Chương 22: Ký ức của anh
Đan Hi Thanh càng ngày càng thấy đôi cẩu nam nam này ngứa mắt, cô đưa Doãn Trừng lên tầng 3.
Cửa lên tầng 3 có khóa mật mã, vừa nhìn đã biết đây là nơi làm mấy nghiên cứu bí mật. Bài trí bên trong cũng tương tự với tầng hai, hai tang thi biến dị bắt được lúc trước cũng bị nhốt bên trong. Ban đầu Lạc vũ còn hơi lo rằng chúng sẽ chạy ra tấn công Doãn Trừng, nhưng nhớ tới ánh mắt tàn nhẫn của Doãn Trừng khi tức lên thì cũng thấy không còn gì để lo lắng nữa.
Doãn Trừng không hề có hứng thú với hai tang thi biến dị đã héo rũ, đi thẳng vào phòng bệnh cao cấp của mình. Sau khi Lạc Vũ xác nhận độ an toàn và thoải mái có thể so với tiêu chuẩn phục vụ của phòng bệnh VIP ở bệnh viện thì cậu định rời đi. Tối nay là buổi huấn luyện đầu tiên của quân tình nguyện, cậu không muốn tới muộn.
Trước khi đi, Đan Hi Thanh đứng ở cửa gọi cậu lại, “Mẫu máu cậu đem về lần trước giống của Doãn Trừng.” Cô nói, “Đều có một loại tế bào đặc biệt, loại tế nào này đánh nhau với virus tang thi trong cơ thể, bảo vệ cho thùy trán của họ không bị xâm hại.”
Lạc Vũ giương mắt xem cô, đôi mắt của nhà khoa học sáng trưng, phát ra ánh sáng.
“Đây có thể là điểm đột phá rất lớn để chúng ta phát minh ra vắc-xin phòng bệnh.” Đan Hi Thanh không kìm nổi nụ cười, “Cảm ơn cậu đã mang mẫu máu về.”
“Không có gì ạ.” Lạc Vũ cũng không cảm thấy đây là việc khó khăn gì, “…Học trưởng, anh ấy… có thể được chữa khỏi không ạ?”
Đan Hi Thanh nắm lấy bờ vai của cậu, ngữ khí kiên định: “Tin tưởng chị.”
Quân tình nguyện mới thành lập tập hợp trên bãi đất trống dưới ánh chiều tà, vừa bắt đầu đã bị Trương Anh kéo đi chạy mười lăm vòng quanh quân doanh.
Quân doanh không lớn, nhưng với một Lạc Vũ từ nhỏ đã ít rèn luyện thì thật sự có chút quá sức. Nếu không có Đoạn Vô Tắc đỡ mình thì cậu đã gục sau khi chạy được 10 vòng rồi. Bọn họ đi theo sau đội ngũ, cố gắng đuổi kịp cả đội.
Đoạn Vô Tắc chạy mệt, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ cố gắng duy trì hô hấp. Lạc Vũ đã cho rằng y là một người ngầu lòi lạnh lùng lười phản ứng lại người khác, nhưng không ngờ khi chạy đến vòng cuối cùng thì y đột nhiên ghé lại gần, thừa dịp không có ai để ý, nói: “Tang thi kia là bạn trai của cậu à?”
Câu hỏi này đến quá bất ngờ nên cậu không kịp phòng bị, giờ đây đầu óc Lạc Vũ trống rỗng, mọi sức lực đều sắp cạn đáy rồi.
“Sao thế?”
Đoạn Vô Tắc điều chỉnh hô hấp của mình. “Hình như tôi biết cậu ta, cậu ta tên Doãn Trừng nhỉ? Trừng trong trong veo* ấy.”
*澄澈 [chéngchè] nghĩa là ‘trong như pha lê’, Doãn Trừng là 尹澄 [Yǐn Chéng], 澄 là ‘trong veo, trong vắt’
Lạc Vũ hơi khó hiểu, cậu quay đầu dùng chút tư duy ít ỏi còn sót lại để quan sát Đoạn Vô Tắc.
Từ khi cậu vào đại học Thụy Thường học đến khi virus bùng nổ, bạn học, bạn cùng phòng, thầy cô, bạn cùng câu lạc bộ bên người Doãn Trừng, chỉ cần quan hệ không tồi thì đều được Lạc Vũ thuộc làu làu.
Trước khi cùng nhau đi làm nhiệm vụ vào hôm qua, cậu chắc chắn mình chưa từng gặp Đoạn Vô Tắc.
Như vậy nghĩa là Đoạn Vô Tắc là bạn của Doãn Trừng trước khi anh vào đại học.
Lạc Vũ thích Doãn Trừng, nhưng cậu không thích hỏi thăm về bất cứ lời đồn nào về anh, bởi vậy cậu không hề biết gì về quá khứ của Doãn Trừng.
“Biết là biết, vì sao lại nói là hình như?” Lạc Vũ hỏi.
Đoạn Vô Tắc giơ tay lau mồ hôi, đúng là tháng 8 không phải thời gian thích hợp để vận động mà, thậm chí Lạc Vũ còn có thể cảm nhận được một giọt mồ hôi văng lên cánh tay mình. “Lâu lắm rồi không gặp.” Y nói, “Hơn nữa, cậu ra khác quá, tôi không nhận ra.”
Chứ còn gì nữa, Lạc Vũ nghĩ thầm, khi cậu gặp lại Doãn Trừng thì suýt nữa đã không nhận ra anh luôn mà.
“Khi tôi quen cậu ấy thì cậu ấy mới mấy tuổi thôi, tôi cũng chẳng lớn hơn là bao.” Đoạn Vô Tắc ước lượng vị trí ngang hông mình, “Chỉ cao có từng này này.”
Lạc Vũ vô thức nhíu mày. Hóa ra người này đã chen chân vào cuộc sống của Doãn Trừng từ sớm như vậy, mà cậu lại gần như chẳng biết gì về Doãn Trừng.
Hai người nói chuyện nên lại không theo kịp đội ngũ, Đoạn Vô Tắc còn định nói thêm gì đó thì đã nghe tiếng quát của Trương Anh từ xa truyền tới:
“Nói đủ chưa? Chưa đủ mệt thì có muốn thêm mười vòng nữa không?”
Hai người đi cuối lập tức ngậm miệng lại.
Kết thúc phần chạy đường dài, mọi người không được nghỉ ngơi, sau đó lại thêm 50 cái hít đất và gập bụng. Lạc Vũ thực sự không có sức, khi cậu hít đất, trước mắt mờ đi như màn hình TV khi không có tín hiệu ấy.
“Nhóc con, có thế cũng không được?” Trương Anh đứng từ trên cao nhìn cánh tay run rẩy không chịu nổi của Lạc Vũ đầy trào phúng, người này công tư phân minh, giờ phút này chẳng hề có ý gì sẽ che chở cho người quen. Anh ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Cứ tiếp tục như vậy thì bạn trai cậu sẽ cảm thấy cậu là một tên phế vật đấy.”
Lạc Vũ mở to mắt, nhìn thấy một giọt mồ hôi rơi trên đất. Vừa rồi Đoạn Vô Tắc nói được một nửa thì dừng đã khiến cậu rất khó chịu rồi, giờ Trương Anh còn nói khích cậu như vậy nữa, trong đầu Lạc Vũ hiện ra hình ảnh Doãn Trừng híp mắt mắng mình là “nhóc phế vật”. Cậu cắn răng, làm thêm mười cái cuối cùng để đạt tiêu chuẩn, sau đó nằm vật ra đất.
10 rưỡi tối, cuối cùng buổi huấn luyện cũng kết thúc. Trí óc của Lạc Vũ thoát khỏi bài huấn luyện cận chiến đối phó với tang thi, hơn chục người đều giống nhau, kéo lê thân thể không còn thuộc về mình rời khỏi quân doanh. Sáng mai hẳn sẽ có rất nhiều người rời khỏi đội. Dù sao thì làm quân tình nguyện cũng đều là tự nguyện thôi.
Kết thúc huấn luyện cậu cũng không về thẳng nhà, Lạc Vũ bèn than thở cuộc sống chẳng dễ dàng gì, cưỡi lên cái xe đạp công cộng ven đường, uể oải đạp xe về phía viện nghiên cứu.
“Này!”
Lạc Vũ quay đầu lại, thấy Đoạn Vô Tắc cũng đang đạp xe đi tới.
“…Gì thế?”
“Những lời tôi nói, cậu không muốn nghe nốt sao?” Đoạn Vô Tắc cũng rất mệt, nhưng nói chuyện vẫn có sức hơn Lạc Vũ nhiều.
Lạc Vũ nhìn mái tóc húi cua của y, tự nhiên lại thấy tức giận trong bụng, vì vậy cậu quyết đoán từ chối: “Không muốn. Ngủ ngon. Mai gặp.”
Sau đó đạp xe nhanh chân hơn, bỏ lại Đoạn Vô Tắc ở phía sau.
Trở lại viện nghiên cứu, Đan Hi Thanh đang thao tác trước một cái bàn toàn dụng cụ kỳ quái, Doãn Trừng đang nằm trên giường trải ga màu trắng, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, trên huyệt thái dương dán cái gì đó nối liền với dụng cụ.
Vách tường của phòng bệnh lâm thời này không phải loại trong suốt, chỉ có một cửa sổ hình tròn trên cửa. Phòng bệnh nên có gì thì đều có đủ, có thể nói là rất có tình người.
Lạc Vũ eo mỏi lưng đau, ngồi xuống ghế dựa cạnh giường. Doãn Trừng nằm yên lặng, một sợi tóc vắt trên sống mũi anh. Lớp hóa trang của anh đã được tẩy đi rồi, làn da trắng bệch khiến anh như một bức tượng thạch cao được điêu khắc tỉ mỉ vậy, dưới đường cong mượt mà là vẻ đẹp sắc bén. Lạc Vũ nhìn mà tim đập thình thịch, cậu duỗi tay gẩy sợi tóc nọ ra, nhẹ giọng hỏi Đan Hi Thanh: “Anh ấy ngủ rồi ạ?”
“Không đâu.” Đan Hi Thanh đứng bên mép giường thao tác với cỗ máy lớn kia, khiến đường cong trên màn hình dịch tới dịch lui. “Chỉ là một loại thuốc có hiệu quả giống thôi miên thôi.” Cô nói, “Ảnh hưởng của virus khiến ký ức của cậu ấy có chút khuyết thiếu, dụng cụ này có thể giúp cậu ta khôi phục một chút ký ức. Giống như… trục vớt thuyền bị chìm dưới biển sâu ấy.”
“Không phải đâu, nếu ký ức của anh ấy bị khuyết thì sao lại nhớ rõ em chứ?” Lạc Vũ cái hiểu cái không.
“Ký ức bị thiếu nhưng cậu ta sẽ làm những chuyện mình làm trước khi bị nhiễm theo phản xạ có điều kiện, nên cũng không mâu thuẫn đâu.”
Chỉ thấy Đan Hi Thanh tắt đèn, một luồng sáng phóng ra từ máy chiếu nối liền với dụng cụ.”
“Cậu ấy sẽ nhớ kỹ chuyện mình muốn nhớ. Sao nào, muốn xem không?” Đan Hi Thanh cười xấu xa, “Chị nghĩ cậu ta sẽ không để ý nếu cậu xem đâu.”
Tự nhiên Lạc Vũ thấy hơi căng thẳng, trên gáy thấy đau nhói từng đợt.
Chùm tia sáng mở ra, Lạc Vũ nhìn thấy được máy bay trực thăng mà chính mình dưới ánh chiều tà. Sân thượng, tiếng kêu rên của tang thi, cảnh họ đang nhìn chính là ngày virus tang thi bùng nổ.
“Em nhìn thấy máy bay rồi!”
Lạc Vũ choáng váng, nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của mình trong màn hình.
Sau đó, Doãn Trừng rút tay lại, đẩy cậu lên sân thượng, cảnh cửa sắt trước mạnh lạnh lùng đóng lại.
“…… Đừng xem.” Lạc Vũ đau đớn ôm đầu ngồi xổm xuống, muốn chặn tiếng cửa sắt bị đóng bên ngoài tai, “Em không muốn xem…… Em không muốn xem……”
Từ khi chuyện đó xảy ra, cậu không thể chịu nổi tiếng cửa sắt đóng, mỗi lần nghe tiếng đó lại như ngửi thấy mùi máu tươi xông vào mũi, cơn đau ân ẩn mà lại nặng nề đè nén khiến cậu không thở nổi. Lạc Vũ thường xuyên hoài nghi không biết cơn đau ấy có thực sự tồn tại hay không.
Nếu là thật thì vì sao lại trừu tượng giả dối như vậy? Nếu không phải thật thì cái áp lực khiến người ta muốn nôn mửa này từ đâu đến?
Hồi ức của Doãn Trừng không dừng lại vì Lạc Vũ. Tiếng đập dồn dập truyền đến từ sau lưng, càng lúc càng xa, dần dần bị nhấn chìm trong tiếng gào rống của tang thi. Cánh tay bê bết máu của anh cầm lấy gậy đánh golf nhưng không hề sợ hãi, anh dồn hết sức đối phó với tang thi đang xông đến, có con xông lên cắn tay anh, có con bị đánh quỳ rạp ra đất rồi cào xé lên mắt cá chân anh. Nhưng Doãn Trừng chỉ coi chúng như đám bùn bắn lên người, anh lao ra khỏi vòng vây của tang thi, chạy trên hành lang, đôi chân dài nhảy một cái đã đứng lên bậu cửa sổ.
Lạc Vũ ngẩng đầu, trước mắt độ cao khiến người ta choáng váng.
Doãn Trừng muốn nhảy xuống.
Tầm mắt của anh dần trở nên mơ hồ, bị một lớp màu máu che phủ, hô hấp cũng ngày càng dồn dập. Anh nâng tay nhìn miệng vết thương đang nhanh chóng thối rữa, đếm nhẩm.
Khi anh muốn đưa chân lao mình xuống đất, một cái máy bay trực thăng bay ra từ một vị trí anh nhìn không tới, cánh quạt nâng nó lên, dưới bầu trời đỏ như máu nom như một quái vật khổng lồ che trời.
Thân hình thon dài bị bóng đen thật lớn bao phủ, anh nhìn thấy trên trực thăng có một đôi chân xinh đẹp rủ xuống, sau đó là Lạc Vũ bị gió thổi tung mái tóc. Cậu bị người ta ôm từ phía sau, hai tay cậu hoảng loạn vung vẩy, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Chân đưa ra một nửa lại thu về, cả người thiếu niên cao gầy đứng trên cửa sổ đều là máu, anh ngã ra mặt đất.
Suy nghĩ của Lạc Vũ cũng đi theo Doãn Trừng một lượt, cậu quay đầu thì phát hiện Đan Hi Thanh đang nhìn cậu với một vẻ mặt kỳ quái.
Cô đưa cậu hai tờ giấy, Lạc Vũ ngẩn người không nhận, Đan Hi Thanh đành đứng dậy đi tới lau mắt cho cậu.
Tờ giấy lập tức bị thấm ướt. Lạc Vũ không quan tâm, cậu vẫn không nhúc nhích ngồi bên mép giường nắm lấy tay Doãn Trừng. Nếu bây giờ có một tấm gương thì chắc chắn Lạc Vũ có thể nhìn thấy một đôi mắt đỏ bừng rơm rớm nước mắt.
Người cậu thích nhất, thích đến nỗi không dám đến gần nói chuyện, chỉ dám nhân lúc không có ai lén chụp tấm hình để si mê, vậy mà lại bị thứ dơ bẩn đó cắn cho bị thương, vậy mà lại bồi hồi trên nhà cao tầng định nhảy lầu…… Lạc Vũ có thể cảm nhận rõ nguyên nhân mà mình muốn gia nhập quân tình nguyện, cậu muốn bảo vệ Doãn Trừng, không để anh bị tang thi cắn chảy máu nữa, không để trên người anh có thêm vết thương nào nữa.
Nhưng bây giờ cậu còn chưa lợi hại được đến vậy, chỉ có thể nắm lấy tay Doãn Trừng mà rơi nước mắt.
Hai mắt cậu đẫm lệ nhòa đi, màn ảnh lại sáng lên.
Lần này cảnh hiện lên là cảnh mà Lạc Vũ chưa từng gặp —— bên cạnh con đường cũ có một vũng máu, một con mèo hoa đang nằm đó.
Cửa lên tầng 3 có khóa mật mã, vừa nhìn đã biết đây là nơi làm mấy nghiên cứu bí mật. Bài trí bên trong cũng tương tự với tầng hai, hai tang thi biến dị bắt được lúc trước cũng bị nhốt bên trong. Ban đầu Lạc vũ còn hơi lo rằng chúng sẽ chạy ra tấn công Doãn Trừng, nhưng nhớ tới ánh mắt tàn nhẫn của Doãn Trừng khi tức lên thì cũng thấy không còn gì để lo lắng nữa.
Doãn Trừng không hề có hứng thú với hai tang thi biến dị đã héo rũ, đi thẳng vào phòng bệnh cao cấp của mình. Sau khi Lạc Vũ xác nhận độ an toàn và thoải mái có thể so với tiêu chuẩn phục vụ của phòng bệnh VIP ở bệnh viện thì cậu định rời đi. Tối nay là buổi huấn luyện đầu tiên của quân tình nguyện, cậu không muốn tới muộn.
Trước khi đi, Đan Hi Thanh đứng ở cửa gọi cậu lại, “Mẫu máu cậu đem về lần trước giống của Doãn Trừng.” Cô nói, “Đều có một loại tế bào đặc biệt, loại tế nào này đánh nhau với virus tang thi trong cơ thể, bảo vệ cho thùy trán của họ không bị xâm hại.”
Lạc Vũ giương mắt xem cô, đôi mắt của nhà khoa học sáng trưng, phát ra ánh sáng.
“Đây có thể là điểm đột phá rất lớn để chúng ta phát minh ra vắc-xin phòng bệnh.” Đan Hi Thanh không kìm nổi nụ cười, “Cảm ơn cậu đã mang mẫu máu về.”
“Không có gì ạ.” Lạc Vũ cũng không cảm thấy đây là việc khó khăn gì, “…Học trưởng, anh ấy… có thể được chữa khỏi không ạ?”
Đan Hi Thanh nắm lấy bờ vai của cậu, ngữ khí kiên định: “Tin tưởng chị.”
Quân tình nguyện mới thành lập tập hợp trên bãi đất trống dưới ánh chiều tà, vừa bắt đầu đã bị Trương Anh kéo đi chạy mười lăm vòng quanh quân doanh.
Quân doanh không lớn, nhưng với một Lạc Vũ từ nhỏ đã ít rèn luyện thì thật sự có chút quá sức. Nếu không có Đoạn Vô Tắc đỡ mình thì cậu đã gục sau khi chạy được 10 vòng rồi. Bọn họ đi theo sau đội ngũ, cố gắng đuổi kịp cả đội.
Đoạn Vô Tắc chạy mệt, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ cố gắng duy trì hô hấp. Lạc Vũ đã cho rằng y là một người ngầu lòi lạnh lùng lười phản ứng lại người khác, nhưng không ngờ khi chạy đến vòng cuối cùng thì y đột nhiên ghé lại gần, thừa dịp không có ai để ý, nói: “Tang thi kia là bạn trai của cậu à?”
Câu hỏi này đến quá bất ngờ nên cậu không kịp phòng bị, giờ đây đầu óc Lạc Vũ trống rỗng, mọi sức lực đều sắp cạn đáy rồi.
“Sao thế?”
Đoạn Vô Tắc điều chỉnh hô hấp của mình. “Hình như tôi biết cậu ta, cậu ta tên Doãn Trừng nhỉ? Trừng trong trong veo* ấy.”
*澄澈 [chéngchè] nghĩa là ‘trong như pha lê’, Doãn Trừng là 尹澄 [Yǐn Chéng], 澄 là ‘trong veo, trong vắt’
Lạc Vũ hơi khó hiểu, cậu quay đầu dùng chút tư duy ít ỏi còn sót lại để quan sát Đoạn Vô Tắc.
Từ khi cậu vào đại học Thụy Thường học đến khi virus bùng nổ, bạn học, bạn cùng phòng, thầy cô, bạn cùng câu lạc bộ bên người Doãn Trừng, chỉ cần quan hệ không tồi thì đều được Lạc Vũ thuộc làu làu.
Trước khi cùng nhau đi làm nhiệm vụ vào hôm qua, cậu chắc chắn mình chưa từng gặp Đoạn Vô Tắc.
Như vậy nghĩa là Đoạn Vô Tắc là bạn của Doãn Trừng trước khi anh vào đại học.
Lạc Vũ thích Doãn Trừng, nhưng cậu không thích hỏi thăm về bất cứ lời đồn nào về anh, bởi vậy cậu không hề biết gì về quá khứ của Doãn Trừng.
“Biết là biết, vì sao lại nói là hình như?” Lạc Vũ hỏi.
Đoạn Vô Tắc giơ tay lau mồ hôi, đúng là tháng 8 không phải thời gian thích hợp để vận động mà, thậm chí Lạc Vũ còn có thể cảm nhận được một giọt mồ hôi văng lên cánh tay mình. “Lâu lắm rồi không gặp.” Y nói, “Hơn nữa, cậu ra khác quá, tôi không nhận ra.”
Chứ còn gì nữa, Lạc Vũ nghĩ thầm, khi cậu gặp lại Doãn Trừng thì suýt nữa đã không nhận ra anh luôn mà.
“Khi tôi quen cậu ấy thì cậu ấy mới mấy tuổi thôi, tôi cũng chẳng lớn hơn là bao.” Đoạn Vô Tắc ước lượng vị trí ngang hông mình, “Chỉ cao có từng này này.”
Lạc Vũ vô thức nhíu mày. Hóa ra người này đã chen chân vào cuộc sống của Doãn Trừng từ sớm như vậy, mà cậu lại gần như chẳng biết gì về Doãn Trừng.
Hai người nói chuyện nên lại không theo kịp đội ngũ, Đoạn Vô Tắc còn định nói thêm gì đó thì đã nghe tiếng quát của Trương Anh từ xa truyền tới:
“Nói đủ chưa? Chưa đủ mệt thì có muốn thêm mười vòng nữa không?”
Hai người đi cuối lập tức ngậm miệng lại.
Kết thúc phần chạy đường dài, mọi người không được nghỉ ngơi, sau đó lại thêm 50 cái hít đất và gập bụng. Lạc Vũ thực sự không có sức, khi cậu hít đất, trước mắt mờ đi như màn hình TV khi không có tín hiệu ấy.
“Nhóc con, có thế cũng không được?” Trương Anh đứng từ trên cao nhìn cánh tay run rẩy không chịu nổi của Lạc Vũ đầy trào phúng, người này công tư phân minh, giờ phút này chẳng hề có ý gì sẽ che chở cho người quen. Anh ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Cứ tiếp tục như vậy thì bạn trai cậu sẽ cảm thấy cậu là một tên phế vật đấy.”
Lạc Vũ mở to mắt, nhìn thấy một giọt mồ hôi rơi trên đất. Vừa rồi Đoạn Vô Tắc nói được một nửa thì dừng đã khiến cậu rất khó chịu rồi, giờ Trương Anh còn nói khích cậu như vậy nữa, trong đầu Lạc Vũ hiện ra hình ảnh Doãn Trừng híp mắt mắng mình là “nhóc phế vật”. Cậu cắn răng, làm thêm mười cái cuối cùng để đạt tiêu chuẩn, sau đó nằm vật ra đất.
10 rưỡi tối, cuối cùng buổi huấn luyện cũng kết thúc. Trí óc của Lạc Vũ thoát khỏi bài huấn luyện cận chiến đối phó với tang thi, hơn chục người đều giống nhau, kéo lê thân thể không còn thuộc về mình rời khỏi quân doanh. Sáng mai hẳn sẽ có rất nhiều người rời khỏi đội. Dù sao thì làm quân tình nguyện cũng đều là tự nguyện thôi.
Kết thúc huấn luyện cậu cũng không về thẳng nhà, Lạc Vũ bèn than thở cuộc sống chẳng dễ dàng gì, cưỡi lên cái xe đạp công cộng ven đường, uể oải đạp xe về phía viện nghiên cứu.
“Này!”
Lạc Vũ quay đầu lại, thấy Đoạn Vô Tắc cũng đang đạp xe đi tới.
“…Gì thế?”
“Những lời tôi nói, cậu không muốn nghe nốt sao?” Đoạn Vô Tắc cũng rất mệt, nhưng nói chuyện vẫn có sức hơn Lạc Vũ nhiều.
Lạc Vũ nhìn mái tóc húi cua của y, tự nhiên lại thấy tức giận trong bụng, vì vậy cậu quyết đoán từ chối: “Không muốn. Ngủ ngon. Mai gặp.”
Sau đó đạp xe nhanh chân hơn, bỏ lại Đoạn Vô Tắc ở phía sau.
Trở lại viện nghiên cứu, Đan Hi Thanh đang thao tác trước một cái bàn toàn dụng cụ kỳ quái, Doãn Trừng đang nằm trên giường trải ga màu trắng, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, trên huyệt thái dương dán cái gì đó nối liền với dụng cụ.
Vách tường của phòng bệnh lâm thời này không phải loại trong suốt, chỉ có một cửa sổ hình tròn trên cửa. Phòng bệnh nên có gì thì đều có đủ, có thể nói là rất có tình người.
Lạc Vũ eo mỏi lưng đau, ngồi xuống ghế dựa cạnh giường. Doãn Trừng nằm yên lặng, một sợi tóc vắt trên sống mũi anh. Lớp hóa trang của anh đã được tẩy đi rồi, làn da trắng bệch khiến anh như một bức tượng thạch cao được điêu khắc tỉ mỉ vậy, dưới đường cong mượt mà là vẻ đẹp sắc bén. Lạc Vũ nhìn mà tim đập thình thịch, cậu duỗi tay gẩy sợi tóc nọ ra, nhẹ giọng hỏi Đan Hi Thanh: “Anh ấy ngủ rồi ạ?”
“Không đâu.” Đan Hi Thanh đứng bên mép giường thao tác với cỗ máy lớn kia, khiến đường cong trên màn hình dịch tới dịch lui. “Chỉ là một loại thuốc có hiệu quả giống thôi miên thôi.” Cô nói, “Ảnh hưởng của virus khiến ký ức của cậu ấy có chút khuyết thiếu, dụng cụ này có thể giúp cậu ta khôi phục một chút ký ức. Giống như… trục vớt thuyền bị chìm dưới biển sâu ấy.”
“Không phải đâu, nếu ký ức của anh ấy bị khuyết thì sao lại nhớ rõ em chứ?” Lạc Vũ cái hiểu cái không.
“Ký ức bị thiếu nhưng cậu ta sẽ làm những chuyện mình làm trước khi bị nhiễm theo phản xạ có điều kiện, nên cũng không mâu thuẫn đâu.”
Chỉ thấy Đan Hi Thanh tắt đèn, một luồng sáng phóng ra từ máy chiếu nối liền với dụng cụ.”
“Cậu ấy sẽ nhớ kỹ chuyện mình muốn nhớ. Sao nào, muốn xem không?” Đan Hi Thanh cười xấu xa, “Chị nghĩ cậu ta sẽ không để ý nếu cậu xem đâu.”
Tự nhiên Lạc Vũ thấy hơi căng thẳng, trên gáy thấy đau nhói từng đợt.
Chùm tia sáng mở ra, Lạc Vũ nhìn thấy được máy bay trực thăng mà chính mình dưới ánh chiều tà. Sân thượng, tiếng kêu rên của tang thi, cảnh họ đang nhìn chính là ngày virus tang thi bùng nổ.
“Em nhìn thấy máy bay rồi!”
Lạc Vũ choáng váng, nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của mình trong màn hình.
Sau đó, Doãn Trừng rút tay lại, đẩy cậu lên sân thượng, cảnh cửa sắt trước mạnh lạnh lùng đóng lại.
“…… Đừng xem.” Lạc Vũ đau đớn ôm đầu ngồi xổm xuống, muốn chặn tiếng cửa sắt bị đóng bên ngoài tai, “Em không muốn xem…… Em không muốn xem……”
Từ khi chuyện đó xảy ra, cậu không thể chịu nổi tiếng cửa sắt đóng, mỗi lần nghe tiếng đó lại như ngửi thấy mùi máu tươi xông vào mũi, cơn đau ân ẩn mà lại nặng nề đè nén khiến cậu không thở nổi. Lạc Vũ thường xuyên hoài nghi không biết cơn đau ấy có thực sự tồn tại hay không.
Nếu là thật thì vì sao lại trừu tượng giả dối như vậy? Nếu không phải thật thì cái áp lực khiến người ta muốn nôn mửa này từ đâu đến?
Hồi ức của Doãn Trừng không dừng lại vì Lạc Vũ. Tiếng đập dồn dập truyền đến từ sau lưng, càng lúc càng xa, dần dần bị nhấn chìm trong tiếng gào rống của tang thi. Cánh tay bê bết máu của anh cầm lấy gậy đánh golf nhưng không hề sợ hãi, anh dồn hết sức đối phó với tang thi đang xông đến, có con xông lên cắn tay anh, có con bị đánh quỳ rạp ra đất rồi cào xé lên mắt cá chân anh. Nhưng Doãn Trừng chỉ coi chúng như đám bùn bắn lên người, anh lao ra khỏi vòng vây của tang thi, chạy trên hành lang, đôi chân dài nhảy một cái đã đứng lên bậu cửa sổ.
Lạc Vũ ngẩng đầu, trước mắt độ cao khiến người ta choáng váng.
Doãn Trừng muốn nhảy xuống.
Tầm mắt của anh dần trở nên mơ hồ, bị một lớp màu máu che phủ, hô hấp cũng ngày càng dồn dập. Anh nâng tay nhìn miệng vết thương đang nhanh chóng thối rữa, đếm nhẩm.
Khi anh muốn đưa chân lao mình xuống đất, một cái máy bay trực thăng bay ra từ một vị trí anh nhìn không tới, cánh quạt nâng nó lên, dưới bầu trời đỏ như máu nom như một quái vật khổng lồ che trời.
Thân hình thon dài bị bóng đen thật lớn bao phủ, anh nhìn thấy trên trực thăng có một đôi chân xinh đẹp rủ xuống, sau đó là Lạc Vũ bị gió thổi tung mái tóc. Cậu bị người ta ôm từ phía sau, hai tay cậu hoảng loạn vung vẩy, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Chân đưa ra một nửa lại thu về, cả người thiếu niên cao gầy đứng trên cửa sổ đều là máu, anh ngã ra mặt đất.
Suy nghĩ của Lạc Vũ cũng đi theo Doãn Trừng một lượt, cậu quay đầu thì phát hiện Đan Hi Thanh đang nhìn cậu với một vẻ mặt kỳ quái.
Cô đưa cậu hai tờ giấy, Lạc Vũ ngẩn người không nhận, Đan Hi Thanh đành đứng dậy đi tới lau mắt cho cậu.
Tờ giấy lập tức bị thấm ướt. Lạc Vũ không quan tâm, cậu vẫn không nhúc nhích ngồi bên mép giường nắm lấy tay Doãn Trừng. Nếu bây giờ có một tấm gương thì chắc chắn Lạc Vũ có thể nhìn thấy một đôi mắt đỏ bừng rơm rớm nước mắt.
Người cậu thích nhất, thích đến nỗi không dám đến gần nói chuyện, chỉ dám nhân lúc không có ai lén chụp tấm hình để si mê, vậy mà lại bị thứ dơ bẩn đó cắn cho bị thương, vậy mà lại bồi hồi trên nhà cao tầng định nhảy lầu…… Lạc Vũ có thể cảm nhận rõ nguyên nhân mà mình muốn gia nhập quân tình nguyện, cậu muốn bảo vệ Doãn Trừng, không để anh bị tang thi cắn chảy máu nữa, không để trên người anh có thêm vết thương nào nữa.
Nhưng bây giờ cậu còn chưa lợi hại được đến vậy, chỉ có thể nắm lấy tay Doãn Trừng mà rơi nước mắt.
Hai mắt cậu đẫm lệ nhòa đi, màn ảnh lại sáng lên.
Lần này cảnh hiện lên là cảnh mà Lạc Vũ chưa từng gặp —— bên cạnh con đường cũ có một vũng máu, một con mèo hoa đang nằm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất