Chương 69
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Trước khi Thẩm Trình kết thúc sớm lời hẹn một tháng, hắn chưa từng nghĩ ba ngày cuối cùng lại biến thành khoảng thời gian chờ đợi dài nhất, khó chờ nhất. Sau khi kiểm tra tổng thể lần cuối thì đã gấp gáp không chờ nổi nữa mà xuất phát lên đường.
Gấp gáp không chờ nổi để đến gặp một người thế này là giống lần… Không, trong đời hắn chưa từng trải qua lúc nào như thế.
Bốn chiếc xe chạy băng băng trên đường —— đúng, bọn Phương Mộc cũng đi.
Sau khi biết quyết định, mấy người kia lập tức sắp xếp lịch trình, hẹn ngày qua đây cùng xuất phát. Thẩm Trình lười quan tâm đến họ, bọn họ vui là được, Tri Nhạc vui là được.
Để không làm phiền đến nhau, mỗi người tự sắp xếp đi xe của mình. Đi đầu là xe của Thẩm Thái Viễn, Thẩm Trình số hai, Tần Việt Phương Mộc số ba, cuối cùng là Thẩm Minh và Chu Tĩnh.
Đây là lần thứ hai Thẩm Trình tới đây, lần đầu chỉ thấy đường núi gập ghềnh, đường đi xóc nảy, bây giờ nhìn lại thì lại thấy có một loại cảnh khác. Người cửa kính cây cối lao vui vun ra sau, ánh nắng xuyên qua núi rừng nhuộm vàng trời đất, giống như tiên cảnh vậy.
Thẩm Trình mặc một bộ đồ thường ngày, gương chiếu hậu trong xe phản chiếu khuôn mặt đẹp trai của hắn, khóe miệng mang ý cười, mặt mày nhu hòa.
Nếu là mấy tháng trước thì dù thế nào Thẩm Trình cũng không thể tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày hắn lại nóng lòng muốn về lại nơi này, chỉ vì muốn được nhìn thấy Tri Nhạc.
Tri Nhạc.
Cái nhóc ngốc kia.
Sắp được gặp nhau rồi, không biết em ấy có cùng tâm tình với hắn không nhỉ. Mấy ngày nay, tối nào Tri Nhạc cũng đếm ngược thời gian, trừ nó ra thì hình như cậu cũng không có hiện nào kích động.
“Tiểu Trình, cháu hiểu Tri Nhạc.” Mấy ngày trước, Thẩm Trình nhận được điện thoại của Giang Thiện nguyên, đầu tiên ông hỏi han tình trạng sức khỏe của hắn, sau đó hơi chần chờ mở miệng nói về Tri Nhạc.
Giang Thiện Nguyên đã xem nhật ký của Tri Nhạc, mấy ngày nay ông cũng nhìn thấy cách họ ở chung với nhau, cách Thẩm Trình đối xử với Tri Nhạc, Giang Thiện Nguyên đã không có gì để nói. Nhưng mà ông vẫn còn những nỗi lòng khác.
Ông đã từng nghĩ chỉ cần Tri Nhạc không bị người ta ghét bỏ là được, chuyện khác thì ông không nghĩ nhiều, bây giờ ông nhìn thấy tình cảm mà Thẩm Trình dành cho Tri Nhạc thì lòng ông lại sinh ra chút áy náy và bất an.
“Tri Nhạc hiểu được người khác tốt với mình, lại chỉ sợ cả đời cũng không hiểu được thích là gì, yêu là gì. Có lẽ nó, sẽ không thể nào đáp lại cháu một cách ngang hàng được, để cháu phải chịu thiệt.”
Câu trả lời của Thẩm Trình là: “Không sao ạ.”
Trong xe có mở điều hòa, ánh nắng càng lúc càng gay gắt, trời đất sáng rực, Thẩm Trình nhìn ra ngoài cửa sổ, tay đan vào nhau, đặt trên gối, hắn hơi híp mắt lại.
Ý nghĩ ấy không phải chưa từng xuất hiện.
Cái ngày là Tri Nhạc “theo đuổi” thành công, khi cậu hoan hô reo lên ‘nhiệm vụ hoàn thành’, hắn đã nghĩ đến rồi. Nếu lúc trước người Giang Thiện Nguyên gửi gắm Tri Nhạc không phải Thẩm Trình mà là Vương Trình, Lý Trình, Giang Trình… phải chăng Tri Nhạc cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, sự quan tâm, lấy lòng, ân cần, những lời âu yếm vụng về, sự theo đuổi ngây ngô ấy của cậu đều sẽ dành cho người khác chăng? Cậu sẽ vây quanh người kia, gọi anh trai này anh trai nọ…
Đây chẳng phải ý nghĩ tốt đẹp vui vẻ gì, cho nên rất nhanh Thẩm Trình đã ném nó ra khỏi đầu.
Xe đi qua một cái cầu bằng đá, mặt sông lấp lánh ánh vàng như hàng ngàn vì sao rơi xuống trần gian.
Thật ra Thẩm Trình là một người đơn giản mà trực tiếp, thích hoặc ghét đều rõ ràng, sòng phẳng. Từ ngày hắn xác định rõ lòng mình thì hắn đã không còn nghĩ đến việc quay đầu, chẳng còn rối rắm nữa.
Đúng là Tri Nhạc khác hẳn với người thường, cậu là một nhóc ngốc. Nhưng cậu có buồn vui tủi giận của mình, có thế giới của bản thân. Thế giới của cậu hồn nhiên, trong vắt, là mảnh đất của sự đơn thuần đến tột cùng.
Thẩm Trình cũng không để ý đến ánh mắt của bất cứ ai trên đời. Tri Nhạc không tốt, không ai có thể lên án, Tri Nhạc tốt cũng không cần người ngoài biết. Thế giới của bọn họ không liên quan đến người ngoài.
Thẩm Trình chưa bao giờ cảm thấy Tri Nhạc phiền, cũng không coi cậu là một đứa trẻ. Thân phận của Tri Nhạc là người yêu của Thẩm Trình, là bạn đời của hắn.
Có lẽ vĩnh viễn Tri Nhạc sẽ không thể giống những người bạn đời khác, có thể giúp đỡ hắn trong sự nghiệp, nhưng có hề gì, Thẩm Trình chẳng cần mấy thứ đó. Có lẽ Tri Nhạc còn cần Thẩm Trình chăm sóc nhiều hơn, nhưng chăm sóc người mình yêu nhiều hơn trước không phải là điều hiển nhiên sao?
Nếu phải nói thì trong lòng hắn còn chút không cam lòng, nhưng sau lần chia lìa ngắn ngủi này nó cũng biến mất hoàn toàn.
Tri Nhạc rất dính người, điểm này đã được thể hiện rõ khi cậu còn ở Thẩm gia, cậu như một cái đuôi nhỏ bám theo sau Thẩm Trình, hắn đi tới đâu cậu đi theo tới đó. Khi đó cậu lẻ loi một mình đến nơi xa lạ, cậu chỉ quen mỗi Thẩm Trình, có lẽ cũng giống chim non phá vỏ, hoặc có lẽ vì cậu tin tưởng hắn, hoặc phải chăng cậu muốn nguôi ngoai nỗi buồn cô độc, nên mới bất đắc dĩ làm như vậy.
Mà sau khi Tri Nhạc trở về quê nhà, về nơi quen thuộc, cậu không thiếu người làm bạn nhưng cậu vẫn dính người như vậy.
Mỗi một tin nhắn, mỗi một tin thoại, mỗi tiếng gọi anh trai của Tri Nhạc đều là một mũi tên nho nhỏ, mang theo ánh sáng dịu dàng mà cháy bỏng bắn vào tim Thẩm Trình.
Tri Nhạc chưa từng như vậy với bất kỳ ai khác.
Có lẽ Tri Nhạc không hiểu gì hết, nhưng cậu lại dùng cách của mình để cho hắn những gì mình có.
Thẩm Trình rất thích nụ cười của Tri Nhạc, nụ cười của cậu luôn khiến người ta nhớ đến triền núi trăm hoa đua nở vào mùa xuân, chỉ cần có Tri Nhạc bên cạnh để bất cứ lúc nào hắn ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy cậu cười thì hắn đã thấy đủ lắm rồi.
Cái thích của Tri Nhạc dành cho hắn đến cùng là loại thích nào, có giống Thẩm Trình hay không, đều không quan trọng.
Thẩm Trình nói không sao, là thật sự không sao hết.
Tài xế cẩn thận vòng vào một khúc quanh lớn, thân thể Thẩm Trình hơi nghiêng, hắn lấy điện thoại ra nhìn.
“Anh ơi, các anh đi đến đâu rồi?”
Thẩm Trình nhìn biển chỉ dẫn, trả lời Tri Nhạc,
“Ồ, ông nội bảo, nhắc mọi người chú ý an toàn, lái chậm một chút, đừng nóng vội.” Tri Nhạc trả lời.
Khóe môi Thẩm Trình bất giác cong lên, tim đập nhanh dần đều.
“Chỉ sợ là không được rồi.” Thẩm Trình dừng một chút, nói: “Anh hơi vội.”
Tại Giang gia.
“Ông nội, cái này đẹp, hay là cái này, đẹp ạ?”
Trong tay Tri Nhạc cầm hai đôi giày, cậu trưng cầu ý kiến của Giang Thiện Nguyên.
Giang Thiện Nguyên chỉ một đôi, Tri Nhạc nhìn, sau đó lại nghi ngờ nhìn Giang Thiện Nguyên: “Thật không ạ?”
“Con đã không tin tưởng ánh mắt của ông, con còn hỏi ông làm gì.” Giang Thiện Nguyên dở khóc dở cười. Từ sáng cậu đã hỏi quần áo phối với nhau, rồi đến chọn giày, hỏi nhiều lần, nhiều lần bị khinh bỉ, lòng ông cụ cũng sắp bùng nổ rồi.
“Con vẫn nên, đi hỏi chị Tiểu Phương với anh Tiểu Thành, một chút đi thôi.” Tri Nhạc nói.
“Về đây!” Giang Thiện Nguyên ngăn cậu lại, “Chúng ta khiêm tốn một chút được không. Con mặc gì cũng đẹp hết.
“Được rồi ạ.”
Tri Nhạc đổi giày mới, đứng yên trước gương.
Trong gương là ảnh ngược của cậu thiếu niên mặc áo có cổ màu trắng đơn giản, vai thẳng chân dài, cổ áo hơi để lộ xương quai xanh có độ cung xinh đẹp, làn da trắng nõn, tóc mềm mại xõa tung trước trán, đôi mắt đen nhánh như đá quý, mang theo vẻ trong veo và đơn thuần không rành sự đời.
“Người đẹp trai, nhất thôn.”
Tri Nhạc cười ha hả, vừa lòng rời khỏi gương.
“Con làm gì ạ?” Tri Nhạc đi tới đi lui quanh nhà, trong nhà đã được dọn dẹp đâu ra đấy, đến cả nấu cơm cũng đã được Giang Thiện Nguyên nhờ hàng xóm hỗ trợ rồi.
“Con không có việc gì làm thì xem TV, chơi game đi, đừng lúc ẩn lúc hiện như vậy, ông bị váng đầu.” Giang Thiện Nguyên nói.
Tri Nhạc lại không thể ngồi yên, thỉnh thoảng xem di động, hỏi đến đâu rồi. Khi Thẩm Trình nói đã ra khỏi trấn trên, đi lên đường núi rồi thì cậu đứng lên đi ra ngoài.
“Con đi đâu đấy? Đừng chạy lung tung. Đợi lát nữa họ tới lại không tìm thấy con.” Giang Thiện Nguyên nhìn mà thấy buồn cười, từ nhỏ tới lớn, ông chưa từng thấy Tri Nhạc như vậy.
Tri Nhạc đáp vâng, sau đó đi sang phía đông căn nhà, từ nơi đó có thể nhìn thấy quốc lộ thông với trấn trên, xe trên đường không nhiều lắm, chỉ có mấy chiếc qua lại thôi.
“Anh hơi vội.”
Bên tai Tri Nhạc lại văng vẳng câu nói kia của Thẩm Trình, nghe thôi đã cười rộ lên rồi.
Tri Nhạc cũng có chút vội. Cậu không biết mình đang vội cái gì, chỉ cảm thấy hình như hôm nay thời gian trôi qua cực kỳ chậm. Cách một lúc cậu lại nhìn thời gian, thế mà mới qua được ba phút thôi, cậu lại đợi thêm chốc lát, sao lại mới được một phút?
Tri Nhạc ngồi trên một tảng đá dưới bóng cây, ngơ ngác nhìn xa lộ phía xa.
Sao còn chưa tới vậy?
Tri Nhạc chưa từng gấp gáp không chờ nổi muốn gặp ai đó như vậy.
Khi tách khỏi ông nội cũng không có cảm giác mãnh liệt đến vậy. Khi ở Thẩm gia, cậu cũng nhớ đồng bọn ở quê nhà nhưng chưa từng khát khao được gặp bọn họ, cũng chưa từng thấy ruột gan cồn cào như thế này.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, Thẩm Trình đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Tri Nhạc mất rồi.
Bầu bạn rất quan trọng, nhưng cảm xúc tâm hồn càng quan trọng hơn, đó cũng là tiền đề để làm bạn. Khi ở bên Thẩm Trình, mỗi ngày của Tri Nhạc đều trôi qua trong vui vẻ, cuộc sống như tràn ngập sắc màu, cậu thích cùng Thẩm Trình chia sẻ những điều vụn vặt trong cuộc sống, cũng thích nghe mỗi câu nói mà Thẩm Trình nói với mình.
Thẩm Trình tốt vô cùng. Trên đời này sẽ không có ai tốt với cậu được như vậy.
Tri Nhạc thích hết thảy của Thẩm Trình, mà khi bắt đầu yêu đương cùng Thẩm Trình thì dù là nắm tay hay hôn môi…… hoặc có lẽ chỉ là một ánh mắt, một nụ cười, đều khiến Tri Nhạc cảm thấy hạnh phúc đong đầy. Đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Mình có thể làm gì cho anh ấy chứ?
Mỗi ngày Tri Nhạc đều cảm thấy hạnh phúc, cậu cũng muốn khiến Thẩm Trình hạnh phúc như vậy.
Thẩm Trình nói chỉ cần nhìn đến Tri Nhạc cười, được ở bên Tri Nhạc là hắn đã rất vui rồi. Vậy cậu sẽ mãi mãi cười cho anh trai xem, vĩnh viễn ở bên anh trai.
Tri Nhạc không hiểu cái gì là tình yêu, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ tự hỏi loại câu hỏi này, cho dù có tự hỏi thì cũng không tìm được đáp án. Cậu không nhớ lắm về quá khứ, cũng không tưởng tượng nhiều về tương lai, cậu chỉ biết đến cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày thôi.
Tri Nhạc hy vọng trong mỗi ngày ấy đều có Thẩm Trình.
Cuối cùng cũng tới rồi.
Trên quốc lộ xuất hiện bốn chiến xe, lao đến nhanh như bay.
Tri Nhạc chạy xuống nhà báo cho Giang Thiện Nguyên. Vì vậy hai ông cháu ngoài đón khách.
Vài phút sau, xe lái vào tiểu viện.
Giống như lần đầu họ đến cửa, Thẩm Thái Viễn xuống xe trước, sau đó Thẩm Trình xuất hiện. Lần trước Tri Nhạc bỏ lỡ mất cảnh này, lúc này cũng được nhìn thấy Thẩm Trình đứng trước cửa.
Cái khác chính là lần trước họ còn chưa quen biết nhau.
Lần này Thẩm Trình đứng xa xa nhìn Tri Nhạc, giang rộng hai cánh tay với cậu.
Vì thế Tri Nhạc chạy tới nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy Thẩm Trình.
“Anh ơi, em nhớ anh, chết mất.”
Hai ngày.
Ba ngày.
Trước khi Thẩm Trình kết thúc sớm lời hẹn một tháng, hắn chưa từng nghĩ ba ngày cuối cùng lại biến thành khoảng thời gian chờ đợi dài nhất, khó chờ nhất. Sau khi kiểm tra tổng thể lần cuối thì đã gấp gáp không chờ nổi nữa mà xuất phát lên đường.
Gấp gáp không chờ nổi để đến gặp một người thế này là giống lần… Không, trong đời hắn chưa từng trải qua lúc nào như thế.
Bốn chiếc xe chạy băng băng trên đường —— đúng, bọn Phương Mộc cũng đi.
Sau khi biết quyết định, mấy người kia lập tức sắp xếp lịch trình, hẹn ngày qua đây cùng xuất phát. Thẩm Trình lười quan tâm đến họ, bọn họ vui là được, Tri Nhạc vui là được.
Để không làm phiền đến nhau, mỗi người tự sắp xếp đi xe của mình. Đi đầu là xe của Thẩm Thái Viễn, Thẩm Trình số hai, Tần Việt Phương Mộc số ba, cuối cùng là Thẩm Minh và Chu Tĩnh.
Đây là lần thứ hai Thẩm Trình tới đây, lần đầu chỉ thấy đường núi gập ghềnh, đường đi xóc nảy, bây giờ nhìn lại thì lại thấy có một loại cảnh khác. Người cửa kính cây cối lao vui vun ra sau, ánh nắng xuyên qua núi rừng nhuộm vàng trời đất, giống như tiên cảnh vậy.
Thẩm Trình mặc một bộ đồ thường ngày, gương chiếu hậu trong xe phản chiếu khuôn mặt đẹp trai của hắn, khóe miệng mang ý cười, mặt mày nhu hòa.
Nếu là mấy tháng trước thì dù thế nào Thẩm Trình cũng không thể tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày hắn lại nóng lòng muốn về lại nơi này, chỉ vì muốn được nhìn thấy Tri Nhạc.
Tri Nhạc.
Cái nhóc ngốc kia.
Sắp được gặp nhau rồi, không biết em ấy có cùng tâm tình với hắn không nhỉ. Mấy ngày nay, tối nào Tri Nhạc cũng đếm ngược thời gian, trừ nó ra thì hình như cậu cũng không có hiện nào kích động.
“Tiểu Trình, cháu hiểu Tri Nhạc.” Mấy ngày trước, Thẩm Trình nhận được điện thoại của Giang Thiện nguyên, đầu tiên ông hỏi han tình trạng sức khỏe của hắn, sau đó hơi chần chờ mở miệng nói về Tri Nhạc.
Giang Thiện Nguyên đã xem nhật ký của Tri Nhạc, mấy ngày nay ông cũng nhìn thấy cách họ ở chung với nhau, cách Thẩm Trình đối xử với Tri Nhạc, Giang Thiện Nguyên đã không có gì để nói. Nhưng mà ông vẫn còn những nỗi lòng khác.
Ông đã từng nghĩ chỉ cần Tri Nhạc không bị người ta ghét bỏ là được, chuyện khác thì ông không nghĩ nhiều, bây giờ ông nhìn thấy tình cảm mà Thẩm Trình dành cho Tri Nhạc thì lòng ông lại sinh ra chút áy náy và bất an.
“Tri Nhạc hiểu được người khác tốt với mình, lại chỉ sợ cả đời cũng không hiểu được thích là gì, yêu là gì. Có lẽ nó, sẽ không thể nào đáp lại cháu một cách ngang hàng được, để cháu phải chịu thiệt.”
Câu trả lời của Thẩm Trình là: “Không sao ạ.”
Trong xe có mở điều hòa, ánh nắng càng lúc càng gay gắt, trời đất sáng rực, Thẩm Trình nhìn ra ngoài cửa sổ, tay đan vào nhau, đặt trên gối, hắn hơi híp mắt lại.
Ý nghĩ ấy không phải chưa từng xuất hiện.
Cái ngày là Tri Nhạc “theo đuổi” thành công, khi cậu hoan hô reo lên ‘nhiệm vụ hoàn thành’, hắn đã nghĩ đến rồi. Nếu lúc trước người Giang Thiện Nguyên gửi gắm Tri Nhạc không phải Thẩm Trình mà là Vương Trình, Lý Trình, Giang Trình… phải chăng Tri Nhạc cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, sự quan tâm, lấy lòng, ân cần, những lời âu yếm vụng về, sự theo đuổi ngây ngô ấy của cậu đều sẽ dành cho người khác chăng? Cậu sẽ vây quanh người kia, gọi anh trai này anh trai nọ…
Đây chẳng phải ý nghĩ tốt đẹp vui vẻ gì, cho nên rất nhanh Thẩm Trình đã ném nó ra khỏi đầu.
Xe đi qua một cái cầu bằng đá, mặt sông lấp lánh ánh vàng như hàng ngàn vì sao rơi xuống trần gian.
Thật ra Thẩm Trình là một người đơn giản mà trực tiếp, thích hoặc ghét đều rõ ràng, sòng phẳng. Từ ngày hắn xác định rõ lòng mình thì hắn đã không còn nghĩ đến việc quay đầu, chẳng còn rối rắm nữa.
Đúng là Tri Nhạc khác hẳn với người thường, cậu là một nhóc ngốc. Nhưng cậu có buồn vui tủi giận của mình, có thế giới của bản thân. Thế giới của cậu hồn nhiên, trong vắt, là mảnh đất của sự đơn thuần đến tột cùng.
Thẩm Trình cũng không để ý đến ánh mắt của bất cứ ai trên đời. Tri Nhạc không tốt, không ai có thể lên án, Tri Nhạc tốt cũng không cần người ngoài biết. Thế giới của bọn họ không liên quan đến người ngoài.
Thẩm Trình chưa bao giờ cảm thấy Tri Nhạc phiền, cũng không coi cậu là một đứa trẻ. Thân phận của Tri Nhạc là người yêu của Thẩm Trình, là bạn đời của hắn.
Có lẽ vĩnh viễn Tri Nhạc sẽ không thể giống những người bạn đời khác, có thể giúp đỡ hắn trong sự nghiệp, nhưng có hề gì, Thẩm Trình chẳng cần mấy thứ đó. Có lẽ Tri Nhạc còn cần Thẩm Trình chăm sóc nhiều hơn, nhưng chăm sóc người mình yêu nhiều hơn trước không phải là điều hiển nhiên sao?
Nếu phải nói thì trong lòng hắn còn chút không cam lòng, nhưng sau lần chia lìa ngắn ngủi này nó cũng biến mất hoàn toàn.
Tri Nhạc rất dính người, điểm này đã được thể hiện rõ khi cậu còn ở Thẩm gia, cậu như một cái đuôi nhỏ bám theo sau Thẩm Trình, hắn đi tới đâu cậu đi theo tới đó. Khi đó cậu lẻ loi một mình đến nơi xa lạ, cậu chỉ quen mỗi Thẩm Trình, có lẽ cũng giống chim non phá vỏ, hoặc có lẽ vì cậu tin tưởng hắn, hoặc phải chăng cậu muốn nguôi ngoai nỗi buồn cô độc, nên mới bất đắc dĩ làm như vậy.
Mà sau khi Tri Nhạc trở về quê nhà, về nơi quen thuộc, cậu không thiếu người làm bạn nhưng cậu vẫn dính người như vậy.
Mỗi một tin nhắn, mỗi một tin thoại, mỗi tiếng gọi anh trai của Tri Nhạc đều là một mũi tên nho nhỏ, mang theo ánh sáng dịu dàng mà cháy bỏng bắn vào tim Thẩm Trình.
Tri Nhạc chưa từng như vậy với bất kỳ ai khác.
Có lẽ Tri Nhạc không hiểu gì hết, nhưng cậu lại dùng cách của mình để cho hắn những gì mình có.
Thẩm Trình rất thích nụ cười của Tri Nhạc, nụ cười của cậu luôn khiến người ta nhớ đến triền núi trăm hoa đua nở vào mùa xuân, chỉ cần có Tri Nhạc bên cạnh để bất cứ lúc nào hắn ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy cậu cười thì hắn đã thấy đủ lắm rồi.
Cái thích của Tri Nhạc dành cho hắn đến cùng là loại thích nào, có giống Thẩm Trình hay không, đều không quan trọng.
Thẩm Trình nói không sao, là thật sự không sao hết.
Tài xế cẩn thận vòng vào một khúc quanh lớn, thân thể Thẩm Trình hơi nghiêng, hắn lấy điện thoại ra nhìn.
“Anh ơi, các anh đi đến đâu rồi?”
Thẩm Trình nhìn biển chỉ dẫn, trả lời Tri Nhạc,
“Ồ, ông nội bảo, nhắc mọi người chú ý an toàn, lái chậm một chút, đừng nóng vội.” Tri Nhạc trả lời.
Khóe môi Thẩm Trình bất giác cong lên, tim đập nhanh dần đều.
“Chỉ sợ là không được rồi.” Thẩm Trình dừng một chút, nói: “Anh hơi vội.”
Tại Giang gia.
“Ông nội, cái này đẹp, hay là cái này, đẹp ạ?”
Trong tay Tri Nhạc cầm hai đôi giày, cậu trưng cầu ý kiến của Giang Thiện Nguyên.
Giang Thiện Nguyên chỉ một đôi, Tri Nhạc nhìn, sau đó lại nghi ngờ nhìn Giang Thiện Nguyên: “Thật không ạ?”
“Con đã không tin tưởng ánh mắt của ông, con còn hỏi ông làm gì.” Giang Thiện Nguyên dở khóc dở cười. Từ sáng cậu đã hỏi quần áo phối với nhau, rồi đến chọn giày, hỏi nhiều lần, nhiều lần bị khinh bỉ, lòng ông cụ cũng sắp bùng nổ rồi.
“Con vẫn nên, đi hỏi chị Tiểu Phương với anh Tiểu Thành, một chút đi thôi.” Tri Nhạc nói.
“Về đây!” Giang Thiện Nguyên ngăn cậu lại, “Chúng ta khiêm tốn một chút được không. Con mặc gì cũng đẹp hết.
“Được rồi ạ.”
Tri Nhạc đổi giày mới, đứng yên trước gương.
Trong gương là ảnh ngược của cậu thiếu niên mặc áo có cổ màu trắng đơn giản, vai thẳng chân dài, cổ áo hơi để lộ xương quai xanh có độ cung xinh đẹp, làn da trắng nõn, tóc mềm mại xõa tung trước trán, đôi mắt đen nhánh như đá quý, mang theo vẻ trong veo và đơn thuần không rành sự đời.
“Người đẹp trai, nhất thôn.”
Tri Nhạc cười ha hả, vừa lòng rời khỏi gương.
“Con làm gì ạ?” Tri Nhạc đi tới đi lui quanh nhà, trong nhà đã được dọn dẹp đâu ra đấy, đến cả nấu cơm cũng đã được Giang Thiện Nguyên nhờ hàng xóm hỗ trợ rồi.
“Con không có việc gì làm thì xem TV, chơi game đi, đừng lúc ẩn lúc hiện như vậy, ông bị váng đầu.” Giang Thiện Nguyên nói.
Tri Nhạc lại không thể ngồi yên, thỉnh thoảng xem di động, hỏi đến đâu rồi. Khi Thẩm Trình nói đã ra khỏi trấn trên, đi lên đường núi rồi thì cậu đứng lên đi ra ngoài.
“Con đi đâu đấy? Đừng chạy lung tung. Đợi lát nữa họ tới lại không tìm thấy con.” Giang Thiện Nguyên nhìn mà thấy buồn cười, từ nhỏ tới lớn, ông chưa từng thấy Tri Nhạc như vậy.
Tri Nhạc đáp vâng, sau đó đi sang phía đông căn nhà, từ nơi đó có thể nhìn thấy quốc lộ thông với trấn trên, xe trên đường không nhiều lắm, chỉ có mấy chiếc qua lại thôi.
“Anh hơi vội.”
Bên tai Tri Nhạc lại văng vẳng câu nói kia của Thẩm Trình, nghe thôi đã cười rộ lên rồi.
Tri Nhạc cũng có chút vội. Cậu không biết mình đang vội cái gì, chỉ cảm thấy hình như hôm nay thời gian trôi qua cực kỳ chậm. Cách một lúc cậu lại nhìn thời gian, thế mà mới qua được ba phút thôi, cậu lại đợi thêm chốc lát, sao lại mới được một phút?
Tri Nhạc ngồi trên một tảng đá dưới bóng cây, ngơ ngác nhìn xa lộ phía xa.
Sao còn chưa tới vậy?
Tri Nhạc chưa từng gấp gáp không chờ nổi muốn gặp ai đó như vậy.
Khi tách khỏi ông nội cũng không có cảm giác mãnh liệt đến vậy. Khi ở Thẩm gia, cậu cũng nhớ đồng bọn ở quê nhà nhưng chưa từng khát khao được gặp bọn họ, cũng chưa từng thấy ruột gan cồn cào như thế này.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, Thẩm Trình đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Tri Nhạc mất rồi.
Bầu bạn rất quan trọng, nhưng cảm xúc tâm hồn càng quan trọng hơn, đó cũng là tiền đề để làm bạn. Khi ở bên Thẩm Trình, mỗi ngày của Tri Nhạc đều trôi qua trong vui vẻ, cuộc sống như tràn ngập sắc màu, cậu thích cùng Thẩm Trình chia sẻ những điều vụn vặt trong cuộc sống, cũng thích nghe mỗi câu nói mà Thẩm Trình nói với mình.
Thẩm Trình tốt vô cùng. Trên đời này sẽ không có ai tốt với cậu được như vậy.
Tri Nhạc thích hết thảy của Thẩm Trình, mà khi bắt đầu yêu đương cùng Thẩm Trình thì dù là nắm tay hay hôn môi…… hoặc có lẽ chỉ là một ánh mắt, một nụ cười, đều khiến Tri Nhạc cảm thấy hạnh phúc đong đầy. Đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Mình có thể làm gì cho anh ấy chứ?
Mỗi ngày Tri Nhạc đều cảm thấy hạnh phúc, cậu cũng muốn khiến Thẩm Trình hạnh phúc như vậy.
Thẩm Trình nói chỉ cần nhìn đến Tri Nhạc cười, được ở bên Tri Nhạc là hắn đã rất vui rồi. Vậy cậu sẽ mãi mãi cười cho anh trai xem, vĩnh viễn ở bên anh trai.
Tri Nhạc không hiểu cái gì là tình yêu, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ tự hỏi loại câu hỏi này, cho dù có tự hỏi thì cũng không tìm được đáp án. Cậu không nhớ lắm về quá khứ, cũng không tưởng tượng nhiều về tương lai, cậu chỉ biết đến cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày thôi.
Tri Nhạc hy vọng trong mỗi ngày ấy đều có Thẩm Trình.
Cuối cùng cũng tới rồi.
Trên quốc lộ xuất hiện bốn chiến xe, lao đến nhanh như bay.
Tri Nhạc chạy xuống nhà báo cho Giang Thiện Nguyên. Vì vậy hai ông cháu ngoài đón khách.
Vài phút sau, xe lái vào tiểu viện.
Giống như lần đầu họ đến cửa, Thẩm Thái Viễn xuống xe trước, sau đó Thẩm Trình xuất hiện. Lần trước Tri Nhạc bỏ lỡ mất cảnh này, lúc này cũng được nhìn thấy Thẩm Trình đứng trước cửa.
Cái khác chính là lần trước họ còn chưa quen biết nhau.
Lần này Thẩm Trình đứng xa xa nhìn Tri Nhạc, giang rộng hai cánh tay với cậu.
Vì thế Tri Nhạc chạy tới nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy Thẩm Trình.
“Anh ơi, em nhớ anh, chết mất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất