Chương 67
Rim: chương này sẽ khiến cho các nàng bị bất ngờ cho xem:v
________
“Anh biết yêu là cái gì sao?”
Sợ Oropesa Seth không nghe thấy, Khải Nhạc lặp lại lần nữa, đưa mắt nhìn Oropesa Seth ánh mắt chứa nhiều phức tạp.
“Yêu? Em tại sao lại hỏi điều này? Em không phải khinh thường tình yêu sao?”
Oropesa Seth buông mạnh tay Khải Nhạc ra, áp lực cùng buồn bực khiến cho hắn gầm nhẹ lên tiếng, hắn không cho rằng với tính cách lạnh lùng của Khải Nhạc, sẽ vô cớ hỏi cái này, cho dù hỏi cũng đơn giản là một màn trào phúng mà thôi.
Không rõ, thật sự không rõ, cậu đến cùng lại muốn làm cái gì…
“Em có phải hay không lại muốn cười nhạo ta không hiểu yêu là gì, không biết cái gì là yêu, còn luôn miệng nói yêu em đúng không? Em yên tâm, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ nói ba chữ ‘Ta yêu em’ với em nữa.”
Khải Nhạc như vậy khiến cho hắn không hiểu, những suy đoán càng làm cho hắn sợ hãi và vô lực, Oropesa Seth chỉ có thể dùng rống giận để che dấu bất an của chính mình.
“Không ──!”
Một tiếng kinh hô thốt ra, Khải Nhạc bàng hoàng về nghiêng người về phía trước duỗi hai tay ra hướng về phía Oropesa Seth.
“Khải! Em…”
Lúc Oropesa Seth nghe thấy âm thanh Khải Nhạc hô chữ ‘Không’, không thể phủ nhận, tâm của hắn bị một lực nào đó nặng nề mà rủ xuống, nghênh nhìn lấy ánh mắt Khải Nhạc bất lực cùng bức thiết, dường như phải bắt được hai tay của hắn, hắn do dự, khuôn mặt cương nghị toàn bộ đường cong cũng bắt đầu chậm rãi hòa hoãn, hắn còn có thể nghĩ rằng Khải Nhạc khác thường là bởi vì hắn sao? Hắn có thể hiểu được cậu duỗi hai tay ra là vì cần hắn không?
“Bội! Không muốn, đừng nói không yêu tôi… đừng nói không yêu tôi được không?”
Thật lâu không được Oropesa Seth đáp lại, Khải Nhạc giống như một hài tử bất lực bắt đầu nức nở, duỗi hai tay ra trên không trung vung vẩy vẩy.
Không muốn! Đừng nói không yêu cậu nữa! Cậu thừa nhận cậu cũng sớm đã động tâm, có lẽ thời điểm lần thứ nhất gặp mặt cậu cũng đã động tâm, chỉ là tính ích kỷ cùng lạnh lùng che mắt tâm của cậu, cậu cho là mình có thể chịu được khi mất đi tình yêu, nhưng mà cậu nghĩ lầm rồi, với loại mềm mại sau này, có ai còn có thể kỳ vọng cảm giác lạnh như băng cơ chứ?
Cậu thừa nhận chính mình sai rồi, như lời của Tác Baker, nếu như yêu lại có nhiều cố kỵ như vậy…, cái kia cũng không phải là yêu rồi, cậu tại sao một mực muốn áp lực chính mình, tại sao không thử tiếp nhận? Cái gì là tự do? Cái gì là trở về? Tất cả chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi.
Thời khắc Oropesa Seth nói không còn yêu cậu nữa, cậu cảm giác toàn bộ thế giới của mình đều hỏng mất rồi, cậu tại sao muốn đem tình yêu này gạt đi như trở bàn tay thế này? Huống hồ đây có lẽ là tình cảm chân thành duy nhất trong cả đời này, cậu chưa từng có cảm giác như vậy, chưa từng có…
Cậu đã nghĩ thông suốt, thật sự nghĩ thông suốt rồi.
Đừng nói không yêu cậu, không muốn!
“Khải! Em… Nói cái gì?”
Có lẽ là trải qua khiếp sợ, Oropesa Seth nhất thời có chút nghẹn lời.
“Bội! Tôi biết là tôi sai rồi, tôi không nên lừa gạt anh, tôi nói không yêu anh nhưng thật ra là nói dối anh, tôi yêu anh, thật sự, tôi thật sự yêu anh, nhưng mà loại tình yêu này khiến cho tôi phải sợ, tôi cho tới bây giờ không có cảm thụ qua cảm giác như vậy, từ nhỏ tôi chỉ một thân một mình, tôi không biết cái gì là tình nhân, tình bạn, kể cả tình yêu, thời điểm đối mặt với tình yêu, cái loại rung động này quá mức cường liệt rồi, cái loại cảm giác hạnh phúc này quá không chân thực rồi, tôi thật sự rất sợ mất đi cảm giác như vậy, cho nên tôi một mực không dám đối mặt với nó, tôi bắt đầu bối rối, bắt đầu trốn tránh, thậm chí bắt đầu lừa gạt mình, đồng thời cũng lừa gạt anh, tôi cho rằng chỉ cần tôi chạy trốn cảm giác như vậy, tôi liền có thể trở về chính mình của lúc trước. Nhưng mà tôi dốc sức liều mạng trốn vẫn không thể nào chạy khỏi tình cảm này, tôi cách anh càng xa, tâm lại càng nhớ anh, tôi thật sự rất sợ! Tôi cho rằng chỉ cần giả vờ không yêu anh, đồng thời cũng nghĩ cách khiến cho anh không yêu tôi nữa, hết thảy đều sẽ trở về bình thường, nhưng… Sự thật là tôi nghĩ lầm rồi, thời điểm anh nói không yêu tôi, cả trái tim của tôi liền nguội lạnh, giống như bị ai lấy mất… Khục khục… Bội, tôi thật sự sai rồi, cầu anh đừng nói không yêu tôi…”
________
“Anh biết yêu là cái gì sao?”
Sợ Oropesa Seth không nghe thấy, Khải Nhạc lặp lại lần nữa, đưa mắt nhìn Oropesa Seth ánh mắt chứa nhiều phức tạp.
“Yêu? Em tại sao lại hỏi điều này? Em không phải khinh thường tình yêu sao?”
Oropesa Seth buông mạnh tay Khải Nhạc ra, áp lực cùng buồn bực khiến cho hắn gầm nhẹ lên tiếng, hắn không cho rằng với tính cách lạnh lùng của Khải Nhạc, sẽ vô cớ hỏi cái này, cho dù hỏi cũng đơn giản là một màn trào phúng mà thôi.
Không rõ, thật sự không rõ, cậu đến cùng lại muốn làm cái gì…
“Em có phải hay không lại muốn cười nhạo ta không hiểu yêu là gì, không biết cái gì là yêu, còn luôn miệng nói yêu em đúng không? Em yên tâm, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ nói ba chữ ‘Ta yêu em’ với em nữa.”
Khải Nhạc như vậy khiến cho hắn không hiểu, những suy đoán càng làm cho hắn sợ hãi và vô lực, Oropesa Seth chỉ có thể dùng rống giận để che dấu bất an của chính mình.
“Không ──!”
Một tiếng kinh hô thốt ra, Khải Nhạc bàng hoàng về nghiêng người về phía trước duỗi hai tay ra hướng về phía Oropesa Seth.
“Khải! Em…”
Lúc Oropesa Seth nghe thấy âm thanh Khải Nhạc hô chữ ‘Không’, không thể phủ nhận, tâm của hắn bị một lực nào đó nặng nề mà rủ xuống, nghênh nhìn lấy ánh mắt Khải Nhạc bất lực cùng bức thiết, dường như phải bắt được hai tay của hắn, hắn do dự, khuôn mặt cương nghị toàn bộ đường cong cũng bắt đầu chậm rãi hòa hoãn, hắn còn có thể nghĩ rằng Khải Nhạc khác thường là bởi vì hắn sao? Hắn có thể hiểu được cậu duỗi hai tay ra là vì cần hắn không?
“Bội! Không muốn, đừng nói không yêu tôi… đừng nói không yêu tôi được không?”
Thật lâu không được Oropesa Seth đáp lại, Khải Nhạc giống như một hài tử bất lực bắt đầu nức nở, duỗi hai tay ra trên không trung vung vẩy vẩy.
Không muốn! Đừng nói không yêu cậu nữa! Cậu thừa nhận cậu cũng sớm đã động tâm, có lẽ thời điểm lần thứ nhất gặp mặt cậu cũng đã động tâm, chỉ là tính ích kỷ cùng lạnh lùng che mắt tâm của cậu, cậu cho là mình có thể chịu được khi mất đi tình yêu, nhưng mà cậu nghĩ lầm rồi, với loại mềm mại sau này, có ai còn có thể kỳ vọng cảm giác lạnh như băng cơ chứ?
Cậu thừa nhận chính mình sai rồi, như lời của Tác Baker, nếu như yêu lại có nhiều cố kỵ như vậy…, cái kia cũng không phải là yêu rồi, cậu tại sao một mực muốn áp lực chính mình, tại sao không thử tiếp nhận? Cái gì là tự do? Cái gì là trở về? Tất cả chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi.
Thời khắc Oropesa Seth nói không còn yêu cậu nữa, cậu cảm giác toàn bộ thế giới của mình đều hỏng mất rồi, cậu tại sao muốn đem tình yêu này gạt đi như trở bàn tay thế này? Huống hồ đây có lẽ là tình cảm chân thành duy nhất trong cả đời này, cậu chưa từng có cảm giác như vậy, chưa từng có…
Cậu đã nghĩ thông suốt, thật sự nghĩ thông suốt rồi.
Đừng nói không yêu cậu, không muốn!
“Khải! Em… Nói cái gì?”
Có lẽ là trải qua khiếp sợ, Oropesa Seth nhất thời có chút nghẹn lời.
“Bội! Tôi biết là tôi sai rồi, tôi không nên lừa gạt anh, tôi nói không yêu anh nhưng thật ra là nói dối anh, tôi yêu anh, thật sự, tôi thật sự yêu anh, nhưng mà loại tình yêu này khiến cho tôi phải sợ, tôi cho tới bây giờ không có cảm thụ qua cảm giác như vậy, từ nhỏ tôi chỉ một thân một mình, tôi không biết cái gì là tình nhân, tình bạn, kể cả tình yêu, thời điểm đối mặt với tình yêu, cái loại rung động này quá mức cường liệt rồi, cái loại cảm giác hạnh phúc này quá không chân thực rồi, tôi thật sự rất sợ mất đi cảm giác như vậy, cho nên tôi một mực không dám đối mặt với nó, tôi bắt đầu bối rối, bắt đầu trốn tránh, thậm chí bắt đầu lừa gạt mình, đồng thời cũng lừa gạt anh, tôi cho rằng chỉ cần tôi chạy trốn cảm giác như vậy, tôi liền có thể trở về chính mình của lúc trước. Nhưng mà tôi dốc sức liều mạng trốn vẫn không thể nào chạy khỏi tình cảm này, tôi cách anh càng xa, tâm lại càng nhớ anh, tôi thật sự rất sợ! Tôi cho rằng chỉ cần giả vờ không yêu anh, đồng thời cũng nghĩ cách khiến cho anh không yêu tôi nữa, hết thảy đều sẽ trở về bình thường, nhưng… Sự thật là tôi nghĩ lầm rồi, thời điểm anh nói không yêu tôi, cả trái tim của tôi liền nguội lạnh, giống như bị ai lấy mất… Khục khục… Bội, tôi thật sự sai rồi, cầu anh đừng nói không yêu tôi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất