Chương 151: Đàn chín mắt
Một ít nắng chiều đỏ rực cuối cùng nơi chân trời lụi tắt, màn đêm đã buông xuống.
Cố Mang dừng trên nóc phủ Thái Thú.
Nhìn từ vị trí của y chỉ thấy tia lửa chớp lóe phía trên lầu cổng thành, tu sĩ của Trọng Hoa và nước Liệu đang giao đấu quyết liệt ở tường thành cao dốc, pháp chú và pháp chú va nhau tỏa hào quang lóa mắt, nhìn từ xa tưởng như vạn chùm pháo hoa nổ rợp trời, tráng lệ không tả xiết.
Tiếng cháy nổ truyền đến theo gió Đông, tiếng la hét và khóc than xuyên thủng màn khói lửa mịt mù, vang vọng ở bên tai Cố Mang, nhưng y biết hiện giờ trận chiến đó không còn liên quan nhiều đến mình.
Cố Mang cúi đầu nhìn la bàn trong tay, kim chỉ đang chỉa vào gian phòng chính giữa phủ Thái Thú. Gian phòng đó sáng đèn, không ngừng có tiếng đàn du dương mà tinh tế phát ra.
“Xem ra chính là nơi này.”
Đối phó với hàng phòng ngự của nước Liệu có lẽ là chuyện khó nhằn với người khác, nhưng với Cố Mang lại dễ như trở tay. Dù rằng đã mất đi năm năm ký ức ở nước Liệu, song lúc trước quốc sư tôi luyện y đã khắc đầy pháp chú hắc ma lên xương y, dẫu cho có mất sạch trí nhớ, y vẫn dễ dàng thi triển được những loại thuật pháp này.
Chỉ dùng vài chú ngữ hắc ma giản đơn, tu sĩ trong phủ đã ngủ say như chết. Cố Mang nhẹ nhàng nhảy khỏi xà ngang, lúc đáp xuống sân mới phát hiện thủ vệ ở chỗ này không nhiều, hơn nữa hầu như đều là tu sĩ tầm thường tu vi còn thấp kém. Đám người này báo tin thì còn được, chứ đánh thật chắc còn chưa bằng cái móng tay của y.
Cố Mang đặt ngón tay lên cổ của một tu sĩ trong số đó thăm dò, quả nhiên linh lực thấp lè tè.
Ánh mắt của y không khỏi trở nên nghiêm túc.
La bàn chỉ thị, tàn hồn của thú Huyết Ma nằm trong gian phòng này, nước Liệu không mang nó đi ngay, hiển nhiên chỉ vì một nguyên nhân —— Phong ấn của Thẩm Đường vẫn chưa tháo giải hoàn toàn, trước lúc đó, nước Liệu không dám tùy tiện mang nó rời khỏi biên giới thành Đại Trạch.
Nhưng nếu linh phách quan trọng như thế nằm ở đây, tại sao thủ vệ xung quanh lại ít ỏi đến vậy, hơn nữa pháp thuật còn vô cùng thấp kém?
Đang suy tư, Cố Mang chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng ngâm nga trầm thấp của một người đàn ông: “Ngũ niên nhất kiếm xuân thu biến, thập niên nhất kiếm nghịch thương tang. Thử kiếm lăng tuyệt khả đoạn thủy, bình sinh nan đoạn hướng quân tâm.” (Năm năm một đường kiếm mặc xuân thu thay đổi, mười năm một đường kiếm chống lại thế sự đổi dời.Kiếm này mạnh đến mức có thể chẻ được nước, nhưng đời này khó mà ngăn được trái tim hướng về người)
Tùng trúc trong sân đung đưa, trăng thanh gió thổi man mát, đằng xa khói lửa mịt mù, chém giết hét la rầm trời. Mà bên trong phòng chính của phủ Thái Thú này, một chuỗi tiếng đàn dập dờn bất định tựa xơ bông, dằng dặc mà thê lương vô hạn như cát bụi bị gió thổi tung bay. Vách tường ngoài kia máu chảy thành sông, vách tường nơi đây cầm kỳ thi họa, bầu không khí nhất thời quỷ dị đến cực độ.
Gian phòng thiếu thốn thủ vệ, tiếng đàn kéo dài không dứt, chiến sĩ đơn độc đêm tập kích người Liệu, còn có câu hát phảng phất đã nghe được ở đâu.
Cố Mang đột nhiên cảm thấy mọi thứ sao quen thuộc đến lạ, dường như đã gặp cảnh tượng tương tự ở đâu rồi… Ngặt nỗi chiến cục cấp bách, y không có thời gian rảnh rỗi để nghĩ nhiều.
Màu mắt của Cố Mang tối sầm, con ngươi lóe những tia u ám, y lẩm nhẩm: “Ma tâm hướng về ta, đều nghe ta triệu hoán.”
Mặc dù tu sĩ nước Liệu chưa từng bị tôi luyện, song tâm pháp mà bọn chúng tu hành sẽ khiến cho cơ thể của bọn chúng tích trữ một lượng khí tà ma nhất định, mà đám tiểu tu này còn là đối tượng dễ bị thao túng nhất. Vì vậy sau hiệu lệnh của Cố Mang, đám tu sĩ trước đó đã bị y yểm phép nhao nhao mở mắt ra, đồng tử lập lòe sắc xanh sẫm.
“Đi!”
Đám tu sĩ nước Liệu tức khắc nhảy bật dậy, hơn mười người xếp hai hàng trái phải, lao thẳng về phía cửa lớn của gian phòng!!
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cánh cửa bị tông vỡ, giữa gỗ vụn khói mù, Cố Mang nhìn thấy gia đình của Thái thú đã chết treo đầy phòng chẳng khác gì chuông gió.
Mà ở nơi sâu nhất sau đống chuông gió người chết ấy, một gã đàn ông mặc trường bào bạch kim đang ngồi đưa lưng về phía y, dưới ngón tay trắng thon là một chiếc đàn cổ được bọc bởi da người, chín con mắt khảm trên đàn đang xoay như chong chóng.
Cố Mang gần như lập tức cảm giác được một luồng khí lạnh thấu xương lan từ lòng bàn chân lên trên, bất ngờ xâm nhập cả người mình. Y bỗng chốc nhớ ra mình từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự ở nơi nào ——
Ảo cảnh hồi ức của kiếm ma Lý Thanh Thiển!
Lần đó ở nhà Mộ Dung Sở Y, tuy Cố Mang không được trực tiếp xem ảo cảnh, nhưng sau này Mặc Tức đã dùng thuật pháp tái hiện cảnh ngộ của Lý Thanh Thiển cho y xem. Cố Mang biết năm đó vì báo thù cho Hồng Thược, Lý Thanh Thiển đơn độc xông vào đại điện của quốc sư nước Liệu, lúc ấy cũng giống như bây giờ, canh phòng sơ sài lỏng lẻo, một gã đàn ông đánh đàn quay đầu lại, mặt đeo mặt nạ vàng ròng, miệng nhe hàm răng trắng hếu.
Quả thật cứ như ký ức đó tái diễn, chỉ là phủ Quốc Sư đổi thành dinh Thái Thú mà thôi.
Quốc sư nước Liệu ngoảnh đầu qua, ngước gương mặt bị che giấu bởi tấm mặt nạ vàng, nhếch miệng cười một tiếng: “Lâu rồi không gặp, Cố soái.”
Cho dù ký ức về năm năm ở Liệu không toàn vẹn, Cố Mang vẫn không quên kẻ từng bắt mình đến mật thất tróc xương tôi luyện chính là gã.
Thì ra kẻ tự mình canh giữ tàn hồn của thú Huyết Ma…
Chính là quốc sư của nước Liệu.
Khó trách, thân pháp của quốc sư nước Liệu quỷ quyệt khó lường đến cực độ, nếu là gã thì chẳng cần bất cứ hộ vệ nào.
“Có người nói cho ta biết, nói ngươi bị quân chủ Trọng Hoa bắt đi làm thí luyện hắc ma, tâm lực nay đã tan vỡ, tứ chi tổn thương nghiêm trọng.” Quốc sư điềm tĩnh nói: “Bây giờ xem ra, Khương Phất Lê đã chữa trị cho ngươi rất tốt. Hắn quả thật mọc một đôi tay thích lo chuyện bao đồng —— Cuối cùng ngươi vẫn đến.”
Nói đoạn, quốc sư liếc nhìn đám tu sĩ nước Liệu bị Cố Mang điều khiển.
“Chậc chậc chậc, nhìn đi, ngươi thi triển pháp thuật hắc ma thuần thục biết nhường nào. Chỉ tiếc…” Gã thu hồi tầm mắt, quan sát tấm mặt nạ mà Cố Mang đang đeo, cười ngọt ngào: “Nước mẹ của ngươi không chịu chấp nhận ngươi. Về nước lâu vậy rồi, thế mà chỉ khi đeo mặt nạ, ngươi mới xứng phụng sự cho Trọng Hoa của ngươi.”
Cố Mang không muốn đấu võ mồm với gã, y nhanh chóng lia mắt nhìn quanh phòng, lập tức trông thấy con chó nhỏ tỏa hào quang trắng bạc nằm bên cạnh đàn cổ.
Có lẽ do trên người nồng nặc khí hắc ma, Cố Mang gần như cảm nhận ra được ngay —— Con chó thoạt nhìn hết sức bình thường kia chính là mảnh tàn hồn bị phong ấn của thú Huyết Ma!
Màu mắt của Cố Mang tối sầm, y trầm giọng quát: “Tản trận!”
Hơn mười tu sĩ bị điều khiển lập tức tản ra dàn trận, bao vây quốc sư. Cố Mang biết linh lực của bọn chúng thấp kém, vì vậy bèn se đầu ngón tay, hội tụ một xấp bùa tà ma khí đen bay lượn lờ, bắn vào cơ thể của bọn chúng. Đám tu sĩ tức thì phát ra tiếng gào rú, linh lực quanh người chợt tăng vọt, rống to lao về phía quốc sư!
Quốc sư nào phải đèn cạn dầu, gã ôm đàn bay lên, ngón tay lưu loát gảy đàn, vừa đối phó với đám tu sĩ kia vừa nói:
“Tốt xấu gì hai ta cũng xem như người quen cũ đã cộng tác năm năm, cố nhân lâu ngày gặp lại, ngươi chẳng buồn hàn huyên vài câu mà đã muốn đánh ngay.” Dừng một thoáng lại cười ton hót: “Bây giờ Cố soái nóng tính thật, ai nuông chiều ngươi thế?”
“Mắc mớ gì tới ngươi?”
“Chà.” Quốc sư cười càng tươi hơn: “Miệng cũng cứng nhỉ. Mật thám nói ngươi đã khôi phục ký ức, xem ra chẳng sai chút nào. Có điều sau khi về Trọng Hoa, ngươi đã quên sạch những gì mình làm ở nước Liệu, ta cũng bất ngờ lắm luôn đấy. Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước ngươi giúp ta bày mưu tính kế, xuất chinh sát phạt thế nào sao?”
“…”
“Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước có bao nhiêu bách tính Trọng Hoa bỏ mạng dưới tay ngươi, đã quên ngươi thống lĩnh người của nước ta đánh thắng bao nhiêu trận rồi sao?”
Cố Mang nhấc tay, chà xát lưỡi lê Vĩnh Dạ, ngón tay lướt qua đến đâu, lưỡi lê lại xèn xẹt tia lửa và linh lực đến đó. Ánh lê chiếu rọi đôi mắt âm trầm của Cố Mang, Cố Mang lạnh lùng nói: “Ta có nhớ mấy chuyện đó hay không cũng chẳng muốn trả lời cho ngươi biết, chỉ là có một điều ta rất sẵn lòng nói.”
“Điều gì?”
“Dưới tình huống bình thường, tên quốc sư nhà ngươi tuyệt đối sẽ không nói nhảm nhiều như thế.”
Chữ cuối cùng chưa dứt, bóng người đã lao vút về phía quốc sư như báo săn! Chỉ nghe “canh” một tiếng, dây đàn vang gấp rút, đàn chín mắt tức khắc căng ra một lá chắn màu vàng, va mạnh vào lưỡi lê của Cố Mang. Tia lửa thoáng chốc tung tóe, ma khí đồng loạt dâng trào, tròng mắt của đôi bên đều bị cú va chạm quyết liệt này rọi cho sáng lập lòe.
Quả nhiên…
Vừa tấn công một phát, Cố Mang lập tức cảm giác được quốc sư đã mỏi mệt thấy rõ —— Nhằm mau chóng khôi phục tàn hồn của thú Huyết Ma Tịnh Trần, quốc sư đã không ngủ không nghỉ gảy đàn chín mắt suốt hai ngày hai đêm. Tuy gã vẫn hùng mạnh như cũ, song linh lực không còn như mọi ngày, thế nên mới cố tình trì hoãn hòng tích trữ tinh lực.
Cố Mang sao lại để gã được như ý, liên tục tung sát chiêu như gió táp mưa rào về phía gã, đồng thời điều khiển đám tu sĩ phối hợp ở hai bên, trong phủ Thái Thú nhất thời tràn ngập ma khí, gió giật ù ù.
Quốc sư khen ngợi: “Thân thủ tốt.”
Nói đoạn gảy mạnh dây đàn, mắt thấy Cố Mang lại dễ dàng đánh rớt, quốc sư quát lên: “Sương Hàn, tới đây!”
Gã vừa dứt lời, đàn chín mắt lại có một con mắt mở to. Cố Mang chỉ cảm thấy bên chân như có động tĩnh gì khác thường, thế là vội vàng nhảy lên cao. Gần như cùng lúc đó, hơn mười ngọn băng bén ngót trồi lên khỏi mặt đất, đâm thẳng vào nơi vừa rồi Cố Mang đứng, chỉ cần Cố Mang chậm một bước, chỉ sợ đã bị đâm thành cái sàng.
Cố Mang không dám sơ sẩy, toàn thân căng chặt gấp bội, đôi mắt xanh thẳm theo sát mỗi một động tác của quốc sư.
Đàn chín mắt… đàn chín mắt…
Y cố gắng nhớ lại, định nhớ thêm nhiều chi tiết về cây đàn ma quái này. Y từng sống ở nước Liệu và cộng tác với người Liệu năm năm, y nên biết rõ rốt cuộc cây đàn này có năng lực thế nào…
“A…!”
Ngặt nỗi hễ mà vừa nghĩ kỹ, đầu óc lại đau như búa bổ. Âm thanh phát ra từ cây đàn ma quái đó hệt như dao nhọn đâm vào trong đầu y, khiến cả người y thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Đàn chín mắt.
Canh canh! Lại là hai tiếng đàn nặng trịch, quốc sư nắn phím so dây, chỉ thấy ngọn băng bỗng dưng chọc thủng gạch đá lót dưới sàn, đâm xuyên ba gã tu sĩ thân pháp chậm chạp nhất! Máu đen nhất thời văng cao cả thước, bắn lên quần áo của Cố Mang, mùi máu tươi nồng nặc tức tốc kích thích đầu óc của y.
Đàn chín mắt…
Trong đầu óc hỗn loạn thình lình hiện lên vài mảnh vỡ rời rạc ——!
Là trên đại điện ở nước Liệu, quốc sư mỉm cười mân mê đàn cổ bọc da người: “Ma khí này do ta dày công chế tạo đấy, chủ nhân của chín con mắt này đều từng sở hữu năng lực cực xuất chúng, có kẻ biết kết nối với linh hồn của thần thú, có người biết dùng ngọn băng để tấn công… Có cây đàn này bên người cũng như có chín cao thủ đó kề cận bên ta vậy, vượt xa bọn tùy tùng bình thường.”
Đúng rồi.
Cố Mang loáng thoáng nhớ ra, quốc sư nước Liệu quả thật có loại năng lực biến thái đó, gã có thể niêm phong pháp thuật của một người vào con mắt, sau đó khảm lên cây đàn chín mắt này.
“Chín con mắt này, không phải sẽ theo ta vĩnh viễn, nếu ta phát hiện tu sĩ lợi hại hơn, ta sẽ vứt bỏ con mắt vô dụng nhất rồi thay con mới vào.” Quốc sư trong ký ức cười ngạo nghễ: “Lặp đi lặp lại như thế, đàn chín mắt chỉ càng mạnh hơn theo năm tháng, đến khi nó bất khả chiến bại…”
Trong lúc thất thần, lại có vài chục ngọn băng đâm thủng gạch trồi lên, giết chết những tu sĩ cuối cùng, tiếp theo lao đến chỗ Cố Mang.
Cố Mang nhảy lên xà nhà, thở chậm một hơi, ánh mắt lia nhanh qua bên dưới —— Thú Huyết Ma Tịnh Trần vẫn được quốc sư bảo vệ sau kết giới, cứ tranh đấu như vậy khó mà dùng dây thừng trói hồn bắt nó được. Y nhắm mắt lại, nghe tiếng đàn của quốc sư lại đổi sang điệu khác.
Điệu khúc này nghe quái dị khôn tả, tựa lệ quỷ nhảy múa, lại loạn như bầy ma.
Cố Mang rên khẽ một tiếng, chỉ thấy ma khí trong ngực cuồn cuộn trào lên, đều bị tiếng đàn ma quái kia khơi dậy. Lúc bấy giờ, quốc sư nhếch miệng cười nói:
“Cố soái, năm năm trước ta đã nói với ngươi, lúc ngươi gật đầu đồng ý cho ta rót linh lực hắc ma vào cơ thể của ngươi, ngươi chính là một con quái vật người chẳng ra người mà ma chẳng ra ma. Thiên hạ Cửu Châu chỉ có nước Liệu ta mới chứa chấp ngươi thôi.”
Cố Mang quỳ một gối trên xà nhà, chống tay lên cột trụ, nghiến răng thở hổn hển.
“Ngươi cho rằng ta không để lại bao nhiêu thị vệ bên người mình, chỉ là vì ta đủ bản lĩnh sao? Hoàn toàn không phải nhé. Thật ra ta vẫn đang chờ đấy, cho dù có người nói với ta, ngươi đã bị trọng thương, tuyệt đối sẽ không ra tiền tuyến —— Nhưng sự thật chứng minh, bọn chúng quá coi thường y thuật của Khương Phất Lê, cũng coi thường cả lòng dạ của ngươi.”
Nói đoạn, quốc sư ung dung ngồi xuống cạnh Tịnh Trần.
“Ngược lại trực giác nói cho ta biết, ngươi nhất định sẽ đến. Ban nãy lằng nhằng kéo dài thời gian với ngươi không phải vì tích trữ linh lực, mà là để ngươi sử dụng thêm vài chiêu, điều động ma khí trong người ngươi.” Nói đến đây, tiếng đàn dưới tay càng kỳ ảo khó lường, cứ như biến thành một cặp móng guốc hươu vô hình, tróc từng lớp ma khí trong xương của Cố Mang.
Dụ ma rời cũi.
Quốc sư cười âm trầm, nói: “Cố Mang, sự kiên trì của ngươi thật sự quá vô nghĩa, sao không an phận mà sống hả.”
Dứt lời, điệu khúc trở nên cao vút, buộc Cố Mang phải hét to một tiếng, đau đớn co người lại, lăn từ trên xà nhà xuống đất. “Phịch” một tiếng nặng trịch, máu thịt va vào mặt đất phát ra tiếng động khiến người nghe cũng cảm thấy nhức nhối.
Cố Mang thở hồng hộc, mặt mày đã tái mét, ngơ ngác giương mắt nhìn về phía đàn cổ.
“Đừng đàn tiếp nữa…”
Bờ môi run bần bật, trán liên tục ứa mồ hôi lạnh.
“Đừng đàn tiếp nữa… xin ngươi đó… xin ngươi đó ——”
Tiếng van nài cuối cùng vừa dứt, chợt thấy tia sáng lóe lên, Cố Mang bật dậy khỏi mặt đất, thừa dịp quốc sư lơi lỏng xông về phía kết giới.
“Vĩnh Dạ, tôi linh!!!” (luyện hồn?)
Sau tiếng hét của y, Vĩnh Dạ tỏa hào quang sáng lóa, Cố Mang trút hết ma khí vào trong nó, đâm mạnh nó vào lá chắn kết giới của quốc sư.
Vàng đen giao nhau, linh lực rung động.
Linh lực đối chiến chỉ diễn ra trong phút chốc ngắn ngủi, vài giây sau, kết giới do đàn chín mắt dựng lên phát ra tiếng “răng rắc” nguy hiểm, cuối cùng nổ thành đống khói bụi mịt mù!
Cố Mang giơ dây thừng trói hồn buộc bên hông, ánh mắt sắc như dao, tức tốc siết lấy thú Huyết Ma Tịnh Trần co người nằm trong góc.
Quốc sư đột nhiên biến sắc, cho dù cách một tấm mặt nạ cũng thấy được lúc này ánh mắt của gã trông dữ tợn cỡ nào. Gã nghiến răng quát: “Cố Mang ——! Ngươi…”
Ngươi cái gì?
Bị hắc ma giày vò là sự thật, có thể đánh mất lý trí bất cứ lúc nào cũng là thật.
Là bản thân Cố Mang ý chí sắt đá, có thể áp chế cơn đau khiếp người đó, không phải y giả vờ suy yếu để thừa cơ bắt hồn, mà y thật sự đã kháng cự cơn đau để phá vỡ kết giới.
Quốc sư nhất thời không biết nên dùng từ gì để mạt sát Cố Mang.
Gã toan nhào tới giành lại, nhưng Cố Mang nào phải đối thủ dễ đối phó như thế, y đã trói Tịnh Trần cất vào túi Càn Khôn. Y loạng choạng đứng dậy, lau mạnh vệt máu bên khóe môi, đôi mắt sáng rực nhìn quốc sư chòng chọc, gương mặt bị ma khí dằn vặt đến tái nhợt thế mà lại giãn thành nụ cười hung ác mà đắc ý.
“Thiên hạ Cửu Châu có chứa chấp ta không có quan trọng gì đâu, quan trọng là, anh bạn à, trời đất này cũng không chứa chấp ngươi.”
Dứt lời nhảy bật lên, cất tàn hồn của thú Huyết Ma, nhanh chóng rút về phía đại quân của Trọng Hoa.
Còn gì để nói nữa?
Đôi mắt của quốc sư tưởng chừng như tóe lửa, gã gảy đàn một cái, quát: “Phiêu Tuyết, tới đây!”
Con mắt thứ ba của đàn chín mắt đột ngột trợn lớn, quanh người quốc sư nổi gió tuyết mịt mù, gã bước ra khỏi phòng, vừa phất tay là có tiếng sấm nổ, một lá bùa truyền lệnh nện mạnh xuống nền đất.
Chưa đầy một phút, hơn mười tu sĩ hắc ma tinh nhuệ nghe lệnh đuổi tới đây, lũ lượt quỳ xuống: “Quốc sư!”
“Chờ quốc sư sai bảo!”
Quốc sư gằn giọng: “Tàn hồn của Huyết Ma bị họ Cố bắt đi rồi, đang chạy về phía cổng thành chính ở ngoại thành, cứ đuổi theo mùi của thú Huyết Ma tất sẽ tìm được y —— Theo ta đi truy bắt.”
Cố Mang dừng trên nóc phủ Thái Thú.
Nhìn từ vị trí của y chỉ thấy tia lửa chớp lóe phía trên lầu cổng thành, tu sĩ của Trọng Hoa và nước Liệu đang giao đấu quyết liệt ở tường thành cao dốc, pháp chú và pháp chú va nhau tỏa hào quang lóa mắt, nhìn từ xa tưởng như vạn chùm pháo hoa nổ rợp trời, tráng lệ không tả xiết.
Tiếng cháy nổ truyền đến theo gió Đông, tiếng la hét và khóc than xuyên thủng màn khói lửa mịt mù, vang vọng ở bên tai Cố Mang, nhưng y biết hiện giờ trận chiến đó không còn liên quan nhiều đến mình.
Cố Mang cúi đầu nhìn la bàn trong tay, kim chỉ đang chỉa vào gian phòng chính giữa phủ Thái Thú. Gian phòng đó sáng đèn, không ngừng có tiếng đàn du dương mà tinh tế phát ra.
“Xem ra chính là nơi này.”
Đối phó với hàng phòng ngự của nước Liệu có lẽ là chuyện khó nhằn với người khác, nhưng với Cố Mang lại dễ như trở tay. Dù rằng đã mất đi năm năm ký ức ở nước Liệu, song lúc trước quốc sư tôi luyện y đã khắc đầy pháp chú hắc ma lên xương y, dẫu cho có mất sạch trí nhớ, y vẫn dễ dàng thi triển được những loại thuật pháp này.
Chỉ dùng vài chú ngữ hắc ma giản đơn, tu sĩ trong phủ đã ngủ say như chết. Cố Mang nhẹ nhàng nhảy khỏi xà ngang, lúc đáp xuống sân mới phát hiện thủ vệ ở chỗ này không nhiều, hơn nữa hầu như đều là tu sĩ tầm thường tu vi còn thấp kém. Đám người này báo tin thì còn được, chứ đánh thật chắc còn chưa bằng cái móng tay của y.
Cố Mang đặt ngón tay lên cổ của một tu sĩ trong số đó thăm dò, quả nhiên linh lực thấp lè tè.
Ánh mắt của y không khỏi trở nên nghiêm túc.
La bàn chỉ thị, tàn hồn của thú Huyết Ma nằm trong gian phòng này, nước Liệu không mang nó đi ngay, hiển nhiên chỉ vì một nguyên nhân —— Phong ấn của Thẩm Đường vẫn chưa tháo giải hoàn toàn, trước lúc đó, nước Liệu không dám tùy tiện mang nó rời khỏi biên giới thành Đại Trạch.
Nhưng nếu linh phách quan trọng như thế nằm ở đây, tại sao thủ vệ xung quanh lại ít ỏi đến vậy, hơn nữa pháp thuật còn vô cùng thấp kém?
Đang suy tư, Cố Mang chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng ngâm nga trầm thấp của một người đàn ông: “Ngũ niên nhất kiếm xuân thu biến, thập niên nhất kiếm nghịch thương tang. Thử kiếm lăng tuyệt khả đoạn thủy, bình sinh nan đoạn hướng quân tâm.” (Năm năm một đường kiếm mặc xuân thu thay đổi, mười năm một đường kiếm chống lại thế sự đổi dời.Kiếm này mạnh đến mức có thể chẻ được nước, nhưng đời này khó mà ngăn được trái tim hướng về người)
Tùng trúc trong sân đung đưa, trăng thanh gió thổi man mát, đằng xa khói lửa mịt mù, chém giết hét la rầm trời. Mà bên trong phòng chính của phủ Thái Thú này, một chuỗi tiếng đàn dập dờn bất định tựa xơ bông, dằng dặc mà thê lương vô hạn như cát bụi bị gió thổi tung bay. Vách tường ngoài kia máu chảy thành sông, vách tường nơi đây cầm kỳ thi họa, bầu không khí nhất thời quỷ dị đến cực độ.
Gian phòng thiếu thốn thủ vệ, tiếng đàn kéo dài không dứt, chiến sĩ đơn độc đêm tập kích người Liệu, còn có câu hát phảng phất đã nghe được ở đâu.
Cố Mang đột nhiên cảm thấy mọi thứ sao quen thuộc đến lạ, dường như đã gặp cảnh tượng tương tự ở đâu rồi… Ngặt nỗi chiến cục cấp bách, y không có thời gian rảnh rỗi để nghĩ nhiều.
Màu mắt của Cố Mang tối sầm, con ngươi lóe những tia u ám, y lẩm nhẩm: “Ma tâm hướng về ta, đều nghe ta triệu hoán.”
Mặc dù tu sĩ nước Liệu chưa từng bị tôi luyện, song tâm pháp mà bọn chúng tu hành sẽ khiến cho cơ thể của bọn chúng tích trữ một lượng khí tà ma nhất định, mà đám tiểu tu này còn là đối tượng dễ bị thao túng nhất. Vì vậy sau hiệu lệnh của Cố Mang, đám tu sĩ trước đó đã bị y yểm phép nhao nhao mở mắt ra, đồng tử lập lòe sắc xanh sẫm.
“Đi!”
Đám tu sĩ nước Liệu tức khắc nhảy bật dậy, hơn mười người xếp hai hàng trái phải, lao thẳng về phía cửa lớn của gian phòng!!
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cánh cửa bị tông vỡ, giữa gỗ vụn khói mù, Cố Mang nhìn thấy gia đình của Thái thú đã chết treo đầy phòng chẳng khác gì chuông gió.
Mà ở nơi sâu nhất sau đống chuông gió người chết ấy, một gã đàn ông mặc trường bào bạch kim đang ngồi đưa lưng về phía y, dưới ngón tay trắng thon là một chiếc đàn cổ được bọc bởi da người, chín con mắt khảm trên đàn đang xoay như chong chóng.
Cố Mang gần như lập tức cảm giác được một luồng khí lạnh thấu xương lan từ lòng bàn chân lên trên, bất ngờ xâm nhập cả người mình. Y bỗng chốc nhớ ra mình từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự ở nơi nào ——
Ảo cảnh hồi ức của kiếm ma Lý Thanh Thiển!
Lần đó ở nhà Mộ Dung Sở Y, tuy Cố Mang không được trực tiếp xem ảo cảnh, nhưng sau này Mặc Tức đã dùng thuật pháp tái hiện cảnh ngộ của Lý Thanh Thiển cho y xem. Cố Mang biết năm đó vì báo thù cho Hồng Thược, Lý Thanh Thiển đơn độc xông vào đại điện của quốc sư nước Liệu, lúc ấy cũng giống như bây giờ, canh phòng sơ sài lỏng lẻo, một gã đàn ông đánh đàn quay đầu lại, mặt đeo mặt nạ vàng ròng, miệng nhe hàm răng trắng hếu.
Quả thật cứ như ký ức đó tái diễn, chỉ là phủ Quốc Sư đổi thành dinh Thái Thú mà thôi.
Quốc sư nước Liệu ngoảnh đầu qua, ngước gương mặt bị che giấu bởi tấm mặt nạ vàng, nhếch miệng cười một tiếng: “Lâu rồi không gặp, Cố soái.”
Cho dù ký ức về năm năm ở Liệu không toàn vẹn, Cố Mang vẫn không quên kẻ từng bắt mình đến mật thất tróc xương tôi luyện chính là gã.
Thì ra kẻ tự mình canh giữ tàn hồn của thú Huyết Ma…
Chính là quốc sư của nước Liệu.
Khó trách, thân pháp của quốc sư nước Liệu quỷ quyệt khó lường đến cực độ, nếu là gã thì chẳng cần bất cứ hộ vệ nào.
“Có người nói cho ta biết, nói ngươi bị quân chủ Trọng Hoa bắt đi làm thí luyện hắc ma, tâm lực nay đã tan vỡ, tứ chi tổn thương nghiêm trọng.” Quốc sư điềm tĩnh nói: “Bây giờ xem ra, Khương Phất Lê đã chữa trị cho ngươi rất tốt. Hắn quả thật mọc một đôi tay thích lo chuyện bao đồng —— Cuối cùng ngươi vẫn đến.”
Nói đoạn, quốc sư liếc nhìn đám tu sĩ nước Liệu bị Cố Mang điều khiển.
“Chậc chậc chậc, nhìn đi, ngươi thi triển pháp thuật hắc ma thuần thục biết nhường nào. Chỉ tiếc…” Gã thu hồi tầm mắt, quan sát tấm mặt nạ mà Cố Mang đang đeo, cười ngọt ngào: “Nước mẹ của ngươi không chịu chấp nhận ngươi. Về nước lâu vậy rồi, thế mà chỉ khi đeo mặt nạ, ngươi mới xứng phụng sự cho Trọng Hoa của ngươi.”
Cố Mang không muốn đấu võ mồm với gã, y nhanh chóng lia mắt nhìn quanh phòng, lập tức trông thấy con chó nhỏ tỏa hào quang trắng bạc nằm bên cạnh đàn cổ.
Có lẽ do trên người nồng nặc khí hắc ma, Cố Mang gần như cảm nhận ra được ngay —— Con chó thoạt nhìn hết sức bình thường kia chính là mảnh tàn hồn bị phong ấn của thú Huyết Ma!
Màu mắt của Cố Mang tối sầm, y trầm giọng quát: “Tản trận!”
Hơn mười tu sĩ bị điều khiển lập tức tản ra dàn trận, bao vây quốc sư. Cố Mang biết linh lực của bọn chúng thấp kém, vì vậy bèn se đầu ngón tay, hội tụ một xấp bùa tà ma khí đen bay lượn lờ, bắn vào cơ thể của bọn chúng. Đám tu sĩ tức thì phát ra tiếng gào rú, linh lực quanh người chợt tăng vọt, rống to lao về phía quốc sư!
Quốc sư nào phải đèn cạn dầu, gã ôm đàn bay lên, ngón tay lưu loát gảy đàn, vừa đối phó với đám tu sĩ kia vừa nói:
“Tốt xấu gì hai ta cũng xem như người quen cũ đã cộng tác năm năm, cố nhân lâu ngày gặp lại, ngươi chẳng buồn hàn huyên vài câu mà đã muốn đánh ngay.” Dừng một thoáng lại cười ton hót: “Bây giờ Cố soái nóng tính thật, ai nuông chiều ngươi thế?”
“Mắc mớ gì tới ngươi?”
“Chà.” Quốc sư cười càng tươi hơn: “Miệng cũng cứng nhỉ. Mật thám nói ngươi đã khôi phục ký ức, xem ra chẳng sai chút nào. Có điều sau khi về Trọng Hoa, ngươi đã quên sạch những gì mình làm ở nước Liệu, ta cũng bất ngờ lắm luôn đấy. Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước ngươi giúp ta bày mưu tính kế, xuất chinh sát phạt thế nào sao?”
“…”
“Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước có bao nhiêu bách tính Trọng Hoa bỏ mạng dưới tay ngươi, đã quên ngươi thống lĩnh người của nước ta đánh thắng bao nhiêu trận rồi sao?”
Cố Mang nhấc tay, chà xát lưỡi lê Vĩnh Dạ, ngón tay lướt qua đến đâu, lưỡi lê lại xèn xẹt tia lửa và linh lực đến đó. Ánh lê chiếu rọi đôi mắt âm trầm của Cố Mang, Cố Mang lạnh lùng nói: “Ta có nhớ mấy chuyện đó hay không cũng chẳng muốn trả lời cho ngươi biết, chỉ là có một điều ta rất sẵn lòng nói.”
“Điều gì?”
“Dưới tình huống bình thường, tên quốc sư nhà ngươi tuyệt đối sẽ không nói nhảm nhiều như thế.”
Chữ cuối cùng chưa dứt, bóng người đã lao vút về phía quốc sư như báo săn! Chỉ nghe “canh” một tiếng, dây đàn vang gấp rút, đàn chín mắt tức khắc căng ra một lá chắn màu vàng, va mạnh vào lưỡi lê của Cố Mang. Tia lửa thoáng chốc tung tóe, ma khí đồng loạt dâng trào, tròng mắt của đôi bên đều bị cú va chạm quyết liệt này rọi cho sáng lập lòe.
Quả nhiên…
Vừa tấn công một phát, Cố Mang lập tức cảm giác được quốc sư đã mỏi mệt thấy rõ —— Nhằm mau chóng khôi phục tàn hồn của thú Huyết Ma Tịnh Trần, quốc sư đã không ngủ không nghỉ gảy đàn chín mắt suốt hai ngày hai đêm. Tuy gã vẫn hùng mạnh như cũ, song linh lực không còn như mọi ngày, thế nên mới cố tình trì hoãn hòng tích trữ tinh lực.
Cố Mang sao lại để gã được như ý, liên tục tung sát chiêu như gió táp mưa rào về phía gã, đồng thời điều khiển đám tu sĩ phối hợp ở hai bên, trong phủ Thái Thú nhất thời tràn ngập ma khí, gió giật ù ù.
Quốc sư khen ngợi: “Thân thủ tốt.”
Nói đoạn gảy mạnh dây đàn, mắt thấy Cố Mang lại dễ dàng đánh rớt, quốc sư quát lên: “Sương Hàn, tới đây!”
Gã vừa dứt lời, đàn chín mắt lại có một con mắt mở to. Cố Mang chỉ cảm thấy bên chân như có động tĩnh gì khác thường, thế là vội vàng nhảy lên cao. Gần như cùng lúc đó, hơn mười ngọn băng bén ngót trồi lên khỏi mặt đất, đâm thẳng vào nơi vừa rồi Cố Mang đứng, chỉ cần Cố Mang chậm một bước, chỉ sợ đã bị đâm thành cái sàng.
Cố Mang không dám sơ sẩy, toàn thân căng chặt gấp bội, đôi mắt xanh thẳm theo sát mỗi một động tác của quốc sư.
Đàn chín mắt… đàn chín mắt…
Y cố gắng nhớ lại, định nhớ thêm nhiều chi tiết về cây đàn ma quái này. Y từng sống ở nước Liệu và cộng tác với người Liệu năm năm, y nên biết rõ rốt cuộc cây đàn này có năng lực thế nào…
“A…!”
Ngặt nỗi hễ mà vừa nghĩ kỹ, đầu óc lại đau như búa bổ. Âm thanh phát ra từ cây đàn ma quái đó hệt như dao nhọn đâm vào trong đầu y, khiến cả người y thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Đàn chín mắt.
Canh canh! Lại là hai tiếng đàn nặng trịch, quốc sư nắn phím so dây, chỉ thấy ngọn băng bỗng dưng chọc thủng gạch đá lót dưới sàn, đâm xuyên ba gã tu sĩ thân pháp chậm chạp nhất! Máu đen nhất thời văng cao cả thước, bắn lên quần áo của Cố Mang, mùi máu tươi nồng nặc tức tốc kích thích đầu óc của y.
Đàn chín mắt…
Trong đầu óc hỗn loạn thình lình hiện lên vài mảnh vỡ rời rạc ——!
Là trên đại điện ở nước Liệu, quốc sư mỉm cười mân mê đàn cổ bọc da người: “Ma khí này do ta dày công chế tạo đấy, chủ nhân của chín con mắt này đều từng sở hữu năng lực cực xuất chúng, có kẻ biết kết nối với linh hồn của thần thú, có người biết dùng ngọn băng để tấn công… Có cây đàn này bên người cũng như có chín cao thủ đó kề cận bên ta vậy, vượt xa bọn tùy tùng bình thường.”
Đúng rồi.
Cố Mang loáng thoáng nhớ ra, quốc sư nước Liệu quả thật có loại năng lực biến thái đó, gã có thể niêm phong pháp thuật của một người vào con mắt, sau đó khảm lên cây đàn chín mắt này.
“Chín con mắt này, không phải sẽ theo ta vĩnh viễn, nếu ta phát hiện tu sĩ lợi hại hơn, ta sẽ vứt bỏ con mắt vô dụng nhất rồi thay con mới vào.” Quốc sư trong ký ức cười ngạo nghễ: “Lặp đi lặp lại như thế, đàn chín mắt chỉ càng mạnh hơn theo năm tháng, đến khi nó bất khả chiến bại…”
Trong lúc thất thần, lại có vài chục ngọn băng đâm thủng gạch trồi lên, giết chết những tu sĩ cuối cùng, tiếp theo lao đến chỗ Cố Mang.
Cố Mang nhảy lên xà nhà, thở chậm một hơi, ánh mắt lia nhanh qua bên dưới —— Thú Huyết Ma Tịnh Trần vẫn được quốc sư bảo vệ sau kết giới, cứ tranh đấu như vậy khó mà dùng dây thừng trói hồn bắt nó được. Y nhắm mắt lại, nghe tiếng đàn của quốc sư lại đổi sang điệu khác.
Điệu khúc này nghe quái dị khôn tả, tựa lệ quỷ nhảy múa, lại loạn như bầy ma.
Cố Mang rên khẽ một tiếng, chỉ thấy ma khí trong ngực cuồn cuộn trào lên, đều bị tiếng đàn ma quái kia khơi dậy. Lúc bấy giờ, quốc sư nhếch miệng cười nói:
“Cố soái, năm năm trước ta đã nói với ngươi, lúc ngươi gật đầu đồng ý cho ta rót linh lực hắc ma vào cơ thể của ngươi, ngươi chính là một con quái vật người chẳng ra người mà ma chẳng ra ma. Thiên hạ Cửu Châu chỉ có nước Liệu ta mới chứa chấp ngươi thôi.”
Cố Mang quỳ một gối trên xà nhà, chống tay lên cột trụ, nghiến răng thở hổn hển.
“Ngươi cho rằng ta không để lại bao nhiêu thị vệ bên người mình, chỉ là vì ta đủ bản lĩnh sao? Hoàn toàn không phải nhé. Thật ra ta vẫn đang chờ đấy, cho dù có người nói với ta, ngươi đã bị trọng thương, tuyệt đối sẽ không ra tiền tuyến —— Nhưng sự thật chứng minh, bọn chúng quá coi thường y thuật của Khương Phất Lê, cũng coi thường cả lòng dạ của ngươi.”
Nói đoạn, quốc sư ung dung ngồi xuống cạnh Tịnh Trần.
“Ngược lại trực giác nói cho ta biết, ngươi nhất định sẽ đến. Ban nãy lằng nhằng kéo dài thời gian với ngươi không phải vì tích trữ linh lực, mà là để ngươi sử dụng thêm vài chiêu, điều động ma khí trong người ngươi.” Nói đến đây, tiếng đàn dưới tay càng kỳ ảo khó lường, cứ như biến thành một cặp móng guốc hươu vô hình, tróc từng lớp ma khí trong xương của Cố Mang.
Dụ ma rời cũi.
Quốc sư cười âm trầm, nói: “Cố Mang, sự kiên trì của ngươi thật sự quá vô nghĩa, sao không an phận mà sống hả.”
Dứt lời, điệu khúc trở nên cao vút, buộc Cố Mang phải hét to một tiếng, đau đớn co người lại, lăn từ trên xà nhà xuống đất. “Phịch” một tiếng nặng trịch, máu thịt va vào mặt đất phát ra tiếng động khiến người nghe cũng cảm thấy nhức nhối.
Cố Mang thở hồng hộc, mặt mày đã tái mét, ngơ ngác giương mắt nhìn về phía đàn cổ.
“Đừng đàn tiếp nữa…”
Bờ môi run bần bật, trán liên tục ứa mồ hôi lạnh.
“Đừng đàn tiếp nữa… xin ngươi đó… xin ngươi đó ——”
Tiếng van nài cuối cùng vừa dứt, chợt thấy tia sáng lóe lên, Cố Mang bật dậy khỏi mặt đất, thừa dịp quốc sư lơi lỏng xông về phía kết giới.
“Vĩnh Dạ, tôi linh!!!” (luyện hồn?)
Sau tiếng hét của y, Vĩnh Dạ tỏa hào quang sáng lóa, Cố Mang trút hết ma khí vào trong nó, đâm mạnh nó vào lá chắn kết giới của quốc sư.
Vàng đen giao nhau, linh lực rung động.
Linh lực đối chiến chỉ diễn ra trong phút chốc ngắn ngủi, vài giây sau, kết giới do đàn chín mắt dựng lên phát ra tiếng “răng rắc” nguy hiểm, cuối cùng nổ thành đống khói bụi mịt mù!
Cố Mang giơ dây thừng trói hồn buộc bên hông, ánh mắt sắc như dao, tức tốc siết lấy thú Huyết Ma Tịnh Trần co người nằm trong góc.
Quốc sư đột nhiên biến sắc, cho dù cách một tấm mặt nạ cũng thấy được lúc này ánh mắt của gã trông dữ tợn cỡ nào. Gã nghiến răng quát: “Cố Mang ——! Ngươi…”
Ngươi cái gì?
Bị hắc ma giày vò là sự thật, có thể đánh mất lý trí bất cứ lúc nào cũng là thật.
Là bản thân Cố Mang ý chí sắt đá, có thể áp chế cơn đau khiếp người đó, không phải y giả vờ suy yếu để thừa cơ bắt hồn, mà y thật sự đã kháng cự cơn đau để phá vỡ kết giới.
Quốc sư nhất thời không biết nên dùng từ gì để mạt sát Cố Mang.
Gã toan nhào tới giành lại, nhưng Cố Mang nào phải đối thủ dễ đối phó như thế, y đã trói Tịnh Trần cất vào túi Càn Khôn. Y loạng choạng đứng dậy, lau mạnh vệt máu bên khóe môi, đôi mắt sáng rực nhìn quốc sư chòng chọc, gương mặt bị ma khí dằn vặt đến tái nhợt thế mà lại giãn thành nụ cười hung ác mà đắc ý.
“Thiên hạ Cửu Châu có chứa chấp ta không có quan trọng gì đâu, quan trọng là, anh bạn à, trời đất này cũng không chứa chấp ngươi.”
Dứt lời nhảy bật lên, cất tàn hồn của thú Huyết Ma, nhanh chóng rút về phía đại quân của Trọng Hoa.
Còn gì để nói nữa?
Đôi mắt của quốc sư tưởng chừng như tóe lửa, gã gảy đàn một cái, quát: “Phiêu Tuyết, tới đây!”
Con mắt thứ ba của đàn chín mắt đột ngột trợn lớn, quanh người quốc sư nổi gió tuyết mịt mù, gã bước ra khỏi phòng, vừa phất tay là có tiếng sấm nổ, một lá bùa truyền lệnh nện mạnh xuống nền đất.
Chưa đầy một phút, hơn mười tu sĩ hắc ma tinh nhuệ nghe lệnh đuổi tới đây, lũ lượt quỳ xuống: “Quốc sư!”
“Chờ quốc sư sai bảo!”
Quốc sư gằn giọng: “Tàn hồn của Huyết Ma bị họ Cố bắt đi rồi, đang chạy về phía cổng thành chính ở ngoại thành, cứ đuổi theo mùi của thú Huyết Ma tất sẽ tìm được y —— Theo ta đi truy bắt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất