Chương 57: Chỗ dựa
Thu Mãn Khê lại cùng Dịch Tuyết Phùng hàn huyên vài câu, còn nhét vào tay hắn một nhẫn trữ vật chứa đầy linh vật, dặn dò nửa ngày mới lưu luyến không rời quay người đi.
Thu Tương Hành vẫn luôn đi theo phía sau hắn, nhìn sư tôn mình lưu luyến quay đầu nhìn không thôi, mãi đến tận khúc cua mới thu hồi tầm mắt.
Trong lòng hắn có chút không thoải mái, do dự hồi lâu mới nói: "Sư tôn, ngài quen biết tiểu tiên quân Hàn Hoài Xuyên?"
Thu Mãn Khê cúi đầu gẩy gẩy quả ớt chơi, nghe vậy hàm hồ nói: "A, đúng đấy, ta rất thích hắn."
Thu Tương Hành cau mày, định nói gì nữa, Thu Mãn Khê đột nhiên nói: "A, cái này, tiểu tiên quân nhất định rất thích cái này, ta muốn mua mang tới cho hắn."
Thu Tương Hành: "..."
Thu Tương Hành không biết nói gì, đành phải trầm mặc theo sau hắn.
Thu Mãn Khê ở bên ngoài vơ vét một đống đồ, lúc này mới thỏa mãn theo Thu Tương Hành về nơi ở của Ninh Ngu.
Ninh Ngu đang gấp hạc giấy, gấp một con thả một con, nghe được tiếng bước chân quay đầu liếc mắt nhìn, lúc này mới bất đắc dĩ thả nửa con hạc giấy xuống, đứng dậy nghênh đón Thu Mãn Khê.
Thu Mãn Khê đi vào, nhìn đống giấy trước mặt, nghi ngờ nói: "Đang làm gì đấy?"
Ninh Ngu nói: "Đang gấp hạc... Sư tôn, ta có việc muốn nói riêng với ngươi."
Thu Mãn Khê sửng sốt một chút, mới phất phất tay với Thu Tương Hành, Thu Tương Hành ở trước mặt Ninh Ngu cũng không quá thoải mái, thuận thế gật đầu, quay người rời đi.
Ninh Ngu nhìn Thu Tương Hành rời đi, lông mày nhíu lên, nói: "Ta mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc tại sao ngươi phải thu hắn làm đồ đệ? Sư tôn, ngài cũng quá thiện tâm rồi, người như thế cũng cứu giúp."
Thu Mãn Khê vung tay: "Ân oán đời trước có quan hệ gì với trẻ con đâu, không nên nói cái này, ngươi định nói gì với ta?"
Lúc này Ninh Ngu mới thu hồi tầm mắt, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tuyết Phùng còn sống."
Thu Mãn Khê "Ồ" một tiếng, nghiêng đầu: "Sau đó thì sao?"
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu khó bề tin tưởng nói: "Cái gì sau đó thì sao? Tuyết Phùng còn sống, lẽ nào ngài không kinh ngạc chút nào sao?"
Thu Mãn Khê moi từ trong tay áo ra một quả ớt nhai nhai, nghi ngờ nói: "Ta đã sớm biết rồi, lần đầu gặp mặt tiểu tiên quân, hắn liền nhận ta, hửm? Lẽ nào đồ nhi vẫn luôn không biết sao?"
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu sợ hãi nói: "Chuyện khi nào?"
Thu Mãn Khê nói: "Hẳn là khi trở về từ Vân Hồ Thành đi, chậc chậc, đồ nhi, ngươi tự nhìn lại bản thân xem, rốt cuộc đáng hận cỡ nào, Tuyết Phùng quay về vậy mà không..."
Hắn còn chưa nói hết, Ninh Ngu cơ hồ thất thanh hô lên: "Không thể!"
Thu Mãn Khê tự tiếu phi tiếu nhìn y, đáy mắt mơ hồ có chút đắc ý: "Nhưng sự thực thắng hùng biện, từ lúc bắt đầu Tuyết Phùng đã không ý định nhận ngươi nha, nói như vậy, chuyện ngươi biết được thân phận Tuyết Phùng chắc không từ thủ đoạn nhỉ."
Ninh Ngu vẫn không dám tin, trực tiếp đứng dậy muốn ra ngoài, muốn tìm Dịch Tuyết Phùng tính sổ.
Thu Mãn Khê nói: "Đồ nhi, ngươi thật sự không biết bản thân ngươi khiến người khác chán ghét đến độ nào sao?"
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu cau mày nói: "Những người khác không tính, Tuyết Phùng nhất định không chán ghét ta."
Thu Mãn Khê nói: "Vậy tại sao hắn không nhận ngươi?"
Ninh Ngu trầm tư một chút, đáp: "Ta nói sai lời."
Không nên nói câu "Gương mặt ghét nhất" kia.
Thu Mãn Khê "Ừ" một tiếng: "Còn gì nữa không?"
Ninh Ngu: "Đánh lòng bàn tay hắn? Mắng hắn phế vật? Ép hắn ăn sơn tra? Chọc giận hắn..."
Thu Mãn Khê: "..."
Thần sắc Thu Mãn Khê phức tạp nhìn y, cảm khái nói: "Tuyết Phùng không nhận ngươi, đúng là do ngươi tự làm tự chịu."
Ninh Ngu tỉ mỉ suy ngẫm, có chút hậu tri hậu giác mình thật sự đáng đời, coi như Dịch Tuyết Phùng tính tình tốt như thế nào, không nhận y mới là chuyện bình thường.
Thu Mãn Khê nhìn sắc mặt y, cười nói: "Biết sai rồi?"
Ninh Ngu liền ngồi xuống, gật gật đầu, tiếp tục gấp gấp hạc giấy.
Thu Mãn Khê nói: "Phải truyền tin cho ai?"
Ninh Ngu nói: "Tuyết Phùng."
Thu Mãn Khê thấy ngón tay y dính đầy thuốc nhuộm màu đỏ, xem ra đã gấp không ít, chỉ là y gấp một con thả một con, nửa ngày cũng không có một con quay về.
Thu Mãn Khê nói: "Ngươi gấp bao lâu rồi?"
Ninh Ngu nói: "Hắn không muốn thấy ta, ta chỉ có thể truyền tin cho hắn, gấp... Một ngày đi?"
Thu Mãn Khê: "..."
Thu Mãn Khê cười tủm tỉm: "Đồ nhi, đáng đời ngươi."
Ninh Ngu không để ý hắn trào phúng, tiếp tục cau mày gấp hạc.
Tại nơi ở Dịch Tuyết Phùng Tương Hoan quả thực muốn xách đao đi chém Ninh Ngu, Ninh Ngu kiên nhẫn thả hạc giấy một ngày, hắn liền ở hậu viện ngăn cản một ngày, mảnh vụn hạc giấy trải đầy trên mặt đất, dày đặc một tầng, vậy mà hạc giấy chết tiệt kia vẫn còn liên tục không ngừng bay đến.
Thời điểm Tuyết Hào bay về truyền tin, sát ý trên người Tương Hoan đã muốn tụ thành hình, hắn mặt lạnh chấn vỡ hạc giấy trên trời, nghe âm thanh đột nhiên quay đầu lại, con mắt tàn nhẫn trừng Tuyết Hào, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
Tuyết Hào bị ánh mắt này của hắn dọa hết hồn, kinh sợ rơi lên nhánh cây bên cạnh, lúng ta lúng túng nói: "Thiết Vân đại ca bảo ta tới tìm ngươi..."
Giao nhân không kiên nhẫn: "Nói lớn lên."
Tuyết Hào đành phải lên giọng: "Thiết Vân đại ca nói, trong Man Hoang hình như có người đang cố ý che giấu hành tung của Mục Tuyết Thâm."
Giao nhân bị làm phiền tròn một ngày, lúc này tâm tình cực kỳ khó chịu, nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Ý tứ chính là hắn phế vật, không tra được thứ gì."
Tuyết Hào lúng ta lúng túng: "Cũng... Cũng có thể nói như thế."
Giao nhân lạnh nhạt nói: "Còn gì nữa không?"
Tuyết Hào cực kỳ sợ hắn, run rẩy nói: "Đại ca còn nói, muốn ngươi chuyển lời tới Ninh Ngu, mau rút người canh gác khắp nơi đi, những ma tu đó cản trở chuyện của hắn."
Giao nhân vừa nghe giao thiệp với Ninh Ngu, lập tức mất hết kiên nhẫn: "Cút, tự hắn đi mà nói."
Tuyết Hào tiếp tục run cầm cập: "Nhưng..."
Giao nhân trực tiếp vung tay, thủy châu bên chân bị hắn phất lên, hóa thành mũi tên nước bắn về phía chân trời, từng con từng con hạc giấy hóa thành mảnh vụn lâng lâng rơi xuống.
Tuyết Hào sợ đến mức lông mao cả người dựng ngược, cảm thấy mình mà nói thêm câu nào, hạc giấy kia chính là kết cục của mình.
Nó vốn định trở về phục mệnh Thiết Vân, liền nhìn thấy giao nhân rũ tay xuống, lạnh lùng nói: "Biết rồi."
Nếu là việc liên quan đến Dịch Tuyết Phùng, cho dù có chán ghét cỡ nào, cũng nhất định đi làm.
Giao nhân từ trong nước, hóa thành hai chân giẫm trên đất, không ngẩng đầu nói: "Nói với Thiết Vân, nếu không tìm được, ta bẻ gãy xương hắn."
Tuyết Hào liều mạng gật đầu, vẫy cánh bay đi.
Giao nhân đứng tại chỗ chốc lát, thoáng nhìn hạc giấy kiên trì bay tới trên đỉnh đầu, rốt cuộc không ra tay bắn nó nữa, chỉ tiện tay nắm một con, kẹp giữa ngón tay trầm mặt đi tới nơi ở Ninh Ngu.
Ninh Ngu vẫn như cũ gấp hạc, Thu Mãn Khê đang êm dịu ngủ trên giường mềm bên cạnh, thời điểm Tương Hoan tới, Ninh Ngu còn tưởng là Dịch Tuyết Phùng, vội ngẩng đầu nhìn qua.
Vừa phát hiện là Tương Hoan, sắc mặt y nhất thời trầm xuống.
Tương Hoan lười phí lời cùng Ninh Ngu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Thiết Vân muốn điều tra Mục Tuyết Thâm, mau rút người của ngươi về, đừng ngán đường."
Ninh Ngu nhìn phía sau hắn một chút, cau mày nói: "Tuyết Phùng đâu?"
Thu Mãn Khê mơ màng tỉnh lại, gối lên cánh tay nhìn giao nhân, mê mang nói: "Tuyết Phùng không phải đang ở bên ngoài chơi sao, ta vẫn chờ hắn trở về đây, hửm, lễ vật đâu, lễ vật ta mua đâu? Trên trời dưới đất tuyệt không..."
Thu Mãn Khê còn mê ngủ lục lọi y phục mình, suýt nữa lật rớt xuống giường, cũng may Ninh Ngu tiện tay đỡ hắn một cái.
Tương Hoan lặp lại: "Rút người."
Ninh Ngu đỡ Thu Mãn Khê xong, cau mày nói: "Rút hết người nếu Mục Tuyết Thâm trốn mất dạng, Thiết Vân có thể chịu trách nhiệm sao?"
Giao nhân nói: "Hắn có thể."
Cũng không phải bản thân hắn, câu Thiết Vân gánh trách nhiệm này hắn chỉ thuận miệng nói ra.
Thu Mãn Khê ngáp một cái, hàm hồ nói: "Mục Tuyết Thâm xuất hiện không phải vì thân thể của Lâm Phù Ngọc có thể đoạt xá sao, nếu Tuyết Phùng đã tới Man Hoang, hắn sẽ bằng lòng bỏ qua cơ hội này sao?"
Ninh Ngu nghĩ nghĩ, tựa hồ thông suốt, liền phái người điều toàn bộ ma tu Man Hoang đi Hư Vô chi địa.
Tương Hoan vừa thấy y rút người, muốn phất tay rời đi, lại nghĩ tới chuyện gì, quay đầu nói: "Chủ nhân sẽ không nhận truyền tin của ngươi, đừng làm chuyện vô ích nữa."
Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Ninh Ngu nhíu mày, lúc này mới nhận ra hạc giấy mình truyền đi chậm chạp không có hồi âm, hẳn là bị ác giao nhân cản lại, nếu không Dịch Tuyết Phùng không thể không đáp lại y.
Thu Mãn Khê ngáp một cái: "Đồ nhi, rượu."
Ninh Ngu đứng dậy rót cho hắn một chén trà đưa qua, thoáng nhìn bùa hộ mệnh mới mua trong tay Thu Mãn Khê, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Sư tôn muốn tặng quà cho Tuyết Phùng?"
Thu Mãn Khê dùng miệng nhỏ uống trà, thế nhưng chỉ hớp một hớp liền duỗi đầu lưỡi nhổ ra, ghét bỏ nói: "Đồ nhi, ta muốn rượu —— đúng đấy, ta vừa mua, cho Tuyết Phùng làm bùa hộ mệnh."
Ninh Ngu vâng lời đáp: "Sư tôn muốn uống rượu, ta đây cũng có thể kêu người chuẩn bị cho ngươi."
Thu Mãn Khê thả cốc trà xuống, nghi hoặc nhìn y, không biết tại sao đại đồ nhi của mình hôm nay tự dưng tốt bụng đột suất vậy, hắn nói thẳng: "Vô sự hiến ân cần, ngươi lại có ý đồ gì?"
Ninh Ngu thật lòng: "Ngươi kêu Tuyết Phùng tới chỗ của ta đi."
Thu Mãn Khê nhất thời cảnh giác nói: "Không được, ta tới chỗ của Tuyết Phùng uống rượu."
Hắn nói xong, trực tiếp đạp chân muốn xuống giường, Ninh Ngu dịu ngoan không được bao lâu, thấy Thu Mãn Khê không phối hợp, lộ nguyên hình cười lạnh một tiếng đè vai Thu Mãn Khê, nói: "Nếu đã đến, khoan hãy đi."
Thu Mãn Khê: "Đồ nhi, ngươi đây là muốn khi sư diệt tổ."
Ninh Ngu nhàn nhạt: "Ta chỉ muốn lưu ngươi lại uống chén rượu, cái gì mà khi sư diệt tổ? Đừng nhúc nhích, mang giày xong thì xuống giường."
Thu Mãn Khê cũng không muốn quan hệ hai đồ nhi trở nên kém như vậy, nghe thế cũng không kiên trì nữa, nghiêng mình trên giường nhỏ lười biếng nhìn Ninh Ngu: "Đồ nhi, ngươi có từng nghĩ tới, Tuyết Phùng thật sự vì ngươi làm những chuyện lông gà vỏ tỏi đó mà chọn không để ý tới ngươi sao?"
Ninh Ngu đang gấp hạc, nghe vậy ngẩng đầu: "Có ý gì?"
Thu Mãn Khê nói: "Nhất định còn có một ít nguyên nhân khác, chỉ là ngươi không biết thôi, tỉ mỉ suy nghĩ một chút."
Ninh Ngu gấp kỹ hạc giấy, đưa cho Thu Mãn Khê, nói: "Ngươi trước tiên kêu hắn đến, ta đã suy nghĩ nhiều ngày như vậy cũng không nhớ ra được, chẳng bằng kêu hắn đến tự mình hỏi thẳng."
Thu Mãn Khê lười nhác tiếp nhận hạc giấy, thổi một đạo linh lực, nói: "Tiểu tiên quân, đến nơi ở của Ninh Ngu một chuyến, ta có lễ vật đưa cho ngươi, là trên trời dưới đất..."
Hắn còn chưa dứt câu, Ninh Ngu không kịp đợi chộp lấy, gảy ngón tay để hạc giấy bay đi.
Thu Mãn Khê hướng y giơ tay, chớp chớp mắt: "Rượu đâu?"
Ninh Ngu nói: "Ta gọi ngươi đi mua cho ngươi."
Thu Mãn Khê vì một vò rượu, tự bán tiểu đồ nhi của mình đi.
Một lát sau, Dịch Tuyết Phùng nắm hạc giấy nghi hoặc đứng trước cửa viện Ninh Ngu, một bộ xoắn xuýt nửa muốn nửa không.
Ninh Ngu nhận ra khí tức của hắn lập tức phất tay mở cửa ra, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng đang cau mày đứng ngoài cửa nhìn hạc giấy ngẩn người, lên tiếng nói: "Tuyết Phùng, sư tôn ở bên trong."
Dịch Tuyết Phùng cất hạc giấy vào trong tay áo, liếc y một cái đi vào.
Thu Mãn Khê đã uống nửa vò rượu, bấy giờ đang say khướt nằm ở trên giường vạch tay đếm đếm, thoáng nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng, vội chống tay muốn ngồi dậy: "Đồ nhi!"
Cánh tay hắn như nhũn ra, suýt nữa té ngửa, Dịch Tuyết Phùng vội chạy tới đỡ lấy, nói: "Sư tôn, bây giờ mới buổi trưa, người sao lại uống rượu?"
Hai mắt Thu Mãn Khê mông lung nhìn hắn, bật cười một tiếng, nói: "Đồ nhi, ta mua bùa hộ mệnh cho ngươi, nghe nói đặc biệt linh."
Hắn lại bắt đầu lục lọi xung quanh tìm bùa hộ mệnh mình mua, Dịch Tuyết Phùng quả thực có chút dở khóc dở cười, đỡ tay hắn, nói: "Sư tôn, người nằm trước đi, tỉnh rượu lại nói, ta về trước."
Dịch Tuyết Phùng đến, Ninh Ngu một câu còn chưa nói, thậm chí một ánh mắt cũng không nhận được, lúc này đang tự hỏi nên bắt chuyện như thế nào, vừa nghe đến hắn phải trở về, lập tức cuống lên.
Y đứng ở phía sau, dùng tay ra hiệu với Thu Mãn Khê, bảo Thu Mãn Khê lưu Dịch Tuyết Phùng lại.
Thu Mãn Khê có chút men say, thoáng nhìn động tác tay của y, sửng sốt một chút, mới nói: "Đồ nhi, sư huynh ngươi hình như có chuyện muốn nói với ngươi."
Ninh Ngu: "..."
Dịch Tuyết Phùng lạnh nhạt mà quay đầu, Ninh Ngu lập tức để tay xuống, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Dịch Tuyết Phùng nói: "Kiếm tôn, lại có chuyện gì?"
Ninh Ngu lập tức nói: "Ngươi phải gọi ta là sư huynh. Sư tôn, có đúng không?"
Thu Mãn Khê không rõ ý tứ của Ninh Ngu, ngoẹo cổ học Dịch Tuyết Phùng hàm hồ nói: "Kiếm tôn, lại có chuyện gì vại*?"
*TMK đang say, nói ngọng ><
Ninh Ngu: "..."
Thấy Ninh Ngu không nói gì, Dịch Tuyết Phùng mặc kệ y, đỡ Thu Mãn Khê nằm xong, dùng ôn thanh trấn an hắn vài câu, lúc này mới phẩy tay bỏ đi.
Ninh Ngu đuối lý, thoáng thấy Dịch Tuyết Phùng đi ra cửa, vội bước nhanh đuổi theo.
"Tuyết Phùng."
Dịch Tuyết Phùng quay đầu lại: "Nói."
Ninh Ngu do dự một chút, mới nói: "Ngươi bây giờ không muốn để ý đến ta, là bởi vì lúc trước ta nói những lời mê sảng đó sao?"
Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu, cười như không cười nói: "Lời mê sảng ngươi nói có rất nhiều, kiếm tôn muốn nói tới lời nào?"
Ninh Ngu sâu sắc nhìn lại, cảm thấy bản thân mà lặp lại câu nói kia một lần nữa, Dịch Tuyết Phùng nhất định sẽ càng tức giận thêm, y suy nghĩ một chút, vội lái sang chuyện khác: "Trước tiên không nói cái này, sắp đến mồng một, đêm đó có muốn ta ở bên cạnh ngươi không?"
Dịch Tuyết Phùng không hiểu sao lại chuyển tới đề tài này, không suy nghĩ từ chối thẳng: "Không cần làm phiền kiếm..."
Ninh Ngu lập tức ngắt lời: "Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ta đến tìm ngươi."
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới êm ái nhoẻn miệng cười: "Nếu kiếm tôn không sợ chết, cứ việc tới thử xem."
Toàn bộ Ngọc Ánh điện đều là hồ nước, cho dù tu vi như Ninh Ngu đụng phải giao nhân Tương Hoan, e là khó chiếm được thượng phong.
Ninh Ngu chưa từng giao thủ với Tương Hoan, nghe Dịch Tuyết Phùng nói như vậy, còn tưởng rằng hắn đáp ứng, trên mặt hiếm thấy hiện lên một ít thần sắc vui mừng.
Ngày mai.
Còn hai ngày.
Thu Tương Hành vẫn luôn đi theo phía sau hắn, nhìn sư tôn mình lưu luyến quay đầu nhìn không thôi, mãi đến tận khúc cua mới thu hồi tầm mắt.
Trong lòng hắn có chút không thoải mái, do dự hồi lâu mới nói: "Sư tôn, ngài quen biết tiểu tiên quân Hàn Hoài Xuyên?"
Thu Mãn Khê cúi đầu gẩy gẩy quả ớt chơi, nghe vậy hàm hồ nói: "A, đúng đấy, ta rất thích hắn."
Thu Tương Hành cau mày, định nói gì nữa, Thu Mãn Khê đột nhiên nói: "A, cái này, tiểu tiên quân nhất định rất thích cái này, ta muốn mua mang tới cho hắn."
Thu Tương Hành: "..."
Thu Tương Hành không biết nói gì, đành phải trầm mặc theo sau hắn.
Thu Mãn Khê ở bên ngoài vơ vét một đống đồ, lúc này mới thỏa mãn theo Thu Tương Hành về nơi ở của Ninh Ngu.
Ninh Ngu đang gấp hạc giấy, gấp một con thả một con, nghe được tiếng bước chân quay đầu liếc mắt nhìn, lúc này mới bất đắc dĩ thả nửa con hạc giấy xuống, đứng dậy nghênh đón Thu Mãn Khê.
Thu Mãn Khê đi vào, nhìn đống giấy trước mặt, nghi ngờ nói: "Đang làm gì đấy?"
Ninh Ngu nói: "Đang gấp hạc... Sư tôn, ta có việc muốn nói riêng với ngươi."
Thu Mãn Khê sửng sốt một chút, mới phất phất tay với Thu Tương Hành, Thu Tương Hành ở trước mặt Ninh Ngu cũng không quá thoải mái, thuận thế gật đầu, quay người rời đi.
Ninh Ngu nhìn Thu Tương Hành rời đi, lông mày nhíu lên, nói: "Ta mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc tại sao ngươi phải thu hắn làm đồ đệ? Sư tôn, ngài cũng quá thiện tâm rồi, người như thế cũng cứu giúp."
Thu Mãn Khê vung tay: "Ân oán đời trước có quan hệ gì với trẻ con đâu, không nên nói cái này, ngươi định nói gì với ta?"
Lúc này Ninh Ngu mới thu hồi tầm mắt, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tuyết Phùng còn sống."
Thu Mãn Khê "Ồ" một tiếng, nghiêng đầu: "Sau đó thì sao?"
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu khó bề tin tưởng nói: "Cái gì sau đó thì sao? Tuyết Phùng còn sống, lẽ nào ngài không kinh ngạc chút nào sao?"
Thu Mãn Khê moi từ trong tay áo ra một quả ớt nhai nhai, nghi ngờ nói: "Ta đã sớm biết rồi, lần đầu gặp mặt tiểu tiên quân, hắn liền nhận ta, hửm? Lẽ nào đồ nhi vẫn luôn không biết sao?"
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu sợ hãi nói: "Chuyện khi nào?"
Thu Mãn Khê nói: "Hẳn là khi trở về từ Vân Hồ Thành đi, chậc chậc, đồ nhi, ngươi tự nhìn lại bản thân xem, rốt cuộc đáng hận cỡ nào, Tuyết Phùng quay về vậy mà không..."
Hắn còn chưa nói hết, Ninh Ngu cơ hồ thất thanh hô lên: "Không thể!"
Thu Mãn Khê tự tiếu phi tiếu nhìn y, đáy mắt mơ hồ có chút đắc ý: "Nhưng sự thực thắng hùng biện, từ lúc bắt đầu Tuyết Phùng đã không ý định nhận ngươi nha, nói như vậy, chuyện ngươi biết được thân phận Tuyết Phùng chắc không từ thủ đoạn nhỉ."
Ninh Ngu vẫn không dám tin, trực tiếp đứng dậy muốn ra ngoài, muốn tìm Dịch Tuyết Phùng tính sổ.
Thu Mãn Khê nói: "Đồ nhi, ngươi thật sự không biết bản thân ngươi khiến người khác chán ghét đến độ nào sao?"
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu cau mày nói: "Những người khác không tính, Tuyết Phùng nhất định không chán ghét ta."
Thu Mãn Khê nói: "Vậy tại sao hắn không nhận ngươi?"
Ninh Ngu trầm tư một chút, đáp: "Ta nói sai lời."
Không nên nói câu "Gương mặt ghét nhất" kia.
Thu Mãn Khê "Ừ" một tiếng: "Còn gì nữa không?"
Ninh Ngu: "Đánh lòng bàn tay hắn? Mắng hắn phế vật? Ép hắn ăn sơn tra? Chọc giận hắn..."
Thu Mãn Khê: "..."
Thần sắc Thu Mãn Khê phức tạp nhìn y, cảm khái nói: "Tuyết Phùng không nhận ngươi, đúng là do ngươi tự làm tự chịu."
Ninh Ngu tỉ mỉ suy ngẫm, có chút hậu tri hậu giác mình thật sự đáng đời, coi như Dịch Tuyết Phùng tính tình tốt như thế nào, không nhận y mới là chuyện bình thường.
Thu Mãn Khê nhìn sắc mặt y, cười nói: "Biết sai rồi?"
Ninh Ngu liền ngồi xuống, gật gật đầu, tiếp tục gấp gấp hạc giấy.
Thu Mãn Khê nói: "Phải truyền tin cho ai?"
Ninh Ngu nói: "Tuyết Phùng."
Thu Mãn Khê thấy ngón tay y dính đầy thuốc nhuộm màu đỏ, xem ra đã gấp không ít, chỉ là y gấp một con thả một con, nửa ngày cũng không có một con quay về.
Thu Mãn Khê nói: "Ngươi gấp bao lâu rồi?"
Ninh Ngu nói: "Hắn không muốn thấy ta, ta chỉ có thể truyền tin cho hắn, gấp... Một ngày đi?"
Thu Mãn Khê: "..."
Thu Mãn Khê cười tủm tỉm: "Đồ nhi, đáng đời ngươi."
Ninh Ngu không để ý hắn trào phúng, tiếp tục cau mày gấp hạc.
Tại nơi ở Dịch Tuyết Phùng Tương Hoan quả thực muốn xách đao đi chém Ninh Ngu, Ninh Ngu kiên nhẫn thả hạc giấy một ngày, hắn liền ở hậu viện ngăn cản một ngày, mảnh vụn hạc giấy trải đầy trên mặt đất, dày đặc một tầng, vậy mà hạc giấy chết tiệt kia vẫn còn liên tục không ngừng bay đến.
Thời điểm Tuyết Hào bay về truyền tin, sát ý trên người Tương Hoan đã muốn tụ thành hình, hắn mặt lạnh chấn vỡ hạc giấy trên trời, nghe âm thanh đột nhiên quay đầu lại, con mắt tàn nhẫn trừng Tuyết Hào, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
Tuyết Hào bị ánh mắt này của hắn dọa hết hồn, kinh sợ rơi lên nhánh cây bên cạnh, lúng ta lúng túng nói: "Thiết Vân đại ca bảo ta tới tìm ngươi..."
Giao nhân không kiên nhẫn: "Nói lớn lên."
Tuyết Hào đành phải lên giọng: "Thiết Vân đại ca nói, trong Man Hoang hình như có người đang cố ý che giấu hành tung của Mục Tuyết Thâm."
Giao nhân bị làm phiền tròn một ngày, lúc này tâm tình cực kỳ khó chịu, nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Ý tứ chính là hắn phế vật, không tra được thứ gì."
Tuyết Hào lúng ta lúng túng: "Cũng... Cũng có thể nói như thế."
Giao nhân lạnh nhạt nói: "Còn gì nữa không?"
Tuyết Hào cực kỳ sợ hắn, run rẩy nói: "Đại ca còn nói, muốn ngươi chuyển lời tới Ninh Ngu, mau rút người canh gác khắp nơi đi, những ma tu đó cản trở chuyện của hắn."
Giao nhân vừa nghe giao thiệp với Ninh Ngu, lập tức mất hết kiên nhẫn: "Cút, tự hắn đi mà nói."
Tuyết Hào tiếp tục run cầm cập: "Nhưng..."
Giao nhân trực tiếp vung tay, thủy châu bên chân bị hắn phất lên, hóa thành mũi tên nước bắn về phía chân trời, từng con từng con hạc giấy hóa thành mảnh vụn lâng lâng rơi xuống.
Tuyết Hào sợ đến mức lông mao cả người dựng ngược, cảm thấy mình mà nói thêm câu nào, hạc giấy kia chính là kết cục của mình.
Nó vốn định trở về phục mệnh Thiết Vân, liền nhìn thấy giao nhân rũ tay xuống, lạnh lùng nói: "Biết rồi."
Nếu là việc liên quan đến Dịch Tuyết Phùng, cho dù có chán ghét cỡ nào, cũng nhất định đi làm.
Giao nhân từ trong nước, hóa thành hai chân giẫm trên đất, không ngẩng đầu nói: "Nói với Thiết Vân, nếu không tìm được, ta bẻ gãy xương hắn."
Tuyết Hào liều mạng gật đầu, vẫy cánh bay đi.
Giao nhân đứng tại chỗ chốc lát, thoáng nhìn hạc giấy kiên trì bay tới trên đỉnh đầu, rốt cuộc không ra tay bắn nó nữa, chỉ tiện tay nắm một con, kẹp giữa ngón tay trầm mặt đi tới nơi ở Ninh Ngu.
Ninh Ngu vẫn như cũ gấp hạc, Thu Mãn Khê đang êm dịu ngủ trên giường mềm bên cạnh, thời điểm Tương Hoan tới, Ninh Ngu còn tưởng là Dịch Tuyết Phùng, vội ngẩng đầu nhìn qua.
Vừa phát hiện là Tương Hoan, sắc mặt y nhất thời trầm xuống.
Tương Hoan lười phí lời cùng Ninh Ngu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Thiết Vân muốn điều tra Mục Tuyết Thâm, mau rút người của ngươi về, đừng ngán đường."
Ninh Ngu nhìn phía sau hắn một chút, cau mày nói: "Tuyết Phùng đâu?"
Thu Mãn Khê mơ màng tỉnh lại, gối lên cánh tay nhìn giao nhân, mê mang nói: "Tuyết Phùng không phải đang ở bên ngoài chơi sao, ta vẫn chờ hắn trở về đây, hửm, lễ vật đâu, lễ vật ta mua đâu? Trên trời dưới đất tuyệt không..."
Thu Mãn Khê còn mê ngủ lục lọi y phục mình, suýt nữa lật rớt xuống giường, cũng may Ninh Ngu tiện tay đỡ hắn một cái.
Tương Hoan lặp lại: "Rút người."
Ninh Ngu đỡ Thu Mãn Khê xong, cau mày nói: "Rút hết người nếu Mục Tuyết Thâm trốn mất dạng, Thiết Vân có thể chịu trách nhiệm sao?"
Giao nhân nói: "Hắn có thể."
Cũng không phải bản thân hắn, câu Thiết Vân gánh trách nhiệm này hắn chỉ thuận miệng nói ra.
Thu Mãn Khê ngáp một cái, hàm hồ nói: "Mục Tuyết Thâm xuất hiện không phải vì thân thể của Lâm Phù Ngọc có thể đoạt xá sao, nếu Tuyết Phùng đã tới Man Hoang, hắn sẽ bằng lòng bỏ qua cơ hội này sao?"
Ninh Ngu nghĩ nghĩ, tựa hồ thông suốt, liền phái người điều toàn bộ ma tu Man Hoang đi Hư Vô chi địa.
Tương Hoan vừa thấy y rút người, muốn phất tay rời đi, lại nghĩ tới chuyện gì, quay đầu nói: "Chủ nhân sẽ không nhận truyền tin của ngươi, đừng làm chuyện vô ích nữa."
Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Ninh Ngu nhíu mày, lúc này mới nhận ra hạc giấy mình truyền đi chậm chạp không có hồi âm, hẳn là bị ác giao nhân cản lại, nếu không Dịch Tuyết Phùng không thể không đáp lại y.
Thu Mãn Khê ngáp một cái: "Đồ nhi, rượu."
Ninh Ngu đứng dậy rót cho hắn một chén trà đưa qua, thoáng nhìn bùa hộ mệnh mới mua trong tay Thu Mãn Khê, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Sư tôn muốn tặng quà cho Tuyết Phùng?"
Thu Mãn Khê dùng miệng nhỏ uống trà, thế nhưng chỉ hớp một hớp liền duỗi đầu lưỡi nhổ ra, ghét bỏ nói: "Đồ nhi, ta muốn rượu —— đúng đấy, ta vừa mua, cho Tuyết Phùng làm bùa hộ mệnh."
Ninh Ngu vâng lời đáp: "Sư tôn muốn uống rượu, ta đây cũng có thể kêu người chuẩn bị cho ngươi."
Thu Mãn Khê thả cốc trà xuống, nghi hoặc nhìn y, không biết tại sao đại đồ nhi của mình hôm nay tự dưng tốt bụng đột suất vậy, hắn nói thẳng: "Vô sự hiến ân cần, ngươi lại có ý đồ gì?"
Ninh Ngu thật lòng: "Ngươi kêu Tuyết Phùng tới chỗ của ta đi."
Thu Mãn Khê nhất thời cảnh giác nói: "Không được, ta tới chỗ của Tuyết Phùng uống rượu."
Hắn nói xong, trực tiếp đạp chân muốn xuống giường, Ninh Ngu dịu ngoan không được bao lâu, thấy Thu Mãn Khê không phối hợp, lộ nguyên hình cười lạnh một tiếng đè vai Thu Mãn Khê, nói: "Nếu đã đến, khoan hãy đi."
Thu Mãn Khê: "Đồ nhi, ngươi đây là muốn khi sư diệt tổ."
Ninh Ngu nhàn nhạt: "Ta chỉ muốn lưu ngươi lại uống chén rượu, cái gì mà khi sư diệt tổ? Đừng nhúc nhích, mang giày xong thì xuống giường."
Thu Mãn Khê cũng không muốn quan hệ hai đồ nhi trở nên kém như vậy, nghe thế cũng không kiên trì nữa, nghiêng mình trên giường nhỏ lười biếng nhìn Ninh Ngu: "Đồ nhi, ngươi có từng nghĩ tới, Tuyết Phùng thật sự vì ngươi làm những chuyện lông gà vỏ tỏi đó mà chọn không để ý tới ngươi sao?"
Ninh Ngu đang gấp hạc, nghe vậy ngẩng đầu: "Có ý gì?"
Thu Mãn Khê nói: "Nhất định còn có một ít nguyên nhân khác, chỉ là ngươi không biết thôi, tỉ mỉ suy nghĩ một chút."
Ninh Ngu gấp kỹ hạc giấy, đưa cho Thu Mãn Khê, nói: "Ngươi trước tiên kêu hắn đến, ta đã suy nghĩ nhiều ngày như vậy cũng không nhớ ra được, chẳng bằng kêu hắn đến tự mình hỏi thẳng."
Thu Mãn Khê lười nhác tiếp nhận hạc giấy, thổi một đạo linh lực, nói: "Tiểu tiên quân, đến nơi ở của Ninh Ngu một chuyến, ta có lễ vật đưa cho ngươi, là trên trời dưới đất..."
Hắn còn chưa dứt câu, Ninh Ngu không kịp đợi chộp lấy, gảy ngón tay để hạc giấy bay đi.
Thu Mãn Khê hướng y giơ tay, chớp chớp mắt: "Rượu đâu?"
Ninh Ngu nói: "Ta gọi ngươi đi mua cho ngươi."
Thu Mãn Khê vì một vò rượu, tự bán tiểu đồ nhi của mình đi.
Một lát sau, Dịch Tuyết Phùng nắm hạc giấy nghi hoặc đứng trước cửa viện Ninh Ngu, một bộ xoắn xuýt nửa muốn nửa không.
Ninh Ngu nhận ra khí tức của hắn lập tức phất tay mở cửa ra, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng đang cau mày đứng ngoài cửa nhìn hạc giấy ngẩn người, lên tiếng nói: "Tuyết Phùng, sư tôn ở bên trong."
Dịch Tuyết Phùng cất hạc giấy vào trong tay áo, liếc y một cái đi vào.
Thu Mãn Khê đã uống nửa vò rượu, bấy giờ đang say khướt nằm ở trên giường vạch tay đếm đếm, thoáng nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng, vội chống tay muốn ngồi dậy: "Đồ nhi!"
Cánh tay hắn như nhũn ra, suýt nữa té ngửa, Dịch Tuyết Phùng vội chạy tới đỡ lấy, nói: "Sư tôn, bây giờ mới buổi trưa, người sao lại uống rượu?"
Hai mắt Thu Mãn Khê mông lung nhìn hắn, bật cười một tiếng, nói: "Đồ nhi, ta mua bùa hộ mệnh cho ngươi, nghe nói đặc biệt linh."
Hắn lại bắt đầu lục lọi xung quanh tìm bùa hộ mệnh mình mua, Dịch Tuyết Phùng quả thực có chút dở khóc dở cười, đỡ tay hắn, nói: "Sư tôn, người nằm trước đi, tỉnh rượu lại nói, ta về trước."
Dịch Tuyết Phùng đến, Ninh Ngu một câu còn chưa nói, thậm chí một ánh mắt cũng không nhận được, lúc này đang tự hỏi nên bắt chuyện như thế nào, vừa nghe đến hắn phải trở về, lập tức cuống lên.
Y đứng ở phía sau, dùng tay ra hiệu với Thu Mãn Khê, bảo Thu Mãn Khê lưu Dịch Tuyết Phùng lại.
Thu Mãn Khê có chút men say, thoáng nhìn động tác tay của y, sửng sốt một chút, mới nói: "Đồ nhi, sư huynh ngươi hình như có chuyện muốn nói với ngươi."
Ninh Ngu: "..."
Dịch Tuyết Phùng lạnh nhạt mà quay đầu, Ninh Ngu lập tức để tay xuống, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Dịch Tuyết Phùng nói: "Kiếm tôn, lại có chuyện gì?"
Ninh Ngu lập tức nói: "Ngươi phải gọi ta là sư huynh. Sư tôn, có đúng không?"
Thu Mãn Khê không rõ ý tứ của Ninh Ngu, ngoẹo cổ học Dịch Tuyết Phùng hàm hồ nói: "Kiếm tôn, lại có chuyện gì vại*?"
*TMK đang say, nói ngọng ><
Ninh Ngu: "..."
Thấy Ninh Ngu không nói gì, Dịch Tuyết Phùng mặc kệ y, đỡ Thu Mãn Khê nằm xong, dùng ôn thanh trấn an hắn vài câu, lúc này mới phẩy tay bỏ đi.
Ninh Ngu đuối lý, thoáng thấy Dịch Tuyết Phùng đi ra cửa, vội bước nhanh đuổi theo.
"Tuyết Phùng."
Dịch Tuyết Phùng quay đầu lại: "Nói."
Ninh Ngu do dự một chút, mới nói: "Ngươi bây giờ không muốn để ý đến ta, là bởi vì lúc trước ta nói những lời mê sảng đó sao?"
Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu, cười như không cười nói: "Lời mê sảng ngươi nói có rất nhiều, kiếm tôn muốn nói tới lời nào?"
Ninh Ngu sâu sắc nhìn lại, cảm thấy bản thân mà lặp lại câu nói kia một lần nữa, Dịch Tuyết Phùng nhất định sẽ càng tức giận thêm, y suy nghĩ một chút, vội lái sang chuyện khác: "Trước tiên không nói cái này, sắp đến mồng một, đêm đó có muốn ta ở bên cạnh ngươi không?"
Dịch Tuyết Phùng không hiểu sao lại chuyển tới đề tài này, không suy nghĩ từ chối thẳng: "Không cần làm phiền kiếm..."
Ninh Ngu lập tức ngắt lời: "Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ta đến tìm ngươi."
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới êm ái nhoẻn miệng cười: "Nếu kiếm tôn không sợ chết, cứ việc tới thử xem."
Toàn bộ Ngọc Ánh điện đều là hồ nước, cho dù tu vi như Ninh Ngu đụng phải giao nhân Tương Hoan, e là khó chiếm được thượng phong.
Ninh Ngu chưa từng giao thủ với Tương Hoan, nghe Dịch Tuyết Phùng nói như vậy, còn tưởng rằng hắn đáp ứng, trên mặt hiếm thấy hiện lên một ít thần sắc vui mừng.
Ngày mai.
Còn hai ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất