Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 72

Trước Sau
Đỗ Nhược Hinh, Bạch Lạc Nhuế, Nguỵ Hồng, ba nghi phạm đều toàn bộ sa lưới. Vừa nghe nói hành động bắt giữ kết thúc tốt đẹp, Cố cục lập tức từ văn phòng cục trưởng chạy xuống tìm hiểu tình hình, xác nhận thủ tục của ba nghi phạm đã xong xuôi, ông rốt cục cũng thở ra nhẹ nhõm, cười nói với mọi người: "Vụ án này làm được cũng xấp xỉ rồi, đã có thể chuyển giao cho bên trại tạm giam, thẩm vấn tiếp theo sẽ thực hiện bên đó luôn. Hôm này là Tết Đoan Ngọ, mọi người đừng tăng ca, trở về sớm bồi người nhà đi."

Vụ án đã được phá, kẻ sát nhân đã đền tội, trong lúc nhất thời bầu không khí trong văn phòng thoải mái hẳn lên, từ khi bắt đầu vụ án đến nay tất cả mọi người đều căng chặt, đến giờ cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở không khí rồi.

Tống Văn ở bên cạnh cười nói: "Cố cục, hôm nay chú phá lệ ban ân, sẽ không phải bởi vì bản thân muốn về nhà đi?"

Cố cục nở nụ cười: "Buổi tối ăn thêm nhiều bánh ú cũng không lấp được cái miệng cậu."

Vui đùa vậy thôi chứ Tống Văn biết, vụ án này Cố cục là tự mình giám sát đốc thúc, liên quan đến cả mũ cánh chuồn trên đầu ông ấy, đặc biệt là đoạn giữa có dính dáng đến Viện dưỡng lão Vu Sơn, bằng mắt thường cũng có thể thấy ông đã gầy đi mấy cân, lưng cũng hơi còng xuống, ông ấy như thế thoạt nhìn như một ông lão bình thường vậy. May mà hiện tại vụ án đúng lúc được phá xong, ảnh hưởng cũng chỉ trong phạm vi nhất định. Kết quả thế này thật khiến mọi người phi thường hài lòng.

Lãnh đạo đã lên tiếng, nhóm cảnh sát nhỏ phía dưới động tác người sau còn nhanh hơn người trước, phá án còn không được hiệu suất như vậy. Ngay tại thời điểm bên này thu dọn đồ đạc này nọ, Tống Văn bỗng ngửi được một mùi hương kỳ lạ khó ngửi, nhịn không được mày xoắn hết cả lại: "Mùi gì thế? Bên vật chứng đang làm gì vậy? Lại có thi thể vận chuyển đến à?"

Mùi hương kia theo gió mà bay đến, cả hành lang cùng trung tâm giám định đều bị dính nặng nhất.

"Tống đội, cậu đây là bệnh nghề nghiệp phát tác rồi, ngửi cái gì cũng thành thi thể." Lão Giả mới từ bên kia đi về, lắc đầu nói: "Cũng không phải là thi thể, mùi đó so với thi thể còn khó ngửi hơn nhiều."

Mọi người đều tò mò: "Đó là gì thế?"

Lão Giả lúc này mới tiết lộ đáp án: "Là nước bùn dưới cống ngầm ở Viện dưỡng lão Vu Sơn!"

"Nước bùn?!" Vẻ mặt Tống Văn kinh ngạc, bị tin này làm cho ù ù cạc cạc.

Lão Giả nói: "Đúng vậy, Lâm Tu Nhiên vì muốn tìm xem bên dưới cống nước ngầm kia có vật chứng quan trọng gì hay không mà vớt lên năm thùng nước bùn, hiện giờ cả phòng vật chứng như bị vũ khí hoá học tấn công ấy, ở lâu trong đấy chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tính mạng. Ấy không nói nhiều nữa, chịu không nổi mùi này nữa rồi, cấp trên, tôi phải ra ngoài hít thở đã."

Nghe xong lời ông, trong thời gian ngắn cả văn phòng đều bắt đầu bàn luận.

"Tôi thấy lần này e rằng trưởng khoa Lâm dùng sức lực sai chỗ rồi, nước bùn dưới cống thoát nước thì có thể phát hiện được thứ gì không?"

"Nói không chừng sẽ có vật chứng quan trọng gì đó bị giấu dưới bùn đấy."

"Ấy, cậu đừng nói, tôi nghe nói hôm qua đã vớt được số vật kìa."

"Vớt được gì thế?"

"Một chiếc giày nữ, nhưng vải đã mục gần hết rồi, chỉ còn lại đế giày thôi."

"Cái đó cũng xem như vật chứng sao? Đoán chừng là của y tá hay của bà cụ nào đó ngày xưa làm rơi xuống nước thì sao?"

"Tà môn là tà môn ở đây này, những cái nắp cống đó có mắt lưới mịn, giày dép không thể rơi xuống nếu không mở miệng cống. Cho nên...... Giày ở dưới nước bùn, rồi người đang ở đâu?"

"Nơi đó chết quá nhiều người, dù cho có quỷ cũng không có gì ngạc nhiên."

Nhóm cảnh sát tuy tám chuyện nhưng một chút cũng không chậm trễ bước chân. Chớp mắt trong văn phòng lớn chỉ còn lại Tống Văn, còn có Lục Tư Ngữ đang chậm rãi thu dọn đồ đạc.

Tống Văn quay đầu nhìn Lục Tư Ngữ, anh trái lại vẫn thản nhiên như cũ, giống như cái mũi chỉ dùng để trang trí, hoàn toàn không ngửi không ra mùi thối này. Tống Văn còn chưa mở miệng nói chuyện thì Lâm Tu Nhiên với võ trang hạng nặng chạy bước nhỏ vào, trên người mang theo một mùi thối khó nói nên lời, Tống Văn bịt kín mũi nói: "Ấy, Lâm ca, hôm nay Cố cục khó có khi đại xá, anh cũng nhanh tắm rửa một cái đi, người của tôi bên này đều bị anh xông chạy hết rồi."

Vì tiện cho những người tăng ca nên năm trước thời điểm sửa sang lại Cảnh cục, Cố cục đã đặc biệt sửa ra một phòng tắm vòi sen, tiện cho mọi người tắm rửa.

Lâm Tu Nhiên nâng mắt nhìn văn phòng trống trải, vươn đôi tay còn mang bao tay tháo khẩu trang xuống nói: "May mà các cậu còn ở lại, giúp tôi đi xem Viện dưỡng lão Vu Sơn một chuyến đi."

"Làm sao vậy?" Tống Văn khẽ nhíu mày, hiện tại nhắc đến đại danh này cậu bỗng có một dự cảm không rõ ràng.

"Chúng tôi ở trong nước bùn phát hiện thứ này." Lâm Tu Nhiên vừa nói vừa đưa lên một túi vật chứng, là một chiếc hoa tai bằng ngọc trai đã được rửa sạch sẽ để vào túi vật chứng.

Tống Văn nhìn thứ này thấy hơi quen mắt, cậu chưa kịp mở miệng thì Lục Tư Ngữ đột nhiên từ bên cạnh đứng dậy, vươn bàn tay trắng nõn như ngọc ra cầm túi vật chứng, nhẹ giọng kết luận: "Hạ Vị Tri."



Tống Văn bỗng nhớ đến cuốn album mà cậu đã xem trong viện dưỡng lão trước đây, vài bức ảnh mà Hạ Vị Tri xuất hiện tất cả đều mang kiểu dáng hoa tai này. Khối lượng riêng của ngọc trai nhẹ hơn nước bùn nên lúc này mới bị nổi lên.

"Xem ra nước bùn ở viện dưỡng lão cũng không phải không thu được gì." Tống Văn vẻ mặt nghiêm trọng đứng dậy thương lượng cùng Lâm Tu Nhiên, "Muốn nói cho Cố cục không?"

Lâm Tu Nhiên khoát tay: "Quên đi, chúng ta đi trước đã. Hiện tại ông ấy đang rất cao hứng, đợi vớt ra được con cá lớn rồi hãy nói cho ông ấy." Nói đến đây chợt anh thở dài, "Trước để cho ông ấy hít thở đã, nếu thật sự phát hiện được thì cho ông ấy một cái kinh hỉ ngày Đoan Ngọ."

Đội một của Tống Văn đã nghỉ nhưng bên Trung tâm giám định không nghỉ, vài người của đội một được gọi đến Viện dưỡng lão Vu Sơn. Lần trước khu vực bọn họ vớt chỉ là một phần bên trong một cống thoát nước nhỏ, lúc này Lâm Tu Nhiên và Tống Văn quyết định mở rộng phạm vi tìm kiếm. Mấy cái nắp cống thoát nước toàn bộ bị cạy mở, cả sân sau đều bốc mùi hôi thối dưới ánh nắng, Lâm Tu Nhiên cùng vài pháp y mặc đồ bảo hộ, còn mang cả mặt nạ phòng độc.

Đồ bảo hộ có hạn, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ chỉ mang khẩu trang phòng hộ, nhưng mùi hương kia vẫn được truyền vào mũi.

Gần đây mưa nhiều, mực nước bên trong cống tăng rất nhiều, nước bùn tích tụ nhiều năm đều bị nước cuốn trôi khỏi vị trí ban đầu. Lục Tư Ngữ tìm được một bản đồ kết cấu dưới lòng đất của Viện dưỡng lão Vu Sơn trước đây, Tống Văn căn cứ theo bản vẽ đứng trong sân dùng thước đo vài lần, đi tới lối vào của một cái cống thoát nước khác, hô lên với Lâm Tu Nhiên: "Nơi này có thể là đầu ra của cống thoát nước."

Cống thoát nước ở đây tuy rằng lắp đặt phức tạp nhưng dù sao cũng đã xây dựng từ lâu nên vẫn dùng hệ thống thoát nước thời kỳ đầu. Cống thoát nước này chủ yếu dùng chung cho việc thoát nước sinh hoạt và thoát nước mưa, giao với hệ thống thoát nước bên ngoài bởi một cái hồ tích trữ, thông ra hồ chủ quản bên ngoài.

Lục Tư Ngữ quan sát một hồi, ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói: "Tôi nghĩ đã đại khái biết được bọn họ muốn mang thứ gì đi khỏi nơi này."

Tống Văn theo ánh mắt anh nhìn xuống chân, dưới ánh mặt trời nước bùn lộ ra một thứ gì đó tựa như vỏ sò, ánh nắng chiếu vào còn phát ra màu vàng trong suốt ____ là một đoạn xương trắng bị lao ra theo dòng nước.

Thời gian mười mấy năm, thi thể nằm dưới cống thoát nước không thể nhìn thấy ánh mặt trời, cùng làm bạn với các loại giòi chuột dưới cống, tới nay đã hoàn toàn thành xương trắng.

Tống Văn bị khí metan xông đến không thể mở mắt, cố gắng mở to mắt nhìn xuống, che miệng trầm giọng nói: "Có thể xác nhận là xương người không?"

Lục Tư Ngữ gật đầu nói: "Nhìn qua như là xương khung chậu con người."

Lâm Tu Nhiên mặc một bộ quần áo nhựa không thấm nước, mang mặt nạ phòng độc đi xuống trước tiên, dùng đèn pin soi lên vách tường cống thoát nước quan sát xung quanh. Cống ngầm tối om, dưới chân đều là nước đen cùng bùn, mùi hương nồng nặc, ở đây có một cái hồ tích trữ có bộ lọc phía dưới nên xương cốt đều trôi về đây mà không bị theo dòng nước chảy ra ngoài.

Thời gian mười tám năm, cống thoát nước ở Viện dưỡng lão Vu Sơn đã trải qua quá nhiều mưa gió, xương cốt ban đầu trong nước theo thời gian cùng sự thay đổi của dòng nước đã vỡ thành nhiều mảnh, cuối cùng thì bị giữ lại bởi tấm lưới chính trước khi dẫn ra ngoài trong hồ tích trữ này. Mà thời điểm ban đầu lúc rơi xuống nước...... Có thể là nơi có dấu vết cạy mở.

Nghĩ vậy, Lâm Tu Nhiên đi về phía trước vài bước, cầm đèn pin chiếu lên vách tường bể biogas phía dưới lối ra khác, anh mở miệng kêu lên: "Trên vách tường có dấu móng tay rất sâu, người bị hại có thể bị đẩy xuống dưới khi còn sống."

"Cái này đúng là một con cá lớn a......" Tống Văn nghe xong thì đứng thẳng lên nói: "Tôi gọi cho Cố cục."

Hơn chín giờ tối, cuối cùng bọn họ vớt lên được hai mươi bảy khối xương cốt lớn nhỏ, căn cứ vào hai khối xương lớn nhất trong số đó có thể xác định nạn nhân là nữ, cao một mét sáu bảy, tuổi từ ba mươi hai đến ba mươi lăm.

Đoan Ngọ ngồi xổm chỗ cống thoát nước giúp một tay, chợt nhắc: "Từ thời gian và chiều cao thì nhìn như tương tự với Hạ Vị Tri nhỉ."

Pháp y Tiểu Chương bên cạnh đang chụp ảnh, nhỏ giọng thở dài một hơi: "Không nên kết luận trước, không thể nói bừa đâu."

Đang nói thì Cố cục cùng Tống Văn từ phía sau đi tới, Cố cục nghe tin vội vàng chạy tới, lúc này vẻ mặt nghiêm trọng hạ lệnh: "Các cậu trước tiên làm xét nghiệm DNA xác định thân phận người chết, trước đó thông báo cho bên cảnh sát mạng phong toả tin tức."

Xương cốt này có thể là của Hạ Vị Tri, gần như tất cả mọi người đều nghĩ tới điều này, năm đó thời điểm tổ chuyên án 519 truy bắt Hạ Vị Tri, bà ta bỗng dưng biến mất giữa vòng vây của cảnh sát, việc này vốn rất kỳ lạ.

Mười tám năm qua cảnh sát luôn mở rộng truy nã Hạ Vị Tri, chỉ là họ không thể nào tưởng tượng được thi thể lại đang nằm dưới chân mọi người, ngay bên trong Viện dưỡng lão Vu Sơn.

Đây có thể chính là cái gọi là bóng tối dưới ánh đèn, cái bóng trong tay đã che đi ánh sáng chiếu rọi, che dấu sự thật cùng chân tướng.

Tiếp đó Cố cục hít một hơi nói: "Vụ án này vẫn còn luẩn quẩn quá......"

Vốn Cố cục đang cao hứng vì thuận lợi kết án vụ án Trương Bồi Tài, chuẩn bị làm cái lễ mừng công, vậy mà ai cũng không ngờ đến, kết án xong lại kéo ra vụ án của mười tám năm trước.

Sau một ngày chạy khắp nơi, mười giờ tối lúc Lục Tư Ngữ về đến nhà thì ngoài cửa đã có để mấy túi nguyên liệu nấu ăn đặt trên mạng cùng một cái lồng sắt đựng một con bồ câu, đây là thức ăn anh đã đặt vào lúc trưa. Hôm nay khi ra cửa anh thật sự không ngờ sẽ bị muộn như thế, đoạn giữa anh chỉ kịp ăn mấy miếng bánh quy, cơ thể giống như đã tê liệt, đến giờ mới cảm nhận được cái đói.

Lục Tư Ngữ nghĩ nghĩ, gọi cho Ngô Thanh một cuộc điện thoại. Người bên kia còn chưa ngủ, ông rất nhanh bắt máy, truyền đến một tiếng: "Alo?"

Lục Tư Ngữ hít một hoi: "Thầy, con đã tiến vào tổ trạch, quét dọn một chút vệ sinh trong đó."

"Sau đó thì?"



"Phát hiện ra được vài con kiến."

"Mùa này đúng là thời điểm kiến sinh sôi, cậu vẫn chưa phát hiện ra tổ kiến đâu, chỉ cần tổ kiến còn tồn tại là có thể đem cả căn nhà cắn nát chỉ còn lại cái vỏ rỗng thôi."

"Trong đó phát hiện được một con hơi lớn đã chết được một khoảng thời gian rồi ạ."

"Mấy con kiến này không phải chỉ xuất hiện trong một ngày, đừng nghĩ chỉ cần một ngày là có thể quét dọn được sạch sẽ. Rất nhanh thôi, sẽ có người đến thanh trừ con kiến này." Lại trò chuyện vài câu Ngô Thanh mới cúp điện thoại.

Lục Tư Ngữ ngồi trên sô pha cầm điện thoại mà đăm chiêu. Anh rất muốn hỏi thầy thử xem Trương Bồi Tài và ông có liên quan gì hay không, có phải ông từng lộ ra một ít tin tức cho Trương Bồi Tài hay không, nên khi anh ta vừa chết là ông đã nhận được tin tức rồi dặn dò mình nhất định phải theo vụ án này?

Trương Bồi Tài chỉ là một phóng viên điều tra bình thường, làm thế nào biết được danh sách chi tiết như vậy? Có lẽ ban đầu anh ta chỉ là tò mò về vợ mình, là ai đã lộ ra tin tức cho anh ta?

Mặc kệ chân tướng thế nào thì cuối cùng anh ta chỉ như một miếng mồi câu, bị người quăng vào biển rộng, sau đó thì dẫn ra một con quái thú dưới đáy nước đang tranh giành thức ăn.

Ai đó đang khuấy lên đầm nước sâu không đáy của Nam Thành khiến cho những tội ác này lại lần nữa thấy ánh mặt trời, một hồi long trời lỡ đất đã sắp đến.

Anh nhớ rõ, Ngô Thanh từng nói với anh phải tiến hành một trận chiến, sẽ có vật hy sinh, vậy thì Trương Bồi Tài có phải là vật hy sinh hay không?

Ngẩn ra một hồi, Lục Tư Ngữ thấy mình cần phải ăn gì đó, lót dạ một chút cho dạ dày của bản thân, tránh cho cái cơ quan mỏng manh kia lại sinh chuyện. Anh đơn giản rửa sạch vài nguyên liệu, sau đó đưa tay về phía con bồ câu.

Bồ câu dường như vẫn chưa biết vận mệnh của mình, đứng trong lồng khẽ kêu vài tiếng. Anh vươn tay cầm vật nhỏ kia ra khỏi lồng, sờ sờ lông bồ câu, sau đó Lục Tư Ngữ nhúng cả người bồ câu vào nước đá, con chim kia lúc đầu còn giãy dụa, một lát sau thì đã bất động.

Lục Tư Ngữ lạnh lùng quan sát con chim bồ câu, quá trình làm thịt sạch sẽ lưu loát lại có hơi tàn nhẫn, đều nói huyết bồ câu là đại bổ nhưng Lục Tư Ngữ cũng không thích lắm, động tác anh nhanh gọn lấy máu ra rồi qua lông. Cầm cán dao duỗi vào khoang bụng bồ câu, từ bên trong lấy ra nội tạng mềm mại màu tím, các cơ quan nội tạng vẫn còn ấm áp, cảm giác sờ trong tay không khác mấy với khi sờ người chết.

Sói Nhỏ trong phòng đi ra nhìn anh, Lục Tư Ngữ yên lặng không lên tiếng, dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nó một cái, Sói Nhỏ nức nở một tiếng rùng mình, cong đuôi chạy đi. Lúc này, chủ nhân khiến nó cảm thấy thật xa lạ, giống như giây tiếp theo sẽ bắt nó hầm thành một nồi thịt chó kho tàu vậy.

Tiếp theo Lục Tư Ngữ đem nguyên liệu đã rửa sạch cho vào nồi, thêm nước, bắt đầu ùng ục nấu canh bồ câu. Lục Tư Ngữ cúi đầu nhìn máu bồ câu trong bồn rửa chén và trên tay mình.

Cuối cùng anh mở vòi nước, rửa trôi tất cả vết máu ấm áp trên tay.

Canh bồ câu rất nhanh đã chín, toả ra mùi thơm của một món ăn ngon, thật sự kì diệu, vừa nãy vẫn tràn đầy mùi tanh của thi thể, hiện tại lại biến thành mỹ vị nhân gian. Nồi cơm điện phát ra một tiếng nhạc dễ nghe, anh lại đơn giản xào thêm hai món. Hai món một canh, một người ăn, có hơi xa xỉ.

Hoàn thành tất cả thì đã hơn mười một giờ, Lục Tư Ngữ đem thức ăn cùng canh xếp thành một hàng ngay ngắn trên bàn, rồi lấy đũa ra, có một loại cảm giác nghi thức mạnh mẽ.

Có thể bởi vì hôm nay tâm tình lên xuống quá lớn nên canh uống vào miệng cũng không nếm ra hương vị gì, hẳn là rất ngon đi.

Ban ngày cả thể xác và tinh thần của Lục Tư Ngữ đều chìm vào vụ án, giống như rút hết tâm trí, lúc này mới cảm nhận được có hơi vô lực.

Ăn xong cơm tối, anh ôm Sói Nhỏ lên lầu, mở hộp thuốc uống vài viên thuốc giảm đau, sau đó thì ngủ mê mang.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ thì xung quanh như đều là sương mù tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận, tựa như bản thân đang trong một mê cung, lại giống như đang ở mười tám tầng địa ngục. Cảm giác này khiến Lục Tư Ngữ vô cùng khó chịu, nhịp tim tăng tốc nhanh chóng, lại thấy ngộp đến mức không thể hô hấp.

Tiếp đó anh phát hiện không xong rồi, dạ dày lại bắt đầu đau, ban đầu chỉ là từng đợt nhè nhẹ sau đó thì đau đến mãnh liệt khiến anh không thể nào bình tĩnh được. Lục Tư Ngữ đau đến tỉnh lại, anh dùng hai tay đè lại chỗ bụng đau, dù anh dùng hết lực thì đau đớn cũng không giảm đi chút nào, ngược lại còn mãnh liệt hơn trước, như có một con rắn đang gặm cắn bên trong hoặc như có con dao đang không ngừng cứa vào nội tạng. Anh cắn chặt môi, mồ hôi lạnh trên đầu tuôn ra không ngừng.

Không biết có phải do cơm chiều hôm qua ăn quá muộn hay không, hay bởi vì hôm qua đã trải qua quá nhiều chuyện mà thuốc giảm đau anh dùng lúc tối một chút cũng không có tác dụng.

Lục Tư Ngữ có chút luống cuống, anh không biết hiện tại là mấy giờ, cũng không biết trời đã sáng hay chưa.

Anh muốn gọi 120 nhưng lại không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dáng quẫn bách này, càng không có sức lực đi mở cửa cho người khác. Anh cầm điện thoại do dự hồi lâu không biết gọi cho ai, anh không có người thân, cũng không có bạn bè. Cuối cùng anh nghĩ đến Tống Văn, bấm gọi điện thoại cho cậu.

"Alo......" Điện thoại kêu vài tiếng mới có người bắt máy, thanh âm Tống Văn mơ mơ màng mang từ bên kia truyền đến, "Chuyện gì thế? Có kết quả xét nghiệm rồi sao? Hay muốn gọi cảnh sát?"

Tay Lục Tư Ngữ run rẩy, anh nhắm mắt nhẫn nại qua một cơn đau, liếm lên đôi môi đã bị cắn nứt, run giọng nói: "Tống đội...... Tôi...... Đau dạ dày......" Anh nghĩ cần phải giải thích thêm một câu nhưng tiếng rên rỉ đã chặn kín cổ họng khiến anh không nói nên lời.

Thanh âm Tống Văn bên kia điện thoại trở nên rõ ràng hơn hẳn: "Chờ tôi mười lăm phút, tôi lập tức tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau