Chương 62: TÌNH CỜ GẶP LẠI Ở BỆNH VIỆN
Vài ngày sau, Thiệu Quân bị xe chuyên dụng đón đi, được đưa đến bệnh viện của tổng quân khu thành phố, nằm trong phòng bệnh với điều kiện tốt nhất dành cho cán bộ cao cấp.
Mới đầu y sống chết không muốn chuyển đến bệnh viện khác, không muốn rời Thanh Hà, trong đó cũng có nguyên nhân rõ ràng. Nhưng mà ông ngoại y nói một câu, làm y dao động, Quân Quân, cháu bị thương thành như vậy, nếu không chịu dưỡng lại cho tốt, sau này sẽ để lại một lỗ thủng lớn trên bụng, về sau nhất định sẽ đau suốt, cả đời nằm trên giường không bước nổi chân xuống được đâu!
Ông cụ bắt đầu giảng đạo cho Thiệu Quân nghe, năm đó cụ ở trong đơn vị bộ đội cũng có một người bạn cùng vào sinh ra tử, ông ấy từ chiến trường trở về sau cuộc chiến chống Việt Nam(1), cũng bị đạn bắn qua bụng, giờ để lại thành một lỗ thủng. Lúc đó điều kiện có hạn, bảo dưỡng không tốt, một số cơ quan nội tạng và ruột bị nhiễm trùng hoại tử, cả người gần như là bị phế bỏ, sau này còn chết trẻ……
(1) Cuộc chiến được phía Việt Nam gọi là Chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc (1979) hay Cuộc chiến chống bè lũ bành trướng phương Bắc. Phía Trung Quốc gọi là Chiến tranh đánh trả tự vệ trước Việt Nam (trên nghĩa rộng là chỉ xung đột biên giới Việt – Trung trong gần mười năm từ năm 1979 đến năm 1989) bởi vậy cho đến bây giờ Trung Quốc vẫn cho rằng họ chỉ chống trả cuộc tấn công của Việt Nam. Nhiều nhà nghiên cứu coi cuộc chiến này là một phần của Chiến tranh Đông Dương lần 3.
Thiệu Quân bình tĩnh lại, đồng ý chuyển bệnh viện. Hai người nhất định có thể sẽ phải chịu đựng chia cách ở hai nơi trong một thời gian dài, giờ chịu cô đơn đau khổ thì tương lai sau này mới có thể ở cùng với nhau. Nếu thật sự làm cho xương cốt của mình bị phế đi, một người đẹp trai ngời ngợi như ông nội đây, bị tàn tật như vậy còn có người muốn hay sao?
Thiệu Quân ở trong phòng đơn điều kiện cực tốt, những người xung quanh bên trái bên phải đều là những cán bộ đã cao tuổi.
Trong phòng có nhà bếp, phòng tắm riêng, có người bảo hộ và người chăm sóc cá nhân hàng ngày đợi phục vụ y, bật bếp nhỏ nấu đồ ăn ngon, mở bồn nước gội đầu cho y. Thiệu Quân ở đó tổng cộng là một tháng rưỡi, ngày nào cũng được uống canh gà, canh cá trích, canh sườn, được vỗ béo ra thêm một vòng, đường cong eo thon trước kia gần như không tìm ra được nữa.
Những người bạn hồi trước của y, còn có mấy đồng nghiệp trong đơn vị công tác đều tới thăm y trong bệnh viện. Khi đội trưởng Điền đến thăm còn mang theo hai cái bình giữ nhiệt lớn.
Thiệu Quân thoải mái nằm trên giường, phóng khoáng phất tay: “Ài, đội trưởng Điền, anh biết nấu cơm à?”
Điền Chính Nghĩa nói: “Mấy món này không phải do tôi làm đâu? Đều là mấy phạm nhân trong lớp cậu làm đấy, biết thân thể cậu không khỏe còn nằm trong bệnh viện nên cả đám đều rất lo lắng cho cậu!”
Thiệu Quân nhanh chóng ngồi dậy, mở cái lồng cơm cách nhiệt ra xem, bên trong bay ra hương thơm ngào ngạt của món chân giò hầm mềm, lồng cơm bên dưới còn đựng một cái bánh bao lớn nóng hổi……
Điền Chính Nghĩa hoàn toàn khó có thể hiểu được tình trạng này, vẫn lầm bầm: “Bọn họ cũng thật là. Tôi đã nói mang một món giò heo hầm đến là được rồi, còn kêu tôi phải đem thêm bánh bao này. Tôi còn đang tự nghĩ, cậu còn có chỗ chứa được cái bánh bao này sao? Mà nói nè, cậu có ăn nổi bánh bao này không? ”
Thiệu Quân vùi đầu vào lồng cơm, nói: “Tôi ăn hết mà.”
Thiệu Quân biết trong nhà tù còn có người đang nhớ nhung y, luôn nghĩ đến y, có thể không nhớ được sao?
Y cũng rất nhớ thương tên khốn họ La kia.
Thiệu Quân chỉ nếm thử một miếng thì liền biết tất cả đều là do La Cường làm. Những gì La Cường làm khi y ăn vào trong miệng, đều không giống với mùi vị người khác làm, đó là hương vị đậm đà đến nghẹt thở từ trong xương cốt của La Cường. Mùi vị này Thiệu Quân cắn một miếng là thích ngay.
Bánh bao cũng do chính tay La Cường làm, hắn mặc tạp dề vào rồi dành cả buổi sáng ở căn tin của khu nhà tù để làm một nồi lớn. Một nửa số bánh bao trắng ngọt thì để lại ăn, một nửa trong số đó thì lại được mang đến cho Thiệu Quân.
Thiệu Quân lấy một miếng bánh bao chấm vào món canh giò heo hầm, ăn từng miếng từng miếng đến ngon lành, trong lòng bay bổng.
La lão nhị cũng sẽ có lúc siêng năng như vậy tự tay xuống bếp nấu cơm cho người ta hay sao?
La Cường sẽ là loại người da mặt dày mà đi nịnh bợ lấy lòng người khác hay sao?
Chắc chắn lúc này La Cường rất nhớ y, mong y mau sớm trở về, nhưng ngoài miệng không thể nói ra, chỉ có thể đưa bánh bao này đến cho y, điều mà La Cường sợ nhất là y dưỡng thương khỏe lại rồi sẽ không quay về nữa…….
Thiệu Quân ngồi trên xe lăn để y tá đẩy đi đến một tầng lầu nào đó để ngắm cảnh. Một chiếc xe lăn khác từ hành lang đi ngang qua chỗ y, có một người đang ngồi liệt trên ghế, đầu nghẹo sang một bên, dùng con ngươi bằng thủy tinh trợn mắt nhìn y, ánh mắt âm u lạnh lẽo đáng sợ.
Thiệu Quân dùng khóe mắt bình tĩnh liếc nhìn người kia, không nói lời nào, cho đến khi đối phương đi xa y mới quay lại nhìn.
Người nọ có một con mắt giả nên nhìn vào trông rất kỳ dị, bởi vì liệt lâu ngày nên bắp thịt trên chân bị héo rút, không thể đi đường, phải để cho người ta đỡ, tình trạng thê thảm đáng thương…….
Những người đến điều trị tại bệnh viện này đều là thủ trưởng, cán bộ, người nhà của khu quân sự, chính là những nhân vật lớn có máu mặt. Thực ra, Thiệu Quân đã nghe nhiều người lớn trong nhà kể lại từ lâu, cũng từng thấy ở khu đại viện có một người đàn ông bị liệt một bên mắt, bị tật ở tay và chân. Nhiều năm chỉ có thể ngồi trên xe, duy trì một sinh mạng rách nát mà kéo dài hơi tàn.
Chỉ là trước kia Thiệu Quân không rõ ràng căn cơ nội tình bên trong cho lắm, sau khi gặp La Cường thì mới biết được mọi chuyện.
Sau khi Thiệu Quân làm xong kiểm tra trở về, cha già đã chờ ở trong phòng bệnh của y rất lâu cùng với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Thiệu Quốc Cương mặc chiếc áo khoác màu đen ngàn năm không thay đổi, vẻ mặt bình thản ngồi xuống trước giường con trai: “Thiệu Quân, nghe lời ba, mau chuyển đi, đừng làm việc ở Thanh Hà nữa.”
Thiệu Quân đang ôm chăn, dùng hàm răng gặm lấy chăn mà chơi đùa, không từ chối cũng không gật đầu. Y hiện tại bị thương chưa dưỡng xong, cử động cũng không tiện, tạm thời không thoát khỏi sự khống chế của cha già, chờ ngày nào đó sinh khí dồi dào trở lại, muốn đi đến chỗ nào, ba y có thể ngăn cản được sao?
Cục trưởng Thiệu từ lâu đã quen với tính tình cà lơ phất phơ chết cũng không đổi của con ông, khi Thiệu Quân khiêu khích uy quyền của phụ huynh, luôn tỏ thái độ trước sau như một không bạo lực, không hợp tác. Ông nói chuyện của ông, tôi làm chuyện của tôi, không muốn làm cho vừa ý chuyện trong lòng của người lớn, Thiệu Quốc Cương đành phải nói lời thấm thía: “Quân Quân, con có biết vết thương lần này của con nghiêm trọng thế nào không? Con có biết con đã trải qua bao nhiêu giờ trong phòng phẫu thuật hay không? Ba đã đứng bên ngoài cùng với ông ngoại con suốt một đêm. Nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, con nói xem một nhà chúng ta phải tính sao bây giờ?!”
Thiệu Quân không nói lời nào.
Thiệu Quốc Cương nói tiếp: “ Thiệu Quân, con phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, con có thể sống sao cho cả nhà yên tâm, trông cậy vào con chút được không? Con cũng không còn là con nít nữa, nên hiểu chuyện này, đừng có cứng đầu như vậy nữa được không?”
Thiệu Quân không thích nghe ba y nói chuyện bằng giọng điệu này, không chừng bình thường cũng quen dùng giọng điệu này răn dạy cấp dưới, nên cách nói chuyện với con trai mình cũng y chang như vậy.
Thiệu Quân xoay tầm nhìn ra khỏi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Con không hiểu chuyện gì hết, con vẫn muốn làm quản giáo.”
Vẻ mặt Thiệu Quốc Cương nặng nề nhìn vào con trai nhà mình, như thể bất lực mà nhìn bộ dạng đứa nhóc con không bao giờ lớn lên sau sân nhà, nhưng đứa nhóc này là cốt nhục ruột thịt của ông, đứa con trai duy nhất của ông, tính mạng của ông!
“Quân Quân, con thực sự muốn làm công việc đó, hay chỉ là muốn đối nghịch với ông đây? Con muốn trừng phạt ông đây sao?
Thiệu Quân: “……”
Hốc mắt của Thiệu Quốc Cương lộ ra hai màu xanh đen vì thức đêm nhiều ngày, tròng mắt bỗng đỏ hoe: “Quân Quân, ba đã nói chuyện với bác sĩ chữa trị chính của con. Hiện tại con không có lá lách. Lá lách của con người là cơ quan tạo máu. Việc cắt bỏ cơ quan này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng chức năng tạo máu và khả năng miễn dịch của cơ thể con. Trong tương lai, xương cơ thể có thể yếu hơn … có thể trở nên rất đuối và dễ bị ốm. Cuộc sống bình thường của con có thể bị ảnh hưởng, con còn dự định ở lại nhà tù Thanh Hà, lăn lộn với một đám phạm nhân mang trọng hình giết người không nháy mắt tính khí hèn hạ, thô bạo sao? Lỡ như chuyện này xảy ra lần nữa, con còn cái mạng nào nữa không?! ”
Thiệu Quân hỏi lại: “Phạm nhân thì sao? Phạm nhân thì tính tình luôn hèn hạ thô bạo à?”
Thiệu Quốc Cương đỏ mắt: “Ai làm con bị thương thành như vậy?!”
Thiệu Quân vùi cằm vào đống chăn, không nói lời nào.
Thiệu Quốc Cương nhỏ giọng quát: “Thiệu Quân, con vừa ở dưới lầu nhìn thấy rồi đấy, khi còn nhỏ con cũng từng gặp qua, cháu trai của nhà dì Lưu, bây giờ trở nên thảm hại thế nào? Cháu trai nhà dì Lưu khi còn nhỏ bị người ta hại mù mắt, tay chân đều bị phế đi! Ngày nào đó nếu con cũng lăn lộn khiến bản thân giống như như thằng nhóc Lục Viêm Đông đó, con nói ông đây phải làm sao bây giờ?!”
Sắc mặt Thiệu Quân chậm rãi thay đổi.
Y không thích nghe người trong nhà nhắc lại chuyện của Lục Viêm Đông. Vụ án kia đã được phong ấn trong hồ sơ ở kho Cục Công An, bản án cũ trong suốt hai mươi năm vẫn chưa được phá.
Bây giờ chỉ cần một câu nói của y là có thể giúp ba y phá vụ án này, hồ sơ sẽ được thêm một nét bút màu đậm. Thiệu Quốc Cương bây giờ đã là ủy viên của ban thường vụ thành ủy, nếu nỗ lực chăm chỉ thêm, biết đâu có lẽ sẽ được tiến lên cấp cán bộ nữa.
Thiệu Quân khinh thường nói: “Họ Lục ở ngoài đường ăn chơi trác táng chuyện gì cũng dám làm, hắn ta bị tàn phế cũng là do bản thân tự làm tự chịu, xứng đáng bị như vậy lắm.”
Thiệu Quốc Cương vẻ mặt ngạc nhiên, lộ ra bất mãn mà nói: “Quân Quân, sao con lại nói thế? Hiện tại con đang làm việc đại diện cho nhân dân toàn quốc, trong lòng sao lại nghĩ như vậy?”
“Con xem người lớn nhà họ Lục mấy năm nay, chịu khó, chịu khổ, một người sống đang tốt như vậy lại bị tàn phế ra nông nỗi này. Lúc đó đứa nhóc họ Lục kia còn trẻ hơn con, bây giờ người ta cũng đã 40 rồi, vẫn là một người tàn phế bao năm đến giờ! Khi cha mẹ nó còn sống, còn có thể lau nước tiểu hầu hạ nó, sau này ba mẹ nó mất hết chỉ còn mình nó, vậy thì làm sao bây giờ, làm sao bây giờ hả?!”
Thiệu Quân cắn môi không nói lời nào.
Y làm sao có thể thông cảm cho Lục thiếu gia?
Năm đó Lục Viêm Đông hại La Cường thế nào? La Cường cũng bị mù một con mắt không được chữa trị tốt, Lục Viêm Đông còn được ngồi xe lăn, La Cường thì ngồi tù.
Giọng Thiệu Quốc Cương chợt cứng lên, ăn năng mạnh mẽ: “Đúng vậy, ông đây là ba của con, con là con trai ruột của ba! Ba sẽ không để bụng hay quan tâm dù con có biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa, nhưng nếu một ngày con giống đứa nhóc họ Lục kia, con mịa nó thật sự biến bản thân thành tàn phế như vậy, dù con ngồi trên xe lăn ông đây cũng sẽ nuôi con, ba sẽ chăm sóc cho con cả đời! Nhưng sự thật là ông đây không muốn nhìn thấy một ngày như vậy, Quân Quân con có hiểu rõ chuyện ba đang lo cho con hay không?!!!”
Đôi mắt Thiệu Quân ươn ướt, nghe những lời này cũng khó chịu trong lòng.
Y xoay mặt đi, nhịn một lúc lâu, bướng bỉnh nói: “Con sẽ không trở thành như vậy. Con đã từng làm chuyện trời đánh nào chưa? Con cũng không trêu chọc ai…… Ba, con ở nhà tù vẫn rất tốt, ngài không nên nhọc lòng vì con nữa.”
****
Vết thương của Thiệu Quân gần như đã lành, việc lái xe và tự chăm sóc bản thân không có vấn đề gì, nhưng chưa được sự đồng ý của người trong nhà nên tranh thủ lúc ba y bận rộn công việc thì lặng lẽ xuất viện, để lại hành lý ở phòng bệnh, dù sao cũng có người nhà giải quyết mọi hậu quả cho y.
Trong lòng y vô cùng nhớ La Cường, hai tháng chưa được nhìn thấy người. Hai người biết nhau mấy năm nay, trước này chưa từng tách ra lâu như vậy.
Nếu Thiệu Tam Gia không quay về nữa, có khi y chắc chắn sẽ đi trên con đường ánh sáng chói lóa mà ba và ông ngoại đã bày sẵn cho mình.
Nhưng nếu y không quay trở về thì đừng mong gặp lại La Cường nữa. Tương lai sau này nếu La lão nhị ra khỏi tù, với tính tình tự phụ kiên cường lạnh ngắt của hắn, tuyệt đối sẽ không quay đầu mà đuổi theo y, hai người nhất định sẽ không bao giờ nối tiếp mối duyên phận kiếp này được nữa.
Thiệu Quân không muốn buông tay La Cường, đối với người này, cho dù thế nào cũng không muốn buông tay.
Giống như việc chăm sóc một người đã trở thành thói quen, người này đã trở thành một bộ phận trên cơ thể y, mỗi cử động của La Cường, dù có tai nạn gì xảy ra hay bị thương đều như được kết nối với trái tim y, cùng hợp lại với những bộ phận khác trên thân thể y.
Trên đường trở về huyện Thanh Hà, Thiệu Quân nhớ đến bộ dạng đầy vết bầm tím trên người La Cường khi y rời đi, vì vậy tiện đường y đến một bệnh viện trong thành phố để giúp La Cường kê đơn một số loại thuốc chống viêm, cùng thuốc kem để thoa lên vết bầm tím bên ngoài.
Vì đến lấy đơn thuốc cho La Cường nên Thiệu Quân cũng không dám đến bệnh viện quân khu vì sợ người nhà nhìn thấy. Y không trả tiền mặt khám bệnh trong quân khu (bản thân y thật ra cũng không có tiền) mà thay vào đó, sử dụng thẻ y tế cán bộ kỳ cựu của ông ngoại để thanh toán.
Buổi tối, bệnh nhân ở khu ngoại trú của bệnh viện này tương đối vắng vẻ, Thiệu Quân cầm tờ đơn thuốc bước ra từ phòng khám, định xuống lầu lấy thuốc, y bước đến góc cầu thang thì trước mặt tựa như hoa mắt, may mắn y phản ứng nhạy bén, nhanh chóng nấp sau một chậu cây lớn.
Thiệu Tam Gia lộ ra một đôi mắt, lén nhìn trộm từ giữa hai cái lá trúc lớn của chậu cây, con ngươi hưng phấn đến nỗi thiếu chút nữa thì rớt luôn ra ngoài.
Y nhìn thấy ai?
Y nhìn thấy chú ba nhà họ La, La Chiến, được hai người mỗi người vác một bên vai, vừa nâng vừa đỡ đi ngang qua hành lang.
La Chiến lần đầu tiên đội một chiếc mũ len trượt tuyết trên đầu, muốn bịt kín trán, tai, mắt và cả khuôn mặt, vùi đầu không dám nhìn xung quanh vì sợ người trong bệnh viện nhận ra bộ mặt của mình, sợ bị bại lộ là chuyện vô lý nhất, xúi quẩy nhất, bi kịch nhất trong cuộc đời anh ta, bị người ta chà đạp giày vò mà không thể trả đòn mà chỉ có thể cắn ngón tay lặng yên gào khóc thầm trong lòng!
Thiệu Quân ngày đêm đều nhớ nhung đến La Cường, nên rất quen thuộc với gương mặt kia, cực kỳ mẫn cảm quen thuộc dáng vẻ đó, dù La Chiến có dùng mũ len che khuất mặt mình, có hóa thành tro y liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra được thân hình cường tráng của hai anh em nhà họ La.
Thằng La Tam này xảy ra chuyện gì? Thoạt nhìn dáng người cũng cao lớn vạm vỡ rất lợi hại, đây là bị người ta đánh sao?
La Chiến được người ta khiêng vào phòng phẫu thuật, đi theo sau là một người trẻ tuổi vóc dáng cao gầy, ở ngoài phòng phẫu thuật đi tới đi lui, nhíu mày đứng ngồi không yên.
Thiệu Quân chỉ nhìn thoáng qua, mà đã nhịn không được nhìn lại lần thứ hai.
Vốn y chỉ muốn nhìn xem náo nhiệt một chút rồi rời đi, nhưng tay chân không thể cử động mà nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới vào vóc dáng thon gầy cao cao của người kia rồi đánh giá thật lâu, từ trước tới nay y chưa từng nhìn thấy người nào có thể mặc một bộ áo thun quần jean đơn giản mà lại mặc thật tinh tế đẹp đẽ đến như vậy, eo thon, mông vểnh, chân dài, khuôn mặt đẹp trai nhưng không ra vẻ tự cao, ánh mắt rất đoan chính nhưng không kiêu căng, dáng vẻ trông vô cùng thoải mái, nhìn đến lại thấy kiêng kỵ…..
La Chiến chỉ thực hiện ca phẫu thuật khâu một phần nhỏ, thủ tục đơn giản diễn ra trong vòng chưa đầy nửa giờ liền ra ngoài.
Nhưng lần này còn kinh khủng hơn, nằm trên giường được y tá đẩy ra, cái quần cũng chưa để anh ta mặc vào, mông đùi trần trụi, dùng khăn trải giường trắng che kín phần nửa người dưới của anh ta.
Anh chàng đẹp trai mặc quần jean dùng hai tay nắm lấy thành giường, thấp giọng nói điều gì đó đầy áy náy, với vẻ mặt quan tâm, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tóc và tai của La Chiến.
Vị đàn anh tự mình phẫu thuật khâu vết thương cho La Chiến dùng đôi mắt lóe sáng dưới cặp kính gọng vàng mà cố sức đánh giá anh chàng đẹp trai bên cạnh La Chiến này, đầu tóc trên người đều rối lù xù.
Đàn anh cởi khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt gầy gò trắng nõn, ghé tai nói nhỏ với La Chiến: “Này, để tôi nói cho cậu biết một ít số liệu. Trước đây tôi đã may mấy chục cái bông cúc rồi, những cái khác bình thường may từ ba đến năm mũi là ok rồi, còn cái của cậu lần này là lỗ thủng lớn nhất mà tôi từng thấy. Tôi phải may tổng cộng mười mũi, mới làm cái “bông cúc” kia của cậu khép miệng lại được đó!”
La Chiến lộ ra vẻ mặt đau buồn phẫn nộ, ai oán mà trừng mắt nhìn đối phương, ý anh muốn nói là cúc của bố đây từ hoa cúc biến thành hoa mẫu đơn chứ gì, con mịa nó anh còn dám làm tổn thương đến lòng tự trọng của bố nữa!
Từ ánh mắt đàn anh đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa: “Nhãi con nhà cậu thật có phúc ghê nha? Bạn trai của cậu, lợi hại……Lần tới nhớ nhắc cậu ta nhớ bôi trơn cho kỹ một chút, tuy có vẻ hơi mất thời gian, nhưng nhất định có thể làm cho cậu sướng lên trời đấy.”
Vẻ mặt chống đỡ cố tỏ ra mạnh mẽ của La Chiến lập tức nát vụn, nghe lời nói đầy ẩn ý lúc này của đàn anh mà chỉ thiếu chút nữa thì phun máu đầy đầu đối phương.
Anh chàng đẹp trai bên cạnh La Chiến nghe đàn anh nói mấy câu này, khuôn mặt tuấn tú màu lúa mạch lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ, đỏ đến mức sắp vắt được nước ra ngoài……
Thiệu Quân đứng ở phía xa, không nghe rõ cuộc đối thoại của ba người, chỉ mơ hồ nhìn mấy lần cũng đoán được tình hình, hiểu được chút chuyện.
Thiệu Tam Gia là loại người gì cơ chứ, đầu óc cũng rất nhanh nhạy khôn khéo. La Chiến với người thanh niên trẻ tuổi kia, tuy ở trước nơi đông người không có hành vi cử chỉ thân mật quá mức nào, không ôm ấp, cũng không chạm môi hôn nhau, nhưng ánh mắt thì rất rõ ràng, La Chiến đỏ con mắt, bĩu môi lải nhãi mà than khổ, nói chuyện thậm chí còn mang theo giọng mũi của đàn ông làm nũng…..Thiệu Quân chắc chắn khẳng định với sức phán đoán của y, La Chiến và người thanh niên đẹp trai eo nhỏ chân dài kia! Người thanh niên xinh đẹp trầm tính kia hẳn là người yêu của của chú ba nhà họ La, không đúng thì chắc cũng là “điểm tâm nhỏ” nào đó.
Tuy bản thân Thiệu Quân không thích gu này, nhưng được nhìn thấy đàn ông đẹp ai lại không muốn nhìn thêm một chút chứ?
Con người Thiệu Quân luôn rất tự tin và tự phụ về ngoại hình của mình, nói về vẻ đẹp của gương mặt hay dáng người được đóng gói trọn vẹn nguyên bộ, có thể nói ngàn dặm mới tìm được một, La Cường có thể chiếm được sự sủng ái của ông nội đây, có thể nói là phúc đức tu ba đời, người khác sao có thể được như vậy? Nhưng y không ngờ, người tình bên cạnh La Tam, cũng không thua kém y chút nào, cái khí chất kia rồi dáng người đó, tuyệt đối không phải là người bình thường……
Thiệu Quân rón ra rón rén theo đuôi, mắt nhìn thấy người nọ đẩy giường bệnh La Chiến vào phòng khám.
Y ngẩng đầu nhìn xung quanh, thì thấy trên đầu có treo một tấm bảng với dòng chữ rất nổi bật: Phòng khám bệnh khoa hậu môn trực tràng.
Thiệu Quân biết La lão nhị cương quyết ngang ngược là người thế nào, cũng biết được hắn yêu thương đứa em trai cưng này ra sao. Hai anh em là đàn con được nuôi cùng một lứa, khuôn mặt và dáng người đều giống hệt nhau. Vì thế cho nên Thiệu Quân cũng nghĩ một thân đàn ông này của La Chiến sẽ cực kì dũng mãnh tiêu sái, mạnh mẽ và nam tính, cũng sẽ là một tên thô bạo giống La Cường vậy. Khi lên giường, đặc biệt tàn bạo lỗ mãng không biết kiềm chế, khẳng định là một người đàn ông đích thực.
Thật không ngờ đến hôm nay y lại tận mắt chứng kiến cảnh này, trong đầu như có một dòng điện phát sáng chợt lóe lên, suýt nữa chói mù mắt y.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, anh chàng đẹp trai eo nhỏ chân dài kia…… Quả nhiên không phải là người bình thường!
Nhóc Thiệu Tam bị cảnh sát Trình có đôi mắt đào hoa khác thường làm cho chói mù mắt, lúc này đang mang theo túi hồ sơ bệnh án cùng tờ đơn thuốc, vội vàng chạy xuống lầu.
Trong lòng Trình Vũ cảm thấy áy náy, khó chịu, trấn an cho La Chiến xong thì vội vàng chạy xuống lầu lấy thuốc. Loại thuốc được kê bở vị bác sĩ đàn anh thiên tài tên Tiểu Từ có tên là cái gì mà “Sinh cơ bảo”, “Dưỡng cúc linh” nghe nói có tác dụng giảm nhiệt loại bỏ nếp nhăn, có thể phục hồi làn da mềm mại, sẽ khiến chỗ kia của hoa cúc trở nên tinh xảo hơn.
Lúc này Thiệu Quân không rảnh lo cho vết thương cũ đang căng đau, vội vàng không ngừng đẩy nhanh tốc độ đuổi theo sau lưng Trình Vũ, dáng người thon thả bám sát vào vách tường, bước chân như lo lửng đang bay, dùng kỹ thuật theo dõi khi còn mặc quần áo bình thường học được trong trường cảnh sát.
Trình Vũ đứng vào hàng, đôi mày đen khẽ nhếch lên, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy danh sách thuốc, bóng lưng cao gầy đó thì chắc nội tâm rất trầm lặng, túi hồ sơ bệnh án của La Chiến được gấp lại nhét vào túi quần sau mông.
Trước đây Thiệu Quân đã không ít lần luyện tập các kỹ năng cơ bản năm đó, cực kỳ tự tin bản lĩnh của mình, một bàn tay không tiếng động với qua, nhẹ nhàng rút một cái!
Giấy kraft cọ vào túi quần phát ra tiếng sột soạt cực kỳ nhẹ, kỹ thuật khéo léo ảo diệu, đừng nói đến người xếp hàng xung quanh, ngay cả người trong cuộc dù bị sờ mông cũng không nhận ra được.
Thiệu Quân đắc ý, đang muốn cong chân chuồn đi thì bất thình lình cổ tay tê rần, bản thân vậy mà lại bị bắt ngay tại hiện trường!
Một bàn tay không biết từ đâu ra, dùng hết sức nắm chặt lấy tay y!
Mới đầu y sống chết không muốn chuyển đến bệnh viện khác, không muốn rời Thanh Hà, trong đó cũng có nguyên nhân rõ ràng. Nhưng mà ông ngoại y nói một câu, làm y dao động, Quân Quân, cháu bị thương thành như vậy, nếu không chịu dưỡng lại cho tốt, sau này sẽ để lại một lỗ thủng lớn trên bụng, về sau nhất định sẽ đau suốt, cả đời nằm trên giường không bước nổi chân xuống được đâu!
Ông cụ bắt đầu giảng đạo cho Thiệu Quân nghe, năm đó cụ ở trong đơn vị bộ đội cũng có một người bạn cùng vào sinh ra tử, ông ấy từ chiến trường trở về sau cuộc chiến chống Việt Nam(1), cũng bị đạn bắn qua bụng, giờ để lại thành một lỗ thủng. Lúc đó điều kiện có hạn, bảo dưỡng không tốt, một số cơ quan nội tạng và ruột bị nhiễm trùng hoại tử, cả người gần như là bị phế bỏ, sau này còn chết trẻ……
(1) Cuộc chiến được phía Việt Nam gọi là Chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc (1979) hay Cuộc chiến chống bè lũ bành trướng phương Bắc. Phía Trung Quốc gọi là Chiến tranh đánh trả tự vệ trước Việt Nam (trên nghĩa rộng là chỉ xung đột biên giới Việt – Trung trong gần mười năm từ năm 1979 đến năm 1989) bởi vậy cho đến bây giờ Trung Quốc vẫn cho rằng họ chỉ chống trả cuộc tấn công của Việt Nam. Nhiều nhà nghiên cứu coi cuộc chiến này là một phần của Chiến tranh Đông Dương lần 3.
Thiệu Quân bình tĩnh lại, đồng ý chuyển bệnh viện. Hai người nhất định có thể sẽ phải chịu đựng chia cách ở hai nơi trong một thời gian dài, giờ chịu cô đơn đau khổ thì tương lai sau này mới có thể ở cùng với nhau. Nếu thật sự làm cho xương cốt của mình bị phế đi, một người đẹp trai ngời ngợi như ông nội đây, bị tàn tật như vậy còn có người muốn hay sao?
Thiệu Quân ở trong phòng đơn điều kiện cực tốt, những người xung quanh bên trái bên phải đều là những cán bộ đã cao tuổi.
Trong phòng có nhà bếp, phòng tắm riêng, có người bảo hộ và người chăm sóc cá nhân hàng ngày đợi phục vụ y, bật bếp nhỏ nấu đồ ăn ngon, mở bồn nước gội đầu cho y. Thiệu Quân ở đó tổng cộng là một tháng rưỡi, ngày nào cũng được uống canh gà, canh cá trích, canh sườn, được vỗ béo ra thêm một vòng, đường cong eo thon trước kia gần như không tìm ra được nữa.
Những người bạn hồi trước của y, còn có mấy đồng nghiệp trong đơn vị công tác đều tới thăm y trong bệnh viện. Khi đội trưởng Điền đến thăm còn mang theo hai cái bình giữ nhiệt lớn.
Thiệu Quân thoải mái nằm trên giường, phóng khoáng phất tay: “Ài, đội trưởng Điền, anh biết nấu cơm à?”
Điền Chính Nghĩa nói: “Mấy món này không phải do tôi làm đâu? Đều là mấy phạm nhân trong lớp cậu làm đấy, biết thân thể cậu không khỏe còn nằm trong bệnh viện nên cả đám đều rất lo lắng cho cậu!”
Thiệu Quân nhanh chóng ngồi dậy, mở cái lồng cơm cách nhiệt ra xem, bên trong bay ra hương thơm ngào ngạt của món chân giò hầm mềm, lồng cơm bên dưới còn đựng một cái bánh bao lớn nóng hổi……
Điền Chính Nghĩa hoàn toàn khó có thể hiểu được tình trạng này, vẫn lầm bầm: “Bọn họ cũng thật là. Tôi đã nói mang một món giò heo hầm đến là được rồi, còn kêu tôi phải đem thêm bánh bao này. Tôi còn đang tự nghĩ, cậu còn có chỗ chứa được cái bánh bao này sao? Mà nói nè, cậu có ăn nổi bánh bao này không? ”
Thiệu Quân vùi đầu vào lồng cơm, nói: “Tôi ăn hết mà.”
Thiệu Quân biết trong nhà tù còn có người đang nhớ nhung y, luôn nghĩ đến y, có thể không nhớ được sao?
Y cũng rất nhớ thương tên khốn họ La kia.
Thiệu Quân chỉ nếm thử một miếng thì liền biết tất cả đều là do La Cường làm. Những gì La Cường làm khi y ăn vào trong miệng, đều không giống với mùi vị người khác làm, đó là hương vị đậm đà đến nghẹt thở từ trong xương cốt của La Cường. Mùi vị này Thiệu Quân cắn một miếng là thích ngay.
Bánh bao cũng do chính tay La Cường làm, hắn mặc tạp dề vào rồi dành cả buổi sáng ở căn tin của khu nhà tù để làm một nồi lớn. Một nửa số bánh bao trắng ngọt thì để lại ăn, một nửa trong số đó thì lại được mang đến cho Thiệu Quân.
Thiệu Quân lấy một miếng bánh bao chấm vào món canh giò heo hầm, ăn từng miếng từng miếng đến ngon lành, trong lòng bay bổng.
La lão nhị cũng sẽ có lúc siêng năng như vậy tự tay xuống bếp nấu cơm cho người ta hay sao?
La Cường sẽ là loại người da mặt dày mà đi nịnh bợ lấy lòng người khác hay sao?
Chắc chắn lúc này La Cường rất nhớ y, mong y mau sớm trở về, nhưng ngoài miệng không thể nói ra, chỉ có thể đưa bánh bao này đến cho y, điều mà La Cường sợ nhất là y dưỡng thương khỏe lại rồi sẽ không quay về nữa…….
Thiệu Quân ngồi trên xe lăn để y tá đẩy đi đến một tầng lầu nào đó để ngắm cảnh. Một chiếc xe lăn khác từ hành lang đi ngang qua chỗ y, có một người đang ngồi liệt trên ghế, đầu nghẹo sang một bên, dùng con ngươi bằng thủy tinh trợn mắt nhìn y, ánh mắt âm u lạnh lẽo đáng sợ.
Thiệu Quân dùng khóe mắt bình tĩnh liếc nhìn người kia, không nói lời nào, cho đến khi đối phương đi xa y mới quay lại nhìn.
Người nọ có một con mắt giả nên nhìn vào trông rất kỳ dị, bởi vì liệt lâu ngày nên bắp thịt trên chân bị héo rút, không thể đi đường, phải để cho người ta đỡ, tình trạng thê thảm đáng thương…….
Những người đến điều trị tại bệnh viện này đều là thủ trưởng, cán bộ, người nhà của khu quân sự, chính là những nhân vật lớn có máu mặt. Thực ra, Thiệu Quân đã nghe nhiều người lớn trong nhà kể lại từ lâu, cũng từng thấy ở khu đại viện có một người đàn ông bị liệt một bên mắt, bị tật ở tay và chân. Nhiều năm chỉ có thể ngồi trên xe, duy trì một sinh mạng rách nát mà kéo dài hơi tàn.
Chỉ là trước kia Thiệu Quân không rõ ràng căn cơ nội tình bên trong cho lắm, sau khi gặp La Cường thì mới biết được mọi chuyện.
Sau khi Thiệu Quân làm xong kiểm tra trở về, cha già đã chờ ở trong phòng bệnh của y rất lâu cùng với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Thiệu Quốc Cương mặc chiếc áo khoác màu đen ngàn năm không thay đổi, vẻ mặt bình thản ngồi xuống trước giường con trai: “Thiệu Quân, nghe lời ba, mau chuyển đi, đừng làm việc ở Thanh Hà nữa.”
Thiệu Quân đang ôm chăn, dùng hàm răng gặm lấy chăn mà chơi đùa, không từ chối cũng không gật đầu. Y hiện tại bị thương chưa dưỡng xong, cử động cũng không tiện, tạm thời không thoát khỏi sự khống chế của cha già, chờ ngày nào đó sinh khí dồi dào trở lại, muốn đi đến chỗ nào, ba y có thể ngăn cản được sao?
Cục trưởng Thiệu từ lâu đã quen với tính tình cà lơ phất phơ chết cũng không đổi của con ông, khi Thiệu Quân khiêu khích uy quyền của phụ huynh, luôn tỏ thái độ trước sau như một không bạo lực, không hợp tác. Ông nói chuyện của ông, tôi làm chuyện của tôi, không muốn làm cho vừa ý chuyện trong lòng của người lớn, Thiệu Quốc Cương đành phải nói lời thấm thía: “Quân Quân, con có biết vết thương lần này của con nghiêm trọng thế nào không? Con có biết con đã trải qua bao nhiêu giờ trong phòng phẫu thuật hay không? Ba đã đứng bên ngoài cùng với ông ngoại con suốt một đêm. Nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, con nói xem một nhà chúng ta phải tính sao bây giờ?!”
Thiệu Quân không nói lời nào.
Thiệu Quốc Cương nói tiếp: “ Thiệu Quân, con phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, con có thể sống sao cho cả nhà yên tâm, trông cậy vào con chút được không? Con cũng không còn là con nít nữa, nên hiểu chuyện này, đừng có cứng đầu như vậy nữa được không?”
Thiệu Quân không thích nghe ba y nói chuyện bằng giọng điệu này, không chừng bình thường cũng quen dùng giọng điệu này răn dạy cấp dưới, nên cách nói chuyện với con trai mình cũng y chang như vậy.
Thiệu Quân xoay tầm nhìn ra khỏi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Con không hiểu chuyện gì hết, con vẫn muốn làm quản giáo.”
Vẻ mặt Thiệu Quốc Cương nặng nề nhìn vào con trai nhà mình, như thể bất lực mà nhìn bộ dạng đứa nhóc con không bao giờ lớn lên sau sân nhà, nhưng đứa nhóc này là cốt nhục ruột thịt của ông, đứa con trai duy nhất của ông, tính mạng của ông!
“Quân Quân, con thực sự muốn làm công việc đó, hay chỉ là muốn đối nghịch với ông đây? Con muốn trừng phạt ông đây sao?
Thiệu Quân: “……”
Hốc mắt của Thiệu Quốc Cương lộ ra hai màu xanh đen vì thức đêm nhiều ngày, tròng mắt bỗng đỏ hoe: “Quân Quân, ba đã nói chuyện với bác sĩ chữa trị chính của con. Hiện tại con không có lá lách. Lá lách của con người là cơ quan tạo máu. Việc cắt bỏ cơ quan này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng chức năng tạo máu và khả năng miễn dịch của cơ thể con. Trong tương lai, xương cơ thể có thể yếu hơn … có thể trở nên rất đuối và dễ bị ốm. Cuộc sống bình thường của con có thể bị ảnh hưởng, con còn dự định ở lại nhà tù Thanh Hà, lăn lộn với một đám phạm nhân mang trọng hình giết người không nháy mắt tính khí hèn hạ, thô bạo sao? Lỡ như chuyện này xảy ra lần nữa, con còn cái mạng nào nữa không?! ”
Thiệu Quân hỏi lại: “Phạm nhân thì sao? Phạm nhân thì tính tình luôn hèn hạ thô bạo à?”
Thiệu Quốc Cương đỏ mắt: “Ai làm con bị thương thành như vậy?!”
Thiệu Quân vùi cằm vào đống chăn, không nói lời nào.
Thiệu Quốc Cương nhỏ giọng quát: “Thiệu Quân, con vừa ở dưới lầu nhìn thấy rồi đấy, khi còn nhỏ con cũng từng gặp qua, cháu trai của nhà dì Lưu, bây giờ trở nên thảm hại thế nào? Cháu trai nhà dì Lưu khi còn nhỏ bị người ta hại mù mắt, tay chân đều bị phế đi! Ngày nào đó nếu con cũng lăn lộn khiến bản thân giống như như thằng nhóc Lục Viêm Đông đó, con nói ông đây phải làm sao bây giờ?!”
Sắc mặt Thiệu Quân chậm rãi thay đổi.
Y không thích nghe người trong nhà nhắc lại chuyện của Lục Viêm Đông. Vụ án kia đã được phong ấn trong hồ sơ ở kho Cục Công An, bản án cũ trong suốt hai mươi năm vẫn chưa được phá.
Bây giờ chỉ cần một câu nói của y là có thể giúp ba y phá vụ án này, hồ sơ sẽ được thêm một nét bút màu đậm. Thiệu Quốc Cương bây giờ đã là ủy viên của ban thường vụ thành ủy, nếu nỗ lực chăm chỉ thêm, biết đâu có lẽ sẽ được tiến lên cấp cán bộ nữa.
Thiệu Quân khinh thường nói: “Họ Lục ở ngoài đường ăn chơi trác táng chuyện gì cũng dám làm, hắn ta bị tàn phế cũng là do bản thân tự làm tự chịu, xứng đáng bị như vậy lắm.”
Thiệu Quốc Cương vẻ mặt ngạc nhiên, lộ ra bất mãn mà nói: “Quân Quân, sao con lại nói thế? Hiện tại con đang làm việc đại diện cho nhân dân toàn quốc, trong lòng sao lại nghĩ như vậy?”
“Con xem người lớn nhà họ Lục mấy năm nay, chịu khó, chịu khổ, một người sống đang tốt như vậy lại bị tàn phế ra nông nỗi này. Lúc đó đứa nhóc họ Lục kia còn trẻ hơn con, bây giờ người ta cũng đã 40 rồi, vẫn là một người tàn phế bao năm đến giờ! Khi cha mẹ nó còn sống, còn có thể lau nước tiểu hầu hạ nó, sau này ba mẹ nó mất hết chỉ còn mình nó, vậy thì làm sao bây giờ, làm sao bây giờ hả?!”
Thiệu Quân cắn môi không nói lời nào.
Y làm sao có thể thông cảm cho Lục thiếu gia?
Năm đó Lục Viêm Đông hại La Cường thế nào? La Cường cũng bị mù một con mắt không được chữa trị tốt, Lục Viêm Đông còn được ngồi xe lăn, La Cường thì ngồi tù.
Giọng Thiệu Quốc Cương chợt cứng lên, ăn năng mạnh mẽ: “Đúng vậy, ông đây là ba của con, con là con trai ruột của ba! Ba sẽ không để bụng hay quan tâm dù con có biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa, nhưng nếu một ngày con giống đứa nhóc họ Lục kia, con mịa nó thật sự biến bản thân thành tàn phế như vậy, dù con ngồi trên xe lăn ông đây cũng sẽ nuôi con, ba sẽ chăm sóc cho con cả đời! Nhưng sự thật là ông đây không muốn nhìn thấy một ngày như vậy, Quân Quân con có hiểu rõ chuyện ba đang lo cho con hay không?!!!”
Đôi mắt Thiệu Quân ươn ướt, nghe những lời này cũng khó chịu trong lòng.
Y xoay mặt đi, nhịn một lúc lâu, bướng bỉnh nói: “Con sẽ không trở thành như vậy. Con đã từng làm chuyện trời đánh nào chưa? Con cũng không trêu chọc ai…… Ba, con ở nhà tù vẫn rất tốt, ngài không nên nhọc lòng vì con nữa.”
****
Vết thương của Thiệu Quân gần như đã lành, việc lái xe và tự chăm sóc bản thân không có vấn đề gì, nhưng chưa được sự đồng ý của người trong nhà nên tranh thủ lúc ba y bận rộn công việc thì lặng lẽ xuất viện, để lại hành lý ở phòng bệnh, dù sao cũng có người nhà giải quyết mọi hậu quả cho y.
Trong lòng y vô cùng nhớ La Cường, hai tháng chưa được nhìn thấy người. Hai người biết nhau mấy năm nay, trước này chưa từng tách ra lâu như vậy.
Nếu Thiệu Tam Gia không quay về nữa, có khi y chắc chắn sẽ đi trên con đường ánh sáng chói lóa mà ba và ông ngoại đã bày sẵn cho mình.
Nhưng nếu y không quay trở về thì đừng mong gặp lại La Cường nữa. Tương lai sau này nếu La lão nhị ra khỏi tù, với tính tình tự phụ kiên cường lạnh ngắt của hắn, tuyệt đối sẽ không quay đầu mà đuổi theo y, hai người nhất định sẽ không bao giờ nối tiếp mối duyên phận kiếp này được nữa.
Thiệu Quân không muốn buông tay La Cường, đối với người này, cho dù thế nào cũng không muốn buông tay.
Giống như việc chăm sóc một người đã trở thành thói quen, người này đã trở thành một bộ phận trên cơ thể y, mỗi cử động của La Cường, dù có tai nạn gì xảy ra hay bị thương đều như được kết nối với trái tim y, cùng hợp lại với những bộ phận khác trên thân thể y.
Trên đường trở về huyện Thanh Hà, Thiệu Quân nhớ đến bộ dạng đầy vết bầm tím trên người La Cường khi y rời đi, vì vậy tiện đường y đến một bệnh viện trong thành phố để giúp La Cường kê đơn một số loại thuốc chống viêm, cùng thuốc kem để thoa lên vết bầm tím bên ngoài.
Vì đến lấy đơn thuốc cho La Cường nên Thiệu Quân cũng không dám đến bệnh viện quân khu vì sợ người nhà nhìn thấy. Y không trả tiền mặt khám bệnh trong quân khu (bản thân y thật ra cũng không có tiền) mà thay vào đó, sử dụng thẻ y tế cán bộ kỳ cựu của ông ngoại để thanh toán.
Buổi tối, bệnh nhân ở khu ngoại trú của bệnh viện này tương đối vắng vẻ, Thiệu Quân cầm tờ đơn thuốc bước ra từ phòng khám, định xuống lầu lấy thuốc, y bước đến góc cầu thang thì trước mặt tựa như hoa mắt, may mắn y phản ứng nhạy bén, nhanh chóng nấp sau một chậu cây lớn.
Thiệu Tam Gia lộ ra một đôi mắt, lén nhìn trộm từ giữa hai cái lá trúc lớn của chậu cây, con ngươi hưng phấn đến nỗi thiếu chút nữa thì rớt luôn ra ngoài.
Y nhìn thấy ai?
Y nhìn thấy chú ba nhà họ La, La Chiến, được hai người mỗi người vác một bên vai, vừa nâng vừa đỡ đi ngang qua hành lang.
La Chiến lần đầu tiên đội một chiếc mũ len trượt tuyết trên đầu, muốn bịt kín trán, tai, mắt và cả khuôn mặt, vùi đầu không dám nhìn xung quanh vì sợ người trong bệnh viện nhận ra bộ mặt của mình, sợ bị bại lộ là chuyện vô lý nhất, xúi quẩy nhất, bi kịch nhất trong cuộc đời anh ta, bị người ta chà đạp giày vò mà không thể trả đòn mà chỉ có thể cắn ngón tay lặng yên gào khóc thầm trong lòng!
Thiệu Quân ngày đêm đều nhớ nhung đến La Cường, nên rất quen thuộc với gương mặt kia, cực kỳ mẫn cảm quen thuộc dáng vẻ đó, dù La Chiến có dùng mũ len che khuất mặt mình, có hóa thành tro y liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra được thân hình cường tráng của hai anh em nhà họ La.
Thằng La Tam này xảy ra chuyện gì? Thoạt nhìn dáng người cũng cao lớn vạm vỡ rất lợi hại, đây là bị người ta đánh sao?
La Chiến được người ta khiêng vào phòng phẫu thuật, đi theo sau là một người trẻ tuổi vóc dáng cao gầy, ở ngoài phòng phẫu thuật đi tới đi lui, nhíu mày đứng ngồi không yên.
Thiệu Quân chỉ nhìn thoáng qua, mà đã nhịn không được nhìn lại lần thứ hai.
Vốn y chỉ muốn nhìn xem náo nhiệt một chút rồi rời đi, nhưng tay chân không thể cử động mà nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới vào vóc dáng thon gầy cao cao của người kia rồi đánh giá thật lâu, từ trước tới nay y chưa từng nhìn thấy người nào có thể mặc một bộ áo thun quần jean đơn giản mà lại mặc thật tinh tế đẹp đẽ đến như vậy, eo thon, mông vểnh, chân dài, khuôn mặt đẹp trai nhưng không ra vẻ tự cao, ánh mắt rất đoan chính nhưng không kiêu căng, dáng vẻ trông vô cùng thoải mái, nhìn đến lại thấy kiêng kỵ…..
La Chiến chỉ thực hiện ca phẫu thuật khâu một phần nhỏ, thủ tục đơn giản diễn ra trong vòng chưa đầy nửa giờ liền ra ngoài.
Nhưng lần này còn kinh khủng hơn, nằm trên giường được y tá đẩy ra, cái quần cũng chưa để anh ta mặc vào, mông đùi trần trụi, dùng khăn trải giường trắng che kín phần nửa người dưới của anh ta.
Anh chàng đẹp trai mặc quần jean dùng hai tay nắm lấy thành giường, thấp giọng nói điều gì đó đầy áy náy, với vẻ mặt quan tâm, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tóc và tai của La Chiến.
Vị đàn anh tự mình phẫu thuật khâu vết thương cho La Chiến dùng đôi mắt lóe sáng dưới cặp kính gọng vàng mà cố sức đánh giá anh chàng đẹp trai bên cạnh La Chiến này, đầu tóc trên người đều rối lù xù.
Đàn anh cởi khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt gầy gò trắng nõn, ghé tai nói nhỏ với La Chiến: “Này, để tôi nói cho cậu biết một ít số liệu. Trước đây tôi đã may mấy chục cái bông cúc rồi, những cái khác bình thường may từ ba đến năm mũi là ok rồi, còn cái của cậu lần này là lỗ thủng lớn nhất mà tôi từng thấy. Tôi phải may tổng cộng mười mũi, mới làm cái “bông cúc” kia của cậu khép miệng lại được đó!”
La Chiến lộ ra vẻ mặt đau buồn phẫn nộ, ai oán mà trừng mắt nhìn đối phương, ý anh muốn nói là cúc của bố đây từ hoa cúc biến thành hoa mẫu đơn chứ gì, con mịa nó anh còn dám làm tổn thương đến lòng tự trọng của bố nữa!
Từ ánh mắt đàn anh đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa: “Nhãi con nhà cậu thật có phúc ghê nha? Bạn trai của cậu, lợi hại……Lần tới nhớ nhắc cậu ta nhớ bôi trơn cho kỹ một chút, tuy có vẻ hơi mất thời gian, nhưng nhất định có thể làm cho cậu sướng lên trời đấy.”
Vẻ mặt chống đỡ cố tỏ ra mạnh mẽ của La Chiến lập tức nát vụn, nghe lời nói đầy ẩn ý lúc này của đàn anh mà chỉ thiếu chút nữa thì phun máu đầy đầu đối phương.
Anh chàng đẹp trai bên cạnh La Chiến nghe đàn anh nói mấy câu này, khuôn mặt tuấn tú màu lúa mạch lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ, đỏ đến mức sắp vắt được nước ra ngoài……
Thiệu Quân đứng ở phía xa, không nghe rõ cuộc đối thoại của ba người, chỉ mơ hồ nhìn mấy lần cũng đoán được tình hình, hiểu được chút chuyện.
Thiệu Tam Gia là loại người gì cơ chứ, đầu óc cũng rất nhanh nhạy khôn khéo. La Chiến với người thanh niên trẻ tuổi kia, tuy ở trước nơi đông người không có hành vi cử chỉ thân mật quá mức nào, không ôm ấp, cũng không chạm môi hôn nhau, nhưng ánh mắt thì rất rõ ràng, La Chiến đỏ con mắt, bĩu môi lải nhãi mà than khổ, nói chuyện thậm chí còn mang theo giọng mũi của đàn ông làm nũng…..Thiệu Quân chắc chắn khẳng định với sức phán đoán của y, La Chiến và người thanh niên đẹp trai eo nhỏ chân dài kia! Người thanh niên xinh đẹp trầm tính kia hẳn là người yêu của của chú ba nhà họ La, không đúng thì chắc cũng là “điểm tâm nhỏ” nào đó.
Tuy bản thân Thiệu Quân không thích gu này, nhưng được nhìn thấy đàn ông đẹp ai lại không muốn nhìn thêm một chút chứ?
Con người Thiệu Quân luôn rất tự tin và tự phụ về ngoại hình của mình, nói về vẻ đẹp của gương mặt hay dáng người được đóng gói trọn vẹn nguyên bộ, có thể nói ngàn dặm mới tìm được một, La Cường có thể chiếm được sự sủng ái của ông nội đây, có thể nói là phúc đức tu ba đời, người khác sao có thể được như vậy? Nhưng y không ngờ, người tình bên cạnh La Tam, cũng không thua kém y chút nào, cái khí chất kia rồi dáng người đó, tuyệt đối không phải là người bình thường……
Thiệu Quân rón ra rón rén theo đuôi, mắt nhìn thấy người nọ đẩy giường bệnh La Chiến vào phòng khám.
Y ngẩng đầu nhìn xung quanh, thì thấy trên đầu có treo một tấm bảng với dòng chữ rất nổi bật: Phòng khám bệnh khoa hậu môn trực tràng.
Thiệu Quân biết La lão nhị cương quyết ngang ngược là người thế nào, cũng biết được hắn yêu thương đứa em trai cưng này ra sao. Hai anh em là đàn con được nuôi cùng một lứa, khuôn mặt và dáng người đều giống hệt nhau. Vì thế cho nên Thiệu Quân cũng nghĩ một thân đàn ông này của La Chiến sẽ cực kì dũng mãnh tiêu sái, mạnh mẽ và nam tính, cũng sẽ là một tên thô bạo giống La Cường vậy. Khi lên giường, đặc biệt tàn bạo lỗ mãng không biết kiềm chế, khẳng định là một người đàn ông đích thực.
Thật không ngờ đến hôm nay y lại tận mắt chứng kiến cảnh này, trong đầu như có một dòng điện phát sáng chợt lóe lên, suýt nữa chói mù mắt y.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, anh chàng đẹp trai eo nhỏ chân dài kia…… Quả nhiên không phải là người bình thường!
Nhóc Thiệu Tam bị cảnh sát Trình có đôi mắt đào hoa khác thường làm cho chói mù mắt, lúc này đang mang theo túi hồ sơ bệnh án cùng tờ đơn thuốc, vội vàng chạy xuống lầu.
Trong lòng Trình Vũ cảm thấy áy náy, khó chịu, trấn an cho La Chiến xong thì vội vàng chạy xuống lầu lấy thuốc. Loại thuốc được kê bở vị bác sĩ đàn anh thiên tài tên Tiểu Từ có tên là cái gì mà “Sinh cơ bảo”, “Dưỡng cúc linh” nghe nói có tác dụng giảm nhiệt loại bỏ nếp nhăn, có thể phục hồi làn da mềm mại, sẽ khiến chỗ kia của hoa cúc trở nên tinh xảo hơn.
Lúc này Thiệu Quân không rảnh lo cho vết thương cũ đang căng đau, vội vàng không ngừng đẩy nhanh tốc độ đuổi theo sau lưng Trình Vũ, dáng người thon thả bám sát vào vách tường, bước chân như lo lửng đang bay, dùng kỹ thuật theo dõi khi còn mặc quần áo bình thường học được trong trường cảnh sát.
Trình Vũ đứng vào hàng, đôi mày đen khẽ nhếch lên, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy danh sách thuốc, bóng lưng cao gầy đó thì chắc nội tâm rất trầm lặng, túi hồ sơ bệnh án của La Chiến được gấp lại nhét vào túi quần sau mông.
Trước đây Thiệu Quân đã không ít lần luyện tập các kỹ năng cơ bản năm đó, cực kỳ tự tin bản lĩnh của mình, một bàn tay không tiếng động với qua, nhẹ nhàng rút một cái!
Giấy kraft cọ vào túi quần phát ra tiếng sột soạt cực kỳ nhẹ, kỹ thuật khéo léo ảo diệu, đừng nói đến người xếp hàng xung quanh, ngay cả người trong cuộc dù bị sờ mông cũng không nhận ra được.
Thiệu Quân đắc ý, đang muốn cong chân chuồn đi thì bất thình lình cổ tay tê rần, bản thân vậy mà lại bị bắt ngay tại hiện trường!
Một bàn tay không biết từ đâu ra, dùng hết sức nắm chặt lấy tay y!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất