Chương 36: Mèo heo
Đối với việc Phan Mẫn quên rằng lông cậu dày và nói thẳng cậu tròn trịa, Hứa Giản canh cánh trong lòng.
Cho đến tận khi Tần Trầm tập trung quay phim lần nữa, Hứa Giản vẫn thỉnh thoảng cúi đầu nhìn bụng của mình, nghĩ thầm ——
Thật sự rất mập sao? Mình cũng đâu có ăn nhiều lắm đâu?
Bất kể là làm người hay là làm mèo, Hứa Giản cũng không muốn bị người khác nói mập, cho nên thừa dịp Tiểu Nam và Phan Mẫn không để ý, cậu lặng lẽ nhấc chân ấn ấn bụng của mình, cuối cùng cho ra một kết luận đáng buồn cho mèo ta:
Hình như là nhiều thịt hơn trước một chút.
Sờ cái bụng căng tròn của mình, Hứa Giản thở dài.
Nên giảm cân.
May mắn thay, kinh nghiệm hai lần trước chứng minh thân mèo không ảnh hưởng đến thân người, cho dù cậu từ mèo trắng biến thành heo trắng, người của cậu vẫn giống như xưa.
Sữa Tươi mới mập, liên quan gì đến Hứa Giản cậu chứ?
Mặc dù lý lẽ quanh co, nhưng tốt xấu gì trong lòng Hứa Giản cũng thấy an ủi hơn một chút, dù sao ngoại trừ Tần Trầm, cũng không ai biết mèo heo càng ngày càng tròn ra là mình.
Tiểu Nam cúi đầu quan sát động tác nhỏ của Hứa Giản, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Phan Mẫn, nhỏ giọng nói:
"Chị Phan, mới vừa rồi chị nói Sữa Tươi mập, có phải nó để bụng không? Chị xem vẻ mặt u buồn của nó kìa."
Phan Mẫn nghe vậy thấy buồn cười: "Nó chỉ là một con mèo mà thôi, em cả nghĩ quá rồi."
Phan Mẫn với Tiểu Nam cùng cúi đầu nhìn Hứa Giản, cô lại nói tiếp:
"Hơn nữa điều chị nói là sự thật, nhìn xem nửa tháng nay nó tăng ít nhất ba cân, mỗi ngày ăn nhiều như vậy, Tần Trầm cũng không sợ nó đầy bụng."
Hai cái tai nhọn nhạy cảm trên đầu Hứa Giản hơi giật giật, yên lặng ngẩng đầu nhìn hai người thảo luận cân nặng của cậu.
Nói ra chắc các cô có thể sẽ không tin, vừa nãy tôi không thù dai, mà sau khi nghe các cô nhấn mạnh như thế, bây giờ tôi thù dai rồi.
Thật sự thù dai rồi!
Nếu như suy nghĩ trong lòng Hứa Giản có thể cụ thể hóa, thì giờ đây cậu sẽ là một biểu tượng cảm xúc biết đi ——
[Mimi lấy ra cuốn sách nhỏ. jpg]
(Ghi thù =)))
Tiểu Nam và Phan Mẫn vẫn đang thảo luận cân nặng của cậu và cách cưng chiều nuôi nấng như người cha của Tần Trầm, mặc dù hai người nói khá nhỏ, nhưng vẫn thu hút các nhân viên xung quanh gia nhập buổi hội thảo tạm thời này.
Những từ như 'chân ngắn, bụng, mập, bánh trôi' không ngừng truyền tới tai Hứa Giản, cuối cùng cậu nhếch mép một cái, tức giận bước đi với chân ngắn của mình.
Tức quá, tức kiểu hai con cá khô cũng không dỗ được!
Khi Hứa Giản thù dai rời đi, vô cùng hẹp hòi mà đạp lên chân một nam nhân viên vừa mới nói thẳng cậu mập.
Đáng tiếc cho dù cậu mập, cùng lắm cũng là một con mèo, một phát này của cậu không hề đáng kể đối với một người đàn ông trưởng thành, cách lớp giày càng không hề hấn gì.
Hứa Giản đi ra ngoài xa khỏi đám người, tự nghĩ ——
Cậu thật sự cần phải kiểm soát chế độ ăn uống của mình sao?
Theo xu hướng tiếp tục tròn lên lúc này, Hứa Giản lo không tới một năm, bụng cậu có thể kéo lê trên đất như mèo mang thai mỗi lần bước đi.
Não bổ cảnh tượng đó một chút, Hứa Giản tự thấy ớn lạnh.
Cậu tuyệt đối không được trở nên béo ụ như vậy.
Lúc đó chắc chắn Tần Trầm sẽ cười nhạo cậu.
Xem ra lần này sau khi trở về, cậu có thể tận dung giá trèo của mèo.
Nhìn cái bụng rung lên theo từng bước đi, Hứa Giản càng ngày càng buồn, suy nghĩ chuyện này, trong vô thức đã đi xa.
Khi nghe thấy câu 'Này có phải là con mèo của Tần Trầm không', Hứa Giản bừng tỉnh mới lấy lại tinh thần.
Giọng nói này khá quen tai, Hứa Giản đứng lại ngẩng đầu nhìn lên, thấy không ngờ mình lại đi tới khu nghỉ ngơi tạm thời.
Và người mới vừa nói chính là Hà Gia.
Để phục vụ việc quay phim, Hà Gia giờ đây cũng mặc cảnh phục, bên cạnh còn có người đại diện của gã.
Ngẫm lại dáng vẻ Tần Trầm mặc cảnh phục, nhìn lại Hà Gia, Hứa Giản lần nữa hiểu rõ cái gì gọi là người so với người làm người ta tức chết.
Trang phục của các diễn viên chính đều được đoàn phim thiết kế riêng căn cứ theo vóc dáng của mọi người, Hà Gia cũng giống vậy, rất vừa vặn, thế nhưng...
Hà Gia mặc cảnh phục cũng không thể nói xấu, nhưng so với Tần Trầm thì không bằng anh bằng em.
Chênh lệch quá rõ ràng.
Tần Trầm cao hơn Hà Gia, vóc người đẹp hơn gã, đẹp trai hơn gã, chưa kể khí chất còn mạnh hơn gã, mặc cảnh phục là thêm điểm, là đẹp trai đến mức muốn khiến người ta hét lên.
Mà Hà Gia... thiếu khí chất kiên nghị của cảnh sát, trang điểm quá dày trắng bóc, như gà luộc.
Hà Gia mặc cảnh phục thiếu đi chút mùi vị, cũng có vẻ không ra ngô ra khoai.
Tần Trầm đẹp trai đến mức muốn khiến người khác che miệng rít gào, Hà Gia là muốn khiến người khác che mắt lắc đầu.
Cũng không phải Hứa Giản kỳ thị gà luộc, dù sao món gà luộc này bỏ da ăn vẫn rất ngon.
Người đại diện Hà Gia là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, nghe gã nói xong, nhíu mày hỏi:
"Mèo của Tần Trầm thì sao? Cũng không phải Tần Trầm ở đây, có gì phải sợ."
Hà Gia liếc qua Hứa Giản, mở miệng giải thích:
"Anh Khánh, anh không biết à, Tần Trầm rất quan tâm con mèo này, ngày nào cũng ôm nó như bảo bối, mọi người trong đoàn đều biết."
Hứa Giản theo bản năng muốn rời đi, nhưng lúc gần đi thì nghe Hà Gia nói vậy, tự dưng thay đổi ý định mà ở lại.
Cậu muốn nghe xem bọn họ muốn nói gì.
Vừa hay cậu cũng tò mò, tại sao lần trước Hà Gia nhìn thấy cậu lại có phản ứng quái lạ như vậy, nói không chừng lần này có thể nghe được tin tức hữu ích gì đó.
Nghĩ tới đây, Hứa Giản đơn giản ngồi xuống bên cạnh, quang minh chính đại nghe trộm.
Hà Gia và người đại diện thật sự không để một con mèo nhỏ hơi mập này trong mắt.
Người đại diện được gọi là anh Khánh nhìn cậu chằm chằm vài giây, cuối cùng quay đầu nhìn Hà Gia:
"Đúng rồi, trước quên hỏi cậu, cậu nói cậu thấy Hứa Giản bên cạnh Tần Trầm là thế nào? Mấy ngày nay anh quan sát kỹ càng một chút, không thấy Hứa Giản đâu, có phải cậu nhìn lầm rồi không?"
Nghe thấy tên của mình, Hứa Giản im lặng dựng lỗ tai lên.
Vẻ mặt Hà Gia trong phút chốc trở nên rất vi diệu, dừng một chút mới chậm rãi lắc đầu:
"Em chắc chắn không nhìn lầm, lúc đó cậu ta bước từ trên RV của Tần Trầm xuống, tụi em còn chào hỏi."
Anh Khánh: "Cậu chắc chắn là nó? Sao cậu ta lại dính dáng đến Tần Trầm?"
Hứa Giản ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được thầm phỉ nhổ ——
Cái gì dính với chả dáng, có thể dùng từ nghiêm cẩn hơn chút không?
Người khác không biết nghe còn tưởng tôi và Tần Trầm có quan hệ gì không thể cho ai biết đấy.
"Em cũng không biết." Hà Gia tiếp tục lắc đầu, rầu rĩ nhìn anh Khánh:
"Anh Khánh, anh nói xem có khi nào Hứa Giản đã biết chuyện chúng ta làm rồi không? Em luôn cảm thấy ánh mắt cậu ta nhìn em hôm đó không đúng lắm."
Nghe Hà Gia nói, anh Khánh lườm gã một cái, nhỏ giọng:
"Bé mồm thôi, cậu muốn cho tất cả mọi người nghe được à?"
Hà Gia nghe vậy nhanh chóng ngậm miệng, cẩn thận nhanh chóng nhìn bốn phía.
Bản thân Hứa Giản lại sững sờ, ngẩng đầu nhìn Hà Gia và anh Khánh, trong đôi mắt mèo đẹp đẽ tràn đầy nghi ngờ ——
Các người làm chuyện gì mà tôi không biết?
Hứa Giản nhớ lại sáu năm trước cậu ở công ty, có thể nói là không hề giao tiếp gì với Hà Gia hay những người khác, cùng lắm khi gặp mặt gã chỉ gật đầu cười lịch sự, nhưng Hà Gia thì lại kiêu ngạo bước đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Sao lại có cảm giác như bây giờ cậu biến thành mèo, Hà Gia và người đại diện của gã đều biết cậu?
Thấy Hà Gia căng thẳng, anh Khánh chỉ tiếc mài sắt không nên kim nhìn gã:
"Cậu quan tâm nó có biết hay không làm gì, bây giờ nó cũng đã hết hợp đồng với công ty, đã không ảnh hưởng tới cậu, cậu là người ở lại, giờ còn có tài nguyên 'Kẻ sát phạt' tốt thế này, cậu sợ nó làm cái gì?"
"Em cũng biết vậy." Hà Gia im lặng một lúc, trong lòng có chút ấm ức tức giận:
"Nhưng mà cậu ta đột nhiên xuất hiện, trong lòng em hơi bất an."
Nói tới chỗ này, Hà Gia chợt thẳng lưng, mặt đầy lo lắng nhìn về phía anh Khánh:
"Anh Khánh, anh nói Hứa Giản có thể ký kết với Nhạc Ngu không?"
Anh Khánh nghe vậy, lắc đầu phủ định không chút do dự:
"Không thể, nếu cậu ta thật sự ký hợp đồng với Nhạc Ngu, không thể không có một chút tin tức nào."
Hứa Giản cũng lắc đầu phụ hoạ:
Cậu cũng muốn ký hợp đồng với Nhạc Ngu, thế nhưng Nhạc Ngu là lão làng trong ngành, thấy thế nào lại ký với diễn viên nhỏ không có giá trị thương mại như cậu?
Hứa Giản giương mắt nhìn Hà Gia, ý là: Ngài đề cao tôi quá.
Chú ý tới tầm mắt của Hứa Giản, Hà Gia đối diện cậu mấy giây sau, bị ánh mắt của cậu nhìn làm bối rối, nhanh chóng dời ánh mắt, lại hỏi:
"Lẽ nào thật sự như Trần Đậu Đậu nói, cậu ta hết hợp đồng rồi về nhà trồng trọt?"
Hứa Giản: Muốn về nhà, đây không phải là không về được sao.
Anh Khánh rất cạn lời nhìn Hà Gia: "Trần Đậu Đậu nói cậu cũng tin tưởng? Nếu cậu ta thật sự về nhà trồng trọt, làm sao xuất hiện trên xe Tần Trầm được."
Vẻ mặt Hà Gia hơi lúng túng: "Cũng, cũng đúng."
Hà Gia: "Nhìn tình huống hôm đó, cảm giác cậu ta và Tần Trầm khá thân, vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Bầu không khí ngưng trệ vài giây, cuối cùng anh Khánh thở dài, nói với Hà Gia:
"Bất kể thế nào, chuyện cậu nhìn thấy Hứa Giản ở đây, tuyệt đối đừng đề cập với hắn, tất cả mọi thứ cậu có lúc này là khó khăn lắm mới tranh được, lỡ như cậu ta còn chưa hết mơ tưởng, công sức bao năm qua của chúng ta cũng uổng phí."
Nghe anh Khánh nói, sắc mặt Hà Gia lập tức trở nên khó coi:
"Biết rồi, em sẽ không nói cho hắn."
Trong lúc nói chuyện, Hà Gia nhìn chằm chằm mèo trắng cách xa mình hai, ba mét, tất cả sự ngột ngạt không cam lòng khuất nhục suốt bao năm qua trong lòng dâng trào, cắn răng nói:
"Em sẽ không để cho hắn được nghe lại cái tên Hứa Giản này."
Đối diện ánh mắt của Hà Gia, sau lưng Hứa Giản phát lạnh, không hiểu sao giật nảy mình.
Đại ca, tôi với anh không quen biết, nghe giọng điệu của anh, không biết còn tưởng chúng ta gây thù kết oán gì đấy...
Ánh mắt Hà Gia khiến Hứa Giản cảm thấy khó chịu trong lòng, khi cậu đang do dự mình nghe tiếp hay rời đi, đúng lúc có nhân viên gọi Hà Gia đi quay phim.
Trước khi đi, Hà Gia còn cố ý quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Giản, huyệt thái dương nhảy thình thịch ——
Không biết tại sao, con mèo trắng này mang đến cho gã một cảm giác rất tệ.
......
Hà Gia đi rồi, Hứa Giản nghe trộm còn đầu óc mơ hồ ở tại chỗ cũ:
Cậu có thể nghe hiểu từng câu từng chữ Hà Gia và anh Khánh nói, nhưng những chữ này tạo thành câu, thì một câu cậu cũng không hiểu.
'TA' trong miệng bọn Hà Gia là ai? Liên quan gì đến cậu?
Hà Gia sợ cậu biết cái gì? Cậu huỷ hay không huỷ hợp đồng có liên quan đến Hà Gia ư?
Nghe hai người nói chuyện, Hà Gia có thể có thành tựu bây giờ, liên quan mật thiết đến 'TA', mà hình như 'TA' lại có liên quan đến cậu.
* 'TA': Người ấy, do ngôi thứ 3 của TQ phân nam nữ bằng bộ thủ, nhưng đọc đều là 'ta' nên trong trường hợp người khác được nhắc tới không rõ giới tính thì sẽ viết 'ta'.
Lượng thông tin hơi lớn, Hứa Giản cảm thấy đầu óc hơi quá tải.
Cậu vẫn không nghĩ ra, một diễn viên nhỏ vô danh như cậu, tại sao khiến trụ cột Hà Gia và người đại diện của gã để bụng như thế.
Hơn nữa phân tích từ câu chuyện vừa nãy, Hà Gia không mong thấy mình cho lắm.
Lẽ nào trong lúc cậu không biết đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Giản không ngờ nghe trộm không chỉ không thể giải thích nghi vấn, trái lại khiến sự nghi ngờ trong lòng mình càng đậm.
Bởi vì đoàn phim nhiều tai mắt, hai người Hà Gia nói chuyện trời đất vừa hay làm mờ tin tức quan trọng, khiến cho Hứa Giản muốn tổng hợp đoán được đầu đuôi câu chuyện cũng khó khăn.
Trực giác nói cho cậu biết, đằng sau đầu đuôi câu chuyện này, đối với cậu mà nói rất quan trọng...
Thực sự là làm mèo trọc đầu.
Trong lòng suy nghĩ nhiều chuyện, lúc Hứa Giản ăn cơm trưa, cũng không có tinh thần gì.
Tần Trầm để ý thấy Hứa Giản ủ rũ, lấy bên đầu đũa kia nhẹ nhàng chọc chọc chân cậu, dùng âm lượng chỉ một người một mèo có thể nghe thấy, nhỏ giọng hỏi:
"Sao vậy? Tại chị Phan nói cậu bụ bẫm nên tức giận hả? Ngài Hứa, cậu chuẩn bị tuyệt thực để giảm cân?"
Hứa Giản nhấc chân né đũa, mở mắt lười biếng liếc nhìn Tần Trầm:
"Meo meo meo."
Đang phiền lắm, đừng nghịch.
Nhìn động tác của Hứa Giản, Tần Trầm hơi nhíu mày:
"Giận thật à?"
Hứa Giản lắc lắc đầu, ý chỉ mình không giận Phan Mẫn, vì để cho Tần Trầm yên tâm còn cúi đầu ăn một miếng cơm.
Nhìn Hứa Giản ngậm hai miếng cà rốt trong miệng, Tần Trầm buồn cười nói:
"Tuy lông của cậu màu trắng, nhưng cậu cũng là một con mèo, vậy nên đừng cướp đồ ăn của thỏ."
Trong khi nói chuyện, Tần Trầm cướp đồ ăn trong miệng mèo, lấy cà rốt ra, gắp cho Hứa Giản một miếng thịt bò, nói:
"Chị Phan trêu cậu thôi, cậu không mập, không cần giảm cân."
Tần Trầm nói vậy không phải là vì an ủi Hứa Giản, hắn thấy cảm giác ôm Hứa Giản lông xù tròn vo tốt hơn.
Buổi tối ôm ngủ thì là một lò sưởi hình mèo, vừa chữa lành tâm hồn cũng chữa lành cơ thể.
Quả thực quá là tuyệt vời.
Cho đến tận khi Tần Trầm tập trung quay phim lần nữa, Hứa Giản vẫn thỉnh thoảng cúi đầu nhìn bụng của mình, nghĩ thầm ——
Thật sự rất mập sao? Mình cũng đâu có ăn nhiều lắm đâu?
Bất kể là làm người hay là làm mèo, Hứa Giản cũng không muốn bị người khác nói mập, cho nên thừa dịp Tiểu Nam và Phan Mẫn không để ý, cậu lặng lẽ nhấc chân ấn ấn bụng của mình, cuối cùng cho ra một kết luận đáng buồn cho mèo ta:
Hình như là nhiều thịt hơn trước một chút.
Sờ cái bụng căng tròn của mình, Hứa Giản thở dài.
Nên giảm cân.
May mắn thay, kinh nghiệm hai lần trước chứng minh thân mèo không ảnh hưởng đến thân người, cho dù cậu từ mèo trắng biến thành heo trắng, người của cậu vẫn giống như xưa.
Sữa Tươi mới mập, liên quan gì đến Hứa Giản cậu chứ?
Mặc dù lý lẽ quanh co, nhưng tốt xấu gì trong lòng Hứa Giản cũng thấy an ủi hơn một chút, dù sao ngoại trừ Tần Trầm, cũng không ai biết mèo heo càng ngày càng tròn ra là mình.
Tiểu Nam cúi đầu quan sát động tác nhỏ của Hứa Giản, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Phan Mẫn, nhỏ giọng nói:
"Chị Phan, mới vừa rồi chị nói Sữa Tươi mập, có phải nó để bụng không? Chị xem vẻ mặt u buồn của nó kìa."
Phan Mẫn nghe vậy thấy buồn cười: "Nó chỉ là một con mèo mà thôi, em cả nghĩ quá rồi."
Phan Mẫn với Tiểu Nam cùng cúi đầu nhìn Hứa Giản, cô lại nói tiếp:
"Hơn nữa điều chị nói là sự thật, nhìn xem nửa tháng nay nó tăng ít nhất ba cân, mỗi ngày ăn nhiều như vậy, Tần Trầm cũng không sợ nó đầy bụng."
Hai cái tai nhọn nhạy cảm trên đầu Hứa Giản hơi giật giật, yên lặng ngẩng đầu nhìn hai người thảo luận cân nặng của cậu.
Nói ra chắc các cô có thể sẽ không tin, vừa nãy tôi không thù dai, mà sau khi nghe các cô nhấn mạnh như thế, bây giờ tôi thù dai rồi.
Thật sự thù dai rồi!
Nếu như suy nghĩ trong lòng Hứa Giản có thể cụ thể hóa, thì giờ đây cậu sẽ là một biểu tượng cảm xúc biết đi ——
[Mimi lấy ra cuốn sách nhỏ. jpg]
(Ghi thù =)))
Tiểu Nam và Phan Mẫn vẫn đang thảo luận cân nặng của cậu và cách cưng chiều nuôi nấng như người cha của Tần Trầm, mặc dù hai người nói khá nhỏ, nhưng vẫn thu hút các nhân viên xung quanh gia nhập buổi hội thảo tạm thời này.
Những từ như 'chân ngắn, bụng, mập, bánh trôi' không ngừng truyền tới tai Hứa Giản, cuối cùng cậu nhếch mép một cái, tức giận bước đi với chân ngắn của mình.
Tức quá, tức kiểu hai con cá khô cũng không dỗ được!
Khi Hứa Giản thù dai rời đi, vô cùng hẹp hòi mà đạp lên chân một nam nhân viên vừa mới nói thẳng cậu mập.
Đáng tiếc cho dù cậu mập, cùng lắm cũng là một con mèo, một phát này của cậu không hề đáng kể đối với một người đàn ông trưởng thành, cách lớp giày càng không hề hấn gì.
Hứa Giản đi ra ngoài xa khỏi đám người, tự nghĩ ——
Cậu thật sự cần phải kiểm soát chế độ ăn uống của mình sao?
Theo xu hướng tiếp tục tròn lên lúc này, Hứa Giản lo không tới một năm, bụng cậu có thể kéo lê trên đất như mèo mang thai mỗi lần bước đi.
Não bổ cảnh tượng đó một chút, Hứa Giản tự thấy ớn lạnh.
Cậu tuyệt đối không được trở nên béo ụ như vậy.
Lúc đó chắc chắn Tần Trầm sẽ cười nhạo cậu.
Xem ra lần này sau khi trở về, cậu có thể tận dung giá trèo của mèo.
Nhìn cái bụng rung lên theo từng bước đi, Hứa Giản càng ngày càng buồn, suy nghĩ chuyện này, trong vô thức đã đi xa.
Khi nghe thấy câu 'Này có phải là con mèo của Tần Trầm không', Hứa Giản bừng tỉnh mới lấy lại tinh thần.
Giọng nói này khá quen tai, Hứa Giản đứng lại ngẩng đầu nhìn lên, thấy không ngờ mình lại đi tới khu nghỉ ngơi tạm thời.
Và người mới vừa nói chính là Hà Gia.
Để phục vụ việc quay phim, Hà Gia giờ đây cũng mặc cảnh phục, bên cạnh còn có người đại diện của gã.
Ngẫm lại dáng vẻ Tần Trầm mặc cảnh phục, nhìn lại Hà Gia, Hứa Giản lần nữa hiểu rõ cái gì gọi là người so với người làm người ta tức chết.
Trang phục của các diễn viên chính đều được đoàn phim thiết kế riêng căn cứ theo vóc dáng của mọi người, Hà Gia cũng giống vậy, rất vừa vặn, thế nhưng...
Hà Gia mặc cảnh phục cũng không thể nói xấu, nhưng so với Tần Trầm thì không bằng anh bằng em.
Chênh lệch quá rõ ràng.
Tần Trầm cao hơn Hà Gia, vóc người đẹp hơn gã, đẹp trai hơn gã, chưa kể khí chất còn mạnh hơn gã, mặc cảnh phục là thêm điểm, là đẹp trai đến mức muốn khiến người ta hét lên.
Mà Hà Gia... thiếu khí chất kiên nghị của cảnh sát, trang điểm quá dày trắng bóc, như gà luộc.
Hà Gia mặc cảnh phục thiếu đi chút mùi vị, cũng có vẻ không ra ngô ra khoai.
Tần Trầm đẹp trai đến mức muốn khiến người khác che miệng rít gào, Hà Gia là muốn khiến người khác che mắt lắc đầu.
Cũng không phải Hứa Giản kỳ thị gà luộc, dù sao món gà luộc này bỏ da ăn vẫn rất ngon.
Người đại diện Hà Gia là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, nghe gã nói xong, nhíu mày hỏi:
"Mèo của Tần Trầm thì sao? Cũng không phải Tần Trầm ở đây, có gì phải sợ."
Hà Gia liếc qua Hứa Giản, mở miệng giải thích:
"Anh Khánh, anh không biết à, Tần Trầm rất quan tâm con mèo này, ngày nào cũng ôm nó như bảo bối, mọi người trong đoàn đều biết."
Hứa Giản theo bản năng muốn rời đi, nhưng lúc gần đi thì nghe Hà Gia nói vậy, tự dưng thay đổi ý định mà ở lại.
Cậu muốn nghe xem bọn họ muốn nói gì.
Vừa hay cậu cũng tò mò, tại sao lần trước Hà Gia nhìn thấy cậu lại có phản ứng quái lạ như vậy, nói không chừng lần này có thể nghe được tin tức hữu ích gì đó.
Nghĩ tới đây, Hứa Giản đơn giản ngồi xuống bên cạnh, quang minh chính đại nghe trộm.
Hà Gia và người đại diện thật sự không để một con mèo nhỏ hơi mập này trong mắt.
Người đại diện được gọi là anh Khánh nhìn cậu chằm chằm vài giây, cuối cùng quay đầu nhìn Hà Gia:
"Đúng rồi, trước quên hỏi cậu, cậu nói cậu thấy Hứa Giản bên cạnh Tần Trầm là thế nào? Mấy ngày nay anh quan sát kỹ càng một chút, không thấy Hứa Giản đâu, có phải cậu nhìn lầm rồi không?"
Nghe thấy tên của mình, Hứa Giản im lặng dựng lỗ tai lên.
Vẻ mặt Hà Gia trong phút chốc trở nên rất vi diệu, dừng một chút mới chậm rãi lắc đầu:
"Em chắc chắn không nhìn lầm, lúc đó cậu ta bước từ trên RV của Tần Trầm xuống, tụi em còn chào hỏi."
Anh Khánh: "Cậu chắc chắn là nó? Sao cậu ta lại dính dáng đến Tần Trầm?"
Hứa Giản ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được thầm phỉ nhổ ——
Cái gì dính với chả dáng, có thể dùng từ nghiêm cẩn hơn chút không?
Người khác không biết nghe còn tưởng tôi và Tần Trầm có quan hệ gì không thể cho ai biết đấy.
"Em cũng không biết." Hà Gia tiếp tục lắc đầu, rầu rĩ nhìn anh Khánh:
"Anh Khánh, anh nói xem có khi nào Hứa Giản đã biết chuyện chúng ta làm rồi không? Em luôn cảm thấy ánh mắt cậu ta nhìn em hôm đó không đúng lắm."
Nghe Hà Gia nói, anh Khánh lườm gã một cái, nhỏ giọng:
"Bé mồm thôi, cậu muốn cho tất cả mọi người nghe được à?"
Hà Gia nghe vậy nhanh chóng ngậm miệng, cẩn thận nhanh chóng nhìn bốn phía.
Bản thân Hứa Giản lại sững sờ, ngẩng đầu nhìn Hà Gia và anh Khánh, trong đôi mắt mèo đẹp đẽ tràn đầy nghi ngờ ——
Các người làm chuyện gì mà tôi không biết?
Hứa Giản nhớ lại sáu năm trước cậu ở công ty, có thể nói là không hề giao tiếp gì với Hà Gia hay những người khác, cùng lắm khi gặp mặt gã chỉ gật đầu cười lịch sự, nhưng Hà Gia thì lại kiêu ngạo bước đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Sao lại có cảm giác như bây giờ cậu biến thành mèo, Hà Gia và người đại diện của gã đều biết cậu?
Thấy Hà Gia căng thẳng, anh Khánh chỉ tiếc mài sắt không nên kim nhìn gã:
"Cậu quan tâm nó có biết hay không làm gì, bây giờ nó cũng đã hết hợp đồng với công ty, đã không ảnh hưởng tới cậu, cậu là người ở lại, giờ còn có tài nguyên 'Kẻ sát phạt' tốt thế này, cậu sợ nó làm cái gì?"
"Em cũng biết vậy." Hà Gia im lặng một lúc, trong lòng có chút ấm ức tức giận:
"Nhưng mà cậu ta đột nhiên xuất hiện, trong lòng em hơi bất an."
Nói tới chỗ này, Hà Gia chợt thẳng lưng, mặt đầy lo lắng nhìn về phía anh Khánh:
"Anh Khánh, anh nói Hứa Giản có thể ký kết với Nhạc Ngu không?"
Anh Khánh nghe vậy, lắc đầu phủ định không chút do dự:
"Không thể, nếu cậu ta thật sự ký hợp đồng với Nhạc Ngu, không thể không có một chút tin tức nào."
Hứa Giản cũng lắc đầu phụ hoạ:
Cậu cũng muốn ký hợp đồng với Nhạc Ngu, thế nhưng Nhạc Ngu là lão làng trong ngành, thấy thế nào lại ký với diễn viên nhỏ không có giá trị thương mại như cậu?
Hứa Giản giương mắt nhìn Hà Gia, ý là: Ngài đề cao tôi quá.
Chú ý tới tầm mắt của Hứa Giản, Hà Gia đối diện cậu mấy giây sau, bị ánh mắt của cậu nhìn làm bối rối, nhanh chóng dời ánh mắt, lại hỏi:
"Lẽ nào thật sự như Trần Đậu Đậu nói, cậu ta hết hợp đồng rồi về nhà trồng trọt?"
Hứa Giản: Muốn về nhà, đây không phải là không về được sao.
Anh Khánh rất cạn lời nhìn Hà Gia: "Trần Đậu Đậu nói cậu cũng tin tưởng? Nếu cậu ta thật sự về nhà trồng trọt, làm sao xuất hiện trên xe Tần Trầm được."
Vẻ mặt Hà Gia hơi lúng túng: "Cũng, cũng đúng."
Hà Gia: "Nhìn tình huống hôm đó, cảm giác cậu ta và Tần Trầm khá thân, vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Bầu không khí ngưng trệ vài giây, cuối cùng anh Khánh thở dài, nói với Hà Gia:
"Bất kể thế nào, chuyện cậu nhìn thấy Hứa Giản ở đây, tuyệt đối đừng đề cập với hắn, tất cả mọi thứ cậu có lúc này là khó khăn lắm mới tranh được, lỡ như cậu ta còn chưa hết mơ tưởng, công sức bao năm qua của chúng ta cũng uổng phí."
Nghe anh Khánh nói, sắc mặt Hà Gia lập tức trở nên khó coi:
"Biết rồi, em sẽ không nói cho hắn."
Trong lúc nói chuyện, Hà Gia nhìn chằm chằm mèo trắng cách xa mình hai, ba mét, tất cả sự ngột ngạt không cam lòng khuất nhục suốt bao năm qua trong lòng dâng trào, cắn răng nói:
"Em sẽ không để cho hắn được nghe lại cái tên Hứa Giản này."
Đối diện ánh mắt của Hà Gia, sau lưng Hứa Giản phát lạnh, không hiểu sao giật nảy mình.
Đại ca, tôi với anh không quen biết, nghe giọng điệu của anh, không biết còn tưởng chúng ta gây thù kết oán gì đấy...
Ánh mắt Hà Gia khiến Hứa Giản cảm thấy khó chịu trong lòng, khi cậu đang do dự mình nghe tiếp hay rời đi, đúng lúc có nhân viên gọi Hà Gia đi quay phim.
Trước khi đi, Hà Gia còn cố ý quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Giản, huyệt thái dương nhảy thình thịch ——
Không biết tại sao, con mèo trắng này mang đến cho gã một cảm giác rất tệ.
......
Hà Gia đi rồi, Hứa Giản nghe trộm còn đầu óc mơ hồ ở tại chỗ cũ:
Cậu có thể nghe hiểu từng câu từng chữ Hà Gia và anh Khánh nói, nhưng những chữ này tạo thành câu, thì một câu cậu cũng không hiểu.
'TA' trong miệng bọn Hà Gia là ai? Liên quan gì đến cậu?
Hà Gia sợ cậu biết cái gì? Cậu huỷ hay không huỷ hợp đồng có liên quan đến Hà Gia ư?
Nghe hai người nói chuyện, Hà Gia có thể có thành tựu bây giờ, liên quan mật thiết đến 'TA', mà hình như 'TA' lại có liên quan đến cậu.
* 'TA': Người ấy, do ngôi thứ 3 của TQ phân nam nữ bằng bộ thủ, nhưng đọc đều là 'ta' nên trong trường hợp người khác được nhắc tới không rõ giới tính thì sẽ viết 'ta'.
Lượng thông tin hơi lớn, Hứa Giản cảm thấy đầu óc hơi quá tải.
Cậu vẫn không nghĩ ra, một diễn viên nhỏ vô danh như cậu, tại sao khiến trụ cột Hà Gia và người đại diện của gã để bụng như thế.
Hơn nữa phân tích từ câu chuyện vừa nãy, Hà Gia không mong thấy mình cho lắm.
Lẽ nào trong lúc cậu không biết đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Giản không ngờ nghe trộm không chỉ không thể giải thích nghi vấn, trái lại khiến sự nghi ngờ trong lòng mình càng đậm.
Bởi vì đoàn phim nhiều tai mắt, hai người Hà Gia nói chuyện trời đất vừa hay làm mờ tin tức quan trọng, khiến cho Hứa Giản muốn tổng hợp đoán được đầu đuôi câu chuyện cũng khó khăn.
Trực giác nói cho cậu biết, đằng sau đầu đuôi câu chuyện này, đối với cậu mà nói rất quan trọng...
Thực sự là làm mèo trọc đầu.
Trong lòng suy nghĩ nhiều chuyện, lúc Hứa Giản ăn cơm trưa, cũng không có tinh thần gì.
Tần Trầm để ý thấy Hứa Giản ủ rũ, lấy bên đầu đũa kia nhẹ nhàng chọc chọc chân cậu, dùng âm lượng chỉ một người một mèo có thể nghe thấy, nhỏ giọng hỏi:
"Sao vậy? Tại chị Phan nói cậu bụ bẫm nên tức giận hả? Ngài Hứa, cậu chuẩn bị tuyệt thực để giảm cân?"
Hứa Giản nhấc chân né đũa, mở mắt lười biếng liếc nhìn Tần Trầm:
"Meo meo meo."
Đang phiền lắm, đừng nghịch.
Nhìn động tác của Hứa Giản, Tần Trầm hơi nhíu mày:
"Giận thật à?"
Hứa Giản lắc lắc đầu, ý chỉ mình không giận Phan Mẫn, vì để cho Tần Trầm yên tâm còn cúi đầu ăn một miếng cơm.
Nhìn Hứa Giản ngậm hai miếng cà rốt trong miệng, Tần Trầm buồn cười nói:
"Tuy lông của cậu màu trắng, nhưng cậu cũng là một con mèo, vậy nên đừng cướp đồ ăn của thỏ."
Trong khi nói chuyện, Tần Trầm cướp đồ ăn trong miệng mèo, lấy cà rốt ra, gắp cho Hứa Giản một miếng thịt bò, nói:
"Chị Phan trêu cậu thôi, cậu không mập, không cần giảm cân."
Tần Trầm nói vậy không phải là vì an ủi Hứa Giản, hắn thấy cảm giác ôm Hứa Giản lông xù tròn vo tốt hơn.
Buổi tối ôm ngủ thì là một lò sưởi hình mèo, vừa chữa lành tâm hồn cũng chữa lành cơ thể.
Quả thực quá là tuyệt vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất