Chương 68
Ngày đầu tiên của năm mới, Sở Dụ hiếm lắm mới dậy sớm.
Cậu ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt buồn ngủ lờ mờ, ngáp một cái, lại đẩy Lục Thời, "Anh Lục, dậy thôi, dậy thôi, nghe nói ngày đầu tiên của năm mới mà ngủ nướng, vậy cả năm đều ngủ nướng đấy! Anh không muốn ngày ngày đi học muộn đấy chứ? Dậy, dậy thôi!"
Chưa đẩy được hai cái, cổ tay đột nhiên bị nắm kéo xuống, Sở Dụ ngồi không vững, ngã xuống giường.
Lục Thời kéo người vào trong lòng, hôn lên trán cậu, giữa mày còn mang chút cáu kỉnh, thuận theo lời của Sở Dụ, "Ngủ với anh Lục của em thêm một lát."
Nói xong, chăn bị tung lên, đắp lên người.
Ý chí của Sở Dụ rất cứng rắn, tiếp tục nói, "Tuy rằng ở trong chăn rất ấm, nhưng vẫn phải dậy thôi! Chúng ta đi ăn sáng, em đọc truyện tranh, anh làm đề, ngày đầu của năm mới..."
"Sở Dụ."
Lục Thời khép hờ mi mắt, hơi mất kiên nhẫn.
Sở Dụ dừng lại, còn có chút chờ mong nghĩ, lẽ nào Lục Thời muốn nổi nóng với cậu? Hoặc là đánh một trận trên giường?
Nghĩ như vậy, cậu còn có chút thích thú!
Không ngờ rằng giây tiếp theo, Lục Thời hôn tới.
Môi chạm môi, rất mềm.
Một lúc sau, xác định Sở Dụ im lặng rồi, Lục Thời mới ôm người cẩn thận, "Ngoan một chút, ngủ đi."
Sở Dụ bị hôn có chút mơ màng, tâm tư không nghe sai bảo đồng ý, "Được, được."
Vì thế hai người cùng nhau ngủ nướng qua buổi sáng đầu năm mới.
Ngủ lại một giấc thoải mái, Sở Dụ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu trực tiếp vùi đầu vào ngực Lục Thời, "Ồn quá....."
Lẩm bẩm xong, phát hiện Lục Thời đứng dậy rời giường, đi mở cửa.
Vửa đẩy cửa ra, Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi đã chen nhau xông vào, lại vội vàng đóng cửa lại.
"Ôi đậu má, thời tiết hôm nay lại giảm xuống thêm mấy độ, lạnh như chó! Toàn bộ dựa vào tinh thần để chống rét, ý chí của em sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!"
Rạng sáng Lục Thời mới đi ngủ, bị đánh thức vẻ mặt còn hơi lạnh, "Có chuyện gì?"
Chúc Tri Phi lạnh tới mức giậm chân tại chỗ, "Anh Lục anh ngủ quên luôn rồi hả? Không phải đã nói là Thạch Đầu thi đấu, chúng ta phải đi cổ vũ nó sao?"
Sở Dụ từ trong phòng ngủ gào lên một tiếng, "Tôi không quên! Trận đấu diễn ra vào lúc một giờ chiều!"
Ngụy Quang Lỗi vui vẻ, "Cậu chủ nhỏ đúng là anh em tốt!"
Đi tới quán lẩu ăn trưa trước, bốn người quay đầu đi tới Game Center lớn nhất ở gần đường Thanh Xuyên.
Ông chủ đang ở cổng Game Center, treo một tấm biểu ngữ lớn màu đỏ thẫm, vô cùng vui vẻ, bên trên viết tám chữ lớn "Cuộc thi gắp thú bông lần thứ ba".
Ngoài cửa còn dựng một tấm biển, nội dung viết vô cùng chính đáng, cái gì mà chúc mừng ngày tết Nguyên Đán, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, tóm lại là toàn bộ giảm giá còn 88%.
Trên mặt Ngụy Quang Lỗi có vết sẹo, da lại ngăm đen, đầu đinh, thoạt nhìn rất không dễ chọc. Khi không nói không cười, mọi người đều cảm thấy cậu giống như lão đại từ đâu tới, nhao nhao nhường đường.
Xuyên qua đám người, Ngụy Quang Lỗi đập tờ tiền mười tệ "rầm" lên bàn, "Tôi muốn báo danh thi đấu!"
Ánh mắt ông chủ quét qua vết sẹo trên mặt Ngụy Quang Lỗi, vội vàng nói, "Được! Đương nhiên có thể! Mời, mời anh!"
Sở Dụ, Lục Thời và Chúc Tri Phi đứng ở bên ngoài, nhìn tình hình bên trong.
Chúc Tri Phi đẩy gọng kính, "Tại sao em nhìn Thạch Đầu, thế nào cũng luôn cảm thấy khí thế toàn thân nó như hổ bao trùm vạn dặm? Chắc chắn nó có thể lấy hạng nhất nhỉ?"
Nói xong, lại chỉ chỉ những tuyển thủ xếp hàng sau Ngụy Quang Lỗi chờ báo danh, "Mấy người đằng sau kia, lớn nhất cũng không vượt qua trung học, nhỏ nhất nhất định còn đang học tiểu học, nếu như thua rồi, mỗi quán sửa xe đều có thể lấy Thạch Đầu ra cười nhạo một trận! Còn phần em, em sẽ cười nhạo cậu ta hai mươi năm!"
"Có lẽ có thể lấy hạng nhất."
Sở Dụ lại do dự, "Nói thì nói như vậy, nhưng sao tôi lại luôn có chút....dự cảm không lành nhỉ?"
Một rưỡi, cuộc thi bắt đầu, Ngụy Quang Lỗi xắn tay áo lên, đừng đằng trước máy gắp thú, còn làm một thế trung bình tấn vững vàng.
Ông chủ làm trò, cầm microphone bắt đầu thuyết minh.
"Bây giờ, tuyển thủ số một của chúng ta đã xung trận lên trước, anh dũng không biết sợ tiên phong cầm lấy cần điều khiển! Đây chính là thời khắc động lòng người cỡ nào! Đây chính là thời khắc làm cho người khác say mê tới mức nào! Đây chính là sức hấp dẫn của thi đấu thể thao......"
Sở Dụ nghe một lát, "Tôi cảm thấy ông chủ này, nên thuyết minh cho thi đấu điện tử mới đúng!"
Chúc Tri Phi cũng bị khí thế của ông chủ làm kinh ngạc, "Ha ha ha đúng! Gắp thú bông không cần thuyết minh sục sôi dâng trào như vậy!"
Cuộc thi đã tiến hành hai mươi phút, Ngụy Quang Lỗi gắp được bốn con gấu bông, thất bại thảm hại.
"....Nhìn tuyển thủ số một của chúng ta, đứng ở trước máy gắp thú, bóng lưng thê lương! Lần này thất bại không sao cả, để chúng ta rơi lệ trên sàn đấu, năm sau lại tới!"
"Cút cmnđ năm sau tới cái gì."
Ngụy Quang Lỗi thấp giọng lẩm bẩm, lại buông cần điểu khiển ra, nhìn thấy bốn con thú bông mà mình gắp được, trong đôi mắt to của mỗi con, dường như đang mang theo kinh bỉ nhìn cậu.
Nghiêng đầu nhìn về hạng nhất đứng bên cạnh mình – một học sinh tiểu học đeo kính gọng đen.
"Nhóc học lớp mấy rồi?"
Nhóc tiểu học có chút sợ hãi, nuốt nước miếng, trả lời, "Lớp bốn."
Ngụy Quang Lỗi vươn tay, vỗ vỗ lên vai nhóc tiểu học, "Lớp bốn, phải ở trường chăm chỉ học tập, làm nhiều bài tập về nhà, lên lớp học thêm, biết chưa?"
Đi ra từ Game Center, Chúc Tri Phi là người đầu tiên cười lớn "Ha ha ha". Sở Dụ cũng không nhịn được, túm lấy cánh tay Lục Thời cười sốc hông.
"Đậu má, ông chủ kia còn cho rằng mày muốn cho nhóc kia một chưởng, vội vàng cho mày bốn con thú bông, trấn an cơn giận giữ của anh đại khi thua trận, rồi tống tiễn mày đi ha ha ha!"
Sở Dụ đợi Chúc Tri Phi nói xong, cũng học theo ngữ khí của Ngụy Quang Lỗi, "Học sinh tiểu học, nên chăm chỉ học tập, tham gia thi đấu giành hạng nhất của anh mày làm gì?!"
Ngụy Quang Lỗi trừng mắt nhìn, "Cười cười cười, mỗi người một con còn chưa đủ để chặn miệng mấy người sao?"
Tay Chúc Tri Phi vỗ lên vai Ngụy Quang Lỗi, "Được, được, được, không cười nữa! Thạch Đầu chịu xỉ nhục bại dưới tay học sinh lớp ba tiểu học, có muốn uống lon bia để biểu đạt chí lớn chưa thành không?"
"Lớp bốn! Con mẹ nó ai lớp ba!"
Ngụy Quang Lỗi đẩy tay Chúc Tri Phi ra, nhìn Lục Thời một tay xách thú bông, một tay cầm tay Sở Dụ, "Anh Lục uống không?"
"Ừ, uống." Lục Thời lại thêm một câu, "Đừng buồn, năm sau lại tới."
Sở Dụ thêm một đao, "Thạch Đầu có thể khổ luyện kỹ thuật, tranh thủ năm sau đánh bại học sinh tiểu học lớp năm!"
"Có còn là anh em không?"
Ngụy Quang Lỗi lại làm động tác dùng đao đâm vào ngực, "Anh Lục, anh có quản hay không?"
Lục Thời, "Không quản, tùy cậu ấy vui vẻ."
Ngụy Quang Lỗi: "...."
Tới một quán quen, mua mấy lon bia, bốn người cùng nhau tới bên bờ sông Thanh Xuyên.
Bờ sông gió lớn, Chúc Tri Phi run rẩy, "Ôi đậu, Thạch Đầu, không phải mày chỉ thua một trận gắp thú bông thôi sao, đến mức suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng chạy tới bờ sông tự sát sao?"
Ngụy Quang Lỗi nhấc chân đạp vào chân Chúc Tri Phi, dọa Chúc Tri Phi vội vàng trốn sang bên cạnh, miệng kêu gào, "Trừ nhảy sông ra, tao chẳng tìm được lý do nào khác có thể làm cho mày kéo bọn tao tới bờ sông để đóng băng như chim cút cả!"
Sở Dụ trực tiếp đút tay vào túi áo khoác Lục Thời sưởi ấm, "Còn có còn có, Thạch Đầu muốn dùng nước mắt tẩy sông Thanh Xuyên!"
Bị gió thổi xuyên tim lạnh, Ngụy Quang Lỗi cũng có chút hối hận khi tới bờ sông, nhưng mà...tới cũng tới rồi.
Cậu vô cùng kiên định kéo người ngồi xuống một hàng bên bờ sông Thanh Xuyên, lại lấy bia trong túi nhựa ra.
Mọi người đều là Thuần Sinh (1), mỗi Sở Dụ là uống bia dứa.
Cậu cũng không chọn, bia dứa thì bia dứa, dù sao cũng có một chữ bia.
Mấy ngày hôm trước Ngụy Quang Lỗi bận rộn trong quán sửa xe gặp được một khách hàng kì lạ, lại đắc ý bản thân học xong một kỹ thuật sửa xe mới.
Chúc Tri Phi cũng tấm tắc hùa theo, đột nhiên nhớ tới một câu đề, vội vàng hỏi Lục Thời.
Nghe Lục Thời giảng đề cẩn thận tỉ mỉ cho Chúc Tri Phi, Sở Dụ ôm thú bông, nhìn mặt sông, không nhịn được cười lên.
Cậu thích cuộc sống như thế này.
Tết Nguyên Đán vừa qua, thời gian đột nhiên trôi qua nhanh hơn trước.
Theo thời gian từng tờ, từng tờ đề thi các mộn xếp chồng thành tập, dường như chỉ nháy mắt, đã tới kỳ thi cuối kỳ.
Một ngày trước kỳ thi, Mộng Ca gửi lời mời, "Quán Hương Tạ Lệ Xá ở con đường ẩm thực bên ngoài bán ra phần ăn một trăm năm mươi, hay là trưa chúng ta qua đó ăn cơm? Kiếm chút may mắn!"
Sở Dụ khó hiểu, "Tại sao ăn rồi lại có thể kiếm vận may?"
"Giáo hoa, cậu nhìn này, một phần đồ ăn một trăm năm mươi, ăn xong lại bước gần điểm tối đa hơn một chút! Cậu suy nghĩ thêm đi, có phải là rất có lý không!"
Sở Dụ cảm thấy những thứ đó đều là mê tín! Nhưng cậu vẫn khuất phục trước nguyện vọng tốt đẹp của mọi người, cùng nhau đi ăn.
Buổi chiều học xong tiết học cuối cùng của học kỳ này, trong lớp bắt đầu kê lại bàn ghế. Tiếng chân bàn ma sát mặt đất, làm cho tai người ta khó chịu.
Sở Dụ ngồi ở bàn cuối cùng, kê bàn ghế không quá tiện.
Cậu ngồi xổm dưới đất, lấy đồ bên trong ngăn bàn ra, sau đó cậu phát hiện, sự kiện ly kỳ mỗi học kỳ lại xuất hiện rồi.
Rõ ràng cậu có cả đống bút, bây giờ tổng cộng chỉ tìm được một cái nắp bút. Còn như tẩy hay gì đó, sớm chẳng còn bóng dáng từ tám trăm năm trước rồi.
Thấy trên bàn học Lục Thời có mấy cái bút, Sở Dụ vươn tay lấy một cái, quay một vòng trên tay, "Tôi trưng dụng! Cậu sẽ không cho đấy chứ?"
Lục Thời buông mi nhìn cậu, đột nhiên sát lại gần, ngữ khí chậm rì rì nói một câu, "Người cũng là của cậu."
Sở Dụ sợ hãi gì nhất?
Sợ hãi nhất chính là Lục Thời ngẫu nhiên lại trở nên thế này. Lời nói đều rất bình thường, không hề ngu ngốc nhưng lại làm cho trái tim Sở Dụ ngứa ngáy không chịu được.
Buổi tối tắm xong, Sở Dụ mặc áo ngủ bằng nhung mềm mại, đặt tay lên người Lục Thời, đợi Lục Thời cắt móng tay cho cậu.
Đèn bàn không đủ sáng, Lục Thời sợ cắt đau Sở Dụ, anh đứng dậy, mở đèn trần lên.
Bấm móng tay là của Sở Dụ, màu kẹo đường, bên trên có đính đồ trang trí hình giọt nước.
Ngón tay Lục Thời cầm lấy bấm móng tay, đường cong rõ ràng, rất đẹp.
Sở Dụ nhìn một lần, rồi lại nhìn thêm mấy lần, cuối cùng không nhịn được, cúi đầu hôn lên mu bàn tay Lục Thời cùng với khớp xương nhô lên. Hôn xong, còn giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, ngồi lại cẩn thận.
"Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, khi tôi mới thức tỉnh tật xấu hút máu kia, móng tay và tóc đều mọc rất nhanh! Khi đó, mỗi ngày đều phải cắt móng tay, một ngày không cắt sẽ giống như vuốt của quái thú nhỏ. Tóc cũng vậy, có lẽ là một tuần không cắt, tóc sẽ dài tới eo!"
Sở Dụ chống cằm, "Nhưng không được bao lâu, lại khôi phục như bình thường, làm tôi cảm thấy mình như thực vật đang ở trong thời kỳ sinh trưởng mạnh, trưởng thành rồi sẽ dừng lại."
Lục Thời rất chuyên tâm cắt móng tay cho Sở Dụ, cắt xong móng tay của ngón trỏ rồi anh mới mở miệng ra nói, "Có phải rất sợ hãi không?"
"Ừ, ban đầu không chú ý, sau này lại sợ hãi, nhưng mà,"
"Nhưng mà sao?"
"Nhưng mà sau này cậu nói với tôi, bảo tôi đừng sợ, tôi thật sự không sợ nữa."
Có lẽ không thể dùng lời nào để hình dung chính xác rốt cuộc là cảm giác thế nào, nhưng Sở Dụ đoán rằng, cho dù là rất lâu, rất lâu sau này, cậu vẫn sẽ nhớ rõ ràng buổi tối ngày hôm đó, Lục Thời ngồi bên cạnh cậu, nói với cậu, đừng sợ.
Trong lòng đột nhiên dâng trào xúc động, Sở Dụ kéo ngón tay ra, nhào lên người Lục Thời. Không khống chế được sức lực, ngay cả chiếc ghế mà Lục Thời ngồi cũng bị đẩy về sau một đoạn.
Lục Thời ôm chắc lấy người, quăng bấm móng tay trong tay đi, còn chưa kịp nói gì, Sở Dụ đã cắn chuẩn lên môi anh.
Động tác vừa hung hãn vừa mạnh mẽ, giống như con mèo nhỏ bị kích thích.
Môi Lục Thời bị hôn phát ngứa, khóe môi tràn ra ý cười, "Gấp như thế?"
Sở Dụ không có tâm tư trả lời.
Cậu phát hiện, hôn là một trong những chuyện đẹp nhất trên thế gian này.
Rất nhiều tâm tình không thể dùng ngôn ngữ thể hiện chính xác, rất nhiều tình cảm không thể biểu đạt rõ ràng.
Nhưng hôn có thể.
Cậu thật sự rất thích một người.
Sở Dụ lại hôn sâu hơn không ít, Lục Thời dung túng cậu, mặc cậu hôn thế nào.
Chẳng được bao lâu, Sở Dụ mút môi Lục Thời, ngược lại làm toàn thân mình như nhũn ra.
Lúc này, tay Lục Thời nâng mông cậu lên, bế thẳng cậu dậy.
Sở Dụ giật mình, vội vàng bám lấy người Lục Thời, "Lục Thời, cậu làm gì vậy?"
Lục Thời ôm lấy người, bước mấy bước tới cửa, "Tắt đèn."
Sở Dụ không hiểu, nhưng vẫn nghe lời tắt đèn đi.
Tầm mắt rơi vào bóng tối, đôi mắt còn chưa thích ứng được, không nhìn thấy gì cả.
Không hề có dấu hiệu nào báo trước, Sở Dụ bị đặt lên cửa.
Hô hấp của Lục Thời xâm nhập lại gần, thậm chí còn cố ý ngậm lấy tai Sở Dụ, "Như vậy có phải càng kích thích hơn không?"
Bên ngoài cửa là hành lang, phòng của Lục Thời là căn phòng thứ hai từ trong ra, bên ngoài có lẽ sẽ không có người đi qua, nhưng Sở Dụ vẫn vô thức căng thẳng.
"Lục Thời..."
Đúng lúc này, cách vách đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của Mộng Ca, "Giáo hoa, cậu có đây không?"
Sống lưng Sở Dụ cứng lại.
Lục Thời lại rất thích phản ứng của cậu, thong thả hôn dọc theo bên gáy Sở Dụ, cuối cùng dừng lại ở khóe môi.
Bên ngoài, Mộng Ca vẫn còn đang gõ cửa phòng bên cạnh, phát hiện không có phản ứng, cậu ta lẩm bẩm, "Lẽ nào muộn thế này rồi giáo hoa còn ra ngoài đi dạo?"
Rất nhanh, cánh cửa mà Sở Dụ đang dựa vào lại truyền tới chấn động và âm thanh...Mộng Ca đang gõ cửa.
"Lục Thần, cậu có trong phòng không?"
Ngón tay Sở Dụ theo bản năng dùng sức, ôm chặt lấy lưng Lục Thời, thậm chí còn ngừng thở, sợ người bên ngoài nghe thấy tiếng động rất nhỏ của mình.
Lục Thời liếm liếm khóe môi Sở Dụ, dùng giọng mũi, "Thích không?"
Ván cửa rung động, từng tiếng gõ cửa đập vào màng tai, Sở Dụ lại cảm thấy rất nóng, thậm chí vì căng thẳng và kích động, ngón tay đều run rẩy.
Cậu trả lời rất nhỏ, "Th....thích."
Lục Thời không hài lòng, lại hỏi, "Có muốn tôi hôn cậu không?"
Anh trêu chọc bên khóe môi cậu, lại không hề có động tác tiếp theo.
Sở Dụ cảm thấy bản thân sắp điên rồi, đuôi mắt cậu ướt át, "....Muốn."
Nhớ tới xưng hô mà đêm ấy Sở Dụ gọi, con ngươi Lục Thời đen sâu thẳm, "Gọi anh, anh sẽ hôn em, được không."
Lo lắng giọng của mình bị người bên ngoài nghe thấy, nhưng lại muốn Lục Thời hôn, Sở Dụ cố gắng hết sức ép thấp giọng, run rẩy, "Anh, mau hôn em."
~~~~~~~~~~~~~~~
(1): Thuần Sinh: Tên một loại bia của Trung Quốc
Cậu ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt buồn ngủ lờ mờ, ngáp một cái, lại đẩy Lục Thời, "Anh Lục, dậy thôi, dậy thôi, nghe nói ngày đầu tiên của năm mới mà ngủ nướng, vậy cả năm đều ngủ nướng đấy! Anh không muốn ngày ngày đi học muộn đấy chứ? Dậy, dậy thôi!"
Chưa đẩy được hai cái, cổ tay đột nhiên bị nắm kéo xuống, Sở Dụ ngồi không vững, ngã xuống giường.
Lục Thời kéo người vào trong lòng, hôn lên trán cậu, giữa mày còn mang chút cáu kỉnh, thuận theo lời của Sở Dụ, "Ngủ với anh Lục của em thêm một lát."
Nói xong, chăn bị tung lên, đắp lên người.
Ý chí của Sở Dụ rất cứng rắn, tiếp tục nói, "Tuy rằng ở trong chăn rất ấm, nhưng vẫn phải dậy thôi! Chúng ta đi ăn sáng, em đọc truyện tranh, anh làm đề, ngày đầu của năm mới..."
"Sở Dụ."
Lục Thời khép hờ mi mắt, hơi mất kiên nhẫn.
Sở Dụ dừng lại, còn có chút chờ mong nghĩ, lẽ nào Lục Thời muốn nổi nóng với cậu? Hoặc là đánh một trận trên giường?
Nghĩ như vậy, cậu còn có chút thích thú!
Không ngờ rằng giây tiếp theo, Lục Thời hôn tới.
Môi chạm môi, rất mềm.
Một lúc sau, xác định Sở Dụ im lặng rồi, Lục Thời mới ôm người cẩn thận, "Ngoan một chút, ngủ đi."
Sở Dụ bị hôn có chút mơ màng, tâm tư không nghe sai bảo đồng ý, "Được, được."
Vì thế hai người cùng nhau ngủ nướng qua buổi sáng đầu năm mới.
Ngủ lại một giấc thoải mái, Sở Dụ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu trực tiếp vùi đầu vào ngực Lục Thời, "Ồn quá....."
Lẩm bẩm xong, phát hiện Lục Thời đứng dậy rời giường, đi mở cửa.
Vửa đẩy cửa ra, Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi đã chen nhau xông vào, lại vội vàng đóng cửa lại.
"Ôi đậu má, thời tiết hôm nay lại giảm xuống thêm mấy độ, lạnh như chó! Toàn bộ dựa vào tinh thần để chống rét, ý chí của em sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!"
Rạng sáng Lục Thời mới đi ngủ, bị đánh thức vẻ mặt còn hơi lạnh, "Có chuyện gì?"
Chúc Tri Phi lạnh tới mức giậm chân tại chỗ, "Anh Lục anh ngủ quên luôn rồi hả? Không phải đã nói là Thạch Đầu thi đấu, chúng ta phải đi cổ vũ nó sao?"
Sở Dụ từ trong phòng ngủ gào lên một tiếng, "Tôi không quên! Trận đấu diễn ra vào lúc một giờ chiều!"
Ngụy Quang Lỗi vui vẻ, "Cậu chủ nhỏ đúng là anh em tốt!"
Đi tới quán lẩu ăn trưa trước, bốn người quay đầu đi tới Game Center lớn nhất ở gần đường Thanh Xuyên.
Ông chủ đang ở cổng Game Center, treo một tấm biểu ngữ lớn màu đỏ thẫm, vô cùng vui vẻ, bên trên viết tám chữ lớn "Cuộc thi gắp thú bông lần thứ ba".
Ngoài cửa còn dựng một tấm biển, nội dung viết vô cùng chính đáng, cái gì mà chúc mừng ngày tết Nguyên Đán, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, tóm lại là toàn bộ giảm giá còn 88%.
Trên mặt Ngụy Quang Lỗi có vết sẹo, da lại ngăm đen, đầu đinh, thoạt nhìn rất không dễ chọc. Khi không nói không cười, mọi người đều cảm thấy cậu giống như lão đại từ đâu tới, nhao nhao nhường đường.
Xuyên qua đám người, Ngụy Quang Lỗi đập tờ tiền mười tệ "rầm" lên bàn, "Tôi muốn báo danh thi đấu!"
Ánh mắt ông chủ quét qua vết sẹo trên mặt Ngụy Quang Lỗi, vội vàng nói, "Được! Đương nhiên có thể! Mời, mời anh!"
Sở Dụ, Lục Thời và Chúc Tri Phi đứng ở bên ngoài, nhìn tình hình bên trong.
Chúc Tri Phi đẩy gọng kính, "Tại sao em nhìn Thạch Đầu, thế nào cũng luôn cảm thấy khí thế toàn thân nó như hổ bao trùm vạn dặm? Chắc chắn nó có thể lấy hạng nhất nhỉ?"
Nói xong, lại chỉ chỉ những tuyển thủ xếp hàng sau Ngụy Quang Lỗi chờ báo danh, "Mấy người đằng sau kia, lớn nhất cũng không vượt qua trung học, nhỏ nhất nhất định còn đang học tiểu học, nếu như thua rồi, mỗi quán sửa xe đều có thể lấy Thạch Đầu ra cười nhạo một trận! Còn phần em, em sẽ cười nhạo cậu ta hai mươi năm!"
"Có lẽ có thể lấy hạng nhất."
Sở Dụ lại do dự, "Nói thì nói như vậy, nhưng sao tôi lại luôn có chút....dự cảm không lành nhỉ?"
Một rưỡi, cuộc thi bắt đầu, Ngụy Quang Lỗi xắn tay áo lên, đừng đằng trước máy gắp thú, còn làm một thế trung bình tấn vững vàng.
Ông chủ làm trò, cầm microphone bắt đầu thuyết minh.
"Bây giờ, tuyển thủ số một của chúng ta đã xung trận lên trước, anh dũng không biết sợ tiên phong cầm lấy cần điều khiển! Đây chính là thời khắc động lòng người cỡ nào! Đây chính là thời khắc làm cho người khác say mê tới mức nào! Đây chính là sức hấp dẫn của thi đấu thể thao......"
Sở Dụ nghe một lát, "Tôi cảm thấy ông chủ này, nên thuyết minh cho thi đấu điện tử mới đúng!"
Chúc Tri Phi cũng bị khí thế của ông chủ làm kinh ngạc, "Ha ha ha đúng! Gắp thú bông không cần thuyết minh sục sôi dâng trào như vậy!"
Cuộc thi đã tiến hành hai mươi phút, Ngụy Quang Lỗi gắp được bốn con gấu bông, thất bại thảm hại.
"....Nhìn tuyển thủ số một của chúng ta, đứng ở trước máy gắp thú, bóng lưng thê lương! Lần này thất bại không sao cả, để chúng ta rơi lệ trên sàn đấu, năm sau lại tới!"
"Cút cmnđ năm sau tới cái gì."
Ngụy Quang Lỗi thấp giọng lẩm bẩm, lại buông cần điểu khiển ra, nhìn thấy bốn con thú bông mà mình gắp được, trong đôi mắt to của mỗi con, dường như đang mang theo kinh bỉ nhìn cậu.
Nghiêng đầu nhìn về hạng nhất đứng bên cạnh mình – một học sinh tiểu học đeo kính gọng đen.
"Nhóc học lớp mấy rồi?"
Nhóc tiểu học có chút sợ hãi, nuốt nước miếng, trả lời, "Lớp bốn."
Ngụy Quang Lỗi vươn tay, vỗ vỗ lên vai nhóc tiểu học, "Lớp bốn, phải ở trường chăm chỉ học tập, làm nhiều bài tập về nhà, lên lớp học thêm, biết chưa?"
Đi ra từ Game Center, Chúc Tri Phi là người đầu tiên cười lớn "Ha ha ha". Sở Dụ cũng không nhịn được, túm lấy cánh tay Lục Thời cười sốc hông.
"Đậu má, ông chủ kia còn cho rằng mày muốn cho nhóc kia một chưởng, vội vàng cho mày bốn con thú bông, trấn an cơn giận giữ của anh đại khi thua trận, rồi tống tiễn mày đi ha ha ha!"
Sở Dụ đợi Chúc Tri Phi nói xong, cũng học theo ngữ khí của Ngụy Quang Lỗi, "Học sinh tiểu học, nên chăm chỉ học tập, tham gia thi đấu giành hạng nhất của anh mày làm gì?!"
Ngụy Quang Lỗi trừng mắt nhìn, "Cười cười cười, mỗi người một con còn chưa đủ để chặn miệng mấy người sao?"
Tay Chúc Tri Phi vỗ lên vai Ngụy Quang Lỗi, "Được, được, được, không cười nữa! Thạch Đầu chịu xỉ nhục bại dưới tay học sinh lớp ba tiểu học, có muốn uống lon bia để biểu đạt chí lớn chưa thành không?"
"Lớp bốn! Con mẹ nó ai lớp ba!"
Ngụy Quang Lỗi đẩy tay Chúc Tri Phi ra, nhìn Lục Thời một tay xách thú bông, một tay cầm tay Sở Dụ, "Anh Lục uống không?"
"Ừ, uống." Lục Thời lại thêm một câu, "Đừng buồn, năm sau lại tới."
Sở Dụ thêm một đao, "Thạch Đầu có thể khổ luyện kỹ thuật, tranh thủ năm sau đánh bại học sinh tiểu học lớp năm!"
"Có còn là anh em không?"
Ngụy Quang Lỗi lại làm động tác dùng đao đâm vào ngực, "Anh Lục, anh có quản hay không?"
Lục Thời, "Không quản, tùy cậu ấy vui vẻ."
Ngụy Quang Lỗi: "...."
Tới một quán quen, mua mấy lon bia, bốn người cùng nhau tới bên bờ sông Thanh Xuyên.
Bờ sông gió lớn, Chúc Tri Phi run rẩy, "Ôi đậu, Thạch Đầu, không phải mày chỉ thua một trận gắp thú bông thôi sao, đến mức suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng chạy tới bờ sông tự sát sao?"
Ngụy Quang Lỗi nhấc chân đạp vào chân Chúc Tri Phi, dọa Chúc Tri Phi vội vàng trốn sang bên cạnh, miệng kêu gào, "Trừ nhảy sông ra, tao chẳng tìm được lý do nào khác có thể làm cho mày kéo bọn tao tới bờ sông để đóng băng như chim cút cả!"
Sở Dụ trực tiếp đút tay vào túi áo khoác Lục Thời sưởi ấm, "Còn có còn có, Thạch Đầu muốn dùng nước mắt tẩy sông Thanh Xuyên!"
Bị gió thổi xuyên tim lạnh, Ngụy Quang Lỗi cũng có chút hối hận khi tới bờ sông, nhưng mà...tới cũng tới rồi.
Cậu vô cùng kiên định kéo người ngồi xuống một hàng bên bờ sông Thanh Xuyên, lại lấy bia trong túi nhựa ra.
Mọi người đều là Thuần Sinh (1), mỗi Sở Dụ là uống bia dứa.
Cậu cũng không chọn, bia dứa thì bia dứa, dù sao cũng có một chữ bia.
Mấy ngày hôm trước Ngụy Quang Lỗi bận rộn trong quán sửa xe gặp được một khách hàng kì lạ, lại đắc ý bản thân học xong một kỹ thuật sửa xe mới.
Chúc Tri Phi cũng tấm tắc hùa theo, đột nhiên nhớ tới một câu đề, vội vàng hỏi Lục Thời.
Nghe Lục Thời giảng đề cẩn thận tỉ mỉ cho Chúc Tri Phi, Sở Dụ ôm thú bông, nhìn mặt sông, không nhịn được cười lên.
Cậu thích cuộc sống như thế này.
Tết Nguyên Đán vừa qua, thời gian đột nhiên trôi qua nhanh hơn trước.
Theo thời gian từng tờ, từng tờ đề thi các mộn xếp chồng thành tập, dường như chỉ nháy mắt, đã tới kỳ thi cuối kỳ.
Một ngày trước kỳ thi, Mộng Ca gửi lời mời, "Quán Hương Tạ Lệ Xá ở con đường ẩm thực bên ngoài bán ra phần ăn một trăm năm mươi, hay là trưa chúng ta qua đó ăn cơm? Kiếm chút may mắn!"
Sở Dụ khó hiểu, "Tại sao ăn rồi lại có thể kiếm vận may?"
"Giáo hoa, cậu nhìn này, một phần đồ ăn một trăm năm mươi, ăn xong lại bước gần điểm tối đa hơn một chút! Cậu suy nghĩ thêm đi, có phải là rất có lý không!"
Sở Dụ cảm thấy những thứ đó đều là mê tín! Nhưng cậu vẫn khuất phục trước nguyện vọng tốt đẹp của mọi người, cùng nhau đi ăn.
Buổi chiều học xong tiết học cuối cùng của học kỳ này, trong lớp bắt đầu kê lại bàn ghế. Tiếng chân bàn ma sát mặt đất, làm cho tai người ta khó chịu.
Sở Dụ ngồi ở bàn cuối cùng, kê bàn ghế không quá tiện.
Cậu ngồi xổm dưới đất, lấy đồ bên trong ngăn bàn ra, sau đó cậu phát hiện, sự kiện ly kỳ mỗi học kỳ lại xuất hiện rồi.
Rõ ràng cậu có cả đống bút, bây giờ tổng cộng chỉ tìm được một cái nắp bút. Còn như tẩy hay gì đó, sớm chẳng còn bóng dáng từ tám trăm năm trước rồi.
Thấy trên bàn học Lục Thời có mấy cái bút, Sở Dụ vươn tay lấy một cái, quay một vòng trên tay, "Tôi trưng dụng! Cậu sẽ không cho đấy chứ?"
Lục Thời buông mi nhìn cậu, đột nhiên sát lại gần, ngữ khí chậm rì rì nói một câu, "Người cũng là của cậu."
Sở Dụ sợ hãi gì nhất?
Sợ hãi nhất chính là Lục Thời ngẫu nhiên lại trở nên thế này. Lời nói đều rất bình thường, không hề ngu ngốc nhưng lại làm cho trái tim Sở Dụ ngứa ngáy không chịu được.
Buổi tối tắm xong, Sở Dụ mặc áo ngủ bằng nhung mềm mại, đặt tay lên người Lục Thời, đợi Lục Thời cắt móng tay cho cậu.
Đèn bàn không đủ sáng, Lục Thời sợ cắt đau Sở Dụ, anh đứng dậy, mở đèn trần lên.
Bấm móng tay là của Sở Dụ, màu kẹo đường, bên trên có đính đồ trang trí hình giọt nước.
Ngón tay Lục Thời cầm lấy bấm móng tay, đường cong rõ ràng, rất đẹp.
Sở Dụ nhìn một lần, rồi lại nhìn thêm mấy lần, cuối cùng không nhịn được, cúi đầu hôn lên mu bàn tay Lục Thời cùng với khớp xương nhô lên. Hôn xong, còn giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, ngồi lại cẩn thận.
"Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, khi tôi mới thức tỉnh tật xấu hút máu kia, móng tay và tóc đều mọc rất nhanh! Khi đó, mỗi ngày đều phải cắt móng tay, một ngày không cắt sẽ giống như vuốt của quái thú nhỏ. Tóc cũng vậy, có lẽ là một tuần không cắt, tóc sẽ dài tới eo!"
Sở Dụ chống cằm, "Nhưng không được bao lâu, lại khôi phục như bình thường, làm tôi cảm thấy mình như thực vật đang ở trong thời kỳ sinh trưởng mạnh, trưởng thành rồi sẽ dừng lại."
Lục Thời rất chuyên tâm cắt móng tay cho Sở Dụ, cắt xong móng tay của ngón trỏ rồi anh mới mở miệng ra nói, "Có phải rất sợ hãi không?"
"Ừ, ban đầu không chú ý, sau này lại sợ hãi, nhưng mà,"
"Nhưng mà sao?"
"Nhưng mà sau này cậu nói với tôi, bảo tôi đừng sợ, tôi thật sự không sợ nữa."
Có lẽ không thể dùng lời nào để hình dung chính xác rốt cuộc là cảm giác thế nào, nhưng Sở Dụ đoán rằng, cho dù là rất lâu, rất lâu sau này, cậu vẫn sẽ nhớ rõ ràng buổi tối ngày hôm đó, Lục Thời ngồi bên cạnh cậu, nói với cậu, đừng sợ.
Trong lòng đột nhiên dâng trào xúc động, Sở Dụ kéo ngón tay ra, nhào lên người Lục Thời. Không khống chế được sức lực, ngay cả chiếc ghế mà Lục Thời ngồi cũng bị đẩy về sau một đoạn.
Lục Thời ôm chắc lấy người, quăng bấm móng tay trong tay đi, còn chưa kịp nói gì, Sở Dụ đã cắn chuẩn lên môi anh.
Động tác vừa hung hãn vừa mạnh mẽ, giống như con mèo nhỏ bị kích thích.
Môi Lục Thời bị hôn phát ngứa, khóe môi tràn ra ý cười, "Gấp như thế?"
Sở Dụ không có tâm tư trả lời.
Cậu phát hiện, hôn là một trong những chuyện đẹp nhất trên thế gian này.
Rất nhiều tâm tình không thể dùng ngôn ngữ thể hiện chính xác, rất nhiều tình cảm không thể biểu đạt rõ ràng.
Nhưng hôn có thể.
Cậu thật sự rất thích một người.
Sở Dụ lại hôn sâu hơn không ít, Lục Thời dung túng cậu, mặc cậu hôn thế nào.
Chẳng được bao lâu, Sở Dụ mút môi Lục Thời, ngược lại làm toàn thân mình như nhũn ra.
Lúc này, tay Lục Thời nâng mông cậu lên, bế thẳng cậu dậy.
Sở Dụ giật mình, vội vàng bám lấy người Lục Thời, "Lục Thời, cậu làm gì vậy?"
Lục Thời ôm lấy người, bước mấy bước tới cửa, "Tắt đèn."
Sở Dụ không hiểu, nhưng vẫn nghe lời tắt đèn đi.
Tầm mắt rơi vào bóng tối, đôi mắt còn chưa thích ứng được, không nhìn thấy gì cả.
Không hề có dấu hiệu nào báo trước, Sở Dụ bị đặt lên cửa.
Hô hấp của Lục Thời xâm nhập lại gần, thậm chí còn cố ý ngậm lấy tai Sở Dụ, "Như vậy có phải càng kích thích hơn không?"
Bên ngoài cửa là hành lang, phòng của Lục Thời là căn phòng thứ hai từ trong ra, bên ngoài có lẽ sẽ không có người đi qua, nhưng Sở Dụ vẫn vô thức căng thẳng.
"Lục Thời..."
Đúng lúc này, cách vách đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của Mộng Ca, "Giáo hoa, cậu có đây không?"
Sống lưng Sở Dụ cứng lại.
Lục Thời lại rất thích phản ứng của cậu, thong thả hôn dọc theo bên gáy Sở Dụ, cuối cùng dừng lại ở khóe môi.
Bên ngoài, Mộng Ca vẫn còn đang gõ cửa phòng bên cạnh, phát hiện không có phản ứng, cậu ta lẩm bẩm, "Lẽ nào muộn thế này rồi giáo hoa còn ra ngoài đi dạo?"
Rất nhanh, cánh cửa mà Sở Dụ đang dựa vào lại truyền tới chấn động và âm thanh...Mộng Ca đang gõ cửa.
"Lục Thần, cậu có trong phòng không?"
Ngón tay Sở Dụ theo bản năng dùng sức, ôm chặt lấy lưng Lục Thời, thậm chí còn ngừng thở, sợ người bên ngoài nghe thấy tiếng động rất nhỏ của mình.
Lục Thời liếm liếm khóe môi Sở Dụ, dùng giọng mũi, "Thích không?"
Ván cửa rung động, từng tiếng gõ cửa đập vào màng tai, Sở Dụ lại cảm thấy rất nóng, thậm chí vì căng thẳng và kích động, ngón tay đều run rẩy.
Cậu trả lời rất nhỏ, "Th....thích."
Lục Thời không hài lòng, lại hỏi, "Có muốn tôi hôn cậu không?"
Anh trêu chọc bên khóe môi cậu, lại không hề có động tác tiếp theo.
Sở Dụ cảm thấy bản thân sắp điên rồi, đuôi mắt cậu ướt át, "....Muốn."
Nhớ tới xưng hô mà đêm ấy Sở Dụ gọi, con ngươi Lục Thời đen sâu thẳm, "Gọi anh, anh sẽ hôn em, được không."
Lo lắng giọng của mình bị người bên ngoài nghe thấy, nhưng lại muốn Lục Thời hôn, Sở Dụ cố gắng hết sức ép thấp giọng, run rẩy, "Anh, mau hôn em."
~~~~~~~~~~~~~~~
(1): Thuần Sinh: Tên một loại bia của Trung Quốc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất