện thoại, thẳng đến khi cánh tay tê rần, cậu mới quay đầu nhìn về người đang tựa trên vai mình.
Lục Tư Ngữ dường như đang nằm mơ, hàng mi dày nhẹ run rẩy, thân mình giật giật, Tống Văn liền nương theo đó mà đổi tư thế.
Sắc trời dần sáng lên, rất nhanh đã bảy giờ sáng, tàu lửa dừng lại tại một trạm lớn, một nhóm người đi xuống lại thêm một nhóm người mang theo khí lạnh lên tàu.
Ngồi đối diện là một nhà ba người, trong đó có một bạn nhỏ bốn năm tuổi bị người lên xe đánh thức, oa một tiếng khóc rống lên. Âm thanh làm hơn nửa toa tàu bừng tỉnh, mẹ đứa bé tỉnh dậy vội vàng dỗ bạn nhỏ.
"Tống đội, cậu không ngủ sao?" Lục Tư Ngữ cũng bị đánh thức, ngồi dậy hoạt động cổ một chút. Vừa rồi anh đã có hai tiếng ngủ rất ngon, thậm chí còn ngủ ngon, ổn định hơn so với ngủ trên giường nhà mình.
"Không sao, tôi không buồn ngủ." Tống Văn nói xong liền giật giật bả vai cứng đờ của mình.
Theo dòng người, có một cô gái nho nhã yếu đuối lên xe, cô gái kia một mình ra ngoài còn mang theo một cái vali rất lớn, cô ngồi ở cách vách bọn họ, nhất thời cầm vali có chút khó xử.
Tống Văn đứng dậy chủ động nói: "Để tôi giúp cô." Nói xong cậu nâng vali lớn lên để vào chỗ trống của giá để hành lý.
Cô gái có chút áy náy với người đã giúp mình, "Cảm ơn anh, vali rất nặng phải không?"
Tống Văn nói: "Còn tốt, tôi ngồi lâu vừa lúc đứng lên vận động một chút." Khi hai người nói chuyện, Tống Văn ngạc nhiên phát hiện đứa nhỏ kia đã ngừng khóc, quay đầu lại thì phát hiện bạn nhỏ đang ăn cây kẹo que chính cậu mua tối qua. Trong ánh nắng ban mai, Lục Tư Ngữ ngồi một bên đã thu lại lạnh lùng trước kia, trên mặt mang theo nụ cười mà đùa giỡn cùng bạn nhỏ.
Tống Văn cơ hồ hoài nghi mình đã nhìn lầm, đây là lần đầu tiên cậu thấy Lục Tư Ngữ cười. Người kia cười rộ lên tựa như băng tuyết tan ra, thật đẹp.
~ Hết chương 29 ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất