Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 37

Trước Sau
Edit: OhHarry

***

Đã bốn năm kể từ lần gần nhất tôi gặp Cố Nguyên Lễ, tự dưng gã quay về đòi tiền tôi, bị tôi từ chối thì đến tận trường Cố Nghê để làm phiền con bé. Gã biết rõ điểm yếu của tôi là gì, gã thừa hiểu rằng tôi sẽ không để yên cho gã quấy rầy Cố Nghê, và một khi Cố Nghê bị đe dọa, tôi sẽ buộc phải thỏa hiệp với gã.

Gã là một con quỷ tham lam, vừa thấu rõ bản chất, vừa hiểu tường tận về lòng người.

Cuối cùng, tôi đành nhượng bộ và đưa cho gã 20 vạn tệ để gã không bao giờ quay lại nữa. Nói vậy, nhưng tôi vẫn hiểu rõ một điều rằng, sau khi tiêu bằng sạch chỗ tiền đó, nhất định gã sẽ lại quay về tìm tôi. Và tôi sẽ phải san lấp cái động không đáy này suốt đời.

(*) 20 vạn tệ: gần 710 triệu VNĐ.

Mới được bốn năm mà gã đã về.

Tôi cảm thấy khá ổn với việc gã tiêu hết 20 vạn tệ trong vòng bốn năm, nếu 20 vạn tệ là cái giá phải trả để có được bốn năm thanh tịnh, vậy thì tôi sẵn sàng bỏ ra 2 triệu nhân dân tệ để không bị gã làm phiền trong vòng bốn mươi năm.

(*) 2 triệu tệ: gần 7,1 tỉ VNĐ.

“Tiểu Đường, mày cho bố ít tiền đi, bố rỗng túi rồi.” Gã cười giả lả với tôi, “Mấy tháng nay không nhận được tiền người yêu mày gửi nên tài chính hơi eo hẹp.”

Tôi sửng sốt, siết chặt vạt áo gã: “Người yêu nào?”

Cố Nguyên Lễ tưởng tôi muốn chối thì nheo mắt: “Cái thằng diễn viên họ Tịch ấy, thế nó không phải người yêu mày à?”

Quả thực, tôi không biết mình nên ngỡ ngàng với thông tin nào trước nữa, tại sao gã lại biết quan hệ giữa tôi và Tịch Tông Hạc, tại sao Tịch Tông Hạc lại cho gã tiền?

Tôi hỏi gặng: “Sao ông lại quen Tịch Tông Hạc? Sao anh ấy lại đưa tiền cho ông?” Cố Nguyên Lễ bị tôi nắm chặt cổ áo và ấn dúi vào tường, gã đằng hắng hai tiếng vì khó chịu, liên tục vỗ vào tay tôi để ra hiệu tôi hãy buông lỏng ra. Dù sao đây cũng là nơi công cộng, người ta có thể bước vào bất cứ khi nào, mà cử chỉ của chúng tôi thì chẳng hay ho là bao. Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi buông lỏng tay, lùi về phía sau hai bước, đứng đối diện với gã. Cố Nguyên Lễ chỉnh đốn lại bộ quần áo xộc xệch của mình, kè nhè: “Nó không kể với mày à? Chỗ tiền kia của mày chỉ đủ để bố tiêu trong vòng một năm thôi, sau khi tiêu hết, bố lại đi tìm Cố Nghê, suốt hai ngày ấy, thằng ranh họ Tịch bắt gặp bố ở cổng trường thì đẩy bố vào xe để bàn bạc mấy câu.” Gã cười khinh khích, “Nó bảo mỗi quý sẽ gửi cho bố 50 vạn nhân dân tệ, đổi lại, bố phải tránh xa hai anh em mày ra.”

(*) 50 vạn tệ: gần 1 tỉ 772 triệu VNĐ.

Càng nghe gã nói, cơn lửa giận trong lòng tôi càng bùng lên dữ dội hơn, mỗi quý 50 vạn, vậy tính ra một năm gã phải nhận được 2 triệu nhân dân tệ, số tiền lớn như vậy mà gã cũng dám đòi ư!

Tôi riết chặt nắm đấm: “Ông lấy tiền của anh ấy sao? Mẹ kiếp ông bị điên à?”

Rốt cuộc thì Tịch Tông Hạc đã giấu giếm tôi bao nhiêu chuyện? Vụ việc mất trí nhớ lần này giống như chiếc chìa khóa dùng để mở ra rương kho báu bí mật, từ đó tiết lộ đừng điều, từng điều một những chuyện anh đã che giấu vì không muốn cho tôi hay.

Anh vừa e dè, vừa cẩn thận, anh kiêu hãnh, nhưng cũng thật mong manh. Anh thăm dò tôi nhưng vẫn biết cách bảo vệ bản thân mình, chỉ khi đến giây phút cuối cùng, anh mới chấp nhận san sẻ nỗi niềm này cùng tôi.

Đúng là một kẻ ngốc!

“Nghe mày nói gì kìa.” Cố Nguyên Lễ tỏ vẻ khinh thường, “Mày lấy được thì sao bố không lấy được? Con cái bán mình nuôi cha là chuyện thường tình. Với lại, bố mày đâu đòi nhiều tiền, chắc một năm thằng kia phải kiếm được mấy chục triệu nhỉ, chút tiền lẻ này bõ bèn gì với nó.”

Đây là cha ruột tôi sao… gã mà cũng xứng đáng được gọi là cha sao! Mẹ tôi bị gã hủy hoại cả một đời, bây giờ gã còn muốn hủy hoại nốt cuộc sống của tôi và Cố Nghê.

Tại sao gã lại ra vẻ tự hào đến thế, gã làm vậy mà không thấy mệt mỏi hay sao.



Tôi giận run người: “Ông là đồ vô liêm sỉ! Tôi hết tiền rồi, tôi không còn tiền để đưa cho ông đâu, tôi và anh ấy chia tay nhau rồi, ông đừng có mà đến làm phiền anh ấy!”

Cố Nguyên Lễ ra vẻ tiếc hùi hụi: “Hóa ra là chia tay rồi à, bố cứ tưởng nó yêu mày lắm cơ.” Gã cười cười, “Hai đứa chúng mày buồn cười lắm, nó không cho bố làm phiền mày, còn mày thì không cho bố làm phiền nó. Không làm phiền cũng được, đưa bố 50 vạn rồi bố xéo luôn.”

“Sao ông không đi chết đi!” Tôi chửi ẩm lên, “50 nghìn tôi còn chẳng nhè cho ông chứ đừng nói là 50 vạn. Ông cút ngay cho tôi, nếu ông không cút, tôi sẽ gọi nhân viên an ninh đấy!”

Cố Nguyên Lê chẳng hề sợ hãi, gã nhởn nhơ dựa lưng vào tường, xòe tay nói: “Mày gọi đi, rồi chúng nó sẽ biết bố mày là con bạc ngay, chẳng những bố đòi tiền mày mà còn đòi cả tiền của người yêu mày. Mày đoán người ta sẽ thông cảm cho mày hay là cười cợt mày? Dạo trước mày còn dính scandal nhỉ, ăn thêm một vụ nữa là mày đi tong ngay.”

Nếu có con dao nào trong tay, nhất định tôi sẽ đâm cho gã một nhát mà chẳng cần do dự.

Dòng máu của gã chảy dọc trong huyết quản tôi, điều này đã được định sẵn ngay từ lúc tôi mới chào đời, và sẽ chẳng bao giờ có thể thay đổi, thứ đáng kinh tởm.

Tôi chỉ tay vào cửa, quát: “Ông làm ầm lên đi, nếu chuyện này đến tai mọi người, tôi sẽ giải nghệ luôn, lúc đấy ông đừng hòng lấy được một cắc nào từ tôi. Tôi sẽ đưa Cố Nghê rời khỏi nơi này, chúng tôi sẽ ra nước ngoài để ông không bao giờ tìm được chúng tôi nữa!”

Cố Nghê không thể từ bỏ việc học hành, và tôi cũng không thể từ bỏ sự nghiệp diễn xuất mà mình lăn lộn mãi mới xây dựng được. Tôi chỉ đang dọa gã, để gã thấy khó nhai mà thức thời rút lui, và ngừng ép buộc tôi.

Thế nhưng, tôi đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Cố Nguyên Lễ. Có vẻ gã đã nghĩ ra cách để trả đũa nên thay vì lùi bước, gã lại trả treo ngay với tôi: “Nếu thế thì tao sẽ kiện mày vì tội bỏ rơi bố mẹ. Tiểu Đường, mày suy nghĩ kĩ đi, giờ mày có hai lựa chọn. Thanh danh lụn bại và vẫn phải đưa tiền cho tao, hoặc vui vẻ đưa tiền cho tao ngay từ bây giờ. Mày nhận ra sự khác biệt giữa hai lựa chọn chứ?”

Khác nhau mỗi chỗ thanh danh lụn bại à?

Tôi nghiến răng nghiến lợi, trong đầu nhen nhúm suy nghĩ về cách giết người trong nhà vệ sinh sao cho gọn lẹ và không bị nghi ngờ.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Nhưng vào ngay lúc này, cửa phòng vệ sinh nam thình lình bị mở ra, Dung Thân  — người mà tôi hoàn toàn không ngờ tới bước vào.

Trước đây, khi còn làm việc ở Toa Tuấn, từ lúc kí hợp đồng cho đến khi hủy hợp đồng, tôi chỉ đi theo mỗi Lương Văn Hào, so với việc là nghệ sĩ của Toa Tuấn thì trông tôi giống nghệ sĩ trực thuộc của hắn ta hơn. Hồi còn ở công ty, tôi chỉ là một diễn viên hạng quèn không được quan tâm chú ý, có khi Dung Thân còn chẳng biết công ty ông ta từng kí hợp đồng với tôi, chứ chẳng nói gì đến chuyện quen biết.

Nhưng tôi biết mặt ông ta. Tổng giám đốc của một công ty giải trí sở hữu vẻ ngoài điển trai không thua kém gì các nghệ sĩ nam trực thuộc công ty, tuy đã năm mươi nhưng vẫn trẻ trung và ngời ngời phong độ như mới ở tuổi tứ tuần. Nhờ những yếu tố này mà thỉnh thoảng, tin tức về ông ta sẽ được xuất hiện trên các trang mục giải trí. Ngoài ra, ông ta còn có một cô con gái xinh như hoa như ngọc, không ngoa khi nói rằng hai cha con nhà họ Dung chính là “bộ mặt vàng” của cả Toa Tuấn.

“Bộ mặt vàng” xuất hiện đột ngột trong nhà vệ sinh lập tức thu hút sự chú ý của tôi và Cố Nguyên Lễ. Khi tôi còn đang do dự, bụng hỏi dạ không biết nên chào hỏi người ta trước hay là kéo thẳng Cố Nguyên Lễ đi luôn, ánh mắt của Dung Thân đã dịch chuyển từ tôi sang găm chặt trên mặt Cố Nguyên Lễ.

Ông ta nheo mắt một lúc, dường như đã nhớ ra chuyện gì: “Ồ, là mày đấy à, nhân tình của Chiếu Tuyết.”

Ngay khi nghe thấy hai tiếng “Chiếu Tuyết” kia, tôi đã có dự cảm xấu trong lòng. Chiếu Tuyết là tên của mẹ tôi, bà họ Ngô, tên đầy đủ là Ngô Chiếu Tuyết.

Dung Thân quen mẹ tôi ư, nghe giọng điệu thì có vẻ giữa ông ta và Cố Nguyên Lễ từng xảy ra xích mích. “Cơ duyên” nào đã đưa ba người chúng tôi vào chung một nhà vệ sinh thế này?

“Đừng gọi theo kiểu thân thiết như vậy, cô ấy là vợ tao.” Cố Nguyên Lễ không tỏ ra bất ngờ, như thể gã đã quen Dung Thân và biết thân phận của ông ta từ lâu, “Mà này, nhân tình là nhân tình thế nào, cô ấy đâu kết hôn với mày nhỉ. Chiếu Tuyết chọn kết hôn với tao, cô ấy và tao là một cặp vợ chồng hợp pháp. Tự bản thân mày không giữ được cô ấy, giờ còn trách ai?”

Mỗi câu mỗi tiếng đều vô cùng kiêu ngạo và mang tính sát thương cao.

Dung Thân gật đầu: “Mày nói đúng, tại tao vô dụng nên mới không giữ được cô ấy. Dạo này cô ấy vẫn khỏe chứ?” Ông ta cười nhẹ, “Dù sao thì cô ấy cũng là người phụ nữ đầu tiên của tao, đến giờ tao vẫn chưa quên được cô ấy.”

Tôi bàng hoàng, thì ra Dung Thân là người chồng chưa cưới xui xẻo năm đó của mẹ tôi. Cố Nguyên Lễ lao xé qua tôi như một cơn gió khiến tôi không kịp ngăn cản, gã giáng thẳng nắm đấm vào má Dung Thân.



Dung Thân ngã đập lưng vào cửa theo quán tính, tạo thành một tiếng động lớn.

“*** mẹ mày!” Cố Nguyên Lễ hành xử như một con sư tử bị đánh chiếm lãnh thổ, gã điên tiết như muốn xé xác kẻ xâm lấn ra thành từng mảnh.

Thấy mọi chuyện ngày càng tồi tệ, tôi vội vàng chạy tới ngăn cản gã và Dung Thân.

Tôi thực sự không thể hiểu nổi Cố Nguyên Lễ, gã chưa bao giờ trân trọng mẹ tôi, lúc bà còn sống thì không đối xử tử tế với bà, bây giờ bà mất rồi, gã lại sửng cồ lên vì lời nói của người đàn ông kia, gã ra vẻ cho ai xem đây? Chẳng phải chính gã mới là người nên bị trừng phạt sao?

Cố Nguyên Lễ bị tôi giữ chặt nhưng vẫn gắng duỗi tay ra đánh Dung Thân: “Mày đừng tưởng được cô ấy trao cho ‘lần đầu tiên’ là mày ngon, tao mới là người được cô ấy yêu thương cả đời, đến lúc chết cô ấy vẫn yêu tao!”

Nhân viên an ninh nghe thấy tiếng xô xát trong này thì ập vào kiểm tra tình hình, vừa thấy Dung Thân bị đánh, họ đã chạy đến, đè Cố Nguyên Lễ xuống.

Gã bị người ta ấn chặt hai tay xuống đất mà vẫn chửi rủa không ngớt miệng, tôi tháo cà vạt của mình ra rồi tọng thẳng vào miệng gã, đến giờ làm cho gã im mồm được.

Có lẽ tôi hiểu lầm rồi, gã đánh Dung Thân không phải vì lời lẽ xúc phạm mà ông ta dành cho mẹ tôi, chẳng qua gã chỉ cảm thấy lòng tự trọng đàn ông của mình bị thách thức.

Gã chỉ biết yêu bản thân mình.

Hậu quả Cố Nguyên Lễ phải hứng chịu cho việc đánh Dung Thân thì chẳng phải bàn cãi, gã có bị tống vào tù thì tôi cũng chẳng ý kiến, nhưng tôi có bị ảnh hưởng gì không thì khó nói.

Tôi là con trai của Cố Nguyên Lễ, người đời có câu “nợ cha con trả”, tôi không chắc liệu Dung Thân có giận cá chém thớt với tôi, sau đó gán cho tôi tội đồng lõa hay không.

Dung Thân rịt khăn tay vào khóe môi bị bầm tím, Cố Nguyên Lễ bị giải tới đồn cảnh sát, không một phương tiện truyền thông nào có mặt vào đêm hôm đó đưa tin, có lẽ Dung Thân đã ra lệnh chặn tin tức.

Tôi định chủ động hẹn gặp Dung Thân để xin lỗi và mong ông ta xí xóa cho mình, thế nhưng chưa kịp làm gì, Vương Sâm đã gọi điện tới, dặn tôi tạm thời đừng tới phim trường của《Trăm năm nhà họ Thiện》vội.

Tôi sửng sốt, trong lòng cũng ngờ ngợ được lý do: “Có phải… do chuyện xảy ra trong bữa tiệc khai máy không?”

Vương Sâm thở dài: “Sao bố cậu lại thế chứ, Dung Thân là nhà đầu tư của bộ phim này, giờ ông ấy bảo cậu là diễn viên có lịch sử đen, không cho chúng tôi hợp tác cùng cậu nữa. Những nhà đầu tư khác đều là bạn bè của Dung Thân, và họ không phản đối ý kiến của ông ấy. Cố Đường, tôi cũng muốn giúp cậu lắm, nhưng đành bất lực thôi.”

Tâm trạng tôi trĩu nặng xuống theo lời anh ta nói, tụt cho tới điểm đóng băng.

Quả nhiên, Dung Thân quyết không buông tha cho tôi.

Ngay khi kết thúc cuộc nói chuyện với Vương Sâm, tôi lập tức tìm số điện thoại của trụ sở Toa Tuấn và gọi cho họ. Sau khi tôi nói rõ danh tính của mình, cuộc gọi nhanh chóng được chuyển cho một người đàn ông tự xưng là trợ lý của Dung Thân.

Hắn hoàn toàn không nghe tôi nói mà chỉ bảo một câu: “Mười giờ tối nay hãy đến Kim Ngọc Các, ông Dung muốn cậu đích thân đến xin lỗi.” Sau đó cúp máy luôn.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với vẻ lo lắng tột độ. Kim Ngọc Các là hộp đêm cao cấp rất nổi tiếng, so với hộp đêm mà tôi từng làm việc thì xếp trên hẳn một bấc, có thể nói rằng, chốn “vui chơi” này chính là lựa chọn hàng đầu của giới nhà giàu trong thành phố.

Việc được Dung Thân hẹn gặp ở Kim Ngọc Các khiến tôi không thể lường trước mức độ của hình phạt mà mình sắp phải hứng chịu.

Vỏn vẹn trong thoáng chốc, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ lục tung cả nhà lên để kiểm tra xem mẹ còn giữ lại tấm thư tình hay món trang sức nào do Dung Thân tặng không. Tôi muốn bắt chước tình tiết giấu tín vật định tình vào lòng như trong tiểu thuyết của Kim Dung, mong sao Dung Thân sẽ nương tay với mình.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đến Kim Ngọc Các với hai bàn tay trắng, đã vậy còn gặp Tịch Tông Hạc ở ngay trước cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau