Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 23

Trước Sau
Edit: OhHarry

***

Quần áo bị vứt lung tung dưới sàn, nằm quăng quật từ lối ra vào cho đến tận trong phòng ngủ.

Tôi tính làm trên giường nhưng anh ấy đã ép sát tôi ngay lên tường để không cho tôi cử động. Tôi không bằng lòng, muốn vùng ra nhưng anh nhất quyết không chịu buông tha cho tôi.

“Đừng uốn éo nữa……” Anh đè mình lên lưng tôi, cởi quần tôi ra rồi len ngón tay vào, mở rộng cho tôi một cách thô bao.

Tôi trần truồng đứng úp sấp vào tường, rõ ràng điều hòa trong phòng vẫn hoạt động bình thường nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy lạnh, rồi không kìm được mà thót mình một cái.

Bằng một lực vừa phải, anh miết cắn, cạ răng trên bờ vai tôi, đầu lưỡi mềm mại không ngừng mút mát nơi da thịt khiến tôi nhoi nhói, và cũng hơi ngứa.

Bởi Tịch Tông Hạc có thân nhiệt cao hơn tôi nên khi kề cận thân mật bên anh ấy, cái lạnh lẽo đeo bám theo tôi lúc ban đầu đã dần biến mất, thay vào đó là cảm xúc ấm áp khôn cùng.

Đôi ngón tay đang “nhấn nhá” bên trong tôi đột ngột rút ra, tôi thút thít thành tiếng, hai chân bị bắt dạng sang ngang.

“Đợi đã, trong túi em… có bao…” Tôi kịp thời ngăn anh lại.

Anh chững mình trong một thoáng, rồi lập tức thúc thẳng vào chỗ đó của tôi trong khi tôi còn chưa chuẩn bị trước.

Miệng tôi há hốc nhưng không thốt ra được thành lời, toàn thân tôi run lẩy bẩy, đầu gối va lập cập vào nhau như thể sắp khuỵu xuống.

“Tôi không thích đeo bao cao su…” Anh thủ thỉ vào tai tôi bằng chất giọng trầm khàn.

Chết tiệt, tôi rủa thầm trong lòng, không thích đeo bao cao su cơ đấy, thế năm năm qua anh đã đeo cái gì mỗi khi lên giường với tôi?

“Mây mưa” với nhau được một hồi, có vẻ anh ấy thấy tư thế làm tình này không tiện nên đành bảo tôi nằm sấp trên ghế sô pha để tiếp tục tận hưởng cái khoái rợn của niềm lạc thú.

Tôi tì khuỷu tay trên đệm ghế, còn anh thì vẫn nhấp thứ đó vào trong tôi từ đằng sau.

Tiếng thở dốc cùng tiếng va chạm của cơ thể vang lên không dứt, đầu ngực cọ miết vào chất vải thô trong khoảng thời gian dài khiến tôi cảm thấy đau rát, nhưng rồi cái đau rát ấy cũng bị khỏa lấp bởi cơn khoái cảm khôn xiết tả.

Anh sung sướng như thể sắp phát điên lên vậy, không chỉ ngoạm cổ tôi mà còn cắn ngập răng xuống như một con dã thú.

Dù đã nhiều lần xin xỏ vì đau, nhưng tôi vẫn chẳng nhận được chút động thái nào cho thấy Tịch Tông Hạc sẽ nhẹ nhàng hơn, đã vậy anh còn cố tình dập thật mạnh để tôi ngắc ngoải, nghẹn ngào trong những tiếng kêu rên.

Khi cơn cuồng mê nhục dục chạm đến tột đỉnh của nó, toàn thân tôi đã dấp dính bởi tua túa những lớp mồ hôi, phần dưới cơ thể lớp nhớp đầy những dịch thể khác nhau, đeo bám theo chuyển động của anh mà tạo thành những âm thanh rạo rực nhưng cũng phiền lòng.

Tôi chớp mắt, giọt mồ hôi gieo trên hàng mi lọt xuống tròng mắt, không chỉ làm mờ đi tầm nhìn của tôi mà còn để lại cảm giác cay sè khó chịu.

“Sao anh lại khóc?” Đôi tay anh miết lấy má tôi, anh cau mày, nhìn tôi với một vẻ dữ tợn.

“Không… Không…” Tôi nghẹn ngào trả lời anh, nhưng nước mắt cứ trào tuôn vì cảm giác lờn cợn do dị vật gây nên.

Anh mím môi, sốt ruột nhìn tôi một hồi rồi chồm người lên, hạ xuống đuôi mắt tôi từng cái hôn thơm bịn rịn.

Như mang theo dòng điện tinh truyền, sự đụng chạm mềm mại và nóng hôi hổi ấy xộc đã thẳng tới nơi mẫn cảm nhất của trái tim tôi, trong mỗi một khoảnh khắc, nó lại mang đến những thoáng run rẩy khó mà kiểm soát được.

Tôi né tránh anh, bẽn lẽn chối từ: “Đừng…”

Thậm chí, tôi còn chẳng thể nói ra rằng mình muốn anh ngưng làm gì, muốn từ chối điều chi.

Một tay anh nắm chặt lấy hạ bộ của tôi, nhịp độ đưa đẩy bắt đầu dữ đội hơn trước.

“Ai là người dụ dỗ tôi trước hả, giờ định nói ‘đừng’ cho ai nghe đây?”  Vừa thở hổn hển, anh vừa chịn miết, xoa nắn mông tôi không ngừng.

Tôi dụi mặt vào ghế, cơ thể ngày càng đắm vào khoái cảm vì được thỏa mãn cả trước lẫn sau.



“Tịch Tông Hạc… Đừng…” Tôi lẩm bẩm, “Đừng bỏ em…”

Anh khựng người như thể vừa bị ai ngoài kia nhấn nút tạm dừng.

Dừng lại ngay lúc này đúng là một điều khủng khiếp, tôi sốt ruột, tự mình nhấp hông rồi đờ đẫn ngoái đầu lại nhìn. Nhưng trước khi tầm mắt chạm được đến anh, gáy tôi đã bị một bàn tay to lớn giữ chặt lại.

Tôi bị anh ghìm chặt xuống ghế sô pha như một con bướm bị đinh ghim đôi cánh, dù có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi số phận trở thành tiêu bản.

“Cố Đường…” Giọng anh nghe sao mà xa xôi, “Anh yêu tôi ư?”

Tôi mở choàng mắt, không rõ vì sao mà hô hấp bỗng nghẹn ứ lại. Câu hỏi này tựa như một tảng băng lạnh đột ngột đè nặng lên tim tôi, làm chẹt cứng luôn cả đường thở lẫn mạch máu.

“Em…” Tôi thoi thót nói một cách khó khăn, từng từ từng tiếng cứa vào da thịt mang đến những con tê nhói khôn cùng., “Tất nhiên là em… yêu anh.” Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, bật ra hai tiếng cuối cùng.

“Nói dối.” Anh ôm riết lấy tôi như một con bạch tuộc khổng lồ, bộ phận sinh dục thúc vào đạt đến độ sâu khó tin.

“A!” Tôi bấu chặt lấy lớp vải màu nâu sẫm dưới lòng bàn tay, tim đập thình thịch vì câu khẳng định nhẹ tênh của anh, thế nhưng, cơ thể vẫn không ngăn được cơn cực khoái đang ồ ạt xô đến.

“Người anh yêu là ‘Tịch Tông Hạc’ của anh chứ không phải tôi…” Anh gằn giọng bên tai tôi một cách hằn học rồi bắn từng dòng tinh dịch vào sâu trong tôi.

Tịch Tông Hạc của tôi ư? Thật nực cười.

Anh ấy chưa bao giờ thuộc về tôi…

Tôi thả lỏng người, soài mình nằm yên lặng trên ghế để điều hòa nhịp thở và tận hưởng cảm giác bải hoải xen lẫn sảng khoái sau khi “vận động” mạnh.

“Không đâu, em yêu anh mà.” Tôi kè nhè, kéo tay anh qua rồi đặt xuống từng cái thơm nhẹ, “Chẳng cần biết anh có còn nhớ em hay không, có yêu em hay không, anh chỉ cần biết em vẫn yêu anh là đủ.”

Nói xong, tôi thè lưỡi, liếm láp tinh dịch vương trên ngón tay anh, từng chút, từng chút cho đến khi sạch sẽ.

Anh rút thứ bán cương ra khỏi cơ thể tôi, cái miệng nhỏ phía dưới không ngừng mấp máy một cách bất mãn vì để vuột mất “người thương”.

Cảm giác “phía sau” mình đang chảy ra dòng chất lỏng sền sệt, tôi toan đưa tay ra sau nhưng bất ngờ bị anh ôm chầm lấy và ẵm ngang lên.

Tôi bàng hoàng, chưa kip định thần lại đã bị Tịch Tông Hạc ném xuống giường. Rõ ràng cơn lửa tình trong anh vẫn chưa được thỏa mãn nên muốn làm thêm vài hiệp.

Thế cũng tốt, miễn sao anh ấy không ruồng rẫy cơ thể này của tôi là được.

“Nghe ngọt ngào thật đấy,” Anh cười khẽ, toài mình lên tôi rồi chủ động hôn lên khóe môi tôi, “Anh đừng lừa tôi nhé…”

Vì không thể chịu nổi hành vi quấy rối bằng ngôn từ lẫn hành động của Tịch Tông Hạc, tôi chỉ biết nâng mặt anh bằng cả hai tay lên trong một động tác bồn chồn, sau đó rướn mình, dâng hiến tất thảy tim gan bằng cách ịn nụ hôn thật sâu lên môi anh.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Những vằn nắng bắt đầu ló dạng nơi phía cuối đằng Đông, tiếng mưa rơi rả rích đánh thức tôi khỏi giấc ngủ. Tôi ngóng vọng ra phía cửa sổ, chỉ thấy quầng trời bên ngoài hiện lên với màu sắc thảm đạm qua màn kính mỏng.

Dự báo thời tiết nói rằng trời sẽ trở mưa trong hai hôm tới, nhưng không ngờ những cơn mưa này lại lặng thầm đến sớm nhân lúc mọi người đang ngủ.

Tôi nhổm người, nhìn Tịch Tông Hạc đang co quắp ngủ bên cạnh, anh nằm quay lưng về phía tôi, hàng lông mày hơi nhíu lại cho thấy anh đang ngủ chập chờn, không được ngon giấc.

Chắc hẳn cơ thể anh đang khó chịu lắm. Tôi rời giường, vào nhà tắm để chuẩn bị khăn ấm cho anh.

Tôi từng tò mò hỏi anh, rằng chân anh đau tới mức nào mỗi lúc trời nổi mưa gió.

Anh tặng cho tôi một cái liếc xéo rồi xui tôi tự đập gãy chân mình đi, sau đó nối xương bằng cách đóng đinh là khắc cảm nhận được. Dù biết anh ấy đang trêu mình nhưng tôi vẫn hoảng lắm, chỉ nghe thôi mà xương xóc đã tê buốt hết cả lên.

Sau đó, trời đổ mưa suốt nửa tháng khiến di chứng ở chân Tịch Tông Hạc phát tác, tấy đau mất mười ngày liền, nhưng bởi vì lịch trình công việc dày đặc mà không thể đến phương Bắc hanh khô, thành ra lúc nào anh ấy cũng sống trong trạng thái cáu kỉnh và ủ rũ. Tưởng như nước mưa mang theo cái u ám, tí tách thấm rót từng chút, từng chút vào xương anh vậy.

Khoảng thời gian ốm đau là thời điểm người bệnh yếu đuối nhất, hầu như lúc nào anh cũng kiên cường chống chọi với chấn thương, nhưng mươi ngày trôi qua, cuối cùng cơn đau đã vượt quá giới hạn chịu đựng của anh. Ngày này qua ngày khác, cảm giác bủn rủn như bị kiến đốt dần dà xâm chiếm ý chí chiến đấu của anh.

Đêm khuya thanh vắng, chân anh bắt đầu đau trở lại, chườm nóng bằng thuốc giảm đau cũng không có tác dụng.



“Tại sao tôi phải chịu đựng chuyện này chứ?” Giọng anh pha vào tiếng mưa rơi lách nhách ngoài cửa sổ, thấm đẫm nỗi đau đớn và bất lực, “Tại sao vậy… hả Cố Đường?”

Anh gặng hỏi tôi, cũng gặng hỏi Ông trời, rõ ràng anh là người vô tội nhất, nhưng cớ sao lại phải hứng chịu những đau khổ này.

Tôi không trả lời được nên chỉ biết nắm lấy tay anh thật chặt, nhẹ nhàng dỗ dành anh rồi chịu đựng cùng anh cho đến lúc bình minh.

Nước nóng khiến tôi bị bỏng, tôi vội vàng rụt tay lại, tâm trí cũng vụt biến khỏi những ký ức trong quá khứ.

Tôi vắt kiệt khăn rồi quay trở về giường, vén chăn bông đắp trên chân anh lên và chườm khăn nóng lên chỗ vết thương cũ. Vì từng trải qua nhiều cuộc phẫu thuật nên các cơ và da dẻ nơi bắp đùi anh không được mịn màng, thậm chí khi chạm vào còn cảm thấy cồm cộm ở tay.

Đôi chân này vốn thật hoàn hảo, một đôi chân chắc nịch, mạnh mẽ và dài miên man khiến người khác phải ghen tị, ông Trời cũng thật nhẫn tâm khi suýt chút nữa đã khiến đôi chân này bị tàn phế.

Tôi chạm nhẹ lên chân anh trong dòng cảm xúc mơ hồ khó nói, tôi thấy thương tiếc cho đôi chân này, nỗi bi cảm như thể vừa chứng kiến một kiệt tác gốm sứ bị nghiền nát ra từng mảnh.

Chân Tịch Tông Hạc bỗng giật nhẹ, anh mơ màng, hỏi bằng giọng ngái ngủ: “Anh… Anh làm gì thế?”

Bất cứ ai bị người khác động chạm vào chân lúc sáng sớm, nhất là khi đang ngủ khỏa thân cũng bị sốc thế này thôi.

Tôi ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: “Chân anh có đau không?”

Thoạt đầu, đầu óc anh vẫn mụ mị, không hiểu tôi đang nói gì, nhưng dần dần, khả năng nhận thức của anh trở về trạng thái bình thường. Anh bắt đầu cau mày, bắt đầu hoang mang.

“Đau quá…” Anh duỗi tay muốn sờ chân mình, nhưng chỉ dám nhẹ nhàng chạm vào bằng đầu ngón tay.

“Anh cố chịu đựng một chút nhé.” Tôi gỡ tay Tịch Tông Hạc ra rồi xoa bóp chân cho anh ấy, tiếng rên rỉ chào ra từ cổ họng anh, không biết là do đau hay đang thoải mái.

“Mỗi khi trời mưa tôi đều bị thế này à?” Anh thình lình hỏi tôi.

Tôi chợt thấy chua xót, Tịch Tông Hạc năm 22 tuổi vẫn là một chàng trai xông xáo, được lớn lên trong sự chiều chuộng của gia đình, cả sự nghiệp lẫn tình duyên đều suôn sẻ.

Anh ấy chưa từng nếm trải cảm giác đau khổ và vẫn hành động theo bản năng như trước kia.

“Nếu anh đồng ý cho em ở bên cạnh thì sẽ không sao đâu.” Tôi xoa bóp chân cho anh để anh bớt đau, “Ai bảo hôm qua anh cứ đuổi em về mãi cơ, giờ thì thấy chưa, xem em làm được gì cho anh đây này.”

Anh bật cười khúc khích như thể không chịu đựng nổi sự trơ tráo của tôi, một nụ cười đơn thuần vì bị tôi chọc cười.

Sau đó anh nói: “Anh muốn ở lại thì ở lại vậy.”

Xem ra tâm trạng anh đang tốt lắm, thậm chí còn cười với tôi nữa là.

Tôi mát-xa liên tục cho đến khi anh thiếp đi.

Lễ Giáng sinh diễn ra vào cuối tháng mười hai. Đạo diễn Mã phê duyệt cho mọi người nghỉ ngơi trong hai ngày này, cũng không thu xếp lịch quay nữa. Mọi người rất biết ơn đạo diễn Mã nên tất cả đã hẹn nhau vào thành phố chơi.

Lạc Liên cũng đến mời tôi, cô ấy nói mình đã đặt phòng VIP tại một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, bảo rằng muốn cùng mọi người trải qua đêm Giáng sinh.

“Giang Mộ cũng đi ạ?” Tôi hỏi.

“Đi chứ, năm nay Như Ngọc có việc cần ra nước ngoài nên cậu ấy phải nghỉ lễ một mình.”

Vậy thì tôi chẳng đi nữa, vừa thấy mặt anh ta tôi đã mất cảm giác thèm ăn.

Tôi cười áy náy với Lạc Liên: “Chị Liên à, không phải là em không muốn đi đâu, chị cũng biết dạo trước em mới gặp scandal mà, nếu người ngoài bắt gặp em đi cùng mọi người rồi thêu dệt tin đồn linh tinh thì ảnh hướng đến tâm trạng mọi người lắm.”

“Em sợ gì chứ? Có ai trong showbiz mà không vướng vào scandal?” Lạc Liên cố thuyết phục tôi, “Bọn chị không quan tâm đến scandal của em đâu, nhưng nếu em bận tâm về chuyện này quá thì chị cũng không ép buộc em làm gì, dẫu sao thì các bài báo không hãy sẽ bị dân mạng lội lại trong lần đầu xuất hiện sau scandal.”

Tôi gật gù, dù đã đồng ý đi nhưng cuối cùng đến hôm đó lại chẳng đi nữa.

Vì tôi bị ốm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau