Chương 51
"Phượng Dạ điện hạ thỉnh tự trọng."
Phượng Dạ biết hành vi chính mình có chút quá kích liền thu hồi cánh tay miệng cười hô: "Duyệt."
"Phượng Dạ điện hạ!" Đột nhiên tiếng gọi đánh gãy dòng suy nghĩ của Phượng Dạ cùng Hà Duyệt, cùng nhìn bên sườn thấy Lãnh Vân Diệu đang tươi cười đi tới, có người nhẹ nhõm có người không vui.
Lãnh Vân Diệu cười đứng bên cạnh Phượng Dạ, hướng Hà Duyệt thỉnh an, sau khi hành lễ nói: "Duyệt Khanh vẫn là nên chạy nhanh đến thiên điện đi, Hoàng Thượng sắp phong thưởng rồi."
Hà Duyệt trước hết dùng ánh mắt cảm tạ, chắp tay hành lễ: "Thần thị đi trước cáo lui." Hà Duyệt cũng hướng Phượng Dạ quy củ hành lễ rồi lùi đi không hề để ý đến người kia vẫn luôn nhìn chằm chằm mình cho đến khi thân ảnh biến mất.
Lãnh Vân Diệu đứng một bên nhìn, thấy Hà Duyệt đi rồi mới dò hỏi: "Phượng Dạ điện hạ giống như lúc trước cùng Duyệt Khanh có nhận thức qua?"
Phượng Dạ cũng hiểu biết mấy cái sự vụ hậu cung liền gợi lên tươi cười lắc đầu nói: "Như thế nào? Bản Thái tử thấy hắn khiêu vũ đẹp liền tới thăm hỏi vài câu."
"Thì ra như thế, hôm nay Phi Ninh Vũ xác thực rất đẹp, nói không chừng chính là đầu danh năm nay, nhận được thánh sủng,"
Ánh mắt Phượng Dạ kinh ngạc, "Xin chỉ giáo cho?"
Lãnh Vân Diệu nhẹ cong môi, hoàn toàn không thèm để ý cảm thụ của người kia, nói: "Phượng Dạ điện hạ có điều không biết, ở Thiên Vũ Chương được nêu danh đầu bảng là có thể hầu hạ Hoàng Thượng cho nên ngươi cũng nên nhìn ra các vị phi thị hôm nay ai nấy đều ăn mặc trang điểm vô cùng hoa lệ kiêu sa."
Một câu nói này thật sâu nhốt Phượng Dạ vào hầm băng, kỳ thật Phượng Dạ cũng biết, thân là nam thị của Hoàng Đế khẳng định phải hầu hạ, nhưng....... Phượng Dạ vẫn thật không hy vọng Hà Duyệt sẽ lên giường của Lãnh Diệc Hiên, rốt cuộc Phượng Dạ là thật sự thích Hà Duyệt, từ ánh mắt đầu tiên gặp nhau cho đến khi thấy đối phương khiêu Phi Ninh vũ càng chắc tâm ý chính mình.
Lãnh Vân Diệu đại khái là suy đoán được tâm tư của Phượng Dạ, tâm tư muốn xem kịch vui liền mời Phượng Dạ tiến vào thiên điện, Phượng Dạ không cự tuyệt được đành đi theo không ngờ vừa mới bước vào liền nghe thấy người đầu danh năm nay, không sai, giải nhất chính là Hà Duyệt.
Khánh Dương Cung thanh tĩnh đến mức đều có thể nghe được tiếng người hô hấp, mấy đại thần vừa rồi còn ngà ngà say cũng không nói cười nữa, lẳng lặng phản phất giống như lấy tĩnh để tỏ vẻ đối với quyết định của Hoàng Thượng bất mãn. Tuy rằng trong lòng biết hôm nay người xuất sắc nhất chính là Hà Duyệt, nhưng theo lý thuyết nên cấp Đức Phi hay Hoa Thần mặt mũi thậm chí là các phi thị khác chứ không phải là một Lân nhi trước giờ chưa được biết đến.
Có lẽ không khí lẳng lặng chọc giận đến Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên vứt bỏ đôi đũa lạnh mặt rời đi dọa cho mấy người ở đây một phen kinh hồn tán đản. Lữ Thái Hậu đáng muốn nói một hai câu nhưng lời mới chuẩn bị bật ra đã bị Lãnh Vân Diệu dành trước: "Bản vương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Thượng ở Thiên Vũ Chương tức giận rời đi a!" (Đúng chuẩn thần thái xem kịch luôn anh ơi:v)
Lời này của Lãnh Vân Diệu càng làm không khí trở nên căng thẳng, Hà Duyệt cảm nhận được bầy không khí này không nhịn được khẩn trương, haqnws tuy rằng không biết vì sao Lãnh Diệc Hiên phẫn nộ bỏ đi nhưng nghĩ đến vừa rồi khi mình được đề tên liền hiểu ra.
Lãnh Vân Diệu liếc nhìn chung quanh một cái, ánh mắt dừng ở trên người Lữ Thái Hậu, một bộ biểu tình uy nghiêm băng lãnh nói: "Hoàng Thượng phong ai ban thưởng ai là chuyện của Hoàng Thượng, chẳng lẽ các ngươi đối với chủ ý củ Hoàng Thượng có ý kiến gì?" Tiếng đũa vang lạch cạch làm mọi ngươi kinh ngạc nhảy dựng, mấy quan viên có chút nhát gan trên người đã ướt đẫm mồ hôi, không ngừng lấy tay lau trán.
Kỳ thật nhiều người đều minh bạch, đối với việc Hoàng Thượng phẫn nộ rời đi đối với bọn họ nửa điểm cũng không tốt, mà Hoàng Thượng đi rồi người có quyến nói nhất ở đây không phải là Lữ Thái Hậu mà chính là Vân Vương. Ai chả biết ngôi vị Hoàng Đế vốn nên thuộc về Lãnh Vân Diệu, nhưng Vân Vương không muốn liền ném trách nhiệm cho đệ đệ mình, lại không ngờ hôm nay chúng vị đại thần dám cấp sắc mặt cho Hoàng Thượng nhìn, quả là không muốn sống nữa.
Trong lúc mọi người đều cầu nguyện Thái Hậu có thể ra mắt nói vài lời hay, Lữ Thái Hậu vẫn không nói nửa lời, Lãnh Vân Diệu tiếp tục lãnh phúng vài câu liền cho Thiên Vũ Chương kết thúc, khi Hà Duyệt đứng dậy chuẩn bị rời đi liền bị Lãnh Vân Diệu gọi lại, "Duyệt Khanh, ngươi là người Hoàng Thượng khâm điển đề danh hôm nay, ấn theo tập tục triều ta, ngươi tối nay nên đi phụng bồi Hoàng Thượng." Hà Duyệt không biết nên nói cái gì, Lãnh Vân Diệu lại băng lãnh nhìn sang Thải Hà, "Còn không mau theo chủ tử ngươi chuẩn bị!"
Thải Hà ngoan ngoãn thỉnh an, gọi Hà Duyệt một tiếng, Hà Duyệt vô pháp cự tuyệt chỉ có thể hành lễ rời đi, bất quá khi đi qua bên người Lãnh Vân Diệu liền nghe thấy người kia nói một câu quái dị, hảo hảo trấn an Hoàng Thượng là có ý gì? Chẳng lẽ tất cả là lỗi của hắn?
Hà Duyệt rời khỏi Khánh Dương Cung cũng không lập tức đi Long Thần Điện mà là đi tới Dược Linh Điện tắm gội, mấy loại thuốc tắm này Hà Duyệt đã dùng qua một lần, tương đối thoải mái. Trên đường đi đến Dược Linh Điện Hà Duyệt xảo ngộ vài phi, thị đang hồi cung.
Bởi vì thánh chỉ của Hoàng Thượng nên Hà Duyệt cũng không dám dừng lại chỉ cúi đầu hành lễ gật gật đầu liền rời đi. Chu Tử Hoa chua xót cười cười cũng xoay người rời đi, Triệu Du nhìn không ra biểu tình nhưng bi thương trong mắt cũng có thể nhận ra, những người khác càng không cần phải nói hâm mộ ghen tỵ hận bao nhiêu, một đêm này trong cung điện của mỗi người chắc sẽ đều không yên đâu!
Từ Dược Linh Điện đi ra sắc trời cũng đã ám trầm, miếng lót đệm màu dưới ánh đen lồng màu đỏ phá lệ rõ ràng, gió đêm mát lạnh thổi tới, tóc đen phiêu dật, đôi môi hồng nhuận mấp máy cuối cùng nhắm chặt, đồng tử màu đen lập lòe một tia khẩn trương, theo sau chậm rãi tan biến dưới ánh vàng của ánh đèn.
Long Thần Điện Hà Duyệt đã đi qua nhiều lần lại không có lần nào khẩn trương như hôm nay, mấy canh giờ trước còn ở Khánh Dương Cung chưa ý thức được nhưng khi tiến vào Dược Linh Điện, tiếp xúc thuốc tắm, mát xa, rồi lại tiến vào Long Thần Điện, Hà Duyệt chính thức biết được hôm nay là ngày hắn ném cúc hoa vào hang cọp!
Đi tới thế giới này đã được mấy tháng, Hà Duyệt đang bình tĩnh sinh hoạt liền bị Lãnh Diệc Hiên tiến vào quấy rầy, thích, yêu một người, là một người đàn ông Hà Duyệt trước giờ chưa từng nghĩ qua sẽ có quan hệ với một người đàn ông khác. Hà Duyệt thở dài một hơi, chẳng lẽ ông trời cho hắn xuyên không để gặp cái tên hỗn đản này?
Mặc kệ là Hà Duyệt cảm thán số phận chính mình như thế nào, việc nên đối mặt ắt phải đối mặt, bước vào Long Thần Điện một khắc, tối nay nhất định là một đêm dài.
Mùi đàn mộc hương phiêu tán khắp Long Thần Điện, nến đỏ lập lòe, bàn đầy món ngon, tơ lụa vàng sáng, tất cả đều hoa lệ cao quy kích thích Hà Duyệt nhịn không được tim đập gia tốc.
Hà Duyệt nhìn chằm chằm vào cái chăn kim sắc, khan trải giường màu trắng, khẩn trương làm mồ hôi càng thêm ứa ra, bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh... không có gì ghê gớm hết, cúc hoa cũng khổng phải là mất luôn cũng không phải đi chịu chết. Nỗ lực nói mấy lời dễ nghe để bản thân bình tĩnh hơn nhưng căn bản vô dụng, ngược lại tâm tình càng thêm hoảng loạn, bước chân lảo đảo quỳ xuống đất, tầm mắt vừa vặn hướng về phía Lãnh Diệc Hiên đang bước đến.
Lãnh Diệc Hiên đã tắm gội xong xuôi thay ra một thân áo trong kim sắc, tóc dài màu đen cũng phũ xuống dưới, ánh mắt ôn nhu lại dọa tỉnh Hà Duyệt, vội vàng quỳ xuống dập đầu: "Tham kiến Hoàng Thượng."
Lãnh Diệc Hiên ngoéo khóe môi, vẫn chưa mở miệng chỉ đem bàn tay hướng đến Hà Duyệt, Hà Duyệt thấy vậy cũng chỉ đem tay ra đặt lên tay đối phương lại không ngờ Lãnh Diệc Hiên đột nhiên dùng sức, cả người Hà Duyệt đều lảo đảo hướng về lồng ngực của đối phương. Ấm áp vây quanh thân thể, cảm giác nóng bỏng càng làm Hà Duyệt miệng lưỡi thêm khô khốc, say mê nghe Lãnh Diệc Hiên nói: "Duyệt, tối nay có hay không nên thực hiện hứa hẹn?"
Hà Duyệt ngẩng đầu nhìn Lãnh Diệc Hiên, trong đồng tử màu đen kia tất cả đều là hình bóng chính mình, gương mặt lạnh lùng ẩn chứa ý cười nhàn nhạt cùng vô hạn thâm tình, tim Hà Duyệt lại đập mạnh hoàn toàn không biết làm sao. Lãnh Diệc Hiên thừa dịp Hà Duyệt ngây người, cúi đầu kề sát trán đối phương, thấp giọng nói: "Cho dù ngươi không muốn tối nay ta cũng không tha cho ngươi."
"Ngươi...ngô..."
Quyền lên tiếng đều bị đoạt mất, miệng Hà Duyệt đều bị ngăn chặn lại.
Bàn tay cực nóng, gương mặt kề nhau, tim đập gia tốc, hô hấp sắp hít thở không thông, Hà Duyệt chưa bao giờ cảm giác một cái hôn thiếu chút nữa lấy mạng người như vậy.
"Hô..."
Dãy dụa chưa được hai cái cả người liền bị bế lên, Hà Duyệt còn không có kịp kinh hoảng thất thố toàn bộ cơ thể đã tiếp xúc với long sàng mềm mại.
Cúi người tới gần, hai mắt đối diện nhau, đồng tử đối phương ẩn chưa bóng dáng chính mình, Hà Duyệt khẩn trương nắm chặt chăn.
"Duyệt..." Lãnh Diệc Hiên khơi mào tóc đen dính bên môi, Hà Duyệt càng khẩn trương hơn, lỗ tai hồng hồng rơi vào trong mắt Lãnh Diệc Hiên, lại cúi đầu gần sát hôn một cái.
"Ngô..."
Thanh âm ái muội tràn ra, Lãnh Diệc Hiên không có cho Hà Duyệt cơ hội, lại một lần nữa hôn càng thêm phóng túng. Quần áo trên người chậm rãi chảy xuống, da thịt kề sát, khuôn mặt thân mật, nhẹ nhàng kêu gọi, không khí nóng bỏng tràn ra khắp Long Thần Điện.
Mồ hôi như suối, gương mặt hồng nhuận, Lãnh Diệc Hiên sủng nịnh sờ sờ mặt Hà Duyệt, ném xuống quần áo bản thân, phất tay vung lên màn trượt xuống, nến đỏ lập lòe, những tiếng thở dốc khiến người nghe mặt đỏ tim đập thật lâu không ngừng quanh quẩn......
----Hôm sau----
Sau khi nếm trải cái gọi là phóng túng chính là đau đớn, nửa người dưới không còn tri giác là cái quỷ gì? Eo đau không động đậy được loại thống khổ này, Hà Duyệt rốt cuộc minh bạch nam nam ân ái là như thế nào chịu tội.
Bên ngươi sớm đã không còn bóng dáng Lãnh Diệc Hiên, Hà Duyệt đen mặt chịu đựng đau đớn ngồi dậy, duỗi tay đi nhặt quần áo lại bởi vì eo đau nhứt mà thất bại, Hà Duyệt khóc không ra nước mắt chỉ có thể đen mặt gọi: "Người tới!"
Thải Hà từ sớm đã chờ đợi bên ngoài vội vàng đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Hà Duyệt đã ngồi dậy, vội vàng cầm bộ quần áo bên cạnh khoác lên trên người chủ tử nhà mình, nói: "Chủ tử chính là nên tắm gội trước."
Hà Duyệt lắc lắc đầu, "Trước cho ta một chén nước, nhân tiện chuẩn bị bữa sáng." Nhắc đến ăn Hà Duyệt mới nhớ ngày hôm qua căn bản mình không ăn được cái gì, mà buổi tối thật vất vả mới có đồ ăn ngon lại bị Lãnh Diệc Hiên đem chính mình ăn trước. Cho nên điên cuồng lúc sau tỉnh dậy Hà Duyệt trừ bỏ thân thể đau nhức chính là đói bụng.
"Được, nô tỳ liền đi chuẩn bị." Thải Hà vừa nói vừa cấp cho Hà Duyệt một chén nước đưa cho Hà Duyệt, nhân tiện phân phó mang thức ăn lên.
Mặc xong hết quần áo, bất quá xuống giường chỉ sợ có điểm khó khăn, có thể đứng lên liền vô pháp ngồi xuống làm Hà Duyệt buồn bực muốn khóc.
Nghe thấy Thải Hà một bên cười trộm, cả khuôn mặt Hà Duyệt đều đỏ, tức giận lập tức đứng lên hậu quả là phần eo lại nhận thêm một đợt đau đớn nữa, bộ dáng căn môi vuốt eo thực sự đáng yêu làm Lãnh Diệc Hiên đang tiến điện thấy được nhịn không được cười hai tiếng.
Hà Duyệt căm tức nhìn Lãnh Diệc Hiên, ánh mắt kia phản phất như đang mắng còn không phải do ngươi làm hại! Lãnh Diệc Hiên cũng không tức giận, tiến lên đem Hà Duyệt ôm vào ngực cùng ngội xuống bàn ăn, bưng lên một bát cháo cá, uy Hà Duyệt. Hà Duyệt cũng không khách khí mồm to ăn cháo, chờ cho ăn hết hai bát cháo mới mỹ mãn lộ ra tươi cười.
Lãnh Diệc Hiên buông chén sứ cầm lên cho Hà Duyệt một khối bánh đậu xanh, nói: "Hôm nay ngươi liền ngốc ở Long Thần Điện đi."
Hà Duyệt kinh ngạc lộ ra biểu tình vì cái gì? Lãnh Diệc Hiên một chút cũng không hàm súc cười nói: "Duyệt có thể xuống giường đi lại?"
Một câu làm Hà Duyệt đen mặt, lại phản phất nhớ lại phần eo đau mỏi, tức giận trừng qua, "Còn không phải ngươi....." Bất quá nhìn đến trong điện nhiều người liền nhịn trở về, hừ một tiếng quay đầu qua chỗ khác không thèm để ý người kia nữa.
Lãnh Diệc Hiên cũng biết đêm qua mình có chút quá phận liền duỗi tay ôm lấy Hà Duyệt, lấy lòng nói: "Trẫm hôm nay chỗ nào cũng không đi, ở chỗ này bồi ngươi." Bao nhiêu vinh hạnh a! Thị tẩm xong ngày hôm sau còn được lưu lại Long Thần Điện không nói, còn được Hoàng Thượng bồi bên cạnh, có thể thấy được vinh sủng Hoàng Thượng đối với Hà Duyệt như thế nào.
Hà Duyệt cũng bị lời này của Lãnh Diệc Hiên hù sợ, hắn không phải không muôn Lãnh Diệc Hiên bồi bên cạnh không bằng nói những lời này của Lãnh Diệc Hiên làm Hà Duyệt rất cao hứng, có cái gì tốt hơn là người mình thích ở bên cạnh chứ, nhưng với thân phận của Lãnh Diệc Hiên, Hà Duyệt vẫn là không nhịn được lo lắng hỏi: "Ngươi không cần xử lý tấu chương?"
"Không cần, ta đã nói hôm nay chỉ ở bên cạnh ngươi." Ôn nhu tươi cười hủy diệt lo lắng trong lòng Hà Duyệt, lộ ra nụ cười hạnh phúc thật sâu câu dẫn Lãnh Diệc Hiên áp xuống một nụ hôn. Tuy rằng lúc sau bị Hà Duyệt trừng mắt nhìn vài lần nhưng hình ảnh hai người gắt gao ôm nhau làm cho nhóm cung nữ nô tài hâm mộ không thôi. Cũng trong nội tâm cảm thán Hoàng Thượng có bao giờ đối với ai như vậy qua, có thể thấy được Duyệt Khanh này trong lòng người có địa vị cao bao nhiêu.
Long Thần Điện một mảnh hạnh phúc ôn hòa, hậu cung xác thực một mảnh băng lãnh áp lực.
Một ít phi thị đã biết được Hà Duyệt không có rời khỏiLong Thần Điện tức giận, không phải quăng đồ chính là đánh đập, thậm chí còn cóngười nháo đòi treo cổ kết liễu khiến nhiều người chê cười bằng không thì chạytới đòi Hoàng Thượng phân xử. nhưng những việc này đều bị Tôn Đạo Toàn đè épxuống cho nên trước khi Hà Duyệt ngủ trưa, Lãnh Diệc Hiên vẫn không biết đượcnửa điểm sự việc.
Phượng Dạ biết hành vi chính mình có chút quá kích liền thu hồi cánh tay miệng cười hô: "Duyệt."
"Phượng Dạ điện hạ!" Đột nhiên tiếng gọi đánh gãy dòng suy nghĩ của Phượng Dạ cùng Hà Duyệt, cùng nhìn bên sườn thấy Lãnh Vân Diệu đang tươi cười đi tới, có người nhẹ nhõm có người không vui.
Lãnh Vân Diệu cười đứng bên cạnh Phượng Dạ, hướng Hà Duyệt thỉnh an, sau khi hành lễ nói: "Duyệt Khanh vẫn là nên chạy nhanh đến thiên điện đi, Hoàng Thượng sắp phong thưởng rồi."
Hà Duyệt trước hết dùng ánh mắt cảm tạ, chắp tay hành lễ: "Thần thị đi trước cáo lui." Hà Duyệt cũng hướng Phượng Dạ quy củ hành lễ rồi lùi đi không hề để ý đến người kia vẫn luôn nhìn chằm chằm mình cho đến khi thân ảnh biến mất.
Lãnh Vân Diệu đứng một bên nhìn, thấy Hà Duyệt đi rồi mới dò hỏi: "Phượng Dạ điện hạ giống như lúc trước cùng Duyệt Khanh có nhận thức qua?"
Phượng Dạ cũng hiểu biết mấy cái sự vụ hậu cung liền gợi lên tươi cười lắc đầu nói: "Như thế nào? Bản Thái tử thấy hắn khiêu vũ đẹp liền tới thăm hỏi vài câu."
"Thì ra như thế, hôm nay Phi Ninh Vũ xác thực rất đẹp, nói không chừng chính là đầu danh năm nay, nhận được thánh sủng,"
Ánh mắt Phượng Dạ kinh ngạc, "Xin chỉ giáo cho?"
Lãnh Vân Diệu nhẹ cong môi, hoàn toàn không thèm để ý cảm thụ của người kia, nói: "Phượng Dạ điện hạ có điều không biết, ở Thiên Vũ Chương được nêu danh đầu bảng là có thể hầu hạ Hoàng Thượng cho nên ngươi cũng nên nhìn ra các vị phi thị hôm nay ai nấy đều ăn mặc trang điểm vô cùng hoa lệ kiêu sa."
Một câu nói này thật sâu nhốt Phượng Dạ vào hầm băng, kỳ thật Phượng Dạ cũng biết, thân là nam thị của Hoàng Đế khẳng định phải hầu hạ, nhưng....... Phượng Dạ vẫn thật không hy vọng Hà Duyệt sẽ lên giường của Lãnh Diệc Hiên, rốt cuộc Phượng Dạ là thật sự thích Hà Duyệt, từ ánh mắt đầu tiên gặp nhau cho đến khi thấy đối phương khiêu Phi Ninh vũ càng chắc tâm ý chính mình.
Lãnh Vân Diệu đại khái là suy đoán được tâm tư của Phượng Dạ, tâm tư muốn xem kịch vui liền mời Phượng Dạ tiến vào thiên điện, Phượng Dạ không cự tuyệt được đành đi theo không ngờ vừa mới bước vào liền nghe thấy người đầu danh năm nay, không sai, giải nhất chính là Hà Duyệt.
Khánh Dương Cung thanh tĩnh đến mức đều có thể nghe được tiếng người hô hấp, mấy đại thần vừa rồi còn ngà ngà say cũng không nói cười nữa, lẳng lặng phản phất giống như lấy tĩnh để tỏ vẻ đối với quyết định của Hoàng Thượng bất mãn. Tuy rằng trong lòng biết hôm nay người xuất sắc nhất chính là Hà Duyệt, nhưng theo lý thuyết nên cấp Đức Phi hay Hoa Thần mặt mũi thậm chí là các phi thị khác chứ không phải là một Lân nhi trước giờ chưa được biết đến.
Có lẽ không khí lẳng lặng chọc giận đến Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên vứt bỏ đôi đũa lạnh mặt rời đi dọa cho mấy người ở đây một phen kinh hồn tán đản. Lữ Thái Hậu đáng muốn nói một hai câu nhưng lời mới chuẩn bị bật ra đã bị Lãnh Vân Diệu dành trước: "Bản vương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Thượng ở Thiên Vũ Chương tức giận rời đi a!" (Đúng chuẩn thần thái xem kịch luôn anh ơi:v)
Lời này của Lãnh Vân Diệu càng làm không khí trở nên căng thẳng, Hà Duyệt cảm nhận được bầy không khí này không nhịn được khẩn trương, haqnws tuy rằng không biết vì sao Lãnh Diệc Hiên phẫn nộ bỏ đi nhưng nghĩ đến vừa rồi khi mình được đề tên liền hiểu ra.
Lãnh Vân Diệu liếc nhìn chung quanh một cái, ánh mắt dừng ở trên người Lữ Thái Hậu, một bộ biểu tình uy nghiêm băng lãnh nói: "Hoàng Thượng phong ai ban thưởng ai là chuyện của Hoàng Thượng, chẳng lẽ các ngươi đối với chủ ý củ Hoàng Thượng có ý kiến gì?" Tiếng đũa vang lạch cạch làm mọi ngươi kinh ngạc nhảy dựng, mấy quan viên có chút nhát gan trên người đã ướt đẫm mồ hôi, không ngừng lấy tay lau trán.
Kỳ thật nhiều người đều minh bạch, đối với việc Hoàng Thượng phẫn nộ rời đi đối với bọn họ nửa điểm cũng không tốt, mà Hoàng Thượng đi rồi người có quyến nói nhất ở đây không phải là Lữ Thái Hậu mà chính là Vân Vương. Ai chả biết ngôi vị Hoàng Đế vốn nên thuộc về Lãnh Vân Diệu, nhưng Vân Vương không muốn liền ném trách nhiệm cho đệ đệ mình, lại không ngờ hôm nay chúng vị đại thần dám cấp sắc mặt cho Hoàng Thượng nhìn, quả là không muốn sống nữa.
Trong lúc mọi người đều cầu nguyện Thái Hậu có thể ra mắt nói vài lời hay, Lữ Thái Hậu vẫn không nói nửa lời, Lãnh Vân Diệu tiếp tục lãnh phúng vài câu liền cho Thiên Vũ Chương kết thúc, khi Hà Duyệt đứng dậy chuẩn bị rời đi liền bị Lãnh Vân Diệu gọi lại, "Duyệt Khanh, ngươi là người Hoàng Thượng khâm điển đề danh hôm nay, ấn theo tập tục triều ta, ngươi tối nay nên đi phụng bồi Hoàng Thượng." Hà Duyệt không biết nên nói cái gì, Lãnh Vân Diệu lại băng lãnh nhìn sang Thải Hà, "Còn không mau theo chủ tử ngươi chuẩn bị!"
Thải Hà ngoan ngoãn thỉnh an, gọi Hà Duyệt một tiếng, Hà Duyệt vô pháp cự tuyệt chỉ có thể hành lễ rời đi, bất quá khi đi qua bên người Lãnh Vân Diệu liền nghe thấy người kia nói một câu quái dị, hảo hảo trấn an Hoàng Thượng là có ý gì? Chẳng lẽ tất cả là lỗi của hắn?
Hà Duyệt rời khỏi Khánh Dương Cung cũng không lập tức đi Long Thần Điện mà là đi tới Dược Linh Điện tắm gội, mấy loại thuốc tắm này Hà Duyệt đã dùng qua một lần, tương đối thoải mái. Trên đường đi đến Dược Linh Điện Hà Duyệt xảo ngộ vài phi, thị đang hồi cung.
Bởi vì thánh chỉ của Hoàng Thượng nên Hà Duyệt cũng không dám dừng lại chỉ cúi đầu hành lễ gật gật đầu liền rời đi. Chu Tử Hoa chua xót cười cười cũng xoay người rời đi, Triệu Du nhìn không ra biểu tình nhưng bi thương trong mắt cũng có thể nhận ra, những người khác càng không cần phải nói hâm mộ ghen tỵ hận bao nhiêu, một đêm này trong cung điện của mỗi người chắc sẽ đều không yên đâu!
Từ Dược Linh Điện đi ra sắc trời cũng đã ám trầm, miếng lót đệm màu dưới ánh đen lồng màu đỏ phá lệ rõ ràng, gió đêm mát lạnh thổi tới, tóc đen phiêu dật, đôi môi hồng nhuận mấp máy cuối cùng nhắm chặt, đồng tử màu đen lập lòe một tia khẩn trương, theo sau chậm rãi tan biến dưới ánh vàng của ánh đèn.
Long Thần Điện Hà Duyệt đã đi qua nhiều lần lại không có lần nào khẩn trương như hôm nay, mấy canh giờ trước còn ở Khánh Dương Cung chưa ý thức được nhưng khi tiến vào Dược Linh Điện, tiếp xúc thuốc tắm, mát xa, rồi lại tiến vào Long Thần Điện, Hà Duyệt chính thức biết được hôm nay là ngày hắn ném cúc hoa vào hang cọp!
Đi tới thế giới này đã được mấy tháng, Hà Duyệt đang bình tĩnh sinh hoạt liền bị Lãnh Diệc Hiên tiến vào quấy rầy, thích, yêu một người, là một người đàn ông Hà Duyệt trước giờ chưa từng nghĩ qua sẽ có quan hệ với một người đàn ông khác. Hà Duyệt thở dài một hơi, chẳng lẽ ông trời cho hắn xuyên không để gặp cái tên hỗn đản này?
Mặc kệ là Hà Duyệt cảm thán số phận chính mình như thế nào, việc nên đối mặt ắt phải đối mặt, bước vào Long Thần Điện một khắc, tối nay nhất định là một đêm dài.
Mùi đàn mộc hương phiêu tán khắp Long Thần Điện, nến đỏ lập lòe, bàn đầy món ngon, tơ lụa vàng sáng, tất cả đều hoa lệ cao quy kích thích Hà Duyệt nhịn không được tim đập gia tốc.
Hà Duyệt nhìn chằm chằm vào cái chăn kim sắc, khan trải giường màu trắng, khẩn trương làm mồ hôi càng thêm ứa ra, bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh... không có gì ghê gớm hết, cúc hoa cũng khổng phải là mất luôn cũng không phải đi chịu chết. Nỗ lực nói mấy lời dễ nghe để bản thân bình tĩnh hơn nhưng căn bản vô dụng, ngược lại tâm tình càng thêm hoảng loạn, bước chân lảo đảo quỳ xuống đất, tầm mắt vừa vặn hướng về phía Lãnh Diệc Hiên đang bước đến.
Lãnh Diệc Hiên đã tắm gội xong xuôi thay ra một thân áo trong kim sắc, tóc dài màu đen cũng phũ xuống dưới, ánh mắt ôn nhu lại dọa tỉnh Hà Duyệt, vội vàng quỳ xuống dập đầu: "Tham kiến Hoàng Thượng."
Lãnh Diệc Hiên ngoéo khóe môi, vẫn chưa mở miệng chỉ đem bàn tay hướng đến Hà Duyệt, Hà Duyệt thấy vậy cũng chỉ đem tay ra đặt lên tay đối phương lại không ngờ Lãnh Diệc Hiên đột nhiên dùng sức, cả người Hà Duyệt đều lảo đảo hướng về lồng ngực của đối phương. Ấm áp vây quanh thân thể, cảm giác nóng bỏng càng làm Hà Duyệt miệng lưỡi thêm khô khốc, say mê nghe Lãnh Diệc Hiên nói: "Duyệt, tối nay có hay không nên thực hiện hứa hẹn?"
Hà Duyệt ngẩng đầu nhìn Lãnh Diệc Hiên, trong đồng tử màu đen kia tất cả đều là hình bóng chính mình, gương mặt lạnh lùng ẩn chứa ý cười nhàn nhạt cùng vô hạn thâm tình, tim Hà Duyệt lại đập mạnh hoàn toàn không biết làm sao. Lãnh Diệc Hiên thừa dịp Hà Duyệt ngây người, cúi đầu kề sát trán đối phương, thấp giọng nói: "Cho dù ngươi không muốn tối nay ta cũng không tha cho ngươi."
"Ngươi...ngô..."
Quyền lên tiếng đều bị đoạt mất, miệng Hà Duyệt đều bị ngăn chặn lại.
Bàn tay cực nóng, gương mặt kề nhau, tim đập gia tốc, hô hấp sắp hít thở không thông, Hà Duyệt chưa bao giờ cảm giác một cái hôn thiếu chút nữa lấy mạng người như vậy.
"Hô..."
Dãy dụa chưa được hai cái cả người liền bị bế lên, Hà Duyệt còn không có kịp kinh hoảng thất thố toàn bộ cơ thể đã tiếp xúc với long sàng mềm mại.
Cúi người tới gần, hai mắt đối diện nhau, đồng tử đối phương ẩn chưa bóng dáng chính mình, Hà Duyệt khẩn trương nắm chặt chăn.
"Duyệt..." Lãnh Diệc Hiên khơi mào tóc đen dính bên môi, Hà Duyệt càng khẩn trương hơn, lỗ tai hồng hồng rơi vào trong mắt Lãnh Diệc Hiên, lại cúi đầu gần sát hôn một cái.
"Ngô..."
Thanh âm ái muội tràn ra, Lãnh Diệc Hiên không có cho Hà Duyệt cơ hội, lại một lần nữa hôn càng thêm phóng túng. Quần áo trên người chậm rãi chảy xuống, da thịt kề sát, khuôn mặt thân mật, nhẹ nhàng kêu gọi, không khí nóng bỏng tràn ra khắp Long Thần Điện.
Mồ hôi như suối, gương mặt hồng nhuận, Lãnh Diệc Hiên sủng nịnh sờ sờ mặt Hà Duyệt, ném xuống quần áo bản thân, phất tay vung lên màn trượt xuống, nến đỏ lập lòe, những tiếng thở dốc khiến người nghe mặt đỏ tim đập thật lâu không ngừng quanh quẩn......
----Hôm sau----
Sau khi nếm trải cái gọi là phóng túng chính là đau đớn, nửa người dưới không còn tri giác là cái quỷ gì? Eo đau không động đậy được loại thống khổ này, Hà Duyệt rốt cuộc minh bạch nam nam ân ái là như thế nào chịu tội.
Bên ngươi sớm đã không còn bóng dáng Lãnh Diệc Hiên, Hà Duyệt đen mặt chịu đựng đau đớn ngồi dậy, duỗi tay đi nhặt quần áo lại bởi vì eo đau nhứt mà thất bại, Hà Duyệt khóc không ra nước mắt chỉ có thể đen mặt gọi: "Người tới!"
Thải Hà từ sớm đã chờ đợi bên ngoài vội vàng đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Hà Duyệt đã ngồi dậy, vội vàng cầm bộ quần áo bên cạnh khoác lên trên người chủ tử nhà mình, nói: "Chủ tử chính là nên tắm gội trước."
Hà Duyệt lắc lắc đầu, "Trước cho ta một chén nước, nhân tiện chuẩn bị bữa sáng." Nhắc đến ăn Hà Duyệt mới nhớ ngày hôm qua căn bản mình không ăn được cái gì, mà buổi tối thật vất vả mới có đồ ăn ngon lại bị Lãnh Diệc Hiên đem chính mình ăn trước. Cho nên điên cuồng lúc sau tỉnh dậy Hà Duyệt trừ bỏ thân thể đau nhức chính là đói bụng.
"Được, nô tỳ liền đi chuẩn bị." Thải Hà vừa nói vừa cấp cho Hà Duyệt một chén nước đưa cho Hà Duyệt, nhân tiện phân phó mang thức ăn lên.
Mặc xong hết quần áo, bất quá xuống giường chỉ sợ có điểm khó khăn, có thể đứng lên liền vô pháp ngồi xuống làm Hà Duyệt buồn bực muốn khóc.
Nghe thấy Thải Hà một bên cười trộm, cả khuôn mặt Hà Duyệt đều đỏ, tức giận lập tức đứng lên hậu quả là phần eo lại nhận thêm một đợt đau đớn nữa, bộ dáng căn môi vuốt eo thực sự đáng yêu làm Lãnh Diệc Hiên đang tiến điện thấy được nhịn không được cười hai tiếng.
Hà Duyệt căm tức nhìn Lãnh Diệc Hiên, ánh mắt kia phản phất như đang mắng còn không phải do ngươi làm hại! Lãnh Diệc Hiên cũng không tức giận, tiến lên đem Hà Duyệt ôm vào ngực cùng ngội xuống bàn ăn, bưng lên một bát cháo cá, uy Hà Duyệt. Hà Duyệt cũng không khách khí mồm to ăn cháo, chờ cho ăn hết hai bát cháo mới mỹ mãn lộ ra tươi cười.
Lãnh Diệc Hiên buông chén sứ cầm lên cho Hà Duyệt một khối bánh đậu xanh, nói: "Hôm nay ngươi liền ngốc ở Long Thần Điện đi."
Hà Duyệt kinh ngạc lộ ra biểu tình vì cái gì? Lãnh Diệc Hiên một chút cũng không hàm súc cười nói: "Duyệt có thể xuống giường đi lại?"
Một câu làm Hà Duyệt đen mặt, lại phản phất nhớ lại phần eo đau mỏi, tức giận trừng qua, "Còn không phải ngươi....." Bất quá nhìn đến trong điện nhiều người liền nhịn trở về, hừ một tiếng quay đầu qua chỗ khác không thèm để ý người kia nữa.
Lãnh Diệc Hiên cũng biết đêm qua mình có chút quá phận liền duỗi tay ôm lấy Hà Duyệt, lấy lòng nói: "Trẫm hôm nay chỗ nào cũng không đi, ở chỗ này bồi ngươi." Bao nhiêu vinh hạnh a! Thị tẩm xong ngày hôm sau còn được lưu lại Long Thần Điện không nói, còn được Hoàng Thượng bồi bên cạnh, có thể thấy được vinh sủng Hoàng Thượng đối với Hà Duyệt như thế nào.
Hà Duyệt cũng bị lời này của Lãnh Diệc Hiên hù sợ, hắn không phải không muôn Lãnh Diệc Hiên bồi bên cạnh không bằng nói những lời này của Lãnh Diệc Hiên làm Hà Duyệt rất cao hứng, có cái gì tốt hơn là người mình thích ở bên cạnh chứ, nhưng với thân phận của Lãnh Diệc Hiên, Hà Duyệt vẫn là không nhịn được lo lắng hỏi: "Ngươi không cần xử lý tấu chương?"
"Không cần, ta đã nói hôm nay chỉ ở bên cạnh ngươi." Ôn nhu tươi cười hủy diệt lo lắng trong lòng Hà Duyệt, lộ ra nụ cười hạnh phúc thật sâu câu dẫn Lãnh Diệc Hiên áp xuống một nụ hôn. Tuy rằng lúc sau bị Hà Duyệt trừng mắt nhìn vài lần nhưng hình ảnh hai người gắt gao ôm nhau làm cho nhóm cung nữ nô tài hâm mộ không thôi. Cũng trong nội tâm cảm thán Hoàng Thượng có bao giờ đối với ai như vậy qua, có thể thấy được Duyệt Khanh này trong lòng người có địa vị cao bao nhiêu.
Long Thần Điện một mảnh hạnh phúc ôn hòa, hậu cung xác thực một mảnh băng lãnh áp lực.
Một ít phi thị đã biết được Hà Duyệt không có rời khỏiLong Thần Điện tức giận, không phải quăng đồ chính là đánh đập, thậm chí còn cóngười nháo đòi treo cổ kết liễu khiến nhiều người chê cười bằng không thì chạytới đòi Hoàng Thượng phân xử. nhưng những việc này đều bị Tôn Đạo Toàn đè épxuống cho nên trước khi Hà Duyệt ngủ trưa, Lãnh Diệc Hiên vẫn không biết đượcnửa điểm sự việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất