Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử
Chương 28: Rối rắm
Không nói đến việc gặp gia trưởng, máu nhất định là không thể cho Lâm Hô.
Giỡn hoài, nếu như bị Lâm Hô biết giá trị dựng dục của mình, vậy còn có cơ hội phản công sao? Có sao? Chắc chắn y sẽ bị đè tới sống dở chết dở để tạo hài tử! Không cho, kiên quyết không cho.
"Không được, tôi tuyệt đối không thử máu." Trực tiếp đi lên lầu, còn vừa đi vừa nói, "Ai trong hai người nếu dám lén lấy máu của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ các người, tuyệt đối!"
"Anh hai?" Lâm Cẩn lo lắng kêu một tiếng.
Lâm Hô nhìn thấy Mông Hiểu Dương vội vã rời đi, nhíu mày, "Không có việc gì, không thử máu sẽ không thử máu, mỗ mụ sẽ không để ý."
Có lẽ Lâm mỗ mụ sẽ không để ý, thế nhưng tộc lão Lâm gia lại để ý, nếu không Lâm mỗ mụ cũng sẽ không đề xuất muốn mẫu máu. Việc này không chỉ Lâm Hô biết, mà Lâm Cẩn cũng hiểu. Nhưng Mông Hiểu Dương phản ứng lớn như vậy, khiến bọn họ không làm gì được.
Nhất định là Hiểu Dương (chị dâu) lúc trước ở Mông gia trắc thí ra kết quả không tốt, sau đó bị rất nhiều ủy khuất. Hai huynh đệ liếc nhau, cư nhiên nghĩ giống nhau.
Bọn người Lâm Hô nghĩ như thế nào Mông Hiểu Dương không biết, y chỉ biết là tuyệt đối không thể để cho người khác biết giá trị dựng lực của mình, một khi cho hấp thụ ánh sáng, cảnh tượng đó, Mông Hiểu Dương tỏ vẻ không muốn tưởng tượng nữa.
Nằm ở trên thảm cỏ trong quang não, Mông Hiểu Dương quấn quýt không thôi, máu thì chắc chắn là không thể cho rồi, nhưng có nên đi gặp người nhà của Lâm Hô không? Tiến triển có nhanh quá hay không?
Buông tiếng thở dài, Mông Hiểu Dương quyết định trước tiên không nghĩ việc này nữa. Tiểu thuyết võ hiệp của y sắp kết thúc rồi, phải bắt đầu nghĩ hố mới thôi!
Quyển tiểu thuyết võ hiệp cẩu huyết này, không ngờ thành tích lại tốt như vậy, trong đó cống hiến lớn nhất là thuộc về Lưu Ly, cũng chính là Lâm Cẩn, là fan cấp trung thành duy nhất hiện tại của y.
Chỉ một mình cậu, liền cống hiến... ít nhất... gần một trăm triệu điểm tín dụng, sau khi Mông Hiểu Dương mở ra nhìn, thấy thu nhập hơn một ngàn triệu (một tỷ), đã không có kích động cùng hưng phấn như trước đây.
Nói thật là ca khúc thành công, làm cho Mông Hiểu Dương cũng muốn đạo tiểu thuyết kinh điển của địa cầu. Chỉ là tiểu thuyết không giống như ca khúc, ca khúc nhiều nhất cũng chỉ một ngàn chữ, lại còn lặp đi lặp lại, bình thường hát hoặc là nghe thường xuyên đều có thể nhớ, nhưng tiểu thuyết thì dao động từ mười đến hơn một trăm vạn chữ, thậm chí rất nhiều tiểu thuyết mạng hơn một nghìn vạn đều có.Y tự thấy mình không có trí nhớ tốt như vậy, có thể nhớ tất cả nội dung bên trong. Ngay cả tiểu thuyết võ hiệp kinh điển mà đại gia như Kim Dung – Cổ Long viết, y cũng chỉ nhớ rõ đại khái, muốn sao chép giống như đúc, tuyệt đối là không có khả năng.
Chỉ có thể nói, các bạn sống lại hoặc là xuyên qua dị giới viết văn thành thần, ký ức đều rất khủng bố, có thể nhớ mỗi một chữ thậm chí dấu phẩy trong tiểu thuyết.
Không thể làm tiểu ong mật cần cù viết văn, y có thể mượn dùng tình tiết thậm chí đại cương trong tiểu thuyết, cộng thêm linh cảm dào dạt của y, tuyệt đối có thể tung hoành tinh tế, ha ha ha...
Mông Hiểu Dương, ngoài việc cậu thay đổi tên nhân vật chính và hành văn kém ra, đâu là linh cảm của cậu hả? Cậu đang đùa tôi sao...
Một phút đồng hồ đặt tựa, hai phút nghĩ văn án, mười phút một đại cương liền xuất hiện, hài lòng duỗi người một cái, đây tuyệt đối là Tru tiên đệ nhị, không giải thích.
Chỉ post văn án chưa đến năm phút đồng hồ, liền có một một nghìn vạn (mười triệu) khen thưởng, mở ra nhìn, quả nhiên là Lưu Ly.
Mông Hiểu Dương: Tiểu Cẩn thật đúng là thổ hào, Lâm Hô nhất định còn thổ hào hơn cả Tiểu Cẩn. ˉ﹃ˉ
Nghĩ đến bọn người Lâm Hô, nhịn không được lại nghĩ tới lời Lâm Hô nói. Má nó, kỳ thực căn bản chưa từng quên việc này được không.
Có một giống cái như Phượng Trạch Ngọc theo đuổi, Lâm Hô thoạt nhìn có vẻ rất đắt giá nha? Không bằng đến Lâm gia đi, y trực tiếp tìm Lâm thú phụ cầu hôn. Ừ! Cái chủ ý này không sai.
"Đinh! Đến Lâm gia, đạt được Lâm gia chủ cùng gia chủ chính quân tán thành. Nhiệm vụ hoàn thành: Thưởng cho một phiếu đổi hồng sắc, một quyển sách dạy nấu ăn cao cấp, hai con '?'; nhiệm vụ thất bại: Thể chất, trí lực, sức quyến rũ đều trừ ba điểm, thần xui xẻo quấn thân ba ngày. Có tiếp nhận nhiệm vụ hay không, 'đồng ý, cự tuyệt' "
Có hay không em gái cậu chứ có hay không! Mấy lần chọn từ chối, có lần nào được đâu, Mông Hiểu Dương buồn bực đập một cái, kết quả trực tiếp thành tiếp thu nhiệm vụ.
Y cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, cũng không phải thật sự muốn đi Lâm gia. Dù sao bây giờ cũng chỉ mới quen biết Lâm Hô thôi, cảm tình cơ sở cũng không có, gặp gia trưởng cái gì chứ, quan trọng nhất là, y còn chưa thành công áp đảo Lâm Hô đâu.
Còn nữa, "9717, cái '?' kia là gì? Sẽ không lại là giá trị dựng lực đi?" Trừng mắt.
9717 đã có thể tùy ý hiện thân, lập tức xuất hiện trước mặt Mông Hiểu Dương, "Dĩ nhiên không phải, không thấy đơn vị là 'con' sao? Tôi thật nghi ngờ môn ngữ văn của anh là giáo viên toán học dạy."
Tiếp tục trừng mắt, "Không được nói sang chuyện khác, cậu chỉ cần nói cho tôi biết '?' rốt cuộc là cái gì."
"Đều nói khi yêu sẽ biến ngốc, lời này quả nhiên không sai, nếu tôi biết hoặc là tôi có thể nói cho anh biết, hệ thống sẽ biểu hiện dấu chấm hỏi sao? Sao không trực tiếp biểu hiện cho anh xem luôn cho rồi." Bộ dáng 9717 đã bảy tám tuổi hai tay ôm ngực, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu.Mông Hiểu Dương từ tranh cãi đến phẫn nộ rồi đến nhụt chí, 9717 nói không sai, "con", vậy thì đại biểu cho động vật, lẽ nào hệ thống muốn khai thông giao diện sủng vật, thưởng cho hai con sủng vật, nghĩ như vậy, thưởng cho cái này ngược lại cũng tạm được. So với lúc trước đã cao cấp hơn rất nhiều.
Nhưng khi nhìn đến trừng phạt, cũng hung tàn hơn trước rất nhiều. Trước kia trừng phạt tuy đều rất ném tiết tháo, nhưng cũng không có thoáng cái giảm nhiều tích phân như vậy, thậm chí còn có thần xui xẻo quấn thân ba ngày, lấy trình độ gạt người của hệ thống, ba ngày này tuyệt đối sẽ rất đặc sắc, nói không chừng liền đem trừng phạt lúc trước nói đều tới một lần.
Hệ thống: Đúng nha, đúng nha! Làm sao anh biết!
Ra quang não, Mông Hiểu Dương lại lâm vào quấn quýt. Nguyên bản y còn đang do dự có muốn đi Lâm gia hay không, nhưng đột nhiên xuất hiện nhiệm vụ, y nhất định phải đi.
Hiện tại y còn đang quấn quýt, là làm thế nào đạt được Lâm gia chủ cùng gia chủ phu nhân tán thành.
Mông Hiểu Dương: Con mẹ nó! Lẽ nào cho giá trị dựng lực hấp thụ ánh sáng, ông đây mới không cần đâu! ╭(╯^╰)╮
Xuống lầu, phát hiện phòng khách cư nhiên không có một bóng người, Mông Hiểu Dương nhíu mày, không biết có phải do buổi chiều y nói nặng hay không. Suy nghĩ kỹ một chút, cũng không có nha.
"Chị dâu!" Lâm Cẩn đột nhiên từ dưới sô pha nhảy ra, đột nhiên nhào tới trên người Mông Hiểu Dương, làm y bị dọa nhảy dựng.
"Làm tôi sợ muốn chết, cậu làm gì vậy hả?" Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Cẩn, Mông Hiểu Dương tự nhiên sẽ không thật sự cùng cậu tính toán cái này, chỉ là, "Tiểu Cẩn, lần thứ hai tôi trịnh trọng nói cho cậu biết, cậu không được gọi tôi là chị dâu."
Lâm Cẩn: "Tại sao?" (⊙o⊙)
"Cậu muốn sửa lại gọi tôi là anh rể." Mông Hiểu Dương nghiêm túc thành khẩn nói xong, chờ Lâm Cẩn gọi y.
"Chị dâu, cậu muốn cưới anh hai tớ làm chính quân sao?" Lâm Cẩn nghi ngờ nhìn Mông Hiểu Dương, không bao lâu, trực tiếp nằm úp sấp xuống sô pha cười như điên, vừa cười còn vừa đứt quãng nói: "Không được, tôi nhất định... Nhất định phải đem lời này nói cho anh Đông... anh Đông Phương biết, ha ha..."
Cười chết cậu luôn đi, ông đây nói là sự thật mà má nó.
Lâm Hô đứng ở sau lưng Mông Hiểu Dương, trên mặt đầy sương lạnh, đến gần Mông Hiểu Dương, thân thể cao lớn cường tráng tạo thành bóng đen, bao phủ Mông Hiểu Dương. Không đợi y hoàn hồn, Lâm Hô liền ôm y đi lên lầu, "Xem ra là tôi quá phóng túng, mới có thể cho em thị sủng mà kiêu nên đã quên ai là trượng phu."
"Lâm Hô, anh muốn làm gì?" Mãnh liệt giãy giụa vài cái đã bị Lâm Hô đè hai chân lại, thuận tiện còn đánh hai cái "bốp bốp" lên hai cánh mông rất vểnh của y.
Ném lên giường, Lâm Hô đè lên người, nắm hai tay đang giãy giụa của Mông Hiểu Dương đè lên đỉnh đầu y, "Vốn là muốn đợi đến sau khi đính hôn, thế nhưng....."
"Chết tiệt! Anh đợi... đợi chút..." Vặn vẹo người muốn tránh thoát động tác cởi quần áo của Lâm Hô, "Tôi chỉ đang nói đùa với Tiểu Cẩn thôi mà!" Hu hu, trinh tiết quan trọng hơn.
Mông Hiểu Dương: Cư nhiên có một ngày tôi sẽ vì trinh tiết mà hô cứu mạng, ha ha...
Dùng môi ngăn chặn cái miệng của y, cường thế mà lại ôn nhu gặm cắn, một bàn tay kéo áo y, sau đó xuyên qua mái tóc đen của y kéo đầu y lại gần đè chặt gáy y, làm sâu hơn nụ hôn của hai người.
Một tay khác đè lại hai tay của Mông Hiểu Dương, chẳng biết từ lúc nào cũng buông ra, trượt đến thắt lưng y không ngừng vuốt ve, Mông Hiểu Dương không khống chế được run rẩy, không tự chủ hai tay vòng quanh cổ Lâm Hô hôn đáp lại.
Buông tha đôi môi đã sưng đỏ của y, khẽ hôn tới vành tai, ngậm liếm mút. Một tay tìm được ngực của y, đi tới nhũ tiêm đã đứng thẳng nhẹ nhàng sờ rồi nhéo rồi lại sờ, Mông Hiểu Dương run lên bần bật, từ trong cổ họng phát một tiếng 'ưm' rên rỉ.
Hơi hơi ngửa cổ lên, cắn chặt môi, chỉ sợ tiếng rên rỉ lại thoát ra khỏi miệng. Nhưng y lại không biết rằng, biểu tình nhẫn nại như vậy của y, sẽ càng khơi mào thú dục của Lâm Hô.
Tiếng thở dốc càng ngày càng nặng lộ ra hiện tại Lâm Hô có bao nhiêu khó nhịn, lúc này Mông Hiểu Dương lại nửa mở đôi mắt đào hoa mê ly, vừa lúc cùng hai mắt đỏ ngầu của Lâm Hô đối diện. Làm cho Lâm Hô gầm nhẹ một tiếng, trong cổ họng truyền đến tiếng grừ grừ, còn là âm thanh của đại hình dã thú.
Cúi đầu lại ngậm lấy đôi môi đỏ tươi, bàn tay to khớp xương phân minh trượt xuống tới phía dưới của y, một tay xoa nắn hai cánh mông rất vểnh rất tròn, một tay khác thì cách quần sờ nắn tiểu Tiểu Dương.
"Ưm ~" từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, chết tiệt gợi cảm, làm cho đôi mắt Lâm Hô càng thêm đỏ ngầu.
Một tay nắm hông y nhấc lên, tay kia nhanh chóng kéo xuống quần và quần lót trên người Mông Hiểu Dương.
Bị hôn đến mơ mơ màng màng Mông Hiểu Dương chỉ cảm thấy dưới thân mát lạnh, còn không kịp phản ứng, cái tay làm bậy kia lại bao trùm tiểu Tiểu Dương.
Bàn tay to của Lâm Hô hơi thô ráp, vuốt ve lên xuống Tiểu Dương Dương mẫn cảm của y, nháy mắt làm cho y hét lên một tiếng, thân thể run rẩy mãnh liệt, da đầu cũng một trận tê dại, từ đỉnh đầu mãi cho đến ngón chân.
"A... ưm..." Bị Lâm Hô bịt miệng Mông Hiểu Dương chỉ có thể rên rỉ, nhíu chặt hai hàng lông mày, nửa khép đôi mắt còn mang theo giọt lệ nơi khoé mắt, làm cho thầm nghĩ càng thêm hung hăng khi dễ y, đợi đến khi y khóc cầu xin tha thứ mới thôi.
Lâm Hô thở hổn hển, buông ra đôi môi sưng đỏ của y, ngược lại ngậm lấy cằm, sau đó trượt xuống hút lấy hầu kết thật nhỏ của y.
"A, nhanh lên một chút..." Lâm Hô ngừng tay, nhanh chóng giải quyết chướng ngại vật trên người mình, chỉ là điều này làm cho Mông Hiểu Dương đang rơi vào bể dục thoáng bất mãn, khe khẽ nâng lên thắt lưng, biếng nhác ra lệnh.
"Chết tiệt, tôi sắp không nhịn được." Lâm Hô nhìn bộ dáng này của y, mồ hôi trên thái dương từng giọt rơi xuống. Vốn dĩ hắn chỉ muốn trừng phạt á thú nhân dâm đãng này một chút mà thôi, không ngờ hiện tại ngược lại biến thành trừng phạt mình.
Trong tương lai, thú nhân và chính quân đều phải đính hôn, vào ngày đính hôn sẽ có trưởng lão trong tộc chúc phúc, sau đó hai người mới có thể chính thức giao hợp. Nếu trước khi đính hôn ở cùng một chỗ, trừ phi có ấu tể, nếu không chỉ có thể là thị quân.
Lâm Hô cố nén, nhưng nhìn Mông Hiểu Dương tự vuốt ve nơi đó của mình, làm cho hắn lại rơi vào điên cuồng. Nhìn chằm chằm nhũ tiêm bị tay chà đạp đỏ sẫm, hé miệng ngậm lấy đột nhiên lại hút mạnh một cái.
"A!" Mông Hiểu Dương kinh hô một tiếng, có cảm giác linh hồn bị hút ra.
Lâm Hô cũng không có kỹ xảo gì, chỉ là giống như trẻ con bú sữa, một chút một chút cố sức hút, tách hai đùi trắng nõn của Mông Hiểu Dương ra, lấy ra vật cứng rắn của bản thân bắt chước X giao cử động, sau đó cùng Tiểu Dương Dương đặt chung một chỗ ma sát.
"A..." Bị vật cứng nóng hổi ma sát, làm cho Mông Hiểu Dương có cảm giác muốn sát ra lửa. Muốn lui ra phía sau, rồi lại luyến tiếc.
Động tác của Lâm Hô càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, miệng dùng lực hút. Nguyên bản sắp tới cao trào Mông Hiểu Dương, bị Lâm Hô đột nhiên hút một cái, cộng thêm động tác tay của hắn, làm cho y triệt để bắn ra trong tay Lâm Hô.
Tứ chi hai người quấn vào nhau, Mông Hiểu Dương thất thần dựa vào vai Lâm Hô, một hồi lâu, y mới đẩy đẩy Lâm Hô, "Nặng muốn chết, mau tránh ra."
Mông Hiểu Dương: Đờ mờ! Cái thứ vừa nóng vừa cứng, vừa thô lại lớn ở đùi tôi là thứ gì vậy, không phải mới bắn sao? (ㄒoㄒ)
Trở mình xuống dưới, nhưng không có buông tay đang ôm y ra, "Yên tâm, trước khi đính hôn tôi sẽ không làm đến cuối cùng." Sau khi đính hôn tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời. (Shoorin: đốt cho Dương Dương ngọn nến đê ( ̄▿ ̄))
Mông Hiểu Dương liếc mắt nhìn hắn, vừa nãy y cho rằng thật sự muốn bị như vậy như vậy, không ngờ Lâm Hô cư nhiên sẽ không làm đến cuối cùng, nhất thời y có chút mờ mịt.
"Hừ! Bỏ cái tay heo của anh ra, tôi muốn đi tắm." Nhưng thật ra là ngượng ngùng, ngẫm lại vừa nãy bản thân rên rỉ, Mông Hiểu Dương thật sự cảm giác mất mặt muốn chết. Vừa mới bắt đầu còn giống như một trinh tiết liệt phụ, sau lại thoải mái gào khóc gọi cũng là y.
Nhìn Mông Hiểu Dương chạy trối chết, Lâm Hô nhíu mày, "Tôi không phải heo, thú hình của tôi là hổ." Đáng tiếc Mông Hiểu Dương đã đi xa, không nghe được.
Nửa ngồi dậy, vuốt nhẹ tinh dịch trong tay, Lâm Hô đột nhiên đứng dậy lấy ra một cái ống cùng loại với ống tiêm, hút dịch thể có chứa khí vị của Mông Hiểu Dương, thu hồi vào không gian.
Hiểu Dương chỉ nói không thể trộm máu, đây cũng không phải là máu, ánh mắt Lâm Hô loé sáng nghĩ.
"♪♫ Tôi thích tắm ♪, da thật mịn màng ♫♡." Sờ làn da càng ngày càng trắng nõn, Mông Hiểu Dương vừa ca hát vừa tắm. Có lẽ là làm rất nhiều mộng xuân, hoặc là cảm nhận được lạc thú trong đó, Mông Hiểu Dương không tiết tháo ngu ngốc này cũng không có quá lớn phản cảm với việc vừa rồi.
Mông Hiểu Dương: Lâm Hô nói trước khi đính hôn sẽ không làm đến cuối cùng, tôi đây liền thừa dịp trong khoảng thời gian này 'làm' anh ta đi, ừ! Cái ý nghĩ này thật sự là quá tuyệt vời.
Mông Hiểu Dương, cậu tự bán đứng mình như vậy thật sự được không? Cậu ngu ngốc như vậy thật sự được không?
Giỡn hoài, nếu như bị Lâm Hô biết giá trị dựng dục của mình, vậy còn có cơ hội phản công sao? Có sao? Chắc chắn y sẽ bị đè tới sống dở chết dở để tạo hài tử! Không cho, kiên quyết không cho.
"Không được, tôi tuyệt đối không thử máu." Trực tiếp đi lên lầu, còn vừa đi vừa nói, "Ai trong hai người nếu dám lén lấy máu của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ các người, tuyệt đối!"
"Anh hai?" Lâm Cẩn lo lắng kêu một tiếng.
Lâm Hô nhìn thấy Mông Hiểu Dương vội vã rời đi, nhíu mày, "Không có việc gì, không thử máu sẽ không thử máu, mỗ mụ sẽ không để ý."
Có lẽ Lâm mỗ mụ sẽ không để ý, thế nhưng tộc lão Lâm gia lại để ý, nếu không Lâm mỗ mụ cũng sẽ không đề xuất muốn mẫu máu. Việc này không chỉ Lâm Hô biết, mà Lâm Cẩn cũng hiểu. Nhưng Mông Hiểu Dương phản ứng lớn như vậy, khiến bọn họ không làm gì được.
Nhất định là Hiểu Dương (chị dâu) lúc trước ở Mông gia trắc thí ra kết quả không tốt, sau đó bị rất nhiều ủy khuất. Hai huynh đệ liếc nhau, cư nhiên nghĩ giống nhau.
Bọn người Lâm Hô nghĩ như thế nào Mông Hiểu Dương không biết, y chỉ biết là tuyệt đối không thể để cho người khác biết giá trị dựng lực của mình, một khi cho hấp thụ ánh sáng, cảnh tượng đó, Mông Hiểu Dương tỏ vẻ không muốn tưởng tượng nữa.
Nằm ở trên thảm cỏ trong quang não, Mông Hiểu Dương quấn quýt không thôi, máu thì chắc chắn là không thể cho rồi, nhưng có nên đi gặp người nhà của Lâm Hô không? Tiến triển có nhanh quá hay không?
Buông tiếng thở dài, Mông Hiểu Dương quyết định trước tiên không nghĩ việc này nữa. Tiểu thuyết võ hiệp của y sắp kết thúc rồi, phải bắt đầu nghĩ hố mới thôi!
Quyển tiểu thuyết võ hiệp cẩu huyết này, không ngờ thành tích lại tốt như vậy, trong đó cống hiến lớn nhất là thuộc về Lưu Ly, cũng chính là Lâm Cẩn, là fan cấp trung thành duy nhất hiện tại của y.
Chỉ một mình cậu, liền cống hiến... ít nhất... gần một trăm triệu điểm tín dụng, sau khi Mông Hiểu Dương mở ra nhìn, thấy thu nhập hơn một ngàn triệu (một tỷ), đã không có kích động cùng hưng phấn như trước đây.
Nói thật là ca khúc thành công, làm cho Mông Hiểu Dương cũng muốn đạo tiểu thuyết kinh điển của địa cầu. Chỉ là tiểu thuyết không giống như ca khúc, ca khúc nhiều nhất cũng chỉ một ngàn chữ, lại còn lặp đi lặp lại, bình thường hát hoặc là nghe thường xuyên đều có thể nhớ, nhưng tiểu thuyết thì dao động từ mười đến hơn một trăm vạn chữ, thậm chí rất nhiều tiểu thuyết mạng hơn một nghìn vạn đều có.Y tự thấy mình không có trí nhớ tốt như vậy, có thể nhớ tất cả nội dung bên trong. Ngay cả tiểu thuyết võ hiệp kinh điển mà đại gia như Kim Dung – Cổ Long viết, y cũng chỉ nhớ rõ đại khái, muốn sao chép giống như đúc, tuyệt đối là không có khả năng.
Chỉ có thể nói, các bạn sống lại hoặc là xuyên qua dị giới viết văn thành thần, ký ức đều rất khủng bố, có thể nhớ mỗi một chữ thậm chí dấu phẩy trong tiểu thuyết.
Không thể làm tiểu ong mật cần cù viết văn, y có thể mượn dùng tình tiết thậm chí đại cương trong tiểu thuyết, cộng thêm linh cảm dào dạt của y, tuyệt đối có thể tung hoành tinh tế, ha ha ha...
Mông Hiểu Dương, ngoài việc cậu thay đổi tên nhân vật chính và hành văn kém ra, đâu là linh cảm của cậu hả? Cậu đang đùa tôi sao...
Một phút đồng hồ đặt tựa, hai phút nghĩ văn án, mười phút một đại cương liền xuất hiện, hài lòng duỗi người một cái, đây tuyệt đối là Tru tiên đệ nhị, không giải thích.
Chỉ post văn án chưa đến năm phút đồng hồ, liền có một một nghìn vạn (mười triệu) khen thưởng, mở ra nhìn, quả nhiên là Lưu Ly.
Mông Hiểu Dương: Tiểu Cẩn thật đúng là thổ hào, Lâm Hô nhất định còn thổ hào hơn cả Tiểu Cẩn. ˉ﹃ˉ
Nghĩ đến bọn người Lâm Hô, nhịn không được lại nghĩ tới lời Lâm Hô nói. Má nó, kỳ thực căn bản chưa từng quên việc này được không.
Có một giống cái như Phượng Trạch Ngọc theo đuổi, Lâm Hô thoạt nhìn có vẻ rất đắt giá nha? Không bằng đến Lâm gia đi, y trực tiếp tìm Lâm thú phụ cầu hôn. Ừ! Cái chủ ý này không sai.
"Đinh! Đến Lâm gia, đạt được Lâm gia chủ cùng gia chủ chính quân tán thành. Nhiệm vụ hoàn thành: Thưởng cho một phiếu đổi hồng sắc, một quyển sách dạy nấu ăn cao cấp, hai con '?'; nhiệm vụ thất bại: Thể chất, trí lực, sức quyến rũ đều trừ ba điểm, thần xui xẻo quấn thân ba ngày. Có tiếp nhận nhiệm vụ hay không, 'đồng ý, cự tuyệt' "
Có hay không em gái cậu chứ có hay không! Mấy lần chọn từ chối, có lần nào được đâu, Mông Hiểu Dương buồn bực đập một cái, kết quả trực tiếp thành tiếp thu nhiệm vụ.
Y cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, cũng không phải thật sự muốn đi Lâm gia. Dù sao bây giờ cũng chỉ mới quen biết Lâm Hô thôi, cảm tình cơ sở cũng không có, gặp gia trưởng cái gì chứ, quan trọng nhất là, y còn chưa thành công áp đảo Lâm Hô đâu.
Còn nữa, "9717, cái '?' kia là gì? Sẽ không lại là giá trị dựng lực đi?" Trừng mắt.
9717 đã có thể tùy ý hiện thân, lập tức xuất hiện trước mặt Mông Hiểu Dương, "Dĩ nhiên không phải, không thấy đơn vị là 'con' sao? Tôi thật nghi ngờ môn ngữ văn của anh là giáo viên toán học dạy."
Tiếp tục trừng mắt, "Không được nói sang chuyện khác, cậu chỉ cần nói cho tôi biết '?' rốt cuộc là cái gì."
"Đều nói khi yêu sẽ biến ngốc, lời này quả nhiên không sai, nếu tôi biết hoặc là tôi có thể nói cho anh biết, hệ thống sẽ biểu hiện dấu chấm hỏi sao? Sao không trực tiếp biểu hiện cho anh xem luôn cho rồi." Bộ dáng 9717 đã bảy tám tuổi hai tay ôm ngực, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu.Mông Hiểu Dương từ tranh cãi đến phẫn nộ rồi đến nhụt chí, 9717 nói không sai, "con", vậy thì đại biểu cho động vật, lẽ nào hệ thống muốn khai thông giao diện sủng vật, thưởng cho hai con sủng vật, nghĩ như vậy, thưởng cho cái này ngược lại cũng tạm được. So với lúc trước đã cao cấp hơn rất nhiều.
Nhưng khi nhìn đến trừng phạt, cũng hung tàn hơn trước rất nhiều. Trước kia trừng phạt tuy đều rất ném tiết tháo, nhưng cũng không có thoáng cái giảm nhiều tích phân như vậy, thậm chí còn có thần xui xẻo quấn thân ba ngày, lấy trình độ gạt người của hệ thống, ba ngày này tuyệt đối sẽ rất đặc sắc, nói không chừng liền đem trừng phạt lúc trước nói đều tới một lần.
Hệ thống: Đúng nha, đúng nha! Làm sao anh biết!
Ra quang não, Mông Hiểu Dương lại lâm vào quấn quýt. Nguyên bản y còn đang do dự có muốn đi Lâm gia hay không, nhưng đột nhiên xuất hiện nhiệm vụ, y nhất định phải đi.
Hiện tại y còn đang quấn quýt, là làm thế nào đạt được Lâm gia chủ cùng gia chủ phu nhân tán thành.
Mông Hiểu Dương: Con mẹ nó! Lẽ nào cho giá trị dựng lực hấp thụ ánh sáng, ông đây mới không cần đâu! ╭(╯^╰)╮
Xuống lầu, phát hiện phòng khách cư nhiên không có một bóng người, Mông Hiểu Dương nhíu mày, không biết có phải do buổi chiều y nói nặng hay không. Suy nghĩ kỹ một chút, cũng không có nha.
"Chị dâu!" Lâm Cẩn đột nhiên từ dưới sô pha nhảy ra, đột nhiên nhào tới trên người Mông Hiểu Dương, làm y bị dọa nhảy dựng.
"Làm tôi sợ muốn chết, cậu làm gì vậy hả?" Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Cẩn, Mông Hiểu Dương tự nhiên sẽ không thật sự cùng cậu tính toán cái này, chỉ là, "Tiểu Cẩn, lần thứ hai tôi trịnh trọng nói cho cậu biết, cậu không được gọi tôi là chị dâu."
Lâm Cẩn: "Tại sao?" (⊙o⊙)
"Cậu muốn sửa lại gọi tôi là anh rể." Mông Hiểu Dương nghiêm túc thành khẩn nói xong, chờ Lâm Cẩn gọi y.
"Chị dâu, cậu muốn cưới anh hai tớ làm chính quân sao?" Lâm Cẩn nghi ngờ nhìn Mông Hiểu Dương, không bao lâu, trực tiếp nằm úp sấp xuống sô pha cười như điên, vừa cười còn vừa đứt quãng nói: "Không được, tôi nhất định... Nhất định phải đem lời này nói cho anh Đông... anh Đông Phương biết, ha ha..."
Cười chết cậu luôn đi, ông đây nói là sự thật mà má nó.
Lâm Hô đứng ở sau lưng Mông Hiểu Dương, trên mặt đầy sương lạnh, đến gần Mông Hiểu Dương, thân thể cao lớn cường tráng tạo thành bóng đen, bao phủ Mông Hiểu Dương. Không đợi y hoàn hồn, Lâm Hô liền ôm y đi lên lầu, "Xem ra là tôi quá phóng túng, mới có thể cho em thị sủng mà kiêu nên đã quên ai là trượng phu."
"Lâm Hô, anh muốn làm gì?" Mãnh liệt giãy giụa vài cái đã bị Lâm Hô đè hai chân lại, thuận tiện còn đánh hai cái "bốp bốp" lên hai cánh mông rất vểnh của y.
Ném lên giường, Lâm Hô đè lên người, nắm hai tay đang giãy giụa của Mông Hiểu Dương đè lên đỉnh đầu y, "Vốn là muốn đợi đến sau khi đính hôn, thế nhưng....."
"Chết tiệt! Anh đợi... đợi chút..." Vặn vẹo người muốn tránh thoát động tác cởi quần áo của Lâm Hô, "Tôi chỉ đang nói đùa với Tiểu Cẩn thôi mà!" Hu hu, trinh tiết quan trọng hơn.
Mông Hiểu Dương: Cư nhiên có một ngày tôi sẽ vì trinh tiết mà hô cứu mạng, ha ha...
Dùng môi ngăn chặn cái miệng của y, cường thế mà lại ôn nhu gặm cắn, một bàn tay kéo áo y, sau đó xuyên qua mái tóc đen của y kéo đầu y lại gần đè chặt gáy y, làm sâu hơn nụ hôn của hai người.
Một tay khác đè lại hai tay của Mông Hiểu Dương, chẳng biết từ lúc nào cũng buông ra, trượt đến thắt lưng y không ngừng vuốt ve, Mông Hiểu Dương không khống chế được run rẩy, không tự chủ hai tay vòng quanh cổ Lâm Hô hôn đáp lại.
Buông tha đôi môi đã sưng đỏ của y, khẽ hôn tới vành tai, ngậm liếm mút. Một tay tìm được ngực của y, đi tới nhũ tiêm đã đứng thẳng nhẹ nhàng sờ rồi nhéo rồi lại sờ, Mông Hiểu Dương run lên bần bật, từ trong cổ họng phát một tiếng 'ưm' rên rỉ.
Hơi hơi ngửa cổ lên, cắn chặt môi, chỉ sợ tiếng rên rỉ lại thoát ra khỏi miệng. Nhưng y lại không biết rằng, biểu tình nhẫn nại như vậy của y, sẽ càng khơi mào thú dục của Lâm Hô.
Tiếng thở dốc càng ngày càng nặng lộ ra hiện tại Lâm Hô có bao nhiêu khó nhịn, lúc này Mông Hiểu Dương lại nửa mở đôi mắt đào hoa mê ly, vừa lúc cùng hai mắt đỏ ngầu của Lâm Hô đối diện. Làm cho Lâm Hô gầm nhẹ một tiếng, trong cổ họng truyền đến tiếng grừ grừ, còn là âm thanh của đại hình dã thú.
Cúi đầu lại ngậm lấy đôi môi đỏ tươi, bàn tay to khớp xương phân minh trượt xuống tới phía dưới của y, một tay xoa nắn hai cánh mông rất vểnh rất tròn, một tay khác thì cách quần sờ nắn tiểu Tiểu Dương.
"Ưm ~" từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, chết tiệt gợi cảm, làm cho đôi mắt Lâm Hô càng thêm đỏ ngầu.
Một tay nắm hông y nhấc lên, tay kia nhanh chóng kéo xuống quần và quần lót trên người Mông Hiểu Dương.
Bị hôn đến mơ mơ màng màng Mông Hiểu Dương chỉ cảm thấy dưới thân mát lạnh, còn không kịp phản ứng, cái tay làm bậy kia lại bao trùm tiểu Tiểu Dương.
Bàn tay to của Lâm Hô hơi thô ráp, vuốt ve lên xuống Tiểu Dương Dương mẫn cảm của y, nháy mắt làm cho y hét lên một tiếng, thân thể run rẩy mãnh liệt, da đầu cũng một trận tê dại, từ đỉnh đầu mãi cho đến ngón chân.
"A... ưm..." Bị Lâm Hô bịt miệng Mông Hiểu Dương chỉ có thể rên rỉ, nhíu chặt hai hàng lông mày, nửa khép đôi mắt còn mang theo giọt lệ nơi khoé mắt, làm cho thầm nghĩ càng thêm hung hăng khi dễ y, đợi đến khi y khóc cầu xin tha thứ mới thôi.
Lâm Hô thở hổn hển, buông ra đôi môi sưng đỏ của y, ngược lại ngậm lấy cằm, sau đó trượt xuống hút lấy hầu kết thật nhỏ của y.
"A, nhanh lên một chút..." Lâm Hô ngừng tay, nhanh chóng giải quyết chướng ngại vật trên người mình, chỉ là điều này làm cho Mông Hiểu Dương đang rơi vào bể dục thoáng bất mãn, khe khẽ nâng lên thắt lưng, biếng nhác ra lệnh.
"Chết tiệt, tôi sắp không nhịn được." Lâm Hô nhìn bộ dáng này của y, mồ hôi trên thái dương từng giọt rơi xuống. Vốn dĩ hắn chỉ muốn trừng phạt á thú nhân dâm đãng này một chút mà thôi, không ngờ hiện tại ngược lại biến thành trừng phạt mình.
Trong tương lai, thú nhân và chính quân đều phải đính hôn, vào ngày đính hôn sẽ có trưởng lão trong tộc chúc phúc, sau đó hai người mới có thể chính thức giao hợp. Nếu trước khi đính hôn ở cùng một chỗ, trừ phi có ấu tể, nếu không chỉ có thể là thị quân.
Lâm Hô cố nén, nhưng nhìn Mông Hiểu Dương tự vuốt ve nơi đó của mình, làm cho hắn lại rơi vào điên cuồng. Nhìn chằm chằm nhũ tiêm bị tay chà đạp đỏ sẫm, hé miệng ngậm lấy đột nhiên lại hút mạnh một cái.
"A!" Mông Hiểu Dương kinh hô một tiếng, có cảm giác linh hồn bị hút ra.
Lâm Hô cũng không có kỹ xảo gì, chỉ là giống như trẻ con bú sữa, một chút một chút cố sức hút, tách hai đùi trắng nõn của Mông Hiểu Dương ra, lấy ra vật cứng rắn của bản thân bắt chước X giao cử động, sau đó cùng Tiểu Dương Dương đặt chung một chỗ ma sát.
"A..." Bị vật cứng nóng hổi ma sát, làm cho Mông Hiểu Dương có cảm giác muốn sát ra lửa. Muốn lui ra phía sau, rồi lại luyến tiếc.
Động tác của Lâm Hô càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, miệng dùng lực hút. Nguyên bản sắp tới cao trào Mông Hiểu Dương, bị Lâm Hô đột nhiên hút một cái, cộng thêm động tác tay của hắn, làm cho y triệt để bắn ra trong tay Lâm Hô.
Tứ chi hai người quấn vào nhau, Mông Hiểu Dương thất thần dựa vào vai Lâm Hô, một hồi lâu, y mới đẩy đẩy Lâm Hô, "Nặng muốn chết, mau tránh ra."
Mông Hiểu Dương: Đờ mờ! Cái thứ vừa nóng vừa cứng, vừa thô lại lớn ở đùi tôi là thứ gì vậy, không phải mới bắn sao? (ㄒoㄒ)
Trở mình xuống dưới, nhưng không có buông tay đang ôm y ra, "Yên tâm, trước khi đính hôn tôi sẽ không làm đến cuối cùng." Sau khi đính hôn tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời. (Shoorin: đốt cho Dương Dương ngọn nến đê ( ̄▿ ̄))
Mông Hiểu Dương liếc mắt nhìn hắn, vừa nãy y cho rằng thật sự muốn bị như vậy như vậy, không ngờ Lâm Hô cư nhiên sẽ không làm đến cuối cùng, nhất thời y có chút mờ mịt.
"Hừ! Bỏ cái tay heo của anh ra, tôi muốn đi tắm." Nhưng thật ra là ngượng ngùng, ngẫm lại vừa nãy bản thân rên rỉ, Mông Hiểu Dương thật sự cảm giác mất mặt muốn chết. Vừa mới bắt đầu còn giống như một trinh tiết liệt phụ, sau lại thoải mái gào khóc gọi cũng là y.
Nhìn Mông Hiểu Dương chạy trối chết, Lâm Hô nhíu mày, "Tôi không phải heo, thú hình của tôi là hổ." Đáng tiếc Mông Hiểu Dương đã đi xa, không nghe được.
Nửa ngồi dậy, vuốt nhẹ tinh dịch trong tay, Lâm Hô đột nhiên đứng dậy lấy ra một cái ống cùng loại với ống tiêm, hút dịch thể có chứa khí vị của Mông Hiểu Dương, thu hồi vào không gian.
Hiểu Dương chỉ nói không thể trộm máu, đây cũng không phải là máu, ánh mắt Lâm Hô loé sáng nghĩ.
"♪♫ Tôi thích tắm ♪, da thật mịn màng ♫♡." Sờ làn da càng ngày càng trắng nõn, Mông Hiểu Dương vừa ca hát vừa tắm. Có lẽ là làm rất nhiều mộng xuân, hoặc là cảm nhận được lạc thú trong đó, Mông Hiểu Dương không tiết tháo ngu ngốc này cũng không có quá lớn phản cảm với việc vừa rồi.
Mông Hiểu Dương: Lâm Hô nói trước khi đính hôn sẽ không làm đến cuối cùng, tôi đây liền thừa dịp trong khoảng thời gian này 'làm' anh ta đi, ừ! Cái ý nghĩ này thật sự là quá tuyệt vời.
Mông Hiểu Dương, cậu tự bán đứng mình như vậy thật sự được không? Cậu ngu ngốc như vậy thật sự được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất