Chương 8: (8)Bình Hoa Vô Dụng Của Showbiz
Bây giờ anh đã là kim chủ đại nhân của cậu,quan hệ xem như tiến thêm một bước.Debut cũng không phải vội vàng như trước hiện tại cái cậu không thiếu nhất chính là tiền a.Híp mắt nhìn thông báo tin nhắn của ngân hàng,đếm từng con số không trên đó.
200vạn a cái này qủa thực là hời lớn rồi.
Tất cả đã được nạp vào tài khoản wechat,như vậy cũng tốt đỡ phải đi ngân hàng mắc công lại gặp cướp giật thì khổ.Đã được sáu ngày từ đêm đó,lúc đi công tác anh chỉ nhắn một cái tin thông báo ngắn gọn mà thôi.Xem ra bây giờ ,nếu muốn cái mối quan hệ này tiến triễn thì cậu còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Ra ngoài dạo trung tâm thương mại gần hai tiếng đồng hồ,sắp vào đại học rồi nên có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị nữa.Trường học có kí túc xá nhưng cậu không định ở,đùa gì thế lỡ như vào đấy song anh ở ngoài bị con hồ li tinh nào câu mất thì sao?
Là thế nhưng vẫn phải đóng tiền để lấy chỗ để đồ linh tinh nữa,kệ vẽ hay sách giáo khoa này nọ mỗi lần đi học cứ tới phòng lấy cho tiện,đỡ phải mang theo làm gì cho chật cặp.
Mặc dù thỉnh thoảng cậu mới tới trường nhưng vẫn phải làm đầy đủ bài kiểm tra,netizen bây giờ đối với học thức của thần tượng tựa hồ rất xem trọng.Nếu như đang nổi tiếng mà bị khui ra là đồ thất học,có cái bằng đại học cũng không lấy nổi? Ham mê vinh hoa phú qúy.Tuy không đến nổi giải ngệ nhưng danh tiếng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng.
Song suôi lại tạt qua siêu thị mua ít xương giò heo,kèm thêm ít khoai tây,cà rốt củ dền để lát nữa hầm canh ăn.Một con cá chép cỡ vừa,một ít tôm hùm đất.Ngoài sở thích ca hát diễn xuất ra cậu còn thích nấu ăn,người ta thường nói"Con đường ngắn nhất tới trái tim đàn ông là thông qua dạ dày".Chỉ cần anh không mắc hội chứng thích bắt bẻ thì cậu thật sự tự tin với tay ngề của mình.
Về tới nhà liền bắt đầu xử lí nguyên liệu,đôi bàn tay thon nhỏ nhanh chóng rửa sạch cá từ trong ra ngoài.Chặt xương giò thành từng khúc vừa ăn trụng sơ qua nước sôi,sau đó đổ nước vào là đi hầm.Củ qủa cũng đã tạo hình song,chờ đến lúc xương ra hết nước ngọt thì thả vào.Cá chiên giòn sốt cà,tôm hùm đất sào cay,vậy là sau 60 phút đã hoàn thành một bàn ăn ngon rồi.
Dọn hết ba món ra bàn,đang chuẩn bị ăn thì lại nge thấy tiếng mở cửa.Cậu vội vàng buông bát chạy ra.
*Cạch*
Anh đứng trước cửa,trên người diện bộ vest đen thường thấy.Một tay cầm túi giấy hình như là đựng qùa,tay còn lại cầm một bó hoa tulip đủ màu được gói gém trông vô cùng xinh xắn.
Cậu đứng bất động khuôn mặt từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng cuối cùng là khóc mếu một trận,môi đỏ bặm lại cái mũi hơi nhăn một chút.Đôi mắt đầy ầng ậc nước tưởng chừng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào,giọng điệu nức nở nói
"Hức...sao bâ...bây giờ ngài mới về...hức"
Dứt lời liền chạy ra ôm chầm lấy eo anh,đầu nhỏ dụi vào ngực áo mà khóc.
Nhìn thấy cậu như vậy đột nhiên trong lòng anh sinh ra cảm giác tội lỗi,nhưng đồ trên tay lại không thể vứt xuống bèn ôn nhu nói
"Mình vào nhà trước được không?"
"Ừm"
Cậu sùi sịt gật đầu,nắm lấy cổ tay anh mà kéo vào.Tới trước kệ dép thì lấy xuống một đôi dép đi trong nhà màu xám đưa cho anh,cởi đôi giày da ra liền xỏ vào chiếc dép mềm mỏng.
Chân dài rảo bước,vừa vào nhà chóp mũi anh liền nhăn lại,mùi thức ăn thơm qúa.Hít thêm một hơi dài thì bụng cũng phối hợp reo lên.Cậu nhóc trước mặt thấy vậy liền quay qua cười nói
"Ngài ăn cơm chung với em nhé"
Anh gật nhẹ đầu biểu thị đồng ý.
Cậu vào trong phòng lấy một cái khăn sạch thấm ướt nước đem ra ngoài,đi tới chỗ ghế sofa nhẹ nhàng nói
"Để em lau mặt cho ngài nhé,được không ạ?"
Anh nhìn cậu cười mỉm một cái,đưa tay chạm nhẹ vào eo cậu.Tay còn lại thì kéo tay đang cầm khăn của cậu đưa lên mặt mình ôn nhu nói
"Sau này em muốn làm liền làm,không cần phải hỏi ý tôi nữa"
Nge anh nói vậy mặt cậu không tự chủ được mà đỏ au,trông cứ như cua chín vậy đáng yêu vô cùng.Tháo cà vạt và sắn tay áo giúp anh,song suôi mới ôm tay anh lại chỗ bàn ăn.
Liếc mắt nhìn những món trên bàn,anh nhìn cậu cười hỏi
"Là em làm hết sao?"
"Vâng"
Cậu nhẹ giọng gật đầu.
"Xem ra tôi nhặt được bảo bối rồi nhỉ? haha"
Bữa cơm trưa này hai người ăn vô cùng vui vẻ,thật sự rất có không khí gia đình.
Tối hôm đó anh ngủ lại nhà cậu,hai người cứ thế ôm nhau một chuyện ái muội cũng không có làm.
Sáng hôm sau cậu dậy sớm hơn thường ngày một chút,mở tủ lạnh lấy ít nước xương chưa nêm nếm hôm qua đem ra hâm lại.Lột vỏ ít tôm sú rút chỉ bỏ đầu,sắt nhỏ ít thịt ba chỉ heo.Say nhuyễn và trộn đều cả hai với hành ngò,hạt nêm các thứ.
Vỏ hoành thánh mua sẵn ở siêu thị nên bây giờ chỉ việc gói lại và đem luộc chín là ăn được,Mễ Lạc Tranh mãi loay hoay gói mà không hề biết anh đang dựa lưng ở cửa bếp,ánh mắt chăm chú dõi theo hành động của cậu.
Hoành Thánh đã chín,cậu cho ít giá vào hai tô nhỏ rồi chia đều ra.Bỏ lên mâm bưng ra nhưng vừa tới cửa thì
"Bạc...Bạc tổng ngài dậy rồi sao ạ? Em nấu song rồi mình cùng ăn luôn nhé"
Anh im lặng tiến tới xoa đầu ,cong nhẹ lưng phà hơi vào vành tai cậu.Chất giọng trầm ấm mang theo ý cười vang lên
" Đừng xưng hô xa lạ như vậy nữa,từ giờ tôi cho phép em gọi tên tôi"
Cậu ngẫng đầu nhìn anh khuôn mặt mang theo vẻ cảm động,lúc lâu sau mới ấp úng nói
"Kh..khâm hành"
"Qủa thật là trẻ nhỏ dễ dạy"
Anh cười tươi gật đầu
Sinh hoạt cùng nhau được hơn một ngày,đến buổi trưa ngày cuối cùng anh đề ngị cậu chuyển về sống chung để tiện bề "chăm sóc".
Tất nhiên là cậu đồng ý rồi.
Liễu Hà sau khi nge cậu gọi điện thông báo thì trong lòng sửng sốt một hồi lâu,y cảm thán ngĩ"thật không ngờ bọn họ đã đến mức sống chung với nhau rồi" cậu thần tượng nhỏ này qủa thật lợi hại.
Ở nhà anh cậu cũng chẳng có gì xa lạ,vô cùng tự nhiên và thoải mái.Đến ngày thứ tư cũng là ngày nhận lớp ,trường cậu theo học là đại học Bắc Kinh ở quận Hải điến.Một ngôi trường mang hơi hướng và kiến trúc cổ xưa,được thành lập vào năm 1898.
Thay một bộ y phục kết hợp giữa trường bào bên trong ,và mã quái khoác ngoài màu xám tro.Thêu hoạ tiết lá trúc nhỏ bằng chỉ bạc,chân đi giày sneaker trắng của hãng Balenciaga giá 1.090,00 đô.Dáng người làn da hoàn mỹ cộng thêm gương mặt xinh đẹp,tóc mái để xuôi tự nhiên trông có vẻ thư sinh.Mễ Lạc Tranh thành công đem vẻ tinh túy của nó phát huy một cách triệt để.
Hôn chào tạm biệt anh song cậu liền lên xe để bác tài trung niên kia chở mình tới trường.
200vạn a cái này qủa thực là hời lớn rồi.
Tất cả đã được nạp vào tài khoản wechat,như vậy cũng tốt đỡ phải đi ngân hàng mắc công lại gặp cướp giật thì khổ.Đã được sáu ngày từ đêm đó,lúc đi công tác anh chỉ nhắn một cái tin thông báo ngắn gọn mà thôi.Xem ra bây giờ ,nếu muốn cái mối quan hệ này tiến triễn thì cậu còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Ra ngoài dạo trung tâm thương mại gần hai tiếng đồng hồ,sắp vào đại học rồi nên có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị nữa.Trường học có kí túc xá nhưng cậu không định ở,đùa gì thế lỡ như vào đấy song anh ở ngoài bị con hồ li tinh nào câu mất thì sao?
Là thế nhưng vẫn phải đóng tiền để lấy chỗ để đồ linh tinh nữa,kệ vẽ hay sách giáo khoa này nọ mỗi lần đi học cứ tới phòng lấy cho tiện,đỡ phải mang theo làm gì cho chật cặp.
Mặc dù thỉnh thoảng cậu mới tới trường nhưng vẫn phải làm đầy đủ bài kiểm tra,netizen bây giờ đối với học thức của thần tượng tựa hồ rất xem trọng.Nếu như đang nổi tiếng mà bị khui ra là đồ thất học,có cái bằng đại học cũng không lấy nổi? Ham mê vinh hoa phú qúy.Tuy không đến nổi giải ngệ nhưng danh tiếng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng.
Song suôi lại tạt qua siêu thị mua ít xương giò heo,kèm thêm ít khoai tây,cà rốt củ dền để lát nữa hầm canh ăn.Một con cá chép cỡ vừa,một ít tôm hùm đất.Ngoài sở thích ca hát diễn xuất ra cậu còn thích nấu ăn,người ta thường nói"Con đường ngắn nhất tới trái tim đàn ông là thông qua dạ dày".Chỉ cần anh không mắc hội chứng thích bắt bẻ thì cậu thật sự tự tin với tay ngề của mình.
Về tới nhà liền bắt đầu xử lí nguyên liệu,đôi bàn tay thon nhỏ nhanh chóng rửa sạch cá từ trong ra ngoài.Chặt xương giò thành từng khúc vừa ăn trụng sơ qua nước sôi,sau đó đổ nước vào là đi hầm.Củ qủa cũng đã tạo hình song,chờ đến lúc xương ra hết nước ngọt thì thả vào.Cá chiên giòn sốt cà,tôm hùm đất sào cay,vậy là sau 60 phút đã hoàn thành một bàn ăn ngon rồi.
Dọn hết ba món ra bàn,đang chuẩn bị ăn thì lại nge thấy tiếng mở cửa.Cậu vội vàng buông bát chạy ra.
*Cạch*
Anh đứng trước cửa,trên người diện bộ vest đen thường thấy.Một tay cầm túi giấy hình như là đựng qùa,tay còn lại cầm một bó hoa tulip đủ màu được gói gém trông vô cùng xinh xắn.
Cậu đứng bất động khuôn mặt từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng cuối cùng là khóc mếu một trận,môi đỏ bặm lại cái mũi hơi nhăn một chút.Đôi mắt đầy ầng ậc nước tưởng chừng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào,giọng điệu nức nở nói
"Hức...sao bâ...bây giờ ngài mới về...hức"
Dứt lời liền chạy ra ôm chầm lấy eo anh,đầu nhỏ dụi vào ngực áo mà khóc.
Nhìn thấy cậu như vậy đột nhiên trong lòng anh sinh ra cảm giác tội lỗi,nhưng đồ trên tay lại không thể vứt xuống bèn ôn nhu nói
"Mình vào nhà trước được không?"
"Ừm"
Cậu sùi sịt gật đầu,nắm lấy cổ tay anh mà kéo vào.Tới trước kệ dép thì lấy xuống một đôi dép đi trong nhà màu xám đưa cho anh,cởi đôi giày da ra liền xỏ vào chiếc dép mềm mỏng.
Chân dài rảo bước,vừa vào nhà chóp mũi anh liền nhăn lại,mùi thức ăn thơm qúa.Hít thêm một hơi dài thì bụng cũng phối hợp reo lên.Cậu nhóc trước mặt thấy vậy liền quay qua cười nói
"Ngài ăn cơm chung với em nhé"
Anh gật nhẹ đầu biểu thị đồng ý.
Cậu vào trong phòng lấy một cái khăn sạch thấm ướt nước đem ra ngoài,đi tới chỗ ghế sofa nhẹ nhàng nói
"Để em lau mặt cho ngài nhé,được không ạ?"
Anh nhìn cậu cười mỉm một cái,đưa tay chạm nhẹ vào eo cậu.Tay còn lại thì kéo tay đang cầm khăn của cậu đưa lên mặt mình ôn nhu nói
"Sau này em muốn làm liền làm,không cần phải hỏi ý tôi nữa"
Nge anh nói vậy mặt cậu không tự chủ được mà đỏ au,trông cứ như cua chín vậy đáng yêu vô cùng.Tháo cà vạt và sắn tay áo giúp anh,song suôi mới ôm tay anh lại chỗ bàn ăn.
Liếc mắt nhìn những món trên bàn,anh nhìn cậu cười hỏi
"Là em làm hết sao?"
"Vâng"
Cậu nhẹ giọng gật đầu.
"Xem ra tôi nhặt được bảo bối rồi nhỉ? haha"
Bữa cơm trưa này hai người ăn vô cùng vui vẻ,thật sự rất có không khí gia đình.
Tối hôm đó anh ngủ lại nhà cậu,hai người cứ thế ôm nhau một chuyện ái muội cũng không có làm.
Sáng hôm sau cậu dậy sớm hơn thường ngày một chút,mở tủ lạnh lấy ít nước xương chưa nêm nếm hôm qua đem ra hâm lại.Lột vỏ ít tôm sú rút chỉ bỏ đầu,sắt nhỏ ít thịt ba chỉ heo.Say nhuyễn và trộn đều cả hai với hành ngò,hạt nêm các thứ.
Vỏ hoành thánh mua sẵn ở siêu thị nên bây giờ chỉ việc gói lại và đem luộc chín là ăn được,Mễ Lạc Tranh mãi loay hoay gói mà không hề biết anh đang dựa lưng ở cửa bếp,ánh mắt chăm chú dõi theo hành động của cậu.
Hoành Thánh đã chín,cậu cho ít giá vào hai tô nhỏ rồi chia đều ra.Bỏ lên mâm bưng ra nhưng vừa tới cửa thì
"Bạc...Bạc tổng ngài dậy rồi sao ạ? Em nấu song rồi mình cùng ăn luôn nhé"
Anh im lặng tiến tới xoa đầu ,cong nhẹ lưng phà hơi vào vành tai cậu.Chất giọng trầm ấm mang theo ý cười vang lên
" Đừng xưng hô xa lạ như vậy nữa,từ giờ tôi cho phép em gọi tên tôi"
Cậu ngẫng đầu nhìn anh khuôn mặt mang theo vẻ cảm động,lúc lâu sau mới ấp úng nói
"Kh..khâm hành"
"Qủa thật là trẻ nhỏ dễ dạy"
Anh cười tươi gật đầu
Sinh hoạt cùng nhau được hơn một ngày,đến buổi trưa ngày cuối cùng anh đề ngị cậu chuyển về sống chung để tiện bề "chăm sóc".
Tất nhiên là cậu đồng ý rồi.
Liễu Hà sau khi nge cậu gọi điện thông báo thì trong lòng sửng sốt một hồi lâu,y cảm thán ngĩ"thật không ngờ bọn họ đã đến mức sống chung với nhau rồi" cậu thần tượng nhỏ này qủa thật lợi hại.
Ở nhà anh cậu cũng chẳng có gì xa lạ,vô cùng tự nhiên và thoải mái.Đến ngày thứ tư cũng là ngày nhận lớp ,trường cậu theo học là đại học Bắc Kinh ở quận Hải điến.Một ngôi trường mang hơi hướng và kiến trúc cổ xưa,được thành lập vào năm 1898.
Thay một bộ y phục kết hợp giữa trường bào bên trong ,và mã quái khoác ngoài màu xám tro.Thêu hoạ tiết lá trúc nhỏ bằng chỉ bạc,chân đi giày sneaker trắng của hãng Balenciaga giá 1.090,00 đô.Dáng người làn da hoàn mỹ cộng thêm gương mặt xinh đẹp,tóc mái để xuôi tự nhiên trông có vẻ thư sinh.Mễ Lạc Tranh thành công đem vẻ tinh túy của nó phát huy một cách triệt để.
Hôn chào tạm biệt anh song cậu liền lên xe để bác tài trung niên kia chở mình tới trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất