Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 133

Trước Sau
Đem mấy người bị tình nghi sắp xếp qua một lần, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ ra khỏi phòng riêng. Tống Văn nói: "Mấy người này có người đang nói dối, cái không khí này, thực sự là không giống như là lão sư mất rồi."

Lục Tư Ngữ ở bên cạnh gật gật đầu: "Tôi cảm thấy có thể bài trừ tự sát."

Nếu như đây thực sự là một buổi hội họp bình thường, Trương Đông Mai không có lý do tự sát ở nhà hàng này.

Bất kể là tất cả mọi người không có chụp hình, hay là mọi người cẩn thận từng li từng tí một trả lời, cũng làm cho cậu cảm thấy có chút quái quái, nhưng cụ thể cái nào là lời nói dối, đêm nay đến cùng xảy ra chuyện gì, bọn họ hiện tại lại không thể nào biết được.

Mấy người kia giống như mỗi người đều có tâm sự, trong lời nói ẩn giấu vài thứ.

Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, Lục Tư Ngữ cảm thấy quan hệ của mấy người này cũng không phải tốt như vậy, động tác ngữ khí khi nói chuyện với nhau có chút khoảng cách. Nhưng nếu như quan hệ của bọn họ không tốt, tại sao muốn đến đồng thời ăn bữa cơm này chứ?

Lục Tư Ngữ cúi đầu trầm tư, cậu cũng học qua cấp hai, đó là chỉnh chỉnh ba năm, hơn một ngàn ngày, mỗi một ngày đều sẽ phát sinh một chuyện... Coi như hiện tại đã trưởng thành, có một số việc vẫn lưu lại trong trí nhớ.

(Ở Trung Quốc tiểu học là 6 năm, cấp 2 ba năm, cấp 3 ba năm.)

Cấp 2 là ba năm đặc thù, đối với học sinh tiểu học mà nói, bọn họ đã lớn rồi, nhưng đối với cấp ba mà nói, học sinh cấp hai vẫn là tiểu hài tử. Bọn họ đứng ở giữa độ tuổi hài tử cùng thiếu niên, tránh ra cánh chim của cha mẹ. Bọn họ bắt đầu thời kỳ trưởng thành phát dục, có kinh lần đầu, biến thanh, từ từ hình thành tính cách, tỉnh tỉnh mê mê, bắt đầu độc lập đối mặt với xã hội này, đối mặt với cái thế giới này.

Giáo viên, không thể nghi ngờ là nhân vật đóng vai trọng yếu nhất khi giáo dục bọn họ trong khoảng thời gian này.

Ba năm từng trải, sẽ để lại một dấu ấn không có cách nào tiêu diệt trên nhân sinh của bọn họ.

Cửa phòng học kia mở ra, gió từ trước cửa sổ thổi tới, mỗi ngày tiếng chuông đúng giờ vang lên, sân trường ầm ĩ, từng quyển từng quyển sách giáo khoa, đề thi làm mãi không xong, bài tập viết mãi không hết, đồ ăn vặt bán bên cạnh trường, điện thoại giấu ở dưới bàn học, từng tờ giấy nhỏ lan truyền cho nhau, sách ôn tập, từ từ đi trên đường tan học.

Hiện tại khép lại hai mắt tựa hồ còn có thể nghe thấy âm thanh đọc thuộc lòng bài khoá, còn có âm nhạc vật lý trị liệu cho mắt.

Cùng tồn tại ở một gian phòng học, sớm chiều ở chung ba năm, mười năm trước cô cùng trò, không phải dăm ba câu này liền có thể nói rõ.

Một bữa cơm cách mười năm, rất nhiều hồi ức, rất nhiều cảm khái, miêu tả hời hợt như thế, bản thân chuyện này liền không bình thường.

Những người kia là đang đè nén cái gì, ẩn giấu đi cái gì...

Lục Tư Ngữ có thể cảm giác, trước mắt của bọn họ như là một hồ nước phẳng lặng, nhưng phía dưới đáy lại là sóng lớn cuộn ngầm.

Suy nghĩ một chút, Tống Văn lại để cho Trương Tử Tề đem vị chủ nhà hàng vừa nãy kêu lại đây: "Vừa nãy, gian phòng riêng này lúc ăn cơm có dị thường gì không?"

Chủ nhà hàng nói: "Tiền thiếu là khách quen của nhà hàng chúng tôi, thường thường mang bằng hữu tới dùng cơm, một bàn này cũng là cậu ấy đặt, đã sớm xác định dùng cơm tiêu chuẩn, bánh ngọt là chính bọn họ mang tới, sau đó đồ ăn rất nhanh liền mang lên, Tiền thiếu căn dặn chúng tôi nói bọn họ bạn học đã lâu không gặp, ăn cơm tán gẫu không muốn bị chúng tôi quấy rối, liền đem cửa khoá lại từ bên trong. Đại khái là khóa hơn nửa canh giờ, sau đó lại mở ra, để chúng tôi dâng trà với nước."

Hơn nửa canh giờ, đủ để làm rất nhiều chuyện.

Tống Văn nghe thế tâm lý có chút suy đoán: "Vậy nửa giờ kia, bên trong có động tĩnh dị thường gì không?"

Chủ nhà hàng lắc đầu một cái: "Chúng tôi nơi này phòng riêng cách âm rất tốt, một khi khóa cửa lại, bên trong nói cái gì bên ngoài căn bản không nghe được. Ngược lại hơn nửa canh giờ kia, không có ai đi ra ngoài."

"Sau đó các người đi vào thì sao? Có phát hiện cái gì bất đồng không?"

Chut nhà hàng cùng phục vụ của phòng riêng đều lắc lắc đầu.

Nhân viên phục vụ suy nghĩ một chút lại nói: "Hình như đã ăn xong rồi, phân bánh ngọt, khi đó bữa cơm này đã kết thúc, có người đi ra ngoài đi phòng vệ sinh gì đó, hai nữ sinh bồi tiếp lão sư cùng đi, lão sư còn giống như rất kích động, uống nhiều rượu. Tiền thiếu cũng đi một chuyến phòng vệ sinh, đi ra liền nói điện thoại di động mất rồi, tìm nửa ngày điện thoại di động cũng không có tìm được, sau đó lại muốn thanh toán, liền gọi chúng tôi lấy máy quẹt thẻ, quẹt thẻ tín dụng. Tiếp sau đó liền nghe thấy nói có người ngã xuống. Khi đó rối như tơ vò, chúng tôi cũng không lưu ý lúc đó ai ở trên thiên đài. Liền nhìn những người này đều lục tục chạy đi xuống."



Xem ra Tiền thiếu lời mới vừa nói cũng không có nói dối, điện thoại di động của hắn quả thật là mất rồi.

Tống Văn cùng chủ nhà hàng ở đây trò chuyện, Lục Tư Ngữ lại đi xem hoàn cảnh trong hành lang, nhà hàng này trang trí thành cái gọi là tân cổ phong, trên mặt đất trải cẩm thạch màu trắng chống trơn trượt, trên vách tường sử dụng lượng lớn thủy tinh, gỗ mảnh, còn có các loại hoa khô, toàn bộ phong cách vừa hiện đại lại phục cổ.

Từ phòng riêng đi ra, hướng về phía trước đi mấy bước, chính là ban công, đi về ban công, là một cái cửa nhỏ, trên cửa có khóa, đại khái là giờ đóng cửa sẽ khoá lại, thời điểm ban ngày liền mở.

Lục Tư Ngữ đi tới phòng riêng tới gần cái cửa nhỉ của ban công trong góc kia, chợt phát hiện cái gì đó, chỉ chỉ một cái máy thu hình không đáng chú ý trên tường hỏi chủ nhà hàng: "Nơi đó có cái máy thu hình, có thể quay được người nào lên ban công hay không?"

Chủ nhà hàng nhìn nói: "Cái máy thu hình này chiếu chính là sau cửa, phòng quản lý cùng phòng tài vụ của chúng tôi thật ra là ở trên tầng năm, sợ có người tiến vào, mới an trí cái máy thu hình này. Từ góc độ này, căn bản không nhìn thấy có người ra vào ban công hay không."

Lục Tư Ngữ như có điều suy nghĩ cúi đầu, Tống Văn nói: "Những tư liệu video đó có thể cho chúng tôi xem chứ ?" Tuy rằng cái máy thu hình này không nhìn thấy cái hướng ban công kia, thế nhưng cũng có thể chiếu đến những thứ gì khác.

Chủ nhà hàng nói: "Vậy chúng tôi đi xử lí một chút, các vị còn có yêu cầu gì không, chúng tôi nhất định phối hợp."

Tống Văn chỉ chỉ một gian phòng riêng bên cạnh: "Phiền phức ông đem bên trong thu thập lại, hiện ở trên đường bị kẹt cứng, chúng tôi sẽ ở trong gian phòng này hỏi bọn họ một chút."

Coi như là không thể hoàn toàn phá án, có thể bài trừ hiềm nghi cũng được.

Chủ nhà hàng gật đầu đáp ứng, đứng dậy đi chuẩn bị.

Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn đi mấy bước đi ra phía ngoài trên thiên đài, không khí nơi này lập tức so với bên trong mát mẻ hơn không ít.

Đây là một ban công gần 200m vuông, mặt trên bố trí một vài cái bàn đơn giản, gió đêm man mát, nhẹ nhàng thổi, trước đây không lâu, Trương Đông Mai chính là từ nơi này ngã xuống.

Lúc này, từ ban công hướng về phía ngoài nhìn ra, bầu trời đã tối thui, các loại bảng hiệu sáng lên, chiếu sáng toàn bộ thành thị. Cách đó không xa mấy toà cao ốc 100 tầng đang chiếu các loại quảng cáo yêu nước.

Trên phố lớn, đâu đâu cũng có làn sóng người đông đúc. Tất cả mọi người đang chờ đợi biểu diễn pháo hoa không lâu sau đó.

Ban công vòng bảo hộ là kiểu chạm trổ hoa văn Trung Quốc, như là hình cung cánh hoa, chỗ thấp nhất cao khoảng 1,1m, chỗ cao nhất cao khoảng 1,4m. Đó là một loại vật liệu bằng gỗ được quét bảo dưỡng tinh dầu, có một ít mùi vị gỗ. Lục Tư Ngữ đi tới quơ quơ, khả năng đã có một đoạn thời gian, vòng bảo hộ có chút bất ổn.

Sau đó Lục Tư Ngữ liền so một chút, nếu như Trương Đông Mai khi đó là đứng ở nơi thấp nhất vòng bảo hộ, hung thủ đứng đối diện, không có phòng bị, hung thủ không cần bao nhiêu khí lực là có thể đem bà ấy đang say rượu đẩy xuống. Mấy người bên trong, gầy yếu nhất chính là vị tiểu lão sư Đàm San kia, coi như là cô ta, cũng là người trưởng thành, dùng chút khí lực cũng có thể đẩy được.

Lục Tư Ngữ đỡ vòng bảo hộ, cúi xuống nhìn ngó người đang đi trên đường phố, so với khớp một chút vị trí vết máu. Sau đó cậu liền ngồi xổm người xuống, tỉ mỉ mà ở phụ cận trên hàng rào nhìn một lần, không có dấu vết gì, lan can gỗ khó có thể lưu lại vân tay, gạch trên mặt đất cũng không có vết tích. Vừa không có để lại dấu chân cũng không có để lại sát vết.

Tống Văn lấy túi của Trương Đông Mai lại đây, trong ngoài lật một lần, đều là một ít chìa khóa, giấy ăn, phấn phủ dạng bột và một số vật phẩm thường dùng, điện thoại di động của Trương Đông Mai vẫn còn, bố trí có mật mã, giải không ra.

Tống Văn ở một bên vòng bảo hộ cúi đầu suy tư chốc lát, hỏi Lục Tư Ngữ nói: "Cậu cảm thấy điện thoại di động của Tiền Giang kia là loại nhãn hiệu gì ?"

Lục Tư Ngữ suy nghĩ một chút: "Iphone loại mới nhất, cùng tai nghe lúc nãy là nguyên bộ, hắn không thiếu tiền, hẳn là loại cao cấp nhất." Vừa nãy Tiền Giang chỉ tai nghe của mình một chút, đó là loại mới nhất tháng này mới vừa phát hành, hẳn là nguyên bộ đồng thời mua, toàn cầu giới hạn, chỉ có hắn như vậy mới có thể trước hết mua được.

Tống Văn gật đầu nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Lục Tư Ngữ nhìn một chút Tống Văn hỏi: "Anh chuẩn bị tìm điện thoại di động của Tiền Giang sao?"

Tống Văn nói: "Giúp người làm niềm vui, ngựa chết coi như ngựa sống chữa, nói không chắc trên điện thoại di động kia có tin tức gì đấy." Nói chuyện, anh liền lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Triệu đội trưởng đội quản lý trị an trong cục.

Không lâu lắm, Tống Văn cúp điện thoại di động, đối Lục Tư Ngữ nói: "Tình huống là phản hồi lên rồi, nhưng mà phỏng chừng hi vọng xa vời, Triệu lão đầu nói, lần trước biểu diễn pháo hoa, bọn họ nhận điện báo bị trộm có khoảng 300 cái điện thoại, đây vẫn là dưới tình huống có rất nhiều người lười báo cảnh sát không có cung cấp thông tin, Cố cục hạ lệnh nói làm cho bọn họ lần này không được vượt quá số lượng bị mất lần trước. Năm nay đến bây giờ, đã mất hơn 50 cái ."

Lục Tư Ngữ cúi đầu nói: "Còn có 250 tiêu chuẩn..."



Tống Văn lại nói: "Cậu đoán năm ngoái 300 cái kia cuối cùng tìm trở về được bao nhiêu?"

Lục Tư Ngữ đoán bừa: "30?"

Tống Văn lắc đầu một cái: "18 cái. Cho nên Triệu lão đầu nói bảo chúng ta tìm xem những đầu mối khác, đừng đặt quá nhiều hi vọng." Dựa theo phần trăm của năm ngoái để tính, có thể tìm trở về hi vọng rất nhỏ, Tống Văn thở dài, hướng về phía Lục Tư Ngữ mở ra hai tay, "Xem ra ngựa này là đã chết thật rồi, tôi cũng cứu không sống được."

Hai người đang nói, Trương Tử Tề lại từ dưới lầu lên tới: "Tống đội, dưới lầu có Trình đội đến, đang cùng chủ nhà hàng nói chuyện đấy." Trình Mặc cuối cùng cũng chạy tới.

Tống Văn cau mày, tuy rằng Cố cục nói là vượt tổ tác nghiệp, tất cả nghe anh chỉ huy, nhưng Trình Mặc dù sao cũng là đội trưởng đội ba, lúc này bỗng nhiên xuất hiện, làm cho anh cái chi đội trưởng mới nhận chức có hơi khó xử.

Sự tình càng làm khó dễ hơn cũng đã tới rồi, Trương Tử Tề nói tiếp: "Trình đội nói... giáo viên chủ nhiệm cấp hai của con trai ông ấy bị giam ở bên trong..."

Trình đội trưởng thuộc về hưởng ứng quốc gia hiệu triệu, thuộc nhóm người sinh sớm đẻ sớm, còn đã từng ly hôn qua một lần, bây giờ trong nhà có hai đứa bé, con gái lớn 20 tuổi đang lên đại học, đứa thứ hai là con trai, năm nay 13 tuổi, vừa vặn lên cấp 2, học ở Nhất Trung trong thành phố. Như thế nghe tới, giáo viên chủ nhiệm của con trai ông ấy khả năng chính là Đàm San...

Vụ án còn không có manh mối lý giải, tìm quan hệ liền tới nhà. Tống Văn cũng hiểu Trình Mặc tại sao không đến không được, hoặc là Đàm San trước cho ông ấy tin tức gì, hoặc là ông ấy nghe được tin tức gì.

Tống Văn đối Lục Tư Ngữ nói: "Cậu ở bên này chờ tôi chút, tôi xuống dưới lầu cùng ông ấy nói vài câu, chờ sau đó còn phải đi lên nữa, cậu đừng cùng tôi lầu trên lầu dưới leo nhiều cho mệt."

Minh Nguyệt Lâu tổng cộng năm tầng, không có thang máy, đều là cầu thang gỗ cổ hương cổ sắc, như thế trong phút chốc, những nhân viên nhà hàng đi theo lên xuống vài chuyến, lúc thường kinh doanh cũng không biết phải chạy bao nhiêu chuyến, xem ra ở đây công tác cũng là việc chân tay.

Lục Tư Ngữ gật gật đầu, không chuẩn bị cùng xuống, mở miệng nhỏ giọng hỏi anh: "Anh chuẩn bị xử lý Trình Mặc như thế nào?"

Tống Văn nói: "Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cùng lắm đồng thời thẩm tra chứ sao, nói chung không làm rõ trước, tuyệt không thả người."

Chờ Tống Văn cùng Trương Tử Tề đi xuống lầu, Lục Tư Ngữ một mình đứng ở trên thiên đài, cậu suy tư chốc lát, cảm thấy Tống Văn bắt tay điều tra từ điện thoại di động là đúng, vì thế cậu lấy điện thoại di động ra cấp Tào lão bản gọi một cú điện thoại.

Điện thoại di động này mất rồi, bắt tay từ cảnh sát phía bên kia khả năng rất khó tìm được. Nếu đường này không thông, vậy thì thử phương pháp của cậu xem.

Tối hôm nay, trên một con phố này có bao nhiêu tên trộm, có lẽ nên có giao lưu với nhau, trước đó sẽ vẽ xong địa bàn. Tào lão bản được xưng là tặc đầu của Nam thành, lúc này nói không chắc có thể có manh mối.

Tào lão bản nhận điện thoại, nghe tình huống, sau khi biết thời gian và vị trí cụ thể điện thoại di động bị trộm, mọi cách chối từ: "Ai, cái này, tôi đã sớm rửa tay gác kiếm. Hơn nữa a, hiện tại nghề này là nghiệp vụ của những người khác... Phía tôi bên này cách một mặt... Tiểu huynh đệ cậu đây không phải là cho tôi một nan đề sao..."

Lục Tư Ngữ lạnh lùng nói: "Tào lão bản liền nói có thể lấy đến hay không thôi."

Tào lão bản nói: "Được rồi được rồi, tôi chỗ này thử xem, nhưng cậu sau đó cũng đừng truy cứu người phía dưới nữa. 1 vạn tệ, một tay giao tiền, một tay giao hàng, nói rõ trước, tiền này không phải bổ chỗ này của tôi, tôi phải từ bên kia mua về. Trên thực tế loại mới coi như là phi tang còn không chỉ cái giá này đâu."

Lục Tư Ngữ nhìn đồng hồ, hiện tại hơn 7h tối, cậu lại nói: "Nhất định phải hoàn chỉnh, thông tin bên trong không thể thiếu hụt, trước 8h đưa đến, qua 8h tôi cũng không cần."

Tào lão bản có chút đau đầu nhưng vẫn nói: "Biết rồi, biết rồi, tôi cố gắng một chút. Nếu như qua 8h không liên hệ cậu, đó chính là đồ vật không lấy được."

Bên này điện thoại gọi xong, Lục Tư Ngữ liền ở trên thiên đài đi dạo một vòng, ở trên thiên đài một chỗ khác, cậu phát hiện trên đất rơi một cái tàn thuốc nho nhỏ. Lục Tư Ngữ ngồi xổm người xuống, từ trong túi tiền lấy ra cái túi vật chứng, đem tàn thuốc kia thả vào.

Lại đi đến phòng riêng ở ngoài, Tống Văn đã cùng Trình Mặc lên đây, Trình Mặc năm nay hơn 40 tuổi, cũng là lão đội trưởng trong thị cục, ông ta vừa đi vừa nói: "Thật sự, Đàm lão sư đừng nhìn còn trẻ tuổi, nhưng là làm thầy người khác, cực kỳ có trách nghiệm giáo viên tốt. Người như vậy, tuyệt đối không thể giết người, hơn nữa, người chết chính là lão sư của cô ấy, lại là đồng nghiệp của cô ấy, Đàm lão sư gầy yếu như vậy, người chết vóc người hơi mập, chuyện này không thể nào nói nổi..."

Tống Văn ở bên cạnh, nghe được có chút mắt trợn trắng. Đạo lý là không sai, có thể ở ngay trước mặt anh liền muốn làm việc thiên tư trái pháp luật, đây là không đem chi đội trưởng là anh để ở trong mắt đi?

Lục Tư Ngữ đến đón, trên gương mặt anh tuấn không hề có cảm xúc, cũng không gọi Trình đội, hoàn toàn đem Trình Mặc làm không khí, trực tiếp xin chỉ thị Tống Văn nói: "Tống đội, vậy bây giờ, có phải là bắt đầu lần lượt thẩm vấn từng người?"

Tống Văn nói: "Lần lượt từng người hỏi một lần đi, nếu Trình đội cũng tới, vậy chúng ta liền từ Đàm lão sư hỏi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau