Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 80: Hạ Tử Minh

Trước Sau
Hứa Thanh Mộc trừng con quỷ chết trôi rồi lại nhìn qua Thiện Đạo.

Trên mặt Thiện Đạo mang theo ý cười nhàn nhạt, chắp tay trước ngực, hành Phật lễ với Hứa Thanh Mộc: "Thì ra là Hứa tiểu đạo trưởng của Lăng Vân Quan, nghe danh đã lâu. Vừa rồi không biết Tiểu đạo trưởng cũng ở đây, chê cười rồi."

Hứa Thanh Mộc cũng vội vàng đáp lại lễ, nói: "Là tôi làm trò cười mới đúng, nếu biết pháp sư Thiện Đạo ở đây, tôi cũng không dám múa rìu qua mắt thợ."

Quỷ chết trôi: ...

Tui đau gần chết đây nè mà hai người ở đó khiêm tốn cái gì!

Mấy người còn đáng sợ hơn quỷ á!

Nói xong, hai người nhìn nhau cười, trong lòng đều có suy đoán riêng với mục đích của đối phương.

Hứa Thanh Mộc mở miệng, trực tiếp nói thẳng: "Tôi đi theo cái người tóc xoăn từ Linh Hưng Tự đi ra, một đường đi theo tới nơi này."

Thiện Đạo cũng không làm ra vẻ, nói: "Tiểu tăng cũng thế."

Hứa Thanh Mộc đoán không sai, Phật môn cũng có người hoài nghi Năng Nhân. Mà lấy tu vi và uy tín của Năng Nhân hiện giờ, ngoài trừ pháp sư của Từ Nguyên Tự thì không ai có thể quản, cũng không dám quản.

Trong lòng hai người hiểu rõ nhưng không nói ra, đều biết được suy nghĩ của đối phương, Hứa Thanh Mộc cũng không vòng vo nữa, nói: "Dù sao đây cũng là chuyện của Phật môn, đã có pháp sư Thiện Đạo ra tay, tôi đây cũng không cần lo chuyện bao đồng nữa."

Thiện Đạo hành lễ thêm một cái: "Chuyện Phật môn đúng là không dám phiền Tiểu đạo trưởng, nhưng tiểu tăng tu vi bình thường, lại không quá quen thuộc thành Chi, nếu có thể được Tiểu đạo trưởng trợ giúp có lẽ sẽ có thể mau chóng giải quyết chuyện này. Tuy mọi người không phải đồng môn, nhưng đều một lòng giữ gìn chính đạo, tiểu tăng da mặt dày thỉnh Tiểu đạo trưởng ra tay tương trợ."

Thiện Đạo nói lời này được rộng rãi lại chân thành, Hứa Thanh Mộc rất thích hắn. Nếu mấy tên Đại hòa thượng kia đều như vậy, Hứa Thanh Mộc cũng không đến mức có thành kiến với các hòa thượng kia.

Vì thế cậu cũng không ra vẻ, lập tức đáp ứng.

Mới vừa nói xong, Tống Quyết từ nơi xa hô một tiếng với bọn họ, vẫy tay nói: "Hắn tỉnh rồi."

Hứa Thanh Mộc và Thiện Đạo vội vàng xách theo quỷ chết trôi đi về phía Tống Quyết.

Sau khi cứu Hạ Tử Minh lên bờ, Tống Quyết lập tức làm cấp cứu cho hắn, ép nước từ trong ngực của hắn ra, hắn mở mắt, hô hấp thông thuận, nhưng vẫn còn hơi chậm chạp, mơ mơ hồ hồ nheo mắt nhìn trời.

Tống Quyết vừa giúp Hạ Tử Minh thuận khí vừa đưa bình nước khoáng cho Hứa Thanh Mộc, Hứa Thanh Mộc nhét con quỷ chết trôi vào bình nước khoáng.

Quỷ đói vừa thấy có đồng bọn mới tiến vào, vội phấn chấn lên, kích động nói: "Mày có đồ ăn không? Tao đói quá, tao đói quá, tao đói quá."

Hai cái đùi của con quỷ chết trôi giờ vẫn còn đau, đáng thương hỏi quỷ đói: "Mày có thuốc không? Tao đau quá, tao đau quá, tao đau quá."

Sau đó hai con quỷ trầm mặc một lát, quay đầu u oán nhìn Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc mặc kệ chúng nó.

Hạ Tử Minh nằm trên mặt đất chậm rì rì dời ánh mắt về phía bình nước khoáng, nhìn hai con quỷ không ngừng kêu rên, hoàn toàn không hề sợ hãi, chỉ là thở dài, chậm rãi nói: "Sao lại đụng phải mấy thứ này..."



Nhưng cũng chỉ uể oải một giây, Hạ Tử Minh lại lập tức vui vẻ trở lại, hắn bò dậy từ trên mặt đất, lau mặt một phen, vỗ ngực cười nói: "Ha ha, nhặt về được một mạng, sống lâu hơn được một ngày, may mắn may mắn."

Xem ra loại chuyện đụng phải quỷ này, hắn đã quen rồi, hơn nữa còn rất thuần thục.

"Ây da." Hạ Tử Minh gào một tiếng, vội vàng tự giới thiệu, rồi cảm ơn ba người đã cứu hắn, sau đó hắn đột nhiên kích động, chắp tay trước ngực với Thiện Đạ, nói: "A di đà phật, thì ra là pháp sư Thiện Đạo của Từ Nguyên Tự. Năm ngoái tôi có đi viếng Từ Nguyên Tự có gặp qua thầy, đứng từ xa nghe thầy giảng kinh, có thể thầy không thấy tôi."

Thiện Đạo hơi hơi mỉm cười, nói: "Không nghĩ tới lại có thiện duyên với cư sĩ."

Hạ Tử Minh hắc hắc cười, quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh Mộc, vội vàng chắp tay hành lễ, nói: "Tiểu đạo trưởng từ bi, hôm nay tôi may mắn mới gặp được thầy, cũng đã nhìn thấy Tiểu đạo trưởng. Thầy biết không, tôi có book vé vào Lăng Vân Quan nhưng phải đến tận năm sau lận."

Hứa Thanh Mộc cũng đáp lễ với hắn, nói: "Cư sĩ từ bi."

Cuối cùng, Hạ Tử Minh đem ánh mắt chuyển tới Tống Quyết, vươn tay với anh nói: "Anh đây chắc là cư sĩ tu hành ở Lăng Vân Quan đúng không? Trước đó tôi xem livestream có thấy anh, là cái livestream dầu gội dầu á, không thể không nói, anh ngoài đời còn đẹp trai hơn trên clip."

Tống Quyết bắt lấy tay hắn, nói: "Kẻ hèn họ Tống."

Hạ Tử Minh thân thiết bắt lấy tay Tống Quyết, nói: "Anh Tống, dầu gội kia cho tôi một chai được hong?"

Tống Quyết nhìn mái đầu rậm rạp của hứn, nói: "Anh cũng đâu có cần lắm?"

Hạ Tử Minh cười nói: "Đúng là không cần tóc, nhưng tôi muốn nuôi dài lông ngực, nhìn đàn ông men lỳ hơn, bên mấy anh có dầu gội nuôi lông ngực không?"

Ba người buồn cười, bị hắn chọc cho cười to.

Hạ Tử Minh cũng cười theo, hơi ngượng ngùng, sau đó nói: "Tránh mọi người nói tôi ba gai, nên tôi nói thẳng, từ nhỏ tôi đã xui xẻo rồi, thường xuyên bị quỷ đeo bám nên phải bái Phật, thấy nhà thờ cũng sẽ đi vào cầu God bless me, có thể thuận lợi sống tới ngày hôm nay đều là nhờ thần phật phù hộ. Nhìn đi, hôm nay không phải tôi còn được pháp sư Thiện Đạo và Tiểu đạo trưởng cứu sao?"

Nói xong Hạ Tử Minh liền lấy ra một đống đồ vật giấu ở trong quần áo ra, dây chuyền phật Di Lặc, lá bùa, thánh giá, cùng với một ít Phật bài mà Hứa Thanh Mộc không biết.

Hứa Thanh Mộc mỉm cười: "Hạ cư sĩ đúng là người tuyệt vời."

Thiện Đạo hiển nhiên rất thích Hạ Tử Minh, cũng mỉm cười nhìn hắn.

Hạ Tử Minh vỗ đầu, nói: "Uầy, ở đây nói nửa ngày, thế mà lại để cho ba vị ân nhân cứu mạng ướt nhẹp đứng ở đây. Nếu không ngại thì mọi người đến nhà tôi thay đồ đi."

Có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Hạ Tử Minh, nên Hứa Thanh Mộc và Thiện Đạo lập tức đáp ứng.

Hạ Tử Minh rất cao hứng, nói: "Chà, số tôi xui hai mươi năm rồi, vậy mà hôm nay có thể gặp được ba vị, là số tôi thay đổi rồi sau? Sau này tôi cũng muốn được may mắn."

Vừa dứt lời, "Bẹp" một tiếng, thứ gì đó rớt trên đầu Hạ Tử Minh, hắn giơ tay sờ sờ, sờ ra cứt chim.

Hạ Tử Minh: !!!

Ba người kia: ...



.

Đi không bao lâu đã tới nhà Hạ Tử Minh, hắn thuê một căn hộ ở khu làng này, căn hộ cũng không lớn, nhưng rất sạch sẽ, trên ban công trồng rất nhiều bồn hoa, có thể thấy hắn ta là một chàng trai rất yêu đời.

Hạ Tử Minh về đến nhà lập tức xử lý cứt chim trên đầu mình, rồi vội vàng đưa quần áo và khăn tắm cho ba người, chỉ có vậy thôi mà hắn không bị đụng đầu thì chính là bị đập chân, đường đi bằng phẳng mà cũng té dập mặt. Ba người lo lắng nhìn hắn, cảm giác hắn lớn lên thật sự không dễ dàng.

Quả nhiên như lời hắn nói, xui xẻo cực điểm.

Mượn nhà tắm của Hạ Tử Minh rửa ráy một chút, mọi người đều mặc quần áo của Hạ Tử Minh, ngồi ở trong phòng khách nhà hắn, uống trà ăn đồ chay Hạ Tử Minh làm, cùng nhau trò chuyện.

Hạ Tử Minh rất là lạc quan nói: "Haiz, để ba vị chê cười rồi, tôi là vậy á, uống nước thôi cũng có thể bị sặc."

Vừa dứt lời Hạ Tử Minh liền uống một ngụm nước, tiếp theo hét thảm một tiếng, bị sặc nước khiến mặt hắn đỏ bừng, ba người đều bị hoảng sợ không nhẹ, vội vàng đứng dậy giúp hắn thuận khí, xém chút nữa ba người đã kêu xe cứu thương, cuối cùng hắn mới bình thường trở lại.

Nhưng Hạ Tử Minh hoàn toàn không thèm để ý, sau khi thoát chết lập tức cười "Hắc hắc".

Hứa Thanh Mộc cảm thấy có điểm kỳ quái, Hạ Tử Minh rõ ràng là một người rộng rãi thiện lương, luận tướng mạo, vận thế của hắn không thể kém như vậy.

Có lẽ giờ sinh không tốt, cũng có lẽ là do nguyên nhân kiếp trước, tóm lại mệnh của hắn chính là như vậy. Nhưng cũng may người này tích cực lạc quan, nhiệt tình yêu đời, cũng không vì xui xẻo mà chán nản.

Hạ Tử Minh uống trà, bản thân vui vẻ nói: "Hồi nhỏ tôi hay bệnh lắm, lại thường xuyên gặp quỷ, cha mẹ vì muốn giữ mạng cho tôi mà bệnh viện lớn nào cũng đi, làng trên xóm dưới có đạo quan chùa chiền nào cũng vào bái lạy, trên người tôi cũng đeo đầy bùa hộ mệnh các đạo, nhưng bệnh tình chưa từng chuyển biến tốt đẹp, cho đến khi gặp được pháp sư Năng Nhân."

Rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm, Hứa Thanh Mộc dựng lỗ tai lên, nghiêm túc nghe ngóng.

Hạ Tử Minh tiếp tục nói: "Lúc năm tuổi, pháp sư Năng Nhân làm pháp sự cho tôi, từ đó về sau bệnh của tôi mới dần dần bắt đầu chuyển biến tốt đẹp. Chẳng qua thể chất xui xẻo này của tôi thật sự quá hung hãn, pháp sư Năng Nhân nói thầy ấy cũng không thể sửa vận cho tôi. Cho nên mấy năm nay tôi vẫn luôn xui xẻo, người chung quanh tôi đều bị xui lấy... Hên mà tôi còn sống á."

"Mười lăm năm trước à..." Thiện Đạo chậm rãi nói, "Linh Hưng Tự thành lập mười lăm năm trước, pháp sư Năng Nhân lần đầu tiên hàng ma cũng là năm đó. Từ đó về sau, Linh Hưng Tự từ từ trở thành chùa lớn nổi tiếng cả nước, đến tận bây giờ cũng coi như là một trong những chùa lớn nhất quốc nội."

Hứa Thanh Mộc nghe, thầm nghĩ trong lòng: Chỉ ngắn ngủn mười lăm năm, mà Linh Hưng Tự và Năng Nhân đã phát triển quá nhanh.

Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết trao đổi ánh mắt, vẫn rất ăn ý mà cảm giác được suy nghĩ của đối phương, rồi lại nhìn Thiện Đạo, biểu tình của hắn cũng thực bình tĩnh, nhưng hẳn là cùng suy nghĩ với bọn Hứa Thanh Mộc.

Nhưng Hạ Tử Minh vẫn chưa phát hiện ra, hắn còn đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, tiếp tục nói: "Pháp sư Năng Nhân không hổ là thời đại năng đương thời, thầy cũng không chê tôi có nhiều tín ngưỡng, thậm chí còn đưa tôi mặt Phật hộ thân. Sau khi cha mẹ tôi lần lượt qua đời, ít nhiều gì cũng được pháp sư Năng Nhân quan tâm, nên tôi mới sống được tới bây giờ."

Hứa Thanh Mộc mỉm cười hỏi: "Mặt Phật hộ thân của pháp sư Năng Nhân à, không biết tôi có vinh hạnh để chiêm ngưỡng nó không."

"Tiểu đạo trưởng khách khí." Hạ Tử Minh nói xong liền tháo sợi dây chuyền mặt phật Di Lặc ra, đưa đến tay Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc nhẹ nhàng ước lượng một chút, phát hiện mặt Phật này một chút linh lực hộ thân cũng không có.

Chân chính pháp khí có thể hộ thân phải giống như vòng tay mà Năng Nhân cho Trang Thải Thải, Hứa Thanh Mộc liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy kim quang. Mang vào trên người yêu tà không xâm, cả Husky và Văn Bác Hàm cũng không dám tới gần.

Nhưng hôm nay con quỷ chết trôi kia xém chút nữa đã hại chết Hạ Tử Minh.

Thứ này, vốn không phải là mặt Phật hộ thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau