Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê Ii
Chương 62: Ta ở hiện đại văn hủy đi CP – Không phải chúng ta đang chế tạo quái vật à?
Dương Xác đến lớp không bao lâu liền có người tìm tới cửa. Minh Hình thân hình cao lớn, đứng chặn trước chỗ ngồi của Dương Xác, che lại hơn phân nửa ánh sáng mặt trời.
“Dương Xác, nghe nói anh không làm nữa.”
Dương Xác hoàn toàn không muốn để ý tới Minh Hình, nhưng Minh Hình không tự mình hiểu lấy, vẫn tiếp tục lải nhải, “Dương Xác, không phải vậy chứ? Anh còn nhớ rõ chuyện đó à, lúc trước tôi chỉ chơi đùa một tí mà thôi, không nghĩ tới……”
Dương Xác đột nhiên đứng dậy. So với ngũ quan có nét thô kệch của Minh Hình, Dương Xác càng thiên hướng tuấn tú. Ánh mắt y hung ác, dữ tợn phun ra hai chữ, “Cút ngay.”
Minh Hình ngẩn ra, rồi chợt bật cười, “Anh nói cái gì? Cút ngay? Nếu không phải mấy người đó bảo tôi tới thuyết phục anh, anh cho rằng tôi sẽ đến à?”
Dương Xác chẳng có tâm tình nghe hắn lải nhải nữa, cầm cuốn sách trên bàn, dùng bả vai hất Minh Hình ra rồi đi thẳng ra ngoài.
Dương Xác nghẹn một bụng khí bước ra khỏi lớp, y không muốn đi học nữa. Y đi ra cổng trường, mua một chai nước, rồi đi thẳng về nhà. Ngoài cổng trường có một con đường khá rộng, đèn đỏ đến tận 90 giây, Dương Xác đang đếm số, bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang băng qua đường.
Người nọ vội vã chạy, rất nhiều xe đều đột ngột phanh lại, chủ xe tính tình không tốt trực tiếp vươn đầu ra khỏi cửa kính và chửi ầm lên. Người đang băng qua đường không ngừng xin lỗi nhưng vẫn tiếp tục băng qua đường.
Dương Xác nhìn theo bóng dáng của người nọ, kinh ngạc lẩm bẩm, “Tên đó…… Ngày thường đều qua đường thế này sao? Điên rồi à!”
***
Phòng thí nghiệm hoạt động và được giám sát 24/24 giờ vì thành phẩm nghiên cứu của bọn họ.
Bể nước trong cùng càng được theo dõi chặt chẽ hơn, bất kỳ dao động nào trong đó đều được ghi chép lại. Từ khi bắt đầu nghiên cứu, dao động trong bể nước đó không quá hai lần.
Tô Vân Vĩ đã nhìn thấy bức ảnh giả định. Hình ảnh phía trên khiến hai mắt anh ta tỏa ánh sáng, há hốc miệng si mê, “Lão sư, cuối cùng nó sẽ biến thành như vậy sao?”
So với Tô Vân Vĩ, lão sư của anh ta bình tĩnh hơn nhiều, “Về lý thuyết, bức ảnh giả định này không sai.”
Tô Vân Vĩ từ trong nhà lấy thứ anh ta cho vào tủ lạnh tối qua và nhanh chóng quay lại phòng thí nghiệm, nhưng khi nhìn thấy người xuất hiện trong phòng thí nghiệm, anh ta liền ngây người, sau đó đứng ra sau lưng lão sư của mình, cất tiếng chào, “Lão sư, Lê lão sư.”
Người được gọi là Lê lão sư đang mặc một chiếc áo blouse trắng không quá sạch sẽ với một sợi tóc cuộn tròn trên trán. Hắn đặt tay lên vai người bên cạnh, “Tôi nói này Tiểu Dung, anh cũng thật là… Thức suốt cả đêm hôm qua rồi phải không? Anh quay về ngủ đi. Có tôi ở đây rồi.”
Người đàn ông bị vịn vai không lên tiếng, hắn quay sang nhìn Tô Vân Vĩ, khi nhìn thấy dáng vẻ của Tô Vân Vĩ, hắn chợt mỉm cười, “Tiểu Tô, cậu đã không cắt tóc bao lâu rồi? Không nhìn thấy mắt luôn.”
Thật là chó chê mèo lắm lông*, vị lão sư này tên là Lê Qua, rõ ràng trông hắn rất lôi thôi lếch thếch, vậy mà hắn lại trêu bai Tô Vân Vĩ.
*Nguyên văn là “50 bước cười 100 bước” (五十步笑一百步), câu này bắt nguồn trên chiến trường gặp địch, người lui về sau 50 bước lại đi chê cười người lùi về 100 bước, cùng là hèn nhát đào ngũ như nhau cả. Đại ý là đều có khuyết điểm mà bày đặt chê nhau. Mình dùng câu “chó chê mèo lắm lông” cho nó dễ hiểu.
Ngoài ra trong phòng thí nghiệm còn có hai cô gái, tuy hai cô gái đó không ít lần chê Lê Qua bẩn thỉu, nhưng hắn chẳng bao giờ tự hiểu, bắt được người nào liền trò chuyện với người đó.
Tô Vân Vĩ sờ sờ đầu tóc của mình, có chút ngượng ngùng cười. Động thái này của anh ta càng thu hút tiếng cười từ Lê Qua. Sau khi cười một lúc, hắn mới nói, “Mấy người trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay đổi sang tổ chúng tôi là được. Khôn Hòa, Thái Lâm, các cậu lại đây.”
Dung Diệc cũng ngước mắt lên và nhìn Lê Qua, trong mắt có chút không vui. Phòng thí nghiệm của họ được chia thành hai nhóm. Dung Diệc là tổ trưởng của nhóm A, còn Lê Qua là tổ trưởng của nhóm B. Tuy nói là mối quan hệ hợp tác, nhưng thực tế là quan hệ cạnh tranh.
Khôn Hòa và Thái Lâm là hai nghiên cứu sinh đi theo Lê Qua làm việc. Bọn họ đi tới và bắt đầu thuyết phục Dung Diệc trở về nghỉ ngơi.
Dung Diệc cũng đành lùi nửa bước. Nhưng hắn bảo Tô Vân Vĩ tiếp tục ở lại đây, buổi chiều hắn sẽ tới.
Sau khi Dung Diệc trở về, Lê Qua liền dẫn người vây quanh bể nước. Tô Vân Vĩ không thể chen lọt, vì vậy anh ta đành đứng phía ngoài quan sát.
Lúc này, Lê Qua rất nghiêm túc, vừa nhìn vào bức ảnh theo dõi được chụp tối qua, vừa nhìn vào bể nước, “Tiểu tổ tông này rốt cuộc cũng chịu phản ứng rồi, nếu không thì ta thực sự nghĩ rằng nghiên cứu của chúng ta trong mấy năm qua đều là công cốc.” Ngón tay của hắn bấm phím dừng lại, kêu Khôn Hòa phóng to khu vực hắn dùng tay khoanh tròn.
“Thấy rõ không?” Hắn nhìn chằm chằm màn hình.
Thái Lâm do dự giây lát, mới trả lời, “Hình như là một bàn tay.”
“Đúng vậy, Tiểu tổ tông đêm qua giật giật bàn tay của nó, tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên, lần đầu tiên không thể chụp được cái gì, chỉ phát hiện chuyển động của nước.”
Trên màn hình xác thực chỉ có một nửa bàn tay, phải cẩn thận nhìn kỹ mới có thể phân biệt ra đó là một bàn tay.
“Lão sư, nó có phải sắp tỉnh rồi không?” Thái Lâm hỏi.
Lê Qua lắc đầu, trên khuôn mặt hiếm có ngưng trọng, “Ba năm trước, nó đã cử động, chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng đã ba năm trôi qua rồi. Đừng quá lạc quan, cũng đừng quá bi quan, hãy tăng gấp đôi khối lượng thử nghiệm so với bình thường, kích thích Tiểu tổ tông.”
Bình thường bọn họ gọi thứ trong bể nước là “Nó”, nhưng Lê Qua thì khác, hắn gọi nó là Tiểu tổ tông.
Sau đó, Lê Qua ghé sát thành bể và nhìn vào trong nước. Bể chứa nước rất sâu, đủ để chứa ít nhất năm hoặc sáu người trưởng thành.
“Tiểu tổ tông, hôm nay có thể hơi đau một chút. Nếu không chịu nổi, phải xuất hiện nha.”
Đương nhiên không có thanh âm nào trả lời cho hắn, hắn cũng không quan tâm. Đôi mắt vẫn nhìn vào bể nước, một bên ra lệnh cho học trò của mình làm việc.
Khôn Hòa nhấn một vài phím, đáy bể nước từ từ xuất hiện một vài đường ống. Ống cao nhất gần sát với nắp bể, ống thấp nhất nằm sát đáy bể.
Tô Vân Vĩ ở bên cạnh nhìn, cảm thấy hơi lo lắng, nhưng cho đến khi chất bên trong đường ống được phóng ra hết, bể nước vẫn yên lặng. Lê Qua thở dài và đứng thẳng dậy, “Thôi bỏ đi, cứ thử nghiệm như bình thường. Ta đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Cả Khôn Hòa và Thái Lâm đều không quá quan tâm đến dự án này. Ngay khi Lê Qua rời đi, bọn họ nhấn phím như bình thường, rồi cũng rời đi. Đột nhiên, chỉ còn Tô Vân Vĩ trong phòng thí nghiệm.
Tô Vân Vĩ đi đến bể nước, dùng tay dán lên thành bể, “Liều lượng hôm nay đã tăng gấp đôi. Mày có đau không?” Đương nhiên chẳng có ai đáp lại.
“Đôi khi ta nghĩ rằng mày đã tỉnh, chỉ là không muốn nhìn thấy chúng ta mà thôi.” Tô Vân Vĩ chợt mỉm cười.
Liên tiếp mấy ngày, Lê Qua đều cho người tăng thêm liều thuốc, nhưng bị Dung Diệc phản đối dữ dội.
“Chúng ta đã sắp thành công rồi. Anh muốn tạo thành một con quái vật hả?”
Lê Qua cũng lạnh mặt, “Không phải chúng ta đang chế tạo quái vật à? Thái Lâm, tăng gấp ba.”
Dung Diệc trực tiếp nhìn về phía Thái Lâm. Đôi mắt của Thái Lâm xoay chuyển, nhưng hắn không dám ấn xuống.
Tay Lê Qua nắm chặt, cuối cùng mỉm cười, “Ài, nghe theo anh, nghe theo anh, đừng trừng học trò của ta.”
Lê Qua nói xong lời này, liền đi thẳng ra ngoài. Tô Vân Vĩ nhìn bóng lưng Lê Qua bước đi, có chút lo lắng gọi Dung Diệc một tiếng.
“Lão sư.”
Giữa lông mày của Dung Diệc cũng có chút ngưng trọng, cuối cùng nói, “Không sao đâu, mấy ngày tới em chỉ cần theo dõi kỹ càng là được.”
Tô Vân Vĩ chỉ gật đầu.
***
Điện thoại Dương Xác mấy hôm nay gần như bị oanh tạc liên tục, thậm chí lão sư cũng đến cửa làm công tác tư tưởng. Y nhìn vị lão sư không biết sự thật trước mặt nghẹn rồi lại nghẹn, nhịn rồi lại nhịn, đành phải một lần nữa phụ trách lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Dương Xác trở về ngày đầu tiên, Minh Hình liền đến, hắn có chút vênh váo tự đắc nói, “Hôm đó Lộ Kỳ có mười lăm phút, anh hãy sắp xếp thời gian đi.”
Dương Xác nhìn khuôn mặt của đối phương, thực sự muốn đạp thẳng đôi giày của mình vào mặt của hắn.
Dương Xác đã sớm nhận được một cuộc gọi từ trợ lý của Lộ Kỳ. Người trợ lý là một cô gái trẻ, thái độ cũng rất tốt, cô ấy chỉ yêu cầu Dương Xác dành riêng năm mươi sinh viên để bảo vệ sự an toàn của Lộ Kỳ hôm đó.
“Bạn học Dương, anh cũng biết rằng Lộ Kỳ chúng tôi hiện đang khá nổi tiếng, công ty chúng tôi thực sự không yên lòng.”
Dương Xác nhíu mày, đầu óc bắt đầu suy nghĩ, phải mượn năm mươi người ở khoa nào mới có thể ngăn cản người hâm mộ, hơn nữa tốt nhất không bị lạc đường đây.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Dương Xác đã đi ra ngoài từ rất sớm. Trước khi ra ngoài, y gõ cửa phòng Tô Vân Vĩ, “Hôm nay sẽ có người đến đây để sửa ống nước. Anh nhớ mở cửa cho người ta vào đó.”
Nói xong liền rời đi, khi đi ra ngoài thấy bầu trời ảm đạm, Dương Xác cau mày. Điều tồi tệ nhất khi chạy một chương trình là thời tiết xấu, những người biểu diễn đều sẽ đến muộn hơn bình thường.
Quả nhiên, lúc năm giờ chiều, trời bắt đầu mưa. Trước khi bắt đầu chương trình hai tiếng bọn họ tiến hành tổng duyệt lần cuối. Nhưng lúc này bên trong hội trường chỉ có một nửa số người sẽ biểu diễn đến buổi tổng duyệt. Dương Xác bảo mọi người nhanh chóng gọi cho người phụ trách của mỗi tiết mục, còn mình thì liên lạc với trợ lý của Lộ Kỳ, nhưng cuộc gọi không kết nối được.
Mãi cho đến bảy giờ tối, điện thoại vẫn không liên lạc được, cũng chẳng tìm thấy bóng dáng của Minh Hình đâu. Dương Xác cầm dù đứng chờ với Tây Môn người y đã thương lượng lúc trước. Năm mươi người y mượn đã đến, nhưng ngôi sao lớn mà y đang chờ đợi không có tin tức gì cả.
“Chết tiệt, thằng khốn Minh Hình định chơi mình à?”
Dương Xác gấp đến độ đi tới đi lui, nước mưa làm ống quần của y ướt đẫm, nhưng giờ y không có tâm trạng nghĩ về điều đó.
Lúc này, ban chủ nhiệm của Câu lạc bộ Văn hóa Văn nghệ gọi điện thoại đến, “Lão đại, không được rồi, sắp phải bắt đầu chương trình rồi, tiết mục của Lộ Kỳ phải đẩy lùi ra sau thôi.”
Lúc trước bọn họ định sắp xếp cho Lộ Kỳ nhảy tiết mục mở màn, tiết mục này dài hơn một phút, chào hỏi xong liền xuống sân khấu.
Dương Xác thầm mắng một tiếng, chỉ có thể mở màn trước. Sau khi cúp điện thoại, y cũng không đợi nữa, xoay người nhanh chóng chuẩn bị chạy đến hội trường, đảo mắt bỗng nhìn thấy một thứ gì đó chợt lóe qua trong bụi cỏ bên cạnh.
Cái gì vậy?!
“Dương Xác, nghe nói anh không làm nữa.”
Dương Xác hoàn toàn không muốn để ý tới Minh Hình, nhưng Minh Hình không tự mình hiểu lấy, vẫn tiếp tục lải nhải, “Dương Xác, không phải vậy chứ? Anh còn nhớ rõ chuyện đó à, lúc trước tôi chỉ chơi đùa một tí mà thôi, không nghĩ tới……”
Dương Xác đột nhiên đứng dậy. So với ngũ quan có nét thô kệch của Minh Hình, Dương Xác càng thiên hướng tuấn tú. Ánh mắt y hung ác, dữ tợn phun ra hai chữ, “Cút ngay.”
Minh Hình ngẩn ra, rồi chợt bật cười, “Anh nói cái gì? Cút ngay? Nếu không phải mấy người đó bảo tôi tới thuyết phục anh, anh cho rằng tôi sẽ đến à?”
Dương Xác chẳng có tâm tình nghe hắn lải nhải nữa, cầm cuốn sách trên bàn, dùng bả vai hất Minh Hình ra rồi đi thẳng ra ngoài.
Dương Xác nghẹn một bụng khí bước ra khỏi lớp, y không muốn đi học nữa. Y đi ra cổng trường, mua một chai nước, rồi đi thẳng về nhà. Ngoài cổng trường có một con đường khá rộng, đèn đỏ đến tận 90 giây, Dương Xác đang đếm số, bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang băng qua đường.
Người nọ vội vã chạy, rất nhiều xe đều đột ngột phanh lại, chủ xe tính tình không tốt trực tiếp vươn đầu ra khỏi cửa kính và chửi ầm lên. Người đang băng qua đường không ngừng xin lỗi nhưng vẫn tiếp tục băng qua đường.
Dương Xác nhìn theo bóng dáng của người nọ, kinh ngạc lẩm bẩm, “Tên đó…… Ngày thường đều qua đường thế này sao? Điên rồi à!”
***
Phòng thí nghiệm hoạt động và được giám sát 24/24 giờ vì thành phẩm nghiên cứu của bọn họ.
Bể nước trong cùng càng được theo dõi chặt chẽ hơn, bất kỳ dao động nào trong đó đều được ghi chép lại. Từ khi bắt đầu nghiên cứu, dao động trong bể nước đó không quá hai lần.
Tô Vân Vĩ đã nhìn thấy bức ảnh giả định. Hình ảnh phía trên khiến hai mắt anh ta tỏa ánh sáng, há hốc miệng si mê, “Lão sư, cuối cùng nó sẽ biến thành như vậy sao?”
So với Tô Vân Vĩ, lão sư của anh ta bình tĩnh hơn nhiều, “Về lý thuyết, bức ảnh giả định này không sai.”
Tô Vân Vĩ từ trong nhà lấy thứ anh ta cho vào tủ lạnh tối qua và nhanh chóng quay lại phòng thí nghiệm, nhưng khi nhìn thấy người xuất hiện trong phòng thí nghiệm, anh ta liền ngây người, sau đó đứng ra sau lưng lão sư của mình, cất tiếng chào, “Lão sư, Lê lão sư.”
Người được gọi là Lê lão sư đang mặc một chiếc áo blouse trắng không quá sạch sẽ với một sợi tóc cuộn tròn trên trán. Hắn đặt tay lên vai người bên cạnh, “Tôi nói này Tiểu Dung, anh cũng thật là… Thức suốt cả đêm hôm qua rồi phải không? Anh quay về ngủ đi. Có tôi ở đây rồi.”
Người đàn ông bị vịn vai không lên tiếng, hắn quay sang nhìn Tô Vân Vĩ, khi nhìn thấy dáng vẻ của Tô Vân Vĩ, hắn chợt mỉm cười, “Tiểu Tô, cậu đã không cắt tóc bao lâu rồi? Không nhìn thấy mắt luôn.”
Thật là chó chê mèo lắm lông*, vị lão sư này tên là Lê Qua, rõ ràng trông hắn rất lôi thôi lếch thếch, vậy mà hắn lại trêu bai Tô Vân Vĩ.
*Nguyên văn là “50 bước cười 100 bước” (五十步笑一百步), câu này bắt nguồn trên chiến trường gặp địch, người lui về sau 50 bước lại đi chê cười người lùi về 100 bước, cùng là hèn nhát đào ngũ như nhau cả. Đại ý là đều có khuyết điểm mà bày đặt chê nhau. Mình dùng câu “chó chê mèo lắm lông” cho nó dễ hiểu.
Ngoài ra trong phòng thí nghiệm còn có hai cô gái, tuy hai cô gái đó không ít lần chê Lê Qua bẩn thỉu, nhưng hắn chẳng bao giờ tự hiểu, bắt được người nào liền trò chuyện với người đó.
Tô Vân Vĩ sờ sờ đầu tóc của mình, có chút ngượng ngùng cười. Động thái này của anh ta càng thu hút tiếng cười từ Lê Qua. Sau khi cười một lúc, hắn mới nói, “Mấy người trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay đổi sang tổ chúng tôi là được. Khôn Hòa, Thái Lâm, các cậu lại đây.”
Dung Diệc cũng ngước mắt lên và nhìn Lê Qua, trong mắt có chút không vui. Phòng thí nghiệm của họ được chia thành hai nhóm. Dung Diệc là tổ trưởng của nhóm A, còn Lê Qua là tổ trưởng của nhóm B. Tuy nói là mối quan hệ hợp tác, nhưng thực tế là quan hệ cạnh tranh.
Khôn Hòa và Thái Lâm là hai nghiên cứu sinh đi theo Lê Qua làm việc. Bọn họ đi tới và bắt đầu thuyết phục Dung Diệc trở về nghỉ ngơi.
Dung Diệc cũng đành lùi nửa bước. Nhưng hắn bảo Tô Vân Vĩ tiếp tục ở lại đây, buổi chiều hắn sẽ tới.
Sau khi Dung Diệc trở về, Lê Qua liền dẫn người vây quanh bể nước. Tô Vân Vĩ không thể chen lọt, vì vậy anh ta đành đứng phía ngoài quan sát.
Lúc này, Lê Qua rất nghiêm túc, vừa nhìn vào bức ảnh theo dõi được chụp tối qua, vừa nhìn vào bể nước, “Tiểu tổ tông này rốt cuộc cũng chịu phản ứng rồi, nếu không thì ta thực sự nghĩ rằng nghiên cứu của chúng ta trong mấy năm qua đều là công cốc.” Ngón tay của hắn bấm phím dừng lại, kêu Khôn Hòa phóng to khu vực hắn dùng tay khoanh tròn.
“Thấy rõ không?” Hắn nhìn chằm chằm màn hình.
Thái Lâm do dự giây lát, mới trả lời, “Hình như là một bàn tay.”
“Đúng vậy, Tiểu tổ tông đêm qua giật giật bàn tay của nó, tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên, lần đầu tiên không thể chụp được cái gì, chỉ phát hiện chuyển động của nước.”
Trên màn hình xác thực chỉ có một nửa bàn tay, phải cẩn thận nhìn kỹ mới có thể phân biệt ra đó là một bàn tay.
“Lão sư, nó có phải sắp tỉnh rồi không?” Thái Lâm hỏi.
Lê Qua lắc đầu, trên khuôn mặt hiếm có ngưng trọng, “Ba năm trước, nó đã cử động, chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng đã ba năm trôi qua rồi. Đừng quá lạc quan, cũng đừng quá bi quan, hãy tăng gấp đôi khối lượng thử nghiệm so với bình thường, kích thích Tiểu tổ tông.”
Bình thường bọn họ gọi thứ trong bể nước là “Nó”, nhưng Lê Qua thì khác, hắn gọi nó là Tiểu tổ tông.
Sau đó, Lê Qua ghé sát thành bể và nhìn vào trong nước. Bể chứa nước rất sâu, đủ để chứa ít nhất năm hoặc sáu người trưởng thành.
“Tiểu tổ tông, hôm nay có thể hơi đau một chút. Nếu không chịu nổi, phải xuất hiện nha.”
Đương nhiên không có thanh âm nào trả lời cho hắn, hắn cũng không quan tâm. Đôi mắt vẫn nhìn vào bể nước, một bên ra lệnh cho học trò của mình làm việc.
Khôn Hòa nhấn một vài phím, đáy bể nước từ từ xuất hiện một vài đường ống. Ống cao nhất gần sát với nắp bể, ống thấp nhất nằm sát đáy bể.
Tô Vân Vĩ ở bên cạnh nhìn, cảm thấy hơi lo lắng, nhưng cho đến khi chất bên trong đường ống được phóng ra hết, bể nước vẫn yên lặng. Lê Qua thở dài và đứng thẳng dậy, “Thôi bỏ đi, cứ thử nghiệm như bình thường. Ta đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Cả Khôn Hòa và Thái Lâm đều không quá quan tâm đến dự án này. Ngay khi Lê Qua rời đi, bọn họ nhấn phím như bình thường, rồi cũng rời đi. Đột nhiên, chỉ còn Tô Vân Vĩ trong phòng thí nghiệm.
Tô Vân Vĩ đi đến bể nước, dùng tay dán lên thành bể, “Liều lượng hôm nay đã tăng gấp đôi. Mày có đau không?” Đương nhiên chẳng có ai đáp lại.
“Đôi khi ta nghĩ rằng mày đã tỉnh, chỉ là không muốn nhìn thấy chúng ta mà thôi.” Tô Vân Vĩ chợt mỉm cười.
Liên tiếp mấy ngày, Lê Qua đều cho người tăng thêm liều thuốc, nhưng bị Dung Diệc phản đối dữ dội.
“Chúng ta đã sắp thành công rồi. Anh muốn tạo thành một con quái vật hả?”
Lê Qua cũng lạnh mặt, “Không phải chúng ta đang chế tạo quái vật à? Thái Lâm, tăng gấp ba.”
Dung Diệc trực tiếp nhìn về phía Thái Lâm. Đôi mắt của Thái Lâm xoay chuyển, nhưng hắn không dám ấn xuống.
Tay Lê Qua nắm chặt, cuối cùng mỉm cười, “Ài, nghe theo anh, nghe theo anh, đừng trừng học trò của ta.”
Lê Qua nói xong lời này, liền đi thẳng ra ngoài. Tô Vân Vĩ nhìn bóng lưng Lê Qua bước đi, có chút lo lắng gọi Dung Diệc một tiếng.
“Lão sư.”
Giữa lông mày của Dung Diệc cũng có chút ngưng trọng, cuối cùng nói, “Không sao đâu, mấy ngày tới em chỉ cần theo dõi kỹ càng là được.”
Tô Vân Vĩ chỉ gật đầu.
***
Điện thoại Dương Xác mấy hôm nay gần như bị oanh tạc liên tục, thậm chí lão sư cũng đến cửa làm công tác tư tưởng. Y nhìn vị lão sư không biết sự thật trước mặt nghẹn rồi lại nghẹn, nhịn rồi lại nhịn, đành phải một lần nữa phụ trách lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Dương Xác trở về ngày đầu tiên, Minh Hình liền đến, hắn có chút vênh váo tự đắc nói, “Hôm đó Lộ Kỳ có mười lăm phút, anh hãy sắp xếp thời gian đi.”
Dương Xác nhìn khuôn mặt của đối phương, thực sự muốn đạp thẳng đôi giày của mình vào mặt của hắn.
Dương Xác đã sớm nhận được một cuộc gọi từ trợ lý của Lộ Kỳ. Người trợ lý là một cô gái trẻ, thái độ cũng rất tốt, cô ấy chỉ yêu cầu Dương Xác dành riêng năm mươi sinh viên để bảo vệ sự an toàn của Lộ Kỳ hôm đó.
“Bạn học Dương, anh cũng biết rằng Lộ Kỳ chúng tôi hiện đang khá nổi tiếng, công ty chúng tôi thực sự không yên lòng.”
Dương Xác nhíu mày, đầu óc bắt đầu suy nghĩ, phải mượn năm mươi người ở khoa nào mới có thể ngăn cản người hâm mộ, hơn nữa tốt nhất không bị lạc đường đây.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Dương Xác đã đi ra ngoài từ rất sớm. Trước khi ra ngoài, y gõ cửa phòng Tô Vân Vĩ, “Hôm nay sẽ có người đến đây để sửa ống nước. Anh nhớ mở cửa cho người ta vào đó.”
Nói xong liền rời đi, khi đi ra ngoài thấy bầu trời ảm đạm, Dương Xác cau mày. Điều tồi tệ nhất khi chạy một chương trình là thời tiết xấu, những người biểu diễn đều sẽ đến muộn hơn bình thường.
Quả nhiên, lúc năm giờ chiều, trời bắt đầu mưa. Trước khi bắt đầu chương trình hai tiếng bọn họ tiến hành tổng duyệt lần cuối. Nhưng lúc này bên trong hội trường chỉ có một nửa số người sẽ biểu diễn đến buổi tổng duyệt. Dương Xác bảo mọi người nhanh chóng gọi cho người phụ trách của mỗi tiết mục, còn mình thì liên lạc với trợ lý của Lộ Kỳ, nhưng cuộc gọi không kết nối được.
Mãi cho đến bảy giờ tối, điện thoại vẫn không liên lạc được, cũng chẳng tìm thấy bóng dáng của Minh Hình đâu. Dương Xác cầm dù đứng chờ với Tây Môn người y đã thương lượng lúc trước. Năm mươi người y mượn đã đến, nhưng ngôi sao lớn mà y đang chờ đợi không có tin tức gì cả.
“Chết tiệt, thằng khốn Minh Hình định chơi mình à?”
Dương Xác gấp đến độ đi tới đi lui, nước mưa làm ống quần của y ướt đẫm, nhưng giờ y không có tâm trạng nghĩ về điều đó.
Lúc này, ban chủ nhiệm của Câu lạc bộ Văn hóa Văn nghệ gọi điện thoại đến, “Lão đại, không được rồi, sắp phải bắt đầu chương trình rồi, tiết mục của Lộ Kỳ phải đẩy lùi ra sau thôi.”
Lúc trước bọn họ định sắp xếp cho Lộ Kỳ nhảy tiết mục mở màn, tiết mục này dài hơn một phút, chào hỏi xong liền xuống sân khấu.
Dương Xác thầm mắng một tiếng, chỉ có thể mở màn trước. Sau khi cúp điện thoại, y cũng không đợi nữa, xoay người nhanh chóng chuẩn bị chạy đến hội trường, đảo mắt bỗng nhìn thấy một thứ gì đó chợt lóe qua trong bụi cỏ bên cạnh.
Cái gì vậy?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất