Tội Phạm

Chương 2: QUỐC BẢO* KHU NHÀ GIAM SỐ 3.

Trước Sau
* Quốc bảo: báu vật của quốc gia.

Thiệu Quân nhíu mày, lẩm bẩm nói: ” La Cường sao lại như thế? Không phải hai hôm trước vẫn còn đang rất bình thường sao?”

Đội trưởng Điền ở đầu bên kia điện thoại nói tốt cái gì mà tốt, cũng đã cáu kỉnh suốt mấy tháng nay rồi. Tôi cảm thấy gần đây anh hai La rất không đúng, nhất định là tư tưởng đang có vấn đề gì đó rồi. Đội trưởng Thiệu, không phải cậu quen biết anh ta sao? Tìm anh ta nói chuyện một chút đi, chúng ta phải giáo dục người này, nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi.

Thiệu Quân yên lặng.

Thiệu Quân đột nhiên hỏi: ” Đã nhốt mấy ngày rồi.”

Đội trưởng Điền nói ngày thứ hai cậu đi thì đã bị nhốt lại.

Thiệu Quân vừa nghe đã nóng nảy, gầm lên: ” Đã hơn một tuần rồi sao? Tại sao lại nhốt lâu như vậy, còn không mau thả anh ta ra đi.”

Đội trưởng Điền nói bọn họ nào dám thả, lỡ như thả ra thật sự làm bị thương người khác thì ai sẽ chịu trách nhiệm được đây? Trong toàn bộ khu nhà giam này, ai mà có thể đánh lại được anh ta chứ.

Thiệu Quân lớn tiếng hét: ” Đã nhiều ngày như vậy, lại còn xảy ra chuyện lớn như thế, tại sao các người không nói sớm cho tôi biết hả? ”

Đội trưởng Điền cũng khó chịu nói chúng tôi phải tìm được cậu thì mới nói được chứ, thiếu gia Thiệu Tam? Di động của ngài khóa máy, gọi điện đến nhà cậu thì người nhà của cậu vậy mà lại nói với chúng tôi là không biết cậu ở đâu mới đau chứ.

Thiệu Quân vội vàng hỏi: ” Mấy người có đánh anh ta không? Có còng lại không? Đừng ra tay với anh ta, cũng đừng có chọc gì đến anh ta cả.”

Đội trưởng Điền không biết nói làm sao, còng thì cũng đã còng rồi, nếu không thì sợ anh ta sẽ phá tan nát cái phòng biệt giam luôn cũng không chừng. Hiện tại kinh phí của nhà giam đang căng thẳng như vậy, thật sự chúng tôi sợ anh ta sẽ ra tay phá hỏng căn phòng đó mất.

Chúng tôi chọc giận anh ta à?

Chúng tôi không hề phạt anh ta, đánh anh ta, mắng anh ta cũng không dám mắng thô bạo nữa là.

Đánh nhau với anh ta sao?

Đánh nhau chúng tôi bị thương là tự chúng tôi ăn khổ, còn anh ta chẳng bị làm sao cả, mẹ nó chứ, người này đúng là đệ nhất quốc bảo của khu nhà giam số 3, quốc bảo đó nha! Mọi người ai cũng phải nâng niu, dỗ dành anh ta hết đó!

Còn quốc bảo nữa chứ…..

Thiệu Quân nhỏ tiếng chửi bậy một câu, tên khốn La Cường này đang giở trò cái gì vậy, tính tình y như con lừa ấy.

Không đánh là được rồi. Nhưng mà cái việc bị còng tay còng chân này cũng không phải dễ chịu gì cho cam, người bị còng vào chiếc ghế trong phòng biệt giam, giữa hai vòng còng còn có một sợi xích nhỏ*, khi đeo thứ này lên trên người đến đứng cũng chẳng đứng nổi, chỉ có thể cúi người, ăn uống giải quyết nhu cầu cá nhân cũng chỉ trong phạm vi vuông vức nhỏ hẹp bốn mét vuông, so với hình phạt thể xác còn khó chịu hơn, phải chịu khổ rồi.

Cho dù có là một tội phạm hung hãn ngang ngược thì bị nhốt ở trong đó mấy ngày cũng phải sợ hãi.

Vậy mà đã bị nhốt hơn một tuần rồi…

Công tử Thiệu Tam tắt di động, cong khóe môi, hàm răng liều mạng cắn chặt điếu thuốc, hai mắt đăm đăm lặng yên nhìn cảnh vùn vụt lao qua trên đường cao tốc.

Chịu đựng tiếng ồn ào ở bên tai, Thiệu Quân rất lâu cũng không lên tiếng…

Trên đường Thiệu Quân luôn giục Sở Tuần nhanh lên, lái nhanh đến nhà tù Thanh Hà một chút.

” Lái xe cứ như đàn bà vậy.” Thiệu Quân than phiền.

Sở Tuần nổi giận: ” Tốc độ đã hơn 150km rồi, nếu nhanh hơn nữa xem như tay tao run, gan tao nhỏ, được chưa!”

Lái xe đến giao giới của Kinh Tân, người này thực sự nhịn không nổi nữa, kêu dừng xe.

” Không được rồi, ông đây phải đi giải quyết cái đã.” Thiệu Quân nhảy từ trên xe xuống chạy đến một gốc cây, dáng chạy không khác gì một con vịt đực, vốn dĩ muốn một mạch chạy đến Thanh Hà không dừng, nhưng mà thật là không nhịn nổi nữa rồi.

Sở Tuần trêu y: ” Sao lúc ở nhà mày không giải quyết?”

Thiệu Quân không thèm quay đầu nói: ” Tao đã nhịn cả một đêm rồi, vẫn không tìm ra được cơ hội để giải quyết.”

Lần đi tiểu này y giải quyết đến ba phút, Thiệu Quân ngậm thuốc hừ một tiếng rồi lắc lắc hông, cuối cùng cũng nhẹ nhõm, xong xuôi y kéo khóa quần lên chạy về, sau đó vội vàng giục Sở Tuần nhanh chóng lái xe.

Thẩm thiếu gia và Sở thiếu gia đều là mấy người anh em không tốt mà Thiệu Quân đã quen biết từ khi còn nhỏ, bình thường hay chơi cùng nhau, một nhà là người của đội cảnh sát vũ trang trực thuộc bộ công an, còn một nhà thì là tổng tham mưu, cả hai người họ đều không nối nghiệp gia đình, cho đến nay đều đã có sự nghiệp riêng của mình.

Mấy người bọn họ đều cảm thấy Thiệu Quân thuộc kiểu người không bình thường, bạn nói người này bừa bãi, không tuân thủ quy định, vậy mà y lại vào học trong học viện cảnh sát, sau đó thuận lợi tốt nghiệp rồi ra làm một vị cảnh sát nhỏ. Bạn cũng có thể nói y là người nghiêm túc, biết vươn lên, cứ nhất định không đi theo con đường tắt mà ba mình sắp xếp để trở thành sĩ quan chân chính bước vào làm việc ở các bộ và ủy ban trung ương, mà vẫn cứ một mực chui xuống cơ sở để làm trong nhà tù, đày ải bản thân ở cái nông trường Thanh Hà này.

Hơn nữa cô gái Đào San San này với Thiệu Quân cũng coi như là một cặp thanh mai trúc mã, chung trường cơ sở, trung học cũng thế. Khi đó mấy người bọn họ mới mười mấy tuổi, trong cái tuổi thanh xuân vui vẻ hiếu động bồng bột ấy, trong lớp thường hay có trào lưu nam sinh có bạn thân là nữ sinh, đó là oai phong, cũng là khí thế của đàn ông. Hồi đó Thiệu Quân cũng có, mỗi ngày sau khi tan học y đều đạp chiếc xe leo núi đắt tiền chở theo Đào San San ở phía sau, hai người từng có một đoạn thời gian mơ hồ ấm áp như vậy. Mãi cho đến sau khi Thiệu Quân theo học trường cảnh sát thì cuộc sống của hai người càng ngày càng xa, tình cảm cũng dần dần nhạt đi.

Sở Tuần nói với Thiệu Quân: ” Anh Quân, tao thật không hiểu, tại sao mày lại chạy trốn không cưới vậy hử? Đào San San thích mày thật mà.”



Thẩm Bác Văn cũng nói: ” Nếu hai người thành một đôi, một nhà là người của bộ công an, một nhà là người của viện kiểm sát, lại thêm chú mày, gia đình một nhà các người sẽ ôm trọn luôn ba cái hệ thống công an kiểm sát tư pháp. Đây gọi là môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp đó.”

” Ai là một đôi với ai chứ…” Thiệu Quân ngậm điếu thuốc, mơ hồ không rõ lẩm bẩm.

” Thiệu Quân mày đừng giả vờ nữa, đừng làm rồi mà không chịu nhận, có phải hai người sớm đã là vợ chồng son rồi không?” Sở Tuần cười mờ ám.

” Bớt đổ oan cho tao đi, tao chưa từng làm chuyện gì hết, chưa lên giường thì vẫn chưa được tính là vợ chồng.” Trong đôi mắt của Thiệu Quân lộ ra đầy sự khinh thường.

Trong xe im lặng một hồi, vậy mà chưa từng lên giường? Hai nhà chẳng phải đã đính hôn từ lâu rồi ư? Còn chưa động phòng mà mày đã bỏ chạy rồi hả anh Quân? Anh Quân ơi, lần này mày bị thiệt thòi lớn rồi đó!

” Tụi bây có thấy phiền không vậy hả?” Mặt Thiệu Quần lộ ra khó chịu không vui, hoàn toàn không hề muốn nhắc đến việc bị ép kết hôn này.

Thẩm thiếu gia nhíu mày: ” Thằng nhóc này sao vậy?”

Sở Tuần đoán ý qua lời nói sắc mặt, hừ hừ cười nói: ” Anh Quân, mày mau khai thật với các anh em đi, mày đã có người khác rồi đúng không ?”

Thiệu Quân không nói gì.

Sở Tuần nói: ” Tao đã sớm nhìn ra, Thiệu Quân, trong lòng mày nhớ người khác rồi, cho nên mới trốn đi không kết hôn. Ai thế? Là vị tiên nữ nào vậy? Mau chóng khai nhận với ông đây đi!”

Thiệu Quân dùng giọng mũi hừ hai tiếng:” Nhìn tao giống đang có người thích lắm sao…?”

Hai người đồng thời gật lấy gật để: ” Giống, mày rất giống!”

” Mẹ kiếp…”

Thiệu Quân nhịn không được chửi bậy một tiếng, giơ tay ra làm tư thế muốn bóp cổ của Sở Tuần, quậy đến mấy lần.

Ồn ào xong rồi lại tiếp tục rơi vào yên lặng, tinh thần không yên…

Cái tên miệng thối này cả đường đi không ngừng tra hỏi y, không ép nói thì là dụ dỗ nói, nhưng mà công tử Thiệu Tam vẫn câm như hến kiên quyết không nói, sống chết không cạy miệng nói được một tiếng, không nói chính là không nói.

Sở Tuần không vui nói: ” Không phải là anh em mặc chung cái quần từ nhỏ à? Mẹ nó còn giấu tụi tao, mày như vậy là không đúng rồi.”

Thẩm Bác Văn nói: ” Tao thật rất tò mò, con người đồng chí Tiểu Thiệu của nhà chúng ta cao ngạo như vậy, cuối cùng có thể để ý đến báu vật xinh đẹp như hoa thế nào ấy nhở?!”

Trong lòng Thiệu Quân thầm hừ lạnh mấy tiếng.

Nếu ngày nào đó nói với tụi bây về người bên cạnh Tam Gia đây, chỉ sợ sẽ dọa tụi bây sợ chết khiếp thôi!

Đến chập chạng tối, Thiệu Quân mới đến được Thanh Hà, tay nắm cửa xe, hai chân đồng thời tự nhiên nhảy khỏi xe, quay đầu vẫy vẫy tay với hai người anh em của mình, nói một câu ” Cám ơn nha” rồi sau đó đi về hướng cổng lớn nhà giam.

” Đi đường mà còn lắc lắc lư lư… đúng là thiếu gia!”

Sở Tuần híp mắt nhìn theo bóng lưng có bả vai vững chắc, eo nhỏ và đôi chân dài của Thiệu Quân, miệng thở ra một hơi thuốc.

Cổng lớn trại giam kêu cọt kẹt mở ra, sau đó lần thứ hai kêu lên là khi đóng lại, phát ra một tiếng nặng trĩu.

Hai bên tường trên cao trái phải có một trạm gác, có hai người đang nghiêm túc canh gác, mũ sắt chợt sáng chợt tắt dọc theo hướng tầm mắt của cảnh giới.

Thiệu Quân rút giấy tờ ra, sau khi qua cửa của đại đội vũ trang giám sát bên ngoài, bước đến đứng bên trong máy hồng ngoại trước cánh cửa sắt để nhận dạng khuôn mặt rồi ấn dấu vân tay.

Cánh cửa thứ hai đóng lại ở đằng sau y, đi tiếp vào bên trong nữa là một sân tập đang lồng lộng gió, đường chạy, sân bóng rổ, phòng giải trí, nhà xưởng làm việc, cao ốc nhà tù mới xây cao đến tận sáu tầng…

Đây chính là khu nhà giam số 3, nơi mà toàn thể sáu đại đội phạm nhân đang chấp hành hình phạt tù sinh hoạt, cách biệt với thế giới, là một thế giới khác mà người ngoài không thể biết.

Thiệu Quân không trở về căn nhà mà y đã thuê ở ngoài khu nhà giam. Y biết nếu y trở về đó, đêm nay ba y nhất định sẽ phái mấy tên công an đến chận ở cửa, sau đó sẽ còng y lại rồi dùng dây thừng trói đưa y trở về nhà.

Ở trong trại giam vẫn là an toàn nhất. Mấy cánh cửa sắt kiên cố này giống như chiếc cửa sắt ngăn chặn hết tất cả các không gian khác lại, nó ngăn cản hết những náo nhiệt ồn ào ở bên ngoài, người bên trong vĩnh viễn không ra ngoài, người bên ngoài cũng đừng hòng vào trong.

Theo quy định của nhà giam, thậm chí di động cũng không được mang vào, quy định này luôn khiến các đồng nghiệp lên án nhiều năm, người ngoài gọi điện đến không nghe được, ba mẹ, bạn bè, thậm chí là cả vợ, bình thường khi làm việc muốn nói mấy câu, gửi cái tin nhắn thì người bên trong cũng không nhận được. Thế nhưng Thiệu Quân lại thích quy định này nhất, y rất ghét mang điện thoại, cũng vì không muốn người quen tìm được y.

Chạng vạng tối, nhà ăn đã hết người, đang là thời gian học văn hóa. Tám rưỡi tối, thầy giáo vừa giảng bài xong, phạm nhân xếp hàng ngay ngắn từ trong phòng học đi ra ngoài.

Có người nhìn thấy Thiệu Quân, gật đầu cúi eo: ” Đội trưởng Thiệu, đã mấy ngày không gặp anh rồi, hì hì…”

Thiệu Quân híp mắt, miệng hơi động nói:”Xếp hàng tử tế, không được thì thầm với nhau.”



Y nhìn quét từng hàng từng hàng phạm nhân một lượt, trong đầu chợt nhớ đến một người, mỗi lần đi qua trước mặt y đều sẽ liếc mắt nhìn y, khóe miệng nhếch lên nham hiểm không bình thường, ánh mắt cứ như con dao cứa vào cổ và ngực y vậy.

Thiệu Quần nhỏ giọng gọi: ” 3703, ra ngoài.”

” Có.”

Trong hàng ngũ có một người đầu nhỏ mình tròn như cái trống bước ra, cho Thiệu Quân một cái chào không đứng đắn: ” Báo cáo đội trưởng Thiệu.”

Thiệu Quân hừ nói: ” Nhím Gai, mấy hôm nay người trong lớp của cậu có biết điều không?”

Số 3703, tên tội phạm trẻ tuổi có biệt hiệu Nhím Gai kia liên tục gật đầu nói: ” Đội trưởng Thiệu, người lớp chúng tôi rất nghiêm túc, đều đợi anh trở về cả mà!… Về chuyện đó, đội trưởng Thiệu, bao giờ lão đại của chúng tôi mới được thả ra vậy?”

Thiệu Quân lạnh mặt lại: ” Khi nào anh ta được thả ra là chuyện cậu nên hỏi sao?”

Nhím Gai lắc đầu cười: ” Báo cáo đội trưởng Thiệu, chúng tôi cũng là đang quan tâm đến lão đại mà thôi… với lại, lớp chúng tôi không có lớp trưởng thì làm sao mà được chứ!”

Thiệu Quân bĩu môi : ”Không có lớp trưởng thì vẫn còn lớp phó, lớp phó các người bộ không trông coi nổi mọi chuyện à?”

Nhím Gai liên tục lắc đầu vẫy tay: ” Không , không, không phải, lớp phó cũng có thể quản lý được việc, nhưng mà lão đại không có ở đây, chúng tôi không làm đến nơi đến chốn được, người của lớp khác toàn nhân cơ hội bắt nạt chúng tôi, hôm qua khi chơi bóng rổ còn hợp tác sỉ nhục chúng tôi, nói chúng tôi phạm quy, còn dám chụp mũ lên đầu chúng tôi nữa chứ!…Đội trưởng Thiệu, anh Cường của chúng tôi sẽ không bị phạt nữa đúng không, ngài sẽ không báo cáo để tăng thêm hình phạt cho anh ấy nữa, đúng không? Lỡ như anh Cường không thể ra ngoài, vậy chúng tôi…”

Mặt Thiệu Quân đột nhiên sừng sộ lên: ” Sao nào? Nếu như La Cường không ra ngoài được thì lớp các người sẽ chiến tranh nội bộ ư? Hai người, ba người, cả những người đằng sau nữa, đều muốn tạo phản rồi đúng không?”

Nhím Gai lắc đầu như cái trống bỏi, liên tục phủ nhận, bảo đảm rằng tất cả người trong lớp bọn họ đều sẽ nghe chỉ thị của đội trưởng Thiệu , ngoan ngoãn đợi anh Cường của bọn họ về, nhất định sẽ không dám làm loạn, nói mãi đến khi mặt của Thiệu Quân dần dần hòa hoãn lại, khóe miệng nhếch lên một tia cười thì mới thôi.

Thiệu Quân vẫy vẫy tay để tên lắm mồm dài dòng này xéo đi.

Thêm hình phạt hay không thêm hình phạt là chuyện mà một mình Thiệu Tam Gia y nói là được sao, La Cường cái con người này vậy mà chẳng bao giờ khiến người khác bớt lo được, nhớ tới lại thấy đau cả đầu…

Thiệu Quân trở về phòng làm việc giao ban, đội trưởng Điền và mấy người quản giáo còn nói: ” Thiếu gia, sao ngài lại về sớm thế? Tối nay chúng tôi trực ban, cậu không cần vội, ngày mai cả 24 giờ đều là ca của cậu, trở về nghỉ ngơi đi.”

Trong lòng Thiệu Quần vẫn không yên hỏi: “Tên trong phòng biệt giam kia sao rồi?”

Đội trưởng Điền nói: ” Vẫn bị nhốt, đưa cơm tối đến thì không ăn, còn xin tôi hai điếu thuốc.”

Quản giáo Vương nói: ” Đội trưởng Thiệu, hay là tối nay cậu đến chỗ La Cường xem sao, hình như người này đang có tâm sự thì phải.”

Mắt Thiệu Quân trợn trắng:”Có tâm sự thì cứ để anh ta nín lại đi, nhốt thêm mấy ngày cũng sẽ phải phục tùng thôi.”

Đầu năm nay mấy phạm nhân đều giống như mấy ông đại gia, xếp trên cả nhân dân toàn quốc, học đòi theo phương Tây cũng mẹ nó đòi nhân quyền, không thể đánh, không thể mắng. Phạm nhân còn có thầy giáo dạy văn hóa, có thư viện, có chỗ giải trí, lại còn có bác sĩ chuyên gia tâm lý, quản giáo thì lại chẳng có cái gì hết.

Tam Gia đây còn phải nhịn một bụng tâm sự, tôi nên đi tìm ai để nói đây? Thiệu Quân phát cáu lên.

Một đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng đang nói vấn đề này.

La Cường rất nổi tiếng ở trong nhà giam này, quan hệ rộng, bên này hắn vừa đập vỡ cửa kính, bị nhốt vào phòng biệt giam thì bên ngoài đã lập tức biết tin. Em trai ruột của La Cường là La Chiến, ngày thứ hai đã vội vàng chạy đến, trực tiếp đặt ra một sấp tiền mặt bồi thường cửa kính của nhà ăn. La Chiến tặng mấy vị đội trưởng, quản giáo nào thuốc nào rượu, mong bọn họ nể tình: “Con người anh trai tôi tính tình thật sự rất không tốt, các vị rộng lòng bỏ qua, đừng phạt anh ấy. Của cải anh ấy phá, người mà anh ấy làm bị thương, tôi sẽ bồi thường, bồi thường gấp ba luôn.”

Chú ba nhà họ La cũng là người đã từng ăn qua cơm tù. Đương nhiên biết được phòng biệt giam trong trại, cũng từng nếm mùi vị bị còng, thậm chí cũng biết mấy chuyện bị nhốt trong cái lồng sắt nhỏ, sợ anh trai mình phải chịu nỗi khổ này nên ba ngày nay đều tất bật đi đi lại lại đút lót, tặng tiền.

Đội trưởng Điền nói: ” Cũng may La Cường ở khu nhà giam chúng ta, hiện tại em trai anh ta lăn lộn rất có tiếng tăm, đã là ông chủ lớn, không thiếu tiền, bây giờ đúng là La Cường đang giúp khu nhà giam số 3 chúng ta kiếm tiền ấy chứ! Thật không thể nào chọc nổi, đúng là thần tài .”

Phạm nhân của khu nhà giam khác đều tự đun nước tắm, nhưng khu nhà tắm của khu nhà giam số 3 bọn họ lại có máy nước nóng khí đốt thiên nhiên đắt tiền, cung cấp nước nóng 24/24 giờ.

Trong công xưởng làm việc còn có bình nước nóng lạnh, khi phạm nhân làm việc sẽ không bị khát, muốn uống nước cũng không cần ra ngoài.

Trong khu giải trí còn có mấy bàn bi-a, sau đó sân đất còn được sửa thành sàn nhựa làm sân bóng rổ tiêu chuẩn cao cấp.

Những thứ này đều là ông chủ La bỏ tiền ra làm, ngoài mặt thì nói là tài trợ không cần hoàn lại để xây dựng cơ sở vật chất trong nhà tù, nhưng thật ra mọi người đều hiểu, đây là cậu ba nhà họ La muốn xài tiền cho anh trai mình, sợ cuộc sống của La Cường ở trong tù không được vừa ý, thoải mái.

Thiệu Quân vẫn chưa yên tâm, hỏi: ” Chuyện này vẫn chưa báo cáo lên trưởng nhà giam đúng không? La lão nhị chỉ đập vỡ cửa kính, chưa đánh người…”

” Không cần nói với bên trưởng nhà giam, chuyện của La Cường, tôi có thể tự xử lý.”

Thiệu Quân dặn dò đồng nghiệp.

Đội trưởng Điền nói: ” Đương nhiên tôi sẽ không chủ động báo cáo, nếu báo cáo lên trên nói không chừng La Cường không bị phạt, mà mấy người chúng tôi mới là người bị phạt, tội quản lý giáo dục không chặt chẽ dẫn đến phạm nhân gây sự đập phá của công, tiền thưởng quý này của chúng tôi sẽ bị tan như bong bóng! Thật là không dễ dàng gì để chúng tôi có thể kiếm mấy đồng mua thuốc hút trong một tháng đâu….”

Trong lòng Thiệu Quân âm thầm yên tâm, nhếch khóe môi cười, mau chóng mò ra mấy bao thuốc Gấu Trúc mời mọi người hút. Đầu năm nay làm quản giáo cũng không hề dễ dàng gì, trách nhiệm nặng nề, áp lực lớn, lại chẳng có quyền thế trong xã hội như công an. Mỗi tháng kiếm được mấy vạn tiền, không xảy ra chuyện gì còn được, chỉ sợ trong nhà giam có người chết, người bị thương hoặc bạo động, vượt ngục thì bị phạt tiền thưởng còn xem là nhẹ đấy, cao hơn nữa là không làm tròn chức trách bị mất luôn đi cái danh cảnh sát, lật mặt một cái liền trở thành tội phạm.

Đương nhiên công tử Thiệu Tam không sợ mấy cái này. Thiệu Tam Gia phải để ý đến mấy đồng lương kia sao? Mỗi quý ì à ì ạch kiếm mấy đồng tiền thưởng à? Cậu ta sẽ không vượt qua giới hạn để phải vào trong tù ngồi chịu khổ đâu, cho nên người này đơn thuần là một người ăn không ngồi rồi, không suy nghĩ đến đây để trải nghiệm mà thôi, đại đa số trong lòng các đồng nghiệp đều là nghĩ như vậy cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau