Chương 110: Nhóc con, không được tranh luận!
Vân Mộ Hoa liếc nhìn người kia một cái, ”Anh không phải trẻ con, còn cần cho ăn sao?”
“Bảo bối, anh đêm qua ngủ không ngon. Em nhìn mắt anh thì biết, hiện tại ngay cả khí lực ăn cơm cũng không có.”
“Sáng sớm mà không đứng đắn gì cả, Lăng Lăng, đi, ba đưa con đến trường.” Buông cốc sữa, Vân Mộ Hoa ôm nó lên.
“Vâng, ba nhỏ.”
“Bảo bối, em còn chưa ăn sáng.” Âu Dương Thụy gọi với theo.
“Không cần, em đưa Lăng Lăng đi học trước.”
“Hừ! Em chỉ biết đến thằng tiểu quỷ xấu xa kia thôi!”
Thu dưỡng một đứa con không hiếu thuận như thế, thật sự là gia môn bất hạnh a…
Âu Dương Thụy nhìn một bàn đồ ăn đầy áp, thở dài, gọi người giúp việc đến thu dọn.
Hiện tại, trừ bỏ đi làm ra, thời gian mỗi ngày anh đều cùng con trai tranh đoạt bà xã. Cầm lấy áo khoác, Âu Dương Thụy ra khỏi biệt thự, làm sao anh có thể để tiểu quỷ kia tiếp tục như thế chứ.
Âu Dương Thụy ngồi ở chỗ lái xe, Vân Mộ Hoa ngồi ở ghế phụ lái, mà Âu Dương Lăng kháng nghị không có hiệu quả, liền bị anh dứt khoát đẩy ra ghế sau.
Âu Dương Lăng không cam lòng, vươn tay ôm lấy cổ Vân Mộ Hoa từ phía sau.
“Ba nhỏ là của con, đừng để ý tới ba lớn…”
Lời nói có ý khiêu khích rõ ràng, rước lấy ánh mắt lạnh như băng của Âu Dương Thụy. Anh hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói, ”Đứa con bất hiếu này!”
“Papa vô trách nhiệm này.” Tiểu ác ma không chịu yếu thế mà trừng lại anh.
Nghe đối thoại sặc mùi thuốc súng giữa hai bên, Vân Mộ Hoa cũng chẳng thèm để ý nữa. Chờ lát nữa tới trường, đem Âu Dương Lăng ném cho thầy giáo, bọn họ sẽ yên ổn trở lại thôi.
“Bảo bối, lát nữa chúng ta đi xem phim đi, đã lâu không xem rồi.”
“Ba nhỏ, con cũng muốn đi, chờ con tan học, chúng ta cùng đi được không?”
Mất hứng khi thằng nhóc nói chen vào, Âu Dương Thụy nhíu mày, gia tăng tốc độ. Anh dự định nhanh chóng đưa nó vào lớp, miễn cho lát nữa nó sẽ phá hư không khí ngọt ngào giữa anh và Vân Mộ Hoa.
“Người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm cái gì?”
“Ba lớn đáng ghét, chỉ biết bám dính lấy ba nhỏ! Ba nhỏ, đừng để ý đến ba lớn.”
“Con!”
Khi mùi thuốc súng càng ngày nồng đậm, Vân Mộ Hoa đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt, “Lăng Lăng, ngoan ngoãn ngồi xuống. Lát nữa tới trường, học tập cho tốt vào, không được phép nghĩ tới những chuyện ngoài lề.”
“Thấy không? Trẻ con phải nghe lời người lớn.” Âu Dương Thụy không quên ở một bên hát đệm, “Không phải con nghe lời ba nhỏ nhất hay sao?”
Âu Dương Lăng khinh thường, kiêu ngạo nói, “Hừ, cố làm ra vẻ.”
Âu Dương Thụy trừng mắt, lửa giận vừa muốn bùng nổ, cánh tay đã bị Vân Mộ Hoa nhẹ nhàng bóp một cái, chỉ đành miễn cưỡng nhịn xuống.
“Âu Dương Lăng, con đây là muốn đối nghịch với ba phải không?”
“Không phải, ba nhỏ nói, người lớn không nên chấp nhặt với trẻ con, cho nên con sẽ không chấp nhặt với ba đâu.”
“Lăng Lăng!” Vân Mộ Hoa phát hiện nó đích thật bị mình làm hư rồi, nói chuyện càng ngày càng không biết lớn nhỏ, “Trẻ con không nên nói năng như vậy.”
“Đã biết, ba nhỏ.” Âu Dương Lăng ủy khuất nhìn cậu.
Được bà xã yêu thương ủng hộ, Âu Dương Thụy cao hứng nhếch môi, cười cười, giống như một người cha hiền hậu lên tiếng dạy dỗ con mình, ”Lăng Lăng, trẻ con phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn, biết chưa?”
“Hừ.” Cái miệng nhỏ nhắn của thằng nhóc bật một tiếng, rồi liền không để ý tới anh nữa.
Sau đó cuộc nói chuyện rơi vào bế tắc, không khí trong xe có phần tẻ nhạt. Qua mười phút đồng hồ, chiếc xe rốt cuộc dừng ở bên ngoài một trường học tư nhân.
“Đến rồi, con có thể xuống xe.” Âu Dương Thụy không chút khách khí đuổi con nhỏ xuống.
“Ba nhỏ…” Giống như có điều luyến tiếc, Âu Dương Lăng nhìn về phía Vân Mộ Hoa.
“Âu Dương Lăng, ba đã nói bao nhiêu lần rồi, không thể trốn học!” Âu Dương Thụy vẻ mặt kiên quyết nói.
“Thế nhưng những bài học trên lớp kia, con đều hiểu cả!”
“Còn dám tranh luận, ba liền đem con đến trường học nội trú.” Âu Dương Thụy lạnh lùng nhả ra một câu uy hiếp.
“Ba nhỏ…” Âu Dương Lăng nhất thời thua kém về khí thế, tựa hồ cầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Vân Mộ Hoa.
“Ba lớn nói đùa con thôi, được rồi, mau xuống xe, đi học đi.” Vân Mộ Hoa nhìn nó một chút, cũng không chút khách khí mà đuổi người, ”Không sẽ bị muộn đó.”
“Dạ, ba nhỏ, tạm biệt.” Thằng nhóc ai oán nói lời từ biệt với Vân Mộ Hoa, cũng không thèm nhìn Âu Dương Thụy một cái, tâm không cam tình không nguyện xuống xe.
“Bảo bối, anh đêm qua ngủ không ngon. Em nhìn mắt anh thì biết, hiện tại ngay cả khí lực ăn cơm cũng không có.”
“Sáng sớm mà không đứng đắn gì cả, Lăng Lăng, đi, ba đưa con đến trường.” Buông cốc sữa, Vân Mộ Hoa ôm nó lên.
“Vâng, ba nhỏ.”
“Bảo bối, em còn chưa ăn sáng.” Âu Dương Thụy gọi với theo.
“Không cần, em đưa Lăng Lăng đi học trước.”
“Hừ! Em chỉ biết đến thằng tiểu quỷ xấu xa kia thôi!”
Thu dưỡng một đứa con không hiếu thuận như thế, thật sự là gia môn bất hạnh a…
Âu Dương Thụy nhìn một bàn đồ ăn đầy áp, thở dài, gọi người giúp việc đến thu dọn.
Hiện tại, trừ bỏ đi làm ra, thời gian mỗi ngày anh đều cùng con trai tranh đoạt bà xã. Cầm lấy áo khoác, Âu Dương Thụy ra khỏi biệt thự, làm sao anh có thể để tiểu quỷ kia tiếp tục như thế chứ.
Âu Dương Thụy ngồi ở chỗ lái xe, Vân Mộ Hoa ngồi ở ghế phụ lái, mà Âu Dương Lăng kháng nghị không có hiệu quả, liền bị anh dứt khoát đẩy ra ghế sau.
Âu Dương Lăng không cam lòng, vươn tay ôm lấy cổ Vân Mộ Hoa từ phía sau.
“Ba nhỏ là của con, đừng để ý tới ba lớn…”
Lời nói có ý khiêu khích rõ ràng, rước lấy ánh mắt lạnh như băng của Âu Dương Thụy. Anh hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói, ”Đứa con bất hiếu này!”
“Papa vô trách nhiệm này.” Tiểu ác ma không chịu yếu thế mà trừng lại anh.
Nghe đối thoại sặc mùi thuốc súng giữa hai bên, Vân Mộ Hoa cũng chẳng thèm để ý nữa. Chờ lát nữa tới trường, đem Âu Dương Lăng ném cho thầy giáo, bọn họ sẽ yên ổn trở lại thôi.
“Bảo bối, lát nữa chúng ta đi xem phim đi, đã lâu không xem rồi.”
“Ba nhỏ, con cũng muốn đi, chờ con tan học, chúng ta cùng đi được không?”
Mất hứng khi thằng nhóc nói chen vào, Âu Dương Thụy nhíu mày, gia tăng tốc độ. Anh dự định nhanh chóng đưa nó vào lớp, miễn cho lát nữa nó sẽ phá hư không khí ngọt ngào giữa anh và Vân Mộ Hoa.
“Người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm cái gì?”
“Ba lớn đáng ghét, chỉ biết bám dính lấy ba nhỏ! Ba nhỏ, đừng để ý đến ba lớn.”
“Con!”
Khi mùi thuốc súng càng ngày nồng đậm, Vân Mộ Hoa đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt, “Lăng Lăng, ngoan ngoãn ngồi xuống. Lát nữa tới trường, học tập cho tốt vào, không được phép nghĩ tới những chuyện ngoài lề.”
“Thấy không? Trẻ con phải nghe lời người lớn.” Âu Dương Thụy không quên ở một bên hát đệm, “Không phải con nghe lời ba nhỏ nhất hay sao?”
Âu Dương Lăng khinh thường, kiêu ngạo nói, “Hừ, cố làm ra vẻ.”
Âu Dương Thụy trừng mắt, lửa giận vừa muốn bùng nổ, cánh tay đã bị Vân Mộ Hoa nhẹ nhàng bóp một cái, chỉ đành miễn cưỡng nhịn xuống.
“Âu Dương Lăng, con đây là muốn đối nghịch với ba phải không?”
“Không phải, ba nhỏ nói, người lớn không nên chấp nhặt với trẻ con, cho nên con sẽ không chấp nhặt với ba đâu.”
“Lăng Lăng!” Vân Mộ Hoa phát hiện nó đích thật bị mình làm hư rồi, nói chuyện càng ngày càng không biết lớn nhỏ, “Trẻ con không nên nói năng như vậy.”
“Đã biết, ba nhỏ.” Âu Dương Lăng ủy khuất nhìn cậu.
Được bà xã yêu thương ủng hộ, Âu Dương Thụy cao hứng nhếch môi, cười cười, giống như một người cha hiền hậu lên tiếng dạy dỗ con mình, ”Lăng Lăng, trẻ con phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn, biết chưa?”
“Hừ.” Cái miệng nhỏ nhắn của thằng nhóc bật một tiếng, rồi liền không để ý tới anh nữa.
Sau đó cuộc nói chuyện rơi vào bế tắc, không khí trong xe có phần tẻ nhạt. Qua mười phút đồng hồ, chiếc xe rốt cuộc dừng ở bên ngoài một trường học tư nhân.
“Đến rồi, con có thể xuống xe.” Âu Dương Thụy không chút khách khí đuổi con nhỏ xuống.
“Ba nhỏ…” Giống như có điều luyến tiếc, Âu Dương Lăng nhìn về phía Vân Mộ Hoa.
“Âu Dương Lăng, ba đã nói bao nhiêu lần rồi, không thể trốn học!” Âu Dương Thụy vẻ mặt kiên quyết nói.
“Thế nhưng những bài học trên lớp kia, con đều hiểu cả!”
“Còn dám tranh luận, ba liền đem con đến trường học nội trú.” Âu Dương Thụy lạnh lùng nhả ra một câu uy hiếp.
“Ba nhỏ…” Âu Dương Lăng nhất thời thua kém về khí thế, tựa hồ cầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Vân Mộ Hoa.
“Ba lớn nói đùa con thôi, được rồi, mau xuống xe, đi học đi.” Vân Mộ Hoa nhìn nó một chút, cũng không chút khách khí mà đuổi người, ”Không sẽ bị muộn đó.”
“Dạ, ba nhỏ, tạm biệt.” Thằng nhóc ai oán nói lời từ biệt với Vân Mộ Hoa, cũng không thèm nhìn Âu Dương Thụy một cái, tâm không cam tình không nguyện xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất