Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường
Chương 58
Võ Tự Minh nắm lấy bàn tay của Phạm Đình Vỹ, nâng tay anh áp lên gò má mình, bàn tay của anh mát lạnh làm tim hắn loạn đập không theo quy luật.
“Tại sao anh còn chưa tỉnh? Anh nói sẽ chăm sóc cho em mà, anh nằm ở đây thì làm sao chăm sóc cho em đây?”
Trong phòng chỉ có hắn và anh, những người khác không vào cùng, sau khi mẹ Võ đưa hắn vào trong cũng lặng lẽ đi ra ngoài cửa chờ, biết ý mà giữ cho hắn không gian ở riêng với anh.
Võ Tự Minh nói rất khẽ, như là thủ thỉ bên tai, âm lượng vừa đủ để người bên cạnh nghe rồi trả lời. Nhưng tiết là không có ai trả lời hắn cả, người nằm trên giường vẫn nhắm nghiền hai mắt. Hắn nhớ đôi mắt dịu dàng khi anh nhìn hắn, nhớ ánh mắt mang tính xâm lược mãnh liệt, kể cả ánh mắt không có cảm xúc của anh cũng làm hắn nhớ mong. Hắn chỉ có một nguyện vọng duy nhất, xin anh hãy mau chóng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn hắn.
Tay phải của hắn chạm lên gương mặt không mấy huyết sắc của anh, bụng ngón tay cẩn thận xoa nhẹ sườn mặt của anh, vuốt ve đuôi mắt sắc bén ấy.
“Đình Vỹ…” Không nghe được câu trả lời, hắn kiên trì gọi đến khi có hồi đáp mới thôi.
Bỗng nhiên, bàn tay đang áp trên má bỗng có cảm giác, hắn vội vàng nhìn lại, chắc chắn nhìn thấy ngón tay anh hơi cử động. Theo phản xạ hắn nhìn về mắt anh, phát hiện mi mắt anh giật giật hơi hé mở, dần dần nâng lên.
Hệ thống không gạt hắn!
Quá vui mừng, hắn không kiềm được giọng nói của mình, gần như là la lớn: “Đình Vỹ?! Đình Vỹ tỉnh rồi! Đình Vỹ tỉnh rồi!”
Người lớn bên ngoài nghe thấy tiếng hắn, hớt hãi đẩy cửa đi vào, kinh hỉ khi thấy Phạm Đình Vỹ thật sự đã tỉnh lại. Rất nhanh bác sĩ y tá đi vào, y tá mời người nhà bệnh nhân ra ngoài để tiến hành kiểm tra toàn diện cho anh.
Võ Tự Minh lưu luyến không rời đành buông tay anh ra để mẹ Võ đẩy hắn ra ngoài cho bác sĩ làm việc. Quay đầu nhìn lại vẫn nhìn thấy đôi mắt anh hướng về phía hắn không rời.
“Tạ ơn Trời Đất phù hộ! Tạ ơn Trời Đất phù hộ…” Bà nội lần xâu chuỗi trong tay lẩm bẩm tạ ơn.
“Ông nội, bà nội, Đình Vỹ có chuyện gì vậy?” Đỗ Tuấn Kiệt cùng với Võ Tự Đức vừa mới đến, từ xa đã thấy mọi người đứng ở trước của phòng bệnh của Phạm Đình Vỹ, Đỗ Tuấn Kiệt không dằn được lo lắng hỏi.
Ông nội giải thích: “Tiểu Vỹ tỉnh rồi, bác sĩ đang kiểm tra cho nó.”
Nghe ông nói thế, Đỗ Tuấn Kiệt được thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Võ Tự Đức đã đi đến bên cạnh Võ Tự Minh, nhìn thấy anh trai cũng đã tỉnh lại, trong lòng cậu đã bỏ được gánh nặng.
Hai người hôn mê bảy ngày, bảy ngày này đều làm mọi người ăn ngủ không yên. Tình hình Phạm Đình Vỹ khá nghiêm trọng, lúc được đưa vào phòng cấp cứu đã bị mất máu quá nhiều, còn xuất hiện hiện tượng chết lâm sàn. May mà bác sĩ tận tình cấp cứu, cuối cũng đã qua cơn nguy kịch. Về phần Võ Tự Minh thì nhẹ hơn, nhưng hắn mãi không có dấu hiệu tỉnh lại, kiến mẹ Võ lo lắng không thôi.
Suốt bảy ngày Phạm Đình Vỹ không tỉnh, dù cho mọi người có cùng anh trò chuyện gì đi nữa thì anh cũng không có phản ứng. Thế nhưng Võ Tự Minh đến không bao lâu thì đã gọi anh tỉnh, như vậy đủ thấy, đối với anh hắn quan trọng thế nào.
Võ Tự Minh đỡ tường muốn đứng lên, trải qua một thời gian tay chân của hắn đã lấy lại được cảm giác, hắn muốn đi lại khởi động một chút. Để chút nữa vào gặp anh trong bộ dạng ngồi xe lăn, chắc sẽ dọa anh mất.
Võ Tự Đức đỡ một bên giúp hắn giữ thăng bằng trước, mẹ Võ lại không yên tâm bảo hắn cứ ngồi trên xe mà nghỉ ngơi. Hắn vẫn cứ kiên quyết làm theo ý mình, được em trai giúp đỡ đã đi qua đi lại được mấy bước, đi đứng bình thường trở lại.
“Con phải lấy trạng thái tốt nhất để gặp Đình Vỹ, như vậy anh ấy mới yên tâm.”
Ông bà nội nghe lời này, trong lòng không khỏi xúc động. Không như những người khác quan tâm bằng miệng, hắn rất thật tế, dùng hành động để thể hiện tâm ý, không hoa mỹ nhưng mang ý nghĩa thiết thực. Ông bà rất ưng ý cháu dâu… à, không đúng, là cháu rể? Hình như cũng không phù hợp lắm? Nói chung là với lựa chọn của cháu trai.
“À, đúng rồi. Con vẫn chưa biết chú ấy là ai?” Võ Tự Minh nhìn người đàn ông trung niên nãy giờ vẫn đi theo bọn họ, rồi quay sang hỏi mẹ Võ.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ hắn chỉ lo cho Phạm Đình Vỹ, quên mất hỏi thân phận người đàn ông trung niên, lúc này mới lễ phép hỏi.
Thật ra trong lòng Võ Tự Minh đã có suy đoán, nhìn cách người đàn ông quan tâm mẹ Võ thì đã có thể lờ mờ biết đáp án. Nếu mẹ Võ thật sự tìm được người cùng bà trải qua phần đời còn lại, hắn tất nhiên ủng hộ bà. Hắn và Võ Tự Đức đều đã tìm được bạn đời rồi, nếu bà cũng tìm được người bầu bạn đương nhiên là chuyện tốt. (Thật ra là “hắn và Võ Tự Đức đều phải gả đi rồi, con gả đi như bát nước đổ đi, không thể ở bên cạnh chăm sóc tốt cho mẹ đẻ.”)
“À…” Hình như lúc này mẹ Võ cũng mới chú ý đến, bà không biết nói sao, có vẻ như chưa sẵn sàng để nói cho hắn biết.
Người đàn ông trung niên chủ động giải thích với hắn: “Chú là Nguyễn Thanh Trung, con có thể gọi chú là chú Trung.”
“Vâng, chú Trung.” Võ Tự Minh biết nhìn mặt đoán ý nên không cố gắng hỏi tiếp, nói lãng sang chuyện khác: “Cảm ơn chú Trung đã giúp đỡ trong lúc con hôn mê.”
Nguyễn Thanh Trung xua tay với hắn, cười bảo không có gì, cũng không giúp được gì nhiều.
Một lát sau bác sĩ đẩy cửa đi ra, thông báo tình hình hồi phục của anh rất khả quan, các chỉ số đều đã ổn định, chỉ cần ở lại theo dõi vài ngày nếu không xuất hiện điều gì bất thường đã có thể xuất viện. Mọi người vui mừng, rối rít cảm ơn vị bác sĩ trẻ.
Tiễn bác sĩ đi rồi, mọi người lần lượt đi vào phòng bệnh thăm anh. Phạm Đình Vỹ đang nằm trên giường bệnh, mấy sợi dây trên người đã được tháo ra, máy thở cũng không cần dùng nữa, không biết có phải hiệu ứng thị giác hay không, nhưng anh bây giờ đã có huyết sắc hơn rất nhiều.
Võ Tự Minh giúp anh chỉnh đầu giường cao lên, sửa lại gối đầu để anh dựa vào đầu giường được thoải mái. Việc cần làm đã được hắn làm hết, ông bà nội ngồi bên cạnh bên giường bệnh, ân cần hỏi thăm cháu trai cảm thấy trong người thế nào, có chỗ nào không khỏe hay không.
Phạm Đình Vỹ lắc đầu, nói với ông bà rằng anh không sao.
Trong điều kiện đặc biệt, Phạm Đình Vỹ và Võ Tự Minh đều đã ra mắt người nhà hai bên. Như lời Võ Tự Minh nói, mẹ Võ rất hài lòng về anh, cộng thêm sự kiện lần này, bà đã hoàn toàn yên tâm giao con trai cho anh. Ông bà nội của anh cũng rất thích hắn, ngoại hình hay tính cách đều không có chỗ nào không hài lòng, ông bà đã có thể không cần bận tâm về cháu trai nữa.
Phạm Đình Vỹ cảm thấy trong người rất tốt, vì vậy khuyên ông bà trở về nghỉ ngơi, không cần ở lại chăm anh. Võ Tự Minh cũng khuyên mẹ Võ về nhà, nhờ chú Trung đưa bà về, ở đây chăm sóc hắn mấy ngày qua đã làm bà ốm đi nhiều. Để không làm ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi, mọi người quan tâm dặn dò vài câu đều hiểu mà để lại không gian cho hai người.
Đỗ Tuấn Kiệt đưa ông bà nội về, Nguyễn Thanh Trung đưa mẹ Võ về, vẫn lưu Võ Tự Đức ở lại, hai người cần gì cậu có thể giúp đỡ. Hai người dù sao cũng đều là bệnh nhân, không thể chỉ có hai người chăm sóc lẫn nhau được.
Võ Tự Minh nhìn cậu, cậu liền biết điều quay đầu đi ra ngoài, quẹo vào phòng bệnh trước đó của Võ Tự Minh.
“Tại sao anh còn chưa tỉnh? Anh nói sẽ chăm sóc cho em mà, anh nằm ở đây thì làm sao chăm sóc cho em đây?”
Trong phòng chỉ có hắn và anh, những người khác không vào cùng, sau khi mẹ Võ đưa hắn vào trong cũng lặng lẽ đi ra ngoài cửa chờ, biết ý mà giữ cho hắn không gian ở riêng với anh.
Võ Tự Minh nói rất khẽ, như là thủ thỉ bên tai, âm lượng vừa đủ để người bên cạnh nghe rồi trả lời. Nhưng tiết là không có ai trả lời hắn cả, người nằm trên giường vẫn nhắm nghiền hai mắt. Hắn nhớ đôi mắt dịu dàng khi anh nhìn hắn, nhớ ánh mắt mang tính xâm lược mãnh liệt, kể cả ánh mắt không có cảm xúc của anh cũng làm hắn nhớ mong. Hắn chỉ có một nguyện vọng duy nhất, xin anh hãy mau chóng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn hắn.
Tay phải của hắn chạm lên gương mặt không mấy huyết sắc của anh, bụng ngón tay cẩn thận xoa nhẹ sườn mặt của anh, vuốt ve đuôi mắt sắc bén ấy.
“Đình Vỹ…” Không nghe được câu trả lời, hắn kiên trì gọi đến khi có hồi đáp mới thôi.
Bỗng nhiên, bàn tay đang áp trên má bỗng có cảm giác, hắn vội vàng nhìn lại, chắc chắn nhìn thấy ngón tay anh hơi cử động. Theo phản xạ hắn nhìn về mắt anh, phát hiện mi mắt anh giật giật hơi hé mở, dần dần nâng lên.
Hệ thống không gạt hắn!
Quá vui mừng, hắn không kiềm được giọng nói của mình, gần như là la lớn: “Đình Vỹ?! Đình Vỹ tỉnh rồi! Đình Vỹ tỉnh rồi!”
Người lớn bên ngoài nghe thấy tiếng hắn, hớt hãi đẩy cửa đi vào, kinh hỉ khi thấy Phạm Đình Vỹ thật sự đã tỉnh lại. Rất nhanh bác sĩ y tá đi vào, y tá mời người nhà bệnh nhân ra ngoài để tiến hành kiểm tra toàn diện cho anh.
Võ Tự Minh lưu luyến không rời đành buông tay anh ra để mẹ Võ đẩy hắn ra ngoài cho bác sĩ làm việc. Quay đầu nhìn lại vẫn nhìn thấy đôi mắt anh hướng về phía hắn không rời.
“Tạ ơn Trời Đất phù hộ! Tạ ơn Trời Đất phù hộ…” Bà nội lần xâu chuỗi trong tay lẩm bẩm tạ ơn.
“Ông nội, bà nội, Đình Vỹ có chuyện gì vậy?” Đỗ Tuấn Kiệt cùng với Võ Tự Đức vừa mới đến, từ xa đã thấy mọi người đứng ở trước của phòng bệnh của Phạm Đình Vỹ, Đỗ Tuấn Kiệt không dằn được lo lắng hỏi.
Ông nội giải thích: “Tiểu Vỹ tỉnh rồi, bác sĩ đang kiểm tra cho nó.”
Nghe ông nói thế, Đỗ Tuấn Kiệt được thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Võ Tự Đức đã đi đến bên cạnh Võ Tự Minh, nhìn thấy anh trai cũng đã tỉnh lại, trong lòng cậu đã bỏ được gánh nặng.
Hai người hôn mê bảy ngày, bảy ngày này đều làm mọi người ăn ngủ không yên. Tình hình Phạm Đình Vỹ khá nghiêm trọng, lúc được đưa vào phòng cấp cứu đã bị mất máu quá nhiều, còn xuất hiện hiện tượng chết lâm sàn. May mà bác sĩ tận tình cấp cứu, cuối cũng đã qua cơn nguy kịch. Về phần Võ Tự Minh thì nhẹ hơn, nhưng hắn mãi không có dấu hiệu tỉnh lại, kiến mẹ Võ lo lắng không thôi.
Suốt bảy ngày Phạm Đình Vỹ không tỉnh, dù cho mọi người có cùng anh trò chuyện gì đi nữa thì anh cũng không có phản ứng. Thế nhưng Võ Tự Minh đến không bao lâu thì đã gọi anh tỉnh, như vậy đủ thấy, đối với anh hắn quan trọng thế nào.
Võ Tự Minh đỡ tường muốn đứng lên, trải qua một thời gian tay chân của hắn đã lấy lại được cảm giác, hắn muốn đi lại khởi động một chút. Để chút nữa vào gặp anh trong bộ dạng ngồi xe lăn, chắc sẽ dọa anh mất.
Võ Tự Đức đỡ một bên giúp hắn giữ thăng bằng trước, mẹ Võ lại không yên tâm bảo hắn cứ ngồi trên xe mà nghỉ ngơi. Hắn vẫn cứ kiên quyết làm theo ý mình, được em trai giúp đỡ đã đi qua đi lại được mấy bước, đi đứng bình thường trở lại.
“Con phải lấy trạng thái tốt nhất để gặp Đình Vỹ, như vậy anh ấy mới yên tâm.”
Ông bà nội nghe lời này, trong lòng không khỏi xúc động. Không như những người khác quan tâm bằng miệng, hắn rất thật tế, dùng hành động để thể hiện tâm ý, không hoa mỹ nhưng mang ý nghĩa thiết thực. Ông bà rất ưng ý cháu dâu… à, không đúng, là cháu rể? Hình như cũng không phù hợp lắm? Nói chung là với lựa chọn của cháu trai.
“À, đúng rồi. Con vẫn chưa biết chú ấy là ai?” Võ Tự Minh nhìn người đàn ông trung niên nãy giờ vẫn đi theo bọn họ, rồi quay sang hỏi mẹ Võ.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ hắn chỉ lo cho Phạm Đình Vỹ, quên mất hỏi thân phận người đàn ông trung niên, lúc này mới lễ phép hỏi.
Thật ra trong lòng Võ Tự Minh đã có suy đoán, nhìn cách người đàn ông quan tâm mẹ Võ thì đã có thể lờ mờ biết đáp án. Nếu mẹ Võ thật sự tìm được người cùng bà trải qua phần đời còn lại, hắn tất nhiên ủng hộ bà. Hắn và Võ Tự Đức đều đã tìm được bạn đời rồi, nếu bà cũng tìm được người bầu bạn đương nhiên là chuyện tốt. (Thật ra là “hắn và Võ Tự Đức đều phải gả đi rồi, con gả đi như bát nước đổ đi, không thể ở bên cạnh chăm sóc tốt cho mẹ đẻ.”)
“À…” Hình như lúc này mẹ Võ cũng mới chú ý đến, bà không biết nói sao, có vẻ như chưa sẵn sàng để nói cho hắn biết.
Người đàn ông trung niên chủ động giải thích với hắn: “Chú là Nguyễn Thanh Trung, con có thể gọi chú là chú Trung.”
“Vâng, chú Trung.” Võ Tự Minh biết nhìn mặt đoán ý nên không cố gắng hỏi tiếp, nói lãng sang chuyện khác: “Cảm ơn chú Trung đã giúp đỡ trong lúc con hôn mê.”
Nguyễn Thanh Trung xua tay với hắn, cười bảo không có gì, cũng không giúp được gì nhiều.
Một lát sau bác sĩ đẩy cửa đi ra, thông báo tình hình hồi phục của anh rất khả quan, các chỉ số đều đã ổn định, chỉ cần ở lại theo dõi vài ngày nếu không xuất hiện điều gì bất thường đã có thể xuất viện. Mọi người vui mừng, rối rít cảm ơn vị bác sĩ trẻ.
Tiễn bác sĩ đi rồi, mọi người lần lượt đi vào phòng bệnh thăm anh. Phạm Đình Vỹ đang nằm trên giường bệnh, mấy sợi dây trên người đã được tháo ra, máy thở cũng không cần dùng nữa, không biết có phải hiệu ứng thị giác hay không, nhưng anh bây giờ đã có huyết sắc hơn rất nhiều.
Võ Tự Minh giúp anh chỉnh đầu giường cao lên, sửa lại gối đầu để anh dựa vào đầu giường được thoải mái. Việc cần làm đã được hắn làm hết, ông bà nội ngồi bên cạnh bên giường bệnh, ân cần hỏi thăm cháu trai cảm thấy trong người thế nào, có chỗ nào không khỏe hay không.
Phạm Đình Vỹ lắc đầu, nói với ông bà rằng anh không sao.
Trong điều kiện đặc biệt, Phạm Đình Vỹ và Võ Tự Minh đều đã ra mắt người nhà hai bên. Như lời Võ Tự Minh nói, mẹ Võ rất hài lòng về anh, cộng thêm sự kiện lần này, bà đã hoàn toàn yên tâm giao con trai cho anh. Ông bà nội của anh cũng rất thích hắn, ngoại hình hay tính cách đều không có chỗ nào không hài lòng, ông bà đã có thể không cần bận tâm về cháu trai nữa.
Phạm Đình Vỹ cảm thấy trong người rất tốt, vì vậy khuyên ông bà trở về nghỉ ngơi, không cần ở lại chăm anh. Võ Tự Minh cũng khuyên mẹ Võ về nhà, nhờ chú Trung đưa bà về, ở đây chăm sóc hắn mấy ngày qua đã làm bà ốm đi nhiều. Để không làm ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi, mọi người quan tâm dặn dò vài câu đều hiểu mà để lại không gian cho hai người.
Đỗ Tuấn Kiệt đưa ông bà nội về, Nguyễn Thanh Trung đưa mẹ Võ về, vẫn lưu Võ Tự Đức ở lại, hai người cần gì cậu có thể giúp đỡ. Hai người dù sao cũng đều là bệnh nhân, không thể chỉ có hai người chăm sóc lẫn nhau được.
Võ Tự Minh nhìn cậu, cậu liền biết điều quay đầu đi ra ngoài, quẹo vào phòng bệnh trước đó của Võ Tự Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất