Chương 36
"Hàn Vĩ...... Anh đón em về"
Nghe được giọng nói quen thuộc nhưng đầy ám ảnh ấy, Bạch Hàn Vĩ vốn nguyên bản ngồi lặng im trên ghế lại trở nên hoảng sợ.
"A...a..." Thanh âm trong câu nói của cậu thốt ra kèm theo là sự tận lực giãy dụa. Bạch Hàn Vĩ dùng hết sức lực rút tay ra khỏi tay anh, hoảng loạn đứng lên. Thế nhưng đôi chân yếu ớt vốn không chịu được cử động nhanh liền khụy xuống đất.
Bạch Hàn Vĩ ngã ngồi xuống nền gạch, sau lại cố vùng vẫy gượng đứng dậy. Cơ thể nhỏ bé từng hồi run lên, nước mắt chảy đầy trên mặt đánh vào thị giác Cố Vãn Thâm, làm anh nhận ra...điều anh gây nên với cậu, không chỉ là thương tổn thể xác mà còn là tinh thần. Để rồi bây giờ cậu liền xem anh như cơn ác mộng mà vẫy vùng muốn thoát ra.
Cố Vãn Thâm nén đau đớn nơi ngực trái bước vòng qua quầy tiến đến chỗ Bạch Hàn Vĩ.
"Em nghe anh nói, Vĩ, anh sẽ không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ làm em đau nữa. Tin anh được không?"
Bạch Hàn Vĩ như rơi vào ngõ cụt, trước mặt là giọng nói của kẻ kia. Cậu sợ hãi, cậu sợ rằng sẽ bị kẻ kia ném cho người khác, sợ bị đánh đập, sợ bị giày vò, sợ bị cưỡиɠ ɦϊếp, sợ, rất sợ.....
Cậu như hành động tự vệ quen thuộc được tập sau 8 năm bị hành hạ, lấy tay bảo vệ đầu, người co thành một đoàn, không ngừng lui về sau. Cho đến khi lưng đã chạm vào góc tường liền vẫn cứ chà xát lưng vào tường như mong muốn nhập vào nó, tránh xa kẻ này.
Xung quanh tiệm bánh im lặng tuyệt đối, đến lúc này nhân viên tiệm mới chợt tỉnh, vội vã kéo người đàn ông kia ra, sau đó tiến tới chỗ Bạch Hàn Vĩ, không ngừng vỗ về. Thế nhưng cậu đang trong cơn hoảng loạn kích động không nghe thấy lời của người đối diện. Thậm chí khoảnh khắc tiếp theo đó, cậu đã tự dùng tay hành hạ chính mình. Hết cách, cậu nhân viên liền cho người đi vào phòng lấy ra một ống tiêm, sau đó tiêm vào tĩnh mạch cậu. Không lâu sau, cậu trở nên ngoan ngoãn, ngã vào người cậu nhân viên.
"Tôi nghĩ anh đừng nên đến đây nữa".
Cậu nhân viên nói xong liền đưa Bạch Hàn Vĩ vào trong.
Cố Vãn Thâm được người giữ chặt đến lúc này mới buông ra. Anh rũ mặt xuống, không thể biết tư vị đó là thế nào. Chỉ cảm thấy miệng lưỡi chua chát.
Vuốt lại mái tóc, Cố Vãn Thâm li khai khỏi tiệm bánh.
Bước dọc theo con phố nhỏ trong thị trấn, anh không biết mình sẽ đến đâu, và sẽ làm gì tiếp theo. Anh chỉ biết anh cần một chút men say, có lẽ...là một điếu thuốc trước vậy. Lấy từ túi ra một hộp thuốc, rút ra một điếu định châm lửa thì một chiếc xa hơi tiến đến, đậu ngay cạnh anh. Cửa kính được kéo xuống, Hứa Du ngồi bên trong hướng anh nói:
"Có thể tự giữ sức khoẻ mình không đấy? Lên xe đi, cậu có lẽ cần thêm rượu mà, nhỉ?"
Cố Vãn Thâm nhìn điếu thuốc trong tay, sau đó cất lại vào hộp, mở cửa xe bước lên.
Trên xe, Hứa Du một lời cũng không nói, chỉ im lặng lái xe. Xe dừng lại trước một quán rượu nho nhỏ trong thị trấn.
Sau khi kêu 2 chai Jack Daniel, Hứa Du lên tiếng: "Gặp lại chưa?"
Cố Vãn Thâm cầm lấy ly rượu, khẽ gật đầu, sau đó uống cạn, tiếp lại rót thêm, rồi lại uống cạn. Đến khi hết một chai, anh vẫn với lấy tiếp một chai, liền bị Hứa Du cản lại. Cố Vãn Thâm không nói gì, một tay chống đầu im lặng.
Ngay khi Hứa Du tưởng Cố Vãn Thâm đã ngủ thì nghe được âm mũi của anh:
"Tôi gặp lại em ấy, đúng là em ấy, nhưng em ấy lại rất hoảng sợ tôi... Tôi không đời nào nghĩ sẽ có một lúc em ấy sợ tôi như là....sợ một kẻ sát nhân. Lúc tôi nhẹ gọi tôi em ấy, em ấy trở nên kích động, hoảng loạn, sợ hãi, về sau, được tiêm vào một mũi an thần, em ấy mới bình tĩnh lại. Tôi....tôi biết mình sai, nhưng tôi không nghĩ mình lại sai đến mức đó. Sai đến mức tôi muốn chuộc lỗi, lại không thể làm. Lúc nghe đến tin cậu gặp người giống như em ấy, tôi chỉ hận không thể một đường bay đến ngay lập tức, thế nhưng khi đứng trước tiệm bánh, tôi lại không biết gặp rồi sẽ nói gì, tôi không biết em ấy sẽ phản ứng ra sao. Sẽ chán ghét tôi, sẽ lại trở về bên tôi, hay là sẽ không nhận ra tôi, biến tôi trở về như người lạ.... Cho đến khi nhìn thấy phản ứng của em ấy, tôi mới biết, thì ra, nếu em ấy không nhận ra tôi, tôi vẫn có thể như ban đầu tiếp cận em ấy, nếu em ấy chán ghét tôi, tôi sẽ bám dính em ấy, sẽ ôn nhu mà dâng lên tình yêu bị tôi lỡ mất 10 năm, trả lại tình cảm tôi nợ em ấy cả tuổi thanh xuân....thế nhưng, nếu em ấy sợ hãi tôi? Tôi....phải làm gì đây, cậu nói xem...tôi nên làm gì đây?"
Hứa Du im lặng, hắn không biết phải nói sao cho tốt, vạn nhất lỡ lời, không phải là càng đẩy Vãn Thâm vào bế tắc hay sao? Hứa Du tự rót tiếp một ly cho mình.
"Cậu đã cho em ấy vết thương còn lớn hơn cả tình yêu mà cậu hứa dành cho em ấy"
"Tôi biết....thế nhưng tôi phải làm gì đây? Tôi không còn cơ hội sao? Lúc gặp lại, tôi để ý, dường như em ấy bị di chứng ở chân, mắt cũng không nhìn thấy, mặt bị hủy hoại.... Tôi vẫn còn lo em ấy vẫn còn bệnh ở bên trong... Tôi muốn mang em ấy về thành phố để khám và chữa trị... Nhưng mà..... Dường như không thể rồi. Tôi... Đánh mất em ấy rồi sao?"
Hứa Du trầm mắt, hắn biết Cố Vãn Thâm đang khóc, người đàn ông cứng rắn này nhìn thấy máu thành quen, lãnh khốc ai cũng phải nể phục, từ khi nhận ra mình chân chính làm tổn thương Bạch Hàn Vĩ liền luôn bi kịch đến mức phải rơi lệ.
Cố Vãn Thâm cũng không phải khóc lớn, anh chỉ đơn thuần khóc để xoa bớt nỗi đau của anh mà thôi. Thế nhưng dường như, dù có thế nào, thì nỗi đau của anh chỉ tăng chứ không có giảm. Nỗi đau đớn ấy, như kẽm gay buộc chặt lấy tim anh.
Đợi đến lúc dường như anh đã ngủ say, Hứa Du đỡ anh dậy, thuê một phòng trong khách sạn cao cấp nhất thị trấn cho anh.
Hứa Du cũng bế tắc không kém, thế nhưng cũng không còn cách nào khác.
Sáng hôm sau thức dậy, anh chỉ thấy đầu đau như búa bổ, xoa xoa đầu một chút, định hình nơi mình đang nằm. Ừm, chắc là Hứa Du giúp mình thuê một phòng ở tạm. Định thần lại, anh dùng điện thoại gọi cho người của mình.
"Chuẩn bị một chút đi, lần này dùng trực thăng cá nhân đưa đi. Thuốc mê đánh liều mạnh một chút"
Anh thật không an tâm về sức khoẻ của cậu, đành dùng hạ sách tiểu nhân để đưa cậu về. Nếu không chân chính đối mặt dâng lên tình yêu anh dành cho cậu, vậy thì gián tiếp mà truyền lại tình cảm vậy.
Anh không sợ thời gian bù đắp cho cậu là dài hay ngắn, cho dù một đời anh cũng không hối hận. Chỉ cần cậu ở bên cạnh anh mà thôi.
-----------------------------------
Con ta sao vô sỉ thế nhỉ .-. Chậc, kỳ này khó à nha
Nghe được giọng nói quen thuộc nhưng đầy ám ảnh ấy, Bạch Hàn Vĩ vốn nguyên bản ngồi lặng im trên ghế lại trở nên hoảng sợ.
"A...a..." Thanh âm trong câu nói của cậu thốt ra kèm theo là sự tận lực giãy dụa. Bạch Hàn Vĩ dùng hết sức lực rút tay ra khỏi tay anh, hoảng loạn đứng lên. Thế nhưng đôi chân yếu ớt vốn không chịu được cử động nhanh liền khụy xuống đất.
Bạch Hàn Vĩ ngã ngồi xuống nền gạch, sau lại cố vùng vẫy gượng đứng dậy. Cơ thể nhỏ bé từng hồi run lên, nước mắt chảy đầy trên mặt đánh vào thị giác Cố Vãn Thâm, làm anh nhận ra...điều anh gây nên với cậu, không chỉ là thương tổn thể xác mà còn là tinh thần. Để rồi bây giờ cậu liền xem anh như cơn ác mộng mà vẫy vùng muốn thoát ra.
Cố Vãn Thâm nén đau đớn nơi ngực trái bước vòng qua quầy tiến đến chỗ Bạch Hàn Vĩ.
"Em nghe anh nói, Vĩ, anh sẽ không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ làm em đau nữa. Tin anh được không?"
Bạch Hàn Vĩ như rơi vào ngõ cụt, trước mặt là giọng nói của kẻ kia. Cậu sợ hãi, cậu sợ rằng sẽ bị kẻ kia ném cho người khác, sợ bị đánh đập, sợ bị giày vò, sợ bị cưỡиɠ ɦϊếp, sợ, rất sợ.....
Cậu như hành động tự vệ quen thuộc được tập sau 8 năm bị hành hạ, lấy tay bảo vệ đầu, người co thành một đoàn, không ngừng lui về sau. Cho đến khi lưng đã chạm vào góc tường liền vẫn cứ chà xát lưng vào tường như mong muốn nhập vào nó, tránh xa kẻ này.
Xung quanh tiệm bánh im lặng tuyệt đối, đến lúc này nhân viên tiệm mới chợt tỉnh, vội vã kéo người đàn ông kia ra, sau đó tiến tới chỗ Bạch Hàn Vĩ, không ngừng vỗ về. Thế nhưng cậu đang trong cơn hoảng loạn kích động không nghe thấy lời của người đối diện. Thậm chí khoảnh khắc tiếp theo đó, cậu đã tự dùng tay hành hạ chính mình. Hết cách, cậu nhân viên liền cho người đi vào phòng lấy ra một ống tiêm, sau đó tiêm vào tĩnh mạch cậu. Không lâu sau, cậu trở nên ngoan ngoãn, ngã vào người cậu nhân viên.
"Tôi nghĩ anh đừng nên đến đây nữa".
Cậu nhân viên nói xong liền đưa Bạch Hàn Vĩ vào trong.
Cố Vãn Thâm được người giữ chặt đến lúc này mới buông ra. Anh rũ mặt xuống, không thể biết tư vị đó là thế nào. Chỉ cảm thấy miệng lưỡi chua chát.
Vuốt lại mái tóc, Cố Vãn Thâm li khai khỏi tiệm bánh.
Bước dọc theo con phố nhỏ trong thị trấn, anh không biết mình sẽ đến đâu, và sẽ làm gì tiếp theo. Anh chỉ biết anh cần một chút men say, có lẽ...là một điếu thuốc trước vậy. Lấy từ túi ra một hộp thuốc, rút ra một điếu định châm lửa thì một chiếc xa hơi tiến đến, đậu ngay cạnh anh. Cửa kính được kéo xuống, Hứa Du ngồi bên trong hướng anh nói:
"Có thể tự giữ sức khoẻ mình không đấy? Lên xe đi, cậu có lẽ cần thêm rượu mà, nhỉ?"
Cố Vãn Thâm nhìn điếu thuốc trong tay, sau đó cất lại vào hộp, mở cửa xe bước lên.
Trên xe, Hứa Du một lời cũng không nói, chỉ im lặng lái xe. Xe dừng lại trước một quán rượu nho nhỏ trong thị trấn.
Sau khi kêu 2 chai Jack Daniel, Hứa Du lên tiếng: "Gặp lại chưa?"
Cố Vãn Thâm cầm lấy ly rượu, khẽ gật đầu, sau đó uống cạn, tiếp lại rót thêm, rồi lại uống cạn. Đến khi hết một chai, anh vẫn với lấy tiếp một chai, liền bị Hứa Du cản lại. Cố Vãn Thâm không nói gì, một tay chống đầu im lặng.
Ngay khi Hứa Du tưởng Cố Vãn Thâm đã ngủ thì nghe được âm mũi của anh:
"Tôi gặp lại em ấy, đúng là em ấy, nhưng em ấy lại rất hoảng sợ tôi... Tôi không đời nào nghĩ sẽ có một lúc em ấy sợ tôi như là....sợ một kẻ sát nhân. Lúc tôi nhẹ gọi tôi em ấy, em ấy trở nên kích động, hoảng loạn, sợ hãi, về sau, được tiêm vào một mũi an thần, em ấy mới bình tĩnh lại. Tôi....tôi biết mình sai, nhưng tôi không nghĩ mình lại sai đến mức đó. Sai đến mức tôi muốn chuộc lỗi, lại không thể làm. Lúc nghe đến tin cậu gặp người giống như em ấy, tôi chỉ hận không thể một đường bay đến ngay lập tức, thế nhưng khi đứng trước tiệm bánh, tôi lại không biết gặp rồi sẽ nói gì, tôi không biết em ấy sẽ phản ứng ra sao. Sẽ chán ghét tôi, sẽ lại trở về bên tôi, hay là sẽ không nhận ra tôi, biến tôi trở về như người lạ.... Cho đến khi nhìn thấy phản ứng của em ấy, tôi mới biết, thì ra, nếu em ấy không nhận ra tôi, tôi vẫn có thể như ban đầu tiếp cận em ấy, nếu em ấy chán ghét tôi, tôi sẽ bám dính em ấy, sẽ ôn nhu mà dâng lên tình yêu bị tôi lỡ mất 10 năm, trả lại tình cảm tôi nợ em ấy cả tuổi thanh xuân....thế nhưng, nếu em ấy sợ hãi tôi? Tôi....phải làm gì đây, cậu nói xem...tôi nên làm gì đây?"
Hứa Du im lặng, hắn không biết phải nói sao cho tốt, vạn nhất lỡ lời, không phải là càng đẩy Vãn Thâm vào bế tắc hay sao? Hứa Du tự rót tiếp một ly cho mình.
"Cậu đã cho em ấy vết thương còn lớn hơn cả tình yêu mà cậu hứa dành cho em ấy"
"Tôi biết....thế nhưng tôi phải làm gì đây? Tôi không còn cơ hội sao? Lúc gặp lại, tôi để ý, dường như em ấy bị di chứng ở chân, mắt cũng không nhìn thấy, mặt bị hủy hoại.... Tôi vẫn còn lo em ấy vẫn còn bệnh ở bên trong... Tôi muốn mang em ấy về thành phố để khám và chữa trị... Nhưng mà..... Dường như không thể rồi. Tôi... Đánh mất em ấy rồi sao?"
Hứa Du trầm mắt, hắn biết Cố Vãn Thâm đang khóc, người đàn ông cứng rắn này nhìn thấy máu thành quen, lãnh khốc ai cũng phải nể phục, từ khi nhận ra mình chân chính làm tổn thương Bạch Hàn Vĩ liền luôn bi kịch đến mức phải rơi lệ.
Cố Vãn Thâm cũng không phải khóc lớn, anh chỉ đơn thuần khóc để xoa bớt nỗi đau của anh mà thôi. Thế nhưng dường như, dù có thế nào, thì nỗi đau của anh chỉ tăng chứ không có giảm. Nỗi đau đớn ấy, như kẽm gay buộc chặt lấy tim anh.
Đợi đến lúc dường như anh đã ngủ say, Hứa Du đỡ anh dậy, thuê một phòng trong khách sạn cao cấp nhất thị trấn cho anh.
Hứa Du cũng bế tắc không kém, thế nhưng cũng không còn cách nào khác.
Sáng hôm sau thức dậy, anh chỉ thấy đầu đau như búa bổ, xoa xoa đầu một chút, định hình nơi mình đang nằm. Ừm, chắc là Hứa Du giúp mình thuê một phòng ở tạm. Định thần lại, anh dùng điện thoại gọi cho người của mình.
"Chuẩn bị một chút đi, lần này dùng trực thăng cá nhân đưa đi. Thuốc mê đánh liều mạnh một chút"
Anh thật không an tâm về sức khoẻ của cậu, đành dùng hạ sách tiểu nhân để đưa cậu về. Nếu không chân chính đối mặt dâng lên tình yêu anh dành cho cậu, vậy thì gián tiếp mà truyền lại tình cảm vậy.
Anh không sợ thời gian bù đắp cho cậu là dài hay ngắn, cho dù một đời anh cũng không hối hận. Chỉ cần cậu ở bên cạnh anh mà thôi.
-----------------------------------
Con ta sao vô sỉ thế nhỉ .-. Chậc, kỳ này khó à nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất