Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương
Chương 6: Ôm em
"Dương Hy! Nghe anh, dừng lại!" Lâm Nhất mặt tái nhợt, từng bước đi đến đoạt lấy khẩu súng Dương Hy đang cầm.
Mắt cậu rực sáng, như mất lý trí, như cả thế giới này ngoài Lâm Nhất cậu sẽ không nghe lời một ai.
Phu nhân Lâm hoảng hốt, nét mặt sắc xảo hiện rõ vẻ lo sợ, bà kéo Lâm Nhất: "Tiểu Nhất, tiểu Hy nó không bình tĩnh..."
"Mẹ, không sao mà." Lâm Nhất mỉm cười, nụ cười hắn nhu hòa đầy tin tưởng.
Phu nhân Lâm đang ngồi trên giường, oán hận vô cùng tên vương bát đản Bạch Nhĩ không biết đến đây làm gì.
Chuyện là, sau khi Phu nhân Lâm tỉnh lại, Lâm Nhất và Dương Hy đã sớm đến đây thăm bà, sức khỏe bà cũng dần ổn định, Dương Hy còn vui vẻ nói chuyện chọc cho bà cười. Rồi đột nhiên Bạch Nhĩ từ bên ngoài tiến vào, mang theo hoa tulip trên tay, mặt gã đầy khinh thường nhắc lại từng câu từng chữ với bà, như đang ôn lại chuyện cũ.
Gã, đích thị là người chứng kiến sự tình ngày hôm đó tại năm đó của mẹ con nhà Lâm Nhất.
Dương Hy không để gã nói xong, cầm ngay khẩu súng trong túi áo rút ra, nhắm thẳng bả vai gã làm một phát. Gương mặt thiếu niên đầy hắc tuyến, nụ cười khi nãy cùng phu nhân Lâm nói chuyện dần tắt hẳn. Dương Hy muốn Lâm Nhất quên đi còn không được, gã dám ở đây cư nhiên nhắc lại?
Dương Hy chĩa thẳng nòng súng vào đầu hắn, miệng thốt ra hai từ: "Câm đi."
Bạch Nhĩ nhìn vết thương ngay vai của mình, cười lạnh lẽo. Sau này, cơ thể của gã phải gánh lấy vết thương đáng sợ rồi, vợ tương lai không biết có chán ghét, kinh hãi gã hay không nữa...
Dương Hy im lặng, không cử động, Lâm Nhất cầm tay cậu dụ dỗ: "Ngoan, đưa cho anh."
Dương Hy nhìn chằm chằm Lâm Nhất, môi mấp máy: "Không muốn..."
Cậu nói rất nhỏ, Lâm Nhất áp sát lỗ tai vào miệng cậu cố nghe cậu nói. Thứ Lâm Nhất nghe được là: Không muốn anh đau lòng.
Tâm can Lâm Nhất tràn đầy ấm áp, một cỗ tâm trạng thoải mái đến không thể thoải mái hơn, Lâm Nhất kéo khoé môi, nhẹ nhàng hôn lên má cậu: "Ngoan, tiểu Hy nghe lời."
Dương Hy ngoan ngoãn để anh đem súng đoạt đi.
Lâm Nhất xoay người sang lão quản, bảo ông ta đem Bạch Nhĩ rời khỏi đó. Dương Hy sau khi ổn định tâm lý, bước gần đến chỗ Lâm phu nhân nhỏ giọng: "Con xin lỗi, dì."
Phu nhân Lâm tên thật là Diệp Kiều, một nữ nhân xinh đẹp, sắc xảo, dáng người thanh mảnh, khiến người càng nhìn càng yêu thích.
Bà rất thích Dương Hy, luôn xem cậu như con ruột. Một màn kia, thật khiến bà kinh hách nhưng cũng khiến bà yên tâm.
Dương Hy bình thường như chú thỏ nhỏ đáng yêu, lời nói đều ngọt như kẹo đường làm người ta ưa thích vô cùng, đến khi lời nói của Bạch Nhĩ thốt ra, cậu lại hóa thành con nhím xù lông bảo vệ bảo bối của mình khiến người ta nuốt nước bọt hãi hùng. Mà bà lại càng ngạc nhiên hơn khi biết rằng viên bảo bối quý giá mà Dương Hy đang cố gắng bảo vệ... Chính là con trai bà.
Diệp Kiều lúc đầu có hơi sửng sốt, nhưng tấm lòng của một người mẹ yêu thương con không cho phép bà ngăn cản hai đứa nhỏ... Là trân bảo cả đời bà mới có được.
Diệp Kiều nhìn Dương Hy, ánh mắt bà dịu dàng đẹp đẽ như sao mai buổi sớm, ấm áp và chan hòa, bà cầm tay cậu nhẹ vỗ: "Lần sau không nên liều lĩnh như vậy. Lỡ như con làm người ta mất mạng thì tiểu Nhất phải làm sao đây?"
Dương Hy kinh ngạc nhìn bà, hiển nhiên không lường được câu nói này. Môi cậu khẽ run, khoé mắt ửng đỏ, cậu nghẹn ngào, Diệp Kiều quả thực giống mẹ cậu vô cùng, dịu dàng và thiện lương: "Dì..."
Diệp Kiều nhíu mày không hài lòng, Lâm Nhất vội hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao?"
Diệp Kiều gõ nhẹ vào trán Dương Hy, giả vờ tức giận: "Con nên gọi dì là mẹ, không phải hay sao?"
"Hở?" Dương Hy mờ mịt.
"Con không thích Lâm Nhất nhà dì sao?"
Dương Hy lập tức thừa nhận: "Thích ạ! Rất thích!!"
Diệp Kiều bật cười vì dáng vẻ nôn nóng của cậu liền nói: "Vậy thì phải gọi dì là mẹ rồi!"
Dương Hy xoay người thấy được Lâm Nhất vui vẻ gật đầu, cậu hấp tấp gọi nhỏ: "Mẹ."
"Tốt!" Diệp Kiều hài lòng, lúc này đây bà cảm thấy cả người phấn chấn, khoẻ khoắn quá mức rồi. Bà nói: "Tiểu Nhất, mẹ có thể hôm nay xuất viện không?"
Lâm Nhất: "Không được. Mẹ chỉ vừa tỉnh lại."
Diệp Kiều bĩu môi: "Mẹ rất khỏe."
"Không được..."
"Mẹ muốn đi ăn cùng tiểu Hy, mẹ không muốn trong bệnh viện một mình lạnh lẽo đâu."
Dương Hy và Lâm Nhất khó đỡ. Đành phải gọi bác sĩ đến xem sao.
Kết quả, bác sĩ nói bà đã tốt hơn và không còn vấn đề gì nữa, đã có thể xuất viện.
Lâm Nhất đương nhiên bộ dạng: Mẫu hậu và thê tử là trên hết...
Đến tối, khi Diệp Kiều đã đi vào giấc ngủ sâu, Lâm Nhất muốn cùng Dương Hy ra ngoài ăn tối, vì đồ ăn trong bệnh viện quá khô khan khó nuốt. Mà Dương Hy đâu còn lạ gì tính tình kén ăn của người yêu, rất nhanh đã đáp ứng.
Trước khi ra ngoài, cậu vẫn không quên gói Lâm Nhất lại, hắn mặc kệ cậu quấn quấn gói gói, cuối cùng thành ra... Lâm Nhất thiếu chút nữa thành bánh chưng.
Cậu lo sợ bệnh tim của hắn không chịu được khí lạnh, trước khi ra khỏi cửa còn cẩn thận kiểm tra kỹ một lần, cảm thấy tay hắn vẫn ấm áp mới an tâm.
Lâm Nhất mỉm cười đầy hạnh phúc nhìn cậu, bảo bối của anh thật là đáng yêu mà!
- ---------
Ngày qua ngày, càng cảm thấy Dương Hy như con bạch tuộc quấn quanh Lâm Nhất, một bước không chịu rời. Tuy nói rằng Lâm Nhất tính chiếm hữu của hắn có thể nói thành bệnh, bệnh chiếm hữu rất nặng! nhưng so với Dương Hy có lẽ vẫn kém xa.
Ở mặt này, Lâm Nhất rất hài lòng. Vì được người yêu chiều chuộng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa thành ra, càng ngày càng không coi ai ra gì, đi làm không có Dương Hy đi thì hắn không đi, họp nội bộ Dương Hy không ngồi cạnh thì mọi lời từ cổ đông cứ như gió thoảng mây bay từ tai này lọt qua tai bên kia chạy mất. Ăn cơm Dương Hy không rẽ cá cho thì không ăn... Tóm lại, Lâm Nhất bị chiều cho hư rồi!!!
Diệp Kiều hết nhìn nổi cảnh này, muốn mắng cũng không được, muốn khuyên cũng không xong. Đành phải lôi Dương Hy ra gằn hỏi: "Còn chiều quá đáng Lâm Nhất, nó sẽ trở nên hư hỏng đấy có biết không?"
Dương Hy mỉm cười, đó là thứ mà đời trước cậu không làm được cho hắn. Hiện tại chiều hư một chút cũng không sao đành ôn nhu nói: "Không sao đâu mẹ."
Diệp Kiều thở dài, bà cũng hết cách... Ai bảo hắn là đứa con trai bà yêu nhất chứ?
Lâm Nhất một tuần trôi qua đều cực kỳ hưng phấn, vừa mới sáng ra ngủ dậy đã thấy người mình yêu nằm trong vòng tay thì thử hỏi có ai không cao hứng chứ??
"Anh..." Dương Hy dụi dụi mắt, đón nhận morning kiss từ Lâm Nhất.
Cậu đáp lại, ý cười đầy mắt, giọng ngái ngủ: "Anh... Hôm nay anh có cuộc họp..."
"Ừm." Lâm Nhất xoa lên mái tóc mượt mà của cậu, nhỏ giọng.
Dương Hy vùi mặt vào hõm cổ anh, hít một hơi: "Anh..."
"Hửm?"
"Ôm em vào nhà vệ sinh rửa mặt đi."
Lâm Nhất: "..." Tới luôn!
- -----------
Tác giả có lời muốn nói: ( ˶ ❛ ꁞ ❛ ˶) không còn cách nào, họ Diệp nghe êm tai quá à...
Mắt cậu rực sáng, như mất lý trí, như cả thế giới này ngoài Lâm Nhất cậu sẽ không nghe lời một ai.
Phu nhân Lâm hoảng hốt, nét mặt sắc xảo hiện rõ vẻ lo sợ, bà kéo Lâm Nhất: "Tiểu Nhất, tiểu Hy nó không bình tĩnh..."
"Mẹ, không sao mà." Lâm Nhất mỉm cười, nụ cười hắn nhu hòa đầy tin tưởng.
Phu nhân Lâm đang ngồi trên giường, oán hận vô cùng tên vương bát đản Bạch Nhĩ không biết đến đây làm gì.
Chuyện là, sau khi Phu nhân Lâm tỉnh lại, Lâm Nhất và Dương Hy đã sớm đến đây thăm bà, sức khỏe bà cũng dần ổn định, Dương Hy còn vui vẻ nói chuyện chọc cho bà cười. Rồi đột nhiên Bạch Nhĩ từ bên ngoài tiến vào, mang theo hoa tulip trên tay, mặt gã đầy khinh thường nhắc lại từng câu từng chữ với bà, như đang ôn lại chuyện cũ.
Gã, đích thị là người chứng kiến sự tình ngày hôm đó tại năm đó của mẹ con nhà Lâm Nhất.
Dương Hy không để gã nói xong, cầm ngay khẩu súng trong túi áo rút ra, nhắm thẳng bả vai gã làm một phát. Gương mặt thiếu niên đầy hắc tuyến, nụ cười khi nãy cùng phu nhân Lâm nói chuyện dần tắt hẳn. Dương Hy muốn Lâm Nhất quên đi còn không được, gã dám ở đây cư nhiên nhắc lại?
Dương Hy chĩa thẳng nòng súng vào đầu hắn, miệng thốt ra hai từ: "Câm đi."
Bạch Nhĩ nhìn vết thương ngay vai của mình, cười lạnh lẽo. Sau này, cơ thể của gã phải gánh lấy vết thương đáng sợ rồi, vợ tương lai không biết có chán ghét, kinh hãi gã hay không nữa...
Dương Hy im lặng, không cử động, Lâm Nhất cầm tay cậu dụ dỗ: "Ngoan, đưa cho anh."
Dương Hy nhìn chằm chằm Lâm Nhất, môi mấp máy: "Không muốn..."
Cậu nói rất nhỏ, Lâm Nhất áp sát lỗ tai vào miệng cậu cố nghe cậu nói. Thứ Lâm Nhất nghe được là: Không muốn anh đau lòng.
Tâm can Lâm Nhất tràn đầy ấm áp, một cỗ tâm trạng thoải mái đến không thể thoải mái hơn, Lâm Nhất kéo khoé môi, nhẹ nhàng hôn lên má cậu: "Ngoan, tiểu Hy nghe lời."
Dương Hy ngoan ngoãn để anh đem súng đoạt đi.
Lâm Nhất xoay người sang lão quản, bảo ông ta đem Bạch Nhĩ rời khỏi đó. Dương Hy sau khi ổn định tâm lý, bước gần đến chỗ Lâm phu nhân nhỏ giọng: "Con xin lỗi, dì."
Phu nhân Lâm tên thật là Diệp Kiều, một nữ nhân xinh đẹp, sắc xảo, dáng người thanh mảnh, khiến người càng nhìn càng yêu thích.
Bà rất thích Dương Hy, luôn xem cậu như con ruột. Một màn kia, thật khiến bà kinh hách nhưng cũng khiến bà yên tâm.
Dương Hy bình thường như chú thỏ nhỏ đáng yêu, lời nói đều ngọt như kẹo đường làm người ta ưa thích vô cùng, đến khi lời nói của Bạch Nhĩ thốt ra, cậu lại hóa thành con nhím xù lông bảo vệ bảo bối của mình khiến người ta nuốt nước bọt hãi hùng. Mà bà lại càng ngạc nhiên hơn khi biết rằng viên bảo bối quý giá mà Dương Hy đang cố gắng bảo vệ... Chính là con trai bà.
Diệp Kiều lúc đầu có hơi sửng sốt, nhưng tấm lòng của một người mẹ yêu thương con không cho phép bà ngăn cản hai đứa nhỏ... Là trân bảo cả đời bà mới có được.
Diệp Kiều nhìn Dương Hy, ánh mắt bà dịu dàng đẹp đẽ như sao mai buổi sớm, ấm áp và chan hòa, bà cầm tay cậu nhẹ vỗ: "Lần sau không nên liều lĩnh như vậy. Lỡ như con làm người ta mất mạng thì tiểu Nhất phải làm sao đây?"
Dương Hy kinh ngạc nhìn bà, hiển nhiên không lường được câu nói này. Môi cậu khẽ run, khoé mắt ửng đỏ, cậu nghẹn ngào, Diệp Kiều quả thực giống mẹ cậu vô cùng, dịu dàng và thiện lương: "Dì..."
Diệp Kiều nhíu mày không hài lòng, Lâm Nhất vội hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao?"
Diệp Kiều gõ nhẹ vào trán Dương Hy, giả vờ tức giận: "Con nên gọi dì là mẹ, không phải hay sao?"
"Hở?" Dương Hy mờ mịt.
"Con không thích Lâm Nhất nhà dì sao?"
Dương Hy lập tức thừa nhận: "Thích ạ! Rất thích!!"
Diệp Kiều bật cười vì dáng vẻ nôn nóng của cậu liền nói: "Vậy thì phải gọi dì là mẹ rồi!"
Dương Hy xoay người thấy được Lâm Nhất vui vẻ gật đầu, cậu hấp tấp gọi nhỏ: "Mẹ."
"Tốt!" Diệp Kiều hài lòng, lúc này đây bà cảm thấy cả người phấn chấn, khoẻ khoắn quá mức rồi. Bà nói: "Tiểu Nhất, mẹ có thể hôm nay xuất viện không?"
Lâm Nhất: "Không được. Mẹ chỉ vừa tỉnh lại."
Diệp Kiều bĩu môi: "Mẹ rất khỏe."
"Không được..."
"Mẹ muốn đi ăn cùng tiểu Hy, mẹ không muốn trong bệnh viện một mình lạnh lẽo đâu."
Dương Hy và Lâm Nhất khó đỡ. Đành phải gọi bác sĩ đến xem sao.
Kết quả, bác sĩ nói bà đã tốt hơn và không còn vấn đề gì nữa, đã có thể xuất viện.
Lâm Nhất đương nhiên bộ dạng: Mẫu hậu và thê tử là trên hết...
Đến tối, khi Diệp Kiều đã đi vào giấc ngủ sâu, Lâm Nhất muốn cùng Dương Hy ra ngoài ăn tối, vì đồ ăn trong bệnh viện quá khô khan khó nuốt. Mà Dương Hy đâu còn lạ gì tính tình kén ăn của người yêu, rất nhanh đã đáp ứng.
Trước khi ra ngoài, cậu vẫn không quên gói Lâm Nhất lại, hắn mặc kệ cậu quấn quấn gói gói, cuối cùng thành ra... Lâm Nhất thiếu chút nữa thành bánh chưng.
Cậu lo sợ bệnh tim của hắn không chịu được khí lạnh, trước khi ra khỏi cửa còn cẩn thận kiểm tra kỹ một lần, cảm thấy tay hắn vẫn ấm áp mới an tâm.
Lâm Nhất mỉm cười đầy hạnh phúc nhìn cậu, bảo bối của anh thật là đáng yêu mà!
- ---------
Ngày qua ngày, càng cảm thấy Dương Hy như con bạch tuộc quấn quanh Lâm Nhất, một bước không chịu rời. Tuy nói rằng Lâm Nhất tính chiếm hữu của hắn có thể nói thành bệnh, bệnh chiếm hữu rất nặng! nhưng so với Dương Hy có lẽ vẫn kém xa.
Ở mặt này, Lâm Nhất rất hài lòng. Vì được người yêu chiều chuộng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa thành ra, càng ngày càng không coi ai ra gì, đi làm không có Dương Hy đi thì hắn không đi, họp nội bộ Dương Hy không ngồi cạnh thì mọi lời từ cổ đông cứ như gió thoảng mây bay từ tai này lọt qua tai bên kia chạy mất. Ăn cơm Dương Hy không rẽ cá cho thì không ăn... Tóm lại, Lâm Nhất bị chiều cho hư rồi!!!
Diệp Kiều hết nhìn nổi cảnh này, muốn mắng cũng không được, muốn khuyên cũng không xong. Đành phải lôi Dương Hy ra gằn hỏi: "Còn chiều quá đáng Lâm Nhất, nó sẽ trở nên hư hỏng đấy có biết không?"
Dương Hy mỉm cười, đó là thứ mà đời trước cậu không làm được cho hắn. Hiện tại chiều hư một chút cũng không sao đành ôn nhu nói: "Không sao đâu mẹ."
Diệp Kiều thở dài, bà cũng hết cách... Ai bảo hắn là đứa con trai bà yêu nhất chứ?
Lâm Nhất một tuần trôi qua đều cực kỳ hưng phấn, vừa mới sáng ra ngủ dậy đã thấy người mình yêu nằm trong vòng tay thì thử hỏi có ai không cao hứng chứ??
"Anh..." Dương Hy dụi dụi mắt, đón nhận morning kiss từ Lâm Nhất.
Cậu đáp lại, ý cười đầy mắt, giọng ngái ngủ: "Anh... Hôm nay anh có cuộc họp..."
"Ừm." Lâm Nhất xoa lên mái tóc mượt mà của cậu, nhỏ giọng.
Dương Hy vùi mặt vào hõm cổ anh, hít một hơi: "Anh..."
"Hửm?"
"Ôm em vào nhà vệ sinh rửa mặt đi."
Lâm Nhất: "..." Tới luôn!
- -----------
Tác giả có lời muốn nói: ( ˶ ❛ ꁞ ❛ ˶) không còn cách nào, họ Diệp nghe êm tai quá à...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất