Chương 72: "Làm việc trong xe
La Cường dùng chân kẹp chặt anh, sau đó trở mình, ngay lập tức áp Thiệu Quân lên ghế sau, đặt anh dưới thân.
Thiệu Quân bị La Cường đè nặng, thở hổn hển, quay mặt sang bên dùng đôi mắt đen láy nghiêng nghiêng nhìn hắn.
Cả hai người đều run lên vì kϊƈɦ động, bầu không khí vô cùng bí bách lại càng thêm phấn khích. Cơn nghẹn mấy năm bị đè nén trong cổ họng như bùng cháy, nhưng rồi lại sợ ngọn lửa kia sẽ phừng lên cháy đến người trước mắt.
La Cường hôn lên tóc, mặt, lên tai Thiệu Quân, thì thầm hỏi: "Cũng muộn rồi. Nếu không quay lại sẽ bị lộ mất."
Thiệu Quân hai mắt rối bời, vội vàng nói: "Không sao."
"Mọi người phát hiện ra mà không sao à?"
"Lần trước lũ dâng, anh cũng chạy ra ngoài, cuối cùng cũng đâu có vấn đề gì? ... Em rất muốn để mọi người phát hiện ra, dù gì em cũng có cách giúp anh."
La Cường lẩm bẩm: "Con mẹ nó, em điên rồi ..."
Thiệu Quân ngây người nhìn hắn, vì tên khốn kiếp này, anh đã điên từ lâu rồi.
Thiệu Quân thất thần, đôi mắt đầy khao khát, La Cường có thể hiểu được khao khát đó.
La Cường đè lên vai Thiệu Quân, khàn giọng đe dọa: "Muốn dụ dỗ ông đây à ... Đừng hối hận ..."
Thiệu Quân muốn gì, La Cường sao có thể không biết? La Cường cũng có muốn nó không?
Lúc cả hai có yêu đương vụng trộm dưới ánh tà dương trêи trang trại. La Cường đã rất muốn Thiệu Quân, muốn ấn cơ thể hấp dẫn mê người kia đặt dưới đáy quần, mạnh bạo mà làm. Trêи đường chạy trốn trong đêm lũ quét bất ngờ, trêи sân thượng đong đầy ánh trăng, hay sàn nhà đầy dầu mỡ sau phòng bếp, hắn đều khao khát Thiệu Quân ... Loại cảm xúc khát khô cổ vì trơ mắt nhìn tuyệt cảnh nhưng phải kiềm chế, lo lắng sẽ bị mất đi làm cho không một ai có thể kháng cự ý muốn đòi lấy, muốn an tâm.
La Cường biết sau phẫu thuật, cơ thể của Thiệu Quân không được như trước. Hắn vẫn luôn kiềm chế không làm, chỉ vì sợ làm tổn thương cái màn thầu này.
Một người ở độ tuổi và chỗ đứng như La lão nhị, nhân vật đẹp đẽ quyến rũ nào mà chưa từng gặp qua, chưa từng chơi bời qua? Nhưng chơi bời cũng đã chơi đủ rồi, chơi đến hắn như dần tê dại, lạnh lùng, máu lạnh, bao nhiêu năm trong lòng hắn không có một chút gợn sóng, cho tới khi gặp được đứa nhỏ này. Đôi mắt trong veo và thuần khiết của Thiệu Quân có thể nhìn thấu trái tim La Cường, nhìn thấu tâm hồn hắn, khiến hắn nguyện ý bị thần phục, đến nỗi không dám chạm vào, không dám đùa giỡn, không thể chơi, sợ quá gian nan, sợ sẽ gây tổn thương, sợ sẽ khó vãn hồi.
Ánh mắt hai người hỗn loạn, nhìn nhau một lúc lâu, La Cường theo bản năng nhìn xung quanh tìm thứ gì đó có thể dùng được, đã bị Thiệu Quân nắm lấy ngón tay.
Thiệu Quân với tay tới một mục tiêu rõ ràng, anh lấy ra bao cao su với mấy thứ linh tinh từ ngăn đựng đồ nhỏ ở ghế trước, ném cho La Cường không nói một lời.
La Cường nhìn kỹ, khàn giọng nói: "... Em nhớ anh đến thế à?"
Thiệu Quân vẫn khăng khăng: "Ai nhớ ai?"
La Cường đè lên anh, cố ý trêu chọc thô tục: "Chùi ʍôиɠ cũng tự mình chuẩn bị xong rồi, sao không tự mình làm luôn đi còn chờ ông đây ȶɦασ?"
Thiệu Quân đỏ mặt, đá mạnh một cú: "Cút đi! ... Hoặc là câm miệng hoặc là lăn ngay ra khỏi đây!"
Thiệu Quân trong miệng chửi rủa, nhưng đôi môi lại run lên nụ cười, trêи mặt nóng rực lên màu lựu chín làm La Cường thèm khát...
La Cường dùng cổ tay siết chặt, đầu gối từ phía sau tách hai chân Thiệu Quân ra, cố tình uốn cong Thiệu Quân thành tư thế quỳ sát.
Thiệu Quân cắn môi, nhắm hờ mắt, có vẻ hơi xấu hổ nhưng cũng không tránh đi.
La Cường áp chóp mũi vào mặt Thiệu Quân, cẩn thận xem biểu cảm của người thanh niên này, đã gần trong gang tấc, nhưng trái tim lại như vạn mã bôn đằng giẫm đạp, đột nhiên muốn buông tay, muốn biến mất vĩnh viễn.
La Cường lại hỏi: "Thật sự muốn?"
Thiệu Quân hoàn toàn khó chịu: "Thế có làm hay không? Nếu không làm thì nằm xuống để em làm anh?"
Cổ họng La Cường nghẹn lại: "... Không hối hận?"
Đôi mắt Thiệu Quân phóng ra tia uất giận nóng nảy, anh bĩu môi, một lúc lâu mới nói: "Anh có thể khiến em hối hận không?"
La Cường đè anh xuống, nhìn Thiệu Quân đau đớn run rẩy dưới mình, cơ lưng Thiệu Quân rất rắn chắc, mảnh mai thon dài, làn da tươi trẻ sáng bóng.
Các ngón tay của La Cường thô ráp, khớp ngón phồng to, lần đầu tiên đưa vào khiến Thiệu Quân rất khó chịu, hừ ra tiếng. Thiệu Quân căng hết cả người, mím môi, dùng hai tay bám chặt vào đệm ghế, cong móng như mèo cào vào đệm.
La Cường: "Thả lỏng một chút."
Thiệu Quân: "... đau quá."
La Cường: "Chặt vậy?"
Thiệu Quân: "......"
La Cường: "Em chưa từng làm đúng không? Lớn đến từng này rồi còn chưa từng làm?!"
Thiệu Quân: "......"
La Cường cau mày, đột nhiên không nhịn được muốn mắng, hắn đau đến mức muốn ói ra máu: "Thằng nhóc này em chưa từng làm mà suốt ngày còn ba hoa với ông đây. Họ Trâu họ Vương, mặt trêи mặt dưới gì cũng đùa giỡn nhiều lần, mẹ nó ai nói với anh mấy câu này?! "
Thiệu Quân bị lộ tẩy, mặt đỏ bừng, bĩu môi, ậm ừ: "Em vậy đó thì sao, anh ... sao anh biết chưa từng làm!"
La Cường nói: "Cái ʍôиɠ đã được làm không phải thế này! Em đã từng chơi à? Em biết chơi như thế nào không?"
"Thế anh là cái loạn hay đùa giỡn chơi bời người khác phải không? ..."
Mắt La Cường bỗng đỏ lên.
Thiệu Quân cũng tức giận, định quay đầu há miệng cắn người, La Cường đã đè anh lên, thô bạo bịt miệng anh lại, đầu lưỡi quấn lấy nhau, hôn thật sâu, cả tâm hồn rối loạn, không thể chịu đựng được nhưng lại không nỡ tách ra....
La Cường dùng bàn tay liên tục chạm vào lưng, eo, ʍôиɠ, từng đốt xương sống của Thiệu Quân dọc từ trêи xuống dưới để giúp anh thư giãn. Khi ba ngón tay đưa vào, lưng Thiệu Quân rịn một tầng mồ hôi nóng, trêи ʍôиɠ cũng đầy mồ hôi và dầu bôi trơn, tay sờ vào cũng trơn trượt, khiến La Cường đang cưỡi phía trêи suýt chút nữa trượt xuống dưới.
Đôi mắt Thiệu Quân đỏ bừng, vùi mặt vào cánh tay, La Cường từ đằng sau ngậm lấy vành tai anh: "Mới ba ngón thôi đã không chịu được. Lát nữa anh đặt "năm ngón tay" vô thì em định thế nào? "
Thiệu Quân khóe mắt còn đang ươn ướt, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ chửi bới: "Thôi đừng xạo nữa, sao anh mặt dày như vậy chứ!"
La Cường hai mắt cũng đỏ sưng lên, giọng nói thậm chí còn hơi run rẩy, hắn chưa từng như thế này bao giờ, thô lỗ nói: "Thử xem của ông đây có thô như vậy không..."
La Cường bôi dầu bôi trơn lên thứ cường tráng của mình. Thân dưới vẫn còn dính nước bọt của Thiệu Quân. Thiệu Quân lúc nãy đè hắn ra ɭϊếʍ láp bừa bãi, nước bọt chảy xuống háng, đầu lưỡi thỉnh thoảng va vào tinh hoàn, cảm giác sung sướиɠ bí ẩn khiến La Cường khát vọng đến run lên ...
Hắn choàng cánh tay cứng như sắt của mình qua eo Thiệu Quân, tận mắt quan sát, vật cứng kia đang xé nát máu thịt của chính hắn, cắt nát trái tim hắn, đâm thẳng vào cơ thể Thiệu Quân từng tấc một!
Người phía dưới siết chặt ʍôиɠ, toàn thân co lại vì đau đớn, bị sức nặng của La Cường đè nén, không chống cự nổi, đau đớn rêи lên từng tiếng ưm a.
La Cường một hơi đâm tới, cảm giác như không phải đâm vào người bên dưới, mà là một vũ khí sắc bén đâm vào trái tim hắn, khiến hắn và cả anh cùng đau đớn, cùng nhau bị hủy diệt.
Hắn nghĩ rằng hắn có thể giữ cho Thiệu Quân, kiềm lại không làm bằng mọi cách, "đưa" cái màn thầu này về an toàn, sau đó kết thúc mọi thứ.
Để rồi hắn chợt nhận ra rằng mình đã sai, trở thành một tên ngốc, một tên khốn ích kỷ, xấu xa và bất trị nhất trêи thế giới này!
La Cường cắn cơ vai của Thiệu Quân, nhắm mắt lại, cuối cùng tất cả chìm vào cơ thể của Thiệu Quân. Kể từ khi vào tù, gặp Màn thầu, sau rất nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa chân chính làʍ ȶìиɦ với anh, nhịn đến gần như chẳng phải là hắn nữa. La Cường cũng là một người lửa ɖu͙ƈ tràn đầy, trong lòng hắn có thể không nghĩ tới sao? Lúc này La Cường nhớ lại, thậm chí anh còn không nhớ nổi, trước khi hắn ngồi xổm trong trại giam 5 năm trước, lần cuối cùng hắn làʍ ȶìиɦ là với cái ʍôиɠ của ai, mặt cũng không nhớ rõ. Trước mặt hắn, trong lòng hắn chỉ còn lại Thiệu Quân, thân thể của Thiệu Quân, ʍôиɠ của Thiệu Quân, chân của Thiệu Quân, và đôi mắt đỏ hoe của Thiệu Quân...
Thành ruột nhanh chóng bọc lấy, nuốt hết hắn, cái loại ấm áp trong nháy mắt làm người ta mê muội, cảm giác hít thở không thông, cảm giác chưa bao giờ được thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng như thế, trước mắt như có một mảng trắng xóa, tỏa sáng lên, làm cho hắn giống như đang rảo bước đi trêи thiên đường, là thiên đường đời này hắn cũng chưa từng biết nó tròn méo thế nào...
Thứ đó của La Cường quá mức tráng kiện, Thiệu Quân cảm giác được cả tràng ruột hoàn toàn bị đối phương tràn ngập, bụng như phình to lên, cảm giác kϊƈɦ thích làm tay chân anh run rẩy, sắp không chịu nổi. Cơ thể từng tấc từng tấc bị xé rách thô bạo, thật giống như từ dưới thân mà tách anh ra làm hai mảnh, thứ nóng rực kia vẫn luôn đâm sâu vào cơ thể anh, trong bụng anh tiến lùi rung động.
Lần này Thiệu Quân được La Cường làm tới, quả nhiên là đau, hồi đó anh làm người ta, nào biết nó đau như thế?
Trước kia anh có ba hoa với La Cường, lúc còn học đại học đã có đến bốn bạn học theo đuổi anh cùng lúc, tình nguyện chổng ʍôиɠ chờ anh chơi. Thật ra cũng không tính là nói dối, nhưng mà lại vô sỉ mặt dày "tân trang" lý lịch bốn người theo đuổi kia. Trong bốn bạn học đó, có hai cô gái đơn phương thầm mến anh, hay tìm cớ mượn đồ để gặp mặt, ẩn ẩn đưa tình anh một chút, hai người còn lại mới là nam, trong đó một người là đàn anh Vân Giai.
Trâu Vân Giai thật ra rất quan tâm đến Thiệu Quân, nhưng mà Thiệu Quân không để anh ta đè qua mình, anh không thích, sợ đau, lại cảm thấy mất mặt, nói chung là kỳ lạ. Kết quả môi lần đàn anh Trâu lên cơn hứng tình, chỉ có thể vứt hết mặt mũi, xin xỏ Thiệu Quân làm, ở mặt trêи cũng được.
Thiệu Quan làm ở mặt trêи kỳ thật cũng không thích, không đủ thoải mái. Tổng cộng vỏn vẹn mấy lần làʍ ȶìиɦ, cũng là Thiệu Quân cắn răng nhắm mắt, coi người ta là con ngựa gỗ, leo lên cưỡi hự hự, nghe người dưới thân la to, làm đến hết sức, đủ rồi thì đứng lên, chỉ có xả vấn đề sinh lý, chứ cũng chẳng có bao nhiêu sự thỏa mãn sung sướиɠ về mặt tâm lý.
Nói đến cũng cũng do là không yêu, cái cảm giác khi làʍ ȶìиɦ đó thậm chí còn không bằng những lần La Cường mơn trớn lên gáy anh, yêu thương mà ve vuốt gương mặt anh, hay dùng bàn tay to xoa đầu anh.
Thiệu Quân đã nghĩ muốn có La Cường, muốn rất lâu rồi. Cũng chỉ có một người đàn ông như La Cường mới có thể làm cho anh cam tâm tình nguyện mà phục tùng, La Cường muốn anh sẽ vui vẻ dâng lên, làm cho La Cường thoải mái, làm cho La Cường không thể rời xa anh. Hai người trải qua bao nguy hiểm chỉ vì cố gắng để cùng đi với nhau trêи một con đường, sao có thể phân ly?
Thiệu Quân hít thở từng hơi khó khăn, phía sau lưng phập phồng kịch liệt, ƈôи ȶɦịt thô to của La Cường thúc đến bụng, làm anh không thể động đậy, chỉ có thể cố nén.
La Cường cũng nhận ra Thiệu Quân không khỏe, không dám làm mạnh sợ anh đau, chỉ có thể thúc nhè nhẹ, cố gắng áp xuống dịch vọng như cuồng phong bão táp trong lòng. Hắn dùng thứ thô to chậm rãi khuyếch trương, làm thiệu Quân quen dần, nhưng ấm áp và mềm mại cực hạn bao trọn lấy hắn làm hắn sướиɠ đến không thể tự kiềm chế nữa, bản tính chiếm hữu mạnh mẽ và ɖu͙ƈ vọng của đàn ông như vỡ ra trong từng mạch máu, cuối cùng làm hắn không thể khống chế bản thân được nữa, đâm sâu vào cơ thể Thiệu Quân, dùng cái cách hắn đã quen làm! La Cường chống một cái đùi bên hông Thiệu Quân, một chân khác chống xuống sàn xe, hung hăng mà làm, ƈôи ȶɦịt cường tráng đỏ thẫm như con rồng giận dữ xâm nhập vào cơ thể, thúc đến cơ thể Thiệu Quân bị đẩy sát lên phía trước, cả người run rẩy.
Nếu lúc này có ai đi ngang qua khúc suối nhỏ này sẽ lập tức phát hiện ngay màn yêu đương mãnh liệt hừng hực trêи xe, nhìn thấy trêи cửa xe jeep mở rộng có cặp chân trắng nõn lộ ra ngoài.
Đó là chân của Thiệu Quân, hai chân tách ra, văn vẹo, ngón chân run rẩy...
Thiệu Quân cảm giác như cả ʍôиɠ mình đau như có lửa đốt, thứ hùng vĩ của La Cường phình to trong tràng ruột anh, chưa bao giờ anh trải qua cảm giác đau đớn cùng hỗn loạn đan xen thế này, làm anh gần như điên cuồng.
Đầu nấm vừa cứng vừa trơn trượt ma sát đến một chỗ nào đó làm cho anh sướиɠ đến tê rần như bị điện giật, kɧօáϊ cảm sinh ra từ cả tâm lý và sinh lý khi bị La Cường thô bạo tàn sát bừa bãi dâng lên từng đợt, chạy dọc khắp cơ thể, khắp tứ chi, làm thần kinh hỗn loạn điên đao, bắp chân thâm chí sắp bị chuột rút.
La Cường đột nhiên rút ƈôи ȶɦịt ra, vươn tay lật ngược thiệu Quân lại như cái bánh nướng áp chảo.
Thiệu Quân còn không có kịp phản ứng, đã bị La Cường ở dưới thân một lần nữa, mặt đối mặt. Mặt than của La Cường bị ɖu͙ƈ vọng nung đến thành màu đỏ, hiển nhiên là vẫn chưa thỏa mãn. La Cường sợ Thiệu Quân không đủ sức, không dám làm quá mạnh, không giống như lúc tiết ɖu͙ƈ với các tình nhân lúc trước, cố ý hành hạ tra tấn đến chết đi sống lại. La Cường mỗi một lần thúc vào đều thúc thật sự chậm, nhưng làm như vậy không khác gì khát càng thêm khát, lại càng muốn nhiều hơn, cơ thể tươi trẻ thắt chặt lấy hắn của Thiệu Quân như liên tục khiêu khích thứ sưng to của hắn, ma sát đến mất hồn, làm cho hắn mỗi một lần cố nén làm càn giống như đang phải chịu khổ hình.
Lần này La Cường đặt Thiệu Quân thành tư thế mặt đối mặt, giơ cao hai đùi anh lên, dưới sự xấu hổ và ngạc nhiên của anh, lại một lần nữa nặng nề mà đâm vào! thiệu Quân bị hắn làm trong tư thế này, đỉnh đầu tì vào phía trêи cửa xe, cổ ngửa ra, hai đùi bị tách ra thật rộng, đầu gối đụng đến mui xe.
Tư thế mặt đối mặt này làm mỗi người có thể quan sát rõ ràng từng biểu cảm của người kia. La Cường hai mắt đỏ sẫm, bắt đầu va chạm cơ thể nằm bên dưới hắn càng ngày càng nhanh hơn, mạnh hơn, thúc đến hai đầu gối đập vào mui xe không ngừng. Kɧօáϊ cảm làm Thiệu Quân há miệng, mặt đỏ bừng, hai tay lung tung ôm lấy cổ, vai La Cường, cảm giác xương cốt tàn cơ thể đang bị La Cường phóng hỏa đốt trụi. Anh bị La Cường thúc đến cương, Tam gia bé giữa hai chân anh lay động.
Cả chiếc xe rung lên bần bật theo nhịp va chạm của La Cường, bánh xe bị ép chặt xuống mặt đất đầy đất đá phát ra những âm thanh cót két.
La Cường bị phản ứng nhiệt liệt của Thiệu Quân thúc giục khiến hắn càng thêm điên cuồng, không kiểm soát được lực nữa, nhanh chóng nắm một chân Thiệu Quân vắt qua lưng dựa yên trước, điên cuồng đâm rút, dùng tư thế thật chuẩn giống đực mà làm,xương hông rắn chắc lắc lư va chạm giữa hai chân Thiệu Quân. Hắn không chớp mắt nhìn người dưới thân, nhìn Thiệu Quân khép hờ mắt, nhìn vết mổ nhàn nhạt trêи ngực bụng Thiệu Quân, nhìn ƈôи ȶɦịt cương cứng của Thiệu Quân, hết thảy của anh đều làm cho hắn điên cuồng... Hắn dùng ƈôи ȶɦịt to lớn không ngừng thúc vào bụng Thiệu Quân, cũng không biết thúc tới nơi nào, Thiệu Quân đau đớn rêи lên một tiếng to, cắn chặt môi, khóe mắt tràn ra nước mắt, chịu không nổi mà chết đi sống lại đạt đến cao trào.
La Cường bị ɖu͙ƈ vọng và lo lắng hun đến mức bùng cháy, dữ dội làm càn đến làm Thiệu Quân không thể chịu đựng được, mặt anh từ từ tái đi, hơi thở đứt quãng.
La Cường mạnh bạo thúc mấy chục phát, người bị đâm dưới thân hắn gần như ngất đi, không có cử động gì, hai đùi bông thõng xuống vô lực.
La Cường đột nhiên dừng lại, ánh mắt vẫn còn nóng rực, thở hổn hển, "Màn thầu?"
Thiệu Quân: "......"
La Cường: "Màn thầu? ... không thoải mái à?"
Thiệu Quân: "Ưm ... hưm ..."
Thiệu Quân mặt mũi trắng bệch, cơ thể run rẩy kịch liệt, thở dồn không ổn định. La Cường đột ngột rút ra, ôm lấy anh: "Thiệu Quân?"
Thiệu Quân nhắm chặt hai mắt, nước mắt vẫn còn đọng ở khóe mắt, một hồi lâu sau mới trầm giọng phun ra một câu mắng: "Con mẹ anh ... muốn giết chết em à..."
La Cường hỏi: "Sao vậy?"
Thiệu Quân khó chịu hừ hừ: "Cái thứ kia của anh là của người hả? Cứ như con voi trong vườn thú Bắc Kinh xổng chuồng chạy ra ngoài vậy ..."
La Cường yên lặng một lúc, hắn nhịn không được cười một cái, nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất nơi khóe miệng, thay vào đó là cái cau mày.
Thiệu Quân lúc nãy có ngạt thở một lúc, La Cường làm quá dữ dội, có lẽ anh không chịu nổi, bị thúc trúng nơi vô cùng nhạy cảm, cả cơ thể run rẩy hỗn loạn, kɧօáϊ cảm bóp nghẹt phổi nhanh như chớp khiến anh không thở nổi, bụng đau như có lửa cháy, nhưng lại thích đến không muốn dừng lại, suýt để mình chết ngất đi.
Thiệu Quân thở hổn hển một hồi, trêи người đổ đầy mồ hôi, cánh tay cũng mệt đến không nhấc lên được.
Anh quay đầu lại nói: "Sao không tiếp tục?"
La Cường: "......"
Thiệu Quân: "Em không sao mà, tiếp đi?"
La Cường: "Không tiếp nữa."
Thiệu Quân vẫn còn muốn nói chuyện, La Cường đột nhiên áp môi lên chặn miệng anh lại, đẩy tất cả lời nói về lại giữa môi răng, bộ râu thô ráp không ngừng cọ xát phiến môi Thiệu Quân còn mướt đẫm mồ hôi ....
La Cường hôm đó không tiếp tục làm nữa.
Hắn ôm anh trong xe, vuốt ve, chà xát, dùng tay và miệng chăm sóc làm Thiệu Quân bắn ra.
Thiệu Quân chậm rãi hồi phục lại, mồ hôi cũng dần dần biến mất, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ, nhưng bụng vẫn chưa khỏe. Cũng chỉ mới có ba tháng sau cuộc phẫu thuật, ỷ mình còn trẻ khỏe, hồi phục nhanh chóng, nên cứ sống bình thường vui vẻ. Nhưng con người dù có trâu bò đến đâu cũng không phải là cái máy, trêи người có vết mổ dài như vậy, thành một cái khoá kéo, còn thêm ốc vít, làm sao nói là tốt thì thôi, không sao đâu là được? Nhất là lần đầu làm thì luôn phải có quá trình thích nghi, sau khi làm chắc chắn sẽ còn "tác dụng chậm" hành hạ.
La Cường hai mắt đỏ hoe, hôn Thiệu Quân mấy lần, trầm giọng nói: "Vừa rồi anh hơi mất kiểm soát. Có khó chịu không?"
Hắn là một người có nhu cầu tình ɖu͙ƈ cao, mà chỉ vì một cái màn thầu lớn, hắn vui vẻ nghẹn đến năm năm.
Thiệu Quân còn đang có chút thất vọng nói: "Còn chưa làm xong, sao anh làm có nửa đường vậy? Em mới sướиɠ được có nửa, anh thì héo luôn."
La Cường mặc lại quần áo cho Thiệu Quân, sợ anh bị chết cóng.
Thiệu Quân liếc thứ phía sau qυầи ɭót La Cường vẫn phồng lên, đưa tay ra bóp: "Anh vẫn còn cứng mà, không làm cho ra luôn sao?"
La Cường cau mày: "Cứ mặc kệ nó đi."
Thiệu Quân chớp mắt mấy cái, nói: "Nếu không làm được sẽ rất khó chịu, không thoải mái lắm đâu. Để em giúp anh.."
La Cường đột nhiên nổi giận, hét lên một tiếng: "Em cứ mặc kệ nó được không? Đừng quan tâm anh có thoải mái hay không được không!"
Em có thể ngừng hỏi anh rằng liệu anh có thoải mái hay không được không, em có thể ngừng quan tâm đến anh nhiều như vậy được không, em có thể tự vì bản thân mình nhiều hơn được không? !
Đôi mắt luôn âm trầm của La Cường giờ lại trở nên hỗn độn, hốc mắt đỏ lên khiến Thiệu Quân sửng sốt.
La Cường khi đó đột nhiên dao động.
Hắn trước kia là một tảng đá đen đúa lầm lì, tính tình ngoan cố đến độc đoán. Hắn đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, chứ đừng nói là hối hận. Vậy mà lúc đó hắn thực sự dao động, lòng mềm nhũn thành một đống hỗn độn, cứ ngẫm tới ngẫm lui suy đi nghĩ lại, lại bắt đầu vô cùng nhớ nhung người trước mặt, vô cùng ích kỷ không muốn buông tay.
Thiệu Quân cũng hiểu tại sao La Cường tức giận, anh vui vẻ nhe răng cười, nói: "Vậy, lần sau anh nhớ làm tới nơi tới chốn cho Tam gia đây đó, đừng có lần nào cũng làm một nửa, chọc người ta ngứa rồi lại không chịu gãi! "
La Cường lập tức bị anh chọc cười: "Em ngứa à? Ở đâu?"
La Cường nghiêng đầu thì thầm một câu rất bậy bạ hạ lưu vào tai Thiệu Quân.
Thiệu Quân làm dáng vẻ chuẩn bị cắn người, hai người cãi nhau ầm ĩ, cười lăn lộn.
La Cường ôm chầm lấy anh, ấn mặt Thiệu Quân vào vòng tay, vuốt tóc, đặt một nụ hôn trịnh trọng giữa mí mắt Thiệu Quân. Hiếm khi gã đàn ông này như một bà mụ, hắ xoa xoa tóc Thiệu Quân, lầm bầm nói nhỏ, như đang tự nói với chính mình, hoặc là một lời hứa cho Thiệu Quân: "Chờ sau này, có cơ hội ra tù, anh sẽ làm cho em thật thoải mái ..."
Thiệu Quân bị La Cường đè nặng, thở hổn hển, quay mặt sang bên dùng đôi mắt đen láy nghiêng nghiêng nhìn hắn.
Cả hai người đều run lên vì kϊƈɦ động, bầu không khí vô cùng bí bách lại càng thêm phấn khích. Cơn nghẹn mấy năm bị đè nén trong cổ họng như bùng cháy, nhưng rồi lại sợ ngọn lửa kia sẽ phừng lên cháy đến người trước mắt.
La Cường hôn lên tóc, mặt, lên tai Thiệu Quân, thì thầm hỏi: "Cũng muộn rồi. Nếu không quay lại sẽ bị lộ mất."
Thiệu Quân hai mắt rối bời, vội vàng nói: "Không sao."
"Mọi người phát hiện ra mà không sao à?"
"Lần trước lũ dâng, anh cũng chạy ra ngoài, cuối cùng cũng đâu có vấn đề gì? ... Em rất muốn để mọi người phát hiện ra, dù gì em cũng có cách giúp anh."
La Cường lẩm bẩm: "Con mẹ nó, em điên rồi ..."
Thiệu Quân ngây người nhìn hắn, vì tên khốn kiếp này, anh đã điên từ lâu rồi.
Thiệu Quân thất thần, đôi mắt đầy khao khát, La Cường có thể hiểu được khao khát đó.
La Cường đè lên vai Thiệu Quân, khàn giọng đe dọa: "Muốn dụ dỗ ông đây à ... Đừng hối hận ..."
Thiệu Quân muốn gì, La Cường sao có thể không biết? La Cường cũng có muốn nó không?
Lúc cả hai có yêu đương vụng trộm dưới ánh tà dương trêи trang trại. La Cường đã rất muốn Thiệu Quân, muốn ấn cơ thể hấp dẫn mê người kia đặt dưới đáy quần, mạnh bạo mà làm. Trêи đường chạy trốn trong đêm lũ quét bất ngờ, trêи sân thượng đong đầy ánh trăng, hay sàn nhà đầy dầu mỡ sau phòng bếp, hắn đều khao khát Thiệu Quân ... Loại cảm xúc khát khô cổ vì trơ mắt nhìn tuyệt cảnh nhưng phải kiềm chế, lo lắng sẽ bị mất đi làm cho không một ai có thể kháng cự ý muốn đòi lấy, muốn an tâm.
La Cường biết sau phẫu thuật, cơ thể của Thiệu Quân không được như trước. Hắn vẫn luôn kiềm chế không làm, chỉ vì sợ làm tổn thương cái màn thầu này.
Một người ở độ tuổi và chỗ đứng như La lão nhị, nhân vật đẹp đẽ quyến rũ nào mà chưa từng gặp qua, chưa từng chơi bời qua? Nhưng chơi bời cũng đã chơi đủ rồi, chơi đến hắn như dần tê dại, lạnh lùng, máu lạnh, bao nhiêu năm trong lòng hắn không có một chút gợn sóng, cho tới khi gặp được đứa nhỏ này. Đôi mắt trong veo và thuần khiết của Thiệu Quân có thể nhìn thấu trái tim La Cường, nhìn thấu tâm hồn hắn, khiến hắn nguyện ý bị thần phục, đến nỗi không dám chạm vào, không dám đùa giỡn, không thể chơi, sợ quá gian nan, sợ sẽ gây tổn thương, sợ sẽ khó vãn hồi.
Ánh mắt hai người hỗn loạn, nhìn nhau một lúc lâu, La Cường theo bản năng nhìn xung quanh tìm thứ gì đó có thể dùng được, đã bị Thiệu Quân nắm lấy ngón tay.
Thiệu Quân với tay tới một mục tiêu rõ ràng, anh lấy ra bao cao su với mấy thứ linh tinh từ ngăn đựng đồ nhỏ ở ghế trước, ném cho La Cường không nói một lời.
La Cường nhìn kỹ, khàn giọng nói: "... Em nhớ anh đến thế à?"
Thiệu Quân vẫn khăng khăng: "Ai nhớ ai?"
La Cường đè lên anh, cố ý trêu chọc thô tục: "Chùi ʍôиɠ cũng tự mình chuẩn bị xong rồi, sao không tự mình làm luôn đi còn chờ ông đây ȶɦασ?"
Thiệu Quân đỏ mặt, đá mạnh một cú: "Cút đi! ... Hoặc là câm miệng hoặc là lăn ngay ra khỏi đây!"
Thiệu Quân trong miệng chửi rủa, nhưng đôi môi lại run lên nụ cười, trêи mặt nóng rực lên màu lựu chín làm La Cường thèm khát...
La Cường dùng cổ tay siết chặt, đầu gối từ phía sau tách hai chân Thiệu Quân ra, cố tình uốn cong Thiệu Quân thành tư thế quỳ sát.
Thiệu Quân cắn môi, nhắm hờ mắt, có vẻ hơi xấu hổ nhưng cũng không tránh đi.
La Cường áp chóp mũi vào mặt Thiệu Quân, cẩn thận xem biểu cảm của người thanh niên này, đã gần trong gang tấc, nhưng trái tim lại như vạn mã bôn đằng giẫm đạp, đột nhiên muốn buông tay, muốn biến mất vĩnh viễn.
La Cường lại hỏi: "Thật sự muốn?"
Thiệu Quân hoàn toàn khó chịu: "Thế có làm hay không? Nếu không làm thì nằm xuống để em làm anh?"
Cổ họng La Cường nghẹn lại: "... Không hối hận?"
Đôi mắt Thiệu Quân phóng ra tia uất giận nóng nảy, anh bĩu môi, một lúc lâu mới nói: "Anh có thể khiến em hối hận không?"
La Cường đè anh xuống, nhìn Thiệu Quân đau đớn run rẩy dưới mình, cơ lưng Thiệu Quân rất rắn chắc, mảnh mai thon dài, làn da tươi trẻ sáng bóng.
Các ngón tay của La Cường thô ráp, khớp ngón phồng to, lần đầu tiên đưa vào khiến Thiệu Quân rất khó chịu, hừ ra tiếng. Thiệu Quân căng hết cả người, mím môi, dùng hai tay bám chặt vào đệm ghế, cong móng như mèo cào vào đệm.
La Cường: "Thả lỏng một chút."
Thiệu Quân: "... đau quá."
La Cường: "Chặt vậy?"
Thiệu Quân: "......"
La Cường: "Em chưa từng làm đúng không? Lớn đến từng này rồi còn chưa từng làm?!"
Thiệu Quân: "......"
La Cường cau mày, đột nhiên không nhịn được muốn mắng, hắn đau đến mức muốn ói ra máu: "Thằng nhóc này em chưa từng làm mà suốt ngày còn ba hoa với ông đây. Họ Trâu họ Vương, mặt trêи mặt dưới gì cũng đùa giỡn nhiều lần, mẹ nó ai nói với anh mấy câu này?! "
Thiệu Quân bị lộ tẩy, mặt đỏ bừng, bĩu môi, ậm ừ: "Em vậy đó thì sao, anh ... sao anh biết chưa từng làm!"
La Cường nói: "Cái ʍôиɠ đã được làm không phải thế này! Em đã từng chơi à? Em biết chơi như thế nào không?"
"Thế anh là cái loạn hay đùa giỡn chơi bời người khác phải không? ..."
Mắt La Cường bỗng đỏ lên.
Thiệu Quân cũng tức giận, định quay đầu há miệng cắn người, La Cường đã đè anh lên, thô bạo bịt miệng anh lại, đầu lưỡi quấn lấy nhau, hôn thật sâu, cả tâm hồn rối loạn, không thể chịu đựng được nhưng lại không nỡ tách ra....
La Cường dùng bàn tay liên tục chạm vào lưng, eo, ʍôиɠ, từng đốt xương sống của Thiệu Quân dọc từ trêи xuống dưới để giúp anh thư giãn. Khi ba ngón tay đưa vào, lưng Thiệu Quân rịn một tầng mồ hôi nóng, trêи ʍôиɠ cũng đầy mồ hôi và dầu bôi trơn, tay sờ vào cũng trơn trượt, khiến La Cường đang cưỡi phía trêи suýt chút nữa trượt xuống dưới.
Đôi mắt Thiệu Quân đỏ bừng, vùi mặt vào cánh tay, La Cường từ đằng sau ngậm lấy vành tai anh: "Mới ba ngón thôi đã không chịu được. Lát nữa anh đặt "năm ngón tay" vô thì em định thế nào? "
Thiệu Quân khóe mắt còn đang ươn ướt, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ chửi bới: "Thôi đừng xạo nữa, sao anh mặt dày như vậy chứ!"
La Cường hai mắt cũng đỏ sưng lên, giọng nói thậm chí còn hơi run rẩy, hắn chưa từng như thế này bao giờ, thô lỗ nói: "Thử xem của ông đây có thô như vậy không..."
La Cường bôi dầu bôi trơn lên thứ cường tráng của mình. Thân dưới vẫn còn dính nước bọt của Thiệu Quân. Thiệu Quân lúc nãy đè hắn ra ɭϊếʍ láp bừa bãi, nước bọt chảy xuống háng, đầu lưỡi thỉnh thoảng va vào tinh hoàn, cảm giác sung sướиɠ bí ẩn khiến La Cường khát vọng đến run lên ...
Hắn choàng cánh tay cứng như sắt của mình qua eo Thiệu Quân, tận mắt quan sát, vật cứng kia đang xé nát máu thịt của chính hắn, cắt nát trái tim hắn, đâm thẳng vào cơ thể Thiệu Quân từng tấc một!
Người phía dưới siết chặt ʍôиɠ, toàn thân co lại vì đau đớn, bị sức nặng của La Cường đè nén, không chống cự nổi, đau đớn rêи lên từng tiếng ưm a.
La Cường một hơi đâm tới, cảm giác như không phải đâm vào người bên dưới, mà là một vũ khí sắc bén đâm vào trái tim hắn, khiến hắn và cả anh cùng đau đớn, cùng nhau bị hủy diệt.
Hắn nghĩ rằng hắn có thể giữ cho Thiệu Quân, kiềm lại không làm bằng mọi cách, "đưa" cái màn thầu này về an toàn, sau đó kết thúc mọi thứ.
Để rồi hắn chợt nhận ra rằng mình đã sai, trở thành một tên ngốc, một tên khốn ích kỷ, xấu xa và bất trị nhất trêи thế giới này!
La Cường cắn cơ vai của Thiệu Quân, nhắm mắt lại, cuối cùng tất cả chìm vào cơ thể của Thiệu Quân. Kể từ khi vào tù, gặp Màn thầu, sau rất nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa chân chính làʍ ȶìиɦ với anh, nhịn đến gần như chẳng phải là hắn nữa. La Cường cũng là một người lửa ɖu͙ƈ tràn đầy, trong lòng hắn có thể không nghĩ tới sao? Lúc này La Cường nhớ lại, thậm chí anh còn không nhớ nổi, trước khi hắn ngồi xổm trong trại giam 5 năm trước, lần cuối cùng hắn làʍ ȶìиɦ là với cái ʍôиɠ của ai, mặt cũng không nhớ rõ. Trước mặt hắn, trong lòng hắn chỉ còn lại Thiệu Quân, thân thể của Thiệu Quân, ʍôиɠ của Thiệu Quân, chân của Thiệu Quân, và đôi mắt đỏ hoe của Thiệu Quân...
Thành ruột nhanh chóng bọc lấy, nuốt hết hắn, cái loại ấm áp trong nháy mắt làm người ta mê muội, cảm giác hít thở không thông, cảm giác chưa bao giờ được thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng như thế, trước mắt như có một mảng trắng xóa, tỏa sáng lên, làm cho hắn giống như đang rảo bước đi trêи thiên đường, là thiên đường đời này hắn cũng chưa từng biết nó tròn méo thế nào...
Thứ đó của La Cường quá mức tráng kiện, Thiệu Quân cảm giác được cả tràng ruột hoàn toàn bị đối phương tràn ngập, bụng như phình to lên, cảm giác kϊƈɦ thích làm tay chân anh run rẩy, sắp không chịu nổi. Cơ thể từng tấc từng tấc bị xé rách thô bạo, thật giống như từ dưới thân mà tách anh ra làm hai mảnh, thứ nóng rực kia vẫn luôn đâm sâu vào cơ thể anh, trong bụng anh tiến lùi rung động.
Lần này Thiệu Quân được La Cường làm tới, quả nhiên là đau, hồi đó anh làm người ta, nào biết nó đau như thế?
Trước kia anh có ba hoa với La Cường, lúc còn học đại học đã có đến bốn bạn học theo đuổi anh cùng lúc, tình nguyện chổng ʍôиɠ chờ anh chơi. Thật ra cũng không tính là nói dối, nhưng mà lại vô sỉ mặt dày "tân trang" lý lịch bốn người theo đuổi kia. Trong bốn bạn học đó, có hai cô gái đơn phương thầm mến anh, hay tìm cớ mượn đồ để gặp mặt, ẩn ẩn đưa tình anh một chút, hai người còn lại mới là nam, trong đó một người là đàn anh Vân Giai.
Trâu Vân Giai thật ra rất quan tâm đến Thiệu Quân, nhưng mà Thiệu Quân không để anh ta đè qua mình, anh không thích, sợ đau, lại cảm thấy mất mặt, nói chung là kỳ lạ. Kết quả môi lần đàn anh Trâu lên cơn hứng tình, chỉ có thể vứt hết mặt mũi, xin xỏ Thiệu Quân làm, ở mặt trêи cũng được.
Thiệu Quan làm ở mặt trêи kỳ thật cũng không thích, không đủ thoải mái. Tổng cộng vỏn vẹn mấy lần làʍ ȶìиɦ, cũng là Thiệu Quân cắn răng nhắm mắt, coi người ta là con ngựa gỗ, leo lên cưỡi hự hự, nghe người dưới thân la to, làm đến hết sức, đủ rồi thì đứng lên, chỉ có xả vấn đề sinh lý, chứ cũng chẳng có bao nhiêu sự thỏa mãn sung sướиɠ về mặt tâm lý.
Nói đến cũng cũng do là không yêu, cái cảm giác khi làʍ ȶìиɦ đó thậm chí còn không bằng những lần La Cường mơn trớn lên gáy anh, yêu thương mà ve vuốt gương mặt anh, hay dùng bàn tay to xoa đầu anh.
Thiệu Quân đã nghĩ muốn có La Cường, muốn rất lâu rồi. Cũng chỉ có một người đàn ông như La Cường mới có thể làm cho anh cam tâm tình nguyện mà phục tùng, La Cường muốn anh sẽ vui vẻ dâng lên, làm cho La Cường thoải mái, làm cho La Cường không thể rời xa anh. Hai người trải qua bao nguy hiểm chỉ vì cố gắng để cùng đi với nhau trêи một con đường, sao có thể phân ly?
Thiệu Quân hít thở từng hơi khó khăn, phía sau lưng phập phồng kịch liệt, ƈôи ȶɦịt thô to của La Cường thúc đến bụng, làm anh không thể động đậy, chỉ có thể cố nén.
La Cường cũng nhận ra Thiệu Quân không khỏe, không dám làm mạnh sợ anh đau, chỉ có thể thúc nhè nhẹ, cố gắng áp xuống dịch vọng như cuồng phong bão táp trong lòng. Hắn dùng thứ thô to chậm rãi khuyếch trương, làm thiệu Quân quen dần, nhưng ấm áp và mềm mại cực hạn bao trọn lấy hắn làm hắn sướиɠ đến không thể tự kiềm chế nữa, bản tính chiếm hữu mạnh mẽ và ɖu͙ƈ vọng của đàn ông như vỡ ra trong từng mạch máu, cuối cùng làm hắn không thể khống chế bản thân được nữa, đâm sâu vào cơ thể Thiệu Quân, dùng cái cách hắn đã quen làm! La Cường chống một cái đùi bên hông Thiệu Quân, một chân khác chống xuống sàn xe, hung hăng mà làm, ƈôи ȶɦịt cường tráng đỏ thẫm như con rồng giận dữ xâm nhập vào cơ thể, thúc đến cơ thể Thiệu Quân bị đẩy sát lên phía trước, cả người run rẩy.
Nếu lúc này có ai đi ngang qua khúc suối nhỏ này sẽ lập tức phát hiện ngay màn yêu đương mãnh liệt hừng hực trêи xe, nhìn thấy trêи cửa xe jeep mở rộng có cặp chân trắng nõn lộ ra ngoài.
Đó là chân của Thiệu Quân, hai chân tách ra, văn vẹo, ngón chân run rẩy...
Thiệu Quân cảm giác như cả ʍôиɠ mình đau như có lửa đốt, thứ hùng vĩ của La Cường phình to trong tràng ruột anh, chưa bao giờ anh trải qua cảm giác đau đớn cùng hỗn loạn đan xen thế này, làm anh gần như điên cuồng.
Đầu nấm vừa cứng vừa trơn trượt ma sát đến một chỗ nào đó làm cho anh sướиɠ đến tê rần như bị điện giật, kɧօáϊ cảm sinh ra từ cả tâm lý và sinh lý khi bị La Cường thô bạo tàn sát bừa bãi dâng lên từng đợt, chạy dọc khắp cơ thể, khắp tứ chi, làm thần kinh hỗn loạn điên đao, bắp chân thâm chí sắp bị chuột rút.
La Cường đột nhiên rút ƈôи ȶɦịt ra, vươn tay lật ngược thiệu Quân lại như cái bánh nướng áp chảo.
Thiệu Quân còn không có kịp phản ứng, đã bị La Cường ở dưới thân một lần nữa, mặt đối mặt. Mặt than của La Cường bị ɖu͙ƈ vọng nung đến thành màu đỏ, hiển nhiên là vẫn chưa thỏa mãn. La Cường sợ Thiệu Quân không đủ sức, không dám làm quá mạnh, không giống như lúc tiết ɖu͙ƈ với các tình nhân lúc trước, cố ý hành hạ tra tấn đến chết đi sống lại. La Cường mỗi một lần thúc vào đều thúc thật sự chậm, nhưng làm như vậy không khác gì khát càng thêm khát, lại càng muốn nhiều hơn, cơ thể tươi trẻ thắt chặt lấy hắn của Thiệu Quân như liên tục khiêu khích thứ sưng to của hắn, ma sát đến mất hồn, làm cho hắn mỗi một lần cố nén làm càn giống như đang phải chịu khổ hình.
Lần này La Cường đặt Thiệu Quân thành tư thế mặt đối mặt, giơ cao hai đùi anh lên, dưới sự xấu hổ và ngạc nhiên của anh, lại một lần nữa nặng nề mà đâm vào! thiệu Quân bị hắn làm trong tư thế này, đỉnh đầu tì vào phía trêи cửa xe, cổ ngửa ra, hai đùi bị tách ra thật rộng, đầu gối đụng đến mui xe.
Tư thế mặt đối mặt này làm mỗi người có thể quan sát rõ ràng từng biểu cảm của người kia. La Cường hai mắt đỏ sẫm, bắt đầu va chạm cơ thể nằm bên dưới hắn càng ngày càng nhanh hơn, mạnh hơn, thúc đến hai đầu gối đập vào mui xe không ngừng. Kɧօáϊ cảm làm Thiệu Quân há miệng, mặt đỏ bừng, hai tay lung tung ôm lấy cổ, vai La Cường, cảm giác xương cốt tàn cơ thể đang bị La Cường phóng hỏa đốt trụi. Anh bị La Cường thúc đến cương, Tam gia bé giữa hai chân anh lay động.
Cả chiếc xe rung lên bần bật theo nhịp va chạm của La Cường, bánh xe bị ép chặt xuống mặt đất đầy đất đá phát ra những âm thanh cót két.
La Cường bị phản ứng nhiệt liệt của Thiệu Quân thúc giục khiến hắn càng thêm điên cuồng, không kiểm soát được lực nữa, nhanh chóng nắm một chân Thiệu Quân vắt qua lưng dựa yên trước, điên cuồng đâm rút, dùng tư thế thật chuẩn giống đực mà làm,xương hông rắn chắc lắc lư va chạm giữa hai chân Thiệu Quân. Hắn không chớp mắt nhìn người dưới thân, nhìn Thiệu Quân khép hờ mắt, nhìn vết mổ nhàn nhạt trêи ngực bụng Thiệu Quân, nhìn ƈôи ȶɦịt cương cứng của Thiệu Quân, hết thảy của anh đều làm cho hắn điên cuồng... Hắn dùng ƈôи ȶɦịt to lớn không ngừng thúc vào bụng Thiệu Quân, cũng không biết thúc tới nơi nào, Thiệu Quân đau đớn rêи lên một tiếng to, cắn chặt môi, khóe mắt tràn ra nước mắt, chịu không nổi mà chết đi sống lại đạt đến cao trào.
La Cường bị ɖu͙ƈ vọng và lo lắng hun đến mức bùng cháy, dữ dội làm càn đến làm Thiệu Quân không thể chịu đựng được, mặt anh từ từ tái đi, hơi thở đứt quãng.
La Cường mạnh bạo thúc mấy chục phát, người bị đâm dưới thân hắn gần như ngất đi, không có cử động gì, hai đùi bông thõng xuống vô lực.
La Cường đột nhiên dừng lại, ánh mắt vẫn còn nóng rực, thở hổn hển, "Màn thầu?"
Thiệu Quân: "......"
La Cường: "Màn thầu? ... không thoải mái à?"
Thiệu Quân: "Ưm ... hưm ..."
Thiệu Quân mặt mũi trắng bệch, cơ thể run rẩy kịch liệt, thở dồn không ổn định. La Cường đột ngột rút ra, ôm lấy anh: "Thiệu Quân?"
Thiệu Quân nhắm chặt hai mắt, nước mắt vẫn còn đọng ở khóe mắt, một hồi lâu sau mới trầm giọng phun ra một câu mắng: "Con mẹ anh ... muốn giết chết em à..."
La Cường hỏi: "Sao vậy?"
Thiệu Quân khó chịu hừ hừ: "Cái thứ kia của anh là của người hả? Cứ như con voi trong vườn thú Bắc Kinh xổng chuồng chạy ra ngoài vậy ..."
La Cường yên lặng một lúc, hắn nhịn không được cười một cái, nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất nơi khóe miệng, thay vào đó là cái cau mày.
Thiệu Quân lúc nãy có ngạt thở một lúc, La Cường làm quá dữ dội, có lẽ anh không chịu nổi, bị thúc trúng nơi vô cùng nhạy cảm, cả cơ thể run rẩy hỗn loạn, kɧօáϊ cảm bóp nghẹt phổi nhanh như chớp khiến anh không thở nổi, bụng đau như có lửa cháy, nhưng lại thích đến không muốn dừng lại, suýt để mình chết ngất đi.
Thiệu Quân thở hổn hển một hồi, trêи người đổ đầy mồ hôi, cánh tay cũng mệt đến không nhấc lên được.
Anh quay đầu lại nói: "Sao không tiếp tục?"
La Cường: "......"
Thiệu Quân: "Em không sao mà, tiếp đi?"
La Cường: "Không tiếp nữa."
Thiệu Quân vẫn còn muốn nói chuyện, La Cường đột nhiên áp môi lên chặn miệng anh lại, đẩy tất cả lời nói về lại giữa môi răng, bộ râu thô ráp không ngừng cọ xát phiến môi Thiệu Quân còn mướt đẫm mồ hôi ....
La Cường hôm đó không tiếp tục làm nữa.
Hắn ôm anh trong xe, vuốt ve, chà xát, dùng tay và miệng chăm sóc làm Thiệu Quân bắn ra.
Thiệu Quân chậm rãi hồi phục lại, mồ hôi cũng dần dần biến mất, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ, nhưng bụng vẫn chưa khỏe. Cũng chỉ mới có ba tháng sau cuộc phẫu thuật, ỷ mình còn trẻ khỏe, hồi phục nhanh chóng, nên cứ sống bình thường vui vẻ. Nhưng con người dù có trâu bò đến đâu cũng không phải là cái máy, trêи người có vết mổ dài như vậy, thành một cái khoá kéo, còn thêm ốc vít, làm sao nói là tốt thì thôi, không sao đâu là được? Nhất là lần đầu làm thì luôn phải có quá trình thích nghi, sau khi làm chắc chắn sẽ còn "tác dụng chậm" hành hạ.
La Cường hai mắt đỏ hoe, hôn Thiệu Quân mấy lần, trầm giọng nói: "Vừa rồi anh hơi mất kiểm soát. Có khó chịu không?"
Hắn là một người có nhu cầu tình ɖu͙ƈ cao, mà chỉ vì một cái màn thầu lớn, hắn vui vẻ nghẹn đến năm năm.
Thiệu Quân còn đang có chút thất vọng nói: "Còn chưa làm xong, sao anh làm có nửa đường vậy? Em mới sướиɠ được có nửa, anh thì héo luôn."
La Cường mặc lại quần áo cho Thiệu Quân, sợ anh bị chết cóng.
Thiệu Quân liếc thứ phía sau qυầи ɭót La Cường vẫn phồng lên, đưa tay ra bóp: "Anh vẫn còn cứng mà, không làm cho ra luôn sao?"
La Cường cau mày: "Cứ mặc kệ nó đi."
Thiệu Quân chớp mắt mấy cái, nói: "Nếu không làm được sẽ rất khó chịu, không thoải mái lắm đâu. Để em giúp anh.."
La Cường đột nhiên nổi giận, hét lên một tiếng: "Em cứ mặc kệ nó được không? Đừng quan tâm anh có thoải mái hay không được không!"
Em có thể ngừng hỏi anh rằng liệu anh có thoải mái hay không được không, em có thể ngừng quan tâm đến anh nhiều như vậy được không, em có thể tự vì bản thân mình nhiều hơn được không? !
Đôi mắt luôn âm trầm của La Cường giờ lại trở nên hỗn độn, hốc mắt đỏ lên khiến Thiệu Quân sửng sốt.
La Cường khi đó đột nhiên dao động.
Hắn trước kia là một tảng đá đen đúa lầm lì, tính tình ngoan cố đến độc đoán. Hắn đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, chứ đừng nói là hối hận. Vậy mà lúc đó hắn thực sự dao động, lòng mềm nhũn thành một đống hỗn độn, cứ ngẫm tới ngẫm lui suy đi nghĩ lại, lại bắt đầu vô cùng nhớ nhung người trước mặt, vô cùng ích kỷ không muốn buông tay.
Thiệu Quân cũng hiểu tại sao La Cường tức giận, anh vui vẻ nhe răng cười, nói: "Vậy, lần sau anh nhớ làm tới nơi tới chốn cho Tam gia đây đó, đừng có lần nào cũng làm một nửa, chọc người ta ngứa rồi lại không chịu gãi! "
La Cường lập tức bị anh chọc cười: "Em ngứa à? Ở đâu?"
La Cường nghiêng đầu thì thầm một câu rất bậy bạ hạ lưu vào tai Thiệu Quân.
Thiệu Quân làm dáng vẻ chuẩn bị cắn người, hai người cãi nhau ầm ĩ, cười lăn lộn.
La Cường ôm chầm lấy anh, ấn mặt Thiệu Quân vào vòng tay, vuốt tóc, đặt một nụ hôn trịnh trọng giữa mí mắt Thiệu Quân. Hiếm khi gã đàn ông này như một bà mụ, hắ xoa xoa tóc Thiệu Quân, lầm bầm nói nhỏ, như đang tự nói với chính mình, hoặc là một lời hứa cho Thiệu Quân: "Chờ sau này, có cơ hội ra tù, anh sẽ làm cho em thật thoải mái ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất