Chương 63: Yêu cậu
Tần Trầm nói đùa Hứa Giản là mèo tinh, Hứa Giản trả lời hắn bằng một ánh mắt không muốn nói.
Sống hai mươi mấy năm, bản thân mình có phải là người hay không, Hứa Giản vẫn biết rõ.
Trước khi xảy ra tai nạn giao thông, Hứa Giản chưa bao giờ kêu meo meo, cũng nghe không hiểu tiếng mèo.
Trên thực tế, cho dù ngay bây giờ, sau khi Hứa Giản biến về người, cũng nghe không hiểu tiếng mèo, giữa mèo và người vẫn có chướng ngại giao tiếp.
Thấy Hứa Giản không cau mày như ông cụ non nữa, Tần Trầm hất cằm:
"Thừa dịp bây giờ cậu còn chưa biến trở về mèo, cậu có muốn đi đánh răng rửa mặt trước không."
Hứa Giản lấy điện thoại di động ra xem thời gian một chút, đáp:
"Anh đi trước đi, lúc nãy Trần Đậu Đậu tìm tôi, tôi tán gẫu vài câu với cậu ấy đã."
Trước kia Tần Trầm đã từng cái tên này trong miệng Hứa Giản: "Chính là bạn tốt của cậu khi còn ở Đắc Cổ?"
"Đúng." Hứa Giản cúi đầu vuốt điện thoại di động cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cậu ấy cũng thích thầy Thẩm, vừa nãy tôi xin được hai bức ảnh có chữ kí, nói với cậu ấy một tiếng."
Nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm nhìn chằm chằm cái xoáy trên đỉnh đầu cậu vài giây, cuối cùng không hề nói gì tự mình đi rửa mặt trước.
Hứa Giản gửi lời mời video tới Trần Đậu Đậu, đổ chuông vài giây, bên kia đã được kết nối.
Xem ra gần đây Trần Đậu Đậu cũng không công việc, đang rảnh rỗi.
Thời điểm Trần Đậu Đậu nhìn thấy khuôn mặt Hứa Giản, câu nói đầu tiên là: "Nhị Giản, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi bán hàng đa cấp rồi à?"
Hứa Giản dở khóc dở cười: "Đã nói tớ không gia nhập bán hàng đa cấp."
Trần Đậu Đậu: "Bao lâu nay chỉ gửi tin nhắn không gặp người, cũng không nói cậu ở đâu, sủi bọt như xác chết vùng dậy, tớ còn tưởng cậu bị lừa vào bán hàng đa cấp."
Hai gò má Trần Đậu Đậu hơi núng nính, khuôn mặt baby, mắt to da trắng, cười lên còn có hai lúm đồng tiền, với ngoại hình này có thể thu hoạch không ít fan mami.
Đáng tiếc cậu ấy và Hứa Giản giống nhau, không nổi tiếng, đừng nói fan mami chân chính, ngay cả fan cũng chưa đến hai người.
Hứa Giản đàng hoàng trịnh trọng: "Nếu tớ thật sự dấn thân vào bán hàng đa cấp, vậy nhất định tớ sẽ liên lạc với cậu thường xuyên."
Trần Đậu Đậu hiểu ngay, không vui lườm cậu: "Là định phát triển tớ trở thành tuyến dưới của cậu à?"
Hứa Giản không trả lời mà hỏi lại: "Không thì sao?"
Trần Đậu Đậu bĩu môi, vẻ mặt hiểu rõ: "Tớ biết ngay chúng ta là tình anh em pha ke!"
Sợ trò chuyện một chút mình lại đột nhiên biến thành mèo, Hứa Giản cũng không nói nhăng nói cuội với y: "Hôm nay tớ tìm cậu là có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
Thấy vẻ mặt Hứa Giản nghiêm túc, Trần Đậu Đậu theo bản năng hỏi: "Cậu hết tiền rồi?"
Hứa Giản còn chưa kịp lắc đầu phủ định, Trần Đậu Đậu lại nói:
"Cát - xê tớ quay một bộ phim vừa đóng máy, trừ bỏ đi chia ra có hơn 20 ngàn tệ, tớ chuyển cho cậu dùng trước ha?"
Mặc dù Hứa Giản chưa nói gì, nhưng Trần Đậu Đậu biết cậu không về nhà, mấy ngày nay thường hay không liên lạc được, cho nên y đoán Hứa Giản vẫn chưa tìm được công việc ổn định.
Lang thang bên ngoài, không có công việc ổn định đồng nghĩa với việc không có thu nhập ổn định, cho nên ngày nào Trần Đậu Đậu cũng lo lắng một ngày kia Hứa Giản sẽ chết đói đầu đường.
Thấy Trần Đậu Đậu hiểu lầm, Hứa Giản nhanh chóng lắc đầu:
"Tớ không tìm cậu vay tiền, là tin tức tốt."
Hai mắt Trần Đậu Đậu sáng ngời: "Cậu tìm được công ty mới?"
Hứa Giản: "... Không phải."
Trần Đậu Đậu xìu vai: "Đó là cái gì?"
Hứa Giản cười thần bí, cố ý nhỏ giọng: "Tớ giúp cậu xin chữ kí viết tay của Thẩm Tịch nè!"
Trần Đậu Đậu buồn bã ỉu xìu theo bản năng mở miệng: "Ồ... huh ——?"
Trần Đậu Đậu: "Địu, thiệt hay giả? Cậu lấy đâu ra? Cậu gặp thần tượng của tớ?"
Nghe Trần Đậu Đậu bỗng nhiên cất cao giọng với vẻ mặt kinh ngạc, Hứa Giản giở trò quơ quơ hai tấm chữ kí trước ống kính, không trả lời một loạt câu hỏi của y, mà là hỏi:
"Muốn không?"
Trần Đậu Đậu vội vàng gật đầu: "Muốn!"
Hứa Giản bình chân như vại: "Xin tớ đi."
Trần Đậu Đậu không cần liêm sỉ, vội thốt lên: "Giản ba ba, tớ xin cậu."
Hứa Giản hài lòng: "Chờ khi nào rảnh tớ sẽ gửi tới công ty cho cậu."
Trần Đậu Đậu phấn khích, gào lên: "A a a a tớ yêu cậu quá!"
Giọng Tần Đậu Đậu rất lớn, Tần Trầm cách lớp cửa cũng nghe được y đang cảm xúc mãnh liệt bày tỏ tình cảm với Hứa Giản.
Động tác trên tay khựng lại, Tần Trầm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, không được dấu vết nhíu nhíu mày ——
Yêu cậu?
Đây là câu mà bạn tốt nói với nhau à?
Lúc Tần Trầm đi ra, Hứa Giản mới vừa tắt video, nghe đến tiếng động quay đầu:
"Anh tắm xong rồi?"
Tần Trầm hơi gật đầu: "Ừm."
Hứa Giản đứng dậy: "Vậy tôi đi vào."
Sau khi Hứa Giản đi vào, nhìn hai tấm hình có hai chữ 'Thẩm Tịch' rồng bay phượng múa mà cậu đặt trên bàn, lần đầu tiên Tần ảnh đế hoài nghi sự nổi tiếng và thực lực của bản thân:
Rốt cuộc là hắn không nổi tiếng bằng Thẩm Tịch, hay không có kỹ năng diễn xuất tốt như Thẩm Tịch?
Tại sao nhóc vô lương tâm chưa bao giờ tìm hắn xin chữ kí?
Trong một khoảnh khắc, Tần Trầm thậm chí muốn đem Thẩm Tịch cười tươi rói kia vứt vào rác thùng, may mà hắn nhịn được.
Thôi, thần tượng thì thế nào, chuyện nhóc vô lương tâm lúc làm người lúc làm mèo cũng không nói cho Thẩm Tịch, chỉ có hắn biết được.
So với thần tượng, rõ ràng Hứa Giản tín nhiệm hắn hơn.
Nghĩ tới đây, Tần Trầm lại cảm thấy không có gì.
Thậm chí trong lòng còn có chút cao hứng.
......
Ngày hôm sau, cuối cùng Hứa Giản cũng coi như không tỉnh dậy trong lồng ngực Tần Trầm, bởi vì cậu ngủ ghế sô pha.
Lần này Hứa Giản xuất hiện trước mặt Tiểu Nam là nguyên thân, ban đầu khi đến khách sạn cậu muốn thuê phòng riêng, nhưng bị Tần Trầm cản lại.
Lúc đó đối diện ánh mắt khó hiểu của Hứa Giản, Tần Trầm dùng âm lượng chỉ có hai người họ có thể nghe được rồi giải thích:
"Buổi tối cậu biến mèo ở một mình không tiện, nói nữa, cậu cũng không muốn mỗi lần nhân viên vệ sinh dọn dẹp đều nhìn thấy lông mèo đầy giường chứ?"
Hứa Giản: "..." Rất có lý.
Cuối cùng Hứa Giản vẫn ở chung một phòng với Tần Trầm, Tiểu Nam thấy vậy, ánh mắt nhìn hai người cũng sâu xa, vẻ mặt 'Không cần giải thích, em hiểu'.
Nhưng Phan Mẫn lại nghĩ —— xem ra Tần Trầm thật sự đáng giá cao hạt giống tốt Hứa Giản này, vì ký hợp đồng với cậu mà hi sinh đến mức này.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Phan Mẫn cảm thấy hai người họ ở chung phòng có hơi kỳ cục, cơ mà cô chưa kịp mở miệng, thì nghe Hứa Giản nói tối mình ngủ trên ghế sô pha.
Phan Mẫn không phản đối, mà nghĩ lại, hai người đàn ông trưởng thành, một phòng cũng không có gì ghê gớm, ngay cả scandal cũng không có, cũng đâu phải cô nam quả nữ.
May mà ghế sô pha trong khách sạn rất lớn, nếu không với chiều cao 181cm của Hứa Giản, ngủ trên ghế sô pha một đêm sẽ rất khó chịu.
Khi Tần Trầm đi ra, Hứa Giản đã thu dọn xong, gấp chăn gọn gàng để trên ghế sô pha.
Cố ý cài đặt đồng hồ báo thức, Tần Trầm dậy sớm hơn nửa tiếng đồng hồ nhìn thấy Hứa Giản ăn mặc chỉnh chu, trước tiên trầm mặc vài giây, sau đó mới mở miệng hỏi:
"Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy?"
Trong giọng Trầm có chút tiếc nuối, Hứa Giản không rõ vì sao nhìn hắn: "Sớm hả?"
Tần Trầm lắc đầu: "Không có gì."
Mãi đến tận khi ăn sáng xong, Hứa Giản cũng không biết đến cùng là Tần Trầm đang tiếc nuối cái gì.
Lẽ nào chỉ vì mình dậy sớm hơn hắn mười phút?
Người này hẹp hòi vậy hả? Còn không cho phép người ta dậy sớm hơn hắn.
Ăn sáng xong đi đến phim trường, Hứa Giản theo thường lệ như đuôi nhỏ đi theo phía sau Tần Trầm, một là vì quan sát học tập Tần Trầm và những người khác trong đoàn quay phim, hai là vì thần tượng cũng có mặt.
Hiện tại tất cả mọi người trong đoàn phim đều cho rằng Hứa Giản là nghệ sĩ chuẩn bị ký kết với Nhạc Ngu, đi theo Tần Trầm chính vì làm quen, mở rộng quan hệ, cho nên lần thứ hai nhìn thấy cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ, thậm chí còn có người chủ động chào hỏi cậu.
Lần này Tần Trầm không ôm mèo đến, tất cả mọi người có chút bất ngờ, còn có người cười hỏi hắn mèo đâu.
Tần Trầm nghe vậy nhìn lướt qua Hứa Giản đang nói chuyện với Thẩm Tịch cách đó không xa, mím khóe miệng, nhàn nhạt nói:
"Có mới nới cũ, chạy theo người khác."
Người hỏi: "?"
Từ trong điệu bộ của Tần Trầm, người khác nghe ra tâm trạng của hắn không tốt lắm, ngượng ngùng nở nụ cười, cũng không tiện hỏi là thật hay đùa, mượn cớ nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Sau đó người hỏi hình dung giọng điệu và sắc mặt của Tần Trầm khi đó với những người khác như thế này:
"Oa, biểu hiện của thầy Tần lúc đó, chà chà, biết là mèo hắn chạy, không biết còn tưởng vợ hắn chạy theo người khác đó."
Chuyển bối cảnh là tổ đạo cụ đã chuẩn bị thiết bị xong từ lâu, sau khi diễn viên vào chỗ, bất cứ lúc nào có thể quay, hai ngày trước coi như thuận lợi, đến ngày thứ ba xảy ra vấn đề.
Có một diễn viên mời riêng khi chơi ván trượt cùng những người khác trong đoàn phim, không cẩn thận ngã trượt chân, đi bệnh viện chụp phim kiểm tra, kể quả bị nứt xương.
Thương cân động cốt một trăm ngày, bác sĩ khuyên anh ta nghỉ ngơi cho tốt, trước khi xương cốt phục hồi, không nên chạy nhảy lung tung.
Nhưng vấn đề là, tuy phân cảnh của vị diễn viên mời riêng này không nặng, nhưng thân phận của anh ta trong phim là một boss trung cấp, có hai phân cảnh hàng động với nam chính do Tần Trầm thủ vai, không chạy nhảy thì quay thế nào?
Chân diễn viên bó thạch cao không thể quay, thời diểm đạo diễn nhận được tin tức này lập tức cuống lên:
"Không thể quay? Vậy làm sao bây giờ?"
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được người thích hợp để thế thân.
Phó đạo diễn cũng khó xử: "Nhưng mà nứt xương, trước không nói có thể quay hay không, nếu quay diễn viên để lại mầm bệnh thì làm sao?"
Hơn nữa nhất định hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.
Đạo diễn nghe vậy trầm mặc, sức khoẻ là vốn quý nhất, ông tuy gấp, nhưng không đến nỗi phát điên để diễn viên bó thạch cao ra trận.
Đừng nói cái gì mà chấn thương vẫn làm việc là chuyên nghiệp, thân thể xảy ra vấn đề thì tất cả đều vô ích.
Ngay khi xoắn xuýt khó xử, bóng dáng Hứa Giản cầm nước thoáng qua trước mắt phó đạo diễn.
Nhìn chằm chằm dáng người Hứa Giản rắn rỏi, chân dài một mét tám vài giây, cuối cùng hai mắt phó đạo diễn sáng ngời:
"Anh Trần, em có chủ ý này anh nghe xem có được không?"
Anh Trần, cũng chính là tổng đạo diễn nhìn gã: "Cái gì?"
Trừ phi là trời ban một vị diễn viên, nếu không dưới cái nhìn của ông cũng không phải tin tức tốt.
Đạo diễn cũng rất phiền muộn, bộ phim này quay không quá thuận lợi, đầu tiên là nam ba gặp vấn đề, bây giờ lại thêm người nứt xương...
Phó đạo diễn ghé vào tai đạo diễn thầm thì một trận, cuối cùng đạo diễn chần chờ nhìn gã:
"Có ổn không?"
Phó đạo diễn cũng không chắc chắn: "Lấy ngựa chết làm ngựa sống đi, tạm thời cũng không nghĩ ra cách nào khác, nếu không được thì tính sau."
Đạo diễn suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng quyết tâm, gật đầu:
"Được thôi, chú đi thương lượng xem, cát - xê thế nào cũng ok, chỉ cần người có kỹ năng diễn xuất ổn, yêu cầu đừng thái quá là được."
Phó đạo diễn: "Em hiểu rồi, em đi hỏi một chút."
......
Mười phút sau, Hứa Giản kinh ngạc nhìn Tần Trầm: "Anh nói để tôi diễn?"
Tần Trầm gật đầu: "Ý của đạo diễn kêu cậu thử xem."
Vừa nãy phó đạo diễn tìm tới Tần Trầm, hỏi hắn rằng Hứa Giản có thể hay không giang hồ cứu cnguy, thử vai diễn boss trung cấp xem sao.
Hứa Giản sững sờ: "Tại sao?"
Cậu chỉ là một diễn viên nhỏ bết bát vô biên, huống chi hiện tại cậu đã chấm dứt hợp đồng với Đắc Cổ, thậm chí cũng không tính là diễn viên, Hứa Giản không hiểu sao đạo diễn lại tìm tới cậu.
Tuy phần diễn không nhiều, nhưng cũng là một tiểu boss có tiếng, đạo diễn chọn người qua loa thế sao?
Lúc đó Tần Trầm cũng hỏi phó đạo diễn câu hỏi giống như vậy, phó đạo diễn nở nụ cười, đáp:
"Người mà Nhạc Ngu ký kết được đánh giá cao thực lực, chúng tôi tin tưởng diễn viên của Nhạc Ngu."
Nghe Tần Trầm giải thích, Hứa Giản đã hiểu: "Đạo diễn cho rằng tôi là người mới của công ty các anh?"
Tần Trầm gật đầu: "Nhìn vào tình hình trước mắt, như vậy cũng đúng."
Hứa Giản cảm thấy hiểu lầm càng lớn hơn, vẻ mặt gấp gáp:
"Sao anh không giải thích với đạo diễn? Bây giờ tôi chỉ là một người ba không."
Tần Trầm vi lăng: "Ba không là có ý gì?"
Hứa Giản đếm trên đầu ngón tay sổ: "Không công ty không tiếng tăm không người đại diện, gọi tắt là ba không."
Đếm xong, Hứa Giản còn có chút ủ rũ, mệt mỏi giương mắt nói với Tần Trầm:
"Anh đi giải thích với đạo diễn một chút đi, tôi không được đâu."
Nhìn Hứa Giản ủ rũ nửa ngày, Tần Trầm cũng không do dự nói:
"Tôi lại cảm thấy đây là cơ hội cho cậu."
Hứa Giản ngẩng đầu: "Hả?"
Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Hứa Giản, Tần Trầm hỏi: "Cậu muốn từ bỏ giấc mơ làm diễn viên của cậu?"
Hứa Giản nghe vậy ngẩn ra.
Cũng bởi vì giấu trong lòng một ước mơ làm diễn viên, Hứa Giản không bỏ lỡ một tiết học nào, với những lần diễn xuất ngẫu hứng cùng Trần Đậu Đậu trong kí túc xá sáu năm, dù cho khán giả trước sau chỉ có một mình Trần Đậu Đậu...
Còn không đợi Hứa Giản mở miệng, lại nghe Tần Trầm trầm giọng nói:
"Không cần giải thích với đạo diễn, hiểu lầm thì hiểu lầm, cậu có thể làm tốt."
"Ngài Hứa, tôi rất chờ mong có thể hợp tác với cậu."
Sống hai mươi mấy năm, bản thân mình có phải là người hay không, Hứa Giản vẫn biết rõ.
Trước khi xảy ra tai nạn giao thông, Hứa Giản chưa bao giờ kêu meo meo, cũng nghe không hiểu tiếng mèo.
Trên thực tế, cho dù ngay bây giờ, sau khi Hứa Giản biến về người, cũng nghe không hiểu tiếng mèo, giữa mèo và người vẫn có chướng ngại giao tiếp.
Thấy Hứa Giản không cau mày như ông cụ non nữa, Tần Trầm hất cằm:
"Thừa dịp bây giờ cậu còn chưa biến trở về mèo, cậu có muốn đi đánh răng rửa mặt trước không."
Hứa Giản lấy điện thoại di động ra xem thời gian một chút, đáp:
"Anh đi trước đi, lúc nãy Trần Đậu Đậu tìm tôi, tôi tán gẫu vài câu với cậu ấy đã."
Trước kia Tần Trầm đã từng cái tên này trong miệng Hứa Giản: "Chính là bạn tốt của cậu khi còn ở Đắc Cổ?"
"Đúng." Hứa Giản cúi đầu vuốt điện thoại di động cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cậu ấy cũng thích thầy Thẩm, vừa nãy tôi xin được hai bức ảnh có chữ kí, nói với cậu ấy một tiếng."
Nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm nhìn chằm chằm cái xoáy trên đỉnh đầu cậu vài giây, cuối cùng không hề nói gì tự mình đi rửa mặt trước.
Hứa Giản gửi lời mời video tới Trần Đậu Đậu, đổ chuông vài giây, bên kia đã được kết nối.
Xem ra gần đây Trần Đậu Đậu cũng không công việc, đang rảnh rỗi.
Thời điểm Trần Đậu Đậu nhìn thấy khuôn mặt Hứa Giản, câu nói đầu tiên là: "Nhị Giản, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi bán hàng đa cấp rồi à?"
Hứa Giản dở khóc dở cười: "Đã nói tớ không gia nhập bán hàng đa cấp."
Trần Đậu Đậu: "Bao lâu nay chỉ gửi tin nhắn không gặp người, cũng không nói cậu ở đâu, sủi bọt như xác chết vùng dậy, tớ còn tưởng cậu bị lừa vào bán hàng đa cấp."
Hai gò má Trần Đậu Đậu hơi núng nính, khuôn mặt baby, mắt to da trắng, cười lên còn có hai lúm đồng tiền, với ngoại hình này có thể thu hoạch không ít fan mami.
Đáng tiếc cậu ấy và Hứa Giản giống nhau, không nổi tiếng, đừng nói fan mami chân chính, ngay cả fan cũng chưa đến hai người.
Hứa Giản đàng hoàng trịnh trọng: "Nếu tớ thật sự dấn thân vào bán hàng đa cấp, vậy nhất định tớ sẽ liên lạc với cậu thường xuyên."
Trần Đậu Đậu hiểu ngay, không vui lườm cậu: "Là định phát triển tớ trở thành tuyến dưới của cậu à?"
Hứa Giản không trả lời mà hỏi lại: "Không thì sao?"
Trần Đậu Đậu bĩu môi, vẻ mặt hiểu rõ: "Tớ biết ngay chúng ta là tình anh em pha ke!"
Sợ trò chuyện một chút mình lại đột nhiên biến thành mèo, Hứa Giản cũng không nói nhăng nói cuội với y: "Hôm nay tớ tìm cậu là có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
Thấy vẻ mặt Hứa Giản nghiêm túc, Trần Đậu Đậu theo bản năng hỏi: "Cậu hết tiền rồi?"
Hứa Giản còn chưa kịp lắc đầu phủ định, Trần Đậu Đậu lại nói:
"Cát - xê tớ quay một bộ phim vừa đóng máy, trừ bỏ đi chia ra có hơn 20 ngàn tệ, tớ chuyển cho cậu dùng trước ha?"
Mặc dù Hứa Giản chưa nói gì, nhưng Trần Đậu Đậu biết cậu không về nhà, mấy ngày nay thường hay không liên lạc được, cho nên y đoán Hứa Giản vẫn chưa tìm được công việc ổn định.
Lang thang bên ngoài, không có công việc ổn định đồng nghĩa với việc không có thu nhập ổn định, cho nên ngày nào Trần Đậu Đậu cũng lo lắng một ngày kia Hứa Giản sẽ chết đói đầu đường.
Thấy Trần Đậu Đậu hiểu lầm, Hứa Giản nhanh chóng lắc đầu:
"Tớ không tìm cậu vay tiền, là tin tức tốt."
Hai mắt Trần Đậu Đậu sáng ngời: "Cậu tìm được công ty mới?"
Hứa Giản: "... Không phải."
Trần Đậu Đậu xìu vai: "Đó là cái gì?"
Hứa Giản cười thần bí, cố ý nhỏ giọng: "Tớ giúp cậu xin chữ kí viết tay của Thẩm Tịch nè!"
Trần Đậu Đậu buồn bã ỉu xìu theo bản năng mở miệng: "Ồ... huh ——?"
Trần Đậu Đậu: "Địu, thiệt hay giả? Cậu lấy đâu ra? Cậu gặp thần tượng của tớ?"
Nghe Trần Đậu Đậu bỗng nhiên cất cao giọng với vẻ mặt kinh ngạc, Hứa Giản giở trò quơ quơ hai tấm chữ kí trước ống kính, không trả lời một loạt câu hỏi của y, mà là hỏi:
"Muốn không?"
Trần Đậu Đậu vội vàng gật đầu: "Muốn!"
Hứa Giản bình chân như vại: "Xin tớ đi."
Trần Đậu Đậu không cần liêm sỉ, vội thốt lên: "Giản ba ba, tớ xin cậu."
Hứa Giản hài lòng: "Chờ khi nào rảnh tớ sẽ gửi tới công ty cho cậu."
Trần Đậu Đậu phấn khích, gào lên: "A a a a tớ yêu cậu quá!"
Giọng Tần Đậu Đậu rất lớn, Tần Trầm cách lớp cửa cũng nghe được y đang cảm xúc mãnh liệt bày tỏ tình cảm với Hứa Giản.
Động tác trên tay khựng lại, Tần Trầm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, không được dấu vết nhíu nhíu mày ——
Yêu cậu?
Đây là câu mà bạn tốt nói với nhau à?
Lúc Tần Trầm đi ra, Hứa Giản mới vừa tắt video, nghe đến tiếng động quay đầu:
"Anh tắm xong rồi?"
Tần Trầm hơi gật đầu: "Ừm."
Hứa Giản đứng dậy: "Vậy tôi đi vào."
Sau khi Hứa Giản đi vào, nhìn hai tấm hình có hai chữ 'Thẩm Tịch' rồng bay phượng múa mà cậu đặt trên bàn, lần đầu tiên Tần ảnh đế hoài nghi sự nổi tiếng và thực lực của bản thân:
Rốt cuộc là hắn không nổi tiếng bằng Thẩm Tịch, hay không có kỹ năng diễn xuất tốt như Thẩm Tịch?
Tại sao nhóc vô lương tâm chưa bao giờ tìm hắn xin chữ kí?
Trong một khoảnh khắc, Tần Trầm thậm chí muốn đem Thẩm Tịch cười tươi rói kia vứt vào rác thùng, may mà hắn nhịn được.
Thôi, thần tượng thì thế nào, chuyện nhóc vô lương tâm lúc làm người lúc làm mèo cũng không nói cho Thẩm Tịch, chỉ có hắn biết được.
So với thần tượng, rõ ràng Hứa Giản tín nhiệm hắn hơn.
Nghĩ tới đây, Tần Trầm lại cảm thấy không có gì.
Thậm chí trong lòng còn có chút cao hứng.
......
Ngày hôm sau, cuối cùng Hứa Giản cũng coi như không tỉnh dậy trong lồng ngực Tần Trầm, bởi vì cậu ngủ ghế sô pha.
Lần này Hứa Giản xuất hiện trước mặt Tiểu Nam là nguyên thân, ban đầu khi đến khách sạn cậu muốn thuê phòng riêng, nhưng bị Tần Trầm cản lại.
Lúc đó đối diện ánh mắt khó hiểu của Hứa Giản, Tần Trầm dùng âm lượng chỉ có hai người họ có thể nghe được rồi giải thích:
"Buổi tối cậu biến mèo ở một mình không tiện, nói nữa, cậu cũng không muốn mỗi lần nhân viên vệ sinh dọn dẹp đều nhìn thấy lông mèo đầy giường chứ?"
Hứa Giản: "..." Rất có lý.
Cuối cùng Hứa Giản vẫn ở chung một phòng với Tần Trầm, Tiểu Nam thấy vậy, ánh mắt nhìn hai người cũng sâu xa, vẻ mặt 'Không cần giải thích, em hiểu'.
Nhưng Phan Mẫn lại nghĩ —— xem ra Tần Trầm thật sự đáng giá cao hạt giống tốt Hứa Giản này, vì ký hợp đồng với cậu mà hi sinh đến mức này.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Phan Mẫn cảm thấy hai người họ ở chung phòng có hơi kỳ cục, cơ mà cô chưa kịp mở miệng, thì nghe Hứa Giản nói tối mình ngủ trên ghế sô pha.
Phan Mẫn không phản đối, mà nghĩ lại, hai người đàn ông trưởng thành, một phòng cũng không có gì ghê gớm, ngay cả scandal cũng không có, cũng đâu phải cô nam quả nữ.
May mà ghế sô pha trong khách sạn rất lớn, nếu không với chiều cao 181cm của Hứa Giản, ngủ trên ghế sô pha một đêm sẽ rất khó chịu.
Khi Tần Trầm đi ra, Hứa Giản đã thu dọn xong, gấp chăn gọn gàng để trên ghế sô pha.
Cố ý cài đặt đồng hồ báo thức, Tần Trầm dậy sớm hơn nửa tiếng đồng hồ nhìn thấy Hứa Giản ăn mặc chỉnh chu, trước tiên trầm mặc vài giây, sau đó mới mở miệng hỏi:
"Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy?"
Trong giọng Trầm có chút tiếc nuối, Hứa Giản không rõ vì sao nhìn hắn: "Sớm hả?"
Tần Trầm lắc đầu: "Không có gì."
Mãi đến tận khi ăn sáng xong, Hứa Giản cũng không biết đến cùng là Tần Trầm đang tiếc nuối cái gì.
Lẽ nào chỉ vì mình dậy sớm hơn hắn mười phút?
Người này hẹp hòi vậy hả? Còn không cho phép người ta dậy sớm hơn hắn.
Ăn sáng xong đi đến phim trường, Hứa Giản theo thường lệ như đuôi nhỏ đi theo phía sau Tần Trầm, một là vì quan sát học tập Tần Trầm và những người khác trong đoàn quay phim, hai là vì thần tượng cũng có mặt.
Hiện tại tất cả mọi người trong đoàn phim đều cho rằng Hứa Giản là nghệ sĩ chuẩn bị ký kết với Nhạc Ngu, đi theo Tần Trầm chính vì làm quen, mở rộng quan hệ, cho nên lần thứ hai nhìn thấy cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ, thậm chí còn có người chủ động chào hỏi cậu.
Lần này Tần Trầm không ôm mèo đến, tất cả mọi người có chút bất ngờ, còn có người cười hỏi hắn mèo đâu.
Tần Trầm nghe vậy nhìn lướt qua Hứa Giản đang nói chuyện với Thẩm Tịch cách đó không xa, mím khóe miệng, nhàn nhạt nói:
"Có mới nới cũ, chạy theo người khác."
Người hỏi: "?"
Từ trong điệu bộ của Tần Trầm, người khác nghe ra tâm trạng của hắn không tốt lắm, ngượng ngùng nở nụ cười, cũng không tiện hỏi là thật hay đùa, mượn cớ nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Sau đó người hỏi hình dung giọng điệu và sắc mặt của Tần Trầm khi đó với những người khác như thế này:
"Oa, biểu hiện của thầy Tần lúc đó, chà chà, biết là mèo hắn chạy, không biết còn tưởng vợ hắn chạy theo người khác đó."
Chuyển bối cảnh là tổ đạo cụ đã chuẩn bị thiết bị xong từ lâu, sau khi diễn viên vào chỗ, bất cứ lúc nào có thể quay, hai ngày trước coi như thuận lợi, đến ngày thứ ba xảy ra vấn đề.
Có một diễn viên mời riêng khi chơi ván trượt cùng những người khác trong đoàn phim, không cẩn thận ngã trượt chân, đi bệnh viện chụp phim kiểm tra, kể quả bị nứt xương.
Thương cân động cốt một trăm ngày, bác sĩ khuyên anh ta nghỉ ngơi cho tốt, trước khi xương cốt phục hồi, không nên chạy nhảy lung tung.
Nhưng vấn đề là, tuy phân cảnh của vị diễn viên mời riêng này không nặng, nhưng thân phận của anh ta trong phim là một boss trung cấp, có hai phân cảnh hàng động với nam chính do Tần Trầm thủ vai, không chạy nhảy thì quay thế nào?
Chân diễn viên bó thạch cao không thể quay, thời diểm đạo diễn nhận được tin tức này lập tức cuống lên:
"Không thể quay? Vậy làm sao bây giờ?"
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được người thích hợp để thế thân.
Phó đạo diễn cũng khó xử: "Nhưng mà nứt xương, trước không nói có thể quay hay không, nếu quay diễn viên để lại mầm bệnh thì làm sao?"
Hơn nữa nhất định hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.
Đạo diễn nghe vậy trầm mặc, sức khoẻ là vốn quý nhất, ông tuy gấp, nhưng không đến nỗi phát điên để diễn viên bó thạch cao ra trận.
Đừng nói cái gì mà chấn thương vẫn làm việc là chuyên nghiệp, thân thể xảy ra vấn đề thì tất cả đều vô ích.
Ngay khi xoắn xuýt khó xử, bóng dáng Hứa Giản cầm nước thoáng qua trước mắt phó đạo diễn.
Nhìn chằm chằm dáng người Hứa Giản rắn rỏi, chân dài một mét tám vài giây, cuối cùng hai mắt phó đạo diễn sáng ngời:
"Anh Trần, em có chủ ý này anh nghe xem có được không?"
Anh Trần, cũng chính là tổng đạo diễn nhìn gã: "Cái gì?"
Trừ phi là trời ban một vị diễn viên, nếu không dưới cái nhìn của ông cũng không phải tin tức tốt.
Đạo diễn cũng rất phiền muộn, bộ phim này quay không quá thuận lợi, đầu tiên là nam ba gặp vấn đề, bây giờ lại thêm người nứt xương...
Phó đạo diễn ghé vào tai đạo diễn thầm thì một trận, cuối cùng đạo diễn chần chờ nhìn gã:
"Có ổn không?"
Phó đạo diễn cũng không chắc chắn: "Lấy ngựa chết làm ngựa sống đi, tạm thời cũng không nghĩ ra cách nào khác, nếu không được thì tính sau."
Đạo diễn suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng quyết tâm, gật đầu:
"Được thôi, chú đi thương lượng xem, cát - xê thế nào cũng ok, chỉ cần người có kỹ năng diễn xuất ổn, yêu cầu đừng thái quá là được."
Phó đạo diễn: "Em hiểu rồi, em đi hỏi một chút."
......
Mười phút sau, Hứa Giản kinh ngạc nhìn Tần Trầm: "Anh nói để tôi diễn?"
Tần Trầm gật đầu: "Ý của đạo diễn kêu cậu thử xem."
Vừa nãy phó đạo diễn tìm tới Tần Trầm, hỏi hắn rằng Hứa Giản có thể hay không giang hồ cứu cnguy, thử vai diễn boss trung cấp xem sao.
Hứa Giản sững sờ: "Tại sao?"
Cậu chỉ là một diễn viên nhỏ bết bát vô biên, huống chi hiện tại cậu đã chấm dứt hợp đồng với Đắc Cổ, thậm chí cũng không tính là diễn viên, Hứa Giản không hiểu sao đạo diễn lại tìm tới cậu.
Tuy phần diễn không nhiều, nhưng cũng là một tiểu boss có tiếng, đạo diễn chọn người qua loa thế sao?
Lúc đó Tần Trầm cũng hỏi phó đạo diễn câu hỏi giống như vậy, phó đạo diễn nở nụ cười, đáp:
"Người mà Nhạc Ngu ký kết được đánh giá cao thực lực, chúng tôi tin tưởng diễn viên của Nhạc Ngu."
Nghe Tần Trầm giải thích, Hứa Giản đã hiểu: "Đạo diễn cho rằng tôi là người mới của công ty các anh?"
Tần Trầm gật đầu: "Nhìn vào tình hình trước mắt, như vậy cũng đúng."
Hứa Giản cảm thấy hiểu lầm càng lớn hơn, vẻ mặt gấp gáp:
"Sao anh không giải thích với đạo diễn? Bây giờ tôi chỉ là một người ba không."
Tần Trầm vi lăng: "Ba không là có ý gì?"
Hứa Giản đếm trên đầu ngón tay sổ: "Không công ty không tiếng tăm không người đại diện, gọi tắt là ba không."
Đếm xong, Hứa Giản còn có chút ủ rũ, mệt mỏi giương mắt nói với Tần Trầm:
"Anh đi giải thích với đạo diễn một chút đi, tôi không được đâu."
Nhìn Hứa Giản ủ rũ nửa ngày, Tần Trầm cũng không do dự nói:
"Tôi lại cảm thấy đây là cơ hội cho cậu."
Hứa Giản ngẩng đầu: "Hả?"
Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Hứa Giản, Tần Trầm hỏi: "Cậu muốn từ bỏ giấc mơ làm diễn viên của cậu?"
Hứa Giản nghe vậy ngẩn ra.
Cũng bởi vì giấu trong lòng một ước mơ làm diễn viên, Hứa Giản không bỏ lỡ một tiết học nào, với những lần diễn xuất ngẫu hứng cùng Trần Đậu Đậu trong kí túc xá sáu năm, dù cho khán giả trước sau chỉ có một mình Trần Đậu Đậu...
Còn không đợi Hứa Giản mở miệng, lại nghe Tần Trầm trầm giọng nói:
"Không cần giải thích với đạo diễn, hiểu lầm thì hiểu lầm, cậu có thể làm tốt."
"Ngài Hứa, tôi rất chờ mong có thể hợp tác với cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất