Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 58

Trước Sau
HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi

Chuyển ngữ: Cá trê

LUÂN HỒI

_______________

Trước khi ra ngoài, Bạch Lạc Nhuế gọi một người phụ trách họ Lý đến để đưa hai người đi xung quanh một chuyến.

Sắp xếp xong Bạch Lạc Nhuế vội vàng rời đi, Tống Văn cùng Phó Lâm Giang từ phòng giám đốc bước ra liếc mắt nhìn nhau.

Chị Lý dẫn bọn họ xuống lầu rồi dừng chân trước khu sinh hoạt của người cao tuổi.

Có lẽ vì lâu rồi không có thanh niên trẻ tuổi nào đến thăm, hơn nữa còn là hai người đàn ông bộ dáng xuất chúng hơn người, ánh mắt của người chăm sóc và các cụ từ khi bọn họ bước vào liền bị hấp dẫn, trong mắt đều là bát quái cùng tò mò.

Tống Văn nhìn xung quanh, nơi này gọn gàng, rất sạch sẽ, tất cả đều được sắp xếp ngắn nắp như là luôn chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể đối phó với lãnh đạo kiểm tra.

Phó Lâm Giang ở phía sau trò chuyện cùng chị Lý, "Lý tỷ, hiện tại ở đây có nhiều người không?"

Chị Lý thành thạo giới thiệu: "Viện dưỡng lão này của chúng tôi hiện tại có tổng cộng 70 giường, ở đây quản lý bằng công nghệ thông tin, có chuyên gia phụ trách ẩm thực, bố trí cho mỗi người cao tuổi một người chăm sóc, cũng xử lý hồ sơ sức khoẻ cho từng người. Người muốn vào nơi này xếp hàng cũng không được đâu, các cậu chủ yếu muốn kiểm tra chuyện gì thế?"

Phó Lâm Giang nói: "Tôi thấy trên tư liệu có vài người gần đây qua đời......"

Chị Lý nhìn anh một cái, một bộ dạng người từng trải vẻ mặt hời hợt: "Mắc bệnh rồi qua đời thì có gì để điều tra chứ? Nếu nói về nơi có nhiều người chết, ngoại trừ bệnh viện thì chính là viện dưỡng lão, mỗi người cao tuổi đều phải chuẩn bị trước khi vào đây. Nhân viên công tác chúng tôi đã thấy rất nhiều rồi, có người buổi sáng vẫn còn ăn được ngủ được nói được thế nhưng đến tối thì bỗng nhiên không được nữa."

Tống Văn quay đầu hỏi: "Loại tình huống này xảy ra nhiều không?"

Chị Lý nhìn về phía cậu: "Nơi này của chúng tôi đều là những cụ bảy mươi tám mươi tuổi, tháng nào mà không tiễn đi vài người chứ."

Tống Văn và Phó Lâm Giang đi phía sau chị Lý, ở trên lầu thì không cảm nhận được nhưng vừa đến nơi này liền ngửi được một mùi hương pha lẫn, đó là mùi của người lớn tuổi còn sống, càng vào sâu thì mùi hương càng rõ ràng. Tuy rằng nơi này hai mươi bốn tiếng đều có hệ thống lọc gió tân tiến, khắp nơi đều phun ra không khí tươi mát nhưng vẫn không thể che dấu mùi hương khó ngửi này.

Tống Văn cũng không thể nói được cụ thể đây là mùi gì, chỉ cảm thấy mùi hương này đặc biệt kỳ lạ, truyền ra trong không khí theo hô hấp, vận động. Loại mùi này bất đồng với mùi sữa của trẻ con, cũng không giống với mùi mồ hôi, mùi nước hoa của người trẻ tuổi, chỉ trên người của người cao tuổi mới có, xuất hiện bên trong không khí thơm mát, tựa hồ là từng bước từng bước đi về phía tử vong.

"...... Tôi là quản lý người chăm sóc, từng ở qua không dưới ba viện dưỡng lão. Không phải tôi nói chứ nơi này tuyệt đối là cao cấp nhất ở Nam Thành, hơn nữa còn quản lý rất nghiêm khắc." Chị Lý có chút đắc ý, thao thao bất tuyệt nói.

"Thế cô Bạch là người thế nào vậy?" Phó Lâm Giang tiếp tục hỏi.

"Cô ấy giống như một vị Bồ Tát, tuyệt không ghét bỏ người lớn tuổi, tôi cũng không phải vì cô ấy là bà chủ của tôi mà nói như thế. Chẳng qua cô ấy là một người phụ nữ số khổ, tuổi còn trẻ mà chồng đã qua đời, chúng tôi ở nơi này đều ngóng trông cô ấy sẽ tìm được một người khác." Chị Lý nói.



"Chị vội thì đi đi, chúng tôi sẽ đi dạo ở gần đây, sẽ không gây chuyện gì đâu." Tính toán Bạch Lạc Nhuế đã đi đủ xa, Tống Văn hạ lệnh đuổi người với chị Lý.

Nhân viên công tác bình thường khá bận, không cho chị Lý đi theo thì cô ấy vội vàng rời đi.

Tống Văn cùng Phó Lâm Giang đi dọc theo hành lang của viện dưỡng lão, nhìn thấy gian phòng liền đi vào bên trong tán gẫu cùng mấy ông bà cụ vài câu. Các ông bà đều đánh giá rất cao với viện dưỡng lão này, rất hài lòng với sự phục vụ ở đây, cũng không có dấu hiệu bị ngược đãi gì.

Chu Hiểu ở bên kia đi tra số liệu của viện dưỡng lão này rất nhanh đã xong, gửi cho bọn họ một phần. Tỷ lệ tử vong ở đây cao hơn những viện dưỡng lão khác, nhưng cũng không phải cao đến bất thường. Nhóm người chăm sóc nói đúng, những nơi thế này từng tháng đều có người ra đi, đó là hiện tượng bình thường, viện dưỡng lão mà không có người cao tuổi qua đời thì chỉ sợ đó mới là chuyện không bình thường.

Hai người đi đến cửa sổ ở cuối hành lang, mở ra một cái cửa sổ cho thoáng khí, Phó Lâm Giang nói: "Tra đến đây cũng không thấy dấu hiệu gì có liên quan đến Viện dưỡng lão Vu Sơn, chẳng lẽ đây chỉ là một nơi kinh doanh hợp quy tắc thôi sao, Trương Bồi Tài chỉ là muốn tìm hiểu tình huống liên quan đến viện dưỡng lão nên mới kết giao với vị Bạch nữ sĩ này à?"

"Tôi trái lại không cảm thấy Trương Bồi Tài sẽ làm chuyện vô dụng, có thể sự thật đang được che dấu bên dưới bề mặt, chúng ta vẫn chưa phát hiện ra được thôi." Tống Văn nói đến đây thì nhỏ giọng hỏi Phó Lâm Giang: "Anh thấy Bạch nữ sĩ kia thế nào?"

Phó Lâm Giang nghĩ nghĩ nói: "Nhìn tuổi này thì khẳng định không phải là Hạ Vị Tri." Thời điểm mất tích thì Hạ Vị Tri đã hơn ba mươi tuổi, nếu còn sống thì bây giờ hẳn là một lão thái thái năm mươi tuổi.

Tống Văn nói: "Đó là đương nhiên, chuyện này còn cần anh nói sao?"

Phó Lâm Giang nói: "Những cái khác thì tôi không chắc...... Tôi chỉ là cảm thấy cô ấy thật sự rất nhiệt huyết với sự nghiệp chăm sóc người cao tuổi."

Niềm đam mê công việc của Bạch Lạc Nhuế ai cũng có thể nhìn ra được, chỉ cần nói đến chuyện có liên quan đến công việc thì ánh mắt của cô liền toả sáng. Tống Văn nhỏ giọng nói: "Tôi hiếm khi thấy có người nào nhiệt tình yêu thích công việc của bản thân đến thế, yêu công việc đến nỗi...... Không có chút kinh ngạc nào với chuyện người mình từng yêu đương qua đời."

Biểu hiện của Bạch Lạc Nhuế quá mức bình thản, giống như...... Cô đã sớm biết Trương Bồi Tài đã chết.

"Đúng vậy, nhắc đến cái chết của Trương Bồi Tài, người này không có phản ứng ngạc nhiên cơ bản nào." Phó Lâm Giang nhớ lại một chút, "Có lẽ...... Công việc này khiến tâm tính trở nên già đi sao? Cô ấy là một người phụ nữ có chồng qua đời nhưng khi nhắc đến chồng trước thì vẻ mặt của cô ấy cũng lạnh nhạt. Nhưng mà tôi thấy sự căm thù tận xương tuỷ của cô ấy với Hạ Vị Tri không phải là giả."

Tống Văn nói: "Chúng ta là cảnh sát, cô ấy đương nhiên sẽ nói như thế thôi." Nói đến đây bỗng cậu kéo Phó Lâm Giang một cái, hất cằm lên, ý bảo anh nhìn xuống sân sinh hoạt dưới lầu.

Phó Lâm Giang bị cậu túm qua, theo ánh mắt cậu nhìn qua thì thấy dưới lầu có một người đàn ông đội mũ đứng dưới tàng cây, thấy ánh mắt bọn họ quét xuống dưới thì người này lập tức cúi đầu, xoay người rời đi.

"Người kia là ai thế?" Phó Lâm Giang hỏi.

"Tôi cũng không biết? Nhưng mà giống như...... Là nhìn chằm chằm chúng ta." Ánh mắt Tống Văn nhìn theo bóng dáng người đàn ông phía dưới.

Phó Lâm Giang xoay người định xuống lầu đuổi theo, Tống Văn chặn ngang kéo anh lại, "Đừng đi, đã đi ra ngoài theo cửa hông rồi, chờ anh chạy xuống lầu thì đã sớm không thấy bóng dáng."

Bởi vì Tống Văn cực kỳ nhạy cảm với diện mạo con người, nên tuy ánh mắt người kia cùng cậu chỉ giao nhau trong nháy mắt nhưng cậu vẫn cảm giác được đã từng thấy qua người nọ. Thế nhưng cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, bọn họ không thể trong tình huống không có bằng chứng rõ ràng mà tuỳ ý hạ lệnh bắt người.

Viện dưỡng lão này không phải ai cũng có thể vào được, người nọ chỉ có thể là người nhà hoặc nhân viên công tác, Tống Văn hy vọng chỉ là lòng nghi ngờ của mình quá nặng mà thôi, nhưng mà theo trực giác của cậu thì viện dưỡng lão này không hề sạch sẽ và đơn giản như thoạt nhìn bên ngoài.

Hai người trong sân đi dạo một vòng rồi mới rời đi. Lên xe, Phó Lâm Giang hỏi: "Tống đội, tiếp theo cậu tính điều tra thế nào?"

"Lúc nãy khi cô ấy giải thích sự phát sinh của khoản tiền thì có lộ ra sơ hở." Tống Văn vừa nói vừa khởi động xe, "Trước khi đến nơi này tôi đã có một ít sắp xếp, đến tột cùng cô ta có giết người hay không thì chúng ta phải hỏi thi thể thì mới có thể xác nhận được."

Đang nói, điện thoại Tống Văn bỗng nhiên vang lên, cậu nhấn nghe alo một tiếng, chợt nghe Lâm Tu Nhiên bên đầu kia nói: "Đã làm theo lời cậu nói, tôi giữ lại được một thi thể của một cụ ông qua đời sáu ngày trước ở Viện dưỡng lão Lạc Hân."



Tám giờ tối, nhiệt độ trong phòng lạnh của nhà tang lễ thấp hơn rất nhiều so với bên ngoài, lộ ra một luồng khí lạnh. Dường như bất kể bên ngoài có bốn mùa biến hoá thế nào thì nơi này vẫn mãi là nhiệt độ lạnh ngắt không thay đổi.

"Hiện tại đã có thể xác định, người này do cơn sốc khi tuột huyết áp dẫn đến tử vong. Căn cứ vào mẫu máu xét nghiệm thì đường máu của người này chỉ có 1.78, trị số này rõ ràng thấp hơn giá trị bình thường, hơn nữa trong máu của người chết có một lượng thuốc ngủ." Hai tay Lâm Tu Nhiên dùng sức kéo ra ngăn tủ chứa thi thể của nhà tang lễ, một cỗ khí lạnh tràn ra trước, sau đó là một thi thể một cụ ông hiện ra trước mặt Tống Văn và Phó Lâm Giang.

Bởi vì rất quen thuộc với nhân viên công tác ở đây nên đối phương trực tiếp đưa chìa khoá để bọn họ tự mình đi vào xem xét, cả phòng lạnh trống rỗng, tiếng nói chuyện vang vọng đi khắp nơi. Thi thể được đặt trong từng ô vuông nhìn qua như một vật trang trí được đặt trong từng ngăn tủ.

Tống Văn nhìn thi thể của cụ ông, bởi vì còn chưa tan hoàn toàn nên cả thi thể vẫn còn đông lạnh cứng chắc, khi tiếp xúc với không khí thì có một làn khói mỏng mờ ảo bay lên. Độ ấm trong phòng lập tức hạ xuống, Phó Lâm Giang chà xát hai tay từng bước đi lên phía trước.

Làn da của thi thể cụ ông tái nhợt, khoé môi khẽ nhếch lên, mi tâm có một nếp nhăn thật sâu. Anh lại nhìn lên thông tin trên ngăn tủ, người chết tên Đoạn Sinh, tên này không tốt lắm, cảm giác như người sống bị chặt đứt sinh mệnh vậy.

"Ông ấy chết vào sáu ngày trước, nhưng bởi vì có một số thân thích ở vùng khác khá xa nên lễ truy điệu đã bị hoãn lại, cũng đem thời gian hoả táng hoãn lại. Cậu kêu tôi điều tra người chết gần đây của Viện dưỡng lão Lạc Hân nên tôi liền đem thi thể này giữ lại."

Lâm Tu Nhiên đơn giản giải thích, bình thường thi thể đều được hoả táng trong vòng ba ngày sau khi người chết tử vong, lần này thì bọn họ đã tương đối may mắn. Cụ ông này thậm chí còn chết trước Trương Bồi Tài, hơn nữa căn cứ vào tài khoản của Viện dưỡng lão Lạc Hân thì trước khi người này qua đời từng có một khoản tiền ba vạn được chuyển vào, lần theo thì ra được đó là tài khoản của người nhà, phát hiện sau khi ông ấy tử vong lại có thêm hai mươi vạn được chuyển vào một tài khoản ở nước ngoài.

"Người chết có phải bị mưu sát hay không? Một người bị tụt huyết áp tử vong thì có phải ông ấy bị tiêm vào một lượng lớn Insulin hay không? Kiểm tra thi thể thì xác định được không?" Tống Văn từng nghe nói qua một phương thức giết người trong một vụ án liên quan, tiêm Insulin vào sẽ gây tụt huyết áp, khiến nạn nhân tử vong.*

Lâm Tu Nhiên lắc đầu, anh chỉ vào một số lỗ kim còn sót lại ở thắt lưng và bụng của ông cụ: "Đoán chừng rất khó để xác định, Insulin rất khó để lại dấu vết, nó dễ dàng chuyển hoá khi vào cơ thể. Người chết đã tiêm Insulin một thời gian dài nên dựa vào thi thể hiện tại cũng không thể chứng minh là mưu sát, cho tới nay thì rất khó để xác định việc tiêm quá liều Insulin, đặc biệt với người chết là bệnh nhân tiểu đường. Trong cơ thể của ông ấy, C-peptide của Insulin nhân tạo** đã được hình thành từ lâu, không thể được sử dụng như một tiêu chuẩn thông thường để đánh giá."

Tống Văn sắp xếp lại suy nghĩ: "Người chết bởi vì sinh bệnh nên cần dùng một ít thuốc an thần, nếu sau khi ông ấy dùng thuốc ngủ mà tiến hành tiêm vào lượng Insulin lớn hơn bình thường thì rất dễ khiến cho huyết áp tụt xuống, làm cho người chết tử vong. Nhưng mà cho dù ông cụ bị người cố ý mưu sát thì cũng rất khó dùng phạm trù y học cùng pháp luật để tiến hành nhận định đúng không?"

Lâm Tu Nhiên gật đầu: "Thi thể thế này thì cho dù giải phẫu thi thể, ý nghĩ cũng không lớn:"

"Cho nên nguyên nhân tử vong của ông ấy vẫn là hư hư thực thực đúng không? Phương thức giết người này đã từng xuất hiện trong những phương pháp giết người của Hạ Vị Tri ở quá khứ chưa?" Tống Văn đưa tay xoa xoa mi tâm, bọn họ giữ được một thi thể, cứ nghĩ là có thể vạch trần được chân tướng, nhưng hiện tại nhìn lại thì đáp án còn cách bọn họ rất xa.

Lâm Tu Nhiên trả lời cậu: "Từng xuất hiện rồi, thế nhưng tình huống khi đó không thể so sánh với hiện tại, thời gian mười tám năm đã đủ để bọn họ tiến hoá thêm việc không để lại dấu vết."

Trong thành phố này, mỗi ngày có nhiều đứa bé được sinh ra, tương ứng đó thì cũng có nhiều người già qua đời. Đều là những ông lão bà lão bệnh tật quấn thân lâu ngày, đã gần đất xa trời, cũng không ai tốn nhiều thời gian mà tiến hành kiểm tra cái chết của bọn họ. Chuyện này cẩn thận suy nghĩ thật khiến người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Tống Văn hỏi: "Với y học hiện tại thì loại tình huống khó có thể xác định thế này có nhiều không?"

"Nếu là bất ngờ xảy ra thì cũng không gặp nhiều, thế nhưng nếu nó được nghiên cứu kỹ càng một cách có chủ ý......" Lâm Tu Nhiên thở dài, "Có một số loại thuốc nếu sử dụng quá liều thì sẽ chuyển thành thuốc độc giết người, mà việc kiểm tra đo lường, cố định những loại thuốc này là phi thường khó khăn. Ví dụ như các loại thuốc can thiệp vào quá trình đông máu có thể dùng để điều trị bệnh tim mạch, nhưng chúng cũng có thể gây thiếu máu. Ví dụ thêm như một số loại thuốc có thể an toàn khi dùng bằng đường uống, nhưng khi xâm nhập vào cơ thể con người thông qua súc ruột thì có nhiều khả năng gây tử vong. Tóm lại, nếu có kiến thức về y học, bệnh lý thì muốn thực hiện mưu sát, tuy rằng không thể hoàn toàn không để lại dấu vết nhưng cũng khó mà có thể xác định được."

Tống Văn trầm mặc một lát rồi nói: "Chúng ta thử xem, bắt đầu từ khẩu cung của gia đình người quá cố." Tuy rằng hiện tại không có chứng cứ trực tiếp nhưng ít nhất bọn họ còn có thể nghe được lời khai của nhân chứng.

~ Hết chương 57 ~

Chú thích:

(*) Insulin: Insulin là một loại hormone từ các tế bào đảo tụy ở tuyến tụy tiết ra. Chúng có tác dụng chuyển hóa các chất carbohydrate trong cơ thể. Insulin còn có tác dụng đến việc chuyển hóa các mô mỡ và gan thành loại năng lượng ATP để cung cấp cho hoạt động của cơ thể. Insulin cũng là tác nhân duy nhất trong cơ thể có thể làm giảm nồng độ Glucose trong máu. Insulin chính là hormone làm ức chế sự chuyển hóa glycogen thành glucose và đi vào máu, nếu như thiếu hụt Insulin thì glycogen sẽ không ngừng chuyển hóa và đưa một lượng thừa thãi glucose vào máu gây ra đái tháo đường.

(**) C - Peptide của Insulin nhân tạo: Chỉ số C - Peptide là peptide bao gồm 31 gốc acid amin được sinh tổng hợp bởi tế bào beta của tiểu đảo tụy cùng lúc với insulin từ proinsulin. Xét nghiệm Peptide C có thể được dùng để chẩn đoán các typ của đái tháo đường. Đây có thể là xét nghiệm dùng để phân biệt 2 nguyên nhân gây hạ đường huyết cũng như chẩn đoán u tụy tiết insulin gây biến chứng hạ đường máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau