Vết Nhơ

Chương 183: Điên rồ

Trước Sau
Mộ Dung Liên nghe vậy cũng chẳng hề để tâm, trái lại còn cười giễu cợt: “Nếu Quân thượng thật sự có bản lĩnh đó, tội gì phải đến thành Đại Trạch giành lại một mảnh tàn hồn của thú Huyết Ma?”

“Huống chi nước Liệu đã nuôi luyện một con thú Huyết Ma mới, chỉ thiếu một mảnh hồn và nguồn gốc năng lượng thôi. Nếu lúc này Quân thượng nghĩ cách mở hộp linh hồn, chẳng những bản thân không chiếm được cái gì, mà chỉ khiến cho năng lượng của con ma thú bên nước Liệu tăng vọt, dục hỏa trùng sinh.”

Dừng một lát, Mộ Dung Liên nói: “May hỉ phục cho người, chắc ngươi không ngốc thế đâu nhỉ.”

“Vậy phải xem cô may hỉ phục cho ai rồi.” Ánh mắt hệt như hai hồ nước tẩm kịch độc, Mộ Dung Thần hung tợn nói: “Mộ Dung Liên, ngươi hiểu ta mà, so với kẻ thù bên ngoài, xưa nay ta hận đạo tặc trong nhà hơn.”

Sắc mặt của Mộ Dung Liên khẽ dao động —— Đúng thế, Quân thượng của bọn họ, từ nhỏ đã sống dưới bóng râm của chỉ trích, luôn luôn cảnh giác với người bên cạnh, trên răng nanh nhuốm nhiều máu của anh em chiến hữu nhất, thậm chí còn điên rồ đến mức muốn dùng hắc ma chú để khống chế quần thần, bắt người người cúi đầu nghe lệnh hắn.

Nhưng lúc trước Mộ Dung Liên không nghĩ rằng Quân thượng có thể bất chấp an nguy của Trọng Hoa. Bởi lẽ da không còn nữa thì lông mọc nơi nào? Song giờ phút này nhìn sắc mặt của Mộ Dung Thần, rõ ràng thù hận đã áp đảo lý trí, rặt vẻ muốn cá chết lưới rách, Mộ Dung Liên cũng không khỏi kinh sợ.

Dù vậy ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường, lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”

“Câu này cô nên hỏi ngươi mới phải.” Mộ Dung Thần phẫn hận nói: “Ngươi che giấu dã tâm nhiều năm như thế, còn không phải vì trận biến loạn hôm nay, để ngươi có thể ngư ông đắc lợi.” Nói đoạn phất mạnh tay áo chỉ về phía vương tọa: “Thay thế vị trí của cô, trở thành quân chủ Trọng Hoa?”

Mộ Dung Liên thờ ơ đáp: “Ta thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Ta cảm thấy vị trí của ngươi quá ngu xuẩn, cứ như cái miếu thờ vậy, mà ta chẳng muốn làm tượng đất chút nào.”

Mộ Dung Thần lại nói: “Ai tin được ngươi.”

Dứt lời, hắn thình lình nâng tay, quát lớn: “Phong ấn, mở trận ——!”

Theo tiếng quát của hắn, ngoài đại điện bỗng dưng phát ra tiếng “ầm ầm”. Quần thần hoảng sợ ngoái nhìn, xuyên qua vách tường đổ nát và cửa sổ mở toang, có thể nhìn thấy kiến trúc cao nhất trong vương cung Trọng Hoa —— Đài Hoàng Kim. Nơi đó đang tỏa ánh hào quang chói lọi, một trận pháp phong ấn to khổng lồ lơ lửng trên đỉnh đài, hiện hình sao năm cánh, đang liên tục xoay tròn và nổi lửa hừng hực.



Đại khái trông thế này…

Chỉ trong chớp mắt, gió mây nổi khắp, khí thế rầm rộ. Cỏ cây xung quanh đài Hoàng Kim bị gió lốc thổi cho bật gốc đổ rạp, đài cao đại diện cho vinh quang vô hạn của thần tử Trọng Hoa, chốn thăm hỏi hiền tài mà trên dưới Đế đô đều có thể nhìn thấy, giờ đây bị bao phủ bởi cát đá đầy trời và khói bụi nghìn nghịt. Theo hào quang ngày một chói sáng, phong ấn dần rộng mở, một chiếc hộp chỉ to cỡ lòng bàn tay nhưng lại tỏa ánh sáng chói mắt bay lên từ khe núi, lơ lửng trên trời cao.

Mộng Trạch lẩm bẩm: “Đây chính là… chiếc hộp linh hồn mà năm đó Cố soái đúc từ một mảnh hồn phách của chính mình…”

Nàng ta vừa nói xong câu đó, chợt nghe phía sau vang lên tiếng kêu rên, tiếp theo là tiếng quỳ phịch xuống đất. Mộng Trạch quay đầu lại, phát hiện Cố Mang đã ngã xuống đất, miệng hộc máu tươi.

Mặc Tức vội vàng đỡ lấy y, lo lắng hỏi: “Huynh sao thế?”

“Ta…” Cố Mang như muốn nói gì đó, nhưng vừa ngước mắt nhìn chiếc hộp linh hồn trên không trung ngoài xa, y lại phun ra một búng máu, không còn sức nói gì nữa, bất tỉnh trong ngực của Mặc Tức.

“Cố Mang!”

Mộng Trạch là dược tu, nàng nói: “Cố soái bị ảnh hưởng bởi hộp linh hồn đã giải trừ phong ấn, chiếc hộp này là một phách trong hai phách mà y khuyết thiếu, y nhất thời không chịu nổi hồn lực của nó thôi, không có gì đáng ngại.”

Dừng một thoáng, nàng lại mở to mắt nói: “A! Nếu có thể giành lại chiếc hộp linh hồn đó, tôi luyện vào cơ thể của y, vậy thì hồn phách của y ít nhiều cũng sẽ khôi phục phần nào ——”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe Quân thượng gằn giọng: “Muội đừng có hòng.”

Mộ Dung Liên quát lớn: “Mộ Dung Thần. Ta không có ý định đoạt vị trí của ngươi, tốt nhất ngươi cũng tỉnh táo lại cho ta, đừng làm chuyện gì điên rồ nữa!”

Mộ Dung Thần hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là ngươi không cần đoạt vị, nhưng nếu cô cho rằng sau hôm nay mình còn có thể ngồi yên trên vị trí quân chủ, chỉ e cô sống nhiều năm như vậy uổng phí rồi.”



“…”

“Từ xưa đến nay quân vương bị giam cầm sẽ có kết cục gì, tất nhiên cô rõ hơn ai hết. Thay vì nhìn ngươi đạp lên vai cô đăng đỉnh nhân sinh, chi bằng cô tự hủy hết mọi thứ vậy.”

Mộ Dung Liên giận dữ mắng: “Mộ Dung Thần! Trọng Hoa là nước mẹ, ngươi dám vì tư lợi của riêng mình mà không ngại để cho nước Liệu lòng lang dạ sói chiếm được chiến lực của thú Huyết Ma sao? Mẹ kiếp ngươi thừa biết một khi thú Huyết Ma giáng thế lần nữa sẽ có hậu quả gì! Một mình ngươi ngã ngựa mà lại muốn cả Trọng Hoa thậm chí là Cửu Châu chôn chung với ngươi sao?!”

Nào ngờ Mộ Dung Thần lại mỉm cười âm hiểm: “Sao lại không được.”

“…!”

Phẫn nộ trào dâng như sóng triều. Cho dù ở đây có nhiều người trước giờ chỉ ngồi không ăn bám, chỉ vạ vật qua ngày, nghe được những lời bội bạc đến mức này của Quân thượng, bọn họ cũng không khỏi sôi máu, tiếng trách móc chửi mắng nhất thời vang không ngớt bên tai.

“Mộ Dung Thần! Ngươi là đồ mặt người dạ thú!”

“Ngươi còn dám nói người khác ích kỷ, đời này kẻ điên rồ ích kỷ máu lạnh nhất chỉ e là ngươi đấy!”

“Bội tình bạc nghĩa! Ám hại trung lương!”

“Ngươi không làm vua được thì phải dẫn sói vào nhà, hại toàn bộ Cửu Châu sinh linh đồ thán sao?!”

Mộ Dung Thần đột nhiên phá lên cười: “Ha ha ha —— Đúng là như vậy chứ còn gì nữa?! Toàn bộ Cửu Châu, toàn bộ Trọng Hoa, nếu ta không làm vua, nếu ta không xưng đế, thì mắc mớ gì đến ta?!”

“Ngươi ——!”

“Lúc ta ở Đông Cung (2), tiền đồ còn chưa rõ, lúc ta bị phụ vương nhăm nhe phế truất, địa vị lung lay, trong những năm ta chưa lên ngôi vua, thậm chí sau khi ta đăng cơ, có ai thật lòng thật dạ đứng bên cạnh ta, suy nghĩ cho ta, mưu tính cho ta, có tình với ta, lo lắng cho ta chưa?!! Trước giờ các ngươi chỉ xem ta là đối thủ giành ngôi, là Thái tử, là Quân thượng, có ai xem ta là Mộ Dung Thần chưa? Có ai quan tâm ta nghĩ thế nào chưa?!”

(2) Đông Cung: Nơi ở của Thái tử.

“Ngay cả cha ta, vừa nghe ta mắc bệnh đã muốn phế vị trí Thái tử của ta, ông ấy có bao giờ nghĩ rằng một Thái tử bị phế truất, sau khi ông ấy qua đời sẽ gặp hậu quả gì không!”

Mộ Dung Liên chợt nói: “Ngươi cho rằng ông ấy chưa từng nghĩ đến sao? Ông ấy từng bí mật gọi ta đến trước giường bệnh, nói cho ta biết, nếu lập ta làm Thái tử, ta nhất định phải đối xử với ngươi thật tốt. Bởi vì chứng Hàn Triệt của ngươi đúng là do ông ấy mà ra, ông ấy hổ thẹn với lòng!”

Mộ Dung Thần hơi sửng sốt, tròng mắt hằn đầy tơ máu hung hãn trừng to.

Sau đó tức giận rống lên: “Ông ấy làm bộ làm tịch thôi! Ngay cả việc ta mắc chứng Hàn Triệt ông ấy cũng nói cho ngươi biết, vậy thì ông ấy hối hận cái gì? Hổ thẹn cái gì?!” Dứt lời phất mạnh tay áo: “Ta đứng trên thế gian, trước giờ chỉ có vương vị này chèo chống, thiên hạ Cửu Châu chúng sinh Trọng Hoa, chỉ liên quan đến ‘Quân thượng’, không liên quan đến ‘Mộ Dung Thần’!”

“Nếu ta làm vua, tất nhiên sẽ suy tính cho Trọng Hoa. Nhưng hôm nay các ngươi bức vua thoái vị, xem ta là nô, ta chỉ còn là Mộ Dung Thần, mà Mộ Dung Thần chẳng hề nợ ai trên cõi đời này bất cứ tình nghĩa nào!” Hắn âm hiểm nheo mắt, câu chữ bị nghiền nát giữa răng môi: “Ngươi nói đúng lắm, ta vì sự thống khoái của mình. Thà rằng cá chết lưới rách, hại người không lợi mình, cõng rắn cắn gà nhà, tiếp tay cho nước Liệu —— Ta cũng tuyệt đối không để các ngươi sống yên đâu!”

“Mộ Dung Thần, ngươi thật sự điên rồi!”

Mộ Dung Thần cười lạnh: “Ngươi nhìn cho rõ đi, đời này cô có chết cũng chỉ làm quân vương, quyết không làm tù nô!”

Nói xong câu đó, hắn khép hai tay đặt trước ngực, tay áo tức khắc bay phần phật.

Mộ Dung Thần kết ấn mười ngón, nhướn mày quát: “Phi Hoàng, giải phong ấn!!!”

Chỉ nghe một tiếng chim phượng kêu to như đến từ lòng đất, quanh người Mộ Dung Thần nổi ánh lửa rừng rực. Hắn tung người nhảy qua lỗ thủng của nóc điện, phóng lên trên không trung, ngọn lửa kia quấn quanh người hắn, hệt như lúc Cố Mang bùng phát ma khí giải phóng máu sói yêu, toàn thân Mộ Dung Thần phủ đầy ánh sáng của phượng hoàng, linh lực sôi sùng sục.

Mộng Trạch kinh ngạc nói: “Tại sao… tại sao trong cơ thể của huynh ấy cũng có khí tức của ma thú?”

Mặc Tức lắc đầu: “Hắn bùng phát khí tức của tiên thú.”



“Đó là cái gì?”

“Lão Quân thượng từng muốn nuôi luyện tiên thú, linh lực của con tiên thú đó mất khống chế, thông qua lão Quân thượng xâm nhiễm lên người hắn, khiến hắn có được loại năng lượng này.”

Dứt lời, Mặc Tức kết ấn ra lệnh: “Thôn Thiên, ngăn hắn lại!”

Linh thể của Thôn Thiên phát ra tiếng gào rống trên màn trời, nhấc đuôi lao về phía Mộ Dung Thần. Mộ Dung Thần cũng không phải đèn cạn dầu, hắn chất chứa thù hận, một lòng muốn tiêu diệt tất cả để không phải rơi vào cảnh tù nô, hắn quát về phía tàn hồn Tịnh Trần còn đang lượn lờ trên trời đêm: “Xông lên chiến đấu!”

Tịnh Trần nghe lệnh, vẫy cánh lao tới tấn công Thôn Thiên.

Hai con thú khổng lồ giao đấu trên không trung, tiếng gầm rống như sắp xuyên thủng tim phổi của loài người, sao giăng đầy trời đã tối sầm, tia lửa văng ra lúc chúng nó chém giết còn sáng hơn ban ngày, linh lực bùng phát khi cả hai va chạm trông cứ như pháo hoa, nổ “ầm ầm” rồi vỡ thành ngàn mảnh dưới vòm trời mênh mang.

Nhưng lần này không ai tránh né nữa, có lẽ vì phẫn nộ, có lẽ vì tỉnh ngộ, hoặc có lẽ vì không còn lựa chọn nào khác, đám tu sĩ trong đại điện bất luận linh lực thấp kém cỡ nào, mọi ngày tham sống sợ chết ra sao, lúc này đều đang tự thi triển pháp thuật, nhảy ra khỏi điện Kim Loan. Nhờ có Thôn Thiên giao đấu với Tịnh Trần, bọn họ kẻ thì rống giận đuổi theo Mộ Dung Thần về phía đài Hoàng Kim, kẻ thì đi bày bố tất cả binh lực của Trọng Hoa, đánh thức tòa thành này khỏi giấc ngủ say.

Trường Phong quân vẫn còn đang giận run người, ông ta phát hàng loạt lệnh truyền âm, lan truyền chân tướng khắp mọi ngóc ngách nẻo đường ở Trọng Hoa.

Một tiểu công tử trước đây ăn không ngồi rồi trong Quân Cơ Thự vừa mất cha trong trận chiến ban nãy, lúc này mặt mũi còn lấm lem nước mắt, dặn dò cấm quân đi truyền tin: “Điều động tất cả tu sĩ có thể điều được trong tay chúng ta, bảo vệ nước nhà bảo vệ lấy mình!”

Trưởng lão đài Thần Nông là tay sai của Quân thượng, thấy tình thế không ổn, lão định lén lút chuồn êm, nào ngờ lại bị một con dao găm chống ngay eo. Lão quay đầu lại, đối diện với ánh mắt rét lạnh của Chu Hạc.

Trưởng lão kia vội nói: “Chu huynh, là, là ta nè, huynh cũng biết mà, hai ta đều bị Quân thượng ép buộc, ta giúp Quân thượng hại Vọng Thư quân, huynh, huynh giúp Quân thượng luyện thú Huyết Ma.”

Chu Hạc siết cổ lão ta, thì thầm bên tai lão: “Ta vốn dĩ không có toàn tâm toàn ý luyện hóa Tịnh Trần, nếu không ngươi cho rằng nó là hồn phách của thú Huyết Ma mà chỉ có bấy nhiêu uy lực thôi sao? Ta căn bản không phải là người của Quân thượng.”

“Chu huynh…”

Tiếc rằng có nói thêm gì cũng vô dụng, Chu Hạc đã đâm “phập” một nhát, dao găm thọc vào phổi đối phương.

Máu nhuộm năm ngón.

Chu Hạc liếm liếm môi, híp mắt hưởng thụ mùi máu tanh giây lát, sau đó thình lình rút dao ra. Trưởng lão đài Thần Nông giãy giụa chao đảo vài cái, hai mắt trợn lớn, ngã phịch xuống đất. Chu Hạc lại nhấc Liệp Ưng lên, lè lưỡi liếm mũi dao…

Chiến cục đột ngột bùng phát, ánh lửa của pháp thuật như dung nham phun trào, nhanh chóng lan từ vương cung ra cả nước Trọng Hoa.

Mặc Tức tìm được Mộ Dung Liên giữa dòng người hỗn loạn, giao Cố Mang đã hôn mê cho gã: “Trông chừng huynh ấy cẩn thận, ta đi ngăn cản Mộ Dung Thần.”

Mộ Dung Liên làm bộ ghét bỏ nhìn Cố Mang, tặc lưỡi nói: “Ta chẳng muốn quan tâm y sống chết sao hết, thân là người nhà Mộ Dung mà lại lăn lộn đến thảm hại thế này.”

Miệng thì nói vậy chứ vẫn đỡ lấy Cố Mang.

Mộng Trạch đứng bên cạnh ngước nhìn Mộ Dung Thần đang chiến đấu với vài vị nguyên lão quý tộc, sau khi giải phong ấn, sức mạnh của Mộ Dung Thần tăng vọt, nhiều người như thế vây công hắn mà cũng chỉ làm hắn bị vướng chân một chút, chỉ thấy ảo ảnh phượng hoàng của Mộ Dung Thần quất một cái, những tu sĩ gần hắn nhất lũ lượt nôn máu ngã xuống từ không trung. Thấy vậy, Mộng Trạch lo lắng nói: “Chỉ sợ không đuổi kịp huynh ấy, huynh ấy sẽ đến đài Hoàng Kim đồng quy vu tận, dùng tính mạng cố hủy hộp linh hồn…”

Mặc Tức cũng biết thời gian cấp bách, không nói thêm gì với bọn họ, triệu hồi Suất Nhiên nhảy lên xà nhà, tức tốc đuổi theo Mộ Dung Thần.

Hết chương 182

Stormi: Thằng vua chắc cũng phần vì nó cô đơn quá nên nó mới điên khùng tới vậy… nếu có ai thật sự quan tâm lo lắng cho nó như lời nó nói chắc nó cũng không rồ đến vậy đâu… đúng là mấy đứa điên khùng toàn thiếu sự quan tâm.

Nếu phải phân tích tâm lý của Mộ Dung Thần thì hẳn là: Ngày xưa vị trí Thái tử đã bấp bênh, sợ bị phế truất thì khó mà sống nổi, bởi vậy mới sinh ra ám ảnh với quyền lực, cảm thấy mình phải có quyền lực mới an toàn, ngặt nỗi có quyền lực rồi mà vẫn bị đám quan lại chống đối, thế nên mới đâm ra muốn khống chế tất cả mọi người, nghe tao thì sống cãi tao thì chết. Đọc tới đoạn thằng vua bảo không ai có tình với nó không ai lo lắng cho nó cũng thấy hơi buồn cho nó, chị Mộng cũng kỳ thiệt, chị kè kè bên anh chị suốt mà chị để anh chị thiếu thốn tình cảm đến mức khùng như vậy mà chị coi được hả…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau