Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản
Chương 102: Kết thúc chính truyện
Ngày tuyên án, Kỷ Nhiên đến nghĩa trang.
Cậu mua một bó hoa, nhiều năm như vậy, đây là lần duy nhất cậu đến thăm Triệu Thanh Đồng nhưng không phải vào ngày giỗ hoặc tiết Thanh Minh.
“Chỉ ghé qua một chút thôi”. Cậu nhìn người ngồi trên ghế lái. “Anh mặc trang trọng như vậy làm gì…”
Tần Mãn mặt đồ âu, đi giày da, toàn thân đều là hàng thiết kế vừa được đưa tới.
Anh cười. “Gặp phụ huynh mà, có thể không trang trọng ư?”
“Gặp cái búa”. Kỷ Nhiên cũng cười. “Rõ ràng chính anh muốn theo”
“Anh đã gọi em là chồng, em còn không bằng lòng đưa anh đến gặp phụ huynh, có phải hơi quá đáng không nhỉ?”. Tần Mãn “hừ” một tiếng.
Kỷ Nhiên đáp: “Trên Weibo có mấy nghìn người là vợ em đấy, bà ấy nhìn được chắc?”
Đúng lúc đèn đỏ, Tần Mãn lập tức tháo dây an toàn, ló người sang cắn lên môi cậu.
“Bé khóa dưới hư hỏng thật”. Anh nói: “Đợi hôm nào em ngủ, anh sẽ trộm Weibo của em”
Kỷ Nhiên cắn lại anh. “Anh dạy em lái xe cẩn thận, bây giờ anh đang làm gì? Tốt nhất cho cảnh sát giao thông chụp được, trừ anh ba điểm, sáu điểm”
Đến nghĩa trang, họ trông thấy nhân viên quản lí đang chắp tay sau lưng, đứng ngoài cửa, nghiêm mặt nhìn vào bên trong.
Kỷ Nhiên liếc theo tầm mắt của ông, cơ thể tức khắc cứng đờ.
Trước mộ của Triệu Thanh Đồng kín mít người, không còn kẽ hở, từ góc độ này của cậu căn bản không thể quan sát rõ ràng.
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Nhiên là cánh truyền thông lại đến quấy rối.
Cậu không để ý lời chào của quản lí, bước chân gấp gáp, lạnh mặt đi lên trên.
Đến gần, cậu mới phát hiện những người kia không khiêng máy quay trên tay, cũng không có bút ghi âm.
Tần Mãn vội vã theo sau, anh nhíu mày vọt lên trước mặt Kỷ Nhiên, chặn lại một người nào đó. “Xin hỏi mọi người đang làm gì?”
Viền mắt của người bị chặn đỏ bừng, đáp: “Cậu là ai?”
“Tôi đến cúng bái”. Tần Mãn nói: “Mọi người ảnh hưởng đến tôi”
“À, xin lỗi”. Người phụ nữ kia đã có tuổi, bà trả lời: “Chúng tôi tới viếng Triệu Thanh Đồng”
Kỷ Nhiên đứng sau lưng Tần Mãn, khẽ hỏi: “Mấy người là ai? Vì sao lại muốn viếng bà ấy?”
“… Trước kia chúng tôi đều ở trong câu lạc bộ hâm mộ Triệu Thanh Đồng”. Người phụ nữ trung niên khịt mũi. “Hôm nay là ngày vụ án của cô ấy kết thúc, chúng tôi có lòng đến thăm…”
Kỷ Nhiên hỏi: “Vì sao trước kia không đến?”
Người phụ nữ ngẩn ngơ vì câu hỏi này, bà không rõ đối phương biết trước kia họ chưa từng tới bằng cách nào, nhưng vẫn buột miệng đáp: “Bởi vì ngày xưa có rất nhiều tin đồn về cô ấy, chúng tôi không thể xác nhận đó có phải sự thật hay không…”
“Biết rồi”. Tần Mãn ngắt lời bọn họ.
Nếu nói thêm, có lẽ sẽ bại lộ.
“Quấy rầy, mọi người cứ tiếp tục”
Kỷ Nhiên nghiêng người, cậu thấy lúc này trước mộ Triệu Thanh Đồng đầy ắp khóm hoa, làm nổi bật bức ảnh trên bia, còn có vài người đang dọn dẹp lá cây và bụi đất gần đó cho bà.
Dưới tình hình này, Kỷ Nhiên chắc chắn không tiện lộ mặt.
Cậu lặng lẽ bước xuống thềm, lúc sắp đến bậc cuối, cậu khẽ nói một câu: “Lâu như vậy rồi, còn gì đẹp nữa đâu”
Lời này không êm tai, thế nhưng vào khoảnh khắc Kỷ Nhiên quay lưng, Tần Mãn lại trông thấy viền mắt của cậu ửng đỏ.
Chẳng qua Kỷ Nhiên đã ổn định lại cảm xúc của mình trong khoảng cách từ nghĩa trang đến bãi đỗ xe. Cậu rũ mắt, thờ ơ lên tiếng: “Xem ra hôm nay anh không gặp được phụ huynh rồi”
Tần Mãn đáp: “Chỉ hôm nay thôi, cả đời này dài lắm, sẽ có một ngày gặp được thôi”
Cuối cùng, nét mặt của Kỷ Nhiên cũng thả lỏng. “Ai bên anh cả đời?”
“Em”. Tần Mãn khẽ cười. “Em bên anh cả đời”
Xe chạy tới lui một chuyến, tuy không được việc nhưng Kỷ Nhiên chẳng hề thấy đáng tiếc.
Đến trước cửa, Kỷ Nhiên tung bó hoa ra ghế sau, nói: “Được rồi, anh về đi, em tự lái vào garage”
Tần Mãn không nhúc nhích, anh cười nhạt, hỏi: “Bé khóa dưới, rốt cuộc lúc nào em mới cho anh quay về? Đêm nào anh cũng kiếm cớ gõ cửa hàng xóm không phải chuyện hay… Em có biết dạo này, ánh mắt láng giềng nhìn anh kì quái cỡ nào không?”
“Anh còn biết xấu hổ cơ à”. Kỷ Nhiên cười lạnh. “Thế sao không thấy anh ít đến vài chuyến nhỉ?”
Tần Mãn ngẫm nghĩ. “Em khóa dưới quá quyến rũ”
“… Biến thái”
Cuối cùng, Tần Mãn vẫn bị đuổi xuống xe, lời mời cùng lên giường anh đưa ra cũng bị người ta từ chối vô tình.
Trên thực tế, đã mấy ngày Tần Mãn chưa bước chân vào nhà Kỷ Nhiên, khoảng thời gian này bé khóa dưới không dễ nói chuyện, địa điểm những lần bọn họ làm tình gần đây đều ở chỗ của Tần Mãn.
Dù thỉnh thoảng chơi văn phòng giả play cũng rất thú vị, nhưng anh vẫn thích ở nhà Kỷ Nhiên, hoàn toàn chiếm hữu đối phương trong căn phòng tràn ngập mùi vị của cậu hơn.
Có vài lần, thậm chí Tần Mãn còn định trèo tường đột nhập.
Vừa kết thúc cuộc họp nước ngoài qua video, Tần Mãn kéo giãn cravat, gọi video điện thoại cho Kỷ Nhiên.
Một lúc sau, bên kia mới nhận.
“Cái gì?”. Giọng điệu hơi gắt.
Mặt của Kỷ Nhiên chiếm toàn bộ màn hình, Tần Mãn không nhìn thấy khung cảnh xung quanh.
“Anh nhớ em”. Tần Mãn nói: “Bé khóa dưới, mở cửa cho anh vào chơi hai tiếng”
Kỷ Nhiên trả lời kiên quyết: “Không được, em sắp ngủ”
“… Một tiếng, không thể ít hơn”. Tần Mãn nhíu mày.
Kỷ Nhiên hỏi: “Một tiếng làm được gì?”
Tần Mãn cười, đáp: “Em cũng biết mà, một tiếng không đủ cho anh dùng”
Kỷ Nhiên sửng sốt, hồi lâu sau mới ngộ ra, đỏ mặt gằn giọng: “Đi ngủ!”
Sau đó cậu cúp máy.
Tần Mãn cầm di động nhìn hồi lâu, cuối cùng mới chậm chạp đặt lên bàn làm việc.
Hôm sau, hai người cùng ra ngoài, tham gia hoạt động Nhạc Văn Văn tổ chức.
Không biết mấy hôm nay Nhạc Văn Văn bị cái gì ám, khăng khăng muốn về trường trung học Mãn. Đầu tiên nói trường trung học Mãn đổi canteen, rồi lại thông báo sân bóng rổ đã sửa sang lại toàn bộ, khó khăn lắm mới dỗ được Kỷ Nhiên gật đầu.
Sau khi vụ việc kia qua đi, trường trung học Mãn đã thay rất nhiều lãnh đạo, Kỷ Nhiên chẳng còn quá bài xích nơi này.
“A a a!”. Nhạc Văn Văn cầm di động. “Quả nhiên người kia ở đây!!”
Kỷ Nhiên trông thấy người đàn ông đang chơi bóng rổ cách đó không xa, bèn nói; “Con mẹ nó, không phải là vì hắn ta mà ngày nào cậu cũng giục bọn này quay về đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải!”. Nhạc Văn Văn trả lời chẳng hề thành thật. “Tui chỉ mốn đưa mọi người tìm lại hồi ức trẻ thơ, Bằng Bằng, đã mấy năm rồi ông và Tiểu Nhiên Nhiên không chơi bóng ở đây?”
Trình Bằng phối hợp: “Rất nhiều năm”
Trình Bằng biết tỏng suy nghĩ của Nhạc Văn Văn, hắn ôm bóng, nói với người trong sân: “Thầy ơi, chúng ta ghép đội nhé?”
Bấy giờ, trên sân bóng chỉ có ba người, thật sự rất tẻ nhạt. Thầy giáo thể dục mới tới gật đầu với họ. “Được, các trò cũng là học sinh trường trung học Mãn à? Lớp mấy? Sao không đi học?”
Hôm nay là ngày nghỉ lễ, phần lớn học sinh đều được nghỉ, ngoại trừ học sinh lớp mười hai.
Họ đều mặc đồng phục để tiện trà trộn vào trường,
Nhạc Văn Văn lập tức nhân cơ hội nói vài câu với hắn. “Chúng em học lớp mười một, hôm nay đến thư giãn gân cốt”
Họ nói chuyện hăng say khiến Kỷ Nhiên chờ mất kiên nhẫn. “Rốt cuộc có chơi không?”
Trận bóng rổ quy mô nhỏ bắt đầu.
Ba đấu ba, đám giáo viên thể dục cảm thấy đánh bóng với học sinh là đang bắt nạt đối phương, nên quyết định chơi trò Morra (1) để quyết định đội trưởng chia cầu thủ.
(1) Morra: Morra là một trò chơi tay có từ hàng ngàn năm trước thời La Mã và Hy Lạp cổ đại. Mỗi người chơi đồng thời để lộ bàn tay của họ, mở rộng bất kỳ số ngón tay nào và gọi ra một số. Bất kỳ người chơi nào đoán thành công tổng số ngón tay được tiết lộ bởi tất cả người chơi kết hợp sẽ ghi được một điểm.
Kỷ Nhiên và Tần Mãn bị chia ra hai đội khác nhau.
Số lần họ chơi bóng cùng nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, nhất là phe đối đầu… Chỉ có một lần trong trận đấu bóng rổ ấy.
Kỷ Nhiên nghĩ, lần này nhất định cậu phải đè Tần Mãn xuống đất mà chà xát, đánh đến mức anh cam tâm tình nguyện gọi bố.
Ban đầu đám giáo viên thể dục định nhường học sinh.
Nhưng sau khi Tần Mãn ném quả ba điểm lần thứ ba, ý chí chiến đấu của hai thầy giáo cùng đội với Kỷ Nhiên bị kích thích.
Bóng rổ là trò vận động dựa rất nhiều vào hình thể, càng cao càng khỏe thì càng có ưu thế. Sau khi thấy điểm số tụt dần, cuối cùng đám giáo viên cũng không nhường nhịn nữa, họ bắt đầu dùng thân thể liên tiếp va chạm Tần Mãn trong tình huống quy tắc cho phép.
Dù Tần Mãn rất khỏe nhưng vẫn kém giáo viên thể dục ngày ngày vận động một chút, mang đến cho người ta một loại ảo giác va chạm khác thường trên vấn đề thị giác.
Sau vài lần chứng kiến, Kỷ Nhiên cau mày thở dốc, nói: “Để tôi phòng thủ anh ấy…”
Cậu chưa dứt lời, thầy giáo đã đứng trước mặt Tần Mãn.
Tần Mãn nhìn vị trí xung quanh, tăng tốc định tiến về bên phải, sắp lên giỏ lấy điểm thì bị người bên cạnh dùng cơ thể cường tráng đụng mạnh một cái…
Kỷ Nhiên mặc kệ bây giờ bản thân thở gấp bao nhiêu, lập tức xông đến từ chỗ của mình, ôm chầm lấy Tần Mãn trước khi anh ngã xuống đất.
Nhưng cậu không đứng vững, Tần Mãn không nhẹ cân, trong tích tắc căn bản không tóm được, hai người đều ngã nhào.
Tần Mãn hoảng hốt, vội vã điều chỉnh tốt tư thế, làm đệm đỡ cho Kỷ Nhiên.
Mồ hôi của họ thấm lên đồng phục, dán chặt lên cơ bắp, khoang mũi tràn ngập mùi mồ hôi và hormone.
Tần Mãn chịu đau, xoa tóc cậu, cười hỏi: “Anh ngã giả thôi, em làm gì thế?”
“…”
Kỷ Nhiên đáp: “Em đâm vào anh đấy, nhìn mà không hiểu à?”
“Hiểu”. Tần Mãn bật cười. “Em đâm thoải mái”
“Xin lỗi nhé, không kiểm soát được lực”. Thầy giáo thể dục vội vã chạy đến. “Có bị thương không? Tôi đưa trò đến bệnh viện”
“Không sao”. Kỷ Nhiên đứng dậy. “Chúng tôi không chơi nữa”
“Thật sự xin lỗi, nếu bị thương, trò có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”. Thầy giáo kia đọc số điện thoại của mình.
Nhạc Văn Văn vô cùng nghiêm túc dùng di động lưu lại. “Được, thưa thầy”
“Đồng phục của mấy trò bẩn rồi, ngày mai còn phải chào cờ nữa”. Giáo viên thể dục ngẫm nghĩ. “Thế này đi, tôi đưa các trò đến nhà tắm công cộng đối diện, mời các trò tắm, tiện thể tìm dì giúp việc giặt quần áo, tôi trả tiền giặt đồ”
Nhạc Văn Văn: “Không cần đâu…”
“Được”. Tần Mãn mỉm cười, tiếp lời. “Phiền thầy dẫn đường? Đồng phục của tôi ướt đẫm, còn bẩn nữa, đúng là không thoải mái”
Kỷ Nhiên không ngờ kiếp này mình còn đến nhà tắm công cộng kia.
Cậu chẳng có hứng thú với tắm chung với một đám đàn ông nên chưa từng tắm rửa trong nhà tắm công cộng, lần trước cậu bước chân vào đây là để trộm quần áo của Tần Mãn.
Vào giờ này, nhà tắm công cộng hoàn toàn không có một bóng người.
Vốn dĩ Kỷ Nhiên rất kháng cự, lúc vào nhìn mới phát hiện sau nhiều năm, nhà tắm đã tiến hóa. Giữa hai vòi hoa sen cách nhau một bức tường, bên ngoài còn có cửa gỗ che chắn.
Đương nhiên Trình Bằng không tắm ở đây, hắn đã về công ty làm việc. Nhạc Văn Văn chạy vặt giúp họ lấy quần áo trên xe, tiện thể trò chuyện tâm tình với thầy giáo thể dục.
Trong nhà tắm rộng rãi trống trải chỉ có hai người bọn họ.
Nước chưa nóng, giọt nước lạnh lẽo rơi lên da thịt, vừa kích thích vừa thoải mái.
Kỷ Nhiên đang nghiên cứu làm thể nào để bóp hộp sữa tắm trước mặt thì nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên cạnh. “Bé khóa dưới, kì lưng cho anh nhé?”
Kỷ Nhiên cười khẩy. “Lưng anh khắc vàng hay nạm kim cương?”
Hai phút sau, Kỷ Nhiên cầm khăn tắm, cẩn thận kì lưng cho Tần Mãn.
Thật ra chẳng có gì để kì cọ, bởi vì lưng của anh rất sạch.
Bên Kỷ Nhiên chưa tắt nước, tiếng nước chảy rào rào, hai người vừa dính nước, da thịt lạnh lẽo mịn màng, lúc chạm vào nhau như mang theo ngọn lửa.
“Bé khóa dưới”. Tần Mãn gọi cậu.
“Gì?”
“Chẳng phải em nói, lần đầu tiên thấy anh tắm, em nhìn đến cương lên hay sao?”
“…”
Con mẹ nó, cậu biết ngay Tần Mãn sẽ nhắc đến chuyện nhảm nhí này. “Anh im đi”
“Bây giờ em cương chưa?”
“…”
“Hửm?”. Tần Mãn nhìn gạch tường chằm chằm, cười. “Em nói đi”
Vốn dĩ anh chỉ muốn trêu Kỷ Nhiên.
Ai ngờ người sau lưng im lặng một lát rồi đột nhiên lên tiếng: “… Có một chút”
Lần này đến lượt Tần Mãn câm nín.
Vừa dứt lời, Kỷ Nhiên đã hối hận, cậu nói tiếp: “Con mẹ nó em đã bảo không đến đây rồi mà”
Tần Mãn chợt đứng phắt dậy, quay về phía sau, tóm lấy khăn lông trên tay cậu. “Đừng kì nữa”
Kỷ Nhiên đờ đẫn. “Ừm?”
“Chúng ta làm tình”
Kỷ Nhiên trợn mắt. “Đm, không làm, anh điên à?? Anh nhìn xem đây là đâu…”
“Bây giờ là ba rưỡi chiều, ai sẽ đến đây tắm vào lúc này?”. Tần Mãn mê hoặc bên tai cậu. “Hơn nữa ở đây có rèm, kéo lên sẽ không nhìn thấy gì hết”
Kỷ Nhiên bỗng hiểu ra.
Chẳng trách Tần Mãn đột nhiên đồng ý đến nhà tắm.
“Anh biết ở đây có rèm và cửa gỗ từ trước phải không?”
“Anh không biết, thật sự không biết”
“…”
Hai người trần truồng, từng nhiều lần thân mật sâu. Hiện giờ chỉ cần một ánh mắt, một tiếp xúc nhỏ là có thể trở thành ngọn lửa cuối cùng thiêu trụi lí trí.
Kỷ Nhiên xoay lưng, đặt tay lên chốt cửa gỗ.
Tần Mãn tưởng cậu định ra ngoài. “Chờ đã, em lau khô người…”
Anh chưa dứt lời, Kỷ Nhiên đã giơ tay, kéo mạnh rèm cửa nhỏ kia xuống.
Không gian tắm vốn dĩ rất chật hẹp, vừa che vào, hoàn toàn chia tách thành hai thế giới với ngoài kia.
Tần Mãn không lên tiếng nữa, chỉ cần một ánh mắt của Kỷ Nhiên, anh có thể trao đi tất cả mà chẳng hề do dự.
Hai người nhào vào nhau, trao cho đối phương một nụ hôn triền miên.
Nước ấm dần, hiện giờ trời đã vào đông, bên ngoài lạnh lẽo từng cơn, thế giới trong rèm lại vô cùng nóng bỏng.
Trong phòng tắm, ở đâu cũng có sẵn đồ dùng ngay tại chỗ.
Chuẩn bị xong xuôi, Tần Mãn tựa lên vai cậu, đột nhiên nghĩ ra điều gì, bèn sững lại. “… Bao cao su vẫn còn trong túi quần đồng phục”
Nghe xem, con mẹ nó đây là tiếng người à.
Kỷ Nhiên huých mạnh về sau, nghiến răng đáp: “Cứ thế này đi, anh nhanh lên”
Từ trước đến nay, Tần Mãn chưa bao giờ là chính nhân quân tử, trên phương diện này càng không.
Anh liếm gáy của chàng trai dưới thân. “… Lát nữa anh sẽ rửa sạch cho em”
Kỷ Nhiên sướng tê người.
Cảm giác kì diệu khi giấc mơ trở thành hiện thực hòa vào cơn sảng khoái như nhấn chìm đầu óc của cậu.
Đang hưng phấn, đột nhiên họ nghe thấy tiếng bước chân, Kỷ Nhiên sợ đến cứng đờ.
“Không sao, em kẹp chặt anh”. Giọng của Tần Mãn khàn đặc, anh duỗi tay, hơi đè đầu của cậu xuống. “Tủi thân em rồi, cúi thấp một chút… Nếu không sẽ lộ bóng trên rèm”
Kỷ Nhiên cảm nhận được năm ngón tay của Tần Mãn luồn vào trong mái tóc của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi từng chút.
Người đến là ông chú trông cửa.
“Mấy cậu hết giờ rồi!”. Ông chú nói: “Nếu không ra thì phải tắt nước đấy… Người còn lại đâu?”
“Đã biết, em ấy đến nhà vệ sinh ở bên cạnh”. Tần Mãn đáp lại bằng giọng tông trầm: “Chúng tôi thêm một giờ nữa”
Ra khỏi nhà tắm, da đầu của Kỷ Nhiên run rẩy.
Cũng may Nhạc Văn Văn chờ đến phát phiền, đặt quần áo xuống rồi đi luôn, nếu để cậu ta biết mình và Tần Mãn rúc trong nhà tắm hơn một tiếng…
Chắc sẽ hâm mộ đến chết.
“Chân em có tê không?”. Quay về xe, Tần Mãn hỏi.
Kỷ Nhiên ngồi trên ghế lái phụ. “Anh thử giơ chân hai tiếng xem?”
“Là lỗi của anh”. Tần Mãn quan tâm, đáp: “Lần sau em nằm ngoan, không cần nhấc chân, anh sẽ làm hết”
“Anh im đi”
Tần Mãn mở nhạc trên xe, hôm nay là cuối tuần, sắp đến giờ cơm, xe cộ chen chúc chật ních trên đường, không nhúc nhích nổi.
Sau một thoáng im lặng, Kỷ Nhiên lại lên tiếng: “Tối nay cùng ăn cơm nhé”
“Được”. Tần Mãn hỏi: “Ra ngoài ăn hay sang nhà anh?”
“Ở nhà em”
Tay Tần Mãn khựng lại, quay đầu nhìn cậu.
Kỷ Nhiên: “… Anh nhìn em làm gì?”
“Nỡ cho anh vào rồi hả?”. Tần Mãn mỉm cười.
“Đừng nói năng quái gở nữa, anh có đến không?”
“Đến”. Tần Mãn nói: “Em ngoắc tay gọi, chỗ nào anh cũng đi”
Hôm nay lái xe của Tần Mãn, vừa đến cổng nhà, Tần Mãn nói: “Anh đỗ xe rồi sang…”
“Đỗ vào garage nhà em”. Kỷ Nhiên ngắt lời anh.
Tần Mãn lại liếc nhìn, ánh mắt còn kinh ngạc hơn ban nãy.
“Em chuyển biển số xe của anh vào hệ thống rồi”. Kỷ Nhiên ngó ra ngoài cửa sổ, giả vờ ung dung nói: “… Còn bảo người ta đến sửa chữa lại một chút”
“Sửa chữa?”. Trái tim của Tần Mãn khẽ run lên mất kiểm soát. “Anh không nghe thấy tiếng sửa chữa”
“Không tốn nhiều công sức lắm, toàn chọn lúc anh tới công ty mới làm việc, ngày nào anh cũng bắt nhân viên về nhà họp còn gì?”. Kỷ Nhiên bĩu môi. “Không làm nhiều… Chỉ dựng phòng sách với phòng cất quần áo, lắp thêm khung bàn chải đánh răng… Các thứ thôi”
Tần Mãn đờ đẫn, hồi lâu sau vẫn không thốt nên lời.
Vậy nên mấy hôm nay cậu không cho anh vào là vì sửa chữa?
Cảm xúc của anh trào dâng cuồn cuộn, ý cười bên môi rất rõ ràng. “Em yêu, vậy là em… Đang cầu hôn anh à?”
Kỷ Nhiên kinh hãi. “Em cầu hôn anh chỗ nào?!”
“Anh đồng ý”
“… Em đã bảo em không cầu hôn anh”
“Vậy thì anh cầu hôn em, em cưới anh đi”. Tần Mãn mỉm cười. “Dù sao đời này anh cũng sẽ không cho em cưới người khác, lấy chồng càng không thể”
Kỷ Nhiên liếc mắt. “Sau đó thì sao?”
“Hửm?”
“Anh cầu hôn thế này à?”. Kỷ Nhiên cười khẩy. “Tắm trong nhà tắm công cộng, tùy tiện nói vài câu trên xe quay về đã muốn em cưới anh rồi?”
Nụ cười của Tần Mãn biến mất, anh nhìn chằm chằm cậu mấy giây. “Em ở đây chờ anh”
Kỷ Nhiên sửng sốt. “Hả?”
Tần Mãn không đáp, anh mở cửa xe, bước nhanh về nhà, để lại một mình Kỷ Nhiên ngồi trong xe.
Không đợi Kỷ Nhiên hoàn hồn, thậm chí chưa đầy một phút, Tần Mãn đã quay lại.
Nhìn anh vội vã lên xe, Kỷ Nhiên bật cười. “Anh làm gì thế…”
Những lời còn lại đều bị nuốt xuống vào lúc cậu trông thấy Tần Mãn lấy ra hộp nhẫn.
“Nhẫn anh tặng em vào sinh nhật của Trần An là mua tạm thời”. Tần Mãn nói: “Sợ em nghi ngờ nên anh không mua nhẫn đắt”
“…”
Tần Mãn mở hộp nhẫn, đó là một chiếc nhẫn bạc nhã nhặn, có hai đường viền đơn giản, ở giữa nạm kim cương.
Tần Mãn nói: “Anh đặt một cái ở chỗ người ta, bên trên có tên viết tắt của em đấy”
“Tên viết tắt của em?”. Kỷ Nhiên bỗng nghẹn lời.
Chẳng phải nên viết tên của đối phương hay sao?
Tần Mãn nhìn thấu suy nghĩ của cậu, anh cười. “Viết tên anh, anh sợ em không muốn đeo”
Kỷ Nhiên lại im lặng.
Tần Mãn ngập ngừng chốc lát. “Nếu em không hài lòng, vậy anh quay về nghĩ lại, lần sau lại cầu hôn với em”
“Em nhận cái nhẫn này”. Kỷ Nhiên móc nhẫn từ trong hộp ra, đeo luôn lên tay mình. “Nhưng đây không thể coi là nhẫn cầu hôn, em cũng chưa đồng ý lời cầu hôn của anh đâu”
“Anh làm lại đi”. Cậu nói tiếp. “… Làm nhẫn có tên anh”
Tần Mãn nhận ra, từ sau khi ở bên Kỷ Nhiên, dường như tất cả yêu giận buồn vui của anh đều gắn liền với cậu.
Cảm giác này thật tuyệt diệu.
Anh đắm chìm trong đó, vô cùng hưởng thụ.
Buổi tối, hai người phóng túng điên cuồng, làm tình một lần trên chiếc giường đã lâu không gặp của Kỷ Nhiên.
Lượng vận động hôm nay quả thật quá lớn, sau khi kết thúc, Kỷ Nhiên trần truồng nằm trên giường, buông thả bản thân.
Cuối cùng cậu cũng không nhịn được, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh cứ cầm ngón tay cậu lên ngắm nghía. “Anh nhìn đủ chưa?”
“Chưa”. Tần Mãn nói rất hùng hồn.
Kỷ Nhiên mệt đến mức không muốn lên tiếng, ngáp một cái rồi dựa lên bờ vai anh.
Tần Mãn hôn lên vầng trán của cậu. “Bé khóa dưới, đừng ngủ… Em gọi một tiếng chồng cho anh nghe”
Kỷ Nhiên nói: “Chồng ơi”
“…”
“…”
Hai người im lặng một lúc, Tần Mãn tỉnh như sáo, ngồi thẳng dậy. “Chờ đã… Em vừa gọi gì thế?”
Kỷ Nhiên buồn cười, nhìn anh. “Anh bảo em gọi anh còn gì?”
Tần Mãn chỉ nói suông, không ngờ cậu thật sự bằng lòng gọi.
“Anh chưa nghe rõ”. Tần Mãn cúi đầu, cọ lên mũi của cậu. “Em gọi lại đi”
Kỷ Nhiên hỏi: “… Anh lên cơn gì thế?”
Tần Mãn nhìn cậu đầy trông mong.
Hai người quan sát nhau vài giây, Kỷ Nhiên hết cách, khẽ gọi vô cùng dứt khoát: “Chồng ơi”
“Chồng đây”. Tần Mãn nhanh chóng đáp lại.
Trái tim của anh ngứa ngáy khó nhịn, chỉ có thể liếm mút đôi môi cậu hết lần này đến lần khác.
Kỷ Nhiên mỉm cười. “Anh cứ như đồ ngốc ấy”
Tần Mãn nói: “Anh yêu em”
Kỷ Nhiên ngẩn ngơ, ý cười vẫn đọng trên gương mặt, cậu kinh ngạc quay đầu nhìn người bên cạnh.
Khoảng cách giữa họ rất gần, thậm chí Kỷ Nhiên còn cảm nhận được mạch đập và nhịp tim của anh.
“Anh yêu em”. Tần Mãn mỉm cười lặp lại.
Kỷ Nhiên bỗng nghẹn lời, hầu kết nhấp nhô lên xuống hồi lâu, cuối cùng mới tìm lại được âm thanh. “Em cũng vậy”
“Em yêu anh… Rất nhiều năm rồi”
Bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên, giống như nước đổ khó vớt, chẳng thể cứu vãn.
Mặt trời cậu không ngừng ngước lên ngắm nhìn thời niên thiếu, giờ đây đã trở thành ánh sáng chỉ thuộc về một mình cậu.
– Hết chính truyện
Cậu mua một bó hoa, nhiều năm như vậy, đây là lần duy nhất cậu đến thăm Triệu Thanh Đồng nhưng không phải vào ngày giỗ hoặc tiết Thanh Minh.
“Chỉ ghé qua một chút thôi”. Cậu nhìn người ngồi trên ghế lái. “Anh mặc trang trọng như vậy làm gì…”
Tần Mãn mặt đồ âu, đi giày da, toàn thân đều là hàng thiết kế vừa được đưa tới.
Anh cười. “Gặp phụ huynh mà, có thể không trang trọng ư?”
“Gặp cái búa”. Kỷ Nhiên cũng cười. “Rõ ràng chính anh muốn theo”
“Anh đã gọi em là chồng, em còn không bằng lòng đưa anh đến gặp phụ huynh, có phải hơi quá đáng không nhỉ?”. Tần Mãn “hừ” một tiếng.
Kỷ Nhiên đáp: “Trên Weibo có mấy nghìn người là vợ em đấy, bà ấy nhìn được chắc?”
Đúng lúc đèn đỏ, Tần Mãn lập tức tháo dây an toàn, ló người sang cắn lên môi cậu.
“Bé khóa dưới hư hỏng thật”. Anh nói: “Đợi hôm nào em ngủ, anh sẽ trộm Weibo của em”
Kỷ Nhiên cắn lại anh. “Anh dạy em lái xe cẩn thận, bây giờ anh đang làm gì? Tốt nhất cho cảnh sát giao thông chụp được, trừ anh ba điểm, sáu điểm”
Đến nghĩa trang, họ trông thấy nhân viên quản lí đang chắp tay sau lưng, đứng ngoài cửa, nghiêm mặt nhìn vào bên trong.
Kỷ Nhiên liếc theo tầm mắt của ông, cơ thể tức khắc cứng đờ.
Trước mộ của Triệu Thanh Đồng kín mít người, không còn kẽ hở, từ góc độ này của cậu căn bản không thể quan sát rõ ràng.
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Nhiên là cánh truyền thông lại đến quấy rối.
Cậu không để ý lời chào của quản lí, bước chân gấp gáp, lạnh mặt đi lên trên.
Đến gần, cậu mới phát hiện những người kia không khiêng máy quay trên tay, cũng không có bút ghi âm.
Tần Mãn vội vã theo sau, anh nhíu mày vọt lên trước mặt Kỷ Nhiên, chặn lại một người nào đó. “Xin hỏi mọi người đang làm gì?”
Viền mắt của người bị chặn đỏ bừng, đáp: “Cậu là ai?”
“Tôi đến cúng bái”. Tần Mãn nói: “Mọi người ảnh hưởng đến tôi”
“À, xin lỗi”. Người phụ nữ kia đã có tuổi, bà trả lời: “Chúng tôi tới viếng Triệu Thanh Đồng”
Kỷ Nhiên đứng sau lưng Tần Mãn, khẽ hỏi: “Mấy người là ai? Vì sao lại muốn viếng bà ấy?”
“… Trước kia chúng tôi đều ở trong câu lạc bộ hâm mộ Triệu Thanh Đồng”. Người phụ nữ trung niên khịt mũi. “Hôm nay là ngày vụ án của cô ấy kết thúc, chúng tôi có lòng đến thăm…”
Kỷ Nhiên hỏi: “Vì sao trước kia không đến?”
Người phụ nữ ngẩn ngơ vì câu hỏi này, bà không rõ đối phương biết trước kia họ chưa từng tới bằng cách nào, nhưng vẫn buột miệng đáp: “Bởi vì ngày xưa có rất nhiều tin đồn về cô ấy, chúng tôi không thể xác nhận đó có phải sự thật hay không…”
“Biết rồi”. Tần Mãn ngắt lời bọn họ.
Nếu nói thêm, có lẽ sẽ bại lộ.
“Quấy rầy, mọi người cứ tiếp tục”
Kỷ Nhiên nghiêng người, cậu thấy lúc này trước mộ Triệu Thanh Đồng đầy ắp khóm hoa, làm nổi bật bức ảnh trên bia, còn có vài người đang dọn dẹp lá cây và bụi đất gần đó cho bà.
Dưới tình hình này, Kỷ Nhiên chắc chắn không tiện lộ mặt.
Cậu lặng lẽ bước xuống thềm, lúc sắp đến bậc cuối, cậu khẽ nói một câu: “Lâu như vậy rồi, còn gì đẹp nữa đâu”
Lời này không êm tai, thế nhưng vào khoảnh khắc Kỷ Nhiên quay lưng, Tần Mãn lại trông thấy viền mắt của cậu ửng đỏ.
Chẳng qua Kỷ Nhiên đã ổn định lại cảm xúc của mình trong khoảng cách từ nghĩa trang đến bãi đỗ xe. Cậu rũ mắt, thờ ơ lên tiếng: “Xem ra hôm nay anh không gặp được phụ huynh rồi”
Tần Mãn đáp: “Chỉ hôm nay thôi, cả đời này dài lắm, sẽ có một ngày gặp được thôi”
Cuối cùng, nét mặt của Kỷ Nhiên cũng thả lỏng. “Ai bên anh cả đời?”
“Em”. Tần Mãn khẽ cười. “Em bên anh cả đời”
Xe chạy tới lui một chuyến, tuy không được việc nhưng Kỷ Nhiên chẳng hề thấy đáng tiếc.
Đến trước cửa, Kỷ Nhiên tung bó hoa ra ghế sau, nói: “Được rồi, anh về đi, em tự lái vào garage”
Tần Mãn không nhúc nhích, anh cười nhạt, hỏi: “Bé khóa dưới, rốt cuộc lúc nào em mới cho anh quay về? Đêm nào anh cũng kiếm cớ gõ cửa hàng xóm không phải chuyện hay… Em có biết dạo này, ánh mắt láng giềng nhìn anh kì quái cỡ nào không?”
“Anh còn biết xấu hổ cơ à”. Kỷ Nhiên cười lạnh. “Thế sao không thấy anh ít đến vài chuyến nhỉ?”
Tần Mãn ngẫm nghĩ. “Em khóa dưới quá quyến rũ”
“… Biến thái”
Cuối cùng, Tần Mãn vẫn bị đuổi xuống xe, lời mời cùng lên giường anh đưa ra cũng bị người ta từ chối vô tình.
Trên thực tế, đã mấy ngày Tần Mãn chưa bước chân vào nhà Kỷ Nhiên, khoảng thời gian này bé khóa dưới không dễ nói chuyện, địa điểm những lần bọn họ làm tình gần đây đều ở chỗ của Tần Mãn.
Dù thỉnh thoảng chơi văn phòng giả play cũng rất thú vị, nhưng anh vẫn thích ở nhà Kỷ Nhiên, hoàn toàn chiếm hữu đối phương trong căn phòng tràn ngập mùi vị của cậu hơn.
Có vài lần, thậm chí Tần Mãn còn định trèo tường đột nhập.
Vừa kết thúc cuộc họp nước ngoài qua video, Tần Mãn kéo giãn cravat, gọi video điện thoại cho Kỷ Nhiên.
Một lúc sau, bên kia mới nhận.
“Cái gì?”. Giọng điệu hơi gắt.
Mặt của Kỷ Nhiên chiếm toàn bộ màn hình, Tần Mãn không nhìn thấy khung cảnh xung quanh.
“Anh nhớ em”. Tần Mãn nói: “Bé khóa dưới, mở cửa cho anh vào chơi hai tiếng”
Kỷ Nhiên trả lời kiên quyết: “Không được, em sắp ngủ”
“… Một tiếng, không thể ít hơn”. Tần Mãn nhíu mày.
Kỷ Nhiên hỏi: “Một tiếng làm được gì?”
Tần Mãn cười, đáp: “Em cũng biết mà, một tiếng không đủ cho anh dùng”
Kỷ Nhiên sửng sốt, hồi lâu sau mới ngộ ra, đỏ mặt gằn giọng: “Đi ngủ!”
Sau đó cậu cúp máy.
Tần Mãn cầm di động nhìn hồi lâu, cuối cùng mới chậm chạp đặt lên bàn làm việc.
Hôm sau, hai người cùng ra ngoài, tham gia hoạt động Nhạc Văn Văn tổ chức.
Không biết mấy hôm nay Nhạc Văn Văn bị cái gì ám, khăng khăng muốn về trường trung học Mãn. Đầu tiên nói trường trung học Mãn đổi canteen, rồi lại thông báo sân bóng rổ đã sửa sang lại toàn bộ, khó khăn lắm mới dỗ được Kỷ Nhiên gật đầu.
Sau khi vụ việc kia qua đi, trường trung học Mãn đã thay rất nhiều lãnh đạo, Kỷ Nhiên chẳng còn quá bài xích nơi này.
“A a a!”. Nhạc Văn Văn cầm di động. “Quả nhiên người kia ở đây!!”
Kỷ Nhiên trông thấy người đàn ông đang chơi bóng rổ cách đó không xa, bèn nói; “Con mẹ nó, không phải là vì hắn ta mà ngày nào cậu cũng giục bọn này quay về đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải!”. Nhạc Văn Văn trả lời chẳng hề thành thật. “Tui chỉ mốn đưa mọi người tìm lại hồi ức trẻ thơ, Bằng Bằng, đã mấy năm rồi ông và Tiểu Nhiên Nhiên không chơi bóng ở đây?”
Trình Bằng phối hợp: “Rất nhiều năm”
Trình Bằng biết tỏng suy nghĩ của Nhạc Văn Văn, hắn ôm bóng, nói với người trong sân: “Thầy ơi, chúng ta ghép đội nhé?”
Bấy giờ, trên sân bóng chỉ có ba người, thật sự rất tẻ nhạt. Thầy giáo thể dục mới tới gật đầu với họ. “Được, các trò cũng là học sinh trường trung học Mãn à? Lớp mấy? Sao không đi học?”
Hôm nay là ngày nghỉ lễ, phần lớn học sinh đều được nghỉ, ngoại trừ học sinh lớp mười hai.
Họ đều mặc đồng phục để tiện trà trộn vào trường,
Nhạc Văn Văn lập tức nhân cơ hội nói vài câu với hắn. “Chúng em học lớp mười một, hôm nay đến thư giãn gân cốt”
Họ nói chuyện hăng say khiến Kỷ Nhiên chờ mất kiên nhẫn. “Rốt cuộc có chơi không?”
Trận bóng rổ quy mô nhỏ bắt đầu.
Ba đấu ba, đám giáo viên thể dục cảm thấy đánh bóng với học sinh là đang bắt nạt đối phương, nên quyết định chơi trò Morra (1) để quyết định đội trưởng chia cầu thủ.
(1) Morra: Morra là một trò chơi tay có từ hàng ngàn năm trước thời La Mã và Hy Lạp cổ đại. Mỗi người chơi đồng thời để lộ bàn tay của họ, mở rộng bất kỳ số ngón tay nào và gọi ra một số. Bất kỳ người chơi nào đoán thành công tổng số ngón tay được tiết lộ bởi tất cả người chơi kết hợp sẽ ghi được một điểm.
Kỷ Nhiên và Tần Mãn bị chia ra hai đội khác nhau.
Số lần họ chơi bóng cùng nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, nhất là phe đối đầu… Chỉ có một lần trong trận đấu bóng rổ ấy.
Kỷ Nhiên nghĩ, lần này nhất định cậu phải đè Tần Mãn xuống đất mà chà xát, đánh đến mức anh cam tâm tình nguyện gọi bố.
Ban đầu đám giáo viên thể dục định nhường học sinh.
Nhưng sau khi Tần Mãn ném quả ba điểm lần thứ ba, ý chí chiến đấu của hai thầy giáo cùng đội với Kỷ Nhiên bị kích thích.
Bóng rổ là trò vận động dựa rất nhiều vào hình thể, càng cao càng khỏe thì càng có ưu thế. Sau khi thấy điểm số tụt dần, cuối cùng đám giáo viên cũng không nhường nhịn nữa, họ bắt đầu dùng thân thể liên tiếp va chạm Tần Mãn trong tình huống quy tắc cho phép.
Dù Tần Mãn rất khỏe nhưng vẫn kém giáo viên thể dục ngày ngày vận động một chút, mang đến cho người ta một loại ảo giác va chạm khác thường trên vấn đề thị giác.
Sau vài lần chứng kiến, Kỷ Nhiên cau mày thở dốc, nói: “Để tôi phòng thủ anh ấy…”
Cậu chưa dứt lời, thầy giáo đã đứng trước mặt Tần Mãn.
Tần Mãn nhìn vị trí xung quanh, tăng tốc định tiến về bên phải, sắp lên giỏ lấy điểm thì bị người bên cạnh dùng cơ thể cường tráng đụng mạnh một cái…
Kỷ Nhiên mặc kệ bây giờ bản thân thở gấp bao nhiêu, lập tức xông đến từ chỗ của mình, ôm chầm lấy Tần Mãn trước khi anh ngã xuống đất.
Nhưng cậu không đứng vững, Tần Mãn không nhẹ cân, trong tích tắc căn bản không tóm được, hai người đều ngã nhào.
Tần Mãn hoảng hốt, vội vã điều chỉnh tốt tư thế, làm đệm đỡ cho Kỷ Nhiên.
Mồ hôi của họ thấm lên đồng phục, dán chặt lên cơ bắp, khoang mũi tràn ngập mùi mồ hôi và hormone.
Tần Mãn chịu đau, xoa tóc cậu, cười hỏi: “Anh ngã giả thôi, em làm gì thế?”
“…”
Kỷ Nhiên đáp: “Em đâm vào anh đấy, nhìn mà không hiểu à?”
“Hiểu”. Tần Mãn bật cười. “Em đâm thoải mái”
“Xin lỗi nhé, không kiểm soát được lực”. Thầy giáo thể dục vội vã chạy đến. “Có bị thương không? Tôi đưa trò đến bệnh viện”
“Không sao”. Kỷ Nhiên đứng dậy. “Chúng tôi không chơi nữa”
“Thật sự xin lỗi, nếu bị thương, trò có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”. Thầy giáo kia đọc số điện thoại của mình.
Nhạc Văn Văn vô cùng nghiêm túc dùng di động lưu lại. “Được, thưa thầy”
“Đồng phục của mấy trò bẩn rồi, ngày mai còn phải chào cờ nữa”. Giáo viên thể dục ngẫm nghĩ. “Thế này đi, tôi đưa các trò đến nhà tắm công cộng đối diện, mời các trò tắm, tiện thể tìm dì giúp việc giặt quần áo, tôi trả tiền giặt đồ”
Nhạc Văn Văn: “Không cần đâu…”
“Được”. Tần Mãn mỉm cười, tiếp lời. “Phiền thầy dẫn đường? Đồng phục của tôi ướt đẫm, còn bẩn nữa, đúng là không thoải mái”
Kỷ Nhiên không ngờ kiếp này mình còn đến nhà tắm công cộng kia.
Cậu chẳng có hứng thú với tắm chung với một đám đàn ông nên chưa từng tắm rửa trong nhà tắm công cộng, lần trước cậu bước chân vào đây là để trộm quần áo của Tần Mãn.
Vào giờ này, nhà tắm công cộng hoàn toàn không có một bóng người.
Vốn dĩ Kỷ Nhiên rất kháng cự, lúc vào nhìn mới phát hiện sau nhiều năm, nhà tắm đã tiến hóa. Giữa hai vòi hoa sen cách nhau một bức tường, bên ngoài còn có cửa gỗ che chắn.
Đương nhiên Trình Bằng không tắm ở đây, hắn đã về công ty làm việc. Nhạc Văn Văn chạy vặt giúp họ lấy quần áo trên xe, tiện thể trò chuyện tâm tình với thầy giáo thể dục.
Trong nhà tắm rộng rãi trống trải chỉ có hai người bọn họ.
Nước chưa nóng, giọt nước lạnh lẽo rơi lên da thịt, vừa kích thích vừa thoải mái.
Kỷ Nhiên đang nghiên cứu làm thể nào để bóp hộp sữa tắm trước mặt thì nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên cạnh. “Bé khóa dưới, kì lưng cho anh nhé?”
Kỷ Nhiên cười khẩy. “Lưng anh khắc vàng hay nạm kim cương?”
Hai phút sau, Kỷ Nhiên cầm khăn tắm, cẩn thận kì lưng cho Tần Mãn.
Thật ra chẳng có gì để kì cọ, bởi vì lưng của anh rất sạch.
Bên Kỷ Nhiên chưa tắt nước, tiếng nước chảy rào rào, hai người vừa dính nước, da thịt lạnh lẽo mịn màng, lúc chạm vào nhau như mang theo ngọn lửa.
“Bé khóa dưới”. Tần Mãn gọi cậu.
“Gì?”
“Chẳng phải em nói, lần đầu tiên thấy anh tắm, em nhìn đến cương lên hay sao?”
“…”
Con mẹ nó, cậu biết ngay Tần Mãn sẽ nhắc đến chuyện nhảm nhí này. “Anh im đi”
“Bây giờ em cương chưa?”
“…”
“Hửm?”. Tần Mãn nhìn gạch tường chằm chằm, cười. “Em nói đi”
Vốn dĩ anh chỉ muốn trêu Kỷ Nhiên.
Ai ngờ người sau lưng im lặng một lát rồi đột nhiên lên tiếng: “… Có một chút”
Lần này đến lượt Tần Mãn câm nín.
Vừa dứt lời, Kỷ Nhiên đã hối hận, cậu nói tiếp: “Con mẹ nó em đã bảo không đến đây rồi mà”
Tần Mãn chợt đứng phắt dậy, quay về phía sau, tóm lấy khăn lông trên tay cậu. “Đừng kì nữa”
Kỷ Nhiên đờ đẫn. “Ừm?”
“Chúng ta làm tình”
Kỷ Nhiên trợn mắt. “Đm, không làm, anh điên à?? Anh nhìn xem đây là đâu…”
“Bây giờ là ba rưỡi chiều, ai sẽ đến đây tắm vào lúc này?”. Tần Mãn mê hoặc bên tai cậu. “Hơn nữa ở đây có rèm, kéo lên sẽ không nhìn thấy gì hết”
Kỷ Nhiên bỗng hiểu ra.
Chẳng trách Tần Mãn đột nhiên đồng ý đến nhà tắm.
“Anh biết ở đây có rèm và cửa gỗ từ trước phải không?”
“Anh không biết, thật sự không biết”
“…”
Hai người trần truồng, từng nhiều lần thân mật sâu. Hiện giờ chỉ cần một ánh mắt, một tiếp xúc nhỏ là có thể trở thành ngọn lửa cuối cùng thiêu trụi lí trí.
Kỷ Nhiên xoay lưng, đặt tay lên chốt cửa gỗ.
Tần Mãn tưởng cậu định ra ngoài. “Chờ đã, em lau khô người…”
Anh chưa dứt lời, Kỷ Nhiên đã giơ tay, kéo mạnh rèm cửa nhỏ kia xuống.
Không gian tắm vốn dĩ rất chật hẹp, vừa che vào, hoàn toàn chia tách thành hai thế giới với ngoài kia.
Tần Mãn không lên tiếng nữa, chỉ cần một ánh mắt của Kỷ Nhiên, anh có thể trao đi tất cả mà chẳng hề do dự.
Hai người nhào vào nhau, trao cho đối phương một nụ hôn triền miên.
Nước ấm dần, hiện giờ trời đã vào đông, bên ngoài lạnh lẽo từng cơn, thế giới trong rèm lại vô cùng nóng bỏng.
Trong phòng tắm, ở đâu cũng có sẵn đồ dùng ngay tại chỗ.
Chuẩn bị xong xuôi, Tần Mãn tựa lên vai cậu, đột nhiên nghĩ ra điều gì, bèn sững lại. “… Bao cao su vẫn còn trong túi quần đồng phục”
Nghe xem, con mẹ nó đây là tiếng người à.
Kỷ Nhiên huých mạnh về sau, nghiến răng đáp: “Cứ thế này đi, anh nhanh lên”
Từ trước đến nay, Tần Mãn chưa bao giờ là chính nhân quân tử, trên phương diện này càng không.
Anh liếm gáy của chàng trai dưới thân. “… Lát nữa anh sẽ rửa sạch cho em”
Kỷ Nhiên sướng tê người.
Cảm giác kì diệu khi giấc mơ trở thành hiện thực hòa vào cơn sảng khoái như nhấn chìm đầu óc của cậu.
Đang hưng phấn, đột nhiên họ nghe thấy tiếng bước chân, Kỷ Nhiên sợ đến cứng đờ.
“Không sao, em kẹp chặt anh”. Giọng của Tần Mãn khàn đặc, anh duỗi tay, hơi đè đầu của cậu xuống. “Tủi thân em rồi, cúi thấp một chút… Nếu không sẽ lộ bóng trên rèm”
Kỷ Nhiên cảm nhận được năm ngón tay của Tần Mãn luồn vào trong mái tóc của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi từng chút.
Người đến là ông chú trông cửa.
“Mấy cậu hết giờ rồi!”. Ông chú nói: “Nếu không ra thì phải tắt nước đấy… Người còn lại đâu?”
“Đã biết, em ấy đến nhà vệ sinh ở bên cạnh”. Tần Mãn đáp lại bằng giọng tông trầm: “Chúng tôi thêm một giờ nữa”
Ra khỏi nhà tắm, da đầu của Kỷ Nhiên run rẩy.
Cũng may Nhạc Văn Văn chờ đến phát phiền, đặt quần áo xuống rồi đi luôn, nếu để cậu ta biết mình và Tần Mãn rúc trong nhà tắm hơn một tiếng…
Chắc sẽ hâm mộ đến chết.
“Chân em có tê không?”. Quay về xe, Tần Mãn hỏi.
Kỷ Nhiên ngồi trên ghế lái phụ. “Anh thử giơ chân hai tiếng xem?”
“Là lỗi của anh”. Tần Mãn quan tâm, đáp: “Lần sau em nằm ngoan, không cần nhấc chân, anh sẽ làm hết”
“Anh im đi”
Tần Mãn mở nhạc trên xe, hôm nay là cuối tuần, sắp đến giờ cơm, xe cộ chen chúc chật ních trên đường, không nhúc nhích nổi.
Sau một thoáng im lặng, Kỷ Nhiên lại lên tiếng: “Tối nay cùng ăn cơm nhé”
“Được”. Tần Mãn hỏi: “Ra ngoài ăn hay sang nhà anh?”
“Ở nhà em”
Tay Tần Mãn khựng lại, quay đầu nhìn cậu.
Kỷ Nhiên: “… Anh nhìn em làm gì?”
“Nỡ cho anh vào rồi hả?”. Tần Mãn mỉm cười.
“Đừng nói năng quái gở nữa, anh có đến không?”
“Đến”. Tần Mãn nói: “Em ngoắc tay gọi, chỗ nào anh cũng đi”
Hôm nay lái xe của Tần Mãn, vừa đến cổng nhà, Tần Mãn nói: “Anh đỗ xe rồi sang…”
“Đỗ vào garage nhà em”. Kỷ Nhiên ngắt lời anh.
Tần Mãn lại liếc nhìn, ánh mắt còn kinh ngạc hơn ban nãy.
“Em chuyển biển số xe của anh vào hệ thống rồi”. Kỷ Nhiên ngó ra ngoài cửa sổ, giả vờ ung dung nói: “… Còn bảo người ta đến sửa chữa lại một chút”
“Sửa chữa?”. Trái tim của Tần Mãn khẽ run lên mất kiểm soát. “Anh không nghe thấy tiếng sửa chữa”
“Không tốn nhiều công sức lắm, toàn chọn lúc anh tới công ty mới làm việc, ngày nào anh cũng bắt nhân viên về nhà họp còn gì?”. Kỷ Nhiên bĩu môi. “Không làm nhiều… Chỉ dựng phòng sách với phòng cất quần áo, lắp thêm khung bàn chải đánh răng… Các thứ thôi”
Tần Mãn đờ đẫn, hồi lâu sau vẫn không thốt nên lời.
Vậy nên mấy hôm nay cậu không cho anh vào là vì sửa chữa?
Cảm xúc của anh trào dâng cuồn cuộn, ý cười bên môi rất rõ ràng. “Em yêu, vậy là em… Đang cầu hôn anh à?”
Kỷ Nhiên kinh hãi. “Em cầu hôn anh chỗ nào?!”
“Anh đồng ý”
“… Em đã bảo em không cầu hôn anh”
“Vậy thì anh cầu hôn em, em cưới anh đi”. Tần Mãn mỉm cười. “Dù sao đời này anh cũng sẽ không cho em cưới người khác, lấy chồng càng không thể”
Kỷ Nhiên liếc mắt. “Sau đó thì sao?”
“Hửm?”
“Anh cầu hôn thế này à?”. Kỷ Nhiên cười khẩy. “Tắm trong nhà tắm công cộng, tùy tiện nói vài câu trên xe quay về đã muốn em cưới anh rồi?”
Nụ cười của Tần Mãn biến mất, anh nhìn chằm chằm cậu mấy giây. “Em ở đây chờ anh”
Kỷ Nhiên sửng sốt. “Hả?”
Tần Mãn không đáp, anh mở cửa xe, bước nhanh về nhà, để lại một mình Kỷ Nhiên ngồi trong xe.
Không đợi Kỷ Nhiên hoàn hồn, thậm chí chưa đầy một phút, Tần Mãn đã quay lại.
Nhìn anh vội vã lên xe, Kỷ Nhiên bật cười. “Anh làm gì thế…”
Những lời còn lại đều bị nuốt xuống vào lúc cậu trông thấy Tần Mãn lấy ra hộp nhẫn.
“Nhẫn anh tặng em vào sinh nhật của Trần An là mua tạm thời”. Tần Mãn nói: “Sợ em nghi ngờ nên anh không mua nhẫn đắt”
“…”
Tần Mãn mở hộp nhẫn, đó là một chiếc nhẫn bạc nhã nhặn, có hai đường viền đơn giản, ở giữa nạm kim cương.
Tần Mãn nói: “Anh đặt một cái ở chỗ người ta, bên trên có tên viết tắt của em đấy”
“Tên viết tắt của em?”. Kỷ Nhiên bỗng nghẹn lời.
Chẳng phải nên viết tên của đối phương hay sao?
Tần Mãn nhìn thấu suy nghĩ của cậu, anh cười. “Viết tên anh, anh sợ em không muốn đeo”
Kỷ Nhiên lại im lặng.
Tần Mãn ngập ngừng chốc lát. “Nếu em không hài lòng, vậy anh quay về nghĩ lại, lần sau lại cầu hôn với em”
“Em nhận cái nhẫn này”. Kỷ Nhiên móc nhẫn từ trong hộp ra, đeo luôn lên tay mình. “Nhưng đây không thể coi là nhẫn cầu hôn, em cũng chưa đồng ý lời cầu hôn của anh đâu”
“Anh làm lại đi”. Cậu nói tiếp. “… Làm nhẫn có tên anh”
Tần Mãn nhận ra, từ sau khi ở bên Kỷ Nhiên, dường như tất cả yêu giận buồn vui của anh đều gắn liền với cậu.
Cảm giác này thật tuyệt diệu.
Anh đắm chìm trong đó, vô cùng hưởng thụ.
Buổi tối, hai người phóng túng điên cuồng, làm tình một lần trên chiếc giường đã lâu không gặp của Kỷ Nhiên.
Lượng vận động hôm nay quả thật quá lớn, sau khi kết thúc, Kỷ Nhiên trần truồng nằm trên giường, buông thả bản thân.
Cuối cùng cậu cũng không nhịn được, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh cứ cầm ngón tay cậu lên ngắm nghía. “Anh nhìn đủ chưa?”
“Chưa”. Tần Mãn nói rất hùng hồn.
Kỷ Nhiên mệt đến mức không muốn lên tiếng, ngáp một cái rồi dựa lên bờ vai anh.
Tần Mãn hôn lên vầng trán của cậu. “Bé khóa dưới, đừng ngủ… Em gọi một tiếng chồng cho anh nghe”
Kỷ Nhiên nói: “Chồng ơi”
“…”
“…”
Hai người im lặng một lúc, Tần Mãn tỉnh như sáo, ngồi thẳng dậy. “Chờ đã… Em vừa gọi gì thế?”
Kỷ Nhiên buồn cười, nhìn anh. “Anh bảo em gọi anh còn gì?”
Tần Mãn chỉ nói suông, không ngờ cậu thật sự bằng lòng gọi.
“Anh chưa nghe rõ”. Tần Mãn cúi đầu, cọ lên mũi của cậu. “Em gọi lại đi”
Kỷ Nhiên hỏi: “… Anh lên cơn gì thế?”
Tần Mãn nhìn cậu đầy trông mong.
Hai người quan sát nhau vài giây, Kỷ Nhiên hết cách, khẽ gọi vô cùng dứt khoát: “Chồng ơi”
“Chồng đây”. Tần Mãn nhanh chóng đáp lại.
Trái tim của anh ngứa ngáy khó nhịn, chỉ có thể liếm mút đôi môi cậu hết lần này đến lần khác.
Kỷ Nhiên mỉm cười. “Anh cứ như đồ ngốc ấy”
Tần Mãn nói: “Anh yêu em”
Kỷ Nhiên ngẩn ngơ, ý cười vẫn đọng trên gương mặt, cậu kinh ngạc quay đầu nhìn người bên cạnh.
Khoảng cách giữa họ rất gần, thậm chí Kỷ Nhiên còn cảm nhận được mạch đập và nhịp tim của anh.
“Anh yêu em”. Tần Mãn mỉm cười lặp lại.
Kỷ Nhiên bỗng nghẹn lời, hầu kết nhấp nhô lên xuống hồi lâu, cuối cùng mới tìm lại được âm thanh. “Em cũng vậy”
“Em yêu anh… Rất nhiều năm rồi”
Bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên, giống như nước đổ khó vớt, chẳng thể cứu vãn.
Mặt trời cậu không ngừng ngước lên ngắm nhìn thời niên thiếu, giờ đây đã trở thành ánh sáng chỉ thuộc về một mình cậu.
– Hết chính truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất