Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường
Chương 56
Con người luôn có mong ước, có kỳ vọng cho tương lai của bản thân, ai mà không muốn có được một tương lai tốt đẹp? Chính vì vậy, bói toán, xem quẻ cùng những trò ma mảnh khác mới có cơ hội xuất hiện, lợi dụng lòng tin của nhưng người mê tính, nói rằng bản thân có thể nhìn thấy tương lai để lừa gạt.
Đan Thy nói cô nhìn thấy tương lai, Võ Tự Minh tin. Bởi vì chính hắn cũng đã trải nghiệm qua cảm giác thế nào là chuyện khoa học không thể giải thích.
Điều khiến Đan Thy trở thành người như hôm nay cũng từ đây mà ra, cô biết được bản thân sau này có được sự nghiệp vẻ vang, có được người chồng vừa giàu vừa đẹp trai. Tương lai tốt đẹp như vậy, sao có thể không mơ mộng được? Cũng vì vậy cô mới dần sa lầy, cô quá dựa dẫm vào tương lai không xác định rõ phía trước, cứ đinh ninh làm theo những gì cô nhìn thấy. Cô không dám đi một bước khác con đường có sẵn, sợ một khi cô làm gì khác thì tương lai người người mơ ước của cô sẽ không còn.
Cô cố gắng đi đúng theo chỉ dẫn của vận mệnh, lại không ngờ đã khiến bản thân đi vào con đường không lối thoát, đánh mất chính mình.
Suy cho cùng cô không quá đáng trách, bởi vì tương lai của cô quá tốt đẹp nên cô mới bỏ mặt tất cả mà đeo đuổi tương lai. Nếu tương lai không như mong đợi, chắc hẳn cô đã làm gì đó để thay đổi nó.
Nhưng nếu đây là Võ Tự Minh, hắn chắc chắn không làm vậy. Đối với hắn mà nói, tương lai là một thứ xa xôi, không mang tính thực tế, dù biết trước nó như thế nào thì Võ Tự Minh vẫn sẽ nhìn vào thực tại, hành động theo phán đoán của chính mình.
Đã biết được nguồn căn bắt đầu, Võ Tự Minh dễ dàng tìm ra cách để kết thúc mọi chuyện. Bệnh ở đâu thì bốc thuốc ở đó, chỉ khi cô dẹp bỏ những ảo tưởng về tương lai thì thế giới này cũng sẽ bình thường trở lại.
Võ Tự Minh không muốn cứu vớt bất kỳ ai, hắn làm thế cũng chỉ để tìm lại bình yên cho bản thân, để cô không đi tìm bạn trai của hắn nữa, đơn giản như vậy thôi.
“Đan Thy, cô cảm thấy bản thân hiện tại rất tốt sao? Cô có từng nhìn lại bản thân chưa, cứ mãi chạy theo cái tương lai không định hình kia đã làm cô thay đổi ra sao? Tốt hơn hay ngày càng đánh mất chính mình?”
Ai cũng có quyền lựa chọn con đường mình đi, nhưng không nên vì một thứ mờ ảo mà sai lại càng sai. Có đôi khi bản thân đã bỏ qua lựa chọn tốt hơn, thật ra cũng không phải tốt hơn mà là phù hợp, quan trọng là phải biết bản thân cần gì.
Kể từ khi biết được tương lai, cô đã quên mất bản thân cần gì, kết quả đã khiến bản thân lạc đường, vẫn còn kịp cho cô một cơ hội sửa chữa. Nếu không, những gì cô có được ở hiện tại cũng sẽ giống tương lai của cô, tan thành mây khói.
Võ Tự Minh chậm rãi bước đi, ra khỏi cửa tiệm, hắn nhìn lên những áng mây trên bầu trời được phủ một màu đỏ cam của ánh chiều tà thơ mộng, hít sâu một hơi trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, toàn thân đều được thư giản.
Nhìn thấy chiếc xe màu đen đỗ ở bên đường, hắn nở nụ cười đi qua đó. Võ Tự Minh mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, vừa đóng cửa xe thì đã bị người bất ngờ ép lên cửa.
Hắn nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong mắt hắn tràn đầy ý cười.
“Có chuyện gì vậy?”
Phạm Đình Vỹ chăm chú nhìn vào đôi mắt biết cười kia, cuối cùng chịu thua, đổi thành một cái ôm thật chặt. Cằm anh đặt trên hõm vai hắn, hơi cúi đầu xuống hôn lên cần cổ của hắn, một vài nụ hôn vụn vặt dịu nhàng.
Anh nhỏ giọng hỏi: “Đã nói gì với cô ta? Sao lại lâu như vậy?”
Chuyện hẹn cô ra ngoài, Võ Tự Minh đã bàn với Phạm Đình Vỹ từ trước. Nếu không để anh biết được từ miệng người khác lại xảy ra hiểu lầm không đáng có, hắn vô cùng không thích loại tình huống này.
Khi vừa nghe lời đề nghị của hắn, Phạm Đình Vỹ tức khắc không đồng ý để hắn đi gặp riêng cô, nhất quyết muốn đi cùng với hắn. Nhưng chuyện hắn muốn nói có ảnh hưởng quan trọng, không cách nào để cho một người lại một người nữa biết. Sau bao nổ lực khuyên nhũ hắn mới thuyết phục được anh, để anh ở bên ngoài chờ hắn.
Võ Tự Minh đi không tính là lâu, từ lúc vào đến khi trở ra còn chưa đến hai mươi phút, hắn đã cố gắng xử lý nhanh gọn nhất. Chỉ là đối với anh mà nói, mỗi phút đều là lâu, đặc biệt khi chỉ có một mình anh ngồi im lặng chờ đợi. Cảm giác chờ đợi chỉ có người từng trải mới có thể hiểu được.
Võ Tự Minh bị cọ nhột, hơn nghiêng đầu đi, vòng tay ôm lấy hai vai của anh, dỗ như dỗ trẻ: “Nói cô ta sau này không được tìm anh nữa, nếu không những gì cô ta đang có đều sẽ không còn.”
Không tin được hắn có thể nói ra lời này, nhưng ở nơi hắn không thấy, khóe môi Phạm Đình Vỹ không kiềm chế được mà nâng lên, phát ra tiếng cười khe khẽ. Bản thân Võ Tự Minh cũng phải tự cười chính mình quá ngây thơ, nhưng làm cho anh vui vẻ thì thỉnh thoảng ngây thơ một chút cũng không sao.
Tính ra thì lời của hắn cũng không phải giả, cô nghĩ thông suốt rồi thì sẽ không đến làm phiền hai người nữa, đó là kết quả cuối cùng.
Chiếc xe đỗ bên đường hồi lâu từ từ lăn bánh, lẫn vào trong dòng xe thưa thớt trên đường lớn nhưng không dấu được sự nổi bật của nó.
“Ngày mai là chủ nhật.”
“Ừm, ngày mai có thể gặp mẹ em rồi.”
“Nhìn anh rất bình tĩnh, chắc không có hồi hộp đâu nhỉ?”
“Có.”
“Hửm? Thật sao? Thật sự nhìn không ra. Nhưng anh yên tâm đi, điểm tốt của anh em đều nói cho mẹ nghe rồi, mẹ rất hài lòng về anh.”
“Bà ấy là người phụ nữ rất tốt, rất dịu dàng.”
Mỗi người một câu trò chuyện, cứ thế đi qua mấy con đường, nội dung rất bình dị nhưng không hề nhàm chán.
Nhưng niềm vui lại không thể kéo dài, có lẽ trời cao cũng ghen tỵ với hai nam nhân ấy, muốn chia rẽ hai người. Trên đường vốn đang bình yên, đột nhiên một chiếc xe bán tải bất chấp nguy hiểm vượt đèn đỏ.
Tại nạn xảy ra dưới sự kinh sợ của bao người.
Mảnh vỡ thủy tinh văng khắp nơi, máu không ngừng chảy ra nhuộm đỏ quần áo. Một người ôm lấy người kia với hy vọng bảo hộ người kia an toàn, nhưng hiện tại cả hai đều đã mất đi ý thức…
Võ Tự Minh khó khăn mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở một khoảng không gian trắng toát, không nhìn thấy điểm đầu điểm cuối. Hắn hoảng loạn nhìn xung quanh, trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng lo lắng.
Hắn còn nhớ, hắn đang đi cùng Phạm Đình Vỹ, đi đến một cái ngã tư, có một chiếc xe bán tải vượt đèn đỏ tông vào đầu xe của bọn họ. Mặc dù Phạm Đình Vỹ phản ứng nhanh đánh tay lái nhưng vẫn không tránh khỏi.
Chiếc xe bán tải đâm vào đầu xe khiến xe bọn họ mất kiểm soát xoay mấy vòng rồi tông vào dải phân cách, đầu xe đã không còn hình dạng ban đầu.
Một vụ tai nạn giao thông liên hoàn.
Từ trong không gian vô định, một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên bên tai Võ Tự Minh, trước mắt đồng thời xuất hiện một màn hình điện tử liên tục nhảy ra thông tin.
“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Thông tin nhiệm vụ đã hoàn thành:
Tuyến nhiệm vụ phụ số 1: Hóa giải quan hệ đối thủ với Phạm Đình Vỹ. [Hoàn thành]
Tuyến nhiệm vụ phụ số 2: Tham gia vào dự án ở Thành Nam. [Hoàn thành]
Tuyến nhiệm vụ phụ số 3: Tác hợp cho hai nhân vật phụ Đỗ Tuấn Kiệt và Võ Tự Đức. [Hoàn thành]
Tuyến nhiệm vụ chính số 1: Giúp Phạm Đình Vỹ tìm được chân tình. [Hoàn thành]
Tuyến nhiệm vụ chính số 2: Giúp Đan Thy tìm lại chính mình. [Hoàn thành]
Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, thành công nhận được phần thưởng của thế giới: Một điều ước.”
Võ Tự Minh như tìm được cọng rơm cứu mạng, không quan tâm đến lời hệ thống nói, liên tiếp đặt câu hỏi hy vọng hệ thống giải đáp: “Hệ thống, đã xảy ra chuyện gì? Phạm Đình Vỹ, anh ấy ở đâu? Anh ấy sao rồi? Ở đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Mau nói cho tôi biết đi!”
Đôi mắt hắn đỏ lên, không nén được cơn xúc động đang dâng trào.
Đan Thy nói cô nhìn thấy tương lai, Võ Tự Minh tin. Bởi vì chính hắn cũng đã trải nghiệm qua cảm giác thế nào là chuyện khoa học không thể giải thích.
Điều khiến Đan Thy trở thành người như hôm nay cũng từ đây mà ra, cô biết được bản thân sau này có được sự nghiệp vẻ vang, có được người chồng vừa giàu vừa đẹp trai. Tương lai tốt đẹp như vậy, sao có thể không mơ mộng được? Cũng vì vậy cô mới dần sa lầy, cô quá dựa dẫm vào tương lai không xác định rõ phía trước, cứ đinh ninh làm theo những gì cô nhìn thấy. Cô không dám đi một bước khác con đường có sẵn, sợ một khi cô làm gì khác thì tương lai người người mơ ước của cô sẽ không còn.
Cô cố gắng đi đúng theo chỉ dẫn của vận mệnh, lại không ngờ đã khiến bản thân đi vào con đường không lối thoát, đánh mất chính mình.
Suy cho cùng cô không quá đáng trách, bởi vì tương lai của cô quá tốt đẹp nên cô mới bỏ mặt tất cả mà đeo đuổi tương lai. Nếu tương lai không như mong đợi, chắc hẳn cô đã làm gì đó để thay đổi nó.
Nhưng nếu đây là Võ Tự Minh, hắn chắc chắn không làm vậy. Đối với hắn mà nói, tương lai là một thứ xa xôi, không mang tính thực tế, dù biết trước nó như thế nào thì Võ Tự Minh vẫn sẽ nhìn vào thực tại, hành động theo phán đoán của chính mình.
Đã biết được nguồn căn bắt đầu, Võ Tự Minh dễ dàng tìm ra cách để kết thúc mọi chuyện. Bệnh ở đâu thì bốc thuốc ở đó, chỉ khi cô dẹp bỏ những ảo tưởng về tương lai thì thế giới này cũng sẽ bình thường trở lại.
Võ Tự Minh không muốn cứu vớt bất kỳ ai, hắn làm thế cũng chỉ để tìm lại bình yên cho bản thân, để cô không đi tìm bạn trai của hắn nữa, đơn giản như vậy thôi.
“Đan Thy, cô cảm thấy bản thân hiện tại rất tốt sao? Cô có từng nhìn lại bản thân chưa, cứ mãi chạy theo cái tương lai không định hình kia đã làm cô thay đổi ra sao? Tốt hơn hay ngày càng đánh mất chính mình?”
Ai cũng có quyền lựa chọn con đường mình đi, nhưng không nên vì một thứ mờ ảo mà sai lại càng sai. Có đôi khi bản thân đã bỏ qua lựa chọn tốt hơn, thật ra cũng không phải tốt hơn mà là phù hợp, quan trọng là phải biết bản thân cần gì.
Kể từ khi biết được tương lai, cô đã quên mất bản thân cần gì, kết quả đã khiến bản thân lạc đường, vẫn còn kịp cho cô một cơ hội sửa chữa. Nếu không, những gì cô có được ở hiện tại cũng sẽ giống tương lai của cô, tan thành mây khói.
Võ Tự Minh chậm rãi bước đi, ra khỏi cửa tiệm, hắn nhìn lên những áng mây trên bầu trời được phủ một màu đỏ cam của ánh chiều tà thơ mộng, hít sâu một hơi trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, toàn thân đều được thư giản.
Nhìn thấy chiếc xe màu đen đỗ ở bên đường, hắn nở nụ cười đi qua đó. Võ Tự Minh mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, vừa đóng cửa xe thì đã bị người bất ngờ ép lên cửa.
Hắn nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong mắt hắn tràn đầy ý cười.
“Có chuyện gì vậy?”
Phạm Đình Vỹ chăm chú nhìn vào đôi mắt biết cười kia, cuối cùng chịu thua, đổi thành một cái ôm thật chặt. Cằm anh đặt trên hõm vai hắn, hơi cúi đầu xuống hôn lên cần cổ của hắn, một vài nụ hôn vụn vặt dịu nhàng.
Anh nhỏ giọng hỏi: “Đã nói gì với cô ta? Sao lại lâu như vậy?”
Chuyện hẹn cô ra ngoài, Võ Tự Minh đã bàn với Phạm Đình Vỹ từ trước. Nếu không để anh biết được từ miệng người khác lại xảy ra hiểu lầm không đáng có, hắn vô cùng không thích loại tình huống này.
Khi vừa nghe lời đề nghị của hắn, Phạm Đình Vỹ tức khắc không đồng ý để hắn đi gặp riêng cô, nhất quyết muốn đi cùng với hắn. Nhưng chuyện hắn muốn nói có ảnh hưởng quan trọng, không cách nào để cho một người lại một người nữa biết. Sau bao nổ lực khuyên nhũ hắn mới thuyết phục được anh, để anh ở bên ngoài chờ hắn.
Võ Tự Minh đi không tính là lâu, từ lúc vào đến khi trở ra còn chưa đến hai mươi phút, hắn đã cố gắng xử lý nhanh gọn nhất. Chỉ là đối với anh mà nói, mỗi phút đều là lâu, đặc biệt khi chỉ có một mình anh ngồi im lặng chờ đợi. Cảm giác chờ đợi chỉ có người từng trải mới có thể hiểu được.
Võ Tự Minh bị cọ nhột, hơn nghiêng đầu đi, vòng tay ôm lấy hai vai của anh, dỗ như dỗ trẻ: “Nói cô ta sau này không được tìm anh nữa, nếu không những gì cô ta đang có đều sẽ không còn.”
Không tin được hắn có thể nói ra lời này, nhưng ở nơi hắn không thấy, khóe môi Phạm Đình Vỹ không kiềm chế được mà nâng lên, phát ra tiếng cười khe khẽ. Bản thân Võ Tự Minh cũng phải tự cười chính mình quá ngây thơ, nhưng làm cho anh vui vẻ thì thỉnh thoảng ngây thơ một chút cũng không sao.
Tính ra thì lời của hắn cũng không phải giả, cô nghĩ thông suốt rồi thì sẽ không đến làm phiền hai người nữa, đó là kết quả cuối cùng.
Chiếc xe đỗ bên đường hồi lâu từ từ lăn bánh, lẫn vào trong dòng xe thưa thớt trên đường lớn nhưng không dấu được sự nổi bật của nó.
“Ngày mai là chủ nhật.”
“Ừm, ngày mai có thể gặp mẹ em rồi.”
“Nhìn anh rất bình tĩnh, chắc không có hồi hộp đâu nhỉ?”
“Có.”
“Hửm? Thật sao? Thật sự nhìn không ra. Nhưng anh yên tâm đi, điểm tốt của anh em đều nói cho mẹ nghe rồi, mẹ rất hài lòng về anh.”
“Bà ấy là người phụ nữ rất tốt, rất dịu dàng.”
Mỗi người một câu trò chuyện, cứ thế đi qua mấy con đường, nội dung rất bình dị nhưng không hề nhàm chán.
Nhưng niềm vui lại không thể kéo dài, có lẽ trời cao cũng ghen tỵ với hai nam nhân ấy, muốn chia rẽ hai người. Trên đường vốn đang bình yên, đột nhiên một chiếc xe bán tải bất chấp nguy hiểm vượt đèn đỏ.
Tại nạn xảy ra dưới sự kinh sợ của bao người.
Mảnh vỡ thủy tinh văng khắp nơi, máu không ngừng chảy ra nhuộm đỏ quần áo. Một người ôm lấy người kia với hy vọng bảo hộ người kia an toàn, nhưng hiện tại cả hai đều đã mất đi ý thức…
Võ Tự Minh khó khăn mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở một khoảng không gian trắng toát, không nhìn thấy điểm đầu điểm cuối. Hắn hoảng loạn nhìn xung quanh, trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng lo lắng.
Hắn còn nhớ, hắn đang đi cùng Phạm Đình Vỹ, đi đến một cái ngã tư, có một chiếc xe bán tải vượt đèn đỏ tông vào đầu xe của bọn họ. Mặc dù Phạm Đình Vỹ phản ứng nhanh đánh tay lái nhưng vẫn không tránh khỏi.
Chiếc xe bán tải đâm vào đầu xe khiến xe bọn họ mất kiểm soát xoay mấy vòng rồi tông vào dải phân cách, đầu xe đã không còn hình dạng ban đầu.
Một vụ tai nạn giao thông liên hoàn.
Từ trong không gian vô định, một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên bên tai Võ Tự Minh, trước mắt đồng thời xuất hiện một màn hình điện tử liên tục nhảy ra thông tin.
“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Thông tin nhiệm vụ đã hoàn thành:
Tuyến nhiệm vụ phụ số 1: Hóa giải quan hệ đối thủ với Phạm Đình Vỹ. [Hoàn thành]
Tuyến nhiệm vụ phụ số 2: Tham gia vào dự án ở Thành Nam. [Hoàn thành]
Tuyến nhiệm vụ phụ số 3: Tác hợp cho hai nhân vật phụ Đỗ Tuấn Kiệt và Võ Tự Đức. [Hoàn thành]
Tuyến nhiệm vụ chính số 1: Giúp Phạm Đình Vỹ tìm được chân tình. [Hoàn thành]
Tuyến nhiệm vụ chính số 2: Giúp Đan Thy tìm lại chính mình. [Hoàn thành]
Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, thành công nhận được phần thưởng của thế giới: Một điều ước.”
Võ Tự Minh như tìm được cọng rơm cứu mạng, không quan tâm đến lời hệ thống nói, liên tiếp đặt câu hỏi hy vọng hệ thống giải đáp: “Hệ thống, đã xảy ra chuyện gì? Phạm Đình Vỹ, anh ấy ở đâu? Anh ấy sao rồi? Ở đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Mau nói cho tôi biết đi!”
Đôi mắt hắn đỏ lên, không nén được cơn xúc động đang dâng trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất