Chương 199: Tiểu Kiều Thê Của Đội Trưởng Cảnh Sát(4)
Hơn 9 giờ đường phố về đêm vẫn như cũ ồn ào náo nhiệt,ánh đèn lấp lánh muôn màu muôn vẻ đua nhau toả sáng,tiếng xe cộ và tiếng cười nói ồn ào vui vẻ như hoà vào nhau dây dưa không dứt.
Âu Dương Vận bế chặt người đang ngủ say qua cổng chung cư và lên thang máy,khu căn hộ chung cư cao cấp nằm ở giữa lòng thành phố hoàn toàn khác biệt với bên ngoài,bầu không khí hoà nhã an tĩnh,từng khung cửa sổ các nhà lúc này vẫn còn sáng rõ,thi thoảng phát ra tiếng cười đùa của trẻ con nhỏ lẻ không đáng kể.Vốn đã dần quen cái miệng luyên thuyên ồn ào kia,nay thấy cậu an tĩnh ngủ khiến anh có chút không quen,lộp cộp từng bước tiến về phía cửa rồi nhấn lấy mật khẩu cậu nói ban nãy.
*Cạch* tiếng mở cửa vang lên,thiếu niên đang ngủ bỗng mờ mịt ngẫng đầu lên nhìn,cậu hiển nhiên là bị âm thanh mới ban nãy đáng thức,về tới nhà thế nhưng lại không có ý định leo xuống mà lại ôm lấy và tựa đầu trên vai anh tiếp tục ngủ.Ánh trăng xuyên qua khung cửa ban công còn chưa đóng,từng cơn gió nhẹ thổi vào khiến bầu không khí lúc này bỗng nhiên có chút lạnh lẽo.Thiếu niên vẫn như cũ ôm chặt lấy anh,hơi thở nóng rực phả vào nơi cần cổ nhạy cảm khiến anh rùng mình,nhiệt độ cơ thể cao như vậy nghiễm nhiễn có chút khác thường...
Đèn trong nhà vốn từ lúc đi cậu đã không tắt,phòng ốc buổi chiều vừa tổng vệ sinh nên hiện tại vô cùng thơm tho sạch sẽ,bóng loáng không một hạt bụi.Từng kiện đồ vật đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp,anh vốn không biết nên hiển nhiên nghĩ nhà này là bản thân thiếu niên đã dọn,thật không ngờ cậu nhóc lẳng lơ này lại là một người yêu sạch sẽ tới vậy.Nhìn trang trí sơ bộ xung quanh giống như chỉ có một người ở,gió lạnh ngoài ban công lần nữa thổi vào mới khiến anh thôi nhòm ngó quan sát.
Sự thật không phải là anh muốn bất lịch sự nhòm ngó nhà người khác,nhưng kĩ năng trinh sát sớm đã ngấm sâu vào trong cốt tủy,thế nên mỗi lần đi tới đâu hay làm gì đều bất tri bất giác quan sát hồi lâu,này đúng là kĩ năng nghiệp vụ khó bỏ a.
Mở cửa phòng đặt thiếu niên đang ngủ say nằm xuống giường ngủ,ánh đèn mờ nhạt màu qủa quýt nhu hoà như phù trợ tăng thêm vẻ đẹp dịu dàng,và từng đường nét ngũ quan tinh sảo trên khuôn mặt cậu.Lúc này trên trán đột nhiên lấm tấm mồ hôi và khuôn mặt đỏ bừng khác thường,anh nhíu mày khẽ gọi cậu vài câu nhưng vẫn không có người lên tiếng,xem tình trạng này có vẻ giống với hôn mê nhiều hơn say ngủ thì phải?? cầm lấy điện thoại trên bàn muốn mở nhưng ngặt nổi nó lại muốn nhận diện khuôn mặt,với tình trạng này của cậu thì mở mắt còn khó chứ đừng nói là ngồi dậy mở khoá,gọi không được cho người nhà vậy xem ra hiện tại anh phải ở lại giúp người hạ sốt thôi.
Tự nhủ lòng mình,bản thân anh là cảnh sát luôn túc trực bảo vệ người dân và hiện tại lúc này cũng vậy,chỉ đơn giản giúp người làm nhiệm vụ chứ không hề có ý nghĩ bậy bạ gì khác.
Ngồi ở mép giường đưa tay vén từng sợi tóc trên vầng trán no đủ,lật ngược mu bàn tay kề sát trán,khuôn mặt cậu nóng bừng ướt đẫm mồ hôi,hai mắt nhắm ngiền thi thoảng còn run rẫy hệt như hiện tại ngủ không được ngon,hoặc thân thể khó chịu hay trong mơ đang gặp ác mộng.
Trong căn phòng an tĩnh nhàn nhạt hương hoa,khiến tiếng hít khí nặng nề của cậu lại càng trở nên rõ ràng,xem tình trạng này chắc chắn không ổn rồi.Chân mày hơi nhíu đứng dậy đi vào phòng tắm nối liền ngay phòng ngủ,định bụng lấy chút nước ấm giúp cậu lau người hạ nhiệt.Không đến ba phút đã đem theo thau nước ấm cùng khăn sạch bước ra,ôm người đang ngủ mê dậy để cậu tựa vào lòng mình,luồn bàn tay vào trong nắm lấy vạt áo thiếu niên muốn nhanh chóng cởi bỏ y phục vướng víu.
Vòng eo nhỏ xinh và thân thể trắng hồng ửng đỏ cứ thế bại lộ trong không khí,Âu Dương Vận hơi thở cứng đờ,không tự chủ được đưa mắt nhìn thêm vài cái,đụng tới cạp quần muốn kéo lại đột nhiên do dự không muốn.Thế nhưng nói anh bỏ mặc cậu mà ra về liền không đành lòng,đắn đo nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn kéo xuống.Bàn tay cầm khăn cứ thế du tẩu lau sạch mặt mũi xinh đẹp và thân thể gợi cảm,bờ môi,làn da,xương quai xanh và hai khoả anh đào do ướt nước mà trở nên lấp lánh.
Âu Dương Vận càng nhìn càng cảm thấy đỏ mặt xấu hổ,vội xoay người cậu lại lau phía sau,phần lưng trơn bóng mịn màng nổi bật,eo nhỏ tinh tế,bờ mông to tròn đều lần lượt được lau.Chỉ là động tác ngày càng chậm chạp không dám nhìn thẳng thiếu niên,cảm nhận được độ trơn mịn và mềm mại ấm áp nơi lòng bàn tay.Căn phòng an tĩnh lại có giai nhân xinh đẹp bên người muốn người ta không suy nghĩ,tưởng tượng bậy bạ cũng thật khó.
Hơn mười mấy năm làm cảnh sát có dạng nguy hiểm nào anh chưa từng gặp qua? đối mặt với tội phạm nguy hiểm biến thái lại càng nhiều hơn cơm bữa,dù là đấu súng hay bị thương đổ máu,hoặc rơi vào tình thế gặp nguy hiểm khi làm nhiệm vụ rất nhiều đếm không kể xiết.Nhưng anh không sợ,bởi bọn tội phạm đó đối với anh thật chẳng khác nào cóc nhái giun dế thấp kém mà thôi.Chỉ là lúc này không súng không ống,hay tội phạm biến thái g*iết người,nhưng lại khiến anh rơi vào tình thế khó sử trước nay chưa từng có,vừa lau vừa hát quốc ca mừng đảng mừng xuân,cố gắng bài trừ đi tà niệm đen tối đang sinh sôi trong đầu mình.
Lau song lại ra ngoài bếp lấy túi chườm đá đắp lên trán thiếu niên,bấy giờ thấy cậu an tĩnh ngủ và sắc mặt hoà hoãn hơn mới thở phào nhẹ nhõm, khoanh tay tựa lưng nằm ở sofa trong phòng,đối mặt với thiếu niên đang nằm trên giường.Dù đã hạ bớt nhưng anh không dám ra về,sợ cậu lỡ như nữa đêm bị làm sao thì anh chắc chắn sẽ cắn rứt lương tâm,đằng nào thì giúp cũng đã giúp rồi,hơn nữa lại đang kì nghĩ thôi thì ở lại chờ tới sáng mai đợi cậu khoẻ hơn rồi tính sau.
Thiếu niên hơi thở trầm ổn đều đặn,ngủ rất sâu giấc,chỉ là anh nữa đêm thi thoảng bật dậy sờ trán cậu song lại lấy khăn đi thay đá,cứ thế lặp đi lặp lại hết một đêm,mãi cho đến hơn 4 giờ sáng mới nằm trên ghế rồi ngủ gật thiếp đi.
Mễ Lạc Tranh sáng sớm mơ mơ màng màng tỉnh dậy,đầu óc có chút lâng lâng,thậm chí là cổ họng cũng đã bắt đầu xuất hiện đau nhức.Qủa không hổ danh là vật phẩm của thương thành hệ thống,vừa mua liền tức khắc bị cảm và được anh ở lại chăm sóc qua đêm,thuận tiện câu dẫn kéo gần khoảng cách.Nhớ tới biểu cảm, hành động xấu hổ e ngại của anh tối qua mà vui vẻ tự hào,anh chẳng phải nói không có hứng thú với trẻ con sao? vậy để cậu khiến cho anh biết "đứa trẻ" này có thể làm được những gì đi?
Xuống giường lặng lẽ vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài mua đồ ăn sáng,hôm qua vừa tới đã ngủ lại phải đối phó với tra nam nên nhất thời quên mua nguyên liệu,cầm về hai phần cháo trứng muối thịt nạc cỡ lớn ăn kèm bánh quẩy và sữa đậu nành.Do tác dụng phụ của "cảm sốt" nên khuôn mặt của cậu lúc này vẫn đỏ bừng nóng hổi,chỉ là đỡ hơn tối qua một chút,vừa mới mở cửa đã chạm mặt Âu Dương Vận tóc tai hơi xù từ trong phòng ngủ bước ra.
Mễ Lạc Tranh nhanh chóng giả vờ trang bức che miệng ho khan vài tiếng,qủa nhiên ai kia liền từ trong mơ màng thoát ra chú ý đến,đi nhanh về phía cậu dùng tay cảm nhận nhiệt độ,không đến nữa phút trên khuôn mặt anh tuấn đã hiện rõ vẻ lo lắng không vui,thiếu niên thế mà chỉ hạ sốt được có một chút!! đôi con ngươi nhìn thẳng vào cậu,tay đặt trên trán vẫn bất động như cũ.
Tối qua đưa cậu về nhà lại bởi vì thấy cậu phát sốt,lo lắng nên ở lại chăm sóc,nằm nghĩ được một chút lại phải dậy thay đá chườm đầu thi thoảng còn vắt khăn lau mồ hôi,mày mò bận bịu rất lâu mãi tận cho đến 4 giờ sáng mới chợp mắt được một chút.Chỉ là trong khoảng thời gian ngĩ ngơi ngắn ngủi đó,anh cứ liên tục mơ về hình bóng thân thể của thiếu niên,đặc biệt là cảm giác tê dại khác thường ngay khi anh chạm vào nó,trong miệng cứ liên tục niệm hát quốc ca thôi miên bản thân rằng đừng nghĩ tới nó nhưng không thể.Khi đó anh cảm thấy toàn thân nóng bừng,vừa xấu hổ lại e ngại không biết đối mặt thế nào với cậu.
Thế nhưng khi vừa nhìn thấy thiếu niên thì thân thể lại theo bản năng,lo lắng tiến gần và cảm nhận nhiệt độ.Qủa đúng như anh nghĩ cậu đây vẫn chưa hạ sốt,không biết đã đỡ hơn ngay là nghiêm trọng hơn nữa.
"Cậu...không sao chứ? trong người còn mệt lắm không?" vừa hỏi anh vừa ôm vai đỡ cậu lại ghế sofa ngồi xuống.
Mễ Lạc Tranh thuận lí thành chương mà yếu ớt tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh,khẽ lắc nhẹ đầu ngẹn ngào đáp "Có mệt lắm...lại nhức đầu nóng người nữa...chú ơi cháu khó chịu qúa..." song lại cố tình nhân cơ hội giang tay ôm chầm lấy eo anh,bày ra bộ dáng yếu ớt ủy khuất cần người an ủi.
Bị hành động khác thường này trấn nhiếp khiến toàn thân căng thẳng cứng đờ,tầm mắt anh cúi xuống nhìn cậu,khoảng cách hai người cực gần,hiện tại chóp mũi toàn là hương thơm trên tóc và cơ thể thiếu niên,thiếu niên hiện tại là người bệnh cần được ưu tiên chăm sóc, cho cậu ôm chút cũng không sao,dù vậy anh có thiệt cái gì đâu.
Khẽ nhích người ngiêng ngiêng một chút để thiếu niên tựa cho thoải mái,cả người cậu lúc này nóng bừng chảy cả mồ hôi,đưa hai tay ôm lên đặt trên lưng Mễ Lạc Tranh mà vỗ về an ủi,nhìn thiếu niên như vậy khiến anh khe khẽ thở dài,dù lo lắng nhưng lại không thể chia sẽ hay gánh vác thay,muốn giúp cũng chẳng thể giúp được nhiều hơn.
Hai người cứ thế ôm nhau trong phòng khách an tĩnh,ngoài kia lúc này mọi người đã bắt đầu ngày mới bận rộn,các quán ăn nhà hàng quen thuộc đông khách chật ních,món ăn đem ra liên tục nhiều không xuể.
"Ba mẹ cậu đâu? họ không sống chung với cậu sao?"
Mễ Lạc Tranh tựa trong ngực anh lắc đầu im lặng,cho dù có cậu cũng chắc chắn khai man nói không a,cơ hội ở riêng tiến triễn tốt như vậy cần gì gọi thêm ai chứ?
Âu Dương Vận lúc này bỗng có chút không biết làm sao,ba mẹ anh xưa nay mạnh khoẻ cực kì ít đau ốm,cho dù có thì cũng là hai người tự động chăm sóc lẫn nhau,vốn không cần anh động tới tay chân.Chỉ là hiện tại tình huống khác,lần đầu chăm sóc người ta qủa thật khiến anh luống cuống tay chân,so với việc nằm vùng bắt giữ tội phạm thì với anh việc quan tâm chăm sóc người khác càng khó hơn nhiều.
Tầm mắt chạm tới hộp cháo trên bàn liền cố gắng chuyển giọng ôn nhu hỏi "Đói bụng chưa? chúng ta ăn chút cháo nhé?"
Lúc này cậu lại đột nhiên ngẫng đầu,hai mắt long lanh ướt sủng nói "Mệt lắm...muốn chú đút cơ..."
Âu Dương Vận nhìn cậu hiện tại yếu ớt như vậy, có chút không nỡ từ chối liền gật đầu.
Bàn tay với lấy hộp cháo trên bàn,vừa mở nắp thì một cổ mùi hương thơm phức đua nhau trào ra,múc lấy từng muỗng nhẹ thổi cho bớt nóng rồi đưa tới bên miệng cậu,do "mệt" nên cậu ăn rất chậm chạp,còn anh thì kiên nhẫn chờ cậu nuốt song mới tiếp tục múc lấy muỗng khác.Tầm hơn 10 phút mới giải quyết song bữa sáng,thiếu niên vẫn tựa không có ý định rời khỏi ngực anh,trông mái tóc đen của cậu bỗng nổi hứng đưa tay lên muốn xoa lấy nó, nhưng khi vừa tới lại bất giác e ngại rụt tay trở về.
"Đã khoẻ hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn một chút rồi" một tay ôm eo,tay còn lại vân vê vạt áo anh không ngừng kéo kéo "Mà chú này...cháu hỏi chú một việc được không?" nói ra lời này mi mắt cậu khẽ rũ,ngữ điệu cũng chuyển sang run rẫy khác thường.
Thấy thần sắc cậu chuyển biến liền nghĩ tới chyện không hay,anh trầm giọng nghiêm túc gật đầu đáp "Được cậu hỏi đi tôi nghe."
"Vậy...nếu...nếu như chú phát hiện người yêu chú ngoại tình qua đêm với người phụ nữa khác không chỉ một lần...đã vậy còn lừa dối bòn rút tiền chú đi mua qùa cho cô ta....thậm chí...bọn họ còn có cả con riêng...trong khi đó...anh ta trong suốt ba năm anh ta lại không chạm vào cháu dù chỉ một chút...chẳng lẻ là do cháu xấu..cơ thể không đủ hấp dẫn anh ta sao?chú...chú nói thử đi có phải là cháu rất xấu không?"
"Không,cậu không hề xấu...bản thân tôi thấy cậu rất đẹp,và cậu không cần phải vì một người không cần thiết mà khóc lóc đau khổ có biết không?" Ánh mắt anh lúc này nhu hoà,hai tay áp lên má cậu quan tâm nói.
"Là vậy sao? vậy chú sẽ không trách cháu hôm qua chỉ vì nóng giận nhất thời mà làm điều sai trái chứ?" cậu bày ra vẻ mặt đáng thương hề hà nhìn anh hỏi
"Sẽ không...tôi đây không đến mức nhỏ mọn như vậy...nhưng sau này tuyệt đối không được ra ngoài làm bậy có biết không?"
Mễ Lạc Tranh mím môi rồi ngoan ngoãn gật đầu.
"Nếu cậu đã khoẻ hơn rồi vậy thì tôi--"
Anh còn chưa kịp nói hết câu thì chuông cửa dồn dập vang lên,phá tan bầu không khí ngọt ngào ám muội,cũng tại ngay trong lúc này chuông điện thoại trên bàn khẽ reo,Mễ Lạc Tranh có chút bực bội bắt máy hỏi "Ai?"
"Tân Phàm là anh đây...anh thành thật xin lỗi em...em có thể nào tha lỗi cho anh không?" Doãn Dung Kiệt ngữ điệu gấp gáp dồn dập nói.
"Không rảnh!! cút!!" Mễ Lạc Tranh không chút do dự dập bỏ máy,khuôn mặt mang theo tức giận đỏ hồng quay sang nhìn anh thở gấp nói
"Chú có thấy người nào trơ trẻn giống như anh ta không chứ? rõ ràng đã chia tay nhưng vẫn cố gắng bám riết không buông? ngày nào cũng tới làm phiền thật sự phiền chán muốn chết đi mà..."
Ngay cả anh ngày thường lạnh nhạt nghiêm túc, nay nghe cậu hỏi có chút bất bình nhịn không được nói "Người ngoài cửa là hắn ta sao?"
"Đúng là anh ta...hôm qua cháu đã từ chối rõ ràng rồi mà hôm nay vẫn cứ..."
"Được rồi cậu ngồi đây đi để tôi giải quyết"
"Dạ" Mễ Lạc Tranh ngoài mặt giả vờ ngoan ngoãn gật đầu,nhưng trong lòng thật ra sớm đã nổi bảo ăn mừng, không ngờ mới chỉ một đêm hai người đã đi tới bước quan tâm lẫn nhau thế này rồi,xui xẻo cho Doãn Dung Kiệt tìm tới không đúng lúc nha...thật không biết anh sẽ làm gì hắn ta đây!!
Doãn Dung Kiệt nghe tiếng mở cửa hớn hở liền muốn lao vào bên trong,thế nhưng một người đàn ông bóng dáng cao lớn lại đứng chặn ngay cửa,khuôn mặt tỏ vẻ hung thần ác sát,lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Cảm giác chấn nhiếp lan truyền khiến hắn sợ bãi lùi ra vài bước,nhưng nhớ tới múc đích tới đây liền miễn cưỡng cố gắng nhìn anh nghiêm túc hỏi "Anh là ai vậy? Tân Phàm đâu? sao anh lại ở trong nhà em ấy? rốt cuộc hai người có quan hệ gì?"
Mễ Lạc Tranh nghe vậy cảm giác hưng phấn lại càng thêm dữ dội,đến rồi đến rồi,anh sắp nổi trận lôi đình ra tay dạy hắn rồi a!! hai mắt toả sáng nhìn bóng lưng của người đàn ông đang đứng trước cửa,thật mong chờ rốt cuộc anh sẽ làm gì hắn đây? là đánh hay bắt về đồn tẩn cho một trận nhỉ?
"Tôi là ba nó,và tôi không cho phép hai người quen nhau,nếu biết thân biết phận thì liệu hồn mà cút đi!! nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu" song anh liền không kịp đợi hắn phản ứng đã xoay người đóng mạnh cửa lại.
Bước trở về ghế sofa nhìn cậu nghiêm túc nói "Ổn rồi! có trưởng bối trong nhà ra mặt hắn ta sau này chắc sẽ không dám tới đây phiền cậu nữa!"
Mễ Lạc Tranh "...."
Này thì giải quyết được cái gì nha???
M*ẹ nó vị cảnh sát trưởng này xem ra cần phải nghiêm túc điều giáo lại rồi
(ㄒoㄒ)
Âu Dương Vận bế chặt người đang ngủ say qua cổng chung cư và lên thang máy,khu căn hộ chung cư cao cấp nằm ở giữa lòng thành phố hoàn toàn khác biệt với bên ngoài,bầu không khí hoà nhã an tĩnh,từng khung cửa sổ các nhà lúc này vẫn còn sáng rõ,thi thoảng phát ra tiếng cười đùa của trẻ con nhỏ lẻ không đáng kể.Vốn đã dần quen cái miệng luyên thuyên ồn ào kia,nay thấy cậu an tĩnh ngủ khiến anh có chút không quen,lộp cộp từng bước tiến về phía cửa rồi nhấn lấy mật khẩu cậu nói ban nãy.
*Cạch* tiếng mở cửa vang lên,thiếu niên đang ngủ bỗng mờ mịt ngẫng đầu lên nhìn,cậu hiển nhiên là bị âm thanh mới ban nãy đáng thức,về tới nhà thế nhưng lại không có ý định leo xuống mà lại ôm lấy và tựa đầu trên vai anh tiếp tục ngủ.Ánh trăng xuyên qua khung cửa ban công còn chưa đóng,từng cơn gió nhẹ thổi vào khiến bầu không khí lúc này bỗng nhiên có chút lạnh lẽo.Thiếu niên vẫn như cũ ôm chặt lấy anh,hơi thở nóng rực phả vào nơi cần cổ nhạy cảm khiến anh rùng mình,nhiệt độ cơ thể cao như vậy nghiễm nhiễn có chút khác thường...
Đèn trong nhà vốn từ lúc đi cậu đã không tắt,phòng ốc buổi chiều vừa tổng vệ sinh nên hiện tại vô cùng thơm tho sạch sẽ,bóng loáng không một hạt bụi.Từng kiện đồ vật đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp,anh vốn không biết nên hiển nhiên nghĩ nhà này là bản thân thiếu niên đã dọn,thật không ngờ cậu nhóc lẳng lơ này lại là một người yêu sạch sẽ tới vậy.Nhìn trang trí sơ bộ xung quanh giống như chỉ có một người ở,gió lạnh ngoài ban công lần nữa thổi vào mới khiến anh thôi nhòm ngó quan sát.
Sự thật không phải là anh muốn bất lịch sự nhòm ngó nhà người khác,nhưng kĩ năng trinh sát sớm đã ngấm sâu vào trong cốt tủy,thế nên mỗi lần đi tới đâu hay làm gì đều bất tri bất giác quan sát hồi lâu,này đúng là kĩ năng nghiệp vụ khó bỏ a.
Mở cửa phòng đặt thiếu niên đang ngủ say nằm xuống giường ngủ,ánh đèn mờ nhạt màu qủa quýt nhu hoà như phù trợ tăng thêm vẻ đẹp dịu dàng,và từng đường nét ngũ quan tinh sảo trên khuôn mặt cậu.Lúc này trên trán đột nhiên lấm tấm mồ hôi và khuôn mặt đỏ bừng khác thường,anh nhíu mày khẽ gọi cậu vài câu nhưng vẫn không có người lên tiếng,xem tình trạng này có vẻ giống với hôn mê nhiều hơn say ngủ thì phải?? cầm lấy điện thoại trên bàn muốn mở nhưng ngặt nổi nó lại muốn nhận diện khuôn mặt,với tình trạng này của cậu thì mở mắt còn khó chứ đừng nói là ngồi dậy mở khoá,gọi không được cho người nhà vậy xem ra hiện tại anh phải ở lại giúp người hạ sốt thôi.
Tự nhủ lòng mình,bản thân anh là cảnh sát luôn túc trực bảo vệ người dân và hiện tại lúc này cũng vậy,chỉ đơn giản giúp người làm nhiệm vụ chứ không hề có ý nghĩ bậy bạ gì khác.
Ngồi ở mép giường đưa tay vén từng sợi tóc trên vầng trán no đủ,lật ngược mu bàn tay kề sát trán,khuôn mặt cậu nóng bừng ướt đẫm mồ hôi,hai mắt nhắm ngiền thi thoảng còn run rẫy hệt như hiện tại ngủ không được ngon,hoặc thân thể khó chịu hay trong mơ đang gặp ác mộng.
Trong căn phòng an tĩnh nhàn nhạt hương hoa,khiến tiếng hít khí nặng nề của cậu lại càng trở nên rõ ràng,xem tình trạng này chắc chắn không ổn rồi.Chân mày hơi nhíu đứng dậy đi vào phòng tắm nối liền ngay phòng ngủ,định bụng lấy chút nước ấm giúp cậu lau người hạ nhiệt.Không đến ba phút đã đem theo thau nước ấm cùng khăn sạch bước ra,ôm người đang ngủ mê dậy để cậu tựa vào lòng mình,luồn bàn tay vào trong nắm lấy vạt áo thiếu niên muốn nhanh chóng cởi bỏ y phục vướng víu.
Vòng eo nhỏ xinh và thân thể trắng hồng ửng đỏ cứ thế bại lộ trong không khí,Âu Dương Vận hơi thở cứng đờ,không tự chủ được đưa mắt nhìn thêm vài cái,đụng tới cạp quần muốn kéo lại đột nhiên do dự không muốn.Thế nhưng nói anh bỏ mặc cậu mà ra về liền không đành lòng,đắn đo nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn kéo xuống.Bàn tay cầm khăn cứ thế du tẩu lau sạch mặt mũi xinh đẹp và thân thể gợi cảm,bờ môi,làn da,xương quai xanh và hai khoả anh đào do ướt nước mà trở nên lấp lánh.
Âu Dương Vận càng nhìn càng cảm thấy đỏ mặt xấu hổ,vội xoay người cậu lại lau phía sau,phần lưng trơn bóng mịn màng nổi bật,eo nhỏ tinh tế,bờ mông to tròn đều lần lượt được lau.Chỉ là động tác ngày càng chậm chạp không dám nhìn thẳng thiếu niên,cảm nhận được độ trơn mịn và mềm mại ấm áp nơi lòng bàn tay.Căn phòng an tĩnh lại có giai nhân xinh đẹp bên người muốn người ta không suy nghĩ,tưởng tượng bậy bạ cũng thật khó.
Hơn mười mấy năm làm cảnh sát có dạng nguy hiểm nào anh chưa từng gặp qua? đối mặt với tội phạm nguy hiểm biến thái lại càng nhiều hơn cơm bữa,dù là đấu súng hay bị thương đổ máu,hoặc rơi vào tình thế gặp nguy hiểm khi làm nhiệm vụ rất nhiều đếm không kể xiết.Nhưng anh không sợ,bởi bọn tội phạm đó đối với anh thật chẳng khác nào cóc nhái giun dế thấp kém mà thôi.Chỉ là lúc này không súng không ống,hay tội phạm biến thái g*iết người,nhưng lại khiến anh rơi vào tình thế khó sử trước nay chưa từng có,vừa lau vừa hát quốc ca mừng đảng mừng xuân,cố gắng bài trừ đi tà niệm đen tối đang sinh sôi trong đầu mình.
Lau song lại ra ngoài bếp lấy túi chườm đá đắp lên trán thiếu niên,bấy giờ thấy cậu an tĩnh ngủ và sắc mặt hoà hoãn hơn mới thở phào nhẹ nhõm, khoanh tay tựa lưng nằm ở sofa trong phòng,đối mặt với thiếu niên đang nằm trên giường.Dù đã hạ bớt nhưng anh không dám ra về,sợ cậu lỡ như nữa đêm bị làm sao thì anh chắc chắn sẽ cắn rứt lương tâm,đằng nào thì giúp cũng đã giúp rồi,hơn nữa lại đang kì nghĩ thôi thì ở lại chờ tới sáng mai đợi cậu khoẻ hơn rồi tính sau.
Thiếu niên hơi thở trầm ổn đều đặn,ngủ rất sâu giấc,chỉ là anh nữa đêm thi thoảng bật dậy sờ trán cậu song lại lấy khăn đi thay đá,cứ thế lặp đi lặp lại hết một đêm,mãi cho đến hơn 4 giờ sáng mới nằm trên ghế rồi ngủ gật thiếp đi.
Mễ Lạc Tranh sáng sớm mơ mơ màng màng tỉnh dậy,đầu óc có chút lâng lâng,thậm chí là cổ họng cũng đã bắt đầu xuất hiện đau nhức.Qủa không hổ danh là vật phẩm của thương thành hệ thống,vừa mua liền tức khắc bị cảm và được anh ở lại chăm sóc qua đêm,thuận tiện câu dẫn kéo gần khoảng cách.Nhớ tới biểu cảm, hành động xấu hổ e ngại của anh tối qua mà vui vẻ tự hào,anh chẳng phải nói không có hứng thú với trẻ con sao? vậy để cậu khiến cho anh biết "đứa trẻ" này có thể làm được những gì đi?
Xuống giường lặng lẽ vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài mua đồ ăn sáng,hôm qua vừa tới đã ngủ lại phải đối phó với tra nam nên nhất thời quên mua nguyên liệu,cầm về hai phần cháo trứng muối thịt nạc cỡ lớn ăn kèm bánh quẩy và sữa đậu nành.Do tác dụng phụ của "cảm sốt" nên khuôn mặt của cậu lúc này vẫn đỏ bừng nóng hổi,chỉ là đỡ hơn tối qua một chút,vừa mới mở cửa đã chạm mặt Âu Dương Vận tóc tai hơi xù từ trong phòng ngủ bước ra.
Mễ Lạc Tranh nhanh chóng giả vờ trang bức che miệng ho khan vài tiếng,qủa nhiên ai kia liền từ trong mơ màng thoát ra chú ý đến,đi nhanh về phía cậu dùng tay cảm nhận nhiệt độ,không đến nữa phút trên khuôn mặt anh tuấn đã hiện rõ vẻ lo lắng không vui,thiếu niên thế mà chỉ hạ sốt được có một chút!! đôi con ngươi nhìn thẳng vào cậu,tay đặt trên trán vẫn bất động như cũ.
Tối qua đưa cậu về nhà lại bởi vì thấy cậu phát sốt,lo lắng nên ở lại chăm sóc,nằm nghĩ được một chút lại phải dậy thay đá chườm đầu thi thoảng còn vắt khăn lau mồ hôi,mày mò bận bịu rất lâu mãi tận cho đến 4 giờ sáng mới chợp mắt được một chút.Chỉ là trong khoảng thời gian ngĩ ngơi ngắn ngủi đó,anh cứ liên tục mơ về hình bóng thân thể của thiếu niên,đặc biệt là cảm giác tê dại khác thường ngay khi anh chạm vào nó,trong miệng cứ liên tục niệm hát quốc ca thôi miên bản thân rằng đừng nghĩ tới nó nhưng không thể.Khi đó anh cảm thấy toàn thân nóng bừng,vừa xấu hổ lại e ngại không biết đối mặt thế nào với cậu.
Thế nhưng khi vừa nhìn thấy thiếu niên thì thân thể lại theo bản năng,lo lắng tiến gần và cảm nhận nhiệt độ.Qủa đúng như anh nghĩ cậu đây vẫn chưa hạ sốt,không biết đã đỡ hơn ngay là nghiêm trọng hơn nữa.
"Cậu...không sao chứ? trong người còn mệt lắm không?" vừa hỏi anh vừa ôm vai đỡ cậu lại ghế sofa ngồi xuống.
Mễ Lạc Tranh thuận lí thành chương mà yếu ớt tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh,khẽ lắc nhẹ đầu ngẹn ngào đáp "Có mệt lắm...lại nhức đầu nóng người nữa...chú ơi cháu khó chịu qúa..." song lại cố tình nhân cơ hội giang tay ôm chầm lấy eo anh,bày ra bộ dáng yếu ớt ủy khuất cần người an ủi.
Bị hành động khác thường này trấn nhiếp khiến toàn thân căng thẳng cứng đờ,tầm mắt anh cúi xuống nhìn cậu,khoảng cách hai người cực gần,hiện tại chóp mũi toàn là hương thơm trên tóc và cơ thể thiếu niên,thiếu niên hiện tại là người bệnh cần được ưu tiên chăm sóc, cho cậu ôm chút cũng không sao,dù vậy anh có thiệt cái gì đâu.
Khẽ nhích người ngiêng ngiêng một chút để thiếu niên tựa cho thoải mái,cả người cậu lúc này nóng bừng chảy cả mồ hôi,đưa hai tay ôm lên đặt trên lưng Mễ Lạc Tranh mà vỗ về an ủi,nhìn thiếu niên như vậy khiến anh khe khẽ thở dài,dù lo lắng nhưng lại không thể chia sẽ hay gánh vác thay,muốn giúp cũng chẳng thể giúp được nhiều hơn.
Hai người cứ thế ôm nhau trong phòng khách an tĩnh,ngoài kia lúc này mọi người đã bắt đầu ngày mới bận rộn,các quán ăn nhà hàng quen thuộc đông khách chật ních,món ăn đem ra liên tục nhiều không xuể.
"Ba mẹ cậu đâu? họ không sống chung với cậu sao?"
Mễ Lạc Tranh tựa trong ngực anh lắc đầu im lặng,cho dù có cậu cũng chắc chắn khai man nói không a,cơ hội ở riêng tiến triễn tốt như vậy cần gì gọi thêm ai chứ?
Âu Dương Vận lúc này bỗng có chút không biết làm sao,ba mẹ anh xưa nay mạnh khoẻ cực kì ít đau ốm,cho dù có thì cũng là hai người tự động chăm sóc lẫn nhau,vốn không cần anh động tới tay chân.Chỉ là hiện tại tình huống khác,lần đầu chăm sóc người ta qủa thật khiến anh luống cuống tay chân,so với việc nằm vùng bắt giữ tội phạm thì với anh việc quan tâm chăm sóc người khác càng khó hơn nhiều.
Tầm mắt chạm tới hộp cháo trên bàn liền cố gắng chuyển giọng ôn nhu hỏi "Đói bụng chưa? chúng ta ăn chút cháo nhé?"
Lúc này cậu lại đột nhiên ngẫng đầu,hai mắt long lanh ướt sủng nói "Mệt lắm...muốn chú đút cơ..."
Âu Dương Vận nhìn cậu hiện tại yếu ớt như vậy, có chút không nỡ từ chối liền gật đầu.
Bàn tay với lấy hộp cháo trên bàn,vừa mở nắp thì một cổ mùi hương thơm phức đua nhau trào ra,múc lấy từng muỗng nhẹ thổi cho bớt nóng rồi đưa tới bên miệng cậu,do "mệt" nên cậu ăn rất chậm chạp,còn anh thì kiên nhẫn chờ cậu nuốt song mới tiếp tục múc lấy muỗng khác.Tầm hơn 10 phút mới giải quyết song bữa sáng,thiếu niên vẫn tựa không có ý định rời khỏi ngực anh,trông mái tóc đen của cậu bỗng nổi hứng đưa tay lên muốn xoa lấy nó, nhưng khi vừa tới lại bất giác e ngại rụt tay trở về.
"Đã khoẻ hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn một chút rồi" một tay ôm eo,tay còn lại vân vê vạt áo anh không ngừng kéo kéo "Mà chú này...cháu hỏi chú một việc được không?" nói ra lời này mi mắt cậu khẽ rũ,ngữ điệu cũng chuyển sang run rẫy khác thường.
Thấy thần sắc cậu chuyển biến liền nghĩ tới chyện không hay,anh trầm giọng nghiêm túc gật đầu đáp "Được cậu hỏi đi tôi nghe."
"Vậy...nếu...nếu như chú phát hiện người yêu chú ngoại tình qua đêm với người phụ nữa khác không chỉ một lần...đã vậy còn lừa dối bòn rút tiền chú đi mua qùa cho cô ta....thậm chí...bọn họ còn có cả con riêng...trong khi đó...anh ta trong suốt ba năm anh ta lại không chạm vào cháu dù chỉ một chút...chẳng lẻ là do cháu xấu..cơ thể không đủ hấp dẫn anh ta sao?chú...chú nói thử đi có phải là cháu rất xấu không?"
"Không,cậu không hề xấu...bản thân tôi thấy cậu rất đẹp,và cậu không cần phải vì một người không cần thiết mà khóc lóc đau khổ có biết không?" Ánh mắt anh lúc này nhu hoà,hai tay áp lên má cậu quan tâm nói.
"Là vậy sao? vậy chú sẽ không trách cháu hôm qua chỉ vì nóng giận nhất thời mà làm điều sai trái chứ?" cậu bày ra vẻ mặt đáng thương hề hà nhìn anh hỏi
"Sẽ không...tôi đây không đến mức nhỏ mọn như vậy...nhưng sau này tuyệt đối không được ra ngoài làm bậy có biết không?"
Mễ Lạc Tranh mím môi rồi ngoan ngoãn gật đầu.
"Nếu cậu đã khoẻ hơn rồi vậy thì tôi--"
Anh còn chưa kịp nói hết câu thì chuông cửa dồn dập vang lên,phá tan bầu không khí ngọt ngào ám muội,cũng tại ngay trong lúc này chuông điện thoại trên bàn khẽ reo,Mễ Lạc Tranh có chút bực bội bắt máy hỏi "Ai?"
"Tân Phàm là anh đây...anh thành thật xin lỗi em...em có thể nào tha lỗi cho anh không?" Doãn Dung Kiệt ngữ điệu gấp gáp dồn dập nói.
"Không rảnh!! cút!!" Mễ Lạc Tranh không chút do dự dập bỏ máy,khuôn mặt mang theo tức giận đỏ hồng quay sang nhìn anh thở gấp nói
"Chú có thấy người nào trơ trẻn giống như anh ta không chứ? rõ ràng đã chia tay nhưng vẫn cố gắng bám riết không buông? ngày nào cũng tới làm phiền thật sự phiền chán muốn chết đi mà..."
Ngay cả anh ngày thường lạnh nhạt nghiêm túc, nay nghe cậu hỏi có chút bất bình nhịn không được nói "Người ngoài cửa là hắn ta sao?"
"Đúng là anh ta...hôm qua cháu đã từ chối rõ ràng rồi mà hôm nay vẫn cứ..."
"Được rồi cậu ngồi đây đi để tôi giải quyết"
"Dạ" Mễ Lạc Tranh ngoài mặt giả vờ ngoan ngoãn gật đầu,nhưng trong lòng thật ra sớm đã nổi bảo ăn mừng, không ngờ mới chỉ một đêm hai người đã đi tới bước quan tâm lẫn nhau thế này rồi,xui xẻo cho Doãn Dung Kiệt tìm tới không đúng lúc nha...thật không biết anh sẽ làm gì hắn ta đây!!
Doãn Dung Kiệt nghe tiếng mở cửa hớn hở liền muốn lao vào bên trong,thế nhưng một người đàn ông bóng dáng cao lớn lại đứng chặn ngay cửa,khuôn mặt tỏ vẻ hung thần ác sát,lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Cảm giác chấn nhiếp lan truyền khiến hắn sợ bãi lùi ra vài bước,nhưng nhớ tới múc đích tới đây liền miễn cưỡng cố gắng nhìn anh nghiêm túc hỏi "Anh là ai vậy? Tân Phàm đâu? sao anh lại ở trong nhà em ấy? rốt cuộc hai người có quan hệ gì?"
Mễ Lạc Tranh nghe vậy cảm giác hưng phấn lại càng thêm dữ dội,đến rồi đến rồi,anh sắp nổi trận lôi đình ra tay dạy hắn rồi a!! hai mắt toả sáng nhìn bóng lưng của người đàn ông đang đứng trước cửa,thật mong chờ rốt cuộc anh sẽ làm gì hắn đây? là đánh hay bắt về đồn tẩn cho một trận nhỉ?
"Tôi là ba nó,và tôi không cho phép hai người quen nhau,nếu biết thân biết phận thì liệu hồn mà cút đi!! nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu" song anh liền không kịp đợi hắn phản ứng đã xoay người đóng mạnh cửa lại.
Bước trở về ghế sofa nhìn cậu nghiêm túc nói "Ổn rồi! có trưởng bối trong nhà ra mặt hắn ta sau này chắc sẽ không dám tới đây phiền cậu nữa!"
Mễ Lạc Tranh "...."
Này thì giải quyết được cái gì nha???
M*ẹ nó vị cảnh sát trưởng này xem ra cần phải nghiêm túc điều giáo lại rồi
(ㄒoㄒ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất