Chương 18: Bão tuyết
Lâm Việt nhanh chóng phát hiện, thứ được những người luân hồi khác tranh cướp nhiều nhất là đồ điện gia dụng cũ.
Những món đồ điện cũ này giống như vàng rơi giữa đống phế thải, được “ưa chuộng” vô cùng. Thế nhưng có quy tắc của khu Bạch Cốt ngáng chân, đám người luân hồi dù điên cuồng giành giật lại không thể động thủ, đồ đã rơi vào tay người khác thì không thể cướp, trận chiến này cũng chỉ là so xem ai nhanh tay hơn, người nào ôm được rác đi trước thôi.
Lâm Việt thử lao vào giành đồ với người khác mấy lần, có điều lần nào cũng thất bại. Xem ra viên tiến hóa tuy tăng cường sức mạnh cho họ, nhưng tăng về mặt nào lại là ngẫu nhiên, Phong Mặc và Lâm Việt đều mạnh về mặt sức lực, nhưng xét về tốc độ lại thiệt thòi.
Rất may, vẫn còn có Chung Linh sau khi bổ sung sức chiến đấu bỗng trở nên nhanh nhạy hơn hẳn. Cô gái nhỏ mau chóng nhận ra ưu thế này, bắt đầu dựa vào tốc độ chộp lấy một vài thứ đồ điện gia dụng xung quanh rồi ném qua bên Lâm Việt và Phong Mặc, giao cho hai người giữ.
Đồ điện cũ bị cướp rất nhanh, thoáng chốc đã không còn gì. Chung Linh xông pha một hồi cũng ôm về được mười mấy món, không ít chút nào.
Thấy những người khác bắt đầu chuyển sang tranh giành đồ nội thất, Chung Linh cũng lập tức gia nhập đội ngũ. Cô nhanh nhẹn hơn người ta, chỉ một lát đã rước về vô số ánh mắt lườm nguýt trắng dã, thế nhưng cô vẫn không phản ứng chút nào. Có lẽ vì bị quy tắc hà khắc của Thế giới luân hồi dọa sợ, cô quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải cướp được chút tài sản, chăm chỉ tựa như chuột đào kho thóc, mỗi khi cướp được một món đồ, đôi mắt kia lại sáng bừng đầy phấn chấn.
Phong Mặc thấy ngồi trông đồ thật chán, chỉ chốc lát đã theo chân người khác đi tranh giành. Lâm Việt ở lại canh chừng những thứ hai đồng đội cướp về được, đồng thời cũng cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.
Một số người luân hồi khác đang tháo dỡ những rác rưởi vừa cướp được ra, ép bẹp rồi chồng lên nhau, loay hoay đóng gói chúng lại. Lâm Việt vừa thấy liền học theo, xếp những thứ đồng nát này thành hình dạng dễ vận chuyển hơn.
Ban đầu ba người vốn còn chút mơ hồ không rõ, thế nhưng vừa tỉnh táo một chút họ đã hiểu ra, những thứ rác rưởi này hiển nhiên là vật liệu xây nhà.
Trên sổ tay hướng dẫn người mới chỉ viết một câu đơn giản: [Có thể tự do xây dựng, gia cố nhà trong phạm vi đất mình sở hữu, cấm công kích nhà của người luân hồi khác. (Nhà đã hư hại sẽ được coi là phế tích.)], còn những vấn đề như gia cố nhà cửa có ích lợi gì thì không đề cập tới. Có điều nhìn đám người luân hồi kia tranh giành đến sứt đầu mẻ trán như vậy, chắc chắn việc gia cố nhà cửa này vô cùng thiết yếu.
Trận chiến trên đống rác chỉ diễn ra chưa đầy ba mươi phút, bên người mỗi người luân hồi có mặt đều chất một núi rác cồng kềnh. Những người đã sống ở đây lâu hơn hầu hết đều kết thành đoàn cùng nhau đi cướp đoạt, những người hành động đơn lẻ hoặc là kiểu người không thích hợp tác với người khác, hoặc là người mới giống như nhóm Lâm Việt. Phần lớn những người đơn độc này đều chỉ lấy được vài thứ đồ không tốt lắm, hơn nữa cũng không biết phải xử lý chúng như thế nào.
Trong lúc người mới còn đang phát sầu tìm cách đóng gói rác, đám người nhiều kinh nghiệm đã nhanh chóng tha đống đồng nát của mình đi. Rác ở đây không có thức ăn thừa hay chất thải vệ sinh, chỉ toàn vật dụng sinh hoạt nên rất sạch sẽ, cũng không có mùi hôi thối, hầu như tất cả đều hữu dụng, bởi vậy sau khi họ mang hết rác mình cướp được đi, đường phố lập tức sạch sẽ trở lại, ngay cả vụn giấy rơi rớt cũng không có bao nhiêu.
Ba người Lâm Việt cũng bắt đầu vận chuyển đống rác của mình về “nhà”. Trước đó họ đã xem qua vị trí nhà mình được phân, Lâm Việt liền hỏi Phong Mặc và Chung Linh: “Nhà tôi ở số 1088 phố số sáu phía tây, hai người thì sao?”
Phong Mặc: “Số 1089 phố số sáu phía tây.”
Chung Linh: “Số 1090 phố số sáu phía tây.”
Nhà của ba người liền nhau, vậy thì sẽ thuận tiện hơn nhiều. Lâm Việt mở bản đồ trong sổ tay người mới, đối chiếu với biển chỉ đường xung quanh, lên đường đi tìm khu nhà của mình. Trước khi đi, anh còn không quên quay lại gian hàng của bà chủ trẻ lúc trước, bỏ 50 đồng tiền cực lạc mua một chiếc đồng hồ đeo tay.
Ven đường có nhà vệ sinh công cộng miễn phí, ba người thay phiên nhau trông rác, đi vệ sinh, xong xuôi mới chính thức bắt đầu công cuộc tìm đường.
Phòng ốc xây loạn cào cào xung quanh cản trở tầm mắt Lâm Việt, rất nhiều cột mốc chỉ dẫn cũng bị che khuất. Hỏi đường? Khu Bạch Cốt này cũng chẳng có nhiều nhà hảo tâm như vậy, anh đã thử hỏi vài người, thế nhưng mấy kẻ đó há miệng đã đòi 20 đồng tiền cực lạc, anh cũng không có ý định chịu thiệt trong tay đám đó đâu.
Lòng vòng suốt hai tiếng đồng hồ trong khu Bạch Cốt rộng mênh mông, cuối cùng ba người cũng tìm được nơi ở của mình.
Dọc theo đường đi, họ đã gặp không ít những người mới vừa tìm được nhà, coi như đã có chuẩn bị tâm lý. Bởi vậy khi đứng trước “địa bàn” của mình, Lâm Việt không mảy may kinh ngạc.
Quả nhiên.
Giống như anh đã tưởng tượng, “nhà” của bọn họ cũng như những người mới khác, chỉ có một khung xương mà thôi. Mười hai thanh thép dài hai mét hợp thành một khung nhà hình vuông, đặt ngay ngắn trên mảnh đất thuộc sở hữu của họ. Mảnh đất nhiều lắm cũng chỉ có bốn mét chiều rộng bốn mét chiều dài, không khác gì những mảnh bên cạnh, muốn xây nhà lớn hơn thì phải có hàng xóm cùng hợp tác, sau đó dùng chung nhà.
Vừa rồi Lâm Việt đã mua mấy gói thuốc lá trên đường, mấy thứ như rượu bia thuốc lá giá cả không cao, thế nhưng bật lửa lại là hàng hiếm, đắt hơn rất nhiều, cũng may chiếc bật lửa zippo của Phong Mặc là thứ hắn vốn mang theo trên người nên không biến mất.
Lâm Việt mượn bật lửa của Phong Mặc châm một điếu thuốc. Hút thuốc xong, anh đi tới nhấc phần rác của mình lên, nói: “Tranh thủ xây nhà.”
Ba người kéo phần rác đã chia ra về mảnh đất được phân, bắt đầu ra sức xây xây đắp đắp. Nơi đây không có công cụ gì, những thứ như kìm búa cờ lê trong khu Bạch Cốt cũng là của hiếm, họ chỉ có thể nghĩ cách tận dụng đống rác trong tay, dùng linh kiện trong các món đồ điện hỏng làm cưa cắt đồ nội thất, nung đũa sắt đục đồ nhựa, xé ga giường làm dây, nấu chảy chậu nhựa làm keo dính…
Ba người biết nhà bằng giấy là loại kém nhất, vậy nên tất cả giấy nhặt được hầu như đều dùng làm nhiên liệu đun chảy nhựa. Làm một mạch đến sáu giờ tối, khung nhà của họ đều đã được bọc kín, chỉ còn thiếu một bước gia cố mà thôi.
Trong lúc họ cật lực xây nhà, phần lớn những người luân hồi khác cũng đang sửa sang lại nhà của bản thân. Cả khu Bạch Cốt không ngừng sáng lên ánh lửa, khói tỏa mù mịt, mùi khét gay mũi quanh quẩn khắp nơi.
Hầu như cứ cách mấy phút lại có nơi xảy ra hỏa hoạn, may là máy tuần tra Thiên nhãn cũng kiêm luôn chức năng cứu hỏa, mỗi lần phát sinh cháy sẽ dập lửa kịp tời, giảm thiểu tổn thất về mặt con người. Có điều cứu hỏa cũng cần trả phí, người luân hồi gây ra hỏa hoạn sẽ bị trừ 50 đồng tiền cực lạc, số dư không đủ thì trừ thành số âm, không có cơ hội mặc cả.
Sáu giờ, đoàn xe rác tiếp theo đúng giờ xuất hiện. Lần này nhóm Lâm Việt đã chuẩn bị kỹ càng, mình thiếu thứ gì thì đi cướp thứ đó, những thứ khác không cần để tâm.
Sau khi kết thúc trận chiến giành rác này, ba người tranh thủ chút thời gian cuối cùng trước khi trời tối, nhanh chóng gia cố nhà của mình, thay phiên đi vệ sinh, tránh cho đến đêm lại bị “ba thứ gấp của đời người”* kéo chân.
18 giờ 50 phút, nhà của họ đã có thể coi như mưa không dột gió không vào. Cũng phải nói, nếu bọn họ bỏ lỡ lần đổ rác lúc mười hai giờ trưa, hẳn là trước khi trời tối cũng không cướp được bao nhiêu vật liệu, chẳng thể đủ đồ đắp thành nơi che mưa chắn gió.
Còn về mặt hình dạng bên ngoài… Thật sự có chút châm biếm, khi mới tới Lâm Việt còn nghĩ nhà cửa trong khu Bạch Cốt cái nào cũng xấu đến đau mắt người nhìn, đến khi chính mình ra trận mới biết, cái nhà mình xây không có kìm búa kéo đục cũng chẳng đẹp đẽ hơn ai.
Chỉ còn mười phút nữa trời sẽ tối. Ba người Lâm Việt đứng trước căn nhà của mình, nhanh chóng giải quyết đồ ăn thức uống, cùng đợi màn đêm.
Sắp tới bảy giờ, đám người luân hồi trên đường phố nháo nhác như chim về tổ. Năm phút trước khi màn đêm buông xuống, tất cả đường sá trong khu Bạch Cốt đều vắng tanh, chỉ còn lác đác vài người mới vẫn hoảng hốt chạy loạn, tựa hồ đã lạc đường không thể tìm về nhà mình được.
18 giờ 58 phút, Lâm Việt đốt một điếu thuốc.
19 giờ, điếu thuốc vừa vặn hút xong. Nơi đây không có chiều tà, ngày và đêm không có bất kỳ khoảng giao thoa nào, nháy mắt khi kim đồng hồ chỉ bảy giờ, khu Bạch Cốt vốn đang sáng sủa chợt rơi vào bóng tối.
Bầu trời đen kịt không có sao cũng không có trăng. Trong cả khu Bạch Cốt, ngoại trừ hơn mười tòa nhà cao tầng xây bằng bê tông, những căn nhà rác thông thường hầu như không thấy ánh đèn. Quanh mỗi ngôi nhà đều chỉ có một quầng sáng nhàn nhạt đánh dấu đường nét bên ngoài, các con đường cũng nhờ đó mà sáng lên chút ít.
Từng dòng chữ đỏ tươi như máu dần dần hiện lên trên nền trời đêm u tối.
[Thiên nhãn đã đóng cửa.]
[Trong thời gian Thiên nhãn đóng cửa, tất cả hành vi công kích giữa những người luân hồi đều không bị trừng phạt, hơn nữa mỗi khi giết một người có thể nhận được số tiền cực lạc nhất định, hạn mức tiền nhận được tỷ lệ thuận với số người mà kẻ bị giết từng giết.]
[Mỗi người mới đều có cờ bảo vệ, duy trì liên tục ba đêm. Người luân hồi cũ giết chết người luân hồi mới đang được bảo vệ sẽ bị Thiên nhãn loại bỏ.]
[Nhà ở là nơi ẩn nấp duy nhất của các bạn, khi nhà còn nguyên vẹn, mỗi mảnh đất chỉ chứa được tối đa một người, mong các bạn cố gắng xây dựng nhà kiên cố, có thể phòng tránh thiên tai mỗi đêm.]
Những dòng chữ kia chỉ xuất hiện một phút đồng hồ rồi biến mất. Sau khi thông báo tan đi, Lâm Việt nhận ra mỗi ngôi nhà trong khu Bạch Cốt đều tỏa ra quầng xanh nhẹ nhàng, dưới chân anh cũng sáng lên một đường tròn màu vàng kim.
Nhìn sang hai căn nhà bên cạnh, dưới chân Phong Mặc và Chung Linh cũng có vòng sáng y hệt, xem ra chính là ký hiệu đánh dấu người mới.
Chết tiệt… Có cần phải chói mắt như vậy không?! Quy tắc chỉ nói không được giết chết chứ không nói không được đánh người mới, Lâm Việt có thể đoán được, vòng sáng này hẳn sẽ mang đến cho họ không ít phiền phức.
Dự cảm không lành dâng lên, Lâm Việt vội nhắc nhở hai đồng đội: “Trốn vào nhà.”
Nói rồi anh nhanh nhẹn chui vào gian nhà méo mó của mình trước tiên.
Dù ở trong căn phòng kín mít, anh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ đang nhanh chóng tụt xuống. Chưa đầy ba phút sau, Lâm Việt mặc áo dài tay đã bị lạnh đến tê cóng, chỉ có thể run rẩy dùng ga trải giường cũ bọc lấy mình mong tìm chút ấm áp.
Những người mới như họ quả nhiên vẫn chưa đủ chu đáo. Quần áo trong khu Bạch Cốt không hiếm lạ gì, 100 đồng tiền cực lạc có thể mua đủ bộ đồ mùa đông dày dặn, thế nhưng bọn họ chưa từng nghĩ mình sẽ cần quần áo mùa đông trong thời tiết cuối hè như thế này!
Rét lạnh ào ào đổ tới, mỗi hơi thở ra đều biến thành khói trắng, nóc nhà ghép từ các tấm vỏ kim loại của đồ điện cũ chẳng mấy chốc đã kết một tầng sương.
Cánh cửa làm bằng mấy lớp giấy bìa dán lại không thể đóng kín hoàn toàn, sau khi khép lại vẫn hở ra một khe rộng chừng ngón tay. Gió lạnh theo khe cửa nhanh chóng lùa vào, căn phòng chật hẹp nhanh chóng lạnh lẽo chẳng khác nào bên ngoài trời đêm băng giá.
Xuyên qua khe cửa nhỏ, Lâm Việt nhìn thấy từng mảng hoa tuyết lả tả rơi trên nền đất, thậm chí còn lọt vào trong nhà. Tuyết rơi càng lúc càng nhanh, dần dần trở thành một cơn bão tuyết ập xuống.
Không đến mười phút, tuyết lọt qua khe cửa rơi vào nhà đã chất thành đống cao tới hơn nửa mét! Dù trong mười phút ngắn ngủi này Lâm Việt luôn dùng mấy thứ rác rưởi còn sót lại chặn bớt, thế nhưng vẫn không tài nào cản nổi dòng tuyết tràn lan. Tuyết đọng dày trên nóc căn nhà của anh, tiếng “kèn kẹt” không ngừng vang lên, báo hiệu ngôi nhà đồng nát này khó mà chịu nổi trọng lượng tuyết dồn lên nó.
Khi xây nhà, cả ba người Lâm Việt đều quyết định dựng mái dốc, nhờ vậy mà một phần tuyết đọng có thể theo nóc nhà trôi xuống, giảm bớt không ít băng tuyết đóng bên trên. Có điều đa phần người mới khác và một số người không cướp được nhiều vật liệu thì không may mắn như vậy.
Lâm Việt nhớ rõ bên kia đường có hai căn nhà mái bằng. Khi ba người họ vất vả dựng nhà thành dạng mái dốc, chủ nhân hai căn nhà kia còn chế nhạo họ quá nghiêm túc, lãng phí không biết bao nhiêu thời gian.
Quả nhiên, phía đối diện bỗng vang lên hai tiếng đổ sập, kéo theo đó là hai người luân hồi kêu lên thảm thiết.
Sau loạt âm thanh hỗn loạn, con đường chìm trong yên tĩnh ngắn ngủi. Sự im lặng này chỉ kéo dài vỏn vẹn hai phút, tiếng gào thét lại lần nữa vang lên, cùng với đó là tiếng người kêu la đau đớn, tiếng chửi rủa, tiếng van xin…
Nghe những lời cầu cứu đứt quãng, xem ra có hai người vừa mất căn nhà vốn là nơi ẩn nấp, đang bị đám người luân hồi khác lôi đi. Lâm Việt không biết đó có phải hai người dựng nhà mái bằng kia hay không, nhưng anh cũng chẳng thừa thời gian rảnh rỗi để lo lắng nhiều chuyện như vậy.
Bởi vì, âm thanh kêu khóc thê lương đó không chỉ của hai người.
Toàn bộ khu Bạch Cốt đều văng vẳng tiếng người gào thét. Những âm thanh đó có xa có gần, có nam có nữ, bao phủ lên tận bầu trời toàn bộ khu Bạch Cốt, giữa đêm đen khiến người lạnh toát sống lưng.
—
*Người có ba cái gấp là cái gì mà tớ quên rồi cũng lười hông tra, nhưng mà 1 trong số ấy là đi vệ sinh í. Ở đây chỉ là cách nói vui cho cụm đi vệ sinh thôi.
Những món đồ điện cũ này giống như vàng rơi giữa đống phế thải, được “ưa chuộng” vô cùng. Thế nhưng có quy tắc của khu Bạch Cốt ngáng chân, đám người luân hồi dù điên cuồng giành giật lại không thể động thủ, đồ đã rơi vào tay người khác thì không thể cướp, trận chiến này cũng chỉ là so xem ai nhanh tay hơn, người nào ôm được rác đi trước thôi.
Lâm Việt thử lao vào giành đồ với người khác mấy lần, có điều lần nào cũng thất bại. Xem ra viên tiến hóa tuy tăng cường sức mạnh cho họ, nhưng tăng về mặt nào lại là ngẫu nhiên, Phong Mặc và Lâm Việt đều mạnh về mặt sức lực, nhưng xét về tốc độ lại thiệt thòi.
Rất may, vẫn còn có Chung Linh sau khi bổ sung sức chiến đấu bỗng trở nên nhanh nhạy hơn hẳn. Cô gái nhỏ mau chóng nhận ra ưu thế này, bắt đầu dựa vào tốc độ chộp lấy một vài thứ đồ điện gia dụng xung quanh rồi ném qua bên Lâm Việt và Phong Mặc, giao cho hai người giữ.
Đồ điện cũ bị cướp rất nhanh, thoáng chốc đã không còn gì. Chung Linh xông pha một hồi cũng ôm về được mười mấy món, không ít chút nào.
Thấy những người khác bắt đầu chuyển sang tranh giành đồ nội thất, Chung Linh cũng lập tức gia nhập đội ngũ. Cô nhanh nhẹn hơn người ta, chỉ một lát đã rước về vô số ánh mắt lườm nguýt trắng dã, thế nhưng cô vẫn không phản ứng chút nào. Có lẽ vì bị quy tắc hà khắc của Thế giới luân hồi dọa sợ, cô quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải cướp được chút tài sản, chăm chỉ tựa như chuột đào kho thóc, mỗi khi cướp được một món đồ, đôi mắt kia lại sáng bừng đầy phấn chấn.
Phong Mặc thấy ngồi trông đồ thật chán, chỉ chốc lát đã theo chân người khác đi tranh giành. Lâm Việt ở lại canh chừng những thứ hai đồng đội cướp về được, đồng thời cũng cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.
Một số người luân hồi khác đang tháo dỡ những rác rưởi vừa cướp được ra, ép bẹp rồi chồng lên nhau, loay hoay đóng gói chúng lại. Lâm Việt vừa thấy liền học theo, xếp những thứ đồng nát này thành hình dạng dễ vận chuyển hơn.
Ban đầu ba người vốn còn chút mơ hồ không rõ, thế nhưng vừa tỉnh táo một chút họ đã hiểu ra, những thứ rác rưởi này hiển nhiên là vật liệu xây nhà.
Trên sổ tay hướng dẫn người mới chỉ viết một câu đơn giản: [Có thể tự do xây dựng, gia cố nhà trong phạm vi đất mình sở hữu, cấm công kích nhà của người luân hồi khác. (Nhà đã hư hại sẽ được coi là phế tích.)], còn những vấn đề như gia cố nhà cửa có ích lợi gì thì không đề cập tới. Có điều nhìn đám người luân hồi kia tranh giành đến sứt đầu mẻ trán như vậy, chắc chắn việc gia cố nhà cửa này vô cùng thiết yếu.
Trận chiến trên đống rác chỉ diễn ra chưa đầy ba mươi phút, bên người mỗi người luân hồi có mặt đều chất một núi rác cồng kềnh. Những người đã sống ở đây lâu hơn hầu hết đều kết thành đoàn cùng nhau đi cướp đoạt, những người hành động đơn lẻ hoặc là kiểu người không thích hợp tác với người khác, hoặc là người mới giống như nhóm Lâm Việt. Phần lớn những người đơn độc này đều chỉ lấy được vài thứ đồ không tốt lắm, hơn nữa cũng không biết phải xử lý chúng như thế nào.
Trong lúc người mới còn đang phát sầu tìm cách đóng gói rác, đám người nhiều kinh nghiệm đã nhanh chóng tha đống đồng nát của mình đi. Rác ở đây không có thức ăn thừa hay chất thải vệ sinh, chỉ toàn vật dụng sinh hoạt nên rất sạch sẽ, cũng không có mùi hôi thối, hầu như tất cả đều hữu dụng, bởi vậy sau khi họ mang hết rác mình cướp được đi, đường phố lập tức sạch sẽ trở lại, ngay cả vụn giấy rơi rớt cũng không có bao nhiêu.
Ba người Lâm Việt cũng bắt đầu vận chuyển đống rác của mình về “nhà”. Trước đó họ đã xem qua vị trí nhà mình được phân, Lâm Việt liền hỏi Phong Mặc và Chung Linh: “Nhà tôi ở số 1088 phố số sáu phía tây, hai người thì sao?”
Phong Mặc: “Số 1089 phố số sáu phía tây.”
Chung Linh: “Số 1090 phố số sáu phía tây.”
Nhà của ba người liền nhau, vậy thì sẽ thuận tiện hơn nhiều. Lâm Việt mở bản đồ trong sổ tay người mới, đối chiếu với biển chỉ đường xung quanh, lên đường đi tìm khu nhà của mình. Trước khi đi, anh còn không quên quay lại gian hàng của bà chủ trẻ lúc trước, bỏ 50 đồng tiền cực lạc mua một chiếc đồng hồ đeo tay.
Ven đường có nhà vệ sinh công cộng miễn phí, ba người thay phiên nhau trông rác, đi vệ sinh, xong xuôi mới chính thức bắt đầu công cuộc tìm đường.
Phòng ốc xây loạn cào cào xung quanh cản trở tầm mắt Lâm Việt, rất nhiều cột mốc chỉ dẫn cũng bị che khuất. Hỏi đường? Khu Bạch Cốt này cũng chẳng có nhiều nhà hảo tâm như vậy, anh đã thử hỏi vài người, thế nhưng mấy kẻ đó há miệng đã đòi 20 đồng tiền cực lạc, anh cũng không có ý định chịu thiệt trong tay đám đó đâu.
Lòng vòng suốt hai tiếng đồng hồ trong khu Bạch Cốt rộng mênh mông, cuối cùng ba người cũng tìm được nơi ở của mình.
Dọc theo đường đi, họ đã gặp không ít những người mới vừa tìm được nhà, coi như đã có chuẩn bị tâm lý. Bởi vậy khi đứng trước “địa bàn” của mình, Lâm Việt không mảy may kinh ngạc.
Quả nhiên.
Giống như anh đã tưởng tượng, “nhà” của bọn họ cũng như những người mới khác, chỉ có một khung xương mà thôi. Mười hai thanh thép dài hai mét hợp thành một khung nhà hình vuông, đặt ngay ngắn trên mảnh đất thuộc sở hữu của họ. Mảnh đất nhiều lắm cũng chỉ có bốn mét chiều rộng bốn mét chiều dài, không khác gì những mảnh bên cạnh, muốn xây nhà lớn hơn thì phải có hàng xóm cùng hợp tác, sau đó dùng chung nhà.
Vừa rồi Lâm Việt đã mua mấy gói thuốc lá trên đường, mấy thứ như rượu bia thuốc lá giá cả không cao, thế nhưng bật lửa lại là hàng hiếm, đắt hơn rất nhiều, cũng may chiếc bật lửa zippo của Phong Mặc là thứ hắn vốn mang theo trên người nên không biến mất.
Lâm Việt mượn bật lửa của Phong Mặc châm một điếu thuốc. Hút thuốc xong, anh đi tới nhấc phần rác của mình lên, nói: “Tranh thủ xây nhà.”
Ba người kéo phần rác đã chia ra về mảnh đất được phân, bắt đầu ra sức xây xây đắp đắp. Nơi đây không có công cụ gì, những thứ như kìm búa cờ lê trong khu Bạch Cốt cũng là của hiếm, họ chỉ có thể nghĩ cách tận dụng đống rác trong tay, dùng linh kiện trong các món đồ điện hỏng làm cưa cắt đồ nội thất, nung đũa sắt đục đồ nhựa, xé ga giường làm dây, nấu chảy chậu nhựa làm keo dính…
Ba người biết nhà bằng giấy là loại kém nhất, vậy nên tất cả giấy nhặt được hầu như đều dùng làm nhiên liệu đun chảy nhựa. Làm một mạch đến sáu giờ tối, khung nhà của họ đều đã được bọc kín, chỉ còn thiếu một bước gia cố mà thôi.
Trong lúc họ cật lực xây nhà, phần lớn những người luân hồi khác cũng đang sửa sang lại nhà của bản thân. Cả khu Bạch Cốt không ngừng sáng lên ánh lửa, khói tỏa mù mịt, mùi khét gay mũi quanh quẩn khắp nơi.
Hầu như cứ cách mấy phút lại có nơi xảy ra hỏa hoạn, may là máy tuần tra Thiên nhãn cũng kiêm luôn chức năng cứu hỏa, mỗi lần phát sinh cháy sẽ dập lửa kịp tời, giảm thiểu tổn thất về mặt con người. Có điều cứu hỏa cũng cần trả phí, người luân hồi gây ra hỏa hoạn sẽ bị trừ 50 đồng tiền cực lạc, số dư không đủ thì trừ thành số âm, không có cơ hội mặc cả.
Sáu giờ, đoàn xe rác tiếp theo đúng giờ xuất hiện. Lần này nhóm Lâm Việt đã chuẩn bị kỹ càng, mình thiếu thứ gì thì đi cướp thứ đó, những thứ khác không cần để tâm.
Sau khi kết thúc trận chiến giành rác này, ba người tranh thủ chút thời gian cuối cùng trước khi trời tối, nhanh chóng gia cố nhà của mình, thay phiên đi vệ sinh, tránh cho đến đêm lại bị “ba thứ gấp của đời người”* kéo chân.
18 giờ 50 phút, nhà của họ đã có thể coi như mưa không dột gió không vào. Cũng phải nói, nếu bọn họ bỏ lỡ lần đổ rác lúc mười hai giờ trưa, hẳn là trước khi trời tối cũng không cướp được bao nhiêu vật liệu, chẳng thể đủ đồ đắp thành nơi che mưa chắn gió.
Còn về mặt hình dạng bên ngoài… Thật sự có chút châm biếm, khi mới tới Lâm Việt còn nghĩ nhà cửa trong khu Bạch Cốt cái nào cũng xấu đến đau mắt người nhìn, đến khi chính mình ra trận mới biết, cái nhà mình xây không có kìm búa kéo đục cũng chẳng đẹp đẽ hơn ai.
Chỉ còn mười phút nữa trời sẽ tối. Ba người Lâm Việt đứng trước căn nhà của mình, nhanh chóng giải quyết đồ ăn thức uống, cùng đợi màn đêm.
Sắp tới bảy giờ, đám người luân hồi trên đường phố nháo nhác như chim về tổ. Năm phút trước khi màn đêm buông xuống, tất cả đường sá trong khu Bạch Cốt đều vắng tanh, chỉ còn lác đác vài người mới vẫn hoảng hốt chạy loạn, tựa hồ đã lạc đường không thể tìm về nhà mình được.
18 giờ 58 phút, Lâm Việt đốt một điếu thuốc.
19 giờ, điếu thuốc vừa vặn hút xong. Nơi đây không có chiều tà, ngày và đêm không có bất kỳ khoảng giao thoa nào, nháy mắt khi kim đồng hồ chỉ bảy giờ, khu Bạch Cốt vốn đang sáng sủa chợt rơi vào bóng tối.
Bầu trời đen kịt không có sao cũng không có trăng. Trong cả khu Bạch Cốt, ngoại trừ hơn mười tòa nhà cao tầng xây bằng bê tông, những căn nhà rác thông thường hầu như không thấy ánh đèn. Quanh mỗi ngôi nhà đều chỉ có một quầng sáng nhàn nhạt đánh dấu đường nét bên ngoài, các con đường cũng nhờ đó mà sáng lên chút ít.
Từng dòng chữ đỏ tươi như máu dần dần hiện lên trên nền trời đêm u tối.
[Thiên nhãn đã đóng cửa.]
[Trong thời gian Thiên nhãn đóng cửa, tất cả hành vi công kích giữa những người luân hồi đều không bị trừng phạt, hơn nữa mỗi khi giết một người có thể nhận được số tiền cực lạc nhất định, hạn mức tiền nhận được tỷ lệ thuận với số người mà kẻ bị giết từng giết.]
[Mỗi người mới đều có cờ bảo vệ, duy trì liên tục ba đêm. Người luân hồi cũ giết chết người luân hồi mới đang được bảo vệ sẽ bị Thiên nhãn loại bỏ.]
[Nhà ở là nơi ẩn nấp duy nhất của các bạn, khi nhà còn nguyên vẹn, mỗi mảnh đất chỉ chứa được tối đa một người, mong các bạn cố gắng xây dựng nhà kiên cố, có thể phòng tránh thiên tai mỗi đêm.]
Những dòng chữ kia chỉ xuất hiện một phút đồng hồ rồi biến mất. Sau khi thông báo tan đi, Lâm Việt nhận ra mỗi ngôi nhà trong khu Bạch Cốt đều tỏa ra quầng xanh nhẹ nhàng, dưới chân anh cũng sáng lên một đường tròn màu vàng kim.
Nhìn sang hai căn nhà bên cạnh, dưới chân Phong Mặc và Chung Linh cũng có vòng sáng y hệt, xem ra chính là ký hiệu đánh dấu người mới.
Chết tiệt… Có cần phải chói mắt như vậy không?! Quy tắc chỉ nói không được giết chết chứ không nói không được đánh người mới, Lâm Việt có thể đoán được, vòng sáng này hẳn sẽ mang đến cho họ không ít phiền phức.
Dự cảm không lành dâng lên, Lâm Việt vội nhắc nhở hai đồng đội: “Trốn vào nhà.”
Nói rồi anh nhanh nhẹn chui vào gian nhà méo mó của mình trước tiên.
Dù ở trong căn phòng kín mít, anh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ đang nhanh chóng tụt xuống. Chưa đầy ba phút sau, Lâm Việt mặc áo dài tay đã bị lạnh đến tê cóng, chỉ có thể run rẩy dùng ga trải giường cũ bọc lấy mình mong tìm chút ấm áp.
Những người mới như họ quả nhiên vẫn chưa đủ chu đáo. Quần áo trong khu Bạch Cốt không hiếm lạ gì, 100 đồng tiền cực lạc có thể mua đủ bộ đồ mùa đông dày dặn, thế nhưng bọn họ chưa từng nghĩ mình sẽ cần quần áo mùa đông trong thời tiết cuối hè như thế này!
Rét lạnh ào ào đổ tới, mỗi hơi thở ra đều biến thành khói trắng, nóc nhà ghép từ các tấm vỏ kim loại của đồ điện cũ chẳng mấy chốc đã kết một tầng sương.
Cánh cửa làm bằng mấy lớp giấy bìa dán lại không thể đóng kín hoàn toàn, sau khi khép lại vẫn hở ra một khe rộng chừng ngón tay. Gió lạnh theo khe cửa nhanh chóng lùa vào, căn phòng chật hẹp nhanh chóng lạnh lẽo chẳng khác nào bên ngoài trời đêm băng giá.
Xuyên qua khe cửa nhỏ, Lâm Việt nhìn thấy từng mảng hoa tuyết lả tả rơi trên nền đất, thậm chí còn lọt vào trong nhà. Tuyết rơi càng lúc càng nhanh, dần dần trở thành một cơn bão tuyết ập xuống.
Không đến mười phút, tuyết lọt qua khe cửa rơi vào nhà đã chất thành đống cao tới hơn nửa mét! Dù trong mười phút ngắn ngủi này Lâm Việt luôn dùng mấy thứ rác rưởi còn sót lại chặn bớt, thế nhưng vẫn không tài nào cản nổi dòng tuyết tràn lan. Tuyết đọng dày trên nóc căn nhà của anh, tiếng “kèn kẹt” không ngừng vang lên, báo hiệu ngôi nhà đồng nát này khó mà chịu nổi trọng lượng tuyết dồn lên nó.
Khi xây nhà, cả ba người Lâm Việt đều quyết định dựng mái dốc, nhờ vậy mà một phần tuyết đọng có thể theo nóc nhà trôi xuống, giảm bớt không ít băng tuyết đóng bên trên. Có điều đa phần người mới khác và một số người không cướp được nhiều vật liệu thì không may mắn như vậy.
Lâm Việt nhớ rõ bên kia đường có hai căn nhà mái bằng. Khi ba người họ vất vả dựng nhà thành dạng mái dốc, chủ nhân hai căn nhà kia còn chế nhạo họ quá nghiêm túc, lãng phí không biết bao nhiêu thời gian.
Quả nhiên, phía đối diện bỗng vang lên hai tiếng đổ sập, kéo theo đó là hai người luân hồi kêu lên thảm thiết.
Sau loạt âm thanh hỗn loạn, con đường chìm trong yên tĩnh ngắn ngủi. Sự im lặng này chỉ kéo dài vỏn vẹn hai phút, tiếng gào thét lại lần nữa vang lên, cùng với đó là tiếng người kêu la đau đớn, tiếng chửi rủa, tiếng van xin…
Nghe những lời cầu cứu đứt quãng, xem ra có hai người vừa mất căn nhà vốn là nơi ẩn nấp, đang bị đám người luân hồi khác lôi đi. Lâm Việt không biết đó có phải hai người dựng nhà mái bằng kia hay không, nhưng anh cũng chẳng thừa thời gian rảnh rỗi để lo lắng nhiều chuyện như vậy.
Bởi vì, âm thanh kêu khóc thê lương đó không chỉ của hai người.
Toàn bộ khu Bạch Cốt đều văng vẳng tiếng người gào thét. Những âm thanh đó có xa có gần, có nam có nữ, bao phủ lên tận bầu trời toàn bộ khu Bạch Cốt, giữa đêm đen khiến người lạnh toát sống lưng.
—
*Người có ba cái gấp là cái gì mà tớ quên rồi cũng lười hông tra, nhưng mà 1 trong số ấy là đi vệ sinh í. Ở đây chỉ là cách nói vui cho cụm đi vệ sinh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất