Cấm Hôn Môi

Chương 8: Em có thể nhìn thấy anh

Trước Sau
“Đừng nhìn nữa Lạc Vũ,” Giang Phàm ở phía sau thúc giục, “Đi về quan trọng hơn.”

Ánh đèn đã hoàn toàn biến mất, hết thảy giống như một cơn ác mộng, Doãn Trừng biến mất trong bóng tối. Lạc Vũ lấy lại tinh thần, nhanh chân trở về, “Đây, tới ngay đây.”

Trương Anh cùng Giang Phàm đem đồ đạc chuyển lên một cái cano trên bờ biển, lựu đạn cũng được dọn lên. Giang Phàm ngồi phía trên cái rương lựu đạn trang bị súng máy.

“Lấy cái này ra từ lúc nào thế?” Lạc Vũ cảm thán rồi ngồi vào cano, cậu duõi tay vuốt ve vỏ cano mới toanh.

“Quân bộ để đây để đề phòng bất cứ tình huống nào có thể xảy ra, tốc độ của con hàng này không chậm hơn lũ quái vật kia được đâu.” Giang Phàm vỗ vỗ mạn thuyền.

“Ngồi cho vững.” Đan Hi Thanh ngồi vào vị trí điều khiển, tiếng cô bị tiếng động cơ át đi. Ầm một tiếng, Lạc Vũ bất giác đổ người ra sau, cậu có cảm giác mình sẽ bị quán tính hất khỏi cano. Sóng biển đánh vào mạn thuyền tạo ra vô số bọt sóng, thuyền cano quay mũi về phía cầu rồi phóng như bay. Gió biển quất lên người lên mặt đến phát đau, Lạc Vũ duỗi tay đeo kính bảo hộ, Trương Anh đi tới đẩy cậu ra một góc.

Hai người lính không sợ xóc nảy, giơ súng bắt đầu oanh tạc đại quân tang thi trên cầu, xác đạn văng tứ tung, tiếng súng máy sắp đâm thủng tai Lạc Vũ rồi, thuốc súng từ họng súng bay khắp nơi.

“Tránh ra!” Trương Anh đẩy Giang Phàm đang ngồi trên nóc rương lựu đạn sang bên cạnh, lấy một quả lựu đạn ra, “Ai cho cậu ngồi lên đây?”

“Hết chỗ ngồi mà…” Giang Phàm lầm bầm nhưng vẫn nghe lời sang chỗ khác quỳ gối xuống, “Cũng không thể vì cần chỗ ngồi mà ném tài xế của chúng ta xuống biển được đúng không?”

“Cậu mau câm miệng lại! Không bây giờ tôi sẽ quăng cậu xuống đấy!” Đan Hi Thanh hùng hổ nói, cô đột ngột bẻ tay lái, suýt chút nữa mọi người đã bị hất văng ra ngoài.

Trương Anh rút chốt lựu đạn, ném mạnh lên cầu, Đan Hi Thanh lập tức ăn ý lái cano ra xa khỏi trụ cầu.

Rầm! 

Vô số tang thi biến thể bị nổ bay, rớt khỏi cầu như đám bùn, rơi xuống nước. Ánh lửa từ vụ nổ thiêu cháy một phần tang thi, một vài con bị đốt ra tro ngay lập tức.

“Hữu dụng đấy!” Đan Hi Thanh hô to, lái cano lại gần cầu, “Tiếp đi!”

Trương Anh ném liên tiếp vài quả, đoàn tang thi biến bị tấn công bị tổn thất nghiêm trọng, tốc độ cũng chậm lại.

“Không được,” Trương Anh xoa bả vai đau nhức, tiếp tục nổ súng bắn phá. Trò ném lựu đạn từ xa này đúng là làm khó người ta mà.

Lạc Vũ nhìn xung quanh một chút, lấy máy quay từ trong túi ra, đứng dậy hướng ống kính về phía cầu.

“Cậu đang làm gì thế?” Giang Phàm hỏi.

“Tôi muốn ghi lại hành động của chúng, hy vọng như vậy có thể cung cấp thêm tư liệu nghiên cứu cho nhân loại.” Lạc Vũ phóng to hình ảnh, nhắm ống kính vào một tang thi thể biến dị dù cả người đã bị thiêu cháy đen xì vẫn chạy nhanh với một tư thế kỳ quái.

Đan Hi Thanh thân là một nghiên cứu viên không phản đối, trong tiếng súng và tiếng sóng, cô yên lặng một lát rồi bình tĩnh nói: “Lạc Vũ, không cần cảm thấy chính mình vô dụng đâu.”



“Em không.” Lạc Vũ phủ nhận, “Chỉ là em… muốn làm gì đó giúp học trưởng thôi.”

“Bộ chỉ huy sẽ tấn công từ trên không để phá hủy cầu nhỉ?” câu hỏi của Giang Phàm đánh gãy đề tài của hai người, “Cây cầu này có thể bị phá hủy bằng lựu đạn không?”

“Cậu coi cán bộ cấp quốc gia đều là lũ đầu óc bã đậu à?” Trương Anh cười lạnh một tiếng, “Bộ chỉ huy sẽ không phí nhiều công sức như vậy để phá đi phương tiện cơ sở của chính mình đâu.” 

Ngay khi họ đang nói chuyện thì một trận sóng nhiệt lan tới, tiếng nổ mạnh vang lên ầm ầm, nhất thời ai nấy cũng ù cả tai.

Họ đau đớn bịt tai lại, cách đó không xa, cổng căn cứ và cầu vượt biển liên tiếp sụp xuống theo tiếng nổ, một số lượng lớn tang thi biến dị vừa bám lên tường sắt của căn cứ bị nổ rơi xuống biển.

Cầu lớn vượt biển kiên cố bị cho nổ gãy một cách vô tình.

Ba đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Trương Anh.

Cano dừng lại bên sườn căn cứ, hàng rào cao mấy mét còn mở điện, một binh lính mang mũ giáp chạy tới quan sát bốn người, cất cao giọng giữa lúc hỗn loạn: “Các người thuộc đội nào? Giờ đang có lượng lớn tang thi công kích căn cứ, mau tới đây chi viện!”

Giang Phàm ngơ ngác giơ súng: “Mấy người cho nổ cầu à?”

“Ừ.” Binh linh tắt điện, mở một khe trên hàng rào cho họ vào, “Mệnh lệnh của chỉ huy Trình.”

Người mặc quân phục trong căn cứ đều đang di chuyển về phía cổng, căn cứ mở đèn đuốc sáng rỡ, dân chúng đều được tập hợp tại quảng trường. Nơi nơi đều có thể nghe tiếng kêu hỗn loạn, đa số sau khi mọi người vào căn cứ thì đều không phải chạm trán với tang thi nữa, cuộc sống an nhàn lâu ngày đã làm thần kinh họ tê liệt, giờ đây họ mới tỉnh lại một lần nữa để nhận ra nguy cơ sắp ập đến.

“Đừng đi theo.” Trương Anh cùng Giang Phàm khoác súng lên lưng đi về phía quân doanh, anh quay đầu lại nói với Lạc Vũ, “Cậu về viện nghiên cứu với Đan Hi Thanh đợi đi.”

Bức tường sắt cao của căn cứ ngăn cản thế tấn công của đám biến dị, quân đội cử một lượng lớn súng máy lên bờ tường để oanh tạc chúng. Đại bác, lựu đạn, đủ loại vũ khí đều được đem ra sử dụng, khó khăn lắm mới có thế chặn bọn biến dị ở bên ngoài tường vây.

“Chúng ta có thể làm gì không?” Lạc Vũ nhanh chân đi theo Đan Hi Thanh về viện nghiên cứu, cậu tắt máy quay trong tay đi.

“Chẳng thể làm gì cả.” Đan Hi Thanh bình tĩnh đáp, “Đừng gây thêm phiền đã là điều tốt nhất chúng ta có thể làm rồi.”

Hai nghiên cứu viên ôm máy tính bảng đi ra khỏi thang máy, vừa lúc đụng phải Đan Hi Thanh và Lạc Vũ ở cửa.

“Không biết có cần dùng đến tư liệu của chúng tôi không.” người tới là nghiên cứu viên đến từ trụ sở chính, Đan Hi Thanh nhận máy tính, nhanh chóng đọc lướt qua nội dung.

“Đi.” Đan Hi Thanh vào thang máy, “Cùng đi phân tích chiến lợi phẩm hôm nay nào.” Cô nói rồi móc ống nghiệm đựng máu đen lấy từ trên người Doan Trừng ra khỏi túi.

Trong thang máy, Lạc Vũ nghe được tiếng động kỳ lạ, cậu thò tay vào túi lấy bộ đàm ra, tiếng động nọ đã biến mất.

“Sao thế?” Đan Hi Thanh quay đầu hỏi.



Lạc Vũ không chắc lắm mà nhìn bộ đàm trong tay hồi lâu, hỏi: “Vừa rồi mọi người có nghe được tiếng gì không?”

Đan Hi Thanh cùng hai nghiên cứu viên liếc nhìn nhau rồi cùng mờ mịt lắc đầu.

Có thể do cậu quá mệt mỏi, Lạc Vũ nghĩ rồi thở dài nhét bộ đàm vào túi.

Đến phòng thí nghiệm, Đan Hi Thanh cùng hai nghiên cứu viên cho mẫu máu vào máy ly tâm, bắt đầu bận bịu với một loạt máy móc phức tạp. Lạc Vũ có chút ăn không ngồi rồi, cậu chạy đến văn phòng ở cuối hành lang.

Đâu đâu trong viện nghiên cứu cũng kín như bưng, chỉ có văn phòng của Đan Hi Thanh là có một cái cửa sổ. Tầm nhìn từ tầng hai cũng không quá trống trải, Lạc Vũ quỳ gối trên sofa ngó xuống phía dưới, cậu chỉ có thể nhìn thấy từng chiếc từng chiếc xe quân dụng lóe đèn đi tụ tập dân chúng ra quảng trường, có một người phụ trách đang đứng dưới quảng trường cầm loa kêu gọi, trấn an quần chúng đang bất an.

Đầu Lạc Vũ hơi choáng váng, cậu nhắm mắt lại, đèn xe trước mắt như được phóng đại đến vô hạn. Nỗi sợ từ một năm trước cũng dâng lên, cậu nắm chặt lấy tay vịn sofa theo bản năng, cảm thấy trên tay mình đều là máu tươi.

Cậu chẳng thể làm được cái gì hết.

Trước cánh cửa sắt, cậu không thể cứu người mình thương ra ngoài, trước bờ tường cao, không thể giống như đám Trương Anh, xả thân liều mạng để bảo vệ những người khác.

“Rì rì…”

Âm thanh chói tai vang lên trong căn phòng lặng ngắt không thể bị bỏ qua.

Nháy mắt Lạc Vũ nhảy khỏi ghế sofa, lấy bộ đàm từ trong túi ra. Lần này cậu không nghe nhầm, đèn trên bộ đàm đang nhấp nháy ánh đèn màu xanh.

“Học trưởng! Sao vậy?” Lạc Vũ ấn nút bên sườn, nói xong nhanh chóng buông tay.

“Rì rì.” Tiếng vang vẫn rất ồn, như tiếng gió biển hòa với tiếng dã thú rít gào cùng tiếng bom nổ.

“Doãn Trừng? Doãn Trừng?”

“…… Lạc Vũ.” Cuối cùng bên kia cũng có tiếng nói, “Tới, xem. Em có thể nhìn thấy anh.”

Đan Hi Thanh đang phân tích mẫu máu, một bóng người nhanh chóng lướt qua ngay khóe mắt cô.

“Đi đâu đấy?” Đan Hi Thanh nhìn Lạc Vũ đang vội vã chạy xuống cầu thang, hỏi

“Quân doanh!”

“Quân doanh…… Cậu ra cổng căn cứ làm gì?”

Bên kia, tất cả bộ đội tinh nhuệ trong căn cứ đều chạy tới cổng vào của căn cứ để tiếp viện, mặt biển bốn phía quanh căn cứ đều nổi bọt nước. Bên ngoài hàng rào điện phía bờ cát xuất hiện một đám tang thi biến dị thiếu tay thiếu chân. Bọn chúng bò lên hàng rào, bị điện giật cho đen thui, sau đó lại có đám khác đạp lên người chúng bò lên trên, hàng rào điện chắc chắn dần dần nghiêng vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau