Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường

Chương 17

Trước Sau
Áo sơ mi trắng, quần tây đen được sơ vin gọn ràng, chọn một chiếc caravat màu đậm thắt trên cổ áo chỉnh cho ngay ngắn đến khi hài lòng thì thôi. Cuối cùng khoác thêm một chiếc áo vest đen, điều chỉnh cổ tay áo cho vừa vặn rồi cài lại một chiếc cúc phía trước người.

Chuẩn bị xong hết mọi thứ, Võ Tự Minh mở cửa phòng chuẩn bị đến bữa tiệc buffet tại nhà hàng bên cạnh.

Trên hành lang vẫn còn một vài người vừa đi vừa hàn huyên với nhau. Nghe loáng thoáng thì nội dung câu chuyện không hề nhắc đến công việc.

Lúc hắn đóng cửa định đi thì cánh cửa phòng bên cạnh "cạch" một tiếng mở ra, Phạm Đình Vỹ từ bên trong bước ra.

Anh diện một bộ âu phục có thiết kế đặc biệt ở phần viền áo, trên thân có loại khí chất đặc trưng thu hút sự chú ý của người khác.

Đều cùng mặc tây trang, nhưng Võ Tự Minh cho người nhìn một cảm giác thân thiện dễ gần hơn, càng không phải loại đặc biệt hút mắt khi đứng trong đám đông.

Nhận thức được mối quan hệ đã không còn nhạy cảm như trước kia, không cần phải cố tình tránh mặt anh, Võ Tự Minh chủ động chào hỏi trước làm dịu bầu không khí.

"Hay là cùng đi?" Võ Tự Minh hỏi.

"Ừm." Phạm Đình Vỹ gật đầu đáp.

Tầng bốn của nhà hàng phục vụ kiểu tiệc đứng, nơi thực khách tự phục vụ theo yêu cầu của mình, tự lựa chọn món ăn thức uống mình muốn. Hôm nay toàn bộ tầng này đã được bao trọn dành riêng để tiếp đãi cho những thực khách đặc biệt. Nếu không có nhu cầu khác thì từ bữa sáng đến bữa tối các ông chủ lớn đều được phục vụ chu đáo tại đây.

Cách bày trí được thiết kế vô cùng tinh tế, những món ăn được bày biện đẹp mắt, gần như những món ăn ngon đều xuất hiện. Thức uống cũng vô cùng phong phú, đa dạng, từ rượu vang trắng, rượu vang đỏ, cocktail hoặc đồ uống không cồn khác. Tổng hợp tất cả lại chứng minh nhà hàng này được đánh giá năm sao là xứng đáng.

Lúc hai người Võ Tự Minh đến thì tất cả những người khác đều đã có mặt, chỉ có điều người tổ chức bữa tiệc thì chưa đến.

Trong hội trường ít nhất có hơn hai trăm người. Nếu chỉ tính những công ty chính quy, hợp quy cách hoạt động trong ngành xây dựng trong nước thì con số này cũng có thể. Nhưng chắc chắn những người đứng ở đây phải là quản lý của những doanh nghiệp lớn, có uy tín trong ngành.

Ngoài gói thầu thiết kế và xây lấp thì còn một gói thầu nữa, là gói thầu cung cấp hàng hóa là vật liệu, vật tư xây dựng. Trong trường hợp xây dựng một công trình kiến trúc mới thông thường, đa số chủ đầu tư sẽ không làm phiền phức như vậy, chủ đầu tư sẽ gộp thiết kế, cung cấp hàng hóa và xây lấp thành một gói thầu hỗn hợp. Việc tìm nguồn cung vật liệu sẽ để cho nhà thầu đưa ra cân nhắc hợp lý. Tuy nhiên, việc giao toàn bộ việc cho một công ty khó tránh sẽ khiến cho chủ đầu tư lo lắng về chất lượng cũng như chi phí của công trình.



Võ Tự Minh đến liền gặp được người quen, đây là một đối tác của Minh Thành, hai công ty từng hợp tác trong một dự án cách đây không lâu.

"Xin chào Lương tổng, tôi thấy ngài tinh thần thật tốt."

"Hahaha, cũng tạm đi, đàn ông có vợ ấy mà, hiếm khi ra ngoài nghỉ ngơi mà không có vợ đi cùng."

"Phu nhân mà nghe được câu nói đùa như vậy sẽ không vui đâu."

"Ai không ra ngoài nói đùa vài câu, không cần để ý, không cần để ý."

Đã cùng hợp tác, uống rượu chung một bàn nên đối với đối phương có hiểu biết nhất định, Võ Tự Minh cùng Lương tổng trò chuyện đến vui vẻ. Nhăm nhi chút rượu vang đỏ, nói một ít chuyện đời tư, còn nói về sau có cơ hội sẽ tiếp tục hợp tác.

"Phải rồi, cậu với Phạm tổng vừa rồi đi chung sao?" Lương tổng như mới nhớ đến hỏi.

Sau khi đi vào Võ Tự Minh cùng Lương tổng trò chuyện, Phạm Đình Vỹ cũng không nhàn rỗi, cùng những người khác nói nói đôi lời. Hai người đi vào cùng lúc, ít nhiều cũng có người nhìn thấy, người từ thành phố khác không biết nhưng ở đây cũng có vài nhân vật ở Hà Thành, dĩ nhiên biết quan hệ không tốt giữa hai bên sẽ cảm thấy kỳ lạ.

Võ Tự Minh cười nói: "À, lúc tôi ra đúng lúc gặp Phạm tổng nên cùng đến, có gì không phù hợp sao?"

"Cũng không phải," Lương tổng xua tay nói.

Lương tổng còn muốn nói gì đó, nhưng bên cạnh truyền đến một trận xôn xao thu hút sự ý. Võ Tự Minh cũng hướng mắt nhìn xem có chuyện gì.

Trong đầu, hệ thống nhắc nhở hắn rằng: "Ký chủ, Trần Chí Kiện đã đến. Chính là người mặc tây trang màu xám đi ở giữa."

Theo đặc điểm nhận dạng mà hệ thống cung cấp, Võ Tự Minh tập trung tìm kiếm gương mặt người đó.



Nhóm người vừa đi vào gồm bốn người, hai người trẻ tuổi hai người trung niên, mang đặc điểm người Châu Âu. Một trong hai người đi giữa mặc tây trang màu xám như lời hệ thống nói. Diện mạo của y không hoàn toàn giống người ngoại quốc. Y có nước da trắng và đôi đồng tử ánh xanh của người Châu Âu, bỏ qua hai đặc điểm này thì y không khác mấy so với người phương Đông.

Không có gì lạ vì Trần Chí Kiện là con lai. Từ thời ông cố y di dân sang Phần Lan sinh sống lập nghiệp, rồi kết hôn với người dân bản địa, thế hệ con cháu về sau cũng kết hôn sinh con với người bản địa, huyết mạch lẽ ra đã bị pha trộn. Nhưng Trần Chí Kiện sinh ra lại mang nhiều đặc điểm của tổ tiên hơn, thậm chí gen trội hơn cả thế hệ cha chú. Ngoài ra, từ nhỏ Trần Chí Kiện đã biểu hiện là một đứa trẻ thông minh, nhạy bén. Chính vì vậy mà y rất được coi trọng.

Nhìn lại nhìn thêm mấy lần, Võ Tự Minh cảm thán với hệ thống: "Diện mạo thật không tầm thường, đặc biệt là đôi mắt màu xanh kia, quá đẹp."

Lần đầu hắn nhìn thấy người có màu mắt màu xanh dương, không khỏi cảm thắy có chút đặc biệt.

Hệ thống nhanh nhảu trả lời: "Giá trị nhan sắc của Trần Chí Kiện không thua kém Phạm Đình Vỹ đâu. Một người bá đạo lạnh lùng, một người ôn nhuận như ngọc, hai thuộc tính rất được yêu thích."

Có được yêu thích hay không cũng không liên quan đến hắn, Võ Tự Minh nghĩ thầm.

Người trong hội trường đều im lặng, chờ đợi, thực tế trong lòng ai cũng đang tính toán cho riêng mình.

Dự án này do Trần Chí Kiện đề xuất nên y là người nắm toàn quyền quyết định những việc có liên quan.

"Xin chào các vị, xin tự giới thiệu tôi tên là Trần Chí Kiện, người đại diện công ty công nghệ Bắc Âu." Đứng ở trung tâm hội trường, Trần Chí Kiện tự giới thiệu với tất cả mọi người, dõng dạc nói: "Công nghệ Bắc Âu từ lâu đã muốn phát triển nền công nghệ trong nước, tạo điều kiện cho kinh tế xã hội ngày càng phát triển. Hôm nay nguyện vọng đã có thể thực hiện, lần này hợp tác với Đại học Công nghệ là một bước khởi đầu..."

Lời Trần Chí Kiện nói vô cùng có sức thuyết phục, sự phát triển mạnh mẽ của ngành công nghệ trong những năm gần đây ai cũng thấy rõ, đặc biệt là trí tuệ nhân tạo AI. Tài nguyên trong nước bị hạn chế, cơ sở vật chất không đủ hiện đại như các quốc gia phương Tây đã làm lãng phí nhân tài trong nước, thậm chí là hiện tượng chảy máu chất xám.

Lần này Bắc Âu bỏ ra một nguồn vốn lớn, cung cấp những thiết bị hiện đại có thể giúp cải thiện cơ sở vật chất, giúp những nghiên cứu sinh được tiếp cận với thiết bị công nghệ tiên tiến.

Kết thúc những lời hoa mỹ là một câu "hy vọng các vị hài lòng với sắp xếp của tôi, chúc mọi người có một kỳ nghỉ thoải mái."

Tiếng vỗ tay vang khắp phòng, khen ngợi một người trẻ vì cố hương mà bỏ ra công sức. Ai ai cũng mang gương mặt tươi cười hòa ái cùng người đại diện Bắc Âu làm quen. Võ Tự Minh cùng Lương tổng tìm được cơ hội thích hợp trao đổi với y đôi ba câu.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chuyến công tác kết thúc một cách thuận lợi với thiếp mời được Võ Tự Minh mang về công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau