Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 111: Minh Linh

Trước Sau
Ninh Ngu thì thầm hồi lâu, lôi kéo Dịch Tuyết Phùng trở về tiền viện, đột nhiên thoáng thấy Thanh Xuyên Quân ôm một đống sách vội vã chạy lại đây.

Dịch Tuyết Phùng hơi nhướng mày, bản năng dời tầm mắt đi không muốn nhìn hắn.

Thanh Xuyên Quân không ngờ lại chạm mặt Dịch Tuyết Phùng, cũng bị dọa hết hồn, chân vấp một cái lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, sách trong lòng cũng ào ào rơi xuống đất.

Hắn vội vã cúi người nhặt lại, Ninh Ngu vốn đang lạnh lùng muốn mang Dịch Tuyết Phùng về phòng dỗ hắn ăn điểm tâm, dư quang quét thấy sách trên tay Thanh Xuyên Quân, biểu tình nhất thời rạn nứt, y đột nhiên có chút chột dạ ôm lấy Dịch Tuyết Phùng xoay người, cúi đầu hỏi hắn: "Đói bụng không? Ngươi có muốn ăn gì không?"

Dịch Tuyết Phùng kỳ quái liếc mắt nhìn y: "Không phải ngươi mới nói đã chuẩn bị cháo rồi sao? Bây giờ còn hỏi ta làm cái gì?"

Ninh Ngu nghiêm mặt nói: "Chỉ là muốn hỏi ngươi có đặc biệt muốn ăn gì không?"

Dịch Tuyết Phùng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, những năm này hắn không còn hứng thú với ăn uống, cho dù ăn vào cũng chỉ duy nhất để mình không bị chết đói, hắn suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được món gì, chỉ có thể bất đắt dĩ chọn một cái: "Bánh phục linh đi."

Ninh Ngu một bên ôm lấy hắn đi vào trong, một bên không quay đầu thủ thế 'đi trước' với Thanh Xuyên Quân, trong miệng còn đang nói: "Nói hưu nói vượn, ngươi căn bản không thích ăn cái này."

Dịch Tuyết Phùng nghi ngờ nói: "Nhưng ngươi thích ăn mà."

Ninh Ngu: "..."

Ninh Ngu bị nghẹn một chút, thần sắc phức tạp mà nhìn Dịch Tuyết Phùng nửa ngày, mới nói: "Vậy ngươi thích gì?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Ta thế nào cũng được."

Ninh Ngu có chút đau lòng, hận không thể ôm hắn như khi còn bé vò nắn vò nắn, y cố làm mặt lạnh, nói: "Không được, ngươi nhất định phải có thứ yêu thích."

Dịch Tuyết Phùng đành chăm chú suy nghĩ nửa ngày, mới thử thăm dò nói: "Năm đó thời điểm ta ở Man Hoang, Thanh... Có người từng cho ta một bao lá trà, ta thích nhất là cái đó."

Thích uống trà?

Ninh Ngu bác bỏ: "Mới sáng sớm không thể uống trà, nghĩ cái khác."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng liếc y một cái, nhìn ra y đang cố tình gây sự, mặc kệ không quan tâm, trực tiếp hất bàn tay đang khoát trên vai mình ra, không thèm nhìn lại tiến vào phòng.

Trên bàn ngoại phòng đã đặt một bát cháo nóng hổi cùng mấy đĩa điểm tâm nhỏ, Ninh Ngu còn tự tay dùng đao khắc một miếng điểm tâm thành hình thù cực kỳ xấu xí, nhìn thoáng qua tựa hồ là một mảnh hoa tuyết.

Dịch Tuyết Phùng có chút không thích điểm tâm ngọt, sau khi ngồi xuống liếc qua miếng điểm tâm 'hoa tuyết' gần như co quắp thành một khối kia, bất đắc dĩ thở dài, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.

Ninh Ngu thấy hắn vào phòng ăn điểm tâm, đóng cửa phòng nhốt lại, vô cùng lo lắng chạy ra ngoài.

Thanh Xuyên vừa cẩn thận thu sách lại, mười phần vô tội nhìn y: "Kiếm tôn."

Ninh Ngu cau mày nói: "Sao ngươi lại vào đây lúc này?"

Thanh Xuyên nói: "Ngài nói quân thượng thức dậy rất muộn, cho nên ta liền thừa dịp vào lúc này đến đưa sách cho ngài, không ngờ lại chạm phải, Thanh Xuyên biết lỗi."

Ninh Ngu không để ý nhiều, đi tới đoạt lấy quyển sách trên tay Thanh Xuyên, tay vung một cái lập tức nhét vào trong nhẫn trữ vật trên ngón tay, không yên lòng xua tay: "Đi trước đi, đừng để hắn nhìn thấy nữa."

Khóe miệng Thanh Xuyên Quân giật giật, không ở lại thêm, cúi người hành lễ, đang định rời đi, Ninh Ngu đột nhiên hỏi: "Ta chưa hỏi ngươi, nếu ngươi cũng là hỗn huyết của đạo tu và ma tu, tại sao lại chưa từng xuất hiện tình trạng như Thu Tương Hành?"

Hỗn huyết lưỡng tộc hầu như rất ít người có thể sống đến tuổi thành niên, thông thường đều không tới mười bảy đã bỏ mình hồn phi phách tán, qua nhiều năm như vậy, Thanh Xuyên là người đầu tiên Ninh Ngu thấy có thể sống lâu như vậy.

Mắt Thanh Xuyên nhẹ nhàng lóe lên, rũ mi nhẹ giọng nói: "Là quân thượng đã cứu ta."

Ninh Ngu ngẩn ra: "Tuyết Phùng?"

Thần sắc Thanh Xuyên có chút bi thương: "Phải."

"Hắn cứu ngươi như thế nào?"



Dựa theo Ninh Ngu biết, Dịch Tuyết Phùng ở Man Hoang ngay cả bản thân cũng khó mà bảo đảm, làm sao có khả năng còn tinh lực đi cứu một đứa nhỏ vướng tay vướng chân như thế?

Ninh Ngu đang muốn hỏi tiếp, trong chớp mắt tựa hồ nghĩ tới điều gì, đồng tử đột nhiên co rụt lại.

Thanh Xuyên thấy dáng vẻ ấy của y, lập tức biết y đã đoán được, lần thứ hai gật đầu thi lễ, không tiếp tục phí lời, lặng yên không một tiếng động rời đi.

Ninh Ngu sững sờ đứng tại chỗ hồi lâu, mới chậm rãi quay người đi vào phòng.

Dịch Tuyết Phùng đã uống xong một bát cháo, lúc này đang cau mày cầm điểm tâm trong đĩa chôn xuống chậu hoa bên cạnh, nghe thấy tiếng bước chân lập tức rụt tay về, chột dạ ngồi bất động.

Tâm tình Ninh Ngu có chút mất bình tĩnh, đứng ở cửa nhìn Dịch Tuyết Phùng hồi lâu, lâu đến mức Dịch Tuyết Phùng còn tưởng rằng chuyện mình làm đều đã bị đối phương phát hiện rồi, y mới chầm chậm đi vào.

Dịch Tuyết Phùng thấy y đi tới bên cạnh mình, vội vã ngẩng đầu lên nở nụ cười, nói: "Ngươi đi đâu vậy?"

Ninh Ngu vẫn như cũ mặt trầm như thủy nhìn hắn.

Dịch Tuyết Phùng bĩu môi, không cười nữa, nói: "Được rồi, ta biết rồi, lần tới ta sẽ ăn sạch sẽ, không phải chỉ là mấy miếng điểm tâm thôi sao, có cần mặt nặng mày nhẹ vậy không?"

Ninh Ngu hít sâu một hơi, nói: "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc nhìn y: "Chuyện gì nói thẳng ra đi?"

Ninh Ngu liền nhìn hắn, nói: "Ngươi phải nói thật với ta."

Từ sau khi Dịch Tuyết Phùng sống lại chưa từng tới tìm mình, hơn nữa khoảng thời gian này còn năm lần bảy lượt lén lút trốn ra ngoài, hắn tin tưởng Ninh Ngu thế nào, y có thể đoán được.

Dịch Tuyết Phùng chỉ trời: "Ta..."

Hắn vừa muốn phát thệ, Ninh Ngu liền lấy tay che miệng đối phương, mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi đừng nói trước, đợi đến tối có thời gian rồi ta hỏi ngươi sau."

Dịch Tuyết Phùng nháy mắt một cái, không biết câu này có ý gì, tại sao muốn chờ tới buổi tối mới hỏi?

Dịch Tuyết Phùng vốn không hiểu, mãi đến khi trời tối, hắn mới ý thức được Ninh Ngu tính làm gì.

Ninh Ngu nhấc tay vỗ vỗ sau gáy đối phương, chậm rãi thuận theo từng đoạn khớp xương vuốt ve sống lưng của hắn.

Dịch Tuyết Phùng gắt gao cắn lấy vạt áo của y yếu ớt thở gấp, cuối cùng thật sự không chịu nổi, đột nhiên thở hắc một hơi, ghìm lại cần cổ Ninh Ngu, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuẩn bị xong hẳn hỏi, nhẹ tay một chút."

Tay Ninh Ngu thong thả dạo chơi qua mấy khớp xương, cuối cùng dừng lại ở eo thân chặt chẽ đến bất kham, mệnh môn đang bị đối phương khống chế nhưng y không hề cảm thấy có chút uy hiếp nào, trái lại còn để hắn siết chặt hơn, phần mình thì tiến đến bên tai Dịch Tuyết Phùng, thanh âm khàn khàn nói: "Hỏi ngay bây giờ đây, hỏi xong ta sẽ tha cho ngươi."

Hai mắt Dịch Tuyết Phùng thất thần, mê mang hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, hữu khí vô lực nói: "Vậy ngươi nhanh lên, nếu như không phải chuyện quan trọng, ta nhất định bóp chết ngươi —— a!"

Ninh Ngu vừa nhã nhặn vừa cầm thú cởi y phục trên người Dịch Tuyết Phùng, ngón tay xẹt qua một nơi khiến toàn thân Dịch Tuyết Phùng như nhũn, cuối cùng ngậm lấy vành tai của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Minh Linh tâm trên người ngươi rốt cuộc đi đâu rồi?"

Vốn đầu óc Dịch Tuyết Phùng đặc như tương hồ không nghĩ ngợi được điều gì, chợt nghe được câu nói này cả người lập tức bừng tỉnh, hắn miễn cưỡng mở mắt, đối diện với đôi mắt âm trầm của Ninh Ngu, đột nhiên có chút chột dạ buông lỏng tay ra.

Ánh mắt Ninh Ngu nặng nề nhìn hắn.

Dịch Tuyết Phùng có chút thất thần, thoáng nhìn thấy dấu răng của mình trên xương quai xanh của Ninh Ngu, có chút lấy lòng tiến lên trước nhẹ nhàng liếm liếm lên phần da thịt nơi đó, âm thanh bởi vì khàn khàn mà vô cùng câu nhân: "Sư huynh ơi."

Ninh Ngu "Hừ" một tiếng.

Dịch Tuyết Phùng ôm lấy lưng y, nhỏ giọng nói: "Ngươi không muốn song tu sao?"

Ninh Ngu ấn vòng eo hơi phát run của hắn qua một bên, nhìn từ trên cao xuống, nói: "Một bên song tu một bên trả lời vấn đề của ta, tiết kiệm thời gian."

Dịch Tuyết Phùng suýt nữa rít gào thành tiếng, thở hổn hển nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, hắn khó khăn nhấc chân đạp lên bụng dưới của Ninh Ngu.

Ninh Ngu: "Mau trả lời, ta đếm tới ba, nếu ngươi không trả lời, vậy thì buổi tối ngày mai đừng nghĩ tới việc há miệng nữa."

Dịch Tuyết Phùng sợ hãi, hắn đang muốn mở miệng, liền nghe Ninh Ngu đếm: "Ba."

Dịch Tuyết Phùng: "..."



Dịch Tuyết Phùng vội gian nan chống người lên ôm cổ y, cẳng chân bởi vì động tác của chủ nhân mà hơi run rẩy: "Ta nói, bây giờ liền nói..."

Ninh Ngu sấn tới ngậm môi của hắn, mạn bất kinh tâm nói: "Hửm? Ta đang nghe đây."

Tay Dịch Tuyết Phùng bị y nắm chặt đặt trên gối, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lườm y một cái, thầm nói: "Ngươi không đoán được sao?"

Ninh Ngu nói: "Nếu như ta đoán không được, ngươi định cả đời cũng không nói cho ta biết đúng không?"

Tâm tư Dịch Tuyết Phùng bị nhìn thấu, chỉ có thể bĩu môi không nói lời nào.

Ninh Ngu: "Nói."

Dịch Tuyết Phùng do dự nửa ngày, nói: "Vậy ta nói, ngươi không thể bởi vì chuyện này mà ép hỏi ta nữa."

Ninh Ngu vô cùng sảng khoái: "Được."

Lúc này Dịch Tuyết Phùng mới chịu nói: "Khi đó nghe nói có chính đạo tiến vào Man Hoang ta đã mơ hồ đoán được bản thân sẽ có khả năng không được chết tử tế, cho nên trước khi đi đưa Minh Linh tâm... cho Thanh Xuyên."

Cho nên Thanh Xuyên mới có thể thanh tỉnh nhiều năm như vậy, hơn nữa không có bất kỳ dị dạng nào.

Cho dù đã mơ hồ đoán được đáp án, nghe thấy Dịch Tuyết Phùng chính miệng nói ra đáy lòng Ninh Ngu vẫn tê rần, một luồng chua xót xông lên đỉnh đầu, khiến y trong lúc nhất thời không biết nên đau lòng hắn hay trách cứ hắn.

Dịch Tuyết Phùng nói xong bắt đầu nhìn trộm sắc mặt Ninh Ngu, thấy y không nổi giận, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm lấy cổ Ninh Ngu, nói: "Được rồi, sự tình đã qua nhiều năm như vậy, ngươi không cần để ý nữa."

Ninh Ngu sao có thể không để ý, Dịch Tuyết Phùng trước khi chết tặng Minh Linh tâm cho cái người mà hắn tưởng là thật tâm đối đãi, cuối cùng người kia chính là hung thủ gián tiếp hại chết hắn.

Ninh Ngu nhìn chằm chằm gương mặt kia của Dịch Tuyết Phùng, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ nhàng vuốt ve: "Vậy còn viên của Man Hoang kia đâu? Ta tìm nó cho ngươi, ngươi có dùng không?"

Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra, bản năng muốn nói dối, nhưng Ninh Ngu không cho hắn cơ hội này, tầm mắt băng lãnh thẳng tắp nhìn vào song đồng của hắn, khiến hắn không có nửa phần dũng khí nói dối nữa.

Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm nói: "Cho ngươi."

Cái này Ninh Ngu đã sớm đoán được vào trăm năm trước, khi đó thương thế của y quá nặng, có thể sống lại gần như là một kỳ tích, huống chi tu vi không những không lùi còn tăng lên, chỉ là lúc ấy vì tu Vô Tình đạo nên Ninh Ngu không nghĩ nhiều, vứt ra sau lưng liền quên mất.

Bây giờ nghe Dịch Tuyết Phùng nói vậy, hô hấp Ninh Ngu có chút run rẩy, hồi lâu mới nói: "Vậy vì sao trong thân thể của ta lại không có Minh Linh tâm?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Bởi vì ta dùng phương pháp Mục Tuyết Thâm đưa, dùng linh lực rót vào."

Hắn cực kỳ ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy, chỉ vì muốn Ninh Ngu sau khi biết có thể tha cho mình một cái mạng nhỏ.

Ninh Ngu vẫn như cũ nhìn hắn, trong mắt hiếm thấy có chút ánh nước.

Dịch Tuyết Phùng chưa từng thấy qua vẻ mặt y như thế, sửng sốt một chút mới hơi chật vật quay đầu né tránh tầm mắt của y, sở dĩ hắn làm những chuyện này không phải muốn Ninh Ngu cảm kích hắn, lúc đó chẳng qua hắn nghĩ nếu như mình không làm như vậy, nhất định sẽ hối hận suốt đời.

Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu, thính tai có chút đỏ lên nói: "Ta nói xong rồi, ngươi đã đáp ứng không lộn xộn nữa, mau đứng lên, ta muốn đi ngủ."

Ninh Ngu lại nhìn hắn một chút, mới nhẹ nhàng hít một hơi, nói: "Ai nói ta đáp ứng?"

Dịch Tuyết Phùng ngẩn ngơ: "Hả? Nhưng khi nãy ngươi..."

Ninh Ngu nói: "Khi nãy ta chỉ đáp ứng sẽ không bởi vì chuyện này mà ép hỏi ngươi nữa, ta có nói ta sẽ ngừng lại sao?"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng cả giận nói: "Ngươi tính kế ta!?"

Hắn vừa dứt lời, liền bị động tác của Ninh Ngu làm cho hận không thể cuộn người thành một đoàn.

Mặt Ninh Ngu không chút thay đổi nói: "Cái gì gọi là tính kế? Không thấy hiện tại ta đang tức giận bởi vì năm đó ngươi tự mình chủ trương sao, chớ chọc ta, nếu không đến tối ngày mai đừng hòng dừng lại."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau