Chương 67
Giang Thiện Nguyên đeo kính lão, dùng thời gian một ngày để xem quyển nhật ký màu hồng này. Hiển nhiên nội dung của nó nhiều hơn quyển màu lam kia.
“Tri Nhạc.”
Giang Thiện Nguyên ngồi lặng im một lát, ông cúi đầu, kính treo trên sống mũi, ông nhìn Tri Nhạc, “Con sống ở Thẩm gia rất vui vẻ nhỉ?”
Tri Nhạc ngẩng đầu khỏi sách vở, đáp vâng.
“Ở bên Thẩm Trình rất vui sao?”
“Vâng ạ.”
“Con thích Thẩm Trình lắm nhỉ?”
“Vâng ạ.” Tri Nhạc nhướng lông mày, tay cầm sách, cậu không rõ vì sao Giang Thiện Nguyên lại hỏi chuyện này, hình như cách đây không lâu ông đã hỏi rồi.
“Thật sự thích sao?”
Tri Nhạc không rõ lý do, vẫn kiên nhẫn gật đầu, nói vâng ạ.
Nhất thời trong lòng Giang Thiện Nguyên có chút phức tạp, muốn nói lại thôi, ông suy nghĩ rồi không nói thêm gì nữa.
Tri Nhạc cũng không hỏi nhiều, tâm tư của cậu đã chạy đến cái hẹn vào buổi chiều với Phương Mộc rồi.
Chiều đó, Phương Mộc gửi yêu cầu gọi video.
Gâu gâu gâu ——
Vừa mới nối máy thì cậu đã nghe được tiếng chó sủa, hai mắt Tri Nhạc sáng lên, cậu kêu lên: “Tiểu Nhạc, Tiểu Trình!”
Từ khi trở về, Tri Nhạc chưa từng cắt đứt liên hệ với những người khác, Tần Việt và Thẩm Minh thường nói chuyện với cậu mấy câu, Phương Mộc lại vẫn như lúc trước, vẫn giữ liên lạc với cậu, chẳng giấu nhau điều gì.
Nghe Tri Nhạc nói muốn gặp hai nhóc cún ở Thẩm gia nên hôm nay Phương Mộc bèn sang Thẩm gia quay cảnh hiện trường cho Tri Nhạc.
Tại Thẩm gia.
Phương Mộc dắt theo Tiểu Nhạc và Tiểu Trình ra dưới tán cây, trò chuyện cùng Tri Nhạc. Sau lưng ý, ngoài cổng chính của Thẩm gia, Thẩm Trình ngồi xe lăn, trong tay Thẩm Minh là ly sâm-banh, Tần Việt cầm cốc bia, ba người đứng một bên quan sát.
Họ chú ý màn hình của Phương Mộc để tránh việc vô ý lọt vào ống kính.
Đã lâu rồi Tri Nhạc không được nhìn thấy Tiểu Nhạc, Tiểu Trình, lập tức phấn chấn không thôi. Ban đầu Tiểu Nhạc và Tiểu Trình chỉ sủa bậy, sau đó chúng như nhận ra chủ nhân của mình đang trong màn hình, tức khắc trở nên hưng phấn như muốn bay lên trời, sủa về phía điện thoại, chúng nhảy cẫng lên không ngừng như muốn được dán lại gần Tri Nhạc.
“Má ơi!” Phương Mộc gầy yếu, bị hai con chó kéo lắc qua lắc lại, hình tượng nghệ thuật gia cao ngạo lạnh lùng lập tức vỡ vụn, chật vật hơn bao giờ hết.
Tần Việt cười phun cả bia ra ngoài.
“Cười cái quỷ gì!” Phương Mộc trừng mắt nhìn Tần Việt một cái rồi chợt phát hiện không ổn, suýt nữa đã bị lộ tẩy, y nhanh chóng nói tiếp: “Cậu đừng có cười, mau làm chúng yên tĩnh lại đi. Tôi sắp chết rồi đây.”
Tri Nhạc ở đầu kia cười ha ha, nhanh chóng khiến lũ chó an tĩnh lại, không còn quậy nữa.
“Suỵt, mấy đứa dọa, bạn của anh rồi, đừng náo loạn, yên tĩnh chút đi. Ngồi xuống, ngoan, ngồi xuống đi.”
Tri Nhạc như đang nói chuyện với một người bạn là con người, kiên nhẫn mà dịu dàng.
“Anh cũng rất nhớ mấy đứa mà.” Tri Nhạc nói: “Không lâu nữa, là có thể gặp lại nhau rồi.”
Dần dần, Tiểu Nhạc và Tiểu Trình cũng yên tĩnh lại, nghe theo chỉ thị của Tri Nhạc mà ngồi xuống, nhưng chúng vẫn ngẩng đầu nhìn màn hình, thỉnh thoảng sủa một tiếng, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử.
Thẩm Trình đứng đằng xa nhìn thấy vậy thì sắc mặt vẫn như thường. Tần Việt và Thẩm Minh liếc nhìn nhau, cùng khẽ nhướng mày.
“Chúng nó nói nhớ cậu sao?” Phương Mộc hỏi.
Tri Nhạc gật đầu.
Phương Mộc nhún vai, chép miệng đá nhẹ Tiểu Trình một cái.
Dù sao tới thì cũng tới rồi, Phương Mộc dắt theo hai chú chó đi loanh quanh ngoài vườn rồi lại vào nhà, đi từ đại sảnh vào phòng bếp, tầng hai, tầng ba cho Tri Nhạc xem đủ.
Thẩm Trình điều khiển xe lăn đi theo ở phía sau, hắn đi theo góc nhìn của Phương Mộc và Tri Nhạc tham quan căn nhà của chính mình một lượt.
“Đại ca, chúng ta không đi lên tầng nữa, lát nữa là Phương Mộc xuống đây rồi.”
Trong nhà không lắp đặt thang chuyên dụng, xe lăn của Thẩm Trình không thể lên tầng, hẳn chỉ có thể để người nâng mình lên thôi.
Thẩm Trình trưng mặt vô cảm nhìn Thẩm Minh và Tần Việt, ý tứ rất rõ ràng, nếu sau này còn muốn gặp lại nhau…
Thẩm Minh cùng Tần Việt đành phải buông ly, mỗi người nâng một bên, hự hự hự lên tầng hai rồi lại tầng ba…
“Ơ, sao giường của anh trai, lại thay đổi rồi?”
Tri Nhạc ngắm nhìn Thẩm gia vốn quen thuộc nhưng cậu vẫn rất hứng chí. Khi đi vào phòng ngủ của Thẩm Trình, cậu lại chú ý sự biến hóa trong phòng.
“Ừ, loại giường này càng tiện, về sau có thể nằm trên giường xem phim, chơi game, chơi máy tính luôn.” Phương Mộc nói: “Đợi cậu về thì bảo Thẩm Trình đổi cho phòng cậu một giường thế này luôn.”
“Không cần.” Tri Nhạc nói, “Tôi với anh trai ngủ cùng nhau mà, không cần đổi.”
Tần Việt buồn cười, Thẩm Minh nhếch khóe miệng một cách tà ác.
Tri Nhạc nghĩ đoạn, nói tiếp: “Tôi thích cái giường cũ hơn, vì nó rộng hơn.”
Sau khi xem hết tầng trên tầng dưới, Tri Nhạc cảm thấy mỹ mãn rồi cúp máy.
“Chúng tôi cũng nên đi rồi.” Tần Việt nói, lại nghĩ tới một chuyện: “Tuần sau Phương Mộc tổ chức triển lãm tranh, chắc cậu không đi được nhỉ?”
Trán Thẩm Trình đã tiêu sưng, nhưng miệng vết thương còn khá sâu, sau khi lành còn phải đi cắt chỉ. Cánh tay cùng dần tốt hơn, chỉ là chỗ gãy xương sườn hơi phiền, sinh hoạt thường ngày hơi bị gò bó.
“Tôi sẽ cố.” Thẩm Trình nói.
“Em vẫn nên ở nhà dưỡng thương đi.” Thẩm Minh nói: “Anh sẽ đi thay em, nếu cần chụp ảnh hay quay video thì sẽ cố hết sức vì em —— ấy, đừng ngại, với anh đây chỉ là chuyện nhỏ thôi. Dù sao chân tay anh vẫn lành lặn, thân thể khỏe mạnh mà.”
Thẩm Minh mặc một bộ đồ thể thao, tự nhiên đứng dậy trước mặt mọi người tập bài thể dục khởi động, duỗi tay đá chân, rồi làm động tác vung kiếm, đá cầu, bắn tên chạy bộ vân vân. Tuy chỉ là khoa chân múa tay nhưng lại tràn ngập ý vũ nhục.
Phương Mộc:……
Tần Việt:……
Thẩm Trình lạnh lùng nhìn Thẩm Minh.
Thẩm Minh cười tủm tỉm, coi như không nhìn thấy ánh mắt của người khác, bẻ bẻ khớp tay, vung qua vung lại.
Tần Việt vươn ngón tay cái, “Anh em ruột có khác —— Đại Thẩm tổng, Thẩm đại ca, cấp dưới ở công ty anh với giới truyền thông đều biết anh đê tiện vậy sao?”
“Người ngoài không có tư cách này.” Thẩm Trình cười đến là thân thiết.
“Quý hóa quá.” Tần Việt chắp tay, Phương Mộc lạnh nhạt nhìn Thẩm Minh biểu diễn, vẻ mặt chán ngấy cái trò ấu trĩ này rồi.
Cuối cùng Thẩm Trình cũng phải nói cái từ kia với anh trai ruột của mình: “Cút!”
Cùng đó là ném một cái gối qua.
“Tội gì mà anh phải chọc vào Thẩm Trình, không sợ hắn ghi hận, đợi đến lúc khỏe lãi sẽ trả thù một thể à?” đến giờ trong lòng Tần Việt vẫn còn nỗi sợ đối với chuyện xảy ra ở trại nuôi ngựa: “Tính tình em trai anh mà anh còn không hiểu ư?”
Ba người Tần Việt rời đi, cùng nhau ra cửa.
“Hiểu chứ.” Thẩm Minh đút tay trong túi quần, cà lơ phất phơ, cười nói: “Nhưng làm sao bây giờ đây, từ nhỏ đã thích chọc nó rồi, chọc cho nó xù cả lông tức giận mới thú vị. Đã nhiều năm rồi không trêu nó như vậy.”
Tần Việt nhìn Thẩm Minh, Thẩm Minh quay đầu lại nhìn cổng Thẩm gia một cái, cặp mắt sau gọng kính cong lên, anh khẽ mỉm cười.
“… Ồ. Mạo muội hỏi một câu, anh có thể gánh vác của việc trêu chọc hắn sao?” Tần Việt đánh giá Thẩm Mình từ đầu tới chân một cách đầy nghi hoặc, tuy chiều cao của Thẩm Minh và Thẩm Trình tương đương nhau, nhưng rõ ràng Thẩm Minh thiên về dáng vẻ thư sinh nho nhã lễ độ hơn, từ nhỏ Thẩm Trình đã trội hơn ở các môn thể thao đòi hỏi thể lực rồi.
Mà trên thực tế, từ nhỏ miệng lưỡi của Thẩm Trình đã không thể so với Thẩm Minh nhưng khi động tay động chân thì chiến thắng sẽ thuộc về một mình Thẩm Trình. Là bạn của Thẩm Trình, Tần Việt vẫn biết chút chút.
“Quân tử động khẩu bất động thủ, bạo lực vĩnh viễn là hành vi của đám người man rợ.” Cuối cùng Thẩm Minh chỉ đẩy mắt kính và nói vậy.
Trong đại sảnh, Thẩm Trình điều khiển xe lăn đến cạnh cửa nhặt cái gối mình vừa ném vào ngưới khác kia lên, sau đó hắn nhìn về đám người Thẩm Minh rời đi, một lát sau, hắn cong khóe môi cười mỉm.
Triển lãm tranh của Phương Mộc được tổ chức đúng hạn.
Trong giới nghệ thuật thì Phương Mộc cũng có chút danh tiếng, nhưng vì bản thân y khá kín tiếng —— thực ra là lười đi xã giao. Y hiếm khi nhận phỏng vấn của truyền thông, dù có thì cũng không cho đăng ảnh chụp, cho nên bên ngoài hầu như không biết y trông như thế nào, do đó người đến tham gia triển lãm xem tranh mua tranh chủ yếu là đến vì người vẽ.
Bình thường Phương Mộc lười biếng nhàn nhã, nhưng với thứ mà mình thực thực sự thích thì vẫn rất chú trọng. Đến khi tổ chức triển lãm tranh, y cũng tự mình vào tận nơi, không để lộ thân phận của mình, lắng nghe ý kiến phản hồi và nhận xét chân thật của khách mời và khách đến xem.
Bạn bè của y không nhiều nhưng ngoài cổng bày rất nhiều hoa hồng cũng các loại hoa khác muôn màu muôn vẻ. Trong khiêm tốn lại lộ vẻ xa hoa, trong xa hoa lại có tục tằng, để cạnh nhau thành một cụm hoa, vô cùng ngoạn mục.
“Hoa hồng là của Tần Việt, cái khác là từ Thẩm Minh và vị kia nhà cậu.”
Mặt Phương Mộc vô cảm. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thẩm mỹ của mấy vị này đều đơn giản thô bạo như nhau, đều phô trương như nhau.
“Đẹp quá đi.” Tri Nhạc cảm thán.
“Ừ. Vẫn phải cảm ơn họ tạo thanh thế cho tôi.” Phương Mộc nói.
Thẩm Minh và Chu Tĩnh tới dạo một vòng, sau đó có việc phải rời đi. Thẩm Trình còn chưa thể ra ngoài nên để trợ lý đưa lẵng hoa tới.
Phương Mộc mặc bộ đồ theo phong cách Trung Quốc giản dị, tóc đã tỉa bớt, vén ra sau tai, rất ra dáng nghệ thuật gia. Đầu tiên y đứng ở tầng trên nhận phỏng vấn của một tạp chí và chào hỏi mấy bên truyền thông đưa tin, sau đó xuống dưới chầm chậm đi dạo trong sảnh.
Cổ áo của y có cài một cái camera mini, y đưa Tri Nhạc đi tham quan xung quanh, thấp giọng giải thích cho cậu nghe.
Tri Nhạc ngồi ở cửa, hào hứng nhìn mọi thứ trong màn ảnh.
Cậu được nhìn thấy một Phương Mộc khác hẳn. Đây là Phương Mộc khi làm việc, không hề giống ngày thường, dường như y đang tỏa sáng. Mà thông qua góc máy quay của Phương Mộc, Tri Nhạc cũng thấy được những nhân viên khác, mọi người đều đang bận rộn làm việc.
“Nếu tôi đi được, thì tốt quá.”
“Nếu cậu đi được thì tốt quá.”
Hai người gần như nói đồng thanh với nhau.
Tri Nhạc cười rộ lên.
“Ông nội của cậu xúc động quá, nói đi là đi, nếu không bây giờ cậu…” Phương Mộc thuận miệng nói.
“Xin lỗi bạn tốt của Tri Nhạc, là ông sai.” Giang Thiện Nguyên chợt cất tiếng, ông bưng ly trà đi qua trước cửa, nghe được lời nọ bèn cười ha hả xen vào: “Đã già mà còn xúc động như vậy, đúng là không phải cho lắm, sau này tôi sẽ cố sửa lại, cũng mong người trẻ mấy đứa giảm sát nhiều hơn.”
Phương Mộc đầu bên kia im bặt, một lát sau mới chào ông.
“Được được được, chào cháu. Cảm ơn cháu đã quan tâm đến Tri Nhạc nhé.”
Phương Mộc bên kia lễ phép nói ngài khách khí rồi.
Giang Thiện Nguyên nói hai câu thì không quấy rầy đôi bạn tốt nữa, đi mất.
Phương Mộc thở phào một hơi: “Dọa tôi sợ chết khiếp.”
Tri Nhạc: “Cậu sợ hả?”
Phương Mộc cũng nhận luôn: “Ai mà chả sợ người già, nhất là sợ mấy cụ nhà mình, đánh thì không đánh được, nói cũng chẳng nói được, vô ý một chút là bị hoài nghi ghét bỏ ngay…” xem ra Phương Mộc không sợ trời không sợ đất cũng có khắc tinh của mình.
Tri Nhạc cười he he.
Camera có chức năng tự ghi hình, Phương Mộc chia sẻ video với Tri Nhạc, tối đến Tri Nhạc gọi điện video với Thẩm Trình thì hai người lại xem video ghi hình thêm lần nữa.
Sự chú ý của Tri Nhạc tập trung hết lên video trên màn hình, ánh mắt của Thẩm Trình lại đặt trên người Tri Nhạc, thỉnh thoảng mới liếc bản ghi hình một cái.
“Phương Mộc, thật lợi hại. Mọi người đều thật lợi hại.” Tri Nhạc cảm thán.
Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc, “Em cũng rất lợi hại.”
“Cái gì em, cũng không biết làm.” Sau khi Tri Nhạc nhìn thấy triển lãm của Phương Mộc thì có cảm giác như vậy.
“Mỗi ngày em đều đọc sách, viết chữ, học tập, chỉ riêng điểm này thôi đã lợi hại hơn rất nhiều người khác rồi.” Thẩm Trình trả lời vừa kiên nhẫn vừa chân thành.
Mỗi người có một tiêu chuẩn khác nhau về ‘lợi hại’, mà thực sự thì Tri Nhạc có thể kiên trì giữ những thói quen ấy trong nhiều năm như vậy đã là điều mà đại đa số không thể làm được. Khỏi nói Tri Nhạc còn có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp.
Tri Nhạc lại vui vẻ trở lại, cậu cười thật tươi.
“Em muốn đi làm không?” Đương nhiên Thẩm Trình cũng hiểu cái ý mà Tri Nhạc thực sự muốn nói.
Tri Nhạc gật đầu, nhưng mà công việc mà cậu có thể làm quá ít ỏi.
Với điều kiện của Thẩm gia, cả đời này Tri Nhạc không lo cơm áo, chẳng cần phải làm việc, nhưng nếu đây là khát vọng và mong muốn của Tri Nhạc thì lại khác. Thẩm Trình cũng hiểu, cái gọi là “muốn đi làm” của Tri Nhạc không chỉ đơn giản là đi làm, làm chút việc vặt, mà bản chất của nó lại là hi vọng có thể làm chút gì đó chứ không giống một người bỏ đi, cả đời ăn không ngồi rồi.
“Em có việc gì mà bản thân muốn làm không?” Thẩm Trình hỏi.
Trong video, trong mắt Tri Nhạc ánh lên sự hâm mộ, đây không phải lần đầu tiện Thẩm Trình thấy ánh mắt như vậy của cậu. Trước đây khi hắn đưa Tri Nhạc đến công ty, ánh mắt Tri Nhạc nhìn đội ngũ nhân viên và cả những khi khác thì hoặc nhiều hoặc ít đều giống như vậy.
Thẩm Trình cũng không nói gì, hắn chỉ ghi tạc vào lòng.
Khi quan hệ hai người còn bình thường, Thẩm Trình đã có ý rằng chỉ cần Tri Nhạc muốn thì hắn sẽ để cậu ra khám phá thế giới bên ngoài nhiều hơn chứ không phải cứ quanh quẩn trong vòm trời nhỏ bé của cậu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là phải đảm bảo an toàn.
Sau khi mối quan hệ của hai người có chuyển biến, Thẩm Trình càng hy vọng Tri Nhạc được hưởng thụ những thứ mà người thường có. Muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, đi khám phá và trải nghiệm thế giới rộng lớn ngoài kia.
Không thể phủ nhận rằng trong đó cũng trộn lẫn tư tâm của Thẩm Trình —— giờ hắn đi đâu thì cũng muốn đưa Tri Nhạc theo.
Đương nhiên, nếu Tri Nhạc chỉ muốn ở trong khoảng trời nhỏ của mình thì Thẩm Trình cũng sẽ thuận theo mong muốn của cậu, hắn sẽ xây dựng một lâu đài cho Tri Nhạc an tâm tự do vui vẻ sống trong đó.
Tất cả đều lấy ý nguyện của Tri Nhạc làm chủ.
Về công việc, Thẩm Trình từng có một ý nghĩ, đó là sắp xếp cho Tri Nhạc một chức vụ nào đó trong văn phòng của mình, giúp hắn sửa sang, sắp xếp tài liệu, làm mấy chuyện trong khả năng của mình. Nhưng hắn sợ dần dà Tri Nhạc sẽ thấy chán, dù sao đa số công việc chốn văn phòng cũng rất buồn tẻ.
Huống chi, cứ như vậy, có lẽ Thẩm Trình cũng không thể làm việc được —— bình thường chỉ gọi video thôi đã không kiềm được mà nhìn cậu, nếu người ở ngay trước mắt thì không biết hắn còn làm ra chuyện khác người nào nữa đây.
Cuối cùng Thẩm Trình đành bỏ cái ý nghĩ ấy đi.
Hắn càng hy vọng Tri Nhạc được làm chuyện mà cậu thực sự thấy hứng thú, làm chuyện mà cậu thích.
Nghe câu hỏi này, Tri Nhạc suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu, hiểu nhiên cậu không có đáp án.
“Chăm sóc đám động vật nhỏ, thích không?” Thẩm Trình hỏi.
“Tựa như chó mèo ở quê em và cả Tiểu Nhạc, Tiểu Trình ấy.” Thẩm Trình nói: “Ngoài việc chơi cùng chúng nó ra thì có lẽ còn phải tốn sức hơn, chăm nom chúng.”
Mắt Tri Nhạc sáng lên: “Cửa hàng thú cưng ạ?”
“Từa tựa thế.” trước mắt Thẩm Trình mới chỉ có ý tưởng ban đầu, phương án cụ thể thì còn phải làm khảo sát, dù sao cũng không vội lắm, đến lúc đó hắn sẽ đưa Tri Nhạc đi xem rồi quyết định.
“Em làm được ạ.” rõ ràng Tri Nhạc rất hứng thú: “Em rất biết, cách chăm sóc động vật nhỏ, em rất được chúng nó, thích.”
“Anh biết.” Thẩm Trình nói.
“Vậy khi nào thì em, đi làm ạ?” Tri Nhạc nói: “Em không cần, tiền lương đâu.”
Thẩm Trình cong môi, trong lời nói mang theo ý cười: “Tiền lương vẫn phải cho.”
Tri Nhạc he he, lát sau lại nói: “Khi nào thì anh, mới về ạ, em rất muốn, về thành phố C nha.”
Thẩm Trình dừng một chút, “Vì công việc nên mới muốn về thành phố C sao?”
Tri Nhạc a một tiếng.
Giờ Thẩm Trình đã có thể rõ những động tác nhỏ và tính nết của Tri Nhạc như lòng bàn tay, cái tiếng a này coi như cam chịu, khẳng định.
“Giang Tri Nhạc.” giọng điệu có vẻ hơi nguy hiểm.
Tri Nhạc mờ mịt: “Lại, làm sao ạ?”
Tri Nhạc cũng vậy, khi họ dần trở nên ăn ý, cậu cũng hiểu những thói quen của Thẩm Trình. Mỗi khi Thẩm Trình gọi đầy đủ họ tên của cậu thì hơn nửa không phải chuyện gì tốt.
Thẩm Trình đầu kia lặng im một hồi, trong tay là văn kiện vừa được ký tên, giờ hắn đang nhìn chăm chú vào màn hình, tròng mắt đen kịt nhìn Tri Nhạc chằm chằm, quanh thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm, nhưng một lúc lâu sau hắn lại nhéo vùng da giữa chân mày, bất đắc dĩ vô cùng.
Với một cậu nhóc ngốc nghếch, có những lời không nói rõ mà đợi cậu tự lĩnh ngộ thì không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào nữa.
“Không phải bởi vì nhớ anh sao?” Thẩm Trình đứng lên đi đổ nước. Hắn đã có thể tự mình đi lại, chỉ cần phải chú ý đến lực và tốc độ.
“Nhớ mà.” Tri Nhạc đáp ngay: “Rất nhớ anh.”
“Thật không? Nhớ bao nhiêu?”
“Rất nhớ rất nhớ rất nhớ rất nhớ ấy.” Tri Nhạc nghĩ không ra từ nào khác để diễn tả nhưng mà lời nói chân thành phát ra từ đáy lòng lại rất êm tai.
“Vậy em,” Thẩm Trình khựng lại.
Tấm gương để trên tủ đầu giường phản chiếu khuôn mặt của Thẩm Trình, mấy vết trầy da đã lành rồi, gần như không để lại dấu vết gì. Băng gạc trên trán cũng đã tháo ra, không bị sưng nhưng lại để lại một vết sẹo, đây cũng không phải vấn đề gì lớn, sau này bôi thuốc mờ sẹo là được. Thực tế thì hắn cũng đã bôi được mấy ngày rồi, đã có chút tác dụng, màu của vết sẹo đã nhạt bớt, nếu tìm đúng góc độ hoặc đội mũ thì có thể che được.
Nhưng không biết vì sao, khi Thẩm Trình sắp nói lời kia ra thì lại dừng lại.
Tri Nhạc nói rất nhớ hắn, đó là điều hiển nhiên, nhưng cậu chưa từng đưa ra yêu cầu muốn nhìn thấy hắn, dường như chỉ cần nghe được giọng nói của hắn là đủ rồi.
Cũng có thể chỉ đơn giản là cậu nghe lời, luôn nhớ rõ Thẩm Trình đang làm việc trong điều kiện bảo mật, không thể gọi video được.
Thẩm Trình nâng mi, nhất thời không biết nên cảm thấy thế nào.
“Tri Nhạc.”
Giang Thiện Nguyên ngồi lặng im một lát, ông cúi đầu, kính treo trên sống mũi, ông nhìn Tri Nhạc, “Con sống ở Thẩm gia rất vui vẻ nhỉ?”
Tri Nhạc ngẩng đầu khỏi sách vở, đáp vâng.
“Ở bên Thẩm Trình rất vui sao?”
“Vâng ạ.”
“Con thích Thẩm Trình lắm nhỉ?”
“Vâng ạ.” Tri Nhạc nhướng lông mày, tay cầm sách, cậu không rõ vì sao Giang Thiện Nguyên lại hỏi chuyện này, hình như cách đây không lâu ông đã hỏi rồi.
“Thật sự thích sao?”
Tri Nhạc không rõ lý do, vẫn kiên nhẫn gật đầu, nói vâng ạ.
Nhất thời trong lòng Giang Thiện Nguyên có chút phức tạp, muốn nói lại thôi, ông suy nghĩ rồi không nói thêm gì nữa.
Tri Nhạc cũng không hỏi nhiều, tâm tư của cậu đã chạy đến cái hẹn vào buổi chiều với Phương Mộc rồi.
Chiều đó, Phương Mộc gửi yêu cầu gọi video.
Gâu gâu gâu ——
Vừa mới nối máy thì cậu đã nghe được tiếng chó sủa, hai mắt Tri Nhạc sáng lên, cậu kêu lên: “Tiểu Nhạc, Tiểu Trình!”
Từ khi trở về, Tri Nhạc chưa từng cắt đứt liên hệ với những người khác, Tần Việt và Thẩm Minh thường nói chuyện với cậu mấy câu, Phương Mộc lại vẫn như lúc trước, vẫn giữ liên lạc với cậu, chẳng giấu nhau điều gì.
Nghe Tri Nhạc nói muốn gặp hai nhóc cún ở Thẩm gia nên hôm nay Phương Mộc bèn sang Thẩm gia quay cảnh hiện trường cho Tri Nhạc.
Tại Thẩm gia.
Phương Mộc dắt theo Tiểu Nhạc và Tiểu Trình ra dưới tán cây, trò chuyện cùng Tri Nhạc. Sau lưng ý, ngoài cổng chính của Thẩm gia, Thẩm Trình ngồi xe lăn, trong tay Thẩm Minh là ly sâm-banh, Tần Việt cầm cốc bia, ba người đứng một bên quan sát.
Họ chú ý màn hình của Phương Mộc để tránh việc vô ý lọt vào ống kính.
Đã lâu rồi Tri Nhạc không được nhìn thấy Tiểu Nhạc, Tiểu Trình, lập tức phấn chấn không thôi. Ban đầu Tiểu Nhạc và Tiểu Trình chỉ sủa bậy, sau đó chúng như nhận ra chủ nhân của mình đang trong màn hình, tức khắc trở nên hưng phấn như muốn bay lên trời, sủa về phía điện thoại, chúng nhảy cẫng lên không ngừng như muốn được dán lại gần Tri Nhạc.
“Má ơi!” Phương Mộc gầy yếu, bị hai con chó kéo lắc qua lắc lại, hình tượng nghệ thuật gia cao ngạo lạnh lùng lập tức vỡ vụn, chật vật hơn bao giờ hết.
Tần Việt cười phun cả bia ra ngoài.
“Cười cái quỷ gì!” Phương Mộc trừng mắt nhìn Tần Việt một cái rồi chợt phát hiện không ổn, suýt nữa đã bị lộ tẩy, y nhanh chóng nói tiếp: “Cậu đừng có cười, mau làm chúng yên tĩnh lại đi. Tôi sắp chết rồi đây.”
Tri Nhạc ở đầu kia cười ha ha, nhanh chóng khiến lũ chó an tĩnh lại, không còn quậy nữa.
“Suỵt, mấy đứa dọa, bạn của anh rồi, đừng náo loạn, yên tĩnh chút đi. Ngồi xuống, ngoan, ngồi xuống đi.”
Tri Nhạc như đang nói chuyện với một người bạn là con người, kiên nhẫn mà dịu dàng.
“Anh cũng rất nhớ mấy đứa mà.” Tri Nhạc nói: “Không lâu nữa, là có thể gặp lại nhau rồi.”
Dần dần, Tiểu Nhạc và Tiểu Trình cũng yên tĩnh lại, nghe theo chỉ thị của Tri Nhạc mà ngồi xuống, nhưng chúng vẫn ngẩng đầu nhìn màn hình, thỉnh thoảng sủa một tiếng, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử.
Thẩm Trình đứng đằng xa nhìn thấy vậy thì sắc mặt vẫn như thường. Tần Việt và Thẩm Minh liếc nhìn nhau, cùng khẽ nhướng mày.
“Chúng nó nói nhớ cậu sao?” Phương Mộc hỏi.
Tri Nhạc gật đầu.
Phương Mộc nhún vai, chép miệng đá nhẹ Tiểu Trình một cái.
Dù sao tới thì cũng tới rồi, Phương Mộc dắt theo hai chú chó đi loanh quanh ngoài vườn rồi lại vào nhà, đi từ đại sảnh vào phòng bếp, tầng hai, tầng ba cho Tri Nhạc xem đủ.
Thẩm Trình điều khiển xe lăn đi theo ở phía sau, hắn đi theo góc nhìn của Phương Mộc và Tri Nhạc tham quan căn nhà của chính mình một lượt.
“Đại ca, chúng ta không đi lên tầng nữa, lát nữa là Phương Mộc xuống đây rồi.”
Trong nhà không lắp đặt thang chuyên dụng, xe lăn của Thẩm Trình không thể lên tầng, hẳn chỉ có thể để người nâng mình lên thôi.
Thẩm Trình trưng mặt vô cảm nhìn Thẩm Minh và Tần Việt, ý tứ rất rõ ràng, nếu sau này còn muốn gặp lại nhau…
Thẩm Minh cùng Tần Việt đành phải buông ly, mỗi người nâng một bên, hự hự hự lên tầng hai rồi lại tầng ba…
“Ơ, sao giường của anh trai, lại thay đổi rồi?”
Tri Nhạc ngắm nhìn Thẩm gia vốn quen thuộc nhưng cậu vẫn rất hứng chí. Khi đi vào phòng ngủ của Thẩm Trình, cậu lại chú ý sự biến hóa trong phòng.
“Ừ, loại giường này càng tiện, về sau có thể nằm trên giường xem phim, chơi game, chơi máy tính luôn.” Phương Mộc nói: “Đợi cậu về thì bảo Thẩm Trình đổi cho phòng cậu một giường thế này luôn.”
“Không cần.” Tri Nhạc nói, “Tôi với anh trai ngủ cùng nhau mà, không cần đổi.”
Tần Việt buồn cười, Thẩm Minh nhếch khóe miệng một cách tà ác.
Tri Nhạc nghĩ đoạn, nói tiếp: “Tôi thích cái giường cũ hơn, vì nó rộng hơn.”
Sau khi xem hết tầng trên tầng dưới, Tri Nhạc cảm thấy mỹ mãn rồi cúp máy.
“Chúng tôi cũng nên đi rồi.” Tần Việt nói, lại nghĩ tới một chuyện: “Tuần sau Phương Mộc tổ chức triển lãm tranh, chắc cậu không đi được nhỉ?”
Trán Thẩm Trình đã tiêu sưng, nhưng miệng vết thương còn khá sâu, sau khi lành còn phải đi cắt chỉ. Cánh tay cùng dần tốt hơn, chỉ là chỗ gãy xương sườn hơi phiền, sinh hoạt thường ngày hơi bị gò bó.
“Tôi sẽ cố.” Thẩm Trình nói.
“Em vẫn nên ở nhà dưỡng thương đi.” Thẩm Minh nói: “Anh sẽ đi thay em, nếu cần chụp ảnh hay quay video thì sẽ cố hết sức vì em —— ấy, đừng ngại, với anh đây chỉ là chuyện nhỏ thôi. Dù sao chân tay anh vẫn lành lặn, thân thể khỏe mạnh mà.”
Thẩm Minh mặc một bộ đồ thể thao, tự nhiên đứng dậy trước mặt mọi người tập bài thể dục khởi động, duỗi tay đá chân, rồi làm động tác vung kiếm, đá cầu, bắn tên chạy bộ vân vân. Tuy chỉ là khoa chân múa tay nhưng lại tràn ngập ý vũ nhục.
Phương Mộc:……
Tần Việt:……
Thẩm Trình lạnh lùng nhìn Thẩm Minh.
Thẩm Minh cười tủm tỉm, coi như không nhìn thấy ánh mắt của người khác, bẻ bẻ khớp tay, vung qua vung lại.
Tần Việt vươn ngón tay cái, “Anh em ruột có khác —— Đại Thẩm tổng, Thẩm đại ca, cấp dưới ở công ty anh với giới truyền thông đều biết anh đê tiện vậy sao?”
“Người ngoài không có tư cách này.” Thẩm Trình cười đến là thân thiết.
“Quý hóa quá.” Tần Việt chắp tay, Phương Mộc lạnh nhạt nhìn Thẩm Minh biểu diễn, vẻ mặt chán ngấy cái trò ấu trĩ này rồi.
Cuối cùng Thẩm Trình cũng phải nói cái từ kia với anh trai ruột của mình: “Cút!”
Cùng đó là ném một cái gối qua.
“Tội gì mà anh phải chọc vào Thẩm Trình, không sợ hắn ghi hận, đợi đến lúc khỏe lãi sẽ trả thù một thể à?” đến giờ trong lòng Tần Việt vẫn còn nỗi sợ đối với chuyện xảy ra ở trại nuôi ngựa: “Tính tình em trai anh mà anh còn không hiểu ư?”
Ba người Tần Việt rời đi, cùng nhau ra cửa.
“Hiểu chứ.” Thẩm Minh đút tay trong túi quần, cà lơ phất phơ, cười nói: “Nhưng làm sao bây giờ đây, từ nhỏ đã thích chọc nó rồi, chọc cho nó xù cả lông tức giận mới thú vị. Đã nhiều năm rồi không trêu nó như vậy.”
Tần Việt nhìn Thẩm Minh, Thẩm Minh quay đầu lại nhìn cổng Thẩm gia một cái, cặp mắt sau gọng kính cong lên, anh khẽ mỉm cười.
“… Ồ. Mạo muội hỏi một câu, anh có thể gánh vác của việc trêu chọc hắn sao?” Tần Việt đánh giá Thẩm Mình từ đầu tới chân một cách đầy nghi hoặc, tuy chiều cao của Thẩm Minh và Thẩm Trình tương đương nhau, nhưng rõ ràng Thẩm Minh thiên về dáng vẻ thư sinh nho nhã lễ độ hơn, từ nhỏ Thẩm Trình đã trội hơn ở các môn thể thao đòi hỏi thể lực rồi.
Mà trên thực tế, từ nhỏ miệng lưỡi của Thẩm Trình đã không thể so với Thẩm Minh nhưng khi động tay động chân thì chiến thắng sẽ thuộc về một mình Thẩm Trình. Là bạn của Thẩm Trình, Tần Việt vẫn biết chút chút.
“Quân tử động khẩu bất động thủ, bạo lực vĩnh viễn là hành vi của đám người man rợ.” Cuối cùng Thẩm Minh chỉ đẩy mắt kính và nói vậy.
Trong đại sảnh, Thẩm Trình điều khiển xe lăn đến cạnh cửa nhặt cái gối mình vừa ném vào ngưới khác kia lên, sau đó hắn nhìn về đám người Thẩm Minh rời đi, một lát sau, hắn cong khóe môi cười mỉm.
Triển lãm tranh của Phương Mộc được tổ chức đúng hạn.
Trong giới nghệ thuật thì Phương Mộc cũng có chút danh tiếng, nhưng vì bản thân y khá kín tiếng —— thực ra là lười đi xã giao. Y hiếm khi nhận phỏng vấn của truyền thông, dù có thì cũng không cho đăng ảnh chụp, cho nên bên ngoài hầu như không biết y trông như thế nào, do đó người đến tham gia triển lãm xem tranh mua tranh chủ yếu là đến vì người vẽ.
Bình thường Phương Mộc lười biếng nhàn nhã, nhưng với thứ mà mình thực thực sự thích thì vẫn rất chú trọng. Đến khi tổ chức triển lãm tranh, y cũng tự mình vào tận nơi, không để lộ thân phận của mình, lắng nghe ý kiến phản hồi và nhận xét chân thật của khách mời và khách đến xem.
Bạn bè của y không nhiều nhưng ngoài cổng bày rất nhiều hoa hồng cũng các loại hoa khác muôn màu muôn vẻ. Trong khiêm tốn lại lộ vẻ xa hoa, trong xa hoa lại có tục tằng, để cạnh nhau thành một cụm hoa, vô cùng ngoạn mục.
“Hoa hồng là của Tần Việt, cái khác là từ Thẩm Minh và vị kia nhà cậu.”
Mặt Phương Mộc vô cảm. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thẩm mỹ của mấy vị này đều đơn giản thô bạo như nhau, đều phô trương như nhau.
“Đẹp quá đi.” Tri Nhạc cảm thán.
“Ừ. Vẫn phải cảm ơn họ tạo thanh thế cho tôi.” Phương Mộc nói.
Thẩm Minh và Chu Tĩnh tới dạo một vòng, sau đó có việc phải rời đi. Thẩm Trình còn chưa thể ra ngoài nên để trợ lý đưa lẵng hoa tới.
Phương Mộc mặc bộ đồ theo phong cách Trung Quốc giản dị, tóc đã tỉa bớt, vén ra sau tai, rất ra dáng nghệ thuật gia. Đầu tiên y đứng ở tầng trên nhận phỏng vấn của một tạp chí và chào hỏi mấy bên truyền thông đưa tin, sau đó xuống dưới chầm chậm đi dạo trong sảnh.
Cổ áo của y có cài một cái camera mini, y đưa Tri Nhạc đi tham quan xung quanh, thấp giọng giải thích cho cậu nghe.
Tri Nhạc ngồi ở cửa, hào hứng nhìn mọi thứ trong màn ảnh.
Cậu được nhìn thấy một Phương Mộc khác hẳn. Đây là Phương Mộc khi làm việc, không hề giống ngày thường, dường như y đang tỏa sáng. Mà thông qua góc máy quay của Phương Mộc, Tri Nhạc cũng thấy được những nhân viên khác, mọi người đều đang bận rộn làm việc.
“Nếu tôi đi được, thì tốt quá.”
“Nếu cậu đi được thì tốt quá.”
Hai người gần như nói đồng thanh với nhau.
Tri Nhạc cười rộ lên.
“Ông nội của cậu xúc động quá, nói đi là đi, nếu không bây giờ cậu…” Phương Mộc thuận miệng nói.
“Xin lỗi bạn tốt của Tri Nhạc, là ông sai.” Giang Thiện Nguyên chợt cất tiếng, ông bưng ly trà đi qua trước cửa, nghe được lời nọ bèn cười ha hả xen vào: “Đã già mà còn xúc động như vậy, đúng là không phải cho lắm, sau này tôi sẽ cố sửa lại, cũng mong người trẻ mấy đứa giảm sát nhiều hơn.”
Phương Mộc đầu bên kia im bặt, một lát sau mới chào ông.
“Được được được, chào cháu. Cảm ơn cháu đã quan tâm đến Tri Nhạc nhé.”
Phương Mộc bên kia lễ phép nói ngài khách khí rồi.
Giang Thiện Nguyên nói hai câu thì không quấy rầy đôi bạn tốt nữa, đi mất.
Phương Mộc thở phào một hơi: “Dọa tôi sợ chết khiếp.”
Tri Nhạc: “Cậu sợ hả?”
Phương Mộc cũng nhận luôn: “Ai mà chả sợ người già, nhất là sợ mấy cụ nhà mình, đánh thì không đánh được, nói cũng chẳng nói được, vô ý một chút là bị hoài nghi ghét bỏ ngay…” xem ra Phương Mộc không sợ trời không sợ đất cũng có khắc tinh của mình.
Tri Nhạc cười he he.
Camera có chức năng tự ghi hình, Phương Mộc chia sẻ video với Tri Nhạc, tối đến Tri Nhạc gọi điện video với Thẩm Trình thì hai người lại xem video ghi hình thêm lần nữa.
Sự chú ý của Tri Nhạc tập trung hết lên video trên màn hình, ánh mắt của Thẩm Trình lại đặt trên người Tri Nhạc, thỉnh thoảng mới liếc bản ghi hình một cái.
“Phương Mộc, thật lợi hại. Mọi người đều thật lợi hại.” Tri Nhạc cảm thán.
Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc, “Em cũng rất lợi hại.”
“Cái gì em, cũng không biết làm.” Sau khi Tri Nhạc nhìn thấy triển lãm của Phương Mộc thì có cảm giác như vậy.
“Mỗi ngày em đều đọc sách, viết chữ, học tập, chỉ riêng điểm này thôi đã lợi hại hơn rất nhiều người khác rồi.” Thẩm Trình trả lời vừa kiên nhẫn vừa chân thành.
Mỗi người có một tiêu chuẩn khác nhau về ‘lợi hại’, mà thực sự thì Tri Nhạc có thể kiên trì giữ những thói quen ấy trong nhiều năm như vậy đã là điều mà đại đa số không thể làm được. Khỏi nói Tri Nhạc còn có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp.
Tri Nhạc lại vui vẻ trở lại, cậu cười thật tươi.
“Em muốn đi làm không?” Đương nhiên Thẩm Trình cũng hiểu cái ý mà Tri Nhạc thực sự muốn nói.
Tri Nhạc gật đầu, nhưng mà công việc mà cậu có thể làm quá ít ỏi.
Với điều kiện của Thẩm gia, cả đời này Tri Nhạc không lo cơm áo, chẳng cần phải làm việc, nhưng nếu đây là khát vọng và mong muốn của Tri Nhạc thì lại khác. Thẩm Trình cũng hiểu, cái gọi là “muốn đi làm” của Tri Nhạc không chỉ đơn giản là đi làm, làm chút việc vặt, mà bản chất của nó lại là hi vọng có thể làm chút gì đó chứ không giống một người bỏ đi, cả đời ăn không ngồi rồi.
“Em có việc gì mà bản thân muốn làm không?” Thẩm Trình hỏi.
Trong video, trong mắt Tri Nhạc ánh lên sự hâm mộ, đây không phải lần đầu tiện Thẩm Trình thấy ánh mắt như vậy của cậu. Trước đây khi hắn đưa Tri Nhạc đến công ty, ánh mắt Tri Nhạc nhìn đội ngũ nhân viên và cả những khi khác thì hoặc nhiều hoặc ít đều giống như vậy.
Thẩm Trình cũng không nói gì, hắn chỉ ghi tạc vào lòng.
Khi quan hệ hai người còn bình thường, Thẩm Trình đã có ý rằng chỉ cần Tri Nhạc muốn thì hắn sẽ để cậu ra khám phá thế giới bên ngoài nhiều hơn chứ không phải cứ quanh quẩn trong vòm trời nhỏ bé của cậu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là phải đảm bảo an toàn.
Sau khi mối quan hệ của hai người có chuyển biến, Thẩm Trình càng hy vọng Tri Nhạc được hưởng thụ những thứ mà người thường có. Muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, đi khám phá và trải nghiệm thế giới rộng lớn ngoài kia.
Không thể phủ nhận rằng trong đó cũng trộn lẫn tư tâm của Thẩm Trình —— giờ hắn đi đâu thì cũng muốn đưa Tri Nhạc theo.
Đương nhiên, nếu Tri Nhạc chỉ muốn ở trong khoảng trời nhỏ của mình thì Thẩm Trình cũng sẽ thuận theo mong muốn của cậu, hắn sẽ xây dựng một lâu đài cho Tri Nhạc an tâm tự do vui vẻ sống trong đó.
Tất cả đều lấy ý nguyện của Tri Nhạc làm chủ.
Về công việc, Thẩm Trình từng có một ý nghĩ, đó là sắp xếp cho Tri Nhạc một chức vụ nào đó trong văn phòng của mình, giúp hắn sửa sang, sắp xếp tài liệu, làm mấy chuyện trong khả năng của mình. Nhưng hắn sợ dần dà Tri Nhạc sẽ thấy chán, dù sao đa số công việc chốn văn phòng cũng rất buồn tẻ.
Huống chi, cứ như vậy, có lẽ Thẩm Trình cũng không thể làm việc được —— bình thường chỉ gọi video thôi đã không kiềm được mà nhìn cậu, nếu người ở ngay trước mắt thì không biết hắn còn làm ra chuyện khác người nào nữa đây.
Cuối cùng Thẩm Trình đành bỏ cái ý nghĩ ấy đi.
Hắn càng hy vọng Tri Nhạc được làm chuyện mà cậu thực sự thấy hứng thú, làm chuyện mà cậu thích.
Nghe câu hỏi này, Tri Nhạc suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu, hiểu nhiên cậu không có đáp án.
“Chăm sóc đám động vật nhỏ, thích không?” Thẩm Trình hỏi.
“Tựa như chó mèo ở quê em và cả Tiểu Nhạc, Tiểu Trình ấy.” Thẩm Trình nói: “Ngoài việc chơi cùng chúng nó ra thì có lẽ còn phải tốn sức hơn, chăm nom chúng.”
Mắt Tri Nhạc sáng lên: “Cửa hàng thú cưng ạ?”
“Từa tựa thế.” trước mắt Thẩm Trình mới chỉ có ý tưởng ban đầu, phương án cụ thể thì còn phải làm khảo sát, dù sao cũng không vội lắm, đến lúc đó hắn sẽ đưa Tri Nhạc đi xem rồi quyết định.
“Em làm được ạ.” rõ ràng Tri Nhạc rất hứng thú: “Em rất biết, cách chăm sóc động vật nhỏ, em rất được chúng nó, thích.”
“Anh biết.” Thẩm Trình nói.
“Vậy khi nào thì em, đi làm ạ?” Tri Nhạc nói: “Em không cần, tiền lương đâu.”
Thẩm Trình cong môi, trong lời nói mang theo ý cười: “Tiền lương vẫn phải cho.”
Tri Nhạc he he, lát sau lại nói: “Khi nào thì anh, mới về ạ, em rất muốn, về thành phố C nha.”
Thẩm Trình dừng một chút, “Vì công việc nên mới muốn về thành phố C sao?”
Tri Nhạc a một tiếng.
Giờ Thẩm Trình đã có thể rõ những động tác nhỏ và tính nết của Tri Nhạc như lòng bàn tay, cái tiếng a này coi như cam chịu, khẳng định.
“Giang Tri Nhạc.” giọng điệu có vẻ hơi nguy hiểm.
Tri Nhạc mờ mịt: “Lại, làm sao ạ?”
Tri Nhạc cũng vậy, khi họ dần trở nên ăn ý, cậu cũng hiểu những thói quen của Thẩm Trình. Mỗi khi Thẩm Trình gọi đầy đủ họ tên của cậu thì hơn nửa không phải chuyện gì tốt.
Thẩm Trình đầu kia lặng im một hồi, trong tay là văn kiện vừa được ký tên, giờ hắn đang nhìn chăm chú vào màn hình, tròng mắt đen kịt nhìn Tri Nhạc chằm chằm, quanh thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm, nhưng một lúc lâu sau hắn lại nhéo vùng da giữa chân mày, bất đắc dĩ vô cùng.
Với một cậu nhóc ngốc nghếch, có những lời không nói rõ mà đợi cậu tự lĩnh ngộ thì không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào nữa.
“Không phải bởi vì nhớ anh sao?” Thẩm Trình đứng lên đi đổ nước. Hắn đã có thể tự mình đi lại, chỉ cần phải chú ý đến lực và tốc độ.
“Nhớ mà.” Tri Nhạc đáp ngay: “Rất nhớ anh.”
“Thật không? Nhớ bao nhiêu?”
“Rất nhớ rất nhớ rất nhớ rất nhớ ấy.” Tri Nhạc nghĩ không ra từ nào khác để diễn tả nhưng mà lời nói chân thành phát ra từ đáy lòng lại rất êm tai.
“Vậy em,” Thẩm Trình khựng lại.
Tấm gương để trên tủ đầu giường phản chiếu khuôn mặt của Thẩm Trình, mấy vết trầy da đã lành rồi, gần như không để lại dấu vết gì. Băng gạc trên trán cũng đã tháo ra, không bị sưng nhưng lại để lại một vết sẹo, đây cũng không phải vấn đề gì lớn, sau này bôi thuốc mờ sẹo là được. Thực tế thì hắn cũng đã bôi được mấy ngày rồi, đã có chút tác dụng, màu của vết sẹo đã nhạt bớt, nếu tìm đúng góc độ hoặc đội mũ thì có thể che được.
Nhưng không biết vì sao, khi Thẩm Trình sắp nói lời kia ra thì lại dừng lại.
Tri Nhạc nói rất nhớ hắn, đó là điều hiển nhiên, nhưng cậu chưa từng đưa ra yêu cầu muốn nhìn thấy hắn, dường như chỉ cần nghe được giọng nói của hắn là đủ rồi.
Cũng có thể chỉ đơn giản là cậu nghe lời, luôn nhớ rõ Thẩm Trình đang làm việc trong điều kiện bảo mật, không thể gọi video được.
Thẩm Trình nâng mi, nhất thời không biết nên cảm thấy thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất