Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường
Chương 13
Võ Tự Minh chồm người lên, ý đồ cướp đi bằng chứng.
Theo phản xạ có điều kiện, Tô Cảnh Phong nghiêng người tránh khỏi cái tay phạm pháp kia, vô cùng bất mãn hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Hợp đồng vừa mới ký xong lý nào chớp mắt đã muốn hủy?
Ý định không thành công, Võ Tự Minh hít sâu một hơi, sau khi lấy lại trạng thái bình tĩnh, từ từ ngồi trở về chỗ. Cái lý do kia của hắn có thể nói ra sao? Hắn cảm thấy nói ra chính là làm chuyện cười cho người ta!
"Bây giờ tôi mới nhớ ra, có một người tôi không muốn gặp cũng không muốn có dính dáng gì hết. Cậu đưa cho tôi, hủy nó đi có được không?" Võ Tự Minh dùng tình cảm chân thật muốn làm Tô Cảnh Phong cảm động.
Nhưng Tô Cảnh Phong là ai? Chính là một nhà tư bản, chỉ có tiền mới làm cho hắn cảm động được. Hắn bảo hộ tốt bản hợp đồng, hỏi người mà Võ Tự Minh nói là ai, vì cái gì lại nghiêm trọng như vậy.
Chuyện này của Võ Tự Minh chắc chắn Tô Cảnh Phong biết, cho nên hắn chỉ qua loa nói tên người kia ra.
"Đan Thy? Đó không phải là cô gái mà ông thích sao?" Không cần câu trả lời, Tô Cảnh Phong chậc lưỡi nói tiếp: "Chậc! Đúng là một vụ bê bối tình ái thu hút sự chú ý mà."
Bạn tốt chính là giống loài đáng bị trời đánh. Bao nhiêu chuyện xấu của mình chính là do nó tuôn ra ngoài. Nhìn thấy mình làm gì ngu ngốc, nó chính là đứa đầu tiên cười nhạo mình.
"Đừng có nói nhảm nữa. Biết rồi thì mau hủy bỏ đi."
Bạn tốt cũng chính là giống loài quý hiếm cần bảo vệ. Những lúc mình khó khăn, nó sẽ là người giúp mình hết lòng. Không se sua nịn hót khi mình giàu, không chê bai khinh thường khi mình nghèo, đối xử với mình bằng chân tình.
"Không được." Tô Cảnh Phong xua tay từ chối: "Kể từ thời điểm tôi và cậu ký tên lên bản hợp đồng này thì nó đã có hiệu lực pháp lý, nếu cậu đơn phương chấm dứt hợp đồng với lý do không chính đáng thì phải bồi thường cho tôi."
"... sống vậy mà coi được hả?" Võ Tự Minh trợn mắt hỏi.
Thấy hắn sắp giận thật, Tô Cảnh Phong đứng đắn nói: "Không đùa cậu nữa, Đan Thy làm ca sĩ, cậu làm diễn viên, có chung đụng gì đâu mà cậu phải từ bỏ sự nghiệp của mình? Nếu được mời tham gia chung chương trình sự kiện gì thì cậu có quyền quyết định đi hoặc không đi mà."
"Nhưng mà..." Võ Tự Minh vẫn muốn giãy giụa đến phút cuối cùng.
"Không có nhưng mà, cứ vậy đi." Tô Cảnh Phong không cho hắn bàn ra nữa, tự quyết định rồi chuồn đi.
"Ký chủ, Tô Cảnh Phong nói rất đúng, ngài không cần đặt nặng vấn đề làm gì, nghĩ thoáng một chút." Hệ thống ân cần an ủi người bạn lớn bị bỏ lại một mình.
Võ Tự Minh cũng muốn nghĩ thoáng, nhưng có một sự thật rõ rành rành trước mắt. Có nghệ sĩ nào không hoạt động trong nhiều lĩnh vực, từ ca sĩ, diễn viên rồi dẫn chương trình...
"Thoáng quái nào hả? Nữ chính xuất sắc? Cô ta làm ca sĩ được giải thưởng nữ chính xuất sắc hả?"
Đây là chuyện thường thấy trong giới nghệ sĩ, Đan Thy cũng như vậy.
Hệ thống không biết khuyên giải thế nào nữa, Võ Tự Minh cũng không còn cách nào, chỉ biết thở dài thường thược.
Đi được bước nào tính bước đó thôi.
Thành Nam là một vùng đất màu mỡ, nơi đây được xem là vùng đất của những nhân tài. Thủ khoa của các khối hầu như đều sinh ra và lớn lên ở Thành Nam, không mười thì cũng có chín, học sinh xuất sắc và giỏi thì nhiều vô kể. Truyền thống yêu học tập yêu lao động, đức tính cần cù, chăm chỉ học hỏi là điều đáng tuyên dương của người dân nơi đây. Ngoài ra, để trở thành nơi cung cấp nguồn lao động tri thức cho cả nước, hệ thống giáo dục của Thành Nam được đầu tư vô cùng hoàn thiện, cơ sở vật chất, thiết bị kỹ thuật đều được trang bị đầy đủ, giáo viên giảng viên là những người có nhiều kinh nghiệm.
Mới đây, một trường Đại học Công nghệ ở Thành Nam đã hợp tác với một doanh nghiệp nước ngoài để làm một nghiên cứu. Và doanh nghiệp nước ngoài này sẽ bỏ vốn để xây dựng cơ sở nghiên cứu tại Thành Nam.
Đây là thông tin vô cùng chính xác, các công ty xây dựng đã bắt đầu ngấm ngầm liên hệ với bên thứ ba để có được cơ hội giành được thư mời thầu.
Đáng tiếc là doanh nghiệp nước ngoài và trường Đại học Công nghệ đã có kế hoạch cho việc chọn lựa nhà thầu, nói đúng ra thì đây là chủ ý bên phía những người đại diện của doanh nghiệp nước ngoài. Bọn họ đã lập ra một danh sách và gửi thư mời người đại diện của các doanh nghiệp tham dự một kỳ nghỉ dưỡng tại Thành Nam.
Bản chất kỳ nghỉ này tin rằng ai cũng hiểu rõ, đây chính là vòng sơ tuyển đầu tiên để có được thư mời tham gia đấu thầu.
Công ty cổ phần Minh Thành là một trong những cái tên nằm trong danh sách. Thân là người đại diện theo pháp luật của công ty, Võ Tự Minh hiển nhiên là người tham dự.
Đặc biệt là tất cả chi phí đều do phía doanh nghiệp nước ngoài chi trả, kế hoạch được sắp xếp rất rõ ràng như một kỳ nghỉ thật sự.
Người tham gia sẽ đến khách sạn được nêu trong thư mời, đến nơi sẽ có người tiếp đón xác nhận thân phận rồi đưa người tham gia nhận phòng. Bọn họ đã bao cả một tầng trên cao được trang bị đầy đủ trang thiết bị cao cấp.
Tiệc buffet cũng được chuẩn bị chỉnh chu đáp ứng khẩu vị của từng thực khách. Nhà hàng khách sạn cùng một chủ quản lý nhưng không kinh doanh lồng ghép với nhau mà dịch vụ phục vụ ăn uống là một nhà hàng riêng, nằm sát bên cạnh khách sạn.
Đã nói là nghỉ dưỡng thì không thể thiếu dịch vụ thư giản. Vì thời hạn có hạn và nghĩ đến thời gian riêng của mỗi người nên kế hoạch chỉ chuẩn bị hai hoạt động là ngâm suối nước nóng và spa.
Chuyến công tác kiêm nghỉ dưỡng ba ngày hai đêm đã bắt đầu.
Khi Võ Tự Minh đến nơi đã có không ít người của các công ty khác có mặt, có người thì đang bắt chuyện làm quen với người đại diện của doanh nghiệp nước ngoài cũng có người mới đến đang được hướng dẫn. Võ Tự Minh muốn lên phòng trước, hắn mang hành lý theo lời của người hướng dẫn đi nhận phòng khách sạn đã được sắp xếp sẵn.
Trên hành lang cũng có một vài người, ở đây đều là người cùng ngành, hầu như đều có quen biết lẫn nhau, gặp mặt vẫn gật đầu chào nhau một cái cho phải phép lịch sự.
Phòng 3067, Võ Tự Minh mở cửa đi vào phòng dành cho hắn. Tham quan một vòng làm hắn cảm thán với dịch vụ cao cấp họ đã bỏ ra. Diện tích rộng rãi, ngoài chiếc giường lớn mềm mại, trong phòng còn có TV, tủ lạnh, sopha,... vào nhà vệ sinh, có bồn rửa mặt, bồn tắm và nhà vệ sinh riêng.
Cất hành lí, Võ Tự Minh ngã người lên giường, toàn thân đều thả lỏng thư giản.
Từ trong đầu hắn vang lên giọng hệ thống: "Ký chủ, ngày có dự định gì?"
Võ Tự Minh gối đầu lên cánh tay, mắt nhìn lên trần phòng, nhỏ giọng hỏi lại: "Dự định gì? Có gì để dự định?"
Hệ thống: "Tử địch của nam chính sắp xuất hiện rồi đó!"
Trong cốt truyện miêu tả đoạn này không chi tiết, chỉ đặc biệt nhắc đến sự xuất hiện của một nhân vật mới. Theo nội dung truyền tải thì người này vẫn chưa quen biết với Đan Thy. Đến khi xuất hiện lần nữa thì không biết như thế nào người này đã quen biết Đan Thy. Gây ra không ít khó khăn cho Phạm Đình Vỹ, trong tình cảm cũng đã mấy lần xuất hiện vết rạn nứt.
"Nam chính cũ." Võ Tự Minh lười biếng nhắc nhở cái xưng hô mà hệ thống thường nói trong đầu hắn, lại thờ ơ hỏi lại: "Vậy thì liên quan gì tới tôi? Tôi với hắn không liên quan, hai người đó muốn giành dựt thế nào cũng không liên quan tới tôi."
Theo phản xạ có điều kiện, Tô Cảnh Phong nghiêng người tránh khỏi cái tay phạm pháp kia, vô cùng bất mãn hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Hợp đồng vừa mới ký xong lý nào chớp mắt đã muốn hủy?
Ý định không thành công, Võ Tự Minh hít sâu một hơi, sau khi lấy lại trạng thái bình tĩnh, từ từ ngồi trở về chỗ. Cái lý do kia của hắn có thể nói ra sao? Hắn cảm thấy nói ra chính là làm chuyện cười cho người ta!
"Bây giờ tôi mới nhớ ra, có một người tôi không muốn gặp cũng không muốn có dính dáng gì hết. Cậu đưa cho tôi, hủy nó đi có được không?" Võ Tự Minh dùng tình cảm chân thật muốn làm Tô Cảnh Phong cảm động.
Nhưng Tô Cảnh Phong là ai? Chính là một nhà tư bản, chỉ có tiền mới làm cho hắn cảm động được. Hắn bảo hộ tốt bản hợp đồng, hỏi người mà Võ Tự Minh nói là ai, vì cái gì lại nghiêm trọng như vậy.
Chuyện này của Võ Tự Minh chắc chắn Tô Cảnh Phong biết, cho nên hắn chỉ qua loa nói tên người kia ra.
"Đan Thy? Đó không phải là cô gái mà ông thích sao?" Không cần câu trả lời, Tô Cảnh Phong chậc lưỡi nói tiếp: "Chậc! Đúng là một vụ bê bối tình ái thu hút sự chú ý mà."
Bạn tốt chính là giống loài đáng bị trời đánh. Bao nhiêu chuyện xấu của mình chính là do nó tuôn ra ngoài. Nhìn thấy mình làm gì ngu ngốc, nó chính là đứa đầu tiên cười nhạo mình.
"Đừng có nói nhảm nữa. Biết rồi thì mau hủy bỏ đi."
Bạn tốt cũng chính là giống loài quý hiếm cần bảo vệ. Những lúc mình khó khăn, nó sẽ là người giúp mình hết lòng. Không se sua nịn hót khi mình giàu, không chê bai khinh thường khi mình nghèo, đối xử với mình bằng chân tình.
"Không được." Tô Cảnh Phong xua tay từ chối: "Kể từ thời điểm tôi và cậu ký tên lên bản hợp đồng này thì nó đã có hiệu lực pháp lý, nếu cậu đơn phương chấm dứt hợp đồng với lý do không chính đáng thì phải bồi thường cho tôi."
"... sống vậy mà coi được hả?" Võ Tự Minh trợn mắt hỏi.
Thấy hắn sắp giận thật, Tô Cảnh Phong đứng đắn nói: "Không đùa cậu nữa, Đan Thy làm ca sĩ, cậu làm diễn viên, có chung đụng gì đâu mà cậu phải từ bỏ sự nghiệp của mình? Nếu được mời tham gia chung chương trình sự kiện gì thì cậu có quyền quyết định đi hoặc không đi mà."
"Nhưng mà..." Võ Tự Minh vẫn muốn giãy giụa đến phút cuối cùng.
"Không có nhưng mà, cứ vậy đi." Tô Cảnh Phong không cho hắn bàn ra nữa, tự quyết định rồi chuồn đi.
"Ký chủ, Tô Cảnh Phong nói rất đúng, ngài không cần đặt nặng vấn đề làm gì, nghĩ thoáng một chút." Hệ thống ân cần an ủi người bạn lớn bị bỏ lại một mình.
Võ Tự Minh cũng muốn nghĩ thoáng, nhưng có một sự thật rõ rành rành trước mắt. Có nghệ sĩ nào không hoạt động trong nhiều lĩnh vực, từ ca sĩ, diễn viên rồi dẫn chương trình...
"Thoáng quái nào hả? Nữ chính xuất sắc? Cô ta làm ca sĩ được giải thưởng nữ chính xuất sắc hả?"
Đây là chuyện thường thấy trong giới nghệ sĩ, Đan Thy cũng như vậy.
Hệ thống không biết khuyên giải thế nào nữa, Võ Tự Minh cũng không còn cách nào, chỉ biết thở dài thường thược.
Đi được bước nào tính bước đó thôi.
Thành Nam là một vùng đất màu mỡ, nơi đây được xem là vùng đất của những nhân tài. Thủ khoa của các khối hầu như đều sinh ra và lớn lên ở Thành Nam, không mười thì cũng có chín, học sinh xuất sắc và giỏi thì nhiều vô kể. Truyền thống yêu học tập yêu lao động, đức tính cần cù, chăm chỉ học hỏi là điều đáng tuyên dương của người dân nơi đây. Ngoài ra, để trở thành nơi cung cấp nguồn lao động tri thức cho cả nước, hệ thống giáo dục của Thành Nam được đầu tư vô cùng hoàn thiện, cơ sở vật chất, thiết bị kỹ thuật đều được trang bị đầy đủ, giáo viên giảng viên là những người có nhiều kinh nghiệm.
Mới đây, một trường Đại học Công nghệ ở Thành Nam đã hợp tác với một doanh nghiệp nước ngoài để làm một nghiên cứu. Và doanh nghiệp nước ngoài này sẽ bỏ vốn để xây dựng cơ sở nghiên cứu tại Thành Nam.
Đây là thông tin vô cùng chính xác, các công ty xây dựng đã bắt đầu ngấm ngầm liên hệ với bên thứ ba để có được cơ hội giành được thư mời thầu.
Đáng tiếc là doanh nghiệp nước ngoài và trường Đại học Công nghệ đã có kế hoạch cho việc chọn lựa nhà thầu, nói đúng ra thì đây là chủ ý bên phía những người đại diện của doanh nghiệp nước ngoài. Bọn họ đã lập ra một danh sách và gửi thư mời người đại diện của các doanh nghiệp tham dự một kỳ nghỉ dưỡng tại Thành Nam.
Bản chất kỳ nghỉ này tin rằng ai cũng hiểu rõ, đây chính là vòng sơ tuyển đầu tiên để có được thư mời tham gia đấu thầu.
Công ty cổ phần Minh Thành là một trong những cái tên nằm trong danh sách. Thân là người đại diện theo pháp luật của công ty, Võ Tự Minh hiển nhiên là người tham dự.
Đặc biệt là tất cả chi phí đều do phía doanh nghiệp nước ngoài chi trả, kế hoạch được sắp xếp rất rõ ràng như một kỳ nghỉ thật sự.
Người tham gia sẽ đến khách sạn được nêu trong thư mời, đến nơi sẽ có người tiếp đón xác nhận thân phận rồi đưa người tham gia nhận phòng. Bọn họ đã bao cả một tầng trên cao được trang bị đầy đủ trang thiết bị cao cấp.
Tiệc buffet cũng được chuẩn bị chỉnh chu đáp ứng khẩu vị của từng thực khách. Nhà hàng khách sạn cùng một chủ quản lý nhưng không kinh doanh lồng ghép với nhau mà dịch vụ phục vụ ăn uống là một nhà hàng riêng, nằm sát bên cạnh khách sạn.
Đã nói là nghỉ dưỡng thì không thể thiếu dịch vụ thư giản. Vì thời hạn có hạn và nghĩ đến thời gian riêng của mỗi người nên kế hoạch chỉ chuẩn bị hai hoạt động là ngâm suối nước nóng và spa.
Chuyến công tác kiêm nghỉ dưỡng ba ngày hai đêm đã bắt đầu.
Khi Võ Tự Minh đến nơi đã có không ít người của các công ty khác có mặt, có người thì đang bắt chuyện làm quen với người đại diện của doanh nghiệp nước ngoài cũng có người mới đến đang được hướng dẫn. Võ Tự Minh muốn lên phòng trước, hắn mang hành lý theo lời của người hướng dẫn đi nhận phòng khách sạn đã được sắp xếp sẵn.
Trên hành lang cũng có một vài người, ở đây đều là người cùng ngành, hầu như đều có quen biết lẫn nhau, gặp mặt vẫn gật đầu chào nhau một cái cho phải phép lịch sự.
Phòng 3067, Võ Tự Minh mở cửa đi vào phòng dành cho hắn. Tham quan một vòng làm hắn cảm thán với dịch vụ cao cấp họ đã bỏ ra. Diện tích rộng rãi, ngoài chiếc giường lớn mềm mại, trong phòng còn có TV, tủ lạnh, sopha,... vào nhà vệ sinh, có bồn rửa mặt, bồn tắm và nhà vệ sinh riêng.
Cất hành lí, Võ Tự Minh ngã người lên giường, toàn thân đều thả lỏng thư giản.
Từ trong đầu hắn vang lên giọng hệ thống: "Ký chủ, ngày có dự định gì?"
Võ Tự Minh gối đầu lên cánh tay, mắt nhìn lên trần phòng, nhỏ giọng hỏi lại: "Dự định gì? Có gì để dự định?"
Hệ thống: "Tử địch của nam chính sắp xuất hiện rồi đó!"
Trong cốt truyện miêu tả đoạn này không chi tiết, chỉ đặc biệt nhắc đến sự xuất hiện của một nhân vật mới. Theo nội dung truyền tải thì người này vẫn chưa quen biết với Đan Thy. Đến khi xuất hiện lần nữa thì không biết như thế nào người này đã quen biết Đan Thy. Gây ra không ít khó khăn cho Phạm Đình Vỹ, trong tình cảm cũng đã mấy lần xuất hiện vết rạn nứt.
"Nam chính cũ." Võ Tự Minh lười biếng nhắc nhở cái xưng hô mà hệ thống thường nói trong đầu hắn, lại thờ ơ hỏi lại: "Vậy thì liên quan gì tới tôi? Tôi với hắn không liên quan, hai người đó muốn giành dựt thế nào cũng không liên quan tới tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất