Quỷ Phu Trời Cho

Chương 24: Thoa thuốc

Trước Sau
Lão Chu ở ngoài hô to một hồi, sau khi cánh cửa đóng lại thì thanh âm cũng nhỏ hơn nhiều, Lâm Thiên Lí cầm thuốc đi đến mép giường, bắt Lâm Trường Tư duỗi chân ra.

Lâm Trường Tư vốn đang ngượng ngùng xấu hổ, để nam nhân này đắp thuốc cho y, y cảm thấy có chút chịu không nổi, nhưng thái độ nam nhân kiên quyết, cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp, duỗi chân nhìn nam nhân mang theo một chút rụt rè, y muốn tự mình bôi thuốc, nam nhân lại không thèm quan tâm, một tay nắm mắt cá chân của y đặt lên người mình.

Lâm Trường Tư bị nhân yêu kia ném văng đi, lúc té đầu gối tiếp đất, vì vậy hiện tại đầu gối trắng nõn đã xanh tím một mảnh, sưng to, còn trầy da, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Lâm Thiên Lí lấy thuốc xoa đều lòng bàn tay rồi mới xoa lên chân y, nhìn Lâm Trường Tư đau đến nhăn mặt, ánh mắt của hắn tối sầm lại: “Kiên nhẫn một chút.” Tăng thêm chút lực xoa bóp vết bầm trên chân, Lâm Trường Tư bị đau kêu a a, nước mắt cũng chảy xuống, nhịn không được cong cả người, nắm lấy ống tay áo của Lâm Thiên Lí.

Xoa bóp nửa ngày, Lâm Thiên Lí mới dừng lại, bắt đầu cởi áo của Lâm Trường Tư, trên lưng y còn có năm dấu tay máu chảy đầm đìa đấy.

Lần này Lâm Trường Tư không có giãy giụa, vết thương trên lưng xác thật quá đau, mà bản thân y cũng chẳng thể tự xử.

Nghĩ như vậy liền ngay thẳng chính trực cởi bỏ cái áo, chờ đến lúc tấm lưng trần trụi, mới nhìn thấy độ sâu vết thương ở trên lưng, móng vuốt của nhân yêu kia tựa như có độc, không những lưu lại năm vết trảo thật sâu, mà xung quanh miệng vết thương đều phiếm đen, âm khí của quỷ còn lưu ở trong da thịt.

Lâm Thiên Lí nhìn đến đen mặt, có chút hối hận vì ban nãy đã cho nhân yêu kia chạy đi.

Lâm Thiên Lí đưa tay lên năm lỗ máu, lòng bàn tay hơi hơi huy động, sau đó liền thấy khí đen bám trên miệng vết thương tựa như một sợi chỉ bị rút ra ngoài, Lâm Thiên Lí buông tay, khí đen giống như bị nam châm hút lấy, dung hợp vào thân thể của hắn, biến mất vô tung.

Lâm Trường Tư không nhìn thấy được cảnh tượng quỷ dị khi nãy, thân thể trần trụi nằm ở trên giường, vết thương trên lưng cùng đấu gối làm y đau đến hít vào vài ngụm khí lạnh, vừa rồi đối mặt với quái vật kia cũng chẳng thấy đau đến như vậy, bây giờ tâm trí buông lỏng liền cảm thấy toàn thân đau nhức.

Lâm Thiên Lí lấy thuốc mỡ bôi vào lưng y, chẳng biết thuốc mỡ của ông Chu thành phần là gì, có màu xanh lục, thoa lên trên lưng, Lâm Trường Tư cảm thấy vô cùng mát lạnh, rất thoải mái, không có cảm giác nóng rát, y thoải mái thở dài một hơi, tựa như một con mèo nhỏ, đầu cọ cọ lên trên cánh tay của mình.

Lâm Thiên Lí vỗ vỗ đầu y: “Đứng dậy quấn băng gạc.” Lâm Trường Tư vẫn còn cảm thấy thoải mái không muốn nhúc nhích, vô thức dụi tay vào tay hắn, phát ra giọng mũi: “Ừm, hừ”.

Cánh tay Lâm Thiên Lí cứng đờ, đứa nhỏ này, lúc sợ hắn thì y như là con mèo bị cháy đuôi, cong lưng nhìn chằm chằm vào hắn, phát hiện có gì không đúng, liền quay đầu chạy, lúc đối xử tốt với y, thì y sẽ ngược lại đối với hắn thả lỏng tâm tư phòng bị, sau đó y sẽ thuận lý leo lên, làm nũng chơi xấu đủ thứ, tính cách này cho đến bây giờ vẫn chưa thay đổi.

Lâm Thiên Lí một tay kéo băng gạt, một tay ôm lấy y nâng lên, Lâm Trường Tư theo động tác của hắn mà mở to hai mắt, thoáng nhìn nam nhân cách mình gần trong gang tấc, hắn cúi đầu, động tác cẩn thận giúp y buộc chặt băng gạc, đôi mắt ngày thường mang theo lạnh lùng vô tình hơi hơi rũ xuống, bộ dáng thoạt nhìn đặc biệt ôn nhu.

Đột nhiên Lâm Trường Tư cảm thấy trong lòng mềm mại, nhịn không được hỏi một vấn đề đã nghẹn rất lâu: “Chú hai, vì sao chú lại muốn cưới tôi?”

Ngay từ đầu y từng không sợ hãi vị chú hai này, tuy rằng trước kia chưa nhìn thấy hắn, nhưng từ nhỏ y đã mơ thấy hắn. Y không chỉ ngoài miệng gọi hắn là chú hai, mà ở trong lòng, y cũng thật sự coi đối phương là người thân.

Một người nam nhân phong thần tuấn tú, từ nhỏ đã khiến y vô cùng yêu thích, trong lòng y, ngoại trừ ba mẹ ông bà nội, thì hắn là một vị trưởng bối thân thiết nhất của y.

Nhưng một ngày kia y phải gả cho vị trưởng bối y tôn kính nhất, một người nam nhân như y phải cùng chú hai ký kết minh hôn, lúc ấy y cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn, còn có cảm giác bị khinh nhờn, cơ bản không thể chấp nhận được.

Lâm Trường Tư cúi đầu nhìn chằm chằm vào nam nhân, cho dù đêm hôm đó, hắn đối với y làm chuyện như vậy, thì y cũng chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng lại chưa từng thống hận, bởi cho đến hiện tại y cũng coi người nam nhân này là chú hai của mình.

Nam nhân dừng lại động tác, không đáp, cũng không nhìn vào Lâm Trường Tư, hắn tạm dừng vài giây, sau đó mới tiếp tục động tác trong tay, cẩn thận quấn xong băng gạc, rồi mới dừng lại, nâng mắt, nhìn vào đôi mắt tràn đầy chờ mong, cùng giải thích của Lâm Trường Tư, hắn thò lại gần dùng lòng bàn tay che đi đôi mắt của đối phương: “Vì em tốt, cũng là ta tốt.”

Lâm Trường Tư im lặng, với đáp án mơ hồ như vậy, nam nhân cơ bản không muốn trả lời y.

Nháy mắt không gian xung quanh hai người trở nên yên tĩnh, đôi mắt của Lâm Trường Tư bị nam nhân che lại, lông mi thật dài quét qua lòng bàn tay nam nhân, Lâm Trường Tư cúi đầu, chuyển sang hướng khác, nhắm mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.



Nam nhân nhìn chằm chằm vào cái ót của y, lẳng lặng đứng ở mép giường không động đậy, sau đó thân ảnh chậm rãi biến mất.

Bữa tối, lão Chu lại đến, lần này thế nhưng lại biết gõ cửa phòng, bảo Lâm Trường Tư ra ngoài ăn cơm.

Lão Chu – một vị đạo sĩ già sẽ không nấu cơm, Đại Hắc nhận lấy một chưởng của Lâm Thiên Lí hiện tại vẫn còn hôn mê, Lâm Trường Tư là một thiếu gia hoàn toàn không biết nấu ăn, còn bị thương, Chu Hành thật ra biết làm, đáng tiếc đang bị nhiễm thi độc, hiện tại còn nằm ở trên giường dậy không nổi.

Tuy lão Chu ở trong căn nhà rách nát, nhưng lại là một địa chủ, mỗi lần ông được người địa phương, cùng các ông chủ lớn mời đi xem phong thủy, tiền thu vào đoán chừng những người đi làm công cả đời cũng kiếm không được, tùy tiện gọi một bàn thức ăn thịnh soạn, lão Chu cùng Lâm Trường Tư còn có Chu Hành ba người ăn no nê.

Tuy rằng lúc ở trong phòng cảm xúc của Lâm Trường Tư vô cùng sa sút, nhưng mà hiện tại lại giống như chưa từng phát sinh chuyện gì cả, còn bảo Lâm Thiên Lí đến ăn cơm.

Lão Chu vừa định nói quỷ chỉ có thể hít thở chứ không có ăn được cái chi, thì đã trông thấy Lâm Thiên Lí ở bên cạnh, nhìn nhìn khuôn mặt bình tĩnh không chút cảm xúc khác biệt nào của Lâm Trường Tư, sau đó thoáng nhìn con gà ở trong đĩa, hít vào, nháy mắt sức sống của con gà đã bị hút cạn, chậm rãi tan rã, chỉ còn thừa lại một bộ xương khô, làm cho người một bàn xem đến ngẩn người.

Lâm Trường Tư là bị con gà biến thành bộ xương gà trong nháy mắt làm cho sốc, còn lão Chu cùng Chu Hành là bị kinh sợ.

Lão Chu buông đũa nhìn vào Lâm Thiên Lí: “Tôi vẫn đang tự hỏi vì sao cậu bị tách hồn rồi, mà còn lợi hại đến như vậy, thì ra là vì có cao nhân huyết tế cho cậu, làm cậu có thể hấp thu tinh khí của vật sống.”

Lâm Trường Tư quay đầu nhìn sắc mặt ngưng trọng của lão Chu và Chu Hành, có chút không hiểu, nhưng mà y biết cao nhân ở trong miệng lão Chu, chính là Lâm Cửu Gia.

Lâm Thiên Lí không có ý định giải thích, mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư.

Hắn không biết đứa nhỏ lúc nào cũng lộ rõ cảm xúc ở trên mặt, từ bao giờ đã biết che giấu cảm xúc của mình, rõ ràng lúc nãy còn nằm ở trong phòng giận dỗi, không vui, hiện tại lại vô cùng bình tĩnh không nhìn ra được chuyện gì.

Lão Chu không rãnh quan tâm hai người kia bị cái gì, cau mày toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người Lâm Thiên Lí.

Huyết tế là một loại kỳ hoàng tà thuật, bởi vì quá mức tàn ác, đối với người bày trận cùng với người nhận, chịu phản phệ rất lớn, cho nên mới bị tổ tiên liệt vào hàng cấm thuật.

Trên thế giới này, có rất nhiều đạo sĩ tinh thông kỳ hoàng chi thuật, nhưng người biết trận pháp huyết tế lại rất ít, chỉ biết yêu cầu thi hành trận pháp là một người cao thâm, lấy huyết tinh mở pháp trận, thân thể của người thi pháp phải chịu cực lớn thương tổn, con quỷ trong trận pháp sẽ thông qua mắt trận hút oán khí ở xung quanh mình, tăng mạnh pháp lực, thế nhưng oán khí của quỷ càng nặng, thì càng dễ đánh mất chính mình, về sau khó nhập luân hồi, một khi bị phản phệ, chính là hồn phi phách tán.

Lão Chu nhìn Lâm Thiên Lí trầm tư, nếu hắn vẫn còn ở trên nhân thế, làm ra chuyện hi sinh cực lớn như vậy, nhất định là vì có chuyện chưa thể hoàn thành, lòng còn chấp niệm, vị cao nhân kia nguyện ý hao phí huyết tinh để làm nhiều việc cho quỷ, phỏng chừng quan hệ rất là thân mật, đạo pháp cao thâm lại không siêu độ được hắn, xem ra chấp niệm rất sâu!

Lão Chu thở dài, hết thảy đều tùy duyên đi, trên đời nhiều chuyện như vậy làm sao ông có thể quản hết được?

Ông lại cầm lấy đôi đũa, tiếp tục ăn cơm, chỉ là bầu không khí hiện tại yên tĩnh hơn rất nhiều.

Sau khi dùng xong bữa, nhóm người lại đến xem Đại Hắc, Đại Hắc nhận lấy một chưởng kia của Lâm Thiên Lí, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, thân mình to lớn nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Lâm Trường Tư có chút áy náy, dù sao thì Đại Hắc là do chú hai nhà mình làm cho bị thương, thế nhưng chủ yếu cũng là vì hắn quá tò mò, không quản được tay mình.

Lâm Trường Tư lắc đầu, trên lưng vẫn còn đau nhức, không nói lời nào liền xoay người trở về nghĩ ngơi.

Một đêm yên tĩnh.

Sáng hôm sau, Đại Hắc tỉnh lại, Lâm Trường Tư mặc áo lông vũ đã bị nhân yêu kia làm hỏng đi thăm Đại Hắc, đối phương vừa trông thấy y, thì sợ đến mức ấp úng không nói nên lời, Lâm Trường Tư khó hiểu, hỏi hắn bị gì vậy.



Đại Hắc ấp úng rối rắm nửa ngày mới nói tuy rằng đêm qua hắn bị quỷ kia nhập lên người, nhưng mà ý thức vẫn còn thanh tỉnh, cho nên chuyện phát sinh hôm qua, hắn đều nhớ rõ, sau đó cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Trường Tư một cái:”Quỷ ở trên người cậu có còn đi theo cậu không?”

Lâm Trường Tư sửng sốt, nhìn quỷ ở bên cạnh, ấp úng xấu hổ nói không nên lời.

Đại Hắc theo y liếc mắt nhìn vào hư không, đột nhiên mở to hai mắt: “Anh ta ở đây?”

Lâm Trường Tư gật đầu: “Chú hai, chú hiện thân đi.”

Vừa dứt lời, trong hư không xuất hiện vài làn khói đen sôi trào, sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông xõa tóc, bận trường bào, không phù hợp với các thiết bị hiện đại ở xung quanh nhà.

Lâm Thiên Lí nhìn Đại Hắc, cả người tản ra hơi thở lạnh băng.

Hắn còn nhớ rõ chính cái thân thể đó đã làm Trường Tư bị thương, tuy rằng không phải người này làm ra, nhưng hắn cũng không có bất kỳ tia hảo cảm nào.

Đại Hắc nhìn thân ảnh lơ lửng trong không khí, sợ đến mức cả người run bần bật, thế nhưng lại giả vờ bình tĩnh, trong miệng phun ra vài tiếng cười ngượng, còn nghe thấy thanh âm hàm răng run rẩy va chạm vào nhau: “Ha hả, ha hả, ừm, chào chào chào ngài.”

“…….” Lâm Thiên Lí.

Lâm Trường Tư cảm thấy buồn cười, hẳn lúc nhìn thấy quỷ y cũng là cái dạng đức hạnh này.

Đại Hắc nói câu xin chào, lại không nhận được câu trả lời của ai kia, vô cùng xấu hổ, một tay lặng lẽ nắm lấy vạt áo của Lâm Trường Tư kéo kéo hai cái, đồng thời còn quăng cho y một ánh mắt.

Lâm Trường Tư đang cảm thấy vui vẻ, hoàn toàn không có ý định giải cứu đối phương, hắn quay đầu nhìn Lâm Thiên Lí cười gượng hai tiếng, trăm suy ngàn nghĩ mà vuốt mông ngựa: “Ha hả, ha hả, vừa nhìn liền biết ngài khí độ bất phàm, anh minh thần võ, ngài, ngài là cái gì của Trường Tư?”

Lâm Trường Tư nghe thấy liền cả kinh, nụ cười cũng bị đông cứng, sợ quỷ nói lời làm người kinh hãi, vội vàng đáp lời: “Chú hai của tôi!”

“Trượng phu!” Cùng lúc đó thanh âm lạnh băng cũng vang lên.

Lâm Trường Tư cùng Lâm Thiên Lí trả lời cùng một lúc, đáp án không hề giống nhau, làm Đại Hắc nháy mắt cứng đờ, có phải hắn nghe thấy từ gì hay không?

Lâm Thiên Lí lạnh lùng liếc nhìn Lâm Trường Tư một cái: “Trượng phu!”

Lâm Trường Tư còn muốn cãi lại, nhưng mà trông thấy ánh mắt lạnh lùng như băng của Lâm Thiên Lí, thì ngay lập tức game over.

Đại Hắc ngồi trên mép giường, khóe miệng run rẩy, trượng phu? Bé ngoan trượng phu? Chồng của bé ngoan? Là nam? Còn là quỷ?

Ôi, thần linh ơi!

Có phải hắn đã biết chuyện khó lường gì rồi không?!

Hắn có thể bị giết diệt khẩu không á?!

Trời ơi, tại sao mày lại không có ở đây hả Nhị Hầu?!!!! Anh Hắc nhớ mày rồi nè!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau