Chương 31: Thẹn thùng
Tuy tạm thời tin tưởng Hứa Giản chính là Sữa Tươi, nhưng Tần Trầm vẫn hỏi cậu mấy vấn đề liên quan đến nguyên thân của cậu, Hứa Giản cũng nói rõ mười mươi.
Khi nghe Hứa Giản nói cậu cũng diễn viên, Tần Trầm ngạc nhiên nhíu mày:
"Nói như vậy chúng ta là đồng nghiệp."
Làm một diễn viên nhỏ không tra được tên trong giới, Hứa Giản cũng rất ngại khi nói là đồng nghiệp của Tần Trầm, vì vậy cậu ngại ngùng mà vung vung tay:
"Không có không có, tôi chỉ là diễn viên phụ thôi."
Hơn nữa loại vai phụ có vài giây ống kính cũng chưa tới phiên cậu. (Tức là ẻm toàn đóng quần chúng hoặc rất rất phụ đó)
Trong lúc nói chuyện cùng Hứa Giản, ngón tay với các khớp xương rõ ràng của Tần Trầm nhấn vài lần trên điện thoại di động, mở weibo của cậu, thấy weibo cậu chứng thực là —— nghệ sĩ ký kết với văn hoá Đắc Cổ.
Tần Trầm lọc lại một lần trong đầu, kết quả trong trí nhớ của hắn không tìm ra công ty này, cũng chưa từng nghe tới cái tên này.
Tình cờ nhìn lướt màn hình điện thoại di động của Tần Trầm, thấy là trang chủ weibo của cậu, Hứa Giản xoa xoa cổ hơi ngượng ngùng:
"Từ sau khi biến thành mèo không vào weibo nữa, cỏ mọc rồi."
Trong lúc Hứa Giản cụp mắt, Tần Trầm phát hiện trên mắt của cậu còn có một nốt ruồi nhỏ nhạt màu, ngay trên mí mắt.
Thế nhưng bởi vì Hứa Giản là mắt hai mí, cho nên lúc mở mắt sẽ không nhìn thấy, nhắm mắt mới có thể nhìn thấy.
Dời mắt khỏi đuôi mắt Hứa Giản, Tần Trầm lại hỏi:
"Cậu mới vừa nói sau khi bị công ty đuổi việc, trên đường về nhà xảy ra tai nạn giao thông? Cậu và công ty hết hạn hợp đồng?"
Hứa Giản biết Tần Trầm muốn hỏi cái gì, gật đầu trả lời:
"Vâng, nhưng vì chuyện đột ngột xảy ra, chưa kịp đổi chứng thực weibo."
Có lẽ vì người trước mặt chính là Sữa Tươi cùng mình sớm chiều chung sống trong hai tháng, cho nên Tần Trầm từ trước đến giờ không quan tâm chuyện người khác nhịn không được nhiều hỏi một câu:
"Tại sao huỷ hợp đồng?"
Hứa Giản nở nụ cười, mở tay ra: "Không có chỗ đứng trong giới, công ty cảm thấy tôi không có giá trị thương mại, cho nên huỷ hợp đồng."
Tần Trầm nghe vậy nhướn nhướn mày, nhìn cậu:
"Với điều kiện của cậu, cho dù không nổi tiếng, cũng không đến nỗi vì không có giá trị thương mại mà bị huỷ hợp đồng chứ?"
Những năm qua Tần Trầm thấy rất nhiều trai xinh gái đẹp, bề ngoài Hứa Giản tuy không phải đỉnh cao nhưng cũng được coi là nổi bật, trông rất có duyên, kiểu người liếc mắt nhìn một cái cũng rất thoải mái.
Có duyên hay không cũng khó nói được, nhưng ít nhất vẻ bề ngoài Hứa Giản hợp mắt Tần Trầm.
Cái này cũng là nguyên nhân quan trọng khiến sáng sớm dậy thấy trên giường mình có một chàng trai khoả thân, mà Tần Trầm không đạp đối phương một phát xuống giường.
Vẻ bề ngoài của Hứa Giản đáng yêu, không giống người xấu.
Nói xong mặt lại bàn vóc người, nhớ lại cảnh tượng mình thấy lúc trước, Tần Trầm thầm nghĩ ——
Ngoại trừ hơi gầy một chút ra, cái khác đều được.
Thực ra trong lòng hắn cũng rất khó hiểu, rõ ràng trong hai tháng này Sữa Tươi đã được hắn nuôi đến mức mắt thường cũng có thể thấy tròn ra, sao Hứa Giản vẫn gầy như thế?
Thoạt nhìn cả người ngoại trừ cái mông, thì không tới hai lạng thịt...
Lướt weibo Hứa Giản một chút, Tần Trầm phát hiện đừng nói thông báo phim, lướt hai trang weibo của cậu ngay cả đăng quảng cáo cũng không có một cái, chìm đến mức rất triệt để.
Cho nên hắn mới lấy làm lạ, Hứa Giản muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn vóc người có vóc người, trong giới giải trí hiện nay, phàm là công ty cho chút tài nguyên nâng đỡ, cũng không đến nỗi mờ nhạt như vậy.
Nghe Tần Trầm nói, ánh mắt Hứa Giản loé lên như nhớ tới cái gì, dừng vài giây rồi nở nụ cười:
"Điều kiện của tôi ở mức trung bình, không nổi tiếng cũng rất bình thường, người giống tôi trong nghề đếm không xuể."
Tần Trầm tinh ý bắt được chút khựng lại ngắn ngủi của Hứa Giản vừa nãy, cũng không vạch trần, nói sang chuyện khác:
"Tin tức cậu mất tích hai tháng nay hoàn toàn không có, người nhà bạn bè không sốt ruột sao?"
Hứa Giản: "Tôi dùng notebook của anh lên mạng liên lạc với họ, tối hôm qua thừa dịp anh không ở đây tôi cũng dùng máy vi tính trong phòng để vào chim cánh cụt gửi tin nhắn báo bình an cho họ."
Tần Trầm nghe xong gật gật đầu: "Hoá ra là như vậy."
Hỏi Hứa Giản mấy vấn đề giống như điều tra hộ khẩu, đến khi nói chuyện xong đã qua hơn nửa tiếng.
Trưa hôm nay Tần Trầm còn phải quay phim, đúng bảy giờ rưỡi Tiểu Nam sẽ đến đây gọi hắn dậy, mà bây giờ đã sắp bảy giờ hai mươi.
Tần Trầm nhìn Hứa Giản, cuối cùng cũng hỏi một vấn đề mà hắn quan tâm ngay từ đầu:
"Chừng nào thì cậu sẽ biến thành mèo?"
Hứa Giản lắc đầu một cái: "Tôi cũng không rõ, nhưng lần trước là sau bữa trưa."
Không yên lòng để Hứa Giản một mình lại khách sạn, Tần Trầm suy nghĩ một chút nói:
"Đợi chút nữa cậu đi cùng tới phim trường."
Hứa Giản nở nụ cười, nhìn hắn: "Anh sợ tôi thừa dịp anh không ở mà chạy đi?"
Tần Trầm không trả lời, lúc đứng dậy đưa điện thoại di động của mình cho Hứa Giản.
Hứa Giản cầm điện thoại di động còn mang theo hơi ấm của Tần Trầm, không rõ vì sao mà ngửa đầu nhìn hắn:
"Đưa điện thoại di động cho tôi làm gì?"
Đứng từ trên cao nhìn xuống Hứa Giản, từ góc độ này Tần Trầm thật sự có thể thấy được chút bóng dáng Sữa Tươi trên người cậu.
Ánh mắt Giản nhìn hắn bây giờ, rất giống ánh mắt Sữa Tươi nhìn hắn lúc thường.
Bình thường có thói quen nựng mèo, nhìn Hứa Giản ngước đầu, vẻ mặt hiền lành vô hại nhìn mình, Tần Trầm thiếu chút nữa sẽ mất kiểm soát đưa tay mình sang xoa đầu đối phương.
Tay buông xuống bên người giật giật, vẻ mặt Tần Trầm bình tĩnh:
"Không phải cậu vừa nói muốn gọi điện thoại cho chú của cậu à? Mật mã thì cậu biết rồi chứ?"
Tuy Tần Trầm cũng tò mò tại sao người đầu tiên Hứa Giản nghĩ đến là gọi cho chú, mà không phải gọi cho ba mẹ.
Nhưng đây liên quan đến việc riêng tư của Hứa Giản, hắn không hỏi nhiều.
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản đầu tiên là sững sờ, lập tức phản ứng lại ánh mắt sáng lên, luôn mồm nói cảm ơn sau đó lấy điện thoại di động đi gọi điện thoại.
Mặc dù điện thoại di động Tần Trầm dùng vân tay để mở, nhưng cũng có mật mã bằng chữ số, Hứa Giản biết mật mã mở khoá của hắn.
Thấy Hứa Giản thử cũng không thử đã trực tiếp mở khoá được điện thoại di động của mình, Tần Trầm để ý động tác cậu, hơi nhíu mày ——
Xem ra lúc thường hay nhìn trộm.
Không chỉ mật mã khởi động notebook, ngay cả mật mã điện thoại di động cậu cũng có thể nhập chính xác.
Tần Trầm hoàn toàn quên, là lúc thường khi hắn xem điện thoại di động nhất định phải ôm mèo, một tay lướt điện thoại di động một tay nựng mèo.
Cơ mà ——
Nghe Hứa Giản nhỏ giọng nói chuyện điện thoại bên cửa sổ sát đất, chân mày Tần Trầm cau lại:
Nếu như chứng minh Hứa Giản quả thật là Sữa Tươi, mình nên làm gì?
Mặc dù Tần Trầm có thể yên tâm thoải mái nựng mèo còn ôm ôm hôn hôn giương cao, hoàn toàn là vì không biết có hồn người trong mèo, nhưng hiện tại...
Cho dù sau này Hứa Giản biến trở về thành Sữa Tươi, hắn cảm thấy mình không thể hoàn toàn vui vẻ hít mèo mà không có chút chướng ngại tâm lý.
Nhớ lại trước kia mình vừa hôn vừa sờ Sữa Tươi, Tần Trầm cũng cảm thấy mình đang đùa giỡn với Hứa Giản.
......
Lúc Tiểu Nam nhận được tin nhắn của Tần Trầm nói mua bữa sáng cho hai người còn rất khó hiểu, nghĩ thầm: Khẩu vị của anh Trầm hôm nay sao lại tốt đến vậy?
Đến khi nhìn thấy Hứa Giản bên cạnh Tần Trầm thì Tiểu Nam mới hiểu được, không phải anh Trầm ăn nhiều, mà là nhiều hơn một người.
Thấy Hứa Giản lạ mắt, Tiểu Nam mờ mịt quay đầu nhìn Tần Trầm, ý là —— anh Trầm, đây là ai?
Tần Trầm nhìn lướt qua Hứa Giản bên cạnh hơi sốt sắng, nhàn nhạt mở miệng:
"Một người bạn của anh đến đây chơi, tối hôm qua mới đến."
Tiểu Nam quan sát Hứa Giản từ trên xuống dưới, hơi chần chờ mở miệng: "Quần áo trên người anh..."
Là một trợ lý có trình độ, Tiểu Nam liếc mắt là đã nhìn ra quần áo có size lớn hơn trên người Hứa Giản đang mặc rõ ràng là của anh Trầm, lẽ nào...
Trước khi ánh mắt Tiểu Nam nhìn Hứa Giản trở nên kỳ lạ, Tần Trầm nói:
"Cậu ấy đến đây vội, quần áo mang đi giặt rồi, tạm thời mặc của tôi."
Thấy Tần Trầm không để lộ gốc gác của mình ra, Hứa Giản thở phào nhẹ nhõm, đi về phía Tiểu Nam hai bước, cười híp mắt mở miệng:
"Xin chào, tôi là Hứa Giản."
Hứa Giản đến cùng vẫn ngại ngùng không nói ra câu 'Là bạn của Tần Trầm'.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Hứa Giản, Tiểu Nam hơi ngẩn ngơ một lúc, sau đó cũng cười thật tươi:
"Chào anh, tôi là trợ lý của anh Trầm tên Tiểu Nam, anh có thể gọi tôi là Tiểu Nam."
Hứa Giản đã quen với tính cách hoạt bát dễ gần của Tiểu Nam, vì vậy cười cười:
"Được, cô gọi tôi là Hứa Giản là được rồi."
Tiểu Nam lại lắc đầu: "Như vậy sao được, mặc dù anh cũng trạc tuổi tôi, nhưng anh là bạn của anh Trầm, cho nên tôi gọi anh là anh Hứa nha."
Tốt nghiệp hơn hai năm, Tiểu Nam cùng tuổi với Hứa Giản, tính theo tháng thì cô còn lớn hơn Hứa Giản hai tháng.
Hứa Giản cũng không quá xoắn xuýt chuyện xưng hô, thoải mái gật đầu: "Cũng được."
Tần Trầm và Hứa Giản không nói gì ăn bữa sáng, Tiểu Nam dạo một vòng trong phòng, sau đó lấy làm lạ hỏi Tần Trầm:
"Anh Trầm, sao em không thấy Sữa Tươi? Nó đi đâu vậy?"
Nghe Tiểu Nam nói, Tần Trầm liếc mắt nhìn người nào đó đang chột dạ cúi đầu uống sữa, sau đó mới chậm rãi đáp:
"Bởi vì quay phim nên không tiện, tối hôm qua anh nhờ bạn anh đưa về nhà nuôi rồi."
Tiểu Nam không nghi ngờ hắn, chỉ là nói:
"Sữa Tươi dính anh như vậy, gửi nuôi mà nó không quấy sao? Khi nào thì đón về?"
Ánh mắt người nào đó bị gửi nuôi còn dính người bắt đầu đảo quanh, không hiểu sao chột dạ không dám đối diện Tần Trầm.
Cậu cũng quên mất kiểu dính người này, vừa nghĩ tới mình ỷ vào thân mèo cọ cọ cổ Tần Trầm, vành tai Hứa Giản lặng lẽ đỏ lên.
Không có mặt mũi nhìn người khác.
Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Giản ngại ngùng né tránh, Tần Trầm đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, trong lòng bắt đầu nổi lên trò thú vị, cố ý nói:
"Đúng vậy, Sữa Bò quá dính người, lúc bị ôm đi nó kêu rất hung ác, rất không vui."
Trong tai nghe Tần Trầm nói hưu nói vượn, Hứa Giản vẫn luôn cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu, đầy mặt khiếp sợ nhìn hắn, nhân cách nhỏ trong lòng điên cuồng xua tay, lắc như sắp rớt đầu:
Tôi không hề, có đừng nói bừa!
Đáng tiếc trong lòng Hứa Giản phủ nhận thì Tiểu Nam cũng không nghe được, cô nghe Tần Trầm nói, gật đầu nghiêm túc nói:
"Sữa Tươi thích anh đến vậy, chắc chắn sẽ nhớ anh."
Hứa Giản:...
Tôi thật sự không có...
Hứa Giản có nỗi khổ mà không thể nói, chỉ có thể trợn to mắt điên cuồng nháy mắt với Tần Trầm, ý là —— anh đừng nói lung tung!
Mất sự trong sạch của cậu!
Tần Trầm nhìn Hứa Giản trợn tròn mắt, liền thấy được điểm tương đồng với Sữa Tươi trên người cậu: Đôi mắt cũng rất to rất dễ nhìn.
Hứa Giản như vậy rất giống lúc Sữa Tươi bị chọc cho xù lông.
Tiểu Nam không nhận ra được sóng ngầm mạnh mẽ giữa hai người, lại hỏi một lần nữa:
"Vậy khi nào Sữa Tươi về ạ?"
Thu lại tầm mắt của mình, Tần Trầm không chút hoang mang bình tĩnh mở miệng:
"Anh cũng không rõ, nói không chừng khi nào tâm trạng nó tốt sẽ về."
Tiểu Nam: "Hả???" Tâm trạng mèo tốt?
Hứa Giản: "..."
Nhìn trời uống một ngụm sữa tươi, Hứa Giản cảm thấy mình quá mệt mỏi.
Thậm chí cậu bỗng cảm thấy, so với việc nói thật cho Tần Trầm, còn không bằng bị cảnh sát xem như biến thái bắt đi nhốt mấy ngày.
......
Ăn sáng xong, xe đoàn phim sắp xếp cũng đã đến, thấy Hứa Giản ra ngoài cùng bọn họ, Tiểu Nam hỏi:
"Anh Hứa cũng đi cùng anh Trầm ra phim trường sao?"
Hứa Giản gật gật đầu, vừa định dùng lý do 'Hiếm khi có cơ hội quan sát Tần Trầm quay phim', kết quả Tần Trầm cướp lời cậu lên tiếng trước:
"Sau này cậu ấy sẽ không rời khỏi anh bước nào."
Hứa Giản nghe vậy bất đắc dĩ nhìn Tần Trầm:...
Anh đừng nói câu dễ khiến người ta hiểu lầm như vậy!
Mà Tiểu Nam thấy vẻ mặt Tần Trầm nghiêm túc, ngẩn người, phản ứng lại mới chậm rãi há to miệng.
Lùi về sau một bước che miệng nhìn Tần Trầm rồi lại nhìn Hứa Giản, Tiểu Nam chớp mắt mấy cái, trong mắt tràn đầy vẻ khó mà tin nổi, ý là ——
Thì ra anh Trầm và anh thật sự là loại quan hệ đó!
Khi nghe Hứa Giản nói cậu cũng diễn viên, Tần Trầm ngạc nhiên nhíu mày:
"Nói như vậy chúng ta là đồng nghiệp."
Làm một diễn viên nhỏ không tra được tên trong giới, Hứa Giản cũng rất ngại khi nói là đồng nghiệp của Tần Trầm, vì vậy cậu ngại ngùng mà vung vung tay:
"Không có không có, tôi chỉ là diễn viên phụ thôi."
Hơn nữa loại vai phụ có vài giây ống kính cũng chưa tới phiên cậu. (Tức là ẻm toàn đóng quần chúng hoặc rất rất phụ đó)
Trong lúc nói chuyện cùng Hứa Giản, ngón tay với các khớp xương rõ ràng của Tần Trầm nhấn vài lần trên điện thoại di động, mở weibo của cậu, thấy weibo cậu chứng thực là —— nghệ sĩ ký kết với văn hoá Đắc Cổ.
Tần Trầm lọc lại một lần trong đầu, kết quả trong trí nhớ của hắn không tìm ra công ty này, cũng chưa từng nghe tới cái tên này.
Tình cờ nhìn lướt màn hình điện thoại di động của Tần Trầm, thấy là trang chủ weibo của cậu, Hứa Giản xoa xoa cổ hơi ngượng ngùng:
"Từ sau khi biến thành mèo không vào weibo nữa, cỏ mọc rồi."
Trong lúc Hứa Giản cụp mắt, Tần Trầm phát hiện trên mắt của cậu còn có một nốt ruồi nhỏ nhạt màu, ngay trên mí mắt.
Thế nhưng bởi vì Hứa Giản là mắt hai mí, cho nên lúc mở mắt sẽ không nhìn thấy, nhắm mắt mới có thể nhìn thấy.
Dời mắt khỏi đuôi mắt Hứa Giản, Tần Trầm lại hỏi:
"Cậu mới vừa nói sau khi bị công ty đuổi việc, trên đường về nhà xảy ra tai nạn giao thông? Cậu và công ty hết hạn hợp đồng?"
Hứa Giản biết Tần Trầm muốn hỏi cái gì, gật đầu trả lời:
"Vâng, nhưng vì chuyện đột ngột xảy ra, chưa kịp đổi chứng thực weibo."
Có lẽ vì người trước mặt chính là Sữa Tươi cùng mình sớm chiều chung sống trong hai tháng, cho nên Tần Trầm từ trước đến giờ không quan tâm chuyện người khác nhịn không được nhiều hỏi một câu:
"Tại sao huỷ hợp đồng?"
Hứa Giản nở nụ cười, mở tay ra: "Không có chỗ đứng trong giới, công ty cảm thấy tôi không có giá trị thương mại, cho nên huỷ hợp đồng."
Tần Trầm nghe vậy nhướn nhướn mày, nhìn cậu:
"Với điều kiện của cậu, cho dù không nổi tiếng, cũng không đến nỗi vì không có giá trị thương mại mà bị huỷ hợp đồng chứ?"
Những năm qua Tần Trầm thấy rất nhiều trai xinh gái đẹp, bề ngoài Hứa Giản tuy không phải đỉnh cao nhưng cũng được coi là nổi bật, trông rất có duyên, kiểu người liếc mắt nhìn một cái cũng rất thoải mái.
Có duyên hay không cũng khó nói được, nhưng ít nhất vẻ bề ngoài Hứa Giản hợp mắt Tần Trầm.
Cái này cũng là nguyên nhân quan trọng khiến sáng sớm dậy thấy trên giường mình có một chàng trai khoả thân, mà Tần Trầm không đạp đối phương một phát xuống giường.
Vẻ bề ngoài của Hứa Giản đáng yêu, không giống người xấu.
Nói xong mặt lại bàn vóc người, nhớ lại cảnh tượng mình thấy lúc trước, Tần Trầm thầm nghĩ ——
Ngoại trừ hơi gầy một chút ra, cái khác đều được.
Thực ra trong lòng hắn cũng rất khó hiểu, rõ ràng trong hai tháng này Sữa Tươi đã được hắn nuôi đến mức mắt thường cũng có thể thấy tròn ra, sao Hứa Giản vẫn gầy như thế?
Thoạt nhìn cả người ngoại trừ cái mông, thì không tới hai lạng thịt...
Lướt weibo Hứa Giản một chút, Tần Trầm phát hiện đừng nói thông báo phim, lướt hai trang weibo của cậu ngay cả đăng quảng cáo cũng không có một cái, chìm đến mức rất triệt để.
Cho nên hắn mới lấy làm lạ, Hứa Giản muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn vóc người có vóc người, trong giới giải trí hiện nay, phàm là công ty cho chút tài nguyên nâng đỡ, cũng không đến nỗi mờ nhạt như vậy.
Nghe Tần Trầm nói, ánh mắt Hứa Giản loé lên như nhớ tới cái gì, dừng vài giây rồi nở nụ cười:
"Điều kiện của tôi ở mức trung bình, không nổi tiếng cũng rất bình thường, người giống tôi trong nghề đếm không xuể."
Tần Trầm tinh ý bắt được chút khựng lại ngắn ngủi của Hứa Giản vừa nãy, cũng không vạch trần, nói sang chuyện khác:
"Tin tức cậu mất tích hai tháng nay hoàn toàn không có, người nhà bạn bè không sốt ruột sao?"
Hứa Giản: "Tôi dùng notebook của anh lên mạng liên lạc với họ, tối hôm qua thừa dịp anh không ở đây tôi cũng dùng máy vi tính trong phòng để vào chim cánh cụt gửi tin nhắn báo bình an cho họ."
Tần Trầm nghe xong gật gật đầu: "Hoá ra là như vậy."
Hỏi Hứa Giản mấy vấn đề giống như điều tra hộ khẩu, đến khi nói chuyện xong đã qua hơn nửa tiếng.
Trưa hôm nay Tần Trầm còn phải quay phim, đúng bảy giờ rưỡi Tiểu Nam sẽ đến đây gọi hắn dậy, mà bây giờ đã sắp bảy giờ hai mươi.
Tần Trầm nhìn Hứa Giản, cuối cùng cũng hỏi một vấn đề mà hắn quan tâm ngay từ đầu:
"Chừng nào thì cậu sẽ biến thành mèo?"
Hứa Giản lắc đầu một cái: "Tôi cũng không rõ, nhưng lần trước là sau bữa trưa."
Không yên lòng để Hứa Giản một mình lại khách sạn, Tần Trầm suy nghĩ một chút nói:
"Đợi chút nữa cậu đi cùng tới phim trường."
Hứa Giản nở nụ cười, nhìn hắn: "Anh sợ tôi thừa dịp anh không ở mà chạy đi?"
Tần Trầm không trả lời, lúc đứng dậy đưa điện thoại di động của mình cho Hứa Giản.
Hứa Giản cầm điện thoại di động còn mang theo hơi ấm của Tần Trầm, không rõ vì sao mà ngửa đầu nhìn hắn:
"Đưa điện thoại di động cho tôi làm gì?"
Đứng từ trên cao nhìn xuống Hứa Giản, từ góc độ này Tần Trầm thật sự có thể thấy được chút bóng dáng Sữa Tươi trên người cậu.
Ánh mắt Giản nhìn hắn bây giờ, rất giống ánh mắt Sữa Tươi nhìn hắn lúc thường.
Bình thường có thói quen nựng mèo, nhìn Hứa Giản ngước đầu, vẻ mặt hiền lành vô hại nhìn mình, Tần Trầm thiếu chút nữa sẽ mất kiểm soát đưa tay mình sang xoa đầu đối phương.
Tay buông xuống bên người giật giật, vẻ mặt Tần Trầm bình tĩnh:
"Không phải cậu vừa nói muốn gọi điện thoại cho chú của cậu à? Mật mã thì cậu biết rồi chứ?"
Tuy Tần Trầm cũng tò mò tại sao người đầu tiên Hứa Giản nghĩ đến là gọi cho chú, mà không phải gọi cho ba mẹ.
Nhưng đây liên quan đến việc riêng tư của Hứa Giản, hắn không hỏi nhiều.
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản đầu tiên là sững sờ, lập tức phản ứng lại ánh mắt sáng lên, luôn mồm nói cảm ơn sau đó lấy điện thoại di động đi gọi điện thoại.
Mặc dù điện thoại di động Tần Trầm dùng vân tay để mở, nhưng cũng có mật mã bằng chữ số, Hứa Giản biết mật mã mở khoá của hắn.
Thấy Hứa Giản thử cũng không thử đã trực tiếp mở khoá được điện thoại di động của mình, Tần Trầm để ý động tác cậu, hơi nhíu mày ——
Xem ra lúc thường hay nhìn trộm.
Không chỉ mật mã khởi động notebook, ngay cả mật mã điện thoại di động cậu cũng có thể nhập chính xác.
Tần Trầm hoàn toàn quên, là lúc thường khi hắn xem điện thoại di động nhất định phải ôm mèo, một tay lướt điện thoại di động một tay nựng mèo.
Cơ mà ——
Nghe Hứa Giản nhỏ giọng nói chuyện điện thoại bên cửa sổ sát đất, chân mày Tần Trầm cau lại:
Nếu như chứng minh Hứa Giản quả thật là Sữa Tươi, mình nên làm gì?
Mặc dù Tần Trầm có thể yên tâm thoải mái nựng mèo còn ôm ôm hôn hôn giương cao, hoàn toàn là vì không biết có hồn người trong mèo, nhưng hiện tại...
Cho dù sau này Hứa Giản biến trở về thành Sữa Tươi, hắn cảm thấy mình không thể hoàn toàn vui vẻ hít mèo mà không có chút chướng ngại tâm lý.
Nhớ lại trước kia mình vừa hôn vừa sờ Sữa Tươi, Tần Trầm cũng cảm thấy mình đang đùa giỡn với Hứa Giản.
......
Lúc Tiểu Nam nhận được tin nhắn của Tần Trầm nói mua bữa sáng cho hai người còn rất khó hiểu, nghĩ thầm: Khẩu vị của anh Trầm hôm nay sao lại tốt đến vậy?
Đến khi nhìn thấy Hứa Giản bên cạnh Tần Trầm thì Tiểu Nam mới hiểu được, không phải anh Trầm ăn nhiều, mà là nhiều hơn một người.
Thấy Hứa Giản lạ mắt, Tiểu Nam mờ mịt quay đầu nhìn Tần Trầm, ý là —— anh Trầm, đây là ai?
Tần Trầm nhìn lướt qua Hứa Giản bên cạnh hơi sốt sắng, nhàn nhạt mở miệng:
"Một người bạn của anh đến đây chơi, tối hôm qua mới đến."
Tiểu Nam quan sát Hứa Giản từ trên xuống dưới, hơi chần chờ mở miệng: "Quần áo trên người anh..."
Là một trợ lý có trình độ, Tiểu Nam liếc mắt là đã nhìn ra quần áo có size lớn hơn trên người Hứa Giản đang mặc rõ ràng là của anh Trầm, lẽ nào...
Trước khi ánh mắt Tiểu Nam nhìn Hứa Giản trở nên kỳ lạ, Tần Trầm nói:
"Cậu ấy đến đây vội, quần áo mang đi giặt rồi, tạm thời mặc của tôi."
Thấy Tần Trầm không để lộ gốc gác của mình ra, Hứa Giản thở phào nhẹ nhõm, đi về phía Tiểu Nam hai bước, cười híp mắt mở miệng:
"Xin chào, tôi là Hứa Giản."
Hứa Giản đến cùng vẫn ngại ngùng không nói ra câu 'Là bạn của Tần Trầm'.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Hứa Giản, Tiểu Nam hơi ngẩn ngơ một lúc, sau đó cũng cười thật tươi:
"Chào anh, tôi là trợ lý của anh Trầm tên Tiểu Nam, anh có thể gọi tôi là Tiểu Nam."
Hứa Giản đã quen với tính cách hoạt bát dễ gần của Tiểu Nam, vì vậy cười cười:
"Được, cô gọi tôi là Hứa Giản là được rồi."
Tiểu Nam lại lắc đầu: "Như vậy sao được, mặc dù anh cũng trạc tuổi tôi, nhưng anh là bạn của anh Trầm, cho nên tôi gọi anh là anh Hứa nha."
Tốt nghiệp hơn hai năm, Tiểu Nam cùng tuổi với Hứa Giản, tính theo tháng thì cô còn lớn hơn Hứa Giản hai tháng.
Hứa Giản cũng không quá xoắn xuýt chuyện xưng hô, thoải mái gật đầu: "Cũng được."
Tần Trầm và Hứa Giản không nói gì ăn bữa sáng, Tiểu Nam dạo một vòng trong phòng, sau đó lấy làm lạ hỏi Tần Trầm:
"Anh Trầm, sao em không thấy Sữa Tươi? Nó đi đâu vậy?"
Nghe Tiểu Nam nói, Tần Trầm liếc mắt nhìn người nào đó đang chột dạ cúi đầu uống sữa, sau đó mới chậm rãi đáp:
"Bởi vì quay phim nên không tiện, tối hôm qua anh nhờ bạn anh đưa về nhà nuôi rồi."
Tiểu Nam không nghi ngờ hắn, chỉ là nói:
"Sữa Tươi dính anh như vậy, gửi nuôi mà nó không quấy sao? Khi nào thì đón về?"
Ánh mắt người nào đó bị gửi nuôi còn dính người bắt đầu đảo quanh, không hiểu sao chột dạ không dám đối diện Tần Trầm.
Cậu cũng quên mất kiểu dính người này, vừa nghĩ tới mình ỷ vào thân mèo cọ cọ cổ Tần Trầm, vành tai Hứa Giản lặng lẽ đỏ lên.
Không có mặt mũi nhìn người khác.
Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Giản ngại ngùng né tránh, Tần Trầm đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, trong lòng bắt đầu nổi lên trò thú vị, cố ý nói:
"Đúng vậy, Sữa Bò quá dính người, lúc bị ôm đi nó kêu rất hung ác, rất không vui."
Trong tai nghe Tần Trầm nói hưu nói vượn, Hứa Giản vẫn luôn cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu, đầy mặt khiếp sợ nhìn hắn, nhân cách nhỏ trong lòng điên cuồng xua tay, lắc như sắp rớt đầu:
Tôi không hề, có đừng nói bừa!
Đáng tiếc trong lòng Hứa Giản phủ nhận thì Tiểu Nam cũng không nghe được, cô nghe Tần Trầm nói, gật đầu nghiêm túc nói:
"Sữa Tươi thích anh đến vậy, chắc chắn sẽ nhớ anh."
Hứa Giản:...
Tôi thật sự không có...
Hứa Giản có nỗi khổ mà không thể nói, chỉ có thể trợn to mắt điên cuồng nháy mắt với Tần Trầm, ý là —— anh đừng nói lung tung!
Mất sự trong sạch của cậu!
Tần Trầm nhìn Hứa Giản trợn tròn mắt, liền thấy được điểm tương đồng với Sữa Tươi trên người cậu: Đôi mắt cũng rất to rất dễ nhìn.
Hứa Giản như vậy rất giống lúc Sữa Tươi bị chọc cho xù lông.
Tiểu Nam không nhận ra được sóng ngầm mạnh mẽ giữa hai người, lại hỏi một lần nữa:
"Vậy khi nào Sữa Tươi về ạ?"
Thu lại tầm mắt của mình, Tần Trầm không chút hoang mang bình tĩnh mở miệng:
"Anh cũng không rõ, nói không chừng khi nào tâm trạng nó tốt sẽ về."
Tiểu Nam: "Hả???" Tâm trạng mèo tốt?
Hứa Giản: "..."
Nhìn trời uống một ngụm sữa tươi, Hứa Giản cảm thấy mình quá mệt mỏi.
Thậm chí cậu bỗng cảm thấy, so với việc nói thật cho Tần Trầm, còn không bằng bị cảnh sát xem như biến thái bắt đi nhốt mấy ngày.
......
Ăn sáng xong, xe đoàn phim sắp xếp cũng đã đến, thấy Hứa Giản ra ngoài cùng bọn họ, Tiểu Nam hỏi:
"Anh Hứa cũng đi cùng anh Trầm ra phim trường sao?"
Hứa Giản gật gật đầu, vừa định dùng lý do 'Hiếm khi có cơ hội quan sát Tần Trầm quay phim', kết quả Tần Trầm cướp lời cậu lên tiếng trước:
"Sau này cậu ấy sẽ không rời khỏi anh bước nào."
Hứa Giản nghe vậy bất đắc dĩ nhìn Tần Trầm:...
Anh đừng nói câu dễ khiến người ta hiểu lầm như vậy!
Mà Tiểu Nam thấy vẻ mặt Tần Trầm nghiêm túc, ngẩn người, phản ứng lại mới chậm rãi há to miệng.
Lùi về sau một bước che miệng nhìn Tần Trầm rồi lại nhìn Hứa Giản, Tiểu Nam chớp mắt mấy cái, trong mắt tràn đầy vẻ khó mà tin nổi, ý là ——
Thì ra anh Trầm và anh thật sự là loại quan hệ đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất