Chương 19: DỤC VỌNG NẨY MẦM.
Ngày đó Thiệu Tam Gia không nhịn được xấu hổ nên hoàn toàn không cho La Cường sắc mặt tốt, không trêu chọc lảm nhảm như trước kia nữa.
Vậy mà lại cùng tên phạm nhân dưới quyền lại lăn lộn đến phun lửa, hôm nay thật mẹ nó khác thường quá rồi.
Tuy rằng La lão nhị không giống những phạm nhân khác, hiện nay là một trong số những tên giang hồ đứng đầu, nổi danh nhất trong hơn một trăm tù nhân ở đây, ngày thường gật đầu với nhau, chạm nắm đấm, pha trò… là những chuyện rất bình thường nhưng trong lòng Thiệu Quân vẫn là có chút không qua được. Bản thân mình là thân phận gì? Tốt xấu gì cũng là quản giáo của đại đội một, là “Cha ruột” của đám nhãi con lớp số 7 mấy người; Còn La Cường anh lại là thân phận gì? Bóp cái gì mà bóp, cọ cái gì mà cọ? Anh muốn “Cha ruột” anh phạm vào cái hèn kém để được lợi trên da thịt như vậy ư , Tam Gia đây còn phải suy nghĩ xem anh có đẹp hay không, dáng người có đủ mùi vị hay không nữa đó, không phải ai tôi cũng dính lấy đâu?
Con người Thiệu Quân là như vậy, bề ngoài đối với ai cũng tốt, cũng hi hi ha ha, nhưng tận trong xương tủy vẫn có chút đứng đắn, với tính tình thiếu gia của mình, y không tùy tiện dính đến bất kỳ ai. Tật xấu thích sạch sẽ này không chỉ ở tay chân, cũng có lẽ là nguồn gốc của bệnh tâm lý nào đó……
Có rất phạm nhân trong khu nhà giam số 3 muốn nịnh bợ lấy lòng y, đồng nghiệp cũng có, với ai Thiệu Quân cũng giữ khoảng cách, không quen thân, không trộn lẫn, trong lòng luôn liệt kê ra riêng biệt.
Trong lòng Thiệu Quân không liệt kê La Cường ra. Y tự cho là che đậy rất kín đáo có bài bản, nhưng thật ra bản thân y cũng chưa ý thức được, y đã sớm không tìm ra được phương hướng rồi……
Tối nay lúc tắt đèn, La Cường đứng ở cạnh cửa phòng giam, ngăn cách cánh cửa và đám người.
Thiệu Quân cúi đầu, hai tay cắm túi chói sáng đến cạnh cửa của lớp số 7, y tới tìm người.
La Cường chủ động mở miệng: “Cảnh sát Thiệu, hôm nay tôi đùa giỡn, cậu không sao chứ?”
Thiệu Quân dường như không có việc gì mà nhún vai: “Tôi có thể có chuyện gì?”
La Cường thật lòng khen hai câu: “Cảnh sát Thiệu, thật sự có tài, từng tập luyện ư?”
“Thế đấy!” Thiệu Quân ưỡn ngực, “Hôm nay anh đánh lén, tôi hoàn toàn vẫn chưa không chuẩn bị tốt. Ngày nào đó đến phòng huấn luyện, hai ta nghiêm túc luyện hai chiêu đi?”
La Cường rất nể tình, lộ ra một hàm răng trắng: “Được.”
Hai người ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn nhau mấy lần, lúng túng mấy giờ trước đó cũng đã cho qua. Thật ra thì chuyện này cũng không lớn lắm, còn không phải là một chiêu vặn đánh vô ý khiến lau súng cướp cò sao, giữa đàn ông với nhau có chơi đến nổi lửa thì cũng là chuyện bình thường thôi. Đặc biệt là ở nơi như nhà giam này, vách tường cao đến hai tầng, trong vòng phạm vi mấy km vuông, tất cả đều là đàn ông, ngay cả con gà mà phòng bếp nuôi cũng biết gáy, hai con chó săn phòng trực, không phải cũng là đực luôn đấy sao.
Mùa xuân mỗi năm là mùa động dục, ban ngày hai con chó đó xả cổ sủa như điên, buổi tối ngủ chung một ổ hèn kém mà cọ sát lung tung, lúc ấy chịu đựng cũng không dễ dàng gì.
Thiệu Quân từ trường cảnh sát lăn lộn đến vào nhà giam, cũng coi như từng gặp một chút việc đời. Y đánh giá La Cường cũng như loại người này, chỉ là tốt hơn một chút. Trong nhà giam có chuyện người chịu không nổi chui vào trong chăn cọ cọ giống như hai con chó kia, Thiệu Quân thấy nhiều lần rồi.
La Cường cầm một hộp thuốc dán nhỏ, cách cánh cửa đưa cho Thiệu Quân: “Ở chỗ đó có đau thì dùng thuốc này, hai ngày là tốt thôi.”
Thiệu Quân hừ lạnh một tiếng, yên lặng móc ra một lọ đầy, chính là dầu hoa hồng……
Đừng nhìn khi đánh nhau La Cường chiếm được lợi thế ấn Thiệu Quân xuống hố cây, đêm đó nằm trên giường cũng không thoải mái gì đâu.
Nằm trong ổ chăn, La Cường cởi bỏ quần áo rồi lấy dầu hoa hồng xoa nhẹ một hồi lâu, bản thân miễn cưỡng xoay đầu xem, hõm vai và sau cánh tay cứ thế sưng một mảng xanh đen lớn, cánh tay cũng không nâng dậy nổi.
Nhóc con Tam bánh bao, nhìn eo rất mềm, cái chân bổ xuống lại có sức như vậy, vừa nhìn là biết ngày thường rất hay phân cao thấp với bao cát, một đứa trẻ rất hiếu thắng, La Cường nghĩ thầm……
Tuổi thằng ba nhà hắn trên giấy tờ cũng không khác nhau lắm, chiều cao cũng khoảng đó, chỉ có điều dáng người chắc khỏe hơn cảnh sát nhỏ một chút, ngày thường cũng hi hi ha ha trêu chó chọc mèo như thế.
Hiện tại một mình La Cường ngồi tù, người quen không còn bên cạnh nữa, cũng không có ai dựa vào trên vai hắn, hắn mất mát, thật sự rất không quen. Hắn thích cãi nhau ầm ĩ với Tam bánh bao, trêu chọc vui vẻ, hưởng thụ cảm giác thỏa đáng và thích thú không thể diễn tả bằng lời ấy. Hắn thích mùi vị đó.
Thiệu Quân trở về cũng không nghỉ ngơi, trên thực tế y chỉ đang gắng gượng trâu bò ở trước mặt La Cường, khi ra khỏi đường nhà giam thì đi cà nhắc ngay……
Buổi tối ngày đó, cả buổi trời Thiệu Quân mới cởi được cái quần, một chân không thể cong, miễn cưỡng chống đỡ nhảy từng bước từng bước vào phòng tắm.
Y còn ngại đồng nghiệp nhìn thấy nên tắm ở trong góc khuất của phòng tắm, quay người đưa mông về phía người khác.
Khi La Cường chặn y thì đã dùng một cú đánh vào trong đùi Thiệu Quân, háng là nơi không mềm không cứng nên đã sưng lên……
Thiệu Quân đau đến a a, ở trong lòng mắng một tràn, lấy nước lạnh rửa lên.
Rửa xong rồi thì ở trong toilet mò mẫn thuốc dán La Cường cho y, cao xạ hương hổ cốt giảm sưng gì đó, mùi nồng đến huân người.
May mà cú đó không đập đến vị trí ấy, nếu mà đập trúng thì trứng sẽ nổ, đến lòng đỏ trứng ông đây cũng không còn…… Thiệu Quân tức giận nhìn gương lôi ông hai ông ba nhà họ La ra chửi một lần.
Y chôn đầu, xoa chân, tư thế y như con ếch xanh, cẩn thận từng li từng tý dán cao dán lên trên chỗ bị thương.
Sau đó soi đi soi lại từ trước đến sau thì rất không vừa lòng, cảm thấy bản thân không đẹp trai gì cả.
Hồng hào như vậy, trông rất đầy đặn, khi cứng thẳng tắp, một bộ phận mềm mại, vốn là một bộ phận sinh ra đã có, có chẵn có lẻ, có trước có sau, hiện tại bên cạnh lại dán một miếng cao dáng lớn, còn có thể đẹp ư?
Thiệu Quân nhìn gương mấy lần, không tự chủ được mà nhớ tới cảnh hai người chồng lên nhau, y chợt có phản ứng sinh lý.
Cái của La Cường cứng rắn thô to, kích cỡ khác hẳn với người bình thường, nó cứng rắn chĩa vào bên trong bắp đùi của y, chỉa đến y có chút đau, bạo lực áp bức cùng dày vò thoáng cái làm y nổi lên phản ứng, một chút cũng không mơ hồ.
Hiện tại nhớ lại, Thiệu Quân cảm thấy bình thường, y không có gì khác đối với La Cường, đơn thuần chỉ là do nghẹn quá nên cần phải có nước dập lửa thôi.
Có thể không nghẹn sao? Chỗ đó của đàn ông là một nơi rất mẫn cảm, Tam Gia anh khỏe như rồng như hổ, tràn đầy thanh xuân chính trực, anh lấy cái khúc gỗ không độ ấm đó cọ cọ tôi thì đương nhiên Tam Gia nhỏ nhà tôi cũng phải cứng thôi! Huống chi đè trên người tôi lại là một người sống, tên khốn đó đã đè trên người, còn xoa tùm lum……
Thiệu Quân biết bản thân có khuyết điểm, y vẫn luôn biết là mình có phản ứng với đàn ông.
Từ nhỏ đến lớn, y đều chơi cùng với các anh em, ngoài trừ một hai người bạn học nữ thanh mai trúc mã may mắn được ngồi sau xe đạp của y thì y chẳng thân thiết với một người bạn gái nào.
Đương nhiên, y cũng lăn lộn cả ngày với đám anh em Sở Tuần và Thẩm Bác Văn kia, nhưng cảm giác lại không giống nhau, đám người đó ở cùng một nơi với phụ nữ hay nói mấy câu thô tục, thảo luận mấy đề tài dâm dục với phụ nữ, kết bạn dạo hộp đêm, tán gái này kia. Thiệu Quân thì rất lười giết thời gian với con gái, cũng không có cảm giác phấn khích nổi lên dục vọng mãnh liệt. Mỗi lần ngồi một vòng với đám người này trong hộp đêm, mỗi người đều sẽ ôm một cô gái để trò chuyện, cô gái ngồi trên đùi Thiệu Quân cạ ngực, lắc lư cái mông như cái máy bơm của mình, y cũng không cứng nổi. Cô gái nói người này có bệnh, bị bất lực rồi; y cảm thấy cô gái đó quá ngu ngốc nên không kiên nhẫn nhìn đến nữa.
Y thích xem đá banh, xem truyện tranh, chơi game, có khi chơi cả đêm cũng không cần ngủ, sau lại luyện Tae Kwon Do, chơi súng, vào trường cảnh sát. Y thích những thứ mà đàn ông có thể chơi cùng, chiếc mini đột kích 79 chính là bạn gái của y ở trường cảnh sát, sau lại phát giác, hình như bản thân đã thích đàn ông rồi.
Đáng tiếc, chỉ là hai sợi tóc nhỏ, có muốn thẳng cũng không thể thẳng ra được nữa, con gái có thể thay đổi theo từng thời kỳ thì con trai cũng có thể; từ nhỏ mặc quần thủng đáy cho đến khi nhận thức được, lôi cái mông nhỏ kéo ra nhìn thì biết đều là thẳng hết đấy.
Thẩm thiếu gia lớn lên không đủ đẹp trai, Sở công tử thì rất đẹp nhưng thân thể không đủ dày, nhìn thế nào cũng thấy kém một chút…… thật ra khi còn nhỏ Thiệu Quân đã nhìn không ít lần rồi.
Bé trai choai choai, mười bảy tám tuổi là thời kỳ dậy thì của tuổi trẻ, đều rất mãnh liệt, mỗi buổi tối đi ngủ đều nóng lòng khao khát một đi đâu đó phiêu lưu một chuyến. Thiệu Quân trong căn phòng nhỏ ở nhà, mấy bức tường bốn phía đều dán đầy poster cầu thủ yêu thích. Trong số những ngôi sao của thời đại đó , y hâm mộ Batistuta và Cantona nhất, cảm thấy những người đó mới là những người đàn ông đích thực. Khi đó ban đêm căng đến không nín được, y nhìn tường tưởng tượng cảnh Barty chạy như điên gào thét rồi thở hổn hển, có thể nhanh chóng bắn ra……
Tấm poster Barty đó đã treo rất nhiều năm, sau khi thi đậu đại học thì bị y cất trong hành lý rồi treo ở trên tường cạnh giường trong ký trúc xá cảnh sát, lại treo suốt bốn năm, thời điểm tốt nghiệp thì nó cũng đã phai màu, ngũ quan mơ hồ mà cũng chưa bỏ được.
Bốn năm thanh xuân đại học của Thiệu Quân, sung mãn kích động một lời nhiệt huyết đều lặng giao cho tấm poster kia ở trong đêm khuya tĩnh ……
Thiệu Quân cũng không có kết giao đặc biệt sâu sắc với bạn trai nào. Nếu nói không có chút xúc động nào thì là nói dối, có thể chỉ là không thích nhiều, không một ai có thể duy trì vượt qua bốn tháng, mau chán, cũng mau tan.
Những người bạn đó trong suy nghĩ của y, cũng không bằng cảm tình sâu nặng nhiều năm với tấm poster kia.
Đương nhiên, mẹ y là người có tình cảm sâu sắc nhất, y chưa bao giờ có tình cảm sâu đậm với bất cứ ai kể từ khi mẹ y rời đi.
Cuối mùa thu, nhà tù Thanh Hà ấm áp, phòng giam được thông máy sưởi, trên cửa sổ thủy tinh mơ hồ phủ một tầng sương trắng.
Nhóm người đều bắt đầu thêm đệm chăn, thêm quần áo. Giống loại của La Cường, trên đùi từng bị thương, có vết đao thì rất sợ lạnh, đồng phục tù nhân phải mặc thêm lớp áo len, quần giữ ấm.
Có hai bạn tù cùng phòng giam, nhà bọn họ ở một ngôi làng nông thôn có cuộc sống rất khó khăn, không ai đưa đồ này kia nên phải mặc áo len sợi và quần giữ ấm của La Cường.
Hiện tại mỗi ngày Nhím Gai đều cạo mặt, cậu ta không cần đến chiếc dao cạo nhỏ bị hỏng trông giống như một con lừa què quặc kia, mà là sử dụng dao cạo 3D xoay tròn cao cấp và kem cạo nhập khẩu của anh Cường cậu ta.
Trước kia Hồ Nham có một bộ đồ vật của riêng mình, hiện tại thì cũng bắt đầu dùng của La Cường, kem dưỡng ẩm hay kem cạo râu gì đó. Gã muốn bản thân có cùng một mùi với La Cường. Gã thích cái mùi của La lão nhị. Không ngửi được người thật thì mỗi ngày gã có thể nằm trong chăn ngửi chính mình.
La Cường không để bụng mấy chuyên vặt vãnh này, ai thích lấy đồ hắn dùng thì hắn sẽ cho người đó dùng.
Ngần ấy năm làm lão đại đã quen rồi, đúng thật là có người sinh ra để làm lão đại. Tiệm cơm, hộp đêm dưới tên của hắn đều để cho các anh em của mấy người dưới tay mình kinh doanh, phương diện này hắn không keo kiệt, rất nghiêm túc.
Với lại, mặc dù La Cường là hổ lạc xuống đồng bằng, tạm thời sa sút phải ngồi tù, dù sao cũng cây lớn rễ sâu, vẫn còn có anh em bên ngoài , ba ngày hai đều có người đến Thanh Hà tặng đồ, còn có người gửi tiền vào trong thẻ mua sắm của hắn.
Mỗi phạm nhân đều có một thẻ để tiền riêng, tiền lương hàng tháng kiếm được từ công việc và tiền tiêu vặt do gia đình đưa đều được lưu vào trong thẻ. Từ khi trong nhà tù Thanh Hà mở cái tiệm “siêu thị Vật Mỹ” thì tiền này mới có chỗ để xài.
Phòng giam lớp số 7 mỗi tuần chủ nhật đều như ăn tết , La Cường lấy thẻ của mình đến siêu thị mua đồ ăn, mua hai túi lớn. Hắn đi ở giữa, Nhím Gai và Thuận Tử mỗi người xách theo một túi lớn ở phía sau, ngẩng đầu vênh váo bước đi trong hành lang. Đám nhóc con mấy lớp khác đều nhìn với con mắt thèm thuồng, nói lão đại lớp số 7 xa sỉ, không ì ạch gì cả, mỗi người lớp số 7 đều hút thuốc ngon, có đồ ăn vặt ăn.
Mấy lớp khác đều hút Bạch Sa, những người rửa nhà vệ sinh quét sàn từ trên xuống dưới trong lớp của họ chỉ được hút Trung Nam Hải!
Các lớp trưởng lớp khác nhìn thấy cũng tái mặt thấy rõ. Mẹ nó La lão nhị mới đến Thanh Hà có nửa năm, mày đã qua mặt đội trưởng nhà tù lên một cấp độ mới nắm trùm cái nhà tù Thanh Hà này, mày có còn để cho người khác lăn lộn không hả?!
Có một ngày buổi tối, mọi người ăn cơm chiều xong rồi trở về ký túc xá cất cái bát lớn đựng cơm, sau đó theo như quy tắc mà xếp hàng đến hội trường nhỏ xem TV.
Hội trường nhỏ ở cách vách nhà ăn, ở cửa ra vào có treo hai tấm bảng song song màu trắng.
Trong đó một cái bảng nhỏ là viết thực đơn nhà ăn, nội dung phía trên mỗi người đều có thể thuộc nằm lòng, cơm sáng là bánh bao cháo trắng với dưa muối, cơm trưa là bánh bao bí đao viên hoặc là thịt hầm với củ cải, cơm chiều là cơm với khoai tây thịt bò, rong biển cải trắng hoặc là củ cải xương sườn, lăn qua lộn lại mãi mãi chỉ là mấy thứ này.
Một cái bảng trắng khác là viết báo cáo tư tưởng, hô khẩu hiệu chính trị, gần nhất nghe nói là ý của sĩ quan huấn luyện nào đó trong đội, từ quản lý nhân tính hóa đổi thành chúc phúc sinh nhật rồi.
Có một người liếc mắt đến bảng trắng một cái rồi “Ô” một tiếng, một loạt người lục tục ngẩng đầu xem, sau đó tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại.
“Lão đại, sinh nhật vui vẻ!!!” Lớp số 7 hô một tiếng.
“Anh Cường, hôm nay là sinh nhật anh hả?!” Nhím Gai thì thầm hô lên.
“Lão đại, sao không nói cho tụi em biết hôm nay là sinh nhật anh chứ?” Hồ Nham cũng nói.
Bản thân La Cường cũng giật mình nhìn chằm chằm chữ viết trên bảng một hổi mới đỡ lại, bên trên dùng bút có màu sắc rực rỡ viết, 【 Tin nhắn sinh nhật: Chúc số 3709 La Cường sinh nhật vui vẻ, làm việc vui thích, lao động đạt điểm tối đa, chơi bóng tam song! 】
Ngày đó buổi tối trở lại phòng giam, La Cường nhìn thấy giường đệm của mình có một phong thư.
Hắn mở ra, là một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, có ghi chữ “Cảnh sát Thiệu”.
La Cường chỉ nhìn lướt qua, cũng không đọc kỹ, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua một vòng, giống như không có việc gì chui lên trên giường tầng trên có gối chăn thoải mái dễ chịu rồi tấm thiệp mở ra……
Trong thiệp sinh nhật chỉ ghi có mấy câu đơn giản theo phong cách của những người đàn ông với nhau, hai câu nửa đứng đắn, lại đến nửa câu mang màu không quá đứng đắn.
Chỉ với hai câu này mà La Cường ngây ngẩn nhìn đến hai mươi phút, đôi mắt nhìn chằm chằm tấm thiệp đến đờ ra, bỗng nhiên cảm thấy tờ giấy này rất đáng yêu, rất biết mời gọi người……
Thẳng đến Nhím Gai sát bên nói một câu: “Cảnh sát Thiệu là người tốt, cẩn thận , cảnh sát Thiệu yêu chúng ta nhất!”
La Cường liếc mắt nhìn lướt qua tên kia, nghĩ thầm, Tam bánh bao yêu ai? Cậu ấy có thể yêu mấy người à?
Nhím Gai nằm hình chữ đại trên giường, lầm bầm lầu bầu: “Tháng này anh Cường nhận thiệp, tháng sau sinh nhật em thì đến em nhận thiệp rồi.”
La Cường giật mình, hỏi: “Cậu ta từng đưa cho cậu à? Viết cái gì?”
Nhím Gai thò tay lật lật, lấy ra một tấm thiệp sinh nhật từ đống lộn xộn trên đầu giường : “Ừm, năm trước Thiệu Tam Gia cho em á!”
La Cường: “……”
Nhím Gai tung ta tung tăng đưa qua, không chú ý tới sắc mặt của đại ca nhà cậu ta, thoáng cái đã suy sụp mất rồi……
La Cường cắn môi nhìn tấm thiệp sinh nhận của Nhím Gai, không lên tiếng, đáy mắt toát ra một tia thất vọng rõ ràng.
Đừng nói viết tên giống nhau, ngay cả viết mấy câu kia cũng không khác nhau lắm, nhóc con Tam bánh bao cậu mua riêng một cuốn sách dạy ghi lời chúc sao? Mẹ nó mấy tài nghệ của cậu đều chép từ trong sách ra hết à!
Vậy mà lại cùng tên phạm nhân dưới quyền lại lăn lộn đến phun lửa, hôm nay thật mẹ nó khác thường quá rồi.
Tuy rằng La lão nhị không giống những phạm nhân khác, hiện nay là một trong số những tên giang hồ đứng đầu, nổi danh nhất trong hơn một trăm tù nhân ở đây, ngày thường gật đầu với nhau, chạm nắm đấm, pha trò… là những chuyện rất bình thường nhưng trong lòng Thiệu Quân vẫn là có chút không qua được. Bản thân mình là thân phận gì? Tốt xấu gì cũng là quản giáo của đại đội một, là “Cha ruột” của đám nhãi con lớp số 7 mấy người; Còn La Cường anh lại là thân phận gì? Bóp cái gì mà bóp, cọ cái gì mà cọ? Anh muốn “Cha ruột” anh phạm vào cái hèn kém để được lợi trên da thịt như vậy ư , Tam Gia đây còn phải suy nghĩ xem anh có đẹp hay không, dáng người có đủ mùi vị hay không nữa đó, không phải ai tôi cũng dính lấy đâu?
Con người Thiệu Quân là như vậy, bề ngoài đối với ai cũng tốt, cũng hi hi ha ha, nhưng tận trong xương tủy vẫn có chút đứng đắn, với tính tình thiếu gia của mình, y không tùy tiện dính đến bất kỳ ai. Tật xấu thích sạch sẽ này không chỉ ở tay chân, cũng có lẽ là nguồn gốc của bệnh tâm lý nào đó……
Có rất phạm nhân trong khu nhà giam số 3 muốn nịnh bợ lấy lòng y, đồng nghiệp cũng có, với ai Thiệu Quân cũng giữ khoảng cách, không quen thân, không trộn lẫn, trong lòng luôn liệt kê ra riêng biệt.
Trong lòng Thiệu Quân không liệt kê La Cường ra. Y tự cho là che đậy rất kín đáo có bài bản, nhưng thật ra bản thân y cũng chưa ý thức được, y đã sớm không tìm ra được phương hướng rồi……
Tối nay lúc tắt đèn, La Cường đứng ở cạnh cửa phòng giam, ngăn cách cánh cửa và đám người.
Thiệu Quân cúi đầu, hai tay cắm túi chói sáng đến cạnh cửa của lớp số 7, y tới tìm người.
La Cường chủ động mở miệng: “Cảnh sát Thiệu, hôm nay tôi đùa giỡn, cậu không sao chứ?”
Thiệu Quân dường như không có việc gì mà nhún vai: “Tôi có thể có chuyện gì?”
La Cường thật lòng khen hai câu: “Cảnh sát Thiệu, thật sự có tài, từng tập luyện ư?”
“Thế đấy!” Thiệu Quân ưỡn ngực, “Hôm nay anh đánh lén, tôi hoàn toàn vẫn chưa không chuẩn bị tốt. Ngày nào đó đến phòng huấn luyện, hai ta nghiêm túc luyện hai chiêu đi?”
La Cường rất nể tình, lộ ra một hàm răng trắng: “Được.”
Hai người ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn nhau mấy lần, lúng túng mấy giờ trước đó cũng đã cho qua. Thật ra thì chuyện này cũng không lớn lắm, còn không phải là một chiêu vặn đánh vô ý khiến lau súng cướp cò sao, giữa đàn ông với nhau có chơi đến nổi lửa thì cũng là chuyện bình thường thôi. Đặc biệt là ở nơi như nhà giam này, vách tường cao đến hai tầng, trong vòng phạm vi mấy km vuông, tất cả đều là đàn ông, ngay cả con gà mà phòng bếp nuôi cũng biết gáy, hai con chó săn phòng trực, không phải cũng là đực luôn đấy sao.
Mùa xuân mỗi năm là mùa động dục, ban ngày hai con chó đó xả cổ sủa như điên, buổi tối ngủ chung một ổ hèn kém mà cọ sát lung tung, lúc ấy chịu đựng cũng không dễ dàng gì.
Thiệu Quân từ trường cảnh sát lăn lộn đến vào nhà giam, cũng coi như từng gặp một chút việc đời. Y đánh giá La Cường cũng như loại người này, chỉ là tốt hơn một chút. Trong nhà giam có chuyện người chịu không nổi chui vào trong chăn cọ cọ giống như hai con chó kia, Thiệu Quân thấy nhiều lần rồi.
La Cường cầm một hộp thuốc dán nhỏ, cách cánh cửa đưa cho Thiệu Quân: “Ở chỗ đó có đau thì dùng thuốc này, hai ngày là tốt thôi.”
Thiệu Quân hừ lạnh một tiếng, yên lặng móc ra một lọ đầy, chính là dầu hoa hồng……
Đừng nhìn khi đánh nhau La Cường chiếm được lợi thế ấn Thiệu Quân xuống hố cây, đêm đó nằm trên giường cũng không thoải mái gì đâu.
Nằm trong ổ chăn, La Cường cởi bỏ quần áo rồi lấy dầu hoa hồng xoa nhẹ một hồi lâu, bản thân miễn cưỡng xoay đầu xem, hõm vai và sau cánh tay cứ thế sưng một mảng xanh đen lớn, cánh tay cũng không nâng dậy nổi.
Nhóc con Tam bánh bao, nhìn eo rất mềm, cái chân bổ xuống lại có sức như vậy, vừa nhìn là biết ngày thường rất hay phân cao thấp với bao cát, một đứa trẻ rất hiếu thắng, La Cường nghĩ thầm……
Tuổi thằng ba nhà hắn trên giấy tờ cũng không khác nhau lắm, chiều cao cũng khoảng đó, chỉ có điều dáng người chắc khỏe hơn cảnh sát nhỏ một chút, ngày thường cũng hi hi ha ha trêu chó chọc mèo như thế.
Hiện tại một mình La Cường ngồi tù, người quen không còn bên cạnh nữa, cũng không có ai dựa vào trên vai hắn, hắn mất mát, thật sự rất không quen. Hắn thích cãi nhau ầm ĩ với Tam bánh bao, trêu chọc vui vẻ, hưởng thụ cảm giác thỏa đáng và thích thú không thể diễn tả bằng lời ấy. Hắn thích mùi vị đó.
Thiệu Quân trở về cũng không nghỉ ngơi, trên thực tế y chỉ đang gắng gượng trâu bò ở trước mặt La Cường, khi ra khỏi đường nhà giam thì đi cà nhắc ngay……
Buổi tối ngày đó, cả buổi trời Thiệu Quân mới cởi được cái quần, một chân không thể cong, miễn cưỡng chống đỡ nhảy từng bước từng bước vào phòng tắm.
Y còn ngại đồng nghiệp nhìn thấy nên tắm ở trong góc khuất của phòng tắm, quay người đưa mông về phía người khác.
Khi La Cường chặn y thì đã dùng một cú đánh vào trong đùi Thiệu Quân, háng là nơi không mềm không cứng nên đã sưng lên……
Thiệu Quân đau đến a a, ở trong lòng mắng một tràn, lấy nước lạnh rửa lên.
Rửa xong rồi thì ở trong toilet mò mẫn thuốc dán La Cường cho y, cao xạ hương hổ cốt giảm sưng gì đó, mùi nồng đến huân người.
May mà cú đó không đập đến vị trí ấy, nếu mà đập trúng thì trứng sẽ nổ, đến lòng đỏ trứng ông đây cũng không còn…… Thiệu Quân tức giận nhìn gương lôi ông hai ông ba nhà họ La ra chửi một lần.
Y chôn đầu, xoa chân, tư thế y như con ếch xanh, cẩn thận từng li từng tý dán cao dán lên trên chỗ bị thương.
Sau đó soi đi soi lại từ trước đến sau thì rất không vừa lòng, cảm thấy bản thân không đẹp trai gì cả.
Hồng hào như vậy, trông rất đầy đặn, khi cứng thẳng tắp, một bộ phận mềm mại, vốn là một bộ phận sinh ra đã có, có chẵn có lẻ, có trước có sau, hiện tại bên cạnh lại dán một miếng cao dáng lớn, còn có thể đẹp ư?
Thiệu Quân nhìn gương mấy lần, không tự chủ được mà nhớ tới cảnh hai người chồng lên nhau, y chợt có phản ứng sinh lý.
Cái của La Cường cứng rắn thô to, kích cỡ khác hẳn với người bình thường, nó cứng rắn chĩa vào bên trong bắp đùi của y, chỉa đến y có chút đau, bạo lực áp bức cùng dày vò thoáng cái làm y nổi lên phản ứng, một chút cũng không mơ hồ.
Hiện tại nhớ lại, Thiệu Quân cảm thấy bình thường, y không có gì khác đối với La Cường, đơn thuần chỉ là do nghẹn quá nên cần phải có nước dập lửa thôi.
Có thể không nghẹn sao? Chỗ đó của đàn ông là một nơi rất mẫn cảm, Tam Gia anh khỏe như rồng như hổ, tràn đầy thanh xuân chính trực, anh lấy cái khúc gỗ không độ ấm đó cọ cọ tôi thì đương nhiên Tam Gia nhỏ nhà tôi cũng phải cứng thôi! Huống chi đè trên người tôi lại là một người sống, tên khốn đó đã đè trên người, còn xoa tùm lum……
Thiệu Quân biết bản thân có khuyết điểm, y vẫn luôn biết là mình có phản ứng với đàn ông.
Từ nhỏ đến lớn, y đều chơi cùng với các anh em, ngoài trừ một hai người bạn học nữ thanh mai trúc mã may mắn được ngồi sau xe đạp của y thì y chẳng thân thiết với một người bạn gái nào.
Đương nhiên, y cũng lăn lộn cả ngày với đám anh em Sở Tuần và Thẩm Bác Văn kia, nhưng cảm giác lại không giống nhau, đám người đó ở cùng một nơi với phụ nữ hay nói mấy câu thô tục, thảo luận mấy đề tài dâm dục với phụ nữ, kết bạn dạo hộp đêm, tán gái này kia. Thiệu Quân thì rất lười giết thời gian với con gái, cũng không có cảm giác phấn khích nổi lên dục vọng mãnh liệt. Mỗi lần ngồi một vòng với đám người này trong hộp đêm, mỗi người đều sẽ ôm một cô gái để trò chuyện, cô gái ngồi trên đùi Thiệu Quân cạ ngực, lắc lư cái mông như cái máy bơm của mình, y cũng không cứng nổi. Cô gái nói người này có bệnh, bị bất lực rồi; y cảm thấy cô gái đó quá ngu ngốc nên không kiên nhẫn nhìn đến nữa.
Y thích xem đá banh, xem truyện tranh, chơi game, có khi chơi cả đêm cũng không cần ngủ, sau lại luyện Tae Kwon Do, chơi súng, vào trường cảnh sát. Y thích những thứ mà đàn ông có thể chơi cùng, chiếc mini đột kích 79 chính là bạn gái của y ở trường cảnh sát, sau lại phát giác, hình như bản thân đã thích đàn ông rồi.
Đáng tiếc, chỉ là hai sợi tóc nhỏ, có muốn thẳng cũng không thể thẳng ra được nữa, con gái có thể thay đổi theo từng thời kỳ thì con trai cũng có thể; từ nhỏ mặc quần thủng đáy cho đến khi nhận thức được, lôi cái mông nhỏ kéo ra nhìn thì biết đều là thẳng hết đấy.
Thẩm thiếu gia lớn lên không đủ đẹp trai, Sở công tử thì rất đẹp nhưng thân thể không đủ dày, nhìn thế nào cũng thấy kém một chút…… thật ra khi còn nhỏ Thiệu Quân đã nhìn không ít lần rồi.
Bé trai choai choai, mười bảy tám tuổi là thời kỳ dậy thì của tuổi trẻ, đều rất mãnh liệt, mỗi buổi tối đi ngủ đều nóng lòng khao khát một đi đâu đó phiêu lưu một chuyến. Thiệu Quân trong căn phòng nhỏ ở nhà, mấy bức tường bốn phía đều dán đầy poster cầu thủ yêu thích. Trong số những ngôi sao của thời đại đó , y hâm mộ Batistuta và Cantona nhất, cảm thấy những người đó mới là những người đàn ông đích thực. Khi đó ban đêm căng đến không nín được, y nhìn tường tưởng tượng cảnh Barty chạy như điên gào thét rồi thở hổn hển, có thể nhanh chóng bắn ra……
Tấm poster Barty đó đã treo rất nhiều năm, sau khi thi đậu đại học thì bị y cất trong hành lý rồi treo ở trên tường cạnh giường trong ký trúc xá cảnh sát, lại treo suốt bốn năm, thời điểm tốt nghiệp thì nó cũng đã phai màu, ngũ quan mơ hồ mà cũng chưa bỏ được.
Bốn năm thanh xuân đại học của Thiệu Quân, sung mãn kích động một lời nhiệt huyết đều lặng giao cho tấm poster kia ở trong đêm khuya tĩnh ……
Thiệu Quân cũng không có kết giao đặc biệt sâu sắc với bạn trai nào. Nếu nói không có chút xúc động nào thì là nói dối, có thể chỉ là không thích nhiều, không một ai có thể duy trì vượt qua bốn tháng, mau chán, cũng mau tan.
Những người bạn đó trong suy nghĩ của y, cũng không bằng cảm tình sâu nặng nhiều năm với tấm poster kia.
Đương nhiên, mẹ y là người có tình cảm sâu sắc nhất, y chưa bao giờ có tình cảm sâu đậm với bất cứ ai kể từ khi mẹ y rời đi.
Cuối mùa thu, nhà tù Thanh Hà ấm áp, phòng giam được thông máy sưởi, trên cửa sổ thủy tinh mơ hồ phủ một tầng sương trắng.
Nhóm người đều bắt đầu thêm đệm chăn, thêm quần áo. Giống loại của La Cường, trên đùi từng bị thương, có vết đao thì rất sợ lạnh, đồng phục tù nhân phải mặc thêm lớp áo len, quần giữ ấm.
Có hai bạn tù cùng phòng giam, nhà bọn họ ở một ngôi làng nông thôn có cuộc sống rất khó khăn, không ai đưa đồ này kia nên phải mặc áo len sợi và quần giữ ấm của La Cường.
Hiện tại mỗi ngày Nhím Gai đều cạo mặt, cậu ta không cần đến chiếc dao cạo nhỏ bị hỏng trông giống như một con lừa què quặc kia, mà là sử dụng dao cạo 3D xoay tròn cao cấp và kem cạo nhập khẩu của anh Cường cậu ta.
Trước kia Hồ Nham có một bộ đồ vật của riêng mình, hiện tại thì cũng bắt đầu dùng của La Cường, kem dưỡng ẩm hay kem cạo râu gì đó. Gã muốn bản thân có cùng một mùi với La Cường. Gã thích cái mùi của La lão nhị. Không ngửi được người thật thì mỗi ngày gã có thể nằm trong chăn ngửi chính mình.
La Cường không để bụng mấy chuyên vặt vãnh này, ai thích lấy đồ hắn dùng thì hắn sẽ cho người đó dùng.
Ngần ấy năm làm lão đại đã quen rồi, đúng thật là có người sinh ra để làm lão đại. Tiệm cơm, hộp đêm dưới tên của hắn đều để cho các anh em của mấy người dưới tay mình kinh doanh, phương diện này hắn không keo kiệt, rất nghiêm túc.
Với lại, mặc dù La Cường là hổ lạc xuống đồng bằng, tạm thời sa sút phải ngồi tù, dù sao cũng cây lớn rễ sâu, vẫn còn có anh em bên ngoài , ba ngày hai đều có người đến Thanh Hà tặng đồ, còn có người gửi tiền vào trong thẻ mua sắm của hắn.
Mỗi phạm nhân đều có một thẻ để tiền riêng, tiền lương hàng tháng kiếm được từ công việc và tiền tiêu vặt do gia đình đưa đều được lưu vào trong thẻ. Từ khi trong nhà tù Thanh Hà mở cái tiệm “siêu thị Vật Mỹ” thì tiền này mới có chỗ để xài.
Phòng giam lớp số 7 mỗi tuần chủ nhật đều như ăn tết , La Cường lấy thẻ của mình đến siêu thị mua đồ ăn, mua hai túi lớn. Hắn đi ở giữa, Nhím Gai và Thuận Tử mỗi người xách theo một túi lớn ở phía sau, ngẩng đầu vênh váo bước đi trong hành lang. Đám nhóc con mấy lớp khác đều nhìn với con mắt thèm thuồng, nói lão đại lớp số 7 xa sỉ, không ì ạch gì cả, mỗi người lớp số 7 đều hút thuốc ngon, có đồ ăn vặt ăn.
Mấy lớp khác đều hút Bạch Sa, những người rửa nhà vệ sinh quét sàn từ trên xuống dưới trong lớp của họ chỉ được hút Trung Nam Hải!
Các lớp trưởng lớp khác nhìn thấy cũng tái mặt thấy rõ. Mẹ nó La lão nhị mới đến Thanh Hà có nửa năm, mày đã qua mặt đội trưởng nhà tù lên một cấp độ mới nắm trùm cái nhà tù Thanh Hà này, mày có còn để cho người khác lăn lộn không hả?!
Có một ngày buổi tối, mọi người ăn cơm chiều xong rồi trở về ký túc xá cất cái bát lớn đựng cơm, sau đó theo như quy tắc mà xếp hàng đến hội trường nhỏ xem TV.
Hội trường nhỏ ở cách vách nhà ăn, ở cửa ra vào có treo hai tấm bảng song song màu trắng.
Trong đó một cái bảng nhỏ là viết thực đơn nhà ăn, nội dung phía trên mỗi người đều có thể thuộc nằm lòng, cơm sáng là bánh bao cháo trắng với dưa muối, cơm trưa là bánh bao bí đao viên hoặc là thịt hầm với củ cải, cơm chiều là cơm với khoai tây thịt bò, rong biển cải trắng hoặc là củ cải xương sườn, lăn qua lộn lại mãi mãi chỉ là mấy thứ này.
Một cái bảng trắng khác là viết báo cáo tư tưởng, hô khẩu hiệu chính trị, gần nhất nghe nói là ý của sĩ quan huấn luyện nào đó trong đội, từ quản lý nhân tính hóa đổi thành chúc phúc sinh nhật rồi.
Có một người liếc mắt đến bảng trắng một cái rồi “Ô” một tiếng, một loạt người lục tục ngẩng đầu xem, sau đó tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại.
“Lão đại, sinh nhật vui vẻ!!!” Lớp số 7 hô một tiếng.
“Anh Cường, hôm nay là sinh nhật anh hả?!” Nhím Gai thì thầm hô lên.
“Lão đại, sao không nói cho tụi em biết hôm nay là sinh nhật anh chứ?” Hồ Nham cũng nói.
Bản thân La Cường cũng giật mình nhìn chằm chằm chữ viết trên bảng một hổi mới đỡ lại, bên trên dùng bút có màu sắc rực rỡ viết, 【 Tin nhắn sinh nhật: Chúc số 3709 La Cường sinh nhật vui vẻ, làm việc vui thích, lao động đạt điểm tối đa, chơi bóng tam song! 】
Ngày đó buổi tối trở lại phòng giam, La Cường nhìn thấy giường đệm của mình có một phong thư.
Hắn mở ra, là một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, có ghi chữ “Cảnh sát Thiệu”.
La Cường chỉ nhìn lướt qua, cũng không đọc kỹ, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua một vòng, giống như không có việc gì chui lên trên giường tầng trên có gối chăn thoải mái dễ chịu rồi tấm thiệp mở ra……
Trong thiệp sinh nhật chỉ ghi có mấy câu đơn giản theo phong cách của những người đàn ông với nhau, hai câu nửa đứng đắn, lại đến nửa câu mang màu không quá đứng đắn.
Chỉ với hai câu này mà La Cường ngây ngẩn nhìn đến hai mươi phút, đôi mắt nhìn chằm chằm tấm thiệp đến đờ ra, bỗng nhiên cảm thấy tờ giấy này rất đáng yêu, rất biết mời gọi người……
Thẳng đến Nhím Gai sát bên nói một câu: “Cảnh sát Thiệu là người tốt, cẩn thận , cảnh sát Thiệu yêu chúng ta nhất!”
La Cường liếc mắt nhìn lướt qua tên kia, nghĩ thầm, Tam bánh bao yêu ai? Cậu ấy có thể yêu mấy người à?
Nhím Gai nằm hình chữ đại trên giường, lầm bầm lầu bầu: “Tháng này anh Cường nhận thiệp, tháng sau sinh nhật em thì đến em nhận thiệp rồi.”
La Cường giật mình, hỏi: “Cậu ta từng đưa cho cậu à? Viết cái gì?”
Nhím Gai thò tay lật lật, lấy ra một tấm thiệp sinh nhật từ đống lộn xộn trên đầu giường : “Ừm, năm trước Thiệu Tam Gia cho em á!”
La Cường: “……”
Nhím Gai tung ta tung tăng đưa qua, không chú ý tới sắc mặt của đại ca nhà cậu ta, thoáng cái đã suy sụp mất rồi……
La Cường cắn môi nhìn tấm thiệp sinh nhận của Nhím Gai, không lên tiếng, đáy mắt toát ra một tia thất vọng rõ ràng.
Đừng nói viết tên giống nhau, ngay cả viết mấy câu kia cũng không khác nhau lắm, nhóc con Tam bánh bao cậu mua riêng một cuốn sách dạy ghi lời chúc sao? Mẹ nó mấy tài nghệ của cậu đều chép từ trong sách ra hết à!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất