Lỡ Miệng Cười Ra Tiếng Trong Tang Lễ Của Ông Xã
Chương 4: Vị thần nguyên sinh (4)
Editor: Sasaswa
Giọng điệu Thái Khải nghiêm túc đe dọa, đúng là hai thái cực khác nhau.
Là một mỹ nhân xinh đẹp, sao lại kể chuyện giống diễn hài vậy chứ?
Ngu Uyên sửng sốt một chút rồi cúi đầu chôn mặt vào cổ Thái Khải, hít sâu một hơi, nhịn không được cười rộ lên.
"Anh sao vậy?"
Thái Khải không hiểu, Ngu Uyên rốt cuộc hiểu ý của câu không? Sao lại còn cười được?
Ngu Uyên nằm trên người Thái Khải cười một lát, bỗng hai tay đang đặt bên hông cậu thả lỏng, Ngu Uyên ngồi dậy xoay người xuống giường.
"Đêm nay anh rất vui vẻ." Ngu Uyên đi tới cửa, lấy áo vest trên giá áo khoác lên vai, xoay người nhìn Thái Khải cười nói: "Ngủ ngon."
Thái Khải:?
Cậu nằm trên giường không có ý định ngồi dậy, cũng không định đáp lại, chỉ mong Ngu Uyên nhanh chóng rời đi.
Ngu Uyên cũng bất động.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu. hắn mới nói: "Không chúc anh ngủ ngon sao?"
Phải nói sao.
Thái Khải: "...Vậy chúc anh ngủ ngon."
Ngu Uyên vừa lòng mà rời khỏi phòng ngủ chính, còn tam lý đóng cửa phòng lại giúp cậu.
Cửa đóng lại, những lời Thái Khải cảnh báo trước đó cũng dần tiêu tán trong trí nhớ của Ngu Uyên.
Thái Khải lúc sau mới chậm rì rì ngồi dậy, cậu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh từ sau trận đấu vừa nãy.
Người này sao cứ lạ lạ, lúc thì vui vẻ lúc thì cường ngạnh.
Thái Khải phát hiện chính mình ngày càng không hiểu Ngu Uyên, người này hoàn toàn nhìn không thấu, một chút cũng không giống Ngu Uyên trong sách viết, thô kệch như dễ hiểu.
Câu chỉnh lại áo ngủ rồi mới ngã xuống giường, trong chăn còn giữ chút mùi hương của Ngu Uyên, Thái Khải cầm chăn lên ngửi, là mùi gỗ hỗn hợp, rất dễ chịu.
Chắc là do hắn uống quá nhiều, Thái Khải nghĩ thầm, về sau không thể để hắn uống nhiều như vậy nữa.
Cậu vẫn hy vọng hắn là một tra nam cặn bã, tốt nhất là mỗi ngày đều không về nhà, một năm không gặp mặt được một lần.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Thái Khải vừa bước vào nhà ăn đã gặp Ngu Uyên.
"Chào buổi sáng."
Ngu Uyên ngồi ở mép bàn ăn, ý bảo Thái Khải lại đây cùng ăn sáng.
Thời tiết hôm nay không tệ, bữa sáng được bày ra trước mặt, cửa sổ lớn sát đất ngăn cách không khí khô lạnh, vừa quay đầu đã nhìn thấy mặt hồ nước xanh thẳm.
Thái Khải nghi ngờ có bẫy nên cẩn thận đi đến cạnh bàn ngồi xuống.
Thái độ Ngu Uyên bình thường, tựa hộ như không hề nhớ tới chuyện xảy ra tối qua.
Thái Khải không hỏi, cũng không muốn hỏi, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm hắn, một lát sau thì Ngu Uyên bắt đầu nhìn lại.
Hai người nhìn nhau chằm chằm trong chốc lát thì Ngu Uyên nhận thua: "Xin lỗi, hôm qua anh uống nhiều quá."
Thái Khải không trả lời, bộ dáng như là không có ý định tha thứ cho hắn vì chuyện tối qua.
Ngu Uyên tính giải thích thì nghe cậu nghiêm túc hỏi: "Nếu anh không uống rượu thì không muốn lăn giường với em đúng không?"
Ngu Uyên tưởng mình nghe nhầm.
Hắn nhìn Thái Khải, thấy được sự nghiêm túc của cậu khi hỏi vấn đề này.
Ngu Uyên nhiều năm lăn lộn trên thương trường, lần đầu tiên gặp câu hỏi khó trả lời như vậy.
Nếu nói không phải thì người khác sẽ nghĩ hắn vì đam mê sắc đẹp nên mới kết hôn với cậu, còn nếu trả lời đúng, chỉ sợ về sau hắn phải tiếp tục phân phòng ngủ với Thái Khải.
— Thái Khải đẹp như vậy, ai lại không động tâm?
Thấy Ngu Uyên không trả lời, Thái Khải nói: "Nhìn anh bây giờ, em hẳn đã đoán được đáp án."
Ngu Uyên thừa nhận: "Đương nhiên không phải."
"Ừm.' Thái Khải suy nghĩ gì đó rồi gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
Thực ra cậu có rất nhiều suy đoán là có phải Ngu Uyên đang phá vỡ hình tượng nhân vật trong truyện hay không, nhưng sau khi hỏi xong Thái Khải lại lo lắng mình lộ sơ hở trước mặt hắn.
Cho nên suốt bữa ăn nếu không cần nói thì Thái Khải sẽ không nói, lựa chú ý đề đặt vào bữa ăn phong phú trên bàn.
Ngu Uyên nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ, hắn nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình.
Sự yên tĩnh kéo dài chưa đầy hai phút thì đã bị tiếng xôn xao dưới gầm bàn phá vỡ.
— nói đúng ra thì chỉ có một mình Ngu Uyên ồn ào, Thái Khải vẫn đang tập trung vừa ăn sáng vừa xem TV, âm lượng của TV rất nhỏ cho nên âm thanh dưới gầm bàn bị khuếch đại vô số lần.
Ngu Uyên nhìn thoáng qua người kế bên.
Thái Khải chỉ liếc nhìn một giây rồi tiếp tục xem TV.
Cậu đang xem chương trình ẩm thực sáng sớm, đây là chương trình cậu thích nhất, vừa xem chương trình yêu thích vừa ăn bữa sáng ngon lành làm tâm trạng Thái Khải rất thoải mái. Đôi dép hơi đung đưa, không để rằng chiếc dép chỉ cách bắp chân Ngu Uyên vài centimet.
Ngu Uyên là một người trầm ổn, cho dù là tình huống bây giờ thì vẫn trấn định bản thân.
Hắn nhìn đồng hồ một lần nữa, muốn nhanh chóng dọn dẹp phần ăn vừa đổ để kịp giờ đi làm.
"Bẹp."
Có thứ gì đó rớt xuống chân Ngu Uyên.
Hắn nhìn xuống, đó là chiếc dép vừa nãy.
Người đối diện cũng nhận ra, Thái Khải buông muỗng xuống, cong lưng định nhặt lên thì Ngu Uyên đã nhanh hơn một bước mà nhặt lại giúp cậu.
"Của em." Thái Khải ngồi thẳng lưng nói với Ngu Uyên.
"Anh biết." Ngu Uyên đứng dậy đi đến chỗ Thái Khải.
Cậu vươn tay: "Đưa cho em."
Ngu Uyên cong gối quỳ xuống trước mặt Thái Khải.
Trước khi Thái Khải kịp nhận ra hắn định làm gì thì mắt cá chân đã bị nắm lấy.
Cậu cảm thấy hơi khó chịu, theo bản năng mà rút chân lại. Ngu Uyên nghĩ là do mình nắm chặt quá nên hơi buông lỏng ra, biết Thái Khải định thu chân lại thì nhanh chóng bắt lại.
Ngu Uyên vừa vặn nắm lấy gan bàn chân của Thái Khải, gan bàn chân non mềm bị hắn cầm lấy cảm giác ngứa ngứa, thở gấp rồi nhỏ giọng 'a' một tiếng. Ngón chân cuộn tròn lại, cậu vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ da lộ ra bên cổ tay trái của hắn, trong lòng hơi băn khoăn.
Dây đeo da cá sấu màu đen có vài nếp uốn, càng tôn lên bàn chân trắng nõn của Thái Khải.
— có nên để cậu ấy mang thử phụ kiện màu đen không nhỉ?
Ngu Uyên nghĩ thế nên hai tay càng thêm lộ liễu sờ soạng gan bàn chân của Thái Khải.
Sau đó, trước khi Thái Khải đá ra thì hắn đã nhanh chóng giúp cậu mang dép vào, đứng thẳng người lại.
"Chân em có hơi lạnh, lát nữa nhớ mang vớ vào."
Cả ngày hôm nay, Ngu Uyên không thể hoàn toàn tập trung vào làm việc, cuộc họp lúc sáng hắn còn có thể miễn cưỡng tập trung nhưng tới buổi chiều, khi hắn vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ lộ ra, đột nhiên cảm thấy có chút viên mãn.
Ngu Uyên gõ nhẹ bút lên mặt bàn, Thái Khải cuộn ngón chân lại như cào nhẹ vào lòng hắn. Da của cậu thật sự rất trắng, môi cũng mềm, giọng nói cũng rất—
Tay hắn đột nhiên dừng lại.
— Thái Khải tối qua nói gì?
Ngu Uyên hơi nhăn mày, tửu lượng của hắn vốn rất tốt, tối qua không say, chỉ có thể nói là do ảnh hưởng của cồn thôi. Vì vậy mọi chuyện xảy ra tối qua, những điều Thái Khải nói hắn đều nhớ rõ ràng.
Trừ bỏ một câu kia.
Ký ức trước sau đều rất rõ ràng, duy chỉ có câu nói kia giống như bị cố tình xóa đi, như thế nào cũng không nhớ nổi.
Hắn đang cố gắng nhớ lại thì bị thư ký nhỏ đánh gãy.
"Ngu tổng, khách của ngài đã tới rồi."
Ngu Uyên nhanh chóng lấy lại tinh thần, những hoang mang vừa rồi cũng ném sang một bên, hắn khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Cho ông ấy vào."
"Chào, Ngu tổng."
Người đến là Ngu Hào - chú của Ngu Uyên và vợ ông - Tô Cầm, hôm nay ông tới gặp Ngu Uyên là để bàn chuyện tế tổ năm nay.
"Năm nay là đại tế của Ngu gia, 60 năm một lần, sẽ có rất nhiều nhà văn hóa lịch sử, nhân vật lớn đến tham dự, vì vậy chúng ta cần chuẩn bị thật tốt."
Dựa theo tập tục, đại tế cần phải diễn ra trong suốt nửa tháng. Con cháu của Ngu gia dù trong nước hay ở nước ngoài, bất luận ốm đau già yếu đều phải trở về tham dự, nếu không sẽ bị coi là bất kính với tổ tiên, bị xóa khỏi gia phả. Một năm trước khi diễn ra đại tế cần phải thành lập một đội chuẩn bị tốt các phương án giải quyết cùng tài chính.
Nhưng từ khi Ngu Uyên cầm quyền, ngân quỹ thờ cúng tổ tiên cùng với quỹ gia đình đều bị cắt giảm rất nhiều. Hắn không thích những lễ nghi phiền phức này, càng không thích có người thừa dịp này mà thu tiền riêng cho mình, cho nên mỗi năm tế tổ đều đơn giản, năm nay là đại tế, hắn cũng không muốn làm thật lớn, chỉ cần người bên trong gia tộc tham dự.
Ngu Hào tất nhiên không chịu, diện mạo ông tuấn tú, lại rất thích nghe người ta nịnh hót, loại cơ hội như đại tế năm nay, ông thân là trưởng tử đời trước khẳng định sẽ không bỏ qua. Hôm nay tới là muốn khuyên Ngu Uyên thành lập một đội công tác chuẩn bị, ông sẽ đứng đầu đội đó để chủ trì đại tế năm nay.
Ngu Uyên đương nhiên là không đồng ý, gạt bỏ vài kiến nghị của ông. Hắn nhìn bộ dáng dây dưa không dứt của Ngu Hào, bèn lấy ra một bảng kế hoạch trong ngăn kéo, đưa cho ông.
"Kế hoạch cháu đã nhờ các trưởng bối chuẩn bị rồi. Hai ngày nữa cháu sẽ tổ chức một buổi gặp mặt ngắn với mọi người trong nhà. Nếu không có ý kiến gì thì cứ triển khai theo kế hoạch này đi."
"Qua loa vậy mà được sao? Đây là quy định của tổ tiên, cháu là hậu bối mà chỉ làm cho có lệ vậy là được sao? Đại tế truyền thống phải được chuẩn bị từ nửa tháng, tuần sau bắt đầu."
Ngu Uyên lười để ý tới ông: "Kế hoạch trong tay chú, chú tự xem đi."
Ngu Hào lải nhải, Tô Cầm thấy Ngu Uyên lộ vẻ tức giận, biết nếu cứ nháo như vậy thì chỉ sợ có chuyện, bà vội vàng kéo tay chồng, kêu ông bình tĩnh lại. Lại nhìn Ngu Uyên nói tới chuyện khác.
"Năm nay là đại tế, Thái Khải cũng tham dự đúng chứ?"
Ngu Uyên không ngẩng đầu, đáp: "Đương nhiên."
Tô Cầm nói: "Thím* nghe nói, gia chủ của các năm trước đều phải đưa con cháu đến lễ tới để cầu phúc, năm nay đúng dịp sáu mươi năm một lần, là một cơ hội tốt."
*Tui không biết vợ của chú gọi là thím đúng không nữa, tui ngu mấy cái xưng hô trong gia phải lắm!
Bà cố ý ngừng một chút mới nói tiếp: "Thái Khải với cháu không có khả năng có con, trong gia tộc có không ít đứa nhỏ lanh lợi, hai đứa nhân dịp này mà chọn ra một đứa để bồi dưỡng, nếu hai đứa có tính toán khác thì cũng không sao."
Ngu Uyên nói: "Cháu với Thái Khải hiện tại chưa nghĩ đến chuyện này."
Một câu liền chặn miệng Tô Cầm, giờ nói thêm gì cũng không khỏi chọc giận Ngu Uyên, hai vợ chồng mặt mày xám xịt rời đi.
Ngu Uyên ấn điện thoại, nói với thư ký trong vòng một tháng tiếp theo không nhận cuộc hẹn của Ngu Hào, thư ký note lại rồi hỏi: "Đêm này ngài có tiệc xã giao, ngài có đi không?"
"Không đi."
Ngu Uyên không chút suy nghĩ đã cự tuyệt, chính hắn còn ngạc nhiên vì đều đó.
Thư ký hỏi: "Vậy tôi nay có cần tôi chuẩn bị xe cho ngài không?"
Ngu Uyên nói: "Không, tôi sẽ tự lái xa về nhà."
Tưởng tượng đến khuôn mặt hoảng sợ của Thái Khải tối nay khi thấy hắn về, trong lòng Ngu Uyên có chút mong chờ.
Không phải em ấy cảm thấy mình uống quá nhiều về nhà sẽ mạo phạm em ấy sao? Vậy tối nay cứ đi thẳng về nhà thôi.
Ngu Uyên ngồi làm đến gần giờ tan tầm, trước khi ra về hắn còn nhận được món quà trưởng bối đưa cho Thái Khải nhân dịp tế tổ, tính toán mang về nhà cho cậu luôn.
Bất kì ai cũng thấy được tâm tình Ngu Uyên không tệ, vị trưởng bối kia cười tủm tỉm nói: "Thoạt nhìn hai đứa ở chung không tệ nha."
Không tệ sao? Ngu Uyên nghĩ thầm, hai tháng, mà hai người vẫn chưa ngủ chung bao giờ.
Lại nhớ đến, hai tháng qua Thái Khải chưa bao giờ cho hắn một lý do thích hợp nhưng hắn lúc nào cũng cúi đầu nhường nhịn, còn bị logic của cậu thuyết phục, hành động thiếu thuyết phục.
Có người là dựa vào trí thông minh để ra oai với người khác, có người là dựa vào mặt.
Sau khi phân tích một hồi, Ngu Uyên vẫn quyết định về nhà. Trước khi về hắn còn cố ý gọi một cuộc về nhà, nói cho dì giúp việc biết hắn sẽ trở về ăn cơm tối, còn dặn dì chuẩn bị một hộp đựng đồ, hắn muốn mang vài thứ về cho Thái Khải.
Lúc dì giúp việc nói chuyện điện thoại, Thái Khải đúng lúc ở bên cạnh nghe được. Vừa nghe Ngu Uyên sắp có quà cho mình thì liên mong chờ, cậu đứng ở một bên làm khẩu hình miệng với dì giúp việc, muốn dì giúp cậu biết đó là thứ gì.
Dì giúp việc tỏ vẻ bà chỉ là người làm công, không dám hỏi chuyện ông chủ.
Thái Khải vội vàng nói: "Vậy dì hỏi giúp tôi đồ vật đó màu gì, nói là để chuẩn bị hộp đựng có màu phù hợp."
Lý do này không tệ, dì hỏi xong thì cúp máy, nói với Thái Khải - là màu đỏ.
Màu đỏ? Không lẽ là viên Ruby bồ câu?
Thái Khải lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm "Làm thế nào để từ chối ông xã cầu hoan?"
Sau một hồi căng não, Thái Khải thỏa mãn ngồi chờ Ngu Uyên mang quà về.
— Là một cây chổi màu đỏ.
Ý hắn là sao, là không vừa ý cậu nên muốn dùng chổi quét ra sao?
Giàu có mà keo kiệt quá đi, cậu ăn của nhà hắn có bao nhiêu đâu, nuôi có một người thôi mà.
Thái Khải tính lý luận với Ngu Uyên thì nghe được hắn nói: "Em chuẩn bị một bộ quần áo trang trọng chút, tuần sau là tế tổ, thành viên mới trong gia đình và vợ chồng mới cưới đều phải đến tổ miếu quét dọn để chuẩn bị."
Thái Khải: "Anh nói lại lần nữa, quét dọn cho ai?"
Ngu Uyên: "Là Ngu Vương, không phải anh đã nói với em rồi sao, anh là hậu nhân của Ngu Vương, cuối tuần sau em cùng anh đi quét dọn bài vị cho ông ấy."
Giọng điệu Thái Khải nghiêm túc đe dọa, đúng là hai thái cực khác nhau.
Là một mỹ nhân xinh đẹp, sao lại kể chuyện giống diễn hài vậy chứ?
Ngu Uyên sửng sốt một chút rồi cúi đầu chôn mặt vào cổ Thái Khải, hít sâu một hơi, nhịn không được cười rộ lên.
"Anh sao vậy?"
Thái Khải không hiểu, Ngu Uyên rốt cuộc hiểu ý của câu không? Sao lại còn cười được?
Ngu Uyên nằm trên người Thái Khải cười một lát, bỗng hai tay đang đặt bên hông cậu thả lỏng, Ngu Uyên ngồi dậy xoay người xuống giường.
"Đêm nay anh rất vui vẻ." Ngu Uyên đi tới cửa, lấy áo vest trên giá áo khoác lên vai, xoay người nhìn Thái Khải cười nói: "Ngủ ngon."
Thái Khải:?
Cậu nằm trên giường không có ý định ngồi dậy, cũng không định đáp lại, chỉ mong Ngu Uyên nhanh chóng rời đi.
Ngu Uyên cũng bất động.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu. hắn mới nói: "Không chúc anh ngủ ngon sao?"
Phải nói sao.
Thái Khải: "...Vậy chúc anh ngủ ngon."
Ngu Uyên vừa lòng mà rời khỏi phòng ngủ chính, còn tam lý đóng cửa phòng lại giúp cậu.
Cửa đóng lại, những lời Thái Khải cảnh báo trước đó cũng dần tiêu tán trong trí nhớ của Ngu Uyên.
Thái Khải lúc sau mới chậm rì rì ngồi dậy, cậu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh từ sau trận đấu vừa nãy.
Người này sao cứ lạ lạ, lúc thì vui vẻ lúc thì cường ngạnh.
Thái Khải phát hiện chính mình ngày càng không hiểu Ngu Uyên, người này hoàn toàn nhìn không thấu, một chút cũng không giống Ngu Uyên trong sách viết, thô kệch như dễ hiểu.
Câu chỉnh lại áo ngủ rồi mới ngã xuống giường, trong chăn còn giữ chút mùi hương của Ngu Uyên, Thái Khải cầm chăn lên ngửi, là mùi gỗ hỗn hợp, rất dễ chịu.
Chắc là do hắn uống quá nhiều, Thái Khải nghĩ thầm, về sau không thể để hắn uống nhiều như vậy nữa.
Cậu vẫn hy vọng hắn là một tra nam cặn bã, tốt nhất là mỗi ngày đều không về nhà, một năm không gặp mặt được một lần.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Thái Khải vừa bước vào nhà ăn đã gặp Ngu Uyên.
"Chào buổi sáng."
Ngu Uyên ngồi ở mép bàn ăn, ý bảo Thái Khải lại đây cùng ăn sáng.
Thời tiết hôm nay không tệ, bữa sáng được bày ra trước mặt, cửa sổ lớn sát đất ngăn cách không khí khô lạnh, vừa quay đầu đã nhìn thấy mặt hồ nước xanh thẳm.
Thái Khải nghi ngờ có bẫy nên cẩn thận đi đến cạnh bàn ngồi xuống.
Thái độ Ngu Uyên bình thường, tựa hộ như không hề nhớ tới chuyện xảy ra tối qua.
Thái Khải không hỏi, cũng không muốn hỏi, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm hắn, một lát sau thì Ngu Uyên bắt đầu nhìn lại.
Hai người nhìn nhau chằm chằm trong chốc lát thì Ngu Uyên nhận thua: "Xin lỗi, hôm qua anh uống nhiều quá."
Thái Khải không trả lời, bộ dáng như là không có ý định tha thứ cho hắn vì chuyện tối qua.
Ngu Uyên tính giải thích thì nghe cậu nghiêm túc hỏi: "Nếu anh không uống rượu thì không muốn lăn giường với em đúng không?"
Ngu Uyên tưởng mình nghe nhầm.
Hắn nhìn Thái Khải, thấy được sự nghiêm túc của cậu khi hỏi vấn đề này.
Ngu Uyên nhiều năm lăn lộn trên thương trường, lần đầu tiên gặp câu hỏi khó trả lời như vậy.
Nếu nói không phải thì người khác sẽ nghĩ hắn vì đam mê sắc đẹp nên mới kết hôn với cậu, còn nếu trả lời đúng, chỉ sợ về sau hắn phải tiếp tục phân phòng ngủ với Thái Khải.
— Thái Khải đẹp như vậy, ai lại không động tâm?
Thấy Ngu Uyên không trả lời, Thái Khải nói: "Nhìn anh bây giờ, em hẳn đã đoán được đáp án."
Ngu Uyên thừa nhận: "Đương nhiên không phải."
"Ừm.' Thái Khải suy nghĩ gì đó rồi gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
Thực ra cậu có rất nhiều suy đoán là có phải Ngu Uyên đang phá vỡ hình tượng nhân vật trong truyện hay không, nhưng sau khi hỏi xong Thái Khải lại lo lắng mình lộ sơ hở trước mặt hắn.
Cho nên suốt bữa ăn nếu không cần nói thì Thái Khải sẽ không nói, lựa chú ý đề đặt vào bữa ăn phong phú trên bàn.
Ngu Uyên nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ, hắn nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình.
Sự yên tĩnh kéo dài chưa đầy hai phút thì đã bị tiếng xôn xao dưới gầm bàn phá vỡ.
— nói đúng ra thì chỉ có một mình Ngu Uyên ồn ào, Thái Khải vẫn đang tập trung vừa ăn sáng vừa xem TV, âm lượng của TV rất nhỏ cho nên âm thanh dưới gầm bàn bị khuếch đại vô số lần.
Ngu Uyên nhìn thoáng qua người kế bên.
Thái Khải chỉ liếc nhìn một giây rồi tiếp tục xem TV.
Cậu đang xem chương trình ẩm thực sáng sớm, đây là chương trình cậu thích nhất, vừa xem chương trình yêu thích vừa ăn bữa sáng ngon lành làm tâm trạng Thái Khải rất thoải mái. Đôi dép hơi đung đưa, không để rằng chiếc dép chỉ cách bắp chân Ngu Uyên vài centimet.
Ngu Uyên là một người trầm ổn, cho dù là tình huống bây giờ thì vẫn trấn định bản thân.
Hắn nhìn đồng hồ một lần nữa, muốn nhanh chóng dọn dẹp phần ăn vừa đổ để kịp giờ đi làm.
"Bẹp."
Có thứ gì đó rớt xuống chân Ngu Uyên.
Hắn nhìn xuống, đó là chiếc dép vừa nãy.
Người đối diện cũng nhận ra, Thái Khải buông muỗng xuống, cong lưng định nhặt lên thì Ngu Uyên đã nhanh hơn một bước mà nhặt lại giúp cậu.
"Của em." Thái Khải ngồi thẳng lưng nói với Ngu Uyên.
"Anh biết." Ngu Uyên đứng dậy đi đến chỗ Thái Khải.
Cậu vươn tay: "Đưa cho em."
Ngu Uyên cong gối quỳ xuống trước mặt Thái Khải.
Trước khi Thái Khải kịp nhận ra hắn định làm gì thì mắt cá chân đã bị nắm lấy.
Cậu cảm thấy hơi khó chịu, theo bản năng mà rút chân lại. Ngu Uyên nghĩ là do mình nắm chặt quá nên hơi buông lỏng ra, biết Thái Khải định thu chân lại thì nhanh chóng bắt lại.
Ngu Uyên vừa vặn nắm lấy gan bàn chân của Thái Khải, gan bàn chân non mềm bị hắn cầm lấy cảm giác ngứa ngứa, thở gấp rồi nhỏ giọng 'a' một tiếng. Ngón chân cuộn tròn lại, cậu vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ da lộ ra bên cổ tay trái của hắn, trong lòng hơi băn khoăn.
Dây đeo da cá sấu màu đen có vài nếp uốn, càng tôn lên bàn chân trắng nõn của Thái Khải.
— có nên để cậu ấy mang thử phụ kiện màu đen không nhỉ?
Ngu Uyên nghĩ thế nên hai tay càng thêm lộ liễu sờ soạng gan bàn chân của Thái Khải.
Sau đó, trước khi Thái Khải đá ra thì hắn đã nhanh chóng giúp cậu mang dép vào, đứng thẳng người lại.
"Chân em có hơi lạnh, lát nữa nhớ mang vớ vào."
Cả ngày hôm nay, Ngu Uyên không thể hoàn toàn tập trung vào làm việc, cuộc họp lúc sáng hắn còn có thể miễn cưỡng tập trung nhưng tới buổi chiều, khi hắn vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ lộ ra, đột nhiên cảm thấy có chút viên mãn.
Ngu Uyên gõ nhẹ bút lên mặt bàn, Thái Khải cuộn ngón chân lại như cào nhẹ vào lòng hắn. Da của cậu thật sự rất trắng, môi cũng mềm, giọng nói cũng rất—
Tay hắn đột nhiên dừng lại.
— Thái Khải tối qua nói gì?
Ngu Uyên hơi nhăn mày, tửu lượng của hắn vốn rất tốt, tối qua không say, chỉ có thể nói là do ảnh hưởng của cồn thôi. Vì vậy mọi chuyện xảy ra tối qua, những điều Thái Khải nói hắn đều nhớ rõ ràng.
Trừ bỏ một câu kia.
Ký ức trước sau đều rất rõ ràng, duy chỉ có câu nói kia giống như bị cố tình xóa đi, như thế nào cũng không nhớ nổi.
Hắn đang cố gắng nhớ lại thì bị thư ký nhỏ đánh gãy.
"Ngu tổng, khách của ngài đã tới rồi."
Ngu Uyên nhanh chóng lấy lại tinh thần, những hoang mang vừa rồi cũng ném sang một bên, hắn khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Cho ông ấy vào."
"Chào, Ngu tổng."
Người đến là Ngu Hào - chú của Ngu Uyên và vợ ông - Tô Cầm, hôm nay ông tới gặp Ngu Uyên là để bàn chuyện tế tổ năm nay.
"Năm nay là đại tế của Ngu gia, 60 năm một lần, sẽ có rất nhiều nhà văn hóa lịch sử, nhân vật lớn đến tham dự, vì vậy chúng ta cần chuẩn bị thật tốt."
Dựa theo tập tục, đại tế cần phải diễn ra trong suốt nửa tháng. Con cháu của Ngu gia dù trong nước hay ở nước ngoài, bất luận ốm đau già yếu đều phải trở về tham dự, nếu không sẽ bị coi là bất kính với tổ tiên, bị xóa khỏi gia phả. Một năm trước khi diễn ra đại tế cần phải thành lập một đội chuẩn bị tốt các phương án giải quyết cùng tài chính.
Nhưng từ khi Ngu Uyên cầm quyền, ngân quỹ thờ cúng tổ tiên cùng với quỹ gia đình đều bị cắt giảm rất nhiều. Hắn không thích những lễ nghi phiền phức này, càng không thích có người thừa dịp này mà thu tiền riêng cho mình, cho nên mỗi năm tế tổ đều đơn giản, năm nay là đại tế, hắn cũng không muốn làm thật lớn, chỉ cần người bên trong gia tộc tham dự.
Ngu Hào tất nhiên không chịu, diện mạo ông tuấn tú, lại rất thích nghe người ta nịnh hót, loại cơ hội như đại tế năm nay, ông thân là trưởng tử đời trước khẳng định sẽ không bỏ qua. Hôm nay tới là muốn khuyên Ngu Uyên thành lập một đội công tác chuẩn bị, ông sẽ đứng đầu đội đó để chủ trì đại tế năm nay.
Ngu Uyên đương nhiên là không đồng ý, gạt bỏ vài kiến nghị của ông. Hắn nhìn bộ dáng dây dưa không dứt của Ngu Hào, bèn lấy ra một bảng kế hoạch trong ngăn kéo, đưa cho ông.
"Kế hoạch cháu đã nhờ các trưởng bối chuẩn bị rồi. Hai ngày nữa cháu sẽ tổ chức một buổi gặp mặt ngắn với mọi người trong nhà. Nếu không có ý kiến gì thì cứ triển khai theo kế hoạch này đi."
"Qua loa vậy mà được sao? Đây là quy định của tổ tiên, cháu là hậu bối mà chỉ làm cho có lệ vậy là được sao? Đại tế truyền thống phải được chuẩn bị từ nửa tháng, tuần sau bắt đầu."
Ngu Uyên lười để ý tới ông: "Kế hoạch trong tay chú, chú tự xem đi."
Ngu Hào lải nhải, Tô Cầm thấy Ngu Uyên lộ vẻ tức giận, biết nếu cứ nháo như vậy thì chỉ sợ có chuyện, bà vội vàng kéo tay chồng, kêu ông bình tĩnh lại. Lại nhìn Ngu Uyên nói tới chuyện khác.
"Năm nay là đại tế, Thái Khải cũng tham dự đúng chứ?"
Ngu Uyên không ngẩng đầu, đáp: "Đương nhiên."
Tô Cầm nói: "Thím* nghe nói, gia chủ của các năm trước đều phải đưa con cháu đến lễ tới để cầu phúc, năm nay đúng dịp sáu mươi năm một lần, là một cơ hội tốt."
*Tui không biết vợ của chú gọi là thím đúng không nữa, tui ngu mấy cái xưng hô trong gia phải lắm!
Bà cố ý ngừng một chút mới nói tiếp: "Thái Khải với cháu không có khả năng có con, trong gia tộc có không ít đứa nhỏ lanh lợi, hai đứa nhân dịp này mà chọn ra một đứa để bồi dưỡng, nếu hai đứa có tính toán khác thì cũng không sao."
Ngu Uyên nói: "Cháu với Thái Khải hiện tại chưa nghĩ đến chuyện này."
Một câu liền chặn miệng Tô Cầm, giờ nói thêm gì cũng không khỏi chọc giận Ngu Uyên, hai vợ chồng mặt mày xám xịt rời đi.
Ngu Uyên ấn điện thoại, nói với thư ký trong vòng một tháng tiếp theo không nhận cuộc hẹn của Ngu Hào, thư ký note lại rồi hỏi: "Đêm này ngài có tiệc xã giao, ngài có đi không?"
"Không đi."
Ngu Uyên không chút suy nghĩ đã cự tuyệt, chính hắn còn ngạc nhiên vì đều đó.
Thư ký hỏi: "Vậy tôi nay có cần tôi chuẩn bị xe cho ngài không?"
Ngu Uyên nói: "Không, tôi sẽ tự lái xa về nhà."
Tưởng tượng đến khuôn mặt hoảng sợ của Thái Khải tối nay khi thấy hắn về, trong lòng Ngu Uyên có chút mong chờ.
Không phải em ấy cảm thấy mình uống quá nhiều về nhà sẽ mạo phạm em ấy sao? Vậy tối nay cứ đi thẳng về nhà thôi.
Ngu Uyên ngồi làm đến gần giờ tan tầm, trước khi ra về hắn còn nhận được món quà trưởng bối đưa cho Thái Khải nhân dịp tế tổ, tính toán mang về nhà cho cậu luôn.
Bất kì ai cũng thấy được tâm tình Ngu Uyên không tệ, vị trưởng bối kia cười tủm tỉm nói: "Thoạt nhìn hai đứa ở chung không tệ nha."
Không tệ sao? Ngu Uyên nghĩ thầm, hai tháng, mà hai người vẫn chưa ngủ chung bao giờ.
Lại nhớ đến, hai tháng qua Thái Khải chưa bao giờ cho hắn một lý do thích hợp nhưng hắn lúc nào cũng cúi đầu nhường nhịn, còn bị logic của cậu thuyết phục, hành động thiếu thuyết phục.
Có người là dựa vào trí thông minh để ra oai với người khác, có người là dựa vào mặt.
Sau khi phân tích một hồi, Ngu Uyên vẫn quyết định về nhà. Trước khi về hắn còn cố ý gọi một cuộc về nhà, nói cho dì giúp việc biết hắn sẽ trở về ăn cơm tối, còn dặn dì chuẩn bị một hộp đựng đồ, hắn muốn mang vài thứ về cho Thái Khải.
Lúc dì giúp việc nói chuyện điện thoại, Thái Khải đúng lúc ở bên cạnh nghe được. Vừa nghe Ngu Uyên sắp có quà cho mình thì liên mong chờ, cậu đứng ở một bên làm khẩu hình miệng với dì giúp việc, muốn dì giúp cậu biết đó là thứ gì.
Dì giúp việc tỏ vẻ bà chỉ là người làm công, không dám hỏi chuyện ông chủ.
Thái Khải vội vàng nói: "Vậy dì hỏi giúp tôi đồ vật đó màu gì, nói là để chuẩn bị hộp đựng có màu phù hợp."
Lý do này không tệ, dì hỏi xong thì cúp máy, nói với Thái Khải - là màu đỏ.
Màu đỏ? Không lẽ là viên Ruby bồ câu?
Thái Khải lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm "Làm thế nào để từ chối ông xã cầu hoan?"
Sau một hồi căng não, Thái Khải thỏa mãn ngồi chờ Ngu Uyên mang quà về.
— Là một cây chổi màu đỏ.
Ý hắn là sao, là không vừa ý cậu nên muốn dùng chổi quét ra sao?
Giàu có mà keo kiệt quá đi, cậu ăn của nhà hắn có bao nhiêu đâu, nuôi có một người thôi mà.
Thái Khải tính lý luận với Ngu Uyên thì nghe được hắn nói: "Em chuẩn bị một bộ quần áo trang trọng chút, tuần sau là tế tổ, thành viên mới trong gia đình và vợ chồng mới cưới đều phải đến tổ miếu quét dọn để chuẩn bị."
Thái Khải: "Anh nói lại lần nữa, quét dọn cho ai?"
Ngu Uyên: "Là Ngu Vương, không phải anh đã nói với em rồi sao, anh là hậu nhân của Ngu Vương, cuối tuần sau em cùng anh đi quét dọn bài vị cho ông ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất