Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh
Chương 236: Trà xanh đánh bại trà xanhPhải lòng quân phiệt (15)
"Có chuyện gì vậy? Hôm nay tâm trạng không tốt à?"
Lê Tử Ngôn hít sâu một hơi rồi lắc đầu, đẩy bàn tay Hàn Tri Dao đang đặt trên eo mình ra, "Không có, sao hôm nay đại soái về sớm vậy?"
Ngay cả tên cũng không gọi thay vào đó lại gọi đại soái mà còn nói không giận. Trong lòng Hàn Tri Dao thầm cười nhưng bên ngoài không dám hó hé.
Hắn nhìn bàn tay mình bị Lê Tử Ngôn đẩy ra, trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng, có lẽ Tử Ngôn đã nhận ra được điều gì đó...Hoặc có lẽ, điều hắn muốn không còn xa nữa.
Hàn Tri Dao đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn kéo cậu ngồi xuống ghế, tay nắm cổ tay mảnh khảnh của Lê Tử Ngôn không cho cậu giãy dụa.
"Tử Ngôn, nghe Xuân Mai nói hôm nay Tử Ngôn tâm sự với tiểu thư Tôn? Đã nói gì vậy? Anh thấy tiểu thư Tôn vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, trò chuyện với tiểu thư Tôn chắc hẳn rất vui phải không?."
Lời này của hắn vừa nghe là biết cố ý, tuy giọng điệu không có gì thay đổi nhưng lại lén nhìn động tác uống trà và thái độ của Lê Tử Ngôn, quả nhiên thấy lồng ngực Lê Tử Ngôn phập phồng.
"Tất nhiên rất vui rồi, cô gái đáng yêu như vậy có thể nói chuyện với tôi thì sao tôi không vui được chứ."
Lê Tử Ngôn vẫn còn mặc váy, gương mặt chưa tẩy trang phối hợp với chiếc váy này thiếu đi vài phần đa tình lúc thường nhưng lại càng dịu dàng, chẳng qua đôi mắt cười kia lúc này lại không hề vui, đôi môi xinh đẹp cũng hơi bĩu ra mang theo nét u sầu, "Có lẽ đại soái còn vui hơn tôi, dù sao cũng có người đẹp làm bạn, người ta còn rất thích ngài."
Hàn Tri Dao cúi đầu mỉm cười, buông tách trà xuống đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay người định đứng dậy rời đi.
"Định đi đâu?"
"......Đại soái buông tay."
"Gọi anh là đại soái?"
Hàn Tri Dao dùng sức kéo Lê Tử Ngôn về phía mình, Lê Tử Ngôn lập túc ngồi lên đùi hắn, "Tử Ngôn ghen à?"
"Không có, ai ghen chứ."
"Không ghen mà miệng bĩu dài thế này." Hàn Tri Dao nhéo hai gò má mềm mại của Lê Tử Ngôn, trong hành động còn mang theo ý nâng niu.
Lê Tử Ngôn không nói lời nào, ngậm miệng không nhìn hắn.
Rõ ràng là hắn muốn chọc Lê Tử Ngôn nhưng Hàn Tri Dao lại đau lòng, khẽ thở dài rồi ôm eo Lê Tử Ngôn.
Lê Tử Ngôn hát hí khúc nên yêu cầu về dáng người cực cao, Hàn Tri Dao chỉ cần một cánh tay đã có thể ôm cậu vào lòng.
"Đừng giận, chẳng lẽ Tử Ngôn không biết ý của anh sao."
"Biết cái gì?"
Tay kia của Hàn Tri Dao nâng cằm Lê Tử Ngôn vuốt ve khóe mắt cậu, giọng điệu ôn nhu, "Em biết mà."
"......Tôi không biết." Lê Tử Ngôn nghiêng đầu nhưng lại bị Hàn Tri Dao đè lại không nhúc nhích được.
"Thật sự không biết? Anh tưởng anh thể hiện đủ rõ rồi."
"Nếu biết thì sao."
Hàn Tri Dao biết Lê Tử Ngôn đang sợ cái gì, chuyện này sợ cũng là bình thường, thân phận hai người khác nhau tất nhiên sẽ làm cậu thấy bất an. Nói cho cùng vẫn là do hắn kéo dài quá lâu nên không mang lại đủ cảm giác an toàn và một lời khẳng định cho Lê Tử Ngôn.
"Kiếp này anh tuyệt đối sẽ không cưới vợ, nếu nhất định phải cưới thì cũng chỉ có một người."
Lê Tử Ngôn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hàn Tri Dao, nhất thời hơi giật mình.
"Người đó chỉ có thể là em, em là nam không thể gả chồng, anh hy vọng có thể lấy em, cả đời này ở bên nhau."
"......Em chỉ là một con hát."
"Anh cũng chỉ là một người đánh giặc, một văn một võ, không phải rất xứng đôi sao?"
Hàn Tri Dao mỉm cười lau nước mắt không biết đã rơi lúc nào trên mắt Lê Tử Ngôn, đây là lần đầu hắn thấy dáng vẻ mềm mại yếu ớt này của Lê Tử Ngôn, bình thường đã quen nhìn Lê Tử Ngôn lạnh nhạt bình tĩnh, lúc này càng thêm hứng thú, tay ôm Lê Tử Ngôn càng siết chặt.
"Anh học ăn nói từ khi nào?" Lê Tử Ngôn bị Hàn Tri Dao chọc cười, cúi đầu nắm tay Hàn Tri Dao.
"Không giận anh nữa?"
"Vốn không có giận."
"Đúng đúng, Tử Ngôn không có giận, chỉ ghen mà thôi."
Lê Tử Ngôn nâng mắt nhìn Hàn Tri Dao, mắt phượng hơi híp lại rất có tính uy hiếp, Hàn Tri Dao ngậm miệng không dám chọc nữa.
Dáng người có uyển chuyển đến đâu nhưng Lê Tử Ngôn cũng là đàn ông, cơ thể vẫn hơi nặng, cậu sợ đè Hàn Tri Dao, cũng cảm thấy tư thế này quá xấu hổ nên thoát khỏi lòng Hàn Tri Dao đứng lên, chẳng qua Hàn Tri Dao không cho cậu nhúc nhích, thậm chí còn nâng hai chân cậu lên để cả người cậu nằm trong lòng mình.
"Em đừng nghịch."
"Em không có nghịch."
Hàn Tri Dao không biết mình rung động với Lê Tử Ngôn từ khi nào nhưng khi hắn nhận ra thì lòng khát khao Lê Tử Ngôn đã đến cực hạn, vất vả lắm mới có cơ hội thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ trong lòng mình, sao hắn nỡ buông tay, "Cho anh ôm một lát đi."
Thái độ của Hàn Tri Dao rất thâm tình, dưới mắt còn có quầng thâm giống như đã thiếu ngủ mấy ngày nay, Lê Tử Ngôn đau lòng nên không giãy dụa nữa.
"Người Nhật giải quyết thế nào rồi? Mọi chuyện đã ổn chưa?"
"Yên tâm, tất cả đều thuận lợi, chưa tới hai ngày đám người Nhật đó sẽ biến mất." Vừa nhắc tới chuyện này, Hàn Tri Dao kiêu ngạo nhướng mày, "Bên đó muốn hại anh, gây ra mâu thuẫn vậy anh sẽ tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông."
Lê Tử Ngôn gật đầu, cậu biết Hàn Tri Dao nắm chắc, cậu cũng tin tưởng Hàn Tri Dao vô điều kiện nên cũng không quá lo lắng.
"Bảo vệ bản thân."
"Em yên tâm."
Hai người ở trong phòng ôm ấp một hồi, tuy nói đã biết tâm tư của nhau từ sớm nhưng chân chính xác lập quan hệ thì lại có cảm giác khác.
Cho đến khi đồng hồ treo tường vang lên, hai người mới tách ra, Lê Tử Ngôn sửa sang lại làn váy của mình rồi cùng Hàn Tri Diêu ra khỏi phòng.
Bà cụ và Tôn Thiến Dĩnh đã ở trong phòng ăn chờ bọn họ, thấy hai người cùng nhau ra khỏi phòng, mỗi người đều có cảm xúc khác nhau.
Vẻ mặt bà cụ phức tạp, liếc nhìn hành động càng lúc càng thân mật của hai người, chỉ đành khẽ thở dài một hơi thu hồi tầm mắt.
Tôn Thiến Dĩnh thì cắn răng siết chặt váy dưới khăn trải bàn, trong mắt mang theo hâm mộ cùng ghen tị.
Chẳng qua hai người này không ai để tâm đến tâm trạng của cô, khó lắm mới có tiến triển nên Hàn Tri Dao không có khả năng bỏ lỡ cơ hội tốt này, mặc kệ ánh mắt bất lực của bà cụ mà hỏi han ân cần Lê Tử Ngôn, gắp đồ ăn múc canh, suýt chút nữa còn muốn tự tay đút cơm.
"Tri Dao, để em tự làm, anh ăn đi."
"Biết rồi, em cứ ăn đi, ăn nhiều chút."
Hàn Tri Dao cảm giác được ánh mắt của bà cụ, xoay người nhìn qua cười cười, "Bà nội cũng ăn đi."
"......Ừm." Bà cụ thở dài nhìn cháu trai lớn của bà, e là phải sắp chuẩn bị ngày lành.
Lê Tử Ngôn hít sâu một hơi rồi lắc đầu, đẩy bàn tay Hàn Tri Dao đang đặt trên eo mình ra, "Không có, sao hôm nay đại soái về sớm vậy?"
Ngay cả tên cũng không gọi thay vào đó lại gọi đại soái mà còn nói không giận. Trong lòng Hàn Tri Dao thầm cười nhưng bên ngoài không dám hó hé.
Hắn nhìn bàn tay mình bị Lê Tử Ngôn đẩy ra, trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng, có lẽ Tử Ngôn đã nhận ra được điều gì đó...Hoặc có lẽ, điều hắn muốn không còn xa nữa.
Hàn Tri Dao đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn kéo cậu ngồi xuống ghế, tay nắm cổ tay mảnh khảnh của Lê Tử Ngôn không cho cậu giãy dụa.
"Tử Ngôn, nghe Xuân Mai nói hôm nay Tử Ngôn tâm sự với tiểu thư Tôn? Đã nói gì vậy? Anh thấy tiểu thư Tôn vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, trò chuyện với tiểu thư Tôn chắc hẳn rất vui phải không?."
Lời này của hắn vừa nghe là biết cố ý, tuy giọng điệu không có gì thay đổi nhưng lại lén nhìn động tác uống trà và thái độ của Lê Tử Ngôn, quả nhiên thấy lồng ngực Lê Tử Ngôn phập phồng.
"Tất nhiên rất vui rồi, cô gái đáng yêu như vậy có thể nói chuyện với tôi thì sao tôi không vui được chứ."
Lê Tử Ngôn vẫn còn mặc váy, gương mặt chưa tẩy trang phối hợp với chiếc váy này thiếu đi vài phần đa tình lúc thường nhưng lại càng dịu dàng, chẳng qua đôi mắt cười kia lúc này lại không hề vui, đôi môi xinh đẹp cũng hơi bĩu ra mang theo nét u sầu, "Có lẽ đại soái còn vui hơn tôi, dù sao cũng có người đẹp làm bạn, người ta còn rất thích ngài."
Hàn Tri Dao cúi đầu mỉm cười, buông tách trà xuống đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay người định đứng dậy rời đi.
"Định đi đâu?"
"......Đại soái buông tay."
"Gọi anh là đại soái?"
Hàn Tri Dao dùng sức kéo Lê Tử Ngôn về phía mình, Lê Tử Ngôn lập túc ngồi lên đùi hắn, "Tử Ngôn ghen à?"
"Không có, ai ghen chứ."
"Không ghen mà miệng bĩu dài thế này." Hàn Tri Dao nhéo hai gò má mềm mại của Lê Tử Ngôn, trong hành động còn mang theo ý nâng niu.
Lê Tử Ngôn không nói lời nào, ngậm miệng không nhìn hắn.
Rõ ràng là hắn muốn chọc Lê Tử Ngôn nhưng Hàn Tri Dao lại đau lòng, khẽ thở dài rồi ôm eo Lê Tử Ngôn.
Lê Tử Ngôn hát hí khúc nên yêu cầu về dáng người cực cao, Hàn Tri Dao chỉ cần một cánh tay đã có thể ôm cậu vào lòng.
"Đừng giận, chẳng lẽ Tử Ngôn không biết ý của anh sao."
"Biết cái gì?"
Tay kia của Hàn Tri Dao nâng cằm Lê Tử Ngôn vuốt ve khóe mắt cậu, giọng điệu ôn nhu, "Em biết mà."
"......Tôi không biết." Lê Tử Ngôn nghiêng đầu nhưng lại bị Hàn Tri Dao đè lại không nhúc nhích được.
"Thật sự không biết? Anh tưởng anh thể hiện đủ rõ rồi."
"Nếu biết thì sao."
Hàn Tri Dao biết Lê Tử Ngôn đang sợ cái gì, chuyện này sợ cũng là bình thường, thân phận hai người khác nhau tất nhiên sẽ làm cậu thấy bất an. Nói cho cùng vẫn là do hắn kéo dài quá lâu nên không mang lại đủ cảm giác an toàn và một lời khẳng định cho Lê Tử Ngôn.
"Kiếp này anh tuyệt đối sẽ không cưới vợ, nếu nhất định phải cưới thì cũng chỉ có một người."
Lê Tử Ngôn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hàn Tri Dao, nhất thời hơi giật mình.
"Người đó chỉ có thể là em, em là nam không thể gả chồng, anh hy vọng có thể lấy em, cả đời này ở bên nhau."
"......Em chỉ là một con hát."
"Anh cũng chỉ là một người đánh giặc, một văn một võ, không phải rất xứng đôi sao?"
Hàn Tri Dao mỉm cười lau nước mắt không biết đã rơi lúc nào trên mắt Lê Tử Ngôn, đây là lần đầu hắn thấy dáng vẻ mềm mại yếu ớt này của Lê Tử Ngôn, bình thường đã quen nhìn Lê Tử Ngôn lạnh nhạt bình tĩnh, lúc này càng thêm hứng thú, tay ôm Lê Tử Ngôn càng siết chặt.
"Anh học ăn nói từ khi nào?" Lê Tử Ngôn bị Hàn Tri Dao chọc cười, cúi đầu nắm tay Hàn Tri Dao.
"Không giận anh nữa?"
"Vốn không có giận."
"Đúng đúng, Tử Ngôn không có giận, chỉ ghen mà thôi."
Lê Tử Ngôn nâng mắt nhìn Hàn Tri Dao, mắt phượng hơi híp lại rất có tính uy hiếp, Hàn Tri Dao ngậm miệng không dám chọc nữa.
Dáng người có uyển chuyển đến đâu nhưng Lê Tử Ngôn cũng là đàn ông, cơ thể vẫn hơi nặng, cậu sợ đè Hàn Tri Dao, cũng cảm thấy tư thế này quá xấu hổ nên thoát khỏi lòng Hàn Tri Dao đứng lên, chẳng qua Hàn Tri Dao không cho cậu nhúc nhích, thậm chí còn nâng hai chân cậu lên để cả người cậu nằm trong lòng mình.
"Em đừng nghịch."
"Em không có nghịch."
Hàn Tri Dao không biết mình rung động với Lê Tử Ngôn từ khi nào nhưng khi hắn nhận ra thì lòng khát khao Lê Tử Ngôn đã đến cực hạn, vất vả lắm mới có cơ hội thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ trong lòng mình, sao hắn nỡ buông tay, "Cho anh ôm một lát đi."
Thái độ của Hàn Tri Dao rất thâm tình, dưới mắt còn có quầng thâm giống như đã thiếu ngủ mấy ngày nay, Lê Tử Ngôn đau lòng nên không giãy dụa nữa.
"Người Nhật giải quyết thế nào rồi? Mọi chuyện đã ổn chưa?"
"Yên tâm, tất cả đều thuận lợi, chưa tới hai ngày đám người Nhật đó sẽ biến mất." Vừa nhắc tới chuyện này, Hàn Tri Dao kiêu ngạo nhướng mày, "Bên đó muốn hại anh, gây ra mâu thuẫn vậy anh sẽ tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông."
Lê Tử Ngôn gật đầu, cậu biết Hàn Tri Dao nắm chắc, cậu cũng tin tưởng Hàn Tri Dao vô điều kiện nên cũng không quá lo lắng.
"Bảo vệ bản thân."
"Em yên tâm."
Hai người ở trong phòng ôm ấp một hồi, tuy nói đã biết tâm tư của nhau từ sớm nhưng chân chính xác lập quan hệ thì lại có cảm giác khác.
Cho đến khi đồng hồ treo tường vang lên, hai người mới tách ra, Lê Tử Ngôn sửa sang lại làn váy của mình rồi cùng Hàn Tri Diêu ra khỏi phòng.
Bà cụ và Tôn Thiến Dĩnh đã ở trong phòng ăn chờ bọn họ, thấy hai người cùng nhau ra khỏi phòng, mỗi người đều có cảm xúc khác nhau.
Vẻ mặt bà cụ phức tạp, liếc nhìn hành động càng lúc càng thân mật của hai người, chỉ đành khẽ thở dài một hơi thu hồi tầm mắt.
Tôn Thiến Dĩnh thì cắn răng siết chặt váy dưới khăn trải bàn, trong mắt mang theo hâm mộ cùng ghen tị.
Chẳng qua hai người này không ai để tâm đến tâm trạng của cô, khó lắm mới có tiến triển nên Hàn Tri Dao không có khả năng bỏ lỡ cơ hội tốt này, mặc kệ ánh mắt bất lực của bà cụ mà hỏi han ân cần Lê Tử Ngôn, gắp đồ ăn múc canh, suýt chút nữa còn muốn tự tay đút cơm.
"Tri Dao, để em tự làm, anh ăn đi."
"Biết rồi, em cứ ăn đi, ăn nhiều chút."
Hàn Tri Dao cảm giác được ánh mắt của bà cụ, xoay người nhìn qua cười cười, "Bà nội cũng ăn đi."
"......Ừm." Bà cụ thở dài nhìn cháu trai lớn của bà, e là phải sắp chuẩn bị ngày lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất