Chương 67
"Ngô..."
Hà Duyệt hung hăng gõ gõ ngực Lãnh Diệc Hiên nhưng cũng không có làm được gì, Lãnh Diệc Hiên bá đạo trói buộc không cho Hà Duyệt nhúc nhích, Hà Duyệt không có biện pháp chỉ có thể theo Lãnh Diệc Hiên, thẳng đến khi hít thở không thông Lãnh Diệc Hiên mới buông Hà Duyệt ra, Hà Duyệt thở dốc còn không quên liếc Lãnh Diệc Hiên một cái.
"Duyệt đây là còn sinh khí?"
Hà Duyệt hừ hừ nhìn qua chỗ khác, Lãnh Diệc Hiên mỉm cười tiến lên ôm lấy Hà Duyệt, Hà Duyệt muốn đẩy ra lại không nghĩ đối phương đã trước một bước ôm chặt cứng hắn, mở miệng nói: "Cấm đoán ngươi lần này trẫm không hối hận." Hà Duyệt giật giật, Lãnh Diệc Hiên tiếp tục nói: "Ngươi có biết lúc trẫm nghe Thượng Quan Tuyết nói ngươi nhảy xuống hồ sen là có tâm tình gì không?"
Ngạch, gia hỏa này không phải là vì chuyện hắn nhảy xuống cứu người mà sinh khí đó chứ?
"Ngươi tuy tính là biết bơi nhưng hồ sen lạnh như vậy, nước sâu như vậy, ngươi..."
"Thực xin lỗi, ta...ta sẽ không lại mù quáng hành động như vậy nữa." Kỳ thật là hắn nắm chắc sẽ cứu được người nên mới dám nhảy xuống, bằng không đánh chết hắn cũng không nhảy, nhưng hiện tại ngẫm lại, Lãnh Diệc Hiên không biết thân phận thật của hắn cho nên đương nhiên cũng không biết chuyên hắn biết bơi.
Lãnh Diệc Hiên dẩy Hà Duyệt ra, duỗi tay nhéo nhéo mũi Hà Duyệt, lẩm bẩm nói: "Trẫm thấy ngươi hoàn toàn không biết hậu quả chuyện này."
Hà Duyệt cúi đầu xin lỗi, Lãnh Diệc Hiên thở dài, "Trừ lý do đó ra ngày đó kêu ngươi đi về chính là sợ ngươi thân ướt nhiễm lạnh, trẫm không muốn thân thể ngươi bị bệnh." Hà Duyệt ngây thơ gật đầu, hiện tại hắn nêu không ngoan ngoãn chỉ sợ đêm nay là người khó chịu nhất, hơn nữa chuyện này Hà Duyệt xác thực là hiểu sai tâm ý của Lãnh Diệc Hiên, cho nên Hà Duyệt cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, mặc cho Lãnh Diệc Hiên quở trách. (lúc đầu ai gia edit tới đây thấy Diệc ca ca thật ôn nhưng tới cuối đoạn..à mà thôi:v)
Đương nhiên Lãnh Diệc Hiên cũng không dám quá nặng lời với Hà Duyệt, vẫn là nói vài lời dễ nghe, hai người mới chính thức hòa hảo, đáng nói cười vui vẻ, Hà Duyệt nhớ tới một màn vừa rồi, tò mò dò hỏi: "Ngươi đem Vương Lộ phạt tiến lãnh cung là vì chuyện gì?"
"Nàng khi quân nói dối mình có thai."
Hà Duyệt kinh ngạc, giả mang thai! Vương Lộ này cũng quá lớn mật đi! Không cần đầu nữa sao? Bất quá nghĩ đến Vương Lộ như vậy phỏng chừng cũng suy đoán được dụng ý của nàng, chỉ có thể cảm thán hậu cung này phức tạp.
Vương Lộ khi quân nói dối bản thân mang long thai rất nhanh đã truyền ra khắp các ngõ ngách của hậu cung, mà kết cục của Vương Lộ cũng cho các phi thị khác biết rằng Hoàng Thượng vô tình bao nhiêu, Hà Duyệt tuy rằng từ trong miệng Lãnh Diệc Hiên biết được điều này nhưng trong lòng hơi thở vẫn không thông thuận, rõ ràng Lãnh Diệc Hiên đã cho nàng cơ hội để chuộc tội rồi nhưng....
"Aizz..."
"Chủ tử vì sao thở dài?"
Hà Duyệt nhìn Thải Hà, không có giải thích hắn vì sao thở dài, nhắm mắt tieepcj tục than thở, Thải Hà không hiểu bèn chuyển đề tài, "Chủ tử, nô tỳ nghe nói tố giác Vương Chiêu Nghi chính là Trịnh Đáp Ứng." (nữ nhân này không đơn giản +.o)
Trịnh Giai Hoàn? Hà Duyệt kinh ngạc, "Ngươi xác định là Trịnh Giai Hoàn làm?"
Thải Hà lắc đầu, "Nô tỳ cũng chỉ là nghe cung nữ trong điện của Lý Chiêu Nghi nói, nói là trước đây không lâu Trịnh Đáp Ứng tới Đào Cam Điện, khi hồi cung thì sắc mặt rất khó coi, vốn tưởng rằng Trịnh Đáp Ứng đắc tội Vương Chiêu Nghi nhưng sau nghe nói Trịnh Đáp Ứng phái người hỏi thăm chuyện Vương Chiêu Nghi liền đi qua chỗ ngự y, nghe nói Chu thái y kia căn bản không có bắt mạch cho Vương Chiêu Nghi, Trịnh Đáp Ứng liền thấy chuyện này chín tám phần mười là do Vương Chiêu Nghi giở trò."
Này chỉ là trùng hợp hay là cố ý mà làm? Hà Duyệt không hiểu, nhưng từ trong chuyện này có thể thấy được ả Trịnh Giai Hoàn kia cũng không phải là một nữ nhận đơn thuần, có thể đem chuyện này sờ gáy Vương Lộ, tâm tư người này...
Phong ba của Vương Lộ theo thời gian dần dần bị lãnh quên.
Một tháng sau, lệnh cấm đoán của Từ Tuệ bị bãi bỏ, cũng không biết Đức Phi suy nghĩ cái gì mà không vội đi lấy lại quyền chưởng quản Tây Khu của Thục Phi, nhưng hậu cung lại nghe đồn Thục Phi được Hoàng Thượng ân sủng nên sặp được Hoàng Thượng đề bạt lên làm Quý Phi.
Quý Phi- đây chính là địa vị tối cao trong hàng ngũ bốn phi, cách bàn tọa Hoàng Hậu cũng không xa, Lãnh Diệc Hiên sẽ thực sự đề bạt Thượng Uyển Như làm Quý Phi?
"Duyệt Quân, chuyện này ngươi nghĩ như thế nào?"
"A!" Hà Duyệt đối với Chu Tử Hoa cười cười lắc đầu, "Tử Hoa, mệt ngươi thông minh một đời mà lại đi tin những tin tức vớ vẩn này, nếu Hoàng Thượng có thật sự tấn phong thì chúng ta cũng đâu có quyền ngăn cản."
Chu Tử Hoa giật giật môi, cuối cùng chỉ cười nhạt nói: "Ngươi nói không sai, là ta suy nghĩ không đâu."
Sau khi Chu Tử Hoa rời đi, Hà Duyệt thở dài, từ khi nào thì hắn cùng Chu Tử Hoa lại nói chuyện quy quy củ củ như vậy? Lắc lắc đầu rồi đứng dậy đi Dự Thạch Viên, mà sau khi Chu Tử Hoa trên đường về Bạch Oanh Điện sắc mặt không được tốt, Thược Nhi tâm phúc bên cạnh Chu Tử Hoa lo lắng hỏi: "Chủ tử, người đây là thân thể không khỏe?"
"Không sao, nhớ không được lấy chuyện này nghị sự trong cung ta."
"Chủ tử, nô tỳ thấy người không đáng giá, người toàn tâm toàn ý phụng dưỡng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại..."
"Ngươi thì biết cái gì!" Chu Tử Hoa trừng mắt nhìn Thược Nhi một cái, Thược Nhi biết sai cúi đầu, Chu Tử Hoa thở dài nói: "Thược Nhi, muốn sống ở hậu cung này chính là cần hành sự nói năng cẩn thận." Thế mới...thành đại sự.
"Nô tỳ hiểu rồi."
Chu Tử Hoa thấy Thược Nhi thật sự biết sai mới vừa lòng tiếp tục trở về Bạch Oanh Điện.
Thiên Tự Chương, tế trời cầu phúc, khẩn cầu quốc gia mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, đây là lần trong tế ba năm một lần của Huyền Minh Quốc, năm nay vừa vặn là năm đăng cơ thứ sáu của Lãnh Diệc Hiên, cũng chính là lần đầu tổ chức tế thiên cầu phúc. (Vì tiên đế băng hà nên các đại sự trọng đại sẽ hoãn đến khi mãn tang đó mọi người nên Diệc ca làm vua sáu năm mới tổ chức lần đầu.)
Thiên Tự Chương ba năm một lần, mỗi lần tổ chức vào mùa hạ ngày 15 tháng 7, vốn dĩ việc trù bị ngày đó là do Hoàng Hậu hoặc Quân Thị thống lĩnh hậu cung chủ trì nhưng Huyền Minh Quốc hiện nay không có Hoàng Hậu hay Quân Thị, chỉ có thể để Đức Phi chưởng quản Tây Khu cùng Hoa Thần chủ quản Đông Khu chủ trì.
Bất quá vì chuyện lần trước Vương Lộ giả mang thai, Lãnh Diệc Hiên tước bỏ quyền lợi của Từ Tuệ, để Thượng Uyển Như cùng Hoa Thần cùng chủ trì việc tế điện lần này.
Thiên Tự Chương tổng cộng tổ chức ba ngày, ngày thứ nhất là tế thiên, từ Hoàng Đế Huyền Minh Quốc đến các phi thị hoàng gia cùng các vị quan viên đại thần đi đến dàn tế tối thượng của Phục Tương Thành hiến tế, mà bá tánh Phục Tương Thành một ngày này cũng sẽ ăn mặc phục sức đỏ đen cùng tế trời xanh, khẩn cầu bình an.
Mà ngày thứ hai là cả nước chức mừng, khai thương tặng lương, chuyện tặng lương này không chỉ dừng lại ở việc triều đình mở quầy phát lương thực cho những người đói khổ mà những đại gia tộc thậm chí là quan viên đại thần đều sẽ tại ngày khai thương này tặng lương thực, cho dù không có lương thực cũng sẽ tặng quần áo để cầu bình an cho gia tộc.
Ngày thứ ba còn lại chính là Thiên Sơn quỳ lạy, Thiên Sơn quỳ lạy này cần thiên tử và thiên hậu, cũng chính là Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu hoặc Quân Thị nhưng bởi vì hậu cung vô chủ cho nên người đi cùng Hoàng Thượng đến Thiên Sơn sẽ do Thái Hậu định đoạt. (Spoil: sắp có biến thế thôi!)
Hà Duyệt từ trong miệng Thải Hà biết được ba ngày này rất nhiều yêu cầu, quy tắc, vẻ mặt cạn lời, người cổ đại này cũng quá phong kiến đi, vốn tưởng rằng quốc gia hư cấu này sẽ không mê tín như vậy, không nghĩ tới.... Tế thiên, nếu tế thiên có thể phù hộ cho gia đình ấm no, mưa thuận gió hòa, vậy quốc gia này cần triều đình làm gì nữa?
Tuy rằng trong lòng Hà Duyệt khinh bỉ chuyện này nhưng ai bảo hắn bây giờ đang ở đây, không muốn nghe cũng khó.
---Ba ngày sau, Thiên Tự Chương ngày thứ nhất---
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Thiên Tự ngày giỗ, ba năm chi kỷ, kim thượng tế thiên, trẫm đích thân đến đàn tế..."
Tôn Đạo Toàn quỳ trên mặt đất tuyên chỉ, Hà Duyệt chính là cái đầu mà hai cái đại, thẳng đến khi Tôn Đạo Toàn nói khẩm thử, Hà Duyệt mới bừng tỉnh cùng những người khác hô: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..."
Theo Lãnh Diệc Hiên đi tế thiên, Hà Duyệt đi theo phía sau Diệp Cốc Dịch tới đàn tế Thiên Đạo của Phục Tương Thành. Bởi vì tế trời chú ý sự thành tâm cho nên bắt đầu đi qua Huyền Vũ Môn đến phố Trường Lăng tất cả đều chuyển sang đi bộ, mà đi bộ lúc này ước chừng đã được một canh giờ.
Hà Duyệt ở hai bên phố Trường Lăng thấy bá tánh quỳ lạy, mỗi người đều ăn mặc phục sức đỏ đen dập đầu, sự trang nghiêm như thế cũng làm Hà Duyệt thu lại được mệt mỏi, nghiêm túc đuổi theo đoàn người đến đàn tế Thiên Đạo.
"Ngươi xem, đây chính là nam thị Hoàng Thượng sủng ái nhất."
"Aizz... ngươi nói là người mặc áo màu trắng hay áo màu đỏ, ta thấy đều là một dạng a!"
"Sao có thể giống nhau, ta nghe nói, Hoàng Thượng rất sủng ái vị nam thị này, không những có phép hắn xuất cung mà còn ban tặng hắn rất nhiều trân phẩm quý hiếm nữa."
"Không, ta nghe nói cũng không phải như vậy, ta nghe nói vị nam thị này vừa mới tiến cung liền phá lệ lên làm Trung Thị, sau đó nhảy được Phi Ninh Vũ trứ danh của Uất Thái Thị mà được tấn phong làm Khanh, trước đó không lâu cũng được tiến phong hiện giờ chính là Quý Khanh a, các ngươi hảo hảo ngẫm lại xem ai vào cung mà được tấn cấp nhanh như vậy chưa."
Mấy người hán tử châu đầu ghé tai bàn luận về chuyện của Hà Duyệt khiến cho một vị hán tử một thân áo đen dài, tóc dài đen như mực phiêu dật, tên hán tử này nhìn về phía đội hình hoàng gia, tìm được đôi mắt hồ ly làm rung động lòng người kia rồi nhìn đến bộ trang phục trắng thuần của Hà Duyệt, tâm động nhẹ kêu: "Duyệt Nhi..." (Trời má ơi, tình cũ!:v)
"Đúng đúng đúng, chính là Duyệt Quý Khanh, công tử này ngươi cũng biết nam thị được Hoàng Thượng sủng ái a!"
Hán tử vẻ mặt lạnh băng, trong mắt hiện lên một tia tức giận nhưng khẩu khí vẫn bình tĩnh hỏi: "Các ngươi nãy giờ nói chính là Lô Châu Hà gia Lân nhi Hà Duyệt?"
"Cái này ta cũng không rõ lắm, vị này gọi là gì chúng ta cũng không biết, chỉ nghe nói Hoàng Thượng thật sủng ái vị nam thị này, mấy ngày trước đây Hoàng Thượng cùng vị này còn xuất cung ra ngoài du ngoạn còn không may gặp phải ác bá đùa giỡn (quen không? =))))), Hoàng Thượng mặt rồng tức giận còn hạ lệnh giết chết vài tên quan viên nữa."
"Nói như vậy tên ác bá nổi tiếng Phục Tương Thành này rớt đài chính là nhờ phúc khí của Duyệt Quý Khanh kia đi?"
"Không sai, không sai, các ngươi ngẫm lại Hoàng Thượng yêu thích người này như thế, nhất định là có chỗ hơn người, hơn nữa Duyệt Quý Khanh còn khiêu ra được Phi Ninh Vũ vang danh thiên hạ a......"
Người xung quanh một mảnh ồ lên, một lão giả sờ sờ chòm râu, cười nói: "Huyền Minh Quốc sắp nghênh đón dân giàu nước mạnh."
"Lão nhân, ý của người là gì?"
Một thanh niên tóc đen vẫn luôn chú ý lắng nghe nhìn chằm chằm lão giả, lão giả từ trên mặt đất đứng lên, nhìn cậu thanh niên cười nói: "Thiên cơ bất khả lộ."
"Uy, lão già này cũng không phải thần tiên, còn nói cái gì mà thiên có không thể tiết lộ, thật là, bất quá Hoàng Thượng vinh sủng vị Duyệt Quý Khanh này như vậy, một khi hoài thai long loại...."
"Con vua, sao có thể, ngươi đừng nói bừa, đây là tội chém đầu."
Lân nhi có thể mang thai việc này hiếm lạ biết bao nhiêu mọi người đều biết, thiên hạ trải qua trăm năm tang thương cũng chưa nghe đến tin tức Lân nhi mang thai hài tử, kia nếu có thể mang thai kia quả là phúc khí, vậy Duyệt Quý Khanh kia cũng chính là thiên thần bảo hộ Huyền Minh Quốc bọn họ.
"Điều này khó nói, nghe nói Duyệt Quý Khanh không những thiện lương mà còn chăm lo cho bá tánh nữa, nghe nói vấn đề Lâm An cùng Mang Thành chính là chủ ý của người, hiện tại Lâm An không những không còn dịch bệnh mà nạn dân cũng được an trí ổn thỏa, bá tánh Mang Thành được ăn cơm nóng, ngươi nói xem, đây không phải là phúc của dân thì chính là cái gì?"
"Có việc này?" Một vị hán tử kinh dị, những người khác nghe thấy lời của lão phụ nhân cũng kinh dị theo, bao gồm cả vị hán tử tóc đen kia.
Một hai năm rồi, lại một lần nữa nghe tin tức của ngươi nhưng giờ ngươi đã là nam thị của Hoàng Đế, Quý Khanh cao quý trong toàn thiên hạ này, Duyệt Nhi, ước hẹn của chúng ta người còn nhớ không........
"Vận mệnh có khi có có khi không có, không nên cưỡng cầu." Lão giả chải vuốt râu cười nhẹ bước qua người thanh niên kia.
Thanh niên nắm chặt tay nhưng cũng không kêu lão giả kia lại, nhìn lão giả đi xa người hầu bên cạnh hắn mới hỏi: "Công tử, chúng ta có cần đi gặp hắn không?"
Người hầu hắn có ý gì người thanh niên đương nhiên hiểu, quay đầu lại nhìn đàn tế phía xa xa, ánh mắt nghiêm túc nói: "Chờ đợi thời cơ."
Duyệt Nhi... vô luận ước hẹn của hai ta ngươi còn nhớ hay không, ta nhất định tìm ngươi....thực hiện.....
Hà Duyệt hung hăng gõ gõ ngực Lãnh Diệc Hiên nhưng cũng không có làm được gì, Lãnh Diệc Hiên bá đạo trói buộc không cho Hà Duyệt nhúc nhích, Hà Duyệt không có biện pháp chỉ có thể theo Lãnh Diệc Hiên, thẳng đến khi hít thở không thông Lãnh Diệc Hiên mới buông Hà Duyệt ra, Hà Duyệt thở dốc còn không quên liếc Lãnh Diệc Hiên một cái.
"Duyệt đây là còn sinh khí?"
Hà Duyệt hừ hừ nhìn qua chỗ khác, Lãnh Diệc Hiên mỉm cười tiến lên ôm lấy Hà Duyệt, Hà Duyệt muốn đẩy ra lại không nghĩ đối phương đã trước một bước ôm chặt cứng hắn, mở miệng nói: "Cấm đoán ngươi lần này trẫm không hối hận." Hà Duyệt giật giật, Lãnh Diệc Hiên tiếp tục nói: "Ngươi có biết lúc trẫm nghe Thượng Quan Tuyết nói ngươi nhảy xuống hồ sen là có tâm tình gì không?"
Ngạch, gia hỏa này không phải là vì chuyện hắn nhảy xuống cứu người mà sinh khí đó chứ?
"Ngươi tuy tính là biết bơi nhưng hồ sen lạnh như vậy, nước sâu như vậy, ngươi..."
"Thực xin lỗi, ta...ta sẽ không lại mù quáng hành động như vậy nữa." Kỳ thật là hắn nắm chắc sẽ cứu được người nên mới dám nhảy xuống, bằng không đánh chết hắn cũng không nhảy, nhưng hiện tại ngẫm lại, Lãnh Diệc Hiên không biết thân phận thật của hắn cho nên đương nhiên cũng không biết chuyên hắn biết bơi.
Lãnh Diệc Hiên dẩy Hà Duyệt ra, duỗi tay nhéo nhéo mũi Hà Duyệt, lẩm bẩm nói: "Trẫm thấy ngươi hoàn toàn không biết hậu quả chuyện này."
Hà Duyệt cúi đầu xin lỗi, Lãnh Diệc Hiên thở dài, "Trừ lý do đó ra ngày đó kêu ngươi đi về chính là sợ ngươi thân ướt nhiễm lạnh, trẫm không muốn thân thể ngươi bị bệnh." Hà Duyệt ngây thơ gật đầu, hiện tại hắn nêu không ngoan ngoãn chỉ sợ đêm nay là người khó chịu nhất, hơn nữa chuyện này Hà Duyệt xác thực là hiểu sai tâm ý của Lãnh Diệc Hiên, cho nên Hà Duyệt cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, mặc cho Lãnh Diệc Hiên quở trách. (lúc đầu ai gia edit tới đây thấy Diệc ca ca thật ôn nhưng tới cuối đoạn..à mà thôi:v)
Đương nhiên Lãnh Diệc Hiên cũng không dám quá nặng lời với Hà Duyệt, vẫn là nói vài lời dễ nghe, hai người mới chính thức hòa hảo, đáng nói cười vui vẻ, Hà Duyệt nhớ tới một màn vừa rồi, tò mò dò hỏi: "Ngươi đem Vương Lộ phạt tiến lãnh cung là vì chuyện gì?"
"Nàng khi quân nói dối mình có thai."
Hà Duyệt kinh ngạc, giả mang thai! Vương Lộ này cũng quá lớn mật đi! Không cần đầu nữa sao? Bất quá nghĩ đến Vương Lộ như vậy phỏng chừng cũng suy đoán được dụng ý của nàng, chỉ có thể cảm thán hậu cung này phức tạp.
Vương Lộ khi quân nói dối bản thân mang long thai rất nhanh đã truyền ra khắp các ngõ ngách của hậu cung, mà kết cục của Vương Lộ cũng cho các phi thị khác biết rằng Hoàng Thượng vô tình bao nhiêu, Hà Duyệt tuy rằng từ trong miệng Lãnh Diệc Hiên biết được điều này nhưng trong lòng hơi thở vẫn không thông thuận, rõ ràng Lãnh Diệc Hiên đã cho nàng cơ hội để chuộc tội rồi nhưng....
"Aizz..."
"Chủ tử vì sao thở dài?"
Hà Duyệt nhìn Thải Hà, không có giải thích hắn vì sao thở dài, nhắm mắt tieepcj tục than thở, Thải Hà không hiểu bèn chuyển đề tài, "Chủ tử, nô tỳ nghe nói tố giác Vương Chiêu Nghi chính là Trịnh Đáp Ứng." (nữ nhân này không đơn giản +.o)
Trịnh Giai Hoàn? Hà Duyệt kinh ngạc, "Ngươi xác định là Trịnh Giai Hoàn làm?"
Thải Hà lắc đầu, "Nô tỳ cũng chỉ là nghe cung nữ trong điện của Lý Chiêu Nghi nói, nói là trước đây không lâu Trịnh Đáp Ứng tới Đào Cam Điện, khi hồi cung thì sắc mặt rất khó coi, vốn tưởng rằng Trịnh Đáp Ứng đắc tội Vương Chiêu Nghi nhưng sau nghe nói Trịnh Đáp Ứng phái người hỏi thăm chuyện Vương Chiêu Nghi liền đi qua chỗ ngự y, nghe nói Chu thái y kia căn bản không có bắt mạch cho Vương Chiêu Nghi, Trịnh Đáp Ứng liền thấy chuyện này chín tám phần mười là do Vương Chiêu Nghi giở trò."
Này chỉ là trùng hợp hay là cố ý mà làm? Hà Duyệt không hiểu, nhưng từ trong chuyện này có thể thấy được ả Trịnh Giai Hoàn kia cũng không phải là một nữ nhận đơn thuần, có thể đem chuyện này sờ gáy Vương Lộ, tâm tư người này...
Phong ba của Vương Lộ theo thời gian dần dần bị lãnh quên.
Một tháng sau, lệnh cấm đoán của Từ Tuệ bị bãi bỏ, cũng không biết Đức Phi suy nghĩ cái gì mà không vội đi lấy lại quyền chưởng quản Tây Khu của Thục Phi, nhưng hậu cung lại nghe đồn Thục Phi được Hoàng Thượng ân sủng nên sặp được Hoàng Thượng đề bạt lên làm Quý Phi.
Quý Phi- đây chính là địa vị tối cao trong hàng ngũ bốn phi, cách bàn tọa Hoàng Hậu cũng không xa, Lãnh Diệc Hiên sẽ thực sự đề bạt Thượng Uyển Như làm Quý Phi?
"Duyệt Quân, chuyện này ngươi nghĩ như thế nào?"
"A!" Hà Duyệt đối với Chu Tử Hoa cười cười lắc đầu, "Tử Hoa, mệt ngươi thông minh một đời mà lại đi tin những tin tức vớ vẩn này, nếu Hoàng Thượng có thật sự tấn phong thì chúng ta cũng đâu có quyền ngăn cản."
Chu Tử Hoa giật giật môi, cuối cùng chỉ cười nhạt nói: "Ngươi nói không sai, là ta suy nghĩ không đâu."
Sau khi Chu Tử Hoa rời đi, Hà Duyệt thở dài, từ khi nào thì hắn cùng Chu Tử Hoa lại nói chuyện quy quy củ củ như vậy? Lắc lắc đầu rồi đứng dậy đi Dự Thạch Viên, mà sau khi Chu Tử Hoa trên đường về Bạch Oanh Điện sắc mặt không được tốt, Thược Nhi tâm phúc bên cạnh Chu Tử Hoa lo lắng hỏi: "Chủ tử, người đây là thân thể không khỏe?"
"Không sao, nhớ không được lấy chuyện này nghị sự trong cung ta."
"Chủ tử, nô tỳ thấy người không đáng giá, người toàn tâm toàn ý phụng dưỡng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại..."
"Ngươi thì biết cái gì!" Chu Tử Hoa trừng mắt nhìn Thược Nhi một cái, Thược Nhi biết sai cúi đầu, Chu Tử Hoa thở dài nói: "Thược Nhi, muốn sống ở hậu cung này chính là cần hành sự nói năng cẩn thận." Thế mới...thành đại sự.
"Nô tỳ hiểu rồi."
Chu Tử Hoa thấy Thược Nhi thật sự biết sai mới vừa lòng tiếp tục trở về Bạch Oanh Điện.
Thiên Tự Chương, tế trời cầu phúc, khẩn cầu quốc gia mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, đây là lần trong tế ba năm một lần của Huyền Minh Quốc, năm nay vừa vặn là năm đăng cơ thứ sáu của Lãnh Diệc Hiên, cũng chính là lần đầu tổ chức tế thiên cầu phúc. (Vì tiên đế băng hà nên các đại sự trọng đại sẽ hoãn đến khi mãn tang đó mọi người nên Diệc ca làm vua sáu năm mới tổ chức lần đầu.)
Thiên Tự Chương ba năm một lần, mỗi lần tổ chức vào mùa hạ ngày 15 tháng 7, vốn dĩ việc trù bị ngày đó là do Hoàng Hậu hoặc Quân Thị thống lĩnh hậu cung chủ trì nhưng Huyền Minh Quốc hiện nay không có Hoàng Hậu hay Quân Thị, chỉ có thể để Đức Phi chưởng quản Tây Khu cùng Hoa Thần chủ quản Đông Khu chủ trì.
Bất quá vì chuyện lần trước Vương Lộ giả mang thai, Lãnh Diệc Hiên tước bỏ quyền lợi của Từ Tuệ, để Thượng Uyển Như cùng Hoa Thần cùng chủ trì việc tế điện lần này.
Thiên Tự Chương tổng cộng tổ chức ba ngày, ngày thứ nhất là tế thiên, từ Hoàng Đế Huyền Minh Quốc đến các phi thị hoàng gia cùng các vị quan viên đại thần đi đến dàn tế tối thượng của Phục Tương Thành hiến tế, mà bá tánh Phục Tương Thành một ngày này cũng sẽ ăn mặc phục sức đỏ đen cùng tế trời xanh, khẩn cầu bình an.
Mà ngày thứ hai là cả nước chức mừng, khai thương tặng lương, chuyện tặng lương này không chỉ dừng lại ở việc triều đình mở quầy phát lương thực cho những người đói khổ mà những đại gia tộc thậm chí là quan viên đại thần đều sẽ tại ngày khai thương này tặng lương thực, cho dù không có lương thực cũng sẽ tặng quần áo để cầu bình an cho gia tộc.
Ngày thứ ba còn lại chính là Thiên Sơn quỳ lạy, Thiên Sơn quỳ lạy này cần thiên tử và thiên hậu, cũng chính là Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu hoặc Quân Thị nhưng bởi vì hậu cung vô chủ cho nên người đi cùng Hoàng Thượng đến Thiên Sơn sẽ do Thái Hậu định đoạt. (Spoil: sắp có biến thế thôi!)
Hà Duyệt từ trong miệng Thải Hà biết được ba ngày này rất nhiều yêu cầu, quy tắc, vẻ mặt cạn lời, người cổ đại này cũng quá phong kiến đi, vốn tưởng rằng quốc gia hư cấu này sẽ không mê tín như vậy, không nghĩ tới.... Tế thiên, nếu tế thiên có thể phù hộ cho gia đình ấm no, mưa thuận gió hòa, vậy quốc gia này cần triều đình làm gì nữa?
Tuy rằng trong lòng Hà Duyệt khinh bỉ chuyện này nhưng ai bảo hắn bây giờ đang ở đây, không muốn nghe cũng khó.
---Ba ngày sau, Thiên Tự Chương ngày thứ nhất---
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Thiên Tự ngày giỗ, ba năm chi kỷ, kim thượng tế thiên, trẫm đích thân đến đàn tế..."
Tôn Đạo Toàn quỳ trên mặt đất tuyên chỉ, Hà Duyệt chính là cái đầu mà hai cái đại, thẳng đến khi Tôn Đạo Toàn nói khẩm thử, Hà Duyệt mới bừng tỉnh cùng những người khác hô: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..."
Theo Lãnh Diệc Hiên đi tế thiên, Hà Duyệt đi theo phía sau Diệp Cốc Dịch tới đàn tế Thiên Đạo của Phục Tương Thành. Bởi vì tế trời chú ý sự thành tâm cho nên bắt đầu đi qua Huyền Vũ Môn đến phố Trường Lăng tất cả đều chuyển sang đi bộ, mà đi bộ lúc này ước chừng đã được một canh giờ.
Hà Duyệt ở hai bên phố Trường Lăng thấy bá tánh quỳ lạy, mỗi người đều ăn mặc phục sức đỏ đen dập đầu, sự trang nghiêm như thế cũng làm Hà Duyệt thu lại được mệt mỏi, nghiêm túc đuổi theo đoàn người đến đàn tế Thiên Đạo.
"Ngươi xem, đây chính là nam thị Hoàng Thượng sủng ái nhất."
"Aizz... ngươi nói là người mặc áo màu trắng hay áo màu đỏ, ta thấy đều là một dạng a!"
"Sao có thể giống nhau, ta nghe nói, Hoàng Thượng rất sủng ái vị nam thị này, không những có phép hắn xuất cung mà còn ban tặng hắn rất nhiều trân phẩm quý hiếm nữa."
"Không, ta nghe nói cũng không phải như vậy, ta nghe nói vị nam thị này vừa mới tiến cung liền phá lệ lên làm Trung Thị, sau đó nhảy được Phi Ninh Vũ trứ danh của Uất Thái Thị mà được tấn phong làm Khanh, trước đó không lâu cũng được tiến phong hiện giờ chính là Quý Khanh a, các ngươi hảo hảo ngẫm lại xem ai vào cung mà được tấn cấp nhanh như vậy chưa."
Mấy người hán tử châu đầu ghé tai bàn luận về chuyện của Hà Duyệt khiến cho một vị hán tử một thân áo đen dài, tóc dài đen như mực phiêu dật, tên hán tử này nhìn về phía đội hình hoàng gia, tìm được đôi mắt hồ ly làm rung động lòng người kia rồi nhìn đến bộ trang phục trắng thuần của Hà Duyệt, tâm động nhẹ kêu: "Duyệt Nhi..." (Trời má ơi, tình cũ!:v)
"Đúng đúng đúng, chính là Duyệt Quý Khanh, công tử này ngươi cũng biết nam thị được Hoàng Thượng sủng ái a!"
Hán tử vẻ mặt lạnh băng, trong mắt hiện lên một tia tức giận nhưng khẩu khí vẫn bình tĩnh hỏi: "Các ngươi nãy giờ nói chính là Lô Châu Hà gia Lân nhi Hà Duyệt?"
"Cái này ta cũng không rõ lắm, vị này gọi là gì chúng ta cũng không biết, chỉ nghe nói Hoàng Thượng thật sủng ái vị nam thị này, mấy ngày trước đây Hoàng Thượng cùng vị này còn xuất cung ra ngoài du ngoạn còn không may gặp phải ác bá đùa giỡn (quen không? =))))), Hoàng Thượng mặt rồng tức giận còn hạ lệnh giết chết vài tên quan viên nữa."
"Nói như vậy tên ác bá nổi tiếng Phục Tương Thành này rớt đài chính là nhờ phúc khí của Duyệt Quý Khanh kia đi?"
"Không sai, không sai, các ngươi ngẫm lại Hoàng Thượng yêu thích người này như thế, nhất định là có chỗ hơn người, hơn nữa Duyệt Quý Khanh còn khiêu ra được Phi Ninh Vũ vang danh thiên hạ a......"
Người xung quanh một mảnh ồ lên, một lão giả sờ sờ chòm râu, cười nói: "Huyền Minh Quốc sắp nghênh đón dân giàu nước mạnh."
"Lão nhân, ý của người là gì?"
Một thanh niên tóc đen vẫn luôn chú ý lắng nghe nhìn chằm chằm lão giả, lão giả từ trên mặt đất đứng lên, nhìn cậu thanh niên cười nói: "Thiên cơ bất khả lộ."
"Uy, lão già này cũng không phải thần tiên, còn nói cái gì mà thiên có không thể tiết lộ, thật là, bất quá Hoàng Thượng vinh sủng vị Duyệt Quý Khanh này như vậy, một khi hoài thai long loại...."
"Con vua, sao có thể, ngươi đừng nói bừa, đây là tội chém đầu."
Lân nhi có thể mang thai việc này hiếm lạ biết bao nhiêu mọi người đều biết, thiên hạ trải qua trăm năm tang thương cũng chưa nghe đến tin tức Lân nhi mang thai hài tử, kia nếu có thể mang thai kia quả là phúc khí, vậy Duyệt Quý Khanh kia cũng chính là thiên thần bảo hộ Huyền Minh Quốc bọn họ.
"Điều này khó nói, nghe nói Duyệt Quý Khanh không những thiện lương mà còn chăm lo cho bá tánh nữa, nghe nói vấn đề Lâm An cùng Mang Thành chính là chủ ý của người, hiện tại Lâm An không những không còn dịch bệnh mà nạn dân cũng được an trí ổn thỏa, bá tánh Mang Thành được ăn cơm nóng, ngươi nói xem, đây không phải là phúc của dân thì chính là cái gì?"
"Có việc này?" Một vị hán tử kinh dị, những người khác nghe thấy lời của lão phụ nhân cũng kinh dị theo, bao gồm cả vị hán tử tóc đen kia.
Một hai năm rồi, lại một lần nữa nghe tin tức của ngươi nhưng giờ ngươi đã là nam thị của Hoàng Đế, Quý Khanh cao quý trong toàn thiên hạ này, Duyệt Nhi, ước hẹn của chúng ta người còn nhớ không........
"Vận mệnh có khi có có khi không có, không nên cưỡng cầu." Lão giả chải vuốt râu cười nhẹ bước qua người thanh niên kia.
Thanh niên nắm chặt tay nhưng cũng không kêu lão giả kia lại, nhìn lão giả đi xa người hầu bên cạnh hắn mới hỏi: "Công tử, chúng ta có cần đi gặp hắn không?"
Người hầu hắn có ý gì người thanh niên đương nhiên hiểu, quay đầu lại nhìn đàn tế phía xa xa, ánh mắt nghiêm túc nói: "Chờ đợi thời cơ."
Duyệt Nhi... vô luận ước hẹn của hai ta ngươi còn nhớ hay không, ta nhất định tìm ngươi....thực hiện.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất