Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 38

Trước Sau
Edit: Ling_, OhHarry

***

Cả hai chúng tôi đều ngỡ ngàng khi tình cờ gặp nhau trước cửa Kim Ngọc Các.

Anh cau mày, vẻ mặt sầm sì như dẫm phải cứt chó.

“Sao anh lại ở đây?”

Sao tôi không thể ở đây?

Tôi ngửa cổ, quan sát tấm biển đèn led vàng của Kim Ngọc Các bằng ánh mắt khó hiểu rồi lại nhìn anh: “Em không được đến à?”

Anh cau chặt mày vì bị tôi hỏi vặn, và lập tức rảo bước về phía tôi. Bộ điệu hung hãn của anh khiến tôi thấy hơi sợ, tôi dằn đầu mũi chân xuống đất, chuẩn bị sẵn tư thế để tẩu thoát bất cứ lúc nào.

“Tiểu Hạc!” Tiếng Phùng An vọng ra từ phía trong cửa, chẳng mấy lâu sau đã có người bước ra: “Sao còn chưa vào, ô, Cố Đường đấy à?”

Tôi gật đầu với cậu ta: “Khéo ghê.”

“Anh cũng tới chơi ư?”

Tôi liếc nhóm nam nữ đang đứng bên trong, có lẽ đêm nay, một người trong số họ sẽ bao trọn phí “vui chơi” của cả đám.

Bản thân anh cũng ra ngoài ăn chơi rượu chè nhưng lại thể hiện thái độ gay gắt khi thấy tôi tới đây? Người đâu mà vô lý thế?

“Tôi có hẹn với Tổng giám đốc Dung.” Tôi cười với Phùng An.

Cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên: ” Tổng giám đốc Dung? Dung Thân?”

“Ừ.”

Chẳng qua đến để tạ tội chứ không phải đến chơi. Tôi tự nhủ trong trong lòng.

Chúng tôi trò chuyện khách sáo với nhau chỉ vì từng là chỗ quen biết cũ, nhưng mà giống kẻ địch hơn là bạn, chào hỏi hai câu xong cũng không nói năng gì nữa. Nhất là Tịch Tông Hạc, anh ấy cư xử như thể chỉ cần liếc tôi thêm cái nữa là sẽ bị tổn thọ ngay lập tức.

“Đi thôi.” Quả nhiên, chỉ mấy giây sau đó anh đã hậm hực đi thẳng vào trong.

Phùng An khẽ nói “bye” với tôi rồi nhanh chân chạy theo.

Mãi cho đến khi họ khuất bóng sau khúc quanh phía cuối hành lang, tôi mới thủng thẳng đi vào. Vừa vào, tôi đã được nhân viên phúc vụ tiếp đón niềm nở, anh ta hỏi tôi đi mấy người, đã đặt trước chưa, còn nhấn mạnh chế độ hội viên của hộp đêm.

“Tổng giám đốc Dung bảo tôi tới.”

Nghe vậy, người nọ bày ra nét mặt tỉnh ngộ rồi lập tức bảo tôi đi theo anh ta.

Đúng là Kim Ngọc Các có khác, mọi thứ đập vào mắt chỉ có thể dùng cụm từ “cung vàng điện ngọc” để miêu tả. Sàn nhà lát đá cẩm thạch láng bóng tựa gương soi, những chùm đèn pha lê lấp lánh sáng rờ rỡ, thậm chí đến nhân viên phục vụ đứng ngoài hành lang cũng sở hữu ngoại hình nổi bật, đủ để gia nhập vào showbiz và kiếm chác bằng nhan sắc.

Nhân viên phục vụ dẫn tôi đến trước một cánh cửa gỗ kiểu Mỹ dày trịch, anh ta gõ cửa rồi mở miệng: “Thưa ông, vị khách ông đợi đã đến.”

Chỉ chốc lát sau, một giọng nói trầm thấp vọng ra từ trong phòng: “Vào đi”.

Phục vụ mở cửa cho tôi, ngay khi tôi vừa bước vào phòng, cánh cửa đằng sau lưng đã liền khép lại.

Căn phòng có diện tích rất rộng, nằm giữa trung tâm là một bàn bi-a, mấy cô nàng môi son má phấn vận váy da đang cầm gậy đánh bóng, đứng cười đùa với nhau bên cạnh bàn. Cột thép được dựng ngay giữa bàn bi-a, một cô gái trẻ với mái tóc xoăn cùng làn da nâu rám nắng quặp chân lấy cột, ngả người ra sau với một góc gần bằng chín mươi độ.

Vừa thấy tôi, cô ấy liền gửi một nụ hôn gió quyến rũ tới.

Dung Thân ngồi trên ghế sô pha kê bên cạnh để “thưởng thức” khung cảnh này.

Căn phòng chỉ mở đèn sáng lờ mờ, mãi cho đến khi ông ta mở miệng gọi, tôi mới nhận ra vị trí hiện tại của ông ta.

“Đằng này.”

Tôi đưa mắt nhìn và thấy ông ta đang điềm nhiên ngồi trên chiếc ghế sô pha được bọc bằng vải nhung xanh sẫm, trên chiếc bàn nhỏ đặt bên cạnh còn bày vài ly thủy tinh và một chai rượu whisky.



Ánh sáng chập choạng khiến tôi không nhìn rõ được, nhưng có vẻ vết bầm xanh bên khóe môi ông ta vẫn chưa tan hết.

“Tổng giám đốc Dung.” Tôi kính cẩn chào hỏi.

Dung Thân vỗ tay: “Ra ngoài hết đi.” Giọng không quá to, nhưng tất cả những cô gái đang có mặt trong phòng, bao gồm cả vũ công múa cột đều đồng loạt dừng lại, xếp hàng và rời đi một cách có trật tự.

Trong phòng chỉ còn lại mình tôi và Dung Thân, không gian yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Chờ đợi trong giây lát, thấy Dung Thân không định lên tiếng trước, tôi đành chủ động bắt chuyện: “Tổng giám đốc Dung, cháu thật lòng xin lỗi vì chuyện đã xảy ra vào hôm trước.”

Ông ta chống khuỷu tay trên lưng thành ghế, đầu ngón tay đỡ huyệt thái dương, từ tốn nói: “Trông cậu không giống bố lắm.”

Tôi không hiểu ý ông ta nên không biết trả lời thế nào, chỉ đành cười giả lả và đáp: “Cháu giống mẹ cháu hơn.” Tôi sấn tới, khom mình rót rượu rồi nâng ly lên với một lòng sùng kính: “Tổng giám đốc Dung, mọi lỗi lầm đều do bố cháu gây nên, thay mặt ông ấy, cháu thành thật xin lỗi chú. Mong chú từ bi rộng lượng, bỏ qua cho cháu và ông ấy một lần.” Dứt lời, tôi ngửa cổ, uống cạn ly whisky.

Dung Thân vẫn lặng thinh nhìn tôi.

Tôi lăn lội trong giới showbiz đủ lâu để hiểu rằng thái độ của ông ta đồng nghĩa với việc không chấp nhận lời xin lỗi.

Không còn cách nào khác, tôi buộc phải rót rượu và nâng ly với ông ta thêm một lần nữa: “Chú từ bi rộng lượng, đừng so đo với đám mạt rệp chúng cháu.”

Nốc liền một lúc năm, sáu tợp rượu, do tôi uống quá nhanh nên chẳng mấy chốc, rượu đã sộc lên tận óc, mặt mày nóng ran.

Loại rượu này có nồng độ cồn cao nên tôi không chắc mình có thể uống thêm được nữa, nhưng thấy Dung Thân vẫn cứng rắn, không chịu bỏ qua như vậy, tôi chỉ đành cắn răng, khuỵu gối quỳ xuống.

Người ta bảo đàn ông quỳ gối là tự hạ thấp mình, nhưng tôi không nghĩ vậy, lúc nào cần quỳ thì vẫn phải quỳ, trên đời chẳng thiếu những người khảng khái, nhưng tôi không nằm trong số họ.

“Tổng giám đốc Dung, xin chú hãy bỏ qua cho cháu lần này.” Tôi quỵ lụy, lê gối đến trước mặt ông ta, “Chú muốn xử lý Cố Nguyên Lễ thế nào cũng được, nhưng cháu thực sự muốn tham gia vào đoàn phim《Trăm năm nhà họ Thiện》, xin chú đừng đuổi cháu ra khỏi đoàn.”

Chẳng đếm xỉa đến điều gì nữa, tôi quăng ly rượu đi rồi cầm thẳng bình rượu bên cạnh lên dốc vào miệng.

“Được rồi.” Có lẽ dáng vẻ hèn mọn này của tôi đã khiến ông ta hài lòng, mới uống hai ngụm Dung Thân đã lên tiếng ngăn tôi lại.

Tôi đặt chai rượu xuống, cúi người ho khan. Vì nốc quá nhanh mà rượu ứa ra qua khóe môi, chảy dọc theo cằm vì chưa kịp nuốt hết, tôi cầm chai rượu, quệt miệng, cảm thấy rượu đang thấm dần vào cổ áo len của mình.

Đầu óc rơi vào trạng thái lâng lâng, tôi ngẩng đầu nịnh nọt: “Tổng giám đốc Dung, chú bỏ qua cho cháu rồi phải không?”

Đột nhiên, ông ta đưa tay bóp chặt lấy cằm tôi, hết hất mặt tôi qua trái rồi lại hất qua phải, như thể đang săm soi từng tấc da thịt trên mặt tôi.

“Cậu giống mẹ cậu thật đấy nhỉ, mà nghe bảo cậu và Tịch Tông Hạc chia tay nhau rồi à.” Đầu ngón tay ông ta vuốt ve trên bờ môi tôi, thậm chí còn vói vào trong: “Hay là làm người tình của tôi nhé?”

Mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi, thực sự khủng khiếp.

Trong thoáng chốc, tôi cảm tưởng như mình vừa rơi xuống một hầm băng, cái nhiệt năng thân thể do chất cồn mang lại nhanh chóng lịm dần, tôi hé miệng, toan từ chối, nhưng lại bất cẩn tạo thành cơ hội cho ông ta thọc ngón tay vào sâu trong khoang miệng.

Chuyện này thật sự…..

Tôi từng tự hỏi mình rằng, liệu Dung Thân có thể “yêu ai yêu cả đường đi lối về” mà buông tha cho tôi không, nhưng nào ngờ, ông ta “yêu trọn vẹn” tới nỗi muốn đưa cả tôi lên giường. Lão già súc vật Cố Nguyên Lễ, rốt cuộc kiếp trước tôi đã gây nên nghiệp chướng gì mà kiếp này phải làm con của ông?

Ông đi mà làm tình với Cố Nguyên Lễ ấy, ông “phang” chết gã có khi tôi còn đốt pháo ăn mừng. Tôi chỉ tự nhủ trong lòng chứ không dám nói ra.

Dung Thân bỡn cợt với đầu lưỡi cứng ngắc của tôi bằng ngón tay, chẳng biết là do say rượu hay do hành vi này làm tôi thấy khó chịu mà dạ dày cứ quặn thắt lên từng đợt, buồn nôn vô cùng.

Giờ mà ọe ra tay Dung Thân thì coi như sự nghiệp diễn xuất của tôi sẽ tan tành ngay chứ đừng nói đến chuyện đóng《Trăm năm nhà họ Thiện》, nhất định ông ta sẽ cấm sóng tôi luôn.

Không biết nếu nói với ông ta là tôi bị bệnh thì ông ta có bỏ qua cho tôi hay không nữa.

Quai hàm bỗng đau đớn, ông ta đè ngón tay lên lưỡi tôi, riết chặt: “Mặt mũi thì giống mẹ đấy, nhưng bộ dáng gian trá thì y hệt thằng bố khốn nạn của cậu.” Ông ta nheo mắt, nói: “Tôi không thích làm khó người khác, nếu cậu không muốn thì tôi cũng chẳng ép làm gì, có điều…”

Ông ta bẻ cằm tôi, bắt tôi ngoảnh mặt về hướng bàn bi-a, sau đó cúi xuống, ghé sát vào bên tai tôi và nói: “Thấy quả bóng màu trắng không? Nhét nó vào cái ‘miệng dưới’ của cậu đi thì tôi sẽ xí xóa mọi chuyện và đồng thời không làm phiền cậu nữa.”

Tôi nhìn sang, tâm trạng như chìm xuống đáy vực.

Đường kính của quả bóng kia ít nhất cũng phải năm centimet, nhét vào miệng trên còn nghẹt thở chứ nói chi đến “miệng dưới”.



Thằng già biến thái này, ngày xưa mẹ tôi “đá” hắn là phải.

Tôi đặt tay mình lên cánh tay ông ta rồi chậm rãi đẩy tay ông ta ra, gượng cười đáp: “À ừm, Tổng giám đốc Dung, nãy cháu uống nhiều hơi rượu nên giờ mót quá… Cháu đi vệ sinh trước nhé.”

Dung Thân nhăn mặt ra vẻ ghét bỏ, ông ta hất tay, tỏ ý bảo tôi cút mau mau.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Trước mặt ông ta tôi còn có thể giả vờ bình tĩnh, nhưng vừa ra khỏi cửa, tôi đã vội vàng chạy thẳng vào nhà vệ sinh, đẩy cửa một buồng riêng ra rồi ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

Tôi chưa ăn gì mà đã phải nốc cả đống rượu như vậy nên giờ ói ra cả dịch mật.

Đến tận khi đầu choáng mắt hoa, không ói ra được gì nữa, tôi mới ấn nút xả nước, đứng dậy đi ra khỏi buồng vệ sinh.

Nôn đến độ lử lả cả người, tôi lê bước đến bồn rửa tay, rửa tay xong, tôi rướn thẳng lưng dậy thì bắt gặp hình ảnh Tịch Tông Hạc đẩy cửa đi vào phản chiếu trên tấm gương.

Đúng là trái đất tròn có khác, càng không muốn gặp thì lại gặp nhau càng nhiều.

Mặt đã đỏ rựng lên vì men say, tôi đứng trước gương cười với anh: “Tiểu Hạc.”

Tịch Tông Hạc dừng bước, ngoảnh sang nhìn tôi, vừa thấy bộ điệu bây giờ của tôi, mặt anh liền tối sầm lại.

Dáng bộ bây giờ của tôi thật chẳng ra làm sao cả, lôi thôi, nhếch nhác, thảm hại, không một tính từ nào có thể lột tả một cách trọn vẹn, nếu có thể, tôi thực sự không muốn để anh trông thấy mình chút nào.

Tôi quay người, đứng tựa vào bồn rửa tay, cười khúc khích với anh: “Chơi vui chứ?”

Tịch Tông Hạc bình tĩnh bước đến chỗ tôi, anh nắm chặt lấy cẳng tay tôi: “Rốt cuộc anh đến đây để làm gì?”

Trông tôi khác người tới đây với mục đích ham vui thế cơ à?

“Gặp Dung Thân đó.”

“Đã cặp kè với Dung Thân rồi cơ đấy?” Anh siết chặt tay tôi.

Ý cười bên môi co quắp. Chậc, chỉ vì một chốc đê tiện thôi, mà anh sẽ nhìn tôi với con mắt của một kẻ khinh miệt suốt cả đời này.

Tôi cười, sà lại gần tai anh, thổi phà một hơi: “Ừ đấy, em tới bán thân đấy, nếu ‘chiều chuộng’ được Dung Thân thì em sẽ nhận được cả đống tài nguyên. Chỉ có thằng ngu mới không biết tận dụng cơ hội béo bở thế này thôi.”

Mãi một lúc lâu sau, Tịch Tông Hạc mới lên tiếng bằng một giọng sâu, trầm, và đặc biệt bình tĩnh.

“Giống hệt như lúc anh tới cầu xin tôi.”

Tôi cứng đờ: “Anh…”

“Tôi mơ thấy anh quỳ trước mặt mình, khóc lóc xin tôi giúp anh.” Anh túm cánh tay tôi, kéo tôi đến trước mặt anh, đôi ngươi sâu hoắm nhìn tôi chằm chằm: “Anh dễ dãi đến thế cơ à? Miễn là có thể giúp anh, cho anh lợi ích, thì dù là nam hay nữ anh đều sẽ báo đáp người ta bằng cơ thể mình. Hồi làm ở hộp đêm là vậy, đối với tôi cũng thế, bây giờ với Dung Thân cũng chẳng khác gì.”

Não tôi ì ạch lặp đi lặp lại lời anh nói, nhận ra những lời này khá là chuẩn.

Bản chất của tôi đấy, lúc nào chẳng đặt lợi ích lên đầu, có biết giới hạn là gì đâu. Sai lầm duy nhất là đang giao dịch thể xác với Tịch Tông Hạc mà lại khờ khạo trao cho người ta chân tình, tự làm cho bản thân khốn đốn như bây giờ.

“Ừm ừm.” Tôi tránh khỏi tay anh, loạng choạng mấy bước mới đứng vững lại: “Em dễ dãi thế đấy. Cậu Tịch, cậu còn việc gì nữa không? Không có thì để thằng này phắn đi nhé, giờ thằng này còn phải về biểu diễn tiết mục nhét bóng bi-a vào lỗ đít cho Dung Thân xem!”

Tôi phóng khoáng hất tay ra, toan đi ngang qua anh để ra cửa, nhưng mới bước được hai bước, cổ tay đã bị người đằng sau chộp lấy, Tịch Tông Hạc lôi mạnh tôi vào một buồng riêng.

“Sao anh lại là loại người như vậy chứ?”

Sau lưng truyền đến lời chất vấn của Tịch Tông Hạc, tôi run lên, đang định quay đầu lại thì bị anh túm tóc, đè xuống két nước.

Tôi vùng vẫy: “… Anh làm gì đấy?”

Anh không lên tiếng mà dùng hành động để đáp trả tôi.

Phần thân dưới chợt lạnh lẽo, quần của tôi bị lột xuống một cách thô lỗ, tuột xuống bắp đùi. Anh nâng eo và mông tôi lên, ấn vào hạ bộ của anh, tôi còn chưa kịp định hình thì cơn đau dữ dội đã kéo ập đến, tôi hét lên, thắt lưng run bần bật.

Tôi không nghĩ anh lại xộc thẳng vào mình một cách dã man như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau