Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành! Qaq
Chương 6: Bị nhìn mông, sau này khó lấy vợ
Tại biệt thự nằm ở phía nam thành phố, ngay lúc này đây liền vang lên giọng nói không che giấu được phẫn nộ:
_"Bà xem đi." - Người đàn ông trung niên giận dữ mang tờ báo buổi sáng mới mua, đập mạnh xuống bàn.
_"Ông làm gì ghê vậy? Mới sáng sớm thôi mà." - Giọng phụ nữ chói tai vang lên, những ngón tay thon dài cầm lấy tờ báo, bình tĩnh lật xem. Nhưng càng xem sắc mặt người phụ nữ đó càng trầm xuống, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi:" Không thể nào! Rõ ràng lúc ông thông báo đến tôi, tôi đã đưa tiền cho bọn nhà báo đó hủy đi thông tin này mà."
Người đàn ông trung niên hừ lạnh, ánh mắt nhìn Ngọc Thủy không có chút thiện ý.
_"Chuyện tốt bà gây ra cho tôi đấy! Bà tính giải quyết thế nào? Danh dự của tôi sắp bị hủy trong tay bà rồi đó."
Thuận Phát phẫn nộ đập tay xuống bàn. Ông không ngờ mụ đàn bà này lại ngu ngốc như thế, giữa Trung tâm thương mại lớn đó có biết bao nhiêu người thuộc lớp trên, còn có không ít nhà báo nữa lại ngu xuẩn đi chèn ép một đứa nhỏ như vậy. Hôm qua sau khi tan họp, ông liền nhận được cuộc gọi của cấp dưới điện đến báo rằng vợ ông gây chuyện. Vốn ông còn không tin, nhưng khi xem qua hình ảnh và vài video vụn vặt, trong ông chỉ còn sự giận dữ, lập tức muốn bóp chết bà vợ này.
Đã gây chuyện thì thôi, sao còn lại nói rõ danh tính nữa chứ.
Ngọc Thủy không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, không cam tâm rít lên:
_"Ông làm như tôi muốn lắm chắc. Ông chưa gặp thằng nhãi ranh kia đâu, con chuột dơ bẩn như nó cũng dám chạm vào con trai bảo bối của chúng ta, làm mặt thằng bé bị chảy máu nữa chứ."
Thuận Phát nhìn chằm chằm vào mặt Ngọc Thủy, cố gắng kiềm nén không tát bà ta vài bạt tay, cười lạnh:
_"Tôi làm sao chưa xem, vài vết xước đỏ trên mặt Minh Hạo có gì quá đâu, cùng lắm hai ba ngày liền khỏi. Trẻ con với nhau đùa đôi chút có tính là gì. Bà là người lớn lại đi bắt một đứa nhỏ bằng con mình rạch mặt, lương tâm bà vứt cho chó rồi à?"
Ngọc Thủy trợn tròn mắt nhìn chồng mình, không thể tin mà phản bác:
_"Ông thế nhưng lại đi bênh vực người ngoài. Cũng đúng, ông có bao giờ để ý đến mẹ con tôi đâu. Lúc nào cũng công việc, công việc, Minh Hạo bị thương như thế, ông chẳng thèm hỏi han nó, chỉ lo sợ thanh danh bị hủy.Có chút chuyện nhỏ này, có đáng là gì so với những việc ông làm. Ông thì tốt lành gì, ngụy quân tử! Ông đừng tưởng tôi không biết, ông cũng kém gì tôi. Những người không thuận theo ông đều bị ông cho đi đời hết, ca sĩ trẻ tuổi xinh đẹp nào chẳng qua tay ông. Tôi là vì muốn cho con tôi đủ cha đủ mẹ nên không thèm để ý thôi đấy."
Thuận Phát nghe bà ta nói càng lúc càng khó nghe, nhịn không được mà tát bà ta hai cái, rống lên:
_"Câm cái miệng mụ lại, đừng nghĩ làm vợ tôi thì muốn nói gì thì nói. Mụ chỉ cần ở nhà chăm lo con cái nhà cửa là được, làm tròn bổn phận của mụ đi, chuyện đàn ông không phải là việc đàn bà như mụ xen vào." - Ngừng một chút, ông lấy điện thoại trên bàn, bấm dãy số nhà soạn báo mà gọi. Ông phải ngăn chuyện này trước khi đi quá xa. Ánh mắt Thuận Phát lóe lên tia nguy hiểm, trong đám người đó đều có tay sai của ông, chỉ cần họ mang được ảnh và video đi thủ tiêu, vậy liền không còn chứng cứ. Ông sẽ kiện đám người dám đăng tin này vào tù mọt gông vì tội "vu khống". Có tiền liền có thể làm được tất cả.
Ngọc Thủy xoa má bỏng rát của mình, phẫn hận mà nhìn chằm chằm bóng lưng Thuận Phát, như muốn đâm nghìn lỗ lên người ông ta. Bà hôm qua cũng vì quá tức giận, không kịp suy xét kĩ càng. Người mẹ nào mà chẳng thương con chứ. Thấy bảo bối mà mình nâng niu đến đánh cũng không nỡ bị cào chảy máu, sao bà lại không xót.
Nhưng sau khi việc xảy ra xong, bà mới biết hành động của mình có bao nhiêu sơ hở, hối hận không kịp. Bà vừa về nhà, liền nghe chồng gọi điện, mở gmail, thấy trong đó ít nhất cũng mười tin nhắn do các nhà soạn báo gửi đến, toàn bộ đều là hình ảnh và video về vụ việc đó. Người bà không ngừng đổ mồ hôi lạnh, không cần nghĩ cũng biết, nếu những tin tức này lan truyền ra ngoài, gia đình bà và em trai bác sĩ tài giỏi của bà sẽ không tránh khỏi bị kéo xuống vũng lầy, mang tiếng xấu mất. Đặc biệt là chồng bà, ghế giám đốc của ông ấy chắc chắn sẽ không giữ khỏi.
Cảm giác bị uy hiếp khiến bà rất khó chịu nhưng không thể không thuận theo bọn họ. Bà nghe theo họ, mua chuộc lại những bằng chứng đó mà thiêu hủy. Vậy mà không hiểu sao...
Ngọc Thủy cầm lấy tờ báo, nhìn kĩ tên nhà soạn. Không phải đám người tối qua. Bà chau mày, cắn mạnh môi đến bật máu. Đây là nhà soạn báo lớn có uy tín của thành phố, nhưng sao họ lại có những hình ảnh này. Con ngươi Ngọc Thủy không ngừng đảo qua đảo lại, âm thầm suy tính, bà phải làm rõ việc này mới được.
Cùng lúc này, tại ngôi nhà nhỏ rất bình thường trong một khu xóm yên tĩnh, Diệp Du ngoan ngoãn ngồi trước mặt cha mẹ, lại một lần nữa chờ dạy dỗ. Bởi vì vết thương trên mặt nên cha mẹ cậu dứt khoát xin cho cậu nghỉ vài ngày, đến khi khỏi hẳn rồi đi học lại. Dù sao họ cũng không sợ con họ vì thiếu hụt kiến thức mà bị ở lại lớp.
Diệp Thần nghiêm mặt ngồi trên ghế, chân phải bắt chéo qua đùi trái, tay cầm tách cà phê, không nhanh không chậm đưa lên nhấp một ngụm. Ánh mắt đang tập trung đọc báo lơ đãng liếc nhìn con trai nhỏ trước mặt, nhưng vẫn không lên tiếng.
Doãn Vân ngồi kế bên Diệp Thần, tầm mắt nhìn trên màn hình ti vi xem tin tức, hoàn toàn triệt để lơ đi Diệp Du. Bà còn đang rất giận đấy, đừng mong bà bắt chuyện, hừ hừ!
Diệp Du gãi gãi mái tóc rối chưa kịp chỉnh, sầu não không thôi. Một chút vết thương này tuy có đau thật, nhưng với cậu vẫn rất bình thường, cha mẹ không nên vì thế mà lơ cậu, rất khổ sở đó. Diệp Du không biết nên nói gì, liền nghe trên ti vi đưa tin tức về vụ việc hôm qua. Cậu kinh ngạc, quay lại nhìn.
Diệp Du rất bất ngờ, dù sao tin này cũng không quá quan trọng, đưa lên báo đã khiến cậu thỏa mãn lắm rồi, không ngờ liền có thể được lên ti vi. Khóe môi Diệp Du hơi cong lên, lộ ra nụ cười mỹ mãn che dưới lớp băng vải trắng. Lần này thì gia đình bà ta gặp rắc rối lớn rồi. Miệng đời luôn là thứ khiến con người ta sợ hãi nhất, khi là người nổi tiếng thì càng phải đề phòng hơn. Chỉ cần bị soi ra một chút lỗi nhỏ không đáng cũng sẽ bị biến thành to. May mắn những hình ảnh đó đã làm mờ mặt cậu với mẹ cậu, nếu không chính cậu cũng phiền phức.
Nhanh chóng lấy điện thoại, Diệp Du đăng nhập vào diễn đàn xem tin tức lẫn bình luận của công chúng, càng xem càng khiến cậu thích thú không thôi, đôi mắt to tròn càng thêm rực sáng mỹ lệ.
[Loli ba vòng chuẩn: Tại sao lại có người nhân cách thối nát như thế! Một đứa trẻ cũng đi bắt nạt là sao! Cầu trừng phạt thích đáng a~ ngao ngao ngao~]
[Công tử tiêu soái tóc hai búi: Gia đây thấy con bà ta có bị gì nặng đâu, vài vệt đỏ đỏ trên mặt. Chỉ vì vậy mà bức ép con người ta, thật quá đáng mà. Nếu gia có ở đó, gia liền cho bà ta ăn tát thần chưởng. Hừ hừ, đồ nhà giàu quen thói bắt nạt kẻ yếu.]
[Đại thần Cúc Hoa: Aiyoo, tui nói mọi người nghe, bà ta là chị của bác sĩ Nguyễn Phúc lại có chồng làm giám đốc công ty giải trí hạng ba, quyền thế đủ lớn mạnh như vậy, hỏi sao bà ta không hống hách. Tui nói, vụ việc này chắc bà ta cũng định dùng tiền để ém xuống, nhưng đâu ngờ trời cao có mắt, không những tràn trên báo đài lại còn lên cả ti vi, xem ra lần này 'đẹp mặt' luôn rồi. Để xem sau này bà ta còn dám ép trẻ con nữa không.]
[Bổn tọa nuôi ngươi: Lầu trên chí lí. Làm người lớn mà không biết nhường trẻ con, nhân cách bà ta chắc hỏng rồi. Mà khoan, bà ta như thế, có khi nào những người bên cạnh bà ta cũng vậy hay không?]
[Ta là Bạch Liên Hoa: +1 tui cũng nghĩ như lầu trên, chắc chắn nhân cách cả nhà bà ta đều có vấn đề.]
[Thần chưởng Dưa Leo: +2 tui chắc chắn luôn. Lúc trước còn nghe giám đốc của công ty giải trí hạng 3 dang díu với nhân viên, tui còn tưởng miệng người ghen ghét nên đồn bậy, ai dè, bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa.]
[Hoa Hoa của Liên: +3 Người xấu như thế, phải tẩy chay, phải trừng trị!]
[Phi thăng là chuyện dễ dàng: +4 Phải tẩy chay! Phải trừng trị!]
[Đại Thần Đâm Máy Bay Lên Giời: +5 đúng đúng! Tẩy chay bà ta đi ~]
[Mạc Bắc Quân: Thượng Thanh Hoa! Mau về!]
[Đại Thần Đâm Máy Bay Lên Giời: A ha ha ha, ngươi là ai? Ta không biết. Ngươi đi ra đi ~]
[Mạn Bắc Quân: Hảo! Được lắm! Nếu trốn hãy trốn cho kỹ, đừng để ta bắt được!]
[Đại Thần Đâm Máy Bay Lên Giời: Ha ha...]
[Loli ba vòng cực chuẩn: AAAAAAA. Mấy người xem, Bắc Quân và Thanh Hoa kìa ~~]
[Đại thần Cúc Hoa: Tui thấy tui thấy mà OvO ~ Tôi cá một nhánh hoa cúc, Đại Thần Đâm Máy Bay Lên Giời trốn không quá một ngày.]
[Thần chưởng Dưa Leo: +1 ta cá một trái dưa leo.]
[Ta là Bạch Liên Hoa: +2 hai cây bông cúc, tui cá ~]
[Bổn tọa nuôi ngươi: +3 hừ hừ, các người cá ít thế. Ta cá một vườn hoa cúc, tối nay Thanh Hoa sẽ không thoát được.]
[Ngốc Bạch Ngọt là tình yêu của tui: +4, tui cá tui cá nữa.]
[Băng muội hay khóc nhè: +5 điều này khỏi phải cá, chắc chắn sẽ xảy ra.]
[Tui là tiết tháo của công quân: E hèm, có phải chúng ta đã rời xa chủ đề ban đầu không. Mau mau quay lại nào các vị bằng hữu.]
[Công tử tiêu soái tóc hai búi: Lầu trên nói đúng, cùng gia làm tiểu đội đả đảo mắng người đàn bà đó nào. o(>v
_"Bà xem đi." - Người đàn ông trung niên giận dữ mang tờ báo buổi sáng mới mua, đập mạnh xuống bàn.
_"Ông làm gì ghê vậy? Mới sáng sớm thôi mà." - Giọng phụ nữ chói tai vang lên, những ngón tay thon dài cầm lấy tờ báo, bình tĩnh lật xem. Nhưng càng xem sắc mặt người phụ nữ đó càng trầm xuống, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi:" Không thể nào! Rõ ràng lúc ông thông báo đến tôi, tôi đã đưa tiền cho bọn nhà báo đó hủy đi thông tin này mà."
Người đàn ông trung niên hừ lạnh, ánh mắt nhìn Ngọc Thủy không có chút thiện ý.
_"Chuyện tốt bà gây ra cho tôi đấy! Bà tính giải quyết thế nào? Danh dự của tôi sắp bị hủy trong tay bà rồi đó."
Thuận Phát phẫn nộ đập tay xuống bàn. Ông không ngờ mụ đàn bà này lại ngu ngốc như thế, giữa Trung tâm thương mại lớn đó có biết bao nhiêu người thuộc lớp trên, còn có không ít nhà báo nữa lại ngu xuẩn đi chèn ép một đứa nhỏ như vậy. Hôm qua sau khi tan họp, ông liền nhận được cuộc gọi của cấp dưới điện đến báo rằng vợ ông gây chuyện. Vốn ông còn không tin, nhưng khi xem qua hình ảnh và vài video vụn vặt, trong ông chỉ còn sự giận dữ, lập tức muốn bóp chết bà vợ này.
Đã gây chuyện thì thôi, sao còn lại nói rõ danh tính nữa chứ.
Ngọc Thủy không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, không cam tâm rít lên:
_"Ông làm như tôi muốn lắm chắc. Ông chưa gặp thằng nhãi ranh kia đâu, con chuột dơ bẩn như nó cũng dám chạm vào con trai bảo bối của chúng ta, làm mặt thằng bé bị chảy máu nữa chứ."
Thuận Phát nhìn chằm chằm vào mặt Ngọc Thủy, cố gắng kiềm nén không tát bà ta vài bạt tay, cười lạnh:
_"Tôi làm sao chưa xem, vài vết xước đỏ trên mặt Minh Hạo có gì quá đâu, cùng lắm hai ba ngày liền khỏi. Trẻ con với nhau đùa đôi chút có tính là gì. Bà là người lớn lại đi bắt một đứa nhỏ bằng con mình rạch mặt, lương tâm bà vứt cho chó rồi à?"
Ngọc Thủy trợn tròn mắt nhìn chồng mình, không thể tin mà phản bác:
_"Ông thế nhưng lại đi bênh vực người ngoài. Cũng đúng, ông có bao giờ để ý đến mẹ con tôi đâu. Lúc nào cũng công việc, công việc, Minh Hạo bị thương như thế, ông chẳng thèm hỏi han nó, chỉ lo sợ thanh danh bị hủy.Có chút chuyện nhỏ này, có đáng là gì so với những việc ông làm. Ông thì tốt lành gì, ngụy quân tử! Ông đừng tưởng tôi không biết, ông cũng kém gì tôi. Những người không thuận theo ông đều bị ông cho đi đời hết, ca sĩ trẻ tuổi xinh đẹp nào chẳng qua tay ông. Tôi là vì muốn cho con tôi đủ cha đủ mẹ nên không thèm để ý thôi đấy."
Thuận Phát nghe bà ta nói càng lúc càng khó nghe, nhịn không được mà tát bà ta hai cái, rống lên:
_"Câm cái miệng mụ lại, đừng nghĩ làm vợ tôi thì muốn nói gì thì nói. Mụ chỉ cần ở nhà chăm lo con cái nhà cửa là được, làm tròn bổn phận của mụ đi, chuyện đàn ông không phải là việc đàn bà như mụ xen vào." - Ngừng một chút, ông lấy điện thoại trên bàn, bấm dãy số nhà soạn báo mà gọi. Ông phải ngăn chuyện này trước khi đi quá xa. Ánh mắt Thuận Phát lóe lên tia nguy hiểm, trong đám người đó đều có tay sai của ông, chỉ cần họ mang được ảnh và video đi thủ tiêu, vậy liền không còn chứng cứ. Ông sẽ kiện đám người dám đăng tin này vào tù mọt gông vì tội "vu khống". Có tiền liền có thể làm được tất cả.
Ngọc Thủy xoa má bỏng rát của mình, phẫn hận mà nhìn chằm chằm bóng lưng Thuận Phát, như muốn đâm nghìn lỗ lên người ông ta. Bà hôm qua cũng vì quá tức giận, không kịp suy xét kĩ càng. Người mẹ nào mà chẳng thương con chứ. Thấy bảo bối mà mình nâng niu đến đánh cũng không nỡ bị cào chảy máu, sao bà lại không xót.
Nhưng sau khi việc xảy ra xong, bà mới biết hành động của mình có bao nhiêu sơ hở, hối hận không kịp. Bà vừa về nhà, liền nghe chồng gọi điện, mở gmail, thấy trong đó ít nhất cũng mười tin nhắn do các nhà soạn báo gửi đến, toàn bộ đều là hình ảnh và video về vụ việc đó. Người bà không ngừng đổ mồ hôi lạnh, không cần nghĩ cũng biết, nếu những tin tức này lan truyền ra ngoài, gia đình bà và em trai bác sĩ tài giỏi của bà sẽ không tránh khỏi bị kéo xuống vũng lầy, mang tiếng xấu mất. Đặc biệt là chồng bà, ghế giám đốc của ông ấy chắc chắn sẽ không giữ khỏi.
Cảm giác bị uy hiếp khiến bà rất khó chịu nhưng không thể không thuận theo bọn họ. Bà nghe theo họ, mua chuộc lại những bằng chứng đó mà thiêu hủy. Vậy mà không hiểu sao...
Ngọc Thủy cầm lấy tờ báo, nhìn kĩ tên nhà soạn. Không phải đám người tối qua. Bà chau mày, cắn mạnh môi đến bật máu. Đây là nhà soạn báo lớn có uy tín của thành phố, nhưng sao họ lại có những hình ảnh này. Con ngươi Ngọc Thủy không ngừng đảo qua đảo lại, âm thầm suy tính, bà phải làm rõ việc này mới được.
Cùng lúc này, tại ngôi nhà nhỏ rất bình thường trong một khu xóm yên tĩnh, Diệp Du ngoan ngoãn ngồi trước mặt cha mẹ, lại một lần nữa chờ dạy dỗ. Bởi vì vết thương trên mặt nên cha mẹ cậu dứt khoát xin cho cậu nghỉ vài ngày, đến khi khỏi hẳn rồi đi học lại. Dù sao họ cũng không sợ con họ vì thiếu hụt kiến thức mà bị ở lại lớp.
Diệp Thần nghiêm mặt ngồi trên ghế, chân phải bắt chéo qua đùi trái, tay cầm tách cà phê, không nhanh không chậm đưa lên nhấp một ngụm. Ánh mắt đang tập trung đọc báo lơ đãng liếc nhìn con trai nhỏ trước mặt, nhưng vẫn không lên tiếng.
Doãn Vân ngồi kế bên Diệp Thần, tầm mắt nhìn trên màn hình ti vi xem tin tức, hoàn toàn triệt để lơ đi Diệp Du. Bà còn đang rất giận đấy, đừng mong bà bắt chuyện, hừ hừ!
Diệp Du gãi gãi mái tóc rối chưa kịp chỉnh, sầu não không thôi. Một chút vết thương này tuy có đau thật, nhưng với cậu vẫn rất bình thường, cha mẹ không nên vì thế mà lơ cậu, rất khổ sở đó. Diệp Du không biết nên nói gì, liền nghe trên ti vi đưa tin tức về vụ việc hôm qua. Cậu kinh ngạc, quay lại nhìn.
Diệp Du rất bất ngờ, dù sao tin này cũng không quá quan trọng, đưa lên báo đã khiến cậu thỏa mãn lắm rồi, không ngờ liền có thể được lên ti vi. Khóe môi Diệp Du hơi cong lên, lộ ra nụ cười mỹ mãn che dưới lớp băng vải trắng. Lần này thì gia đình bà ta gặp rắc rối lớn rồi. Miệng đời luôn là thứ khiến con người ta sợ hãi nhất, khi là người nổi tiếng thì càng phải đề phòng hơn. Chỉ cần bị soi ra một chút lỗi nhỏ không đáng cũng sẽ bị biến thành to. May mắn những hình ảnh đó đã làm mờ mặt cậu với mẹ cậu, nếu không chính cậu cũng phiền phức.
Nhanh chóng lấy điện thoại, Diệp Du đăng nhập vào diễn đàn xem tin tức lẫn bình luận của công chúng, càng xem càng khiến cậu thích thú không thôi, đôi mắt to tròn càng thêm rực sáng mỹ lệ.
[Loli ba vòng chuẩn: Tại sao lại có người nhân cách thối nát như thế! Một đứa trẻ cũng đi bắt nạt là sao! Cầu trừng phạt thích đáng a~ ngao ngao ngao~]
[Công tử tiêu soái tóc hai búi: Gia đây thấy con bà ta có bị gì nặng đâu, vài vệt đỏ đỏ trên mặt. Chỉ vì vậy mà bức ép con người ta, thật quá đáng mà. Nếu gia có ở đó, gia liền cho bà ta ăn tát thần chưởng. Hừ hừ, đồ nhà giàu quen thói bắt nạt kẻ yếu.]
[Đại thần Cúc Hoa: Aiyoo, tui nói mọi người nghe, bà ta là chị của bác sĩ Nguyễn Phúc lại có chồng làm giám đốc công ty giải trí hạng ba, quyền thế đủ lớn mạnh như vậy, hỏi sao bà ta không hống hách. Tui nói, vụ việc này chắc bà ta cũng định dùng tiền để ém xuống, nhưng đâu ngờ trời cao có mắt, không những tràn trên báo đài lại còn lên cả ti vi, xem ra lần này 'đẹp mặt' luôn rồi. Để xem sau này bà ta còn dám ép trẻ con nữa không.]
[Bổn tọa nuôi ngươi: Lầu trên chí lí. Làm người lớn mà không biết nhường trẻ con, nhân cách bà ta chắc hỏng rồi. Mà khoan, bà ta như thế, có khi nào những người bên cạnh bà ta cũng vậy hay không?]
[Ta là Bạch Liên Hoa: +1 tui cũng nghĩ như lầu trên, chắc chắn nhân cách cả nhà bà ta đều có vấn đề.]
[Thần chưởng Dưa Leo: +2 tui chắc chắn luôn. Lúc trước còn nghe giám đốc của công ty giải trí hạng 3 dang díu với nhân viên, tui còn tưởng miệng người ghen ghét nên đồn bậy, ai dè, bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa.]
[Hoa Hoa của Liên: +3 Người xấu như thế, phải tẩy chay, phải trừng trị!]
[Phi thăng là chuyện dễ dàng: +4 Phải tẩy chay! Phải trừng trị!]
[Đại Thần Đâm Máy Bay Lên Giời: +5 đúng đúng! Tẩy chay bà ta đi ~]
[Mạc Bắc Quân: Thượng Thanh Hoa! Mau về!]
[Đại Thần Đâm Máy Bay Lên Giời: A ha ha ha, ngươi là ai? Ta không biết. Ngươi đi ra đi ~]
[Mạn Bắc Quân: Hảo! Được lắm! Nếu trốn hãy trốn cho kỹ, đừng để ta bắt được!]
[Đại Thần Đâm Máy Bay Lên Giời: Ha ha...]
[Loli ba vòng cực chuẩn: AAAAAAA. Mấy người xem, Bắc Quân và Thanh Hoa kìa ~~]
[Đại thần Cúc Hoa: Tui thấy tui thấy mà OvO ~ Tôi cá một nhánh hoa cúc, Đại Thần Đâm Máy Bay Lên Giời trốn không quá một ngày.]
[Thần chưởng Dưa Leo: +1 ta cá một trái dưa leo.]
[Ta là Bạch Liên Hoa: +2 hai cây bông cúc, tui cá ~]
[Bổn tọa nuôi ngươi: +3 hừ hừ, các người cá ít thế. Ta cá một vườn hoa cúc, tối nay Thanh Hoa sẽ không thoát được.]
[Ngốc Bạch Ngọt là tình yêu của tui: +4, tui cá tui cá nữa.]
[Băng muội hay khóc nhè: +5 điều này khỏi phải cá, chắc chắn sẽ xảy ra.]
[Tui là tiết tháo của công quân: E hèm, có phải chúng ta đã rời xa chủ đề ban đầu không. Mau mau quay lại nào các vị bằng hữu.]
[Công tử tiêu soái tóc hai búi: Lầu trên nói đúng, cùng gia làm tiểu đội đả đảo mắng người đàn bà đó nào. o(>v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất