Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá
Chương 87
Cả người Hoàng Huyền tức giận sắp bùng nổ, một đường chạy như bay tới mục đích hắn muốn tới.
Liễu Hiên Hạo – Là người Hoàng Huyền ghét nhất, thế nhưng bây giờ Mại Vu lại ở trong nhà người này?
Hoàng Huyền không lo Mại Vu sẽ bị Liễu Hiên Hạo đối xử như mấy tình tiết trên TV, dù sao cũng còn Quan Thần ở đó, nhưng vẫn sợ thằng nhóc chết tiệt kia nói mấy lời khiến người ta suy nghĩ xa xôi trước mặt Mại Vu.
Nhà Liễu Hiên Hạo xem như là thế gia hắc đạo, nhưng hiếm khi không xung đột với nhà hắn, hơn nữa Liễu Hiên Hạo rất thân mẹ mình, tình cảm cũng rất hòa hợp, cho nên bọn họ thường theo mẹ tụ tập, nhưng vì lần gặp đầu tiên nhìn đối phương đã thấy khó chịu….. Cho nên về sau tình cảm kịch liệt chuyển biến xấu.
Vừa nghĩ tới tên đó mặt nhìn như ngây thơ khờ khạo thật ra trong lòng tà ác, gân xanh nổi đầy trên trán Hoàng Huyền.
Ngấm ngầm chịu đừng lửa giận vô hạn, Hoàng Huyền thầm muốn như bão tố chạy tới nhà Liễu Hiên Hạo, sau đó đập bẹp dí khuôn mặt đẹp trai kia một trận rồi mang Mại Vu về nhà!
Nhưng Hoàng Huyền không biết, người nào đó đã giành tới nhà Liễu Hiên Hạo trước khi hắn đến.
Phía bên kia, khi Liễu Hiên Hạo trở lại phòng nói với Mại Vu một câu: “Chờ lát nữa dì lên liền.” Sau đó nửa kéo nửa ôm Quan Thần đi chỉ để lại mình Mại Vu ở trong căn phòng to đùng thì anh không khỏi bắt đầu căng thẳng.
Rốt cuộc mẹ Hoàng Huyền là người như thế nào?
Mại Vu tưởng tượng xa vời, bây giờ anh chỉ có thể xác định là, nhất định là mỹ nhân rồi!
Ha ha… Thật sự không tồi, anh thích mỹ nhân.
Đoạn, cửa phòng rắc một tiếng khẽ mở ra, sau đó bóng dáng thon dài của người phụ nữ tiến vào, Mại Vu chỉ cảm thấy tim đập chậm một nhịp, đang muốn ngẩng đầu nhìn kỹ bộ dạng người tới, nhưng ngay cả cổ còn chưa ngẩng lên thì đã bị đẩy ngã xuống giường….
“Nhóc con, tìm được cậu…” Giọng nữ nũng nịu nói.
Mại Vu không hiểu ra sao, chỉ nghe thấy mùi nước hoa hình như đã ngửi thấy ở đâu đó, còn thân thể trưởng thành nữ tính không ngừng cọ trên người anh… Ngẩng đầu thì thấy: “A – Dì ở sân bay hôm qua!”
Nhớ lại ngày hôm qua, anh gặp một dì xinh đẹp không cẩn thận ngã xuống trước mặt anh, sau đó hình như dì muốn nói gì đấy… Nhưng anh lại bị Hoàng Huyền dẫn đi…..
“Nhóc con, tôi tìm được cậu rồi, ngày đó cậu đột nhiên chạy đi, hại tôi tìm thế nào cũng không tìm ra tung tích của cậu.” Người phụ nữ bưng mặt Mại Vu, vừa dịu dàng chà xát vừa hôn khẽ.
“Xin lỗi ạ, vì sau đó bị người khác lôi đi…” Vẻ mặt Mại Vu đầy xấu hổ nhìn dì nhiệt tình trước mặt, chợt nhớ ra bà rất giống với ai rồi.
-Dì trước mắt, bộ dạng rất giống Hoàng Huyền!
“Bị người khác… Có phải là tiểu tử thối Hoàng Huyền kia không?” Mắt phượng lóe lên, khóe miệng người phụ nữ này có vài phần tương tự Hoàng Huyền khẽ nhếch lên.
Mại Vu gật đầu, nhắc tới Hoàng Huyền, đôi mắt anh mở to: “Sao dì lại biết Huyền Huyền?”
Người phụ nữ chứng kiến vẻ mặt hưng phấn của Mại Vu, không kiềm chế được bật cười… Đứa nhỏ này thật sự ngốc đến đáng yêu! Câu trả lời tại sao mình lại quen biết Hoàng Huyền không phải rất rõ ràng à? Vì bà ta là…. “Nhóc con, tên ta Thu Chỉ, là mẹ của Hoàng Huyền!”
Mại Vu vừa nghe thấy dại ra, trong đầu dường như đột nhiên phản ứng kịp –
“Dì, dì chính là mẹ Huyền Huyền?” Choáng váng một lúc, Mại Vu sớm nên nghĩ tới, bộ dạng dì rất giống Hoàng Huyền, nếu suy nghĩ kỹ chắc cũng có thể đoán ra được bà là mẹ Hoàng Huyền!
A a! Vậy anh bây giờ anh đúng là gặp mẹ vợ à?
Vội điều chỉnh tư thế ngồi thẳng, Mại Vu cầm đôi tay xinh đẹp của Thu Chỉ, khó có khi cố gắng làm bộ dạng của mình thoạt nhìn tinh anh tiêu sái.
“Xin chào mẹ vợ, con là người yêu Huyền Huyền, tên Mại Vu.” Mại Vu mỉm cười, trong lòng vô cùng căng thẳng……..
Thu Chỉ nhìn người đàn ông đột nhiên thay đổi thái độ, cười hì một tiếng, thiếu chút nữa cười ngã xuống đất… Sao đáng yêu như vậy chứ!
Mại Vu nhìn bộ dạng người phụ nữ trước mắt nhịn cười đến đỏ mặt, trong lòng lạnh lẽo, anh nói gì sai sao? Hu hu! Nhưng vậy sẽ tạo ấn tượng xấu cho mẹ vợ tương lai rồi đúng không?
“Dì đang cười gì vậy?” Vẻ mặt Mại Vu bối rối nhìn Thu Chỉ, nhìn người cười đến đau sốc hông, hu hu…. Xem ra có thể để lại ấn tượng xấu rồi.
“Không…. Không có việc gì.” Thu Chỉ phất tay, khoa trương lau khóe mắt.
Đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu…. Chuyện này nên làm thế nào bây giờ? Trước kia còn ném cho Hoàng Huyền mấy lời ác độc, nói bà sẽ dùng thủ đoạn ác liệt đối phó với Mại Vu, bây giờ thế này, bà đối phó thế nào?
“Dì….” Nhẹ giọng thở dài, Mại Vu cũng không biết bây giờ nên làm gì cho phải, đành phải chờ Thu Chỉ cười đủ rồi tiếp tục câu chuyện giữa họ.
Một lúc lâu sau Thu Chỉ mới ngưng cười, ổn định hơi thở nhìn Mại Vu.
“Ừ….. Có thể gọi con là Vu Vu không? Đứa nhóc?”
Mại Vu gật đầu, mặc dù tên Vu Vu gần như chỉ có Hoàng Huyền mới có thể gọi, nhưng nếu dì Thu Chỉ này là mẹ Hoàng Huyền, vậy thì cũng không sao!
“Vu Vu, con biết hôm nay ta tới tìm con là muốn làm gì không?” Thu Chỉ cầm lại tay Mại Vu, sau đó thấy vẻ mặt đối phương nghi hoặc lắc đầu.
Đã không thể nào chọn thủ đoạn độc ác, vậy bây giờ chỉ có thể làm như thế này….?
“Là như vậy, ta muốn con rời khỏi Hoàng Huyền….” Giọng điệu đột nhiên lạnh xuống, Thu Chỉ không thể không hung ác hạ quyết tâm dùng giọng điệu này nói chuyện với Mại Vu, dù sao vẫn phải nói…….
“À! Tại sao?” Toàn thân chấn động, Mại Vu nhìn người phụ nữ yêu cầu anh rời khỏi Hoàng Huyền, muốn anh rời khỏi Hoàng Huyền… Điều này sao có thể?
“Vu Vu, nghe đây, Hoàng Huyền không giống với con, trách nhiệm cả nhà họ Hoàng chúng ta bây giờ đều đặt trên người nó, con cũng biết, thân là mẹ ta đây, bây giờ vẫn hi vọng nó có thể sớm lấy vợ sinh cháu cho ta, nhưng nó cùng với con… Con là đàn ông, lại không sinh được em bé… Cho nên không còn cách nào khác, ta muốn con rời khỏi nó!” Thu Chỉ sờ mặt đối phương, hết sức có thể muốn trấn an Mại Vu.
Nếu như bà ta đoán đúng thì…. Mại Vu thật lòng yêu Hoàng Huyền, đã như vậy, vì tương lai của Hoàng Huyền sẽ ngoan ngoãn rời khỏi Hoàng Huyền, còn đứa bé đáng yêu này –
Thu Chỉ nhìn vẻ mặt Mại Vu sắp khóc khi nghe bà ta nói chuyện, đáy lòng không khỏi thương tiếc.
……. Đáng thương quá…. Bộ dạng lại còn đáng yêu…..
Đợi sau khi Mại Vu rời khỏi Hoàng Huyền, bà ta nhất định phải nghĩ hết các biện pháp an ủi đứa bé đáng yêu này mới được, đến lúc đó sẽ kéo cậu ấy về bên cạnh làm bạn trai nhỏ, dù sao bộ dạng con trai bà ta cũng giống bà ta, phương pháp dời tình cảm như vậy nhất định rất có tác dụng.
LQĐÔN
Ngay lúc Thi Chỉ suy nghĩ triển khai từng bước thực hiện kế hoạch thì Mại Vu bỗng ngẩng đầu, nước mắt tức tốc rớt xuống, đoạn hét to một tiếng, “Con mới không cần!”
Liễu Hiên Hạo – Là người Hoàng Huyền ghét nhất, thế nhưng bây giờ Mại Vu lại ở trong nhà người này?
Hoàng Huyền không lo Mại Vu sẽ bị Liễu Hiên Hạo đối xử như mấy tình tiết trên TV, dù sao cũng còn Quan Thần ở đó, nhưng vẫn sợ thằng nhóc chết tiệt kia nói mấy lời khiến người ta suy nghĩ xa xôi trước mặt Mại Vu.
Nhà Liễu Hiên Hạo xem như là thế gia hắc đạo, nhưng hiếm khi không xung đột với nhà hắn, hơn nữa Liễu Hiên Hạo rất thân mẹ mình, tình cảm cũng rất hòa hợp, cho nên bọn họ thường theo mẹ tụ tập, nhưng vì lần gặp đầu tiên nhìn đối phương đã thấy khó chịu….. Cho nên về sau tình cảm kịch liệt chuyển biến xấu.
Vừa nghĩ tới tên đó mặt nhìn như ngây thơ khờ khạo thật ra trong lòng tà ác, gân xanh nổi đầy trên trán Hoàng Huyền.
Ngấm ngầm chịu đừng lửa giận vô hạn, Hoàng Huyền thầm muốn như bão tố chạy tới nhà Liễu Hiên Hạo, sau đó đập bẹp dí khuôn mặt đẹp trai kia một trận rồi mang Mại Vu về nhà!
Nhưng Hoàng Huyền không biết, người nào đó đã giành tới nhà Liễu Hiên Hạo trước khi hắn đến.
Phía bên kia, khi Liễu Hiên Hạo trở lại phòng nói với Mại Vu một câu: “Chờ lát nữa dì lên liền.” Sau đó nửa kéo nửa ôm Quan Thần đi chỉ để lại mình Mại Vu ở trong căn phòng to đùng thì anh không khỏi bắt đầu căng thẳng.
Rốt cuộc mẹ Hoàng Huyền là người như thế nào?
Mại Vu tưởng tượng xa vời, bây giờ anh chỉ có thể xác định là, nhất định là mỹ nhân rồi!
Ha ha… Thật sự không tồi, anh thích mỹ nhân.
Đoạn, cửa phòng rắc một tiếng khẽ mở ra, sau đó bóng dáng thon dài của người phụ nữ tiến vào, Mại Vu chỉ cảm thấy tim đập chậm một nhịp, đang muốn ngẩng đầu nhìn kỹ bộ dạng người tới, nhưng ngay cả cổ còn chưa ngẩng lên thì đã bị đẩy ngã xuống giường….
“Nhóc con, tìm được cậu…” Giọng nữ nũng nịu nói.
Mại Vu không hiểu ra sao, chỉ nghe thấy mùi nước hoa hình như đã ngửi thấy ở đâu đó, còn thân thể trưởng thành nữ tính không ngừng cọ trên người anh… Ngẩng đầu thì thấy: “A – Dì ở sân bay hôm qua!”
Nhớ lại ngày hôm qua, anh gặp một dì xinh đẹp không cẩn thận ngã xuống trước mặt anh, sau đó hình như dì muốn nói gì đấy… Nhưng anh lại bị Hoàng Huyền dẫn đi…..
“Nhóc con, tôi tìm được cậu rồi, ngày đó cậu đột nhiên chạy đi, hại tôi tìm thế nào cũng không tìm ra tung tích của cậu.” Người phụ nữ bưng mặt Mại Vu, vừa dịu dàng chà xát vừa hôn khẽ.
“Xin lỗi ạ, vì sau đó bị người khác lôi đi…” Vẻ mặt Mại Vu đầy xấu hổ nhìn dì nhiệt tình trước mặt, chợt nhớ ra bà rất giống với ai rồi.
-Dì trước mắt, bộ dạng rất giống Hoàng Huyền!
“Bị người khác… Có phải là tiểu tử thối Hoàng Huyền kia không?” Mắt phượng lóe lên, khóe miệng người phụ nữ này có vài phần tương tự Hoàng Huyền khẽ nhếch lên.
Mại Vu gật đầu, nhắc tới Hoàng Huyền, đôi mắt anh mở to: “Sao dì lại biết Huyền Huyền?”
Người phụ nữ chứng kiến vẻ mặt hưng phấn của Mại Vu, không kiềm chế được bật cười… Đứa nhỏ này thật sự ngốc đến đáng yêu! Câu trả lời tại sao mình lại quen biết Hoàng Huyền không phải rất rõ ràng à? Vì bà ta là…. “Nhóc con, tên ta Thu Chỉ, là mẹ của Hoàng Huyền!”
Mại Vu vừa nghe thấy dại ra, trong đầu dường như đột nhiên phản ứng kịp –
“Dì, dì chính là mẹ Huyền Huyền?” Choáng váng một lúc, Mại Vu sớm nên nghĩ tới, bộ dạng dì rất giống Hoàng Huyền, nếu suy nghĩ kỹ chắc cũng có thể đoán ra được bà là mẹ Hoàng Huyền!
A a! Vậy anh bây giờ anh đúng là gặp mẹ vợ à?
Vội điều chỉnh tư thế ngồi thẳng, Mại Vu cầm đôi tay xinh đẹp của Thu Chỉ, khó có khi cố gắng làm bộ dạng của mình thoạt nhìn tinh anh tiêu sái.
“Xin chào mẹ vợ, con là người yêu Huyền Huyền, tên Mại Vu.” Mại Vu mỉm cười, trong lòng vô cùng căng thẳng……..
Thu Chỉ nhìn người đàn ông đột nhiên thay đổi thái độ, cười hì một tiếng, thiếu chút nữa cười ngã xuống đất… Sao đáng yêu như vậy chứ!
Mại Vu nhìn bộ dạng người phụ nữ trước mắt nhịn cười đến đỏ mặt, trong lòng lạnh lẽo, anh nói gì sai sao? Hu hu! Nhưng vậy sẽ tạo ấn tượng xấu cho mẹ vợ tương lai rồi đúng không?
“Dì đang cười gì vậy?” Vẻ mặt Mại Vu bối rối nhìn Thu Chỉ, nhìn người cười đến đau sốc hông, hu hu…. Xem ra có thể để lại ấn tượng xấu rồi.
“Không…. Không có việc gì.” Thu Chỉ phất tay, khoa trương lau khóe mắt.
Đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu…. Chuyện này nên làm thế nào bây giờ? Trước kia còn ném cho Hoàng Huyền mấy lời ác độc, nói bà sẽ dùng thủ đoạn ác liệt đối phó với Mại Vu, bây giờ thế này, bà đối phó thế nào?
“Dì….” Nhẹ giọng thở dài, Mại Vu cũng không biết bây giờ nên làm gì cho phải, đành phải chờ Thu Chỉ cười đủ rồi tiếp tục câu chuyện giữa họ.
Một lúc lâu sau Thu Chỉ mới ngưng cười, ổn định hơi thở nhìn Mại Vu.
“Ừ….. Có thể gọi con là Vu Vu không? Đứa nhóc?”
Mại Vu gật đầu, mặc dù tên Vu Vu gần như chỉ có Hoàng Huyền mới có thể gọi, nhưng nếu dì Thu Chỉ này là mẹ Hoàng Huyền, vậy thì cũng không sao!
“Vu Vu, con biết hôm nay ta tới tìm con là muốn làm gì không?” Thu Chỉ cầm lại tay Mại Vu, sau đó thấy vẻ mặt đối phương nghi hoặc lắc đầu.
Đã không thể nào chọn thủ đoạn độc ác, vậy bây giờ chỉ có thể làm như thế này….?
“Là như vậy, ta muốn con rời khỏi Hoàng Huyền….” Giọng điệu đột nhiên lạnh xuống, Thu Chỉ không thể không hung ác hạ quyết tâm dùng giọng điệu này nói chuyện với Mại Vu, dù sao vẫn phải nói…….
“À! Tại sao?” Toàn thân chấn động, Mại Vu nhìn người phụ nữ yêu cầu anh rời khỏi Hoàng Huyền, muốn anh rời khỏi Hoàng Huyền… Điều này sao có thể?
“Vu Vu, nghe đây, Hoàng Huyền không giống với con, trách nhiệm cả nhà họ Hoàng chúng ta bây giờ đều đặt trên người nó, con cũng biết, thân là mẹ ta đây, bây giờ vẫn hi vọng nó có thể sớm lấy vợ sinh cháu cho ta, nhưng nó cùng với con… Con là đàn ông, lại không sinh được em bé… Cho nên không còn cách nào khác, ta muốn con rời khỏi nó!” Thu Chỉ sờ mặt đối phương, hết sức có thể muốn trấn an Mại Vu.
Nếu như bà ta đoán đúng thì…. Mại Vu thật lòng yêu Hoàng Huyền, đã như vậy, vì tương lai của Hoàng Huyền sẽ ngoan ngoãn rời khỏi Hoàng Huyền, còn đứa bé đáng yêu này –
Thu Chỉ nhìn vẻ mặt Mại Vu sắp khóc khi nghe bà ta nói chuyện, đáy lòng không khỏi thương tiếc.
……. Đáng thương quá…. Bộ dạng lại còn đáng yêu…..
Đợi sau khi Mại Vu rời khỏi Hoàng Huyền, bà ta nhất định phải nghĩ hết các biện pháp an ủi đứa bé đáng yêu này mới được, đến lúc đó sẽ kéo cậu ấy về bên cạnh làm bạn trai nhỏ, dù sao bộ dạng con trai bà ta cũng giống bà ta, phương pháp dời tình cảm như vậy nhất định rất có tác dụng.
LQĐÔN
Ngay lúc Thi Chỉ suy nghĩ triển khai từng bước thực hiện kế hoạch thì Mại Vu bỗng ngẩng đầu, nước mắt tức tốc rớt xuống, đoạn hét to một tiếng, “Con mới không cần!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất