Chương 244: Bao Nuôi Quỷ Đế Lão Công (5)
Hiệu xuất làm việc cực kì nhanh gọn ngay sáng hôm sau bên ủy ban đã gọi điện thông báo,hỏi cậu nếu rảnh thì tới đây thêm một chuyến,để họ giới thiệu nhà thiết kế và lựa chọn mẫu tivi mới luôn.Nghe giọng điệu giới thiệu cực kì tự hào tâng bốc của ủy ban với vị thiết kế sư trẻ tuổi đó khiến cậu tò mò,do rảnh nên liền gật đầu đạp xe chạy tới,xem thử vị được chủ tịch hết lòng khen ngợi kia tài năng thế nào?
Do đã đánh tiếng nên Mễ Lạc Tranh thuận lợi vào trong,chỉ là ngay khi đẩy cánh cửa phòng chủ tịch ra thì bị một luồng âm khí cuốn gió đập ngay vào mũi,trong lòng bất giác trùng xuống nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ vân đạm kinh phong,vờ như không biết chuyện gì sảy ra bình tĩnh mở cửa bước vào.
Chủ tịch cùng bí thư Thẩm Dương,và một vị thiếu niên ăn vận trẻ trung ngồi trong phòng đồng loạt ngẩng đầu nhìn cậu,bí thư bỏ xuống tách trà đang uống dỡ cười nói "Ý Hiên thiếu gia cuối cùng cậu cũng tới rồi,chuyện cậu nhờ nói qua điện thoại không tiện cho lắm nên mạn phép gọi cậu tới đây,à đúng rồi để tôi giới thiệu một chút vị này là thiết kế sư trẻ tuổi nổi tiếng nước ta,tên Phong Vũ"
"Năm nay mới chỉ 20 đã nhưng thành tích cực kì ấn tượng,toàn bộ văn phòng và trụ sở ủy ban này đều do cậu ấy tự tay thiết kế đó"
Thiếu niên kia nghe vậy bỗng có chút hả hê,khuôn mặt thanh tú dạt dào ý cười,khiến hai chiếc răng khểnh và má lún đồng tiền càng thêm nổi bật đẹp đẻ,trông rất thu hút vui vẻ nói "Chào cậu tôi là Phong Vũ sắp tới sẽ thiết kế bể bơi và tân trang nhà cửa cho cậu"
"Haha rất hân hạnh được làm quen anh,sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn"giả vờ hào hứng đáp trả nhưng sâu trong đáy mắt đã toát lên vẻ ngưng trọng nghiền ngẫm...tên thiết kế sư này tuyệt đối không đơn giản.
Trò chuyện thêm một lúc lâu,tính toán thời gian không sai biệt lắm liền đứng dậy cáo từ,ai nghờ tên Phong Vũ kia thấy vậy cũng đứng dậy tò tò theo sau cậu ra khỏi ủy ban.Mễ Lạc Tranh vờ như không thấy im lặng ra cổng lấy xe đạp,vừa ngồi lên yên chuẩn bị đạp thì yên sau bất nghờ bị người bám lấy,bực bội quay đầu lại trừng mắt quát "Bộ không biết lên tiếng à?"
Đáp lại cậu là nụ cười tươi rói như chẳng có chuyện gì sảy ra của hắn,bất nghờ tiếp xúc ở khoảng cách gần cậu bỗng cảm thấy tên vô duyên hoá ra cũng khá đẹp trai nha,hàng chân mày tinh tế đen kịt như kẻ,lông mi dài cong và đôi mắt to tròn rất sáng như đeo lens.Mũi cao môi mỏng,chiếc răng khểnh và má lún đồng tiền rất duyên,đặc biệt khi cười rộ lên giống như lúc này khiến người ta dễ mang hảo cảm.
Cảm giác cậu cũng không còn ghét hắn như lúc nãy nữa,nhưng cho dù thế thì sao chứ?với cậu thì lão công vẫn là nam nhân đẹp trai nhất thế gian này a.
"Thế nào thiếu niên?cậu say mê nhan sắc thượng thừa của ông đây rồi đúng không?"Phong Vũ lộ ra vẻ mặt mà hắn cho là đẹp trai quyến rũ nhất,nhìn cậu đá nheo nói.
Mễ Lạc Tranh "....." cậu xin rút lại những lời vừa nãy đi.
Không nhận được câu trả lời khiến Phong Vũ có chút mất mát,nhưng da mặt hắn vốn dầy kệ cậu lạnh lùng ghét bỏ cũng không sao.Cặp mắt láo liên giáo giác nhìn kĩ khắp bốn phía,sau khi xác định không ai theo dõi thì thò tay vào trong túi lấy ra một qủa táo to đỏ mọng đưa về phía cậu, nhỏ giọng nói "Tặng cậu coi như là qùa gặp mặt của chúng ta này,tôi biết từ lúc bước vào cậu đã nhận ra thân phận thật sự của tôi rồi,cả hai chúng ta giống nhau vốn dĩ luôn che giấu nên cảm thấy cực kì cô đơn,ai nghờ hôm nay lại gặp được cậu ở đây khiến tôi rất vui"
"Cậu cũng biết dòng dõi Dưỡng Qủy Sư chúng ta với Âm Dương Sư vốn là kẻ thù truyền kiếp mà,để họ biết được chúng ta chắc chắn sẽ chết nha,cơ mà cậu không biết đâu tôi--" Phong Vũ miệng mồm nói nhiều luyên thuyên không ngớt,định thêm cả tràng sớ dài nhưng chưa hết câu đã bị Mễ Lạc Tranh lên tiếng cắt ngang.
"CÂM MIỆNG!!!"
"Ò~ vậy thôi không nói nữa là được chứ gì?đàn ông con trai gì hung dữ ghê...không biết nhường nhịn người ta gì hết "hắn bĩu môi bày ra vẻ mặt oan ức tố khổ nhìn cậu,phảng phất như chỉ điểm rằng Mễ Lạc Tranh chính là lũ cường hào ác bá ức hiếp dân lành vậy. Truyện hay luôn có tại || t r u m t r u y e Л .v N ||
Mễ Lạc Tranh mặt vô cảm xúc nhìn chằm chằm hắn,hàm răng nghiền ngẫm cắn chặt đến nổi phát ra tiếng kêu,hơi thở dồn dập biểu thị tức giận.M*ẹ nó tên vô duyên thúi ngu ngục này ở đâu ra vậy chứ??mới gặp lần đầu đã khai hết thân phận bí mật ra cho đối phương biết??chẳng lẻ không sợ họ là người xấu lợi dụng tâm mang tạp niệm hay sao??
Này cũng qúa đơn thuần rồi?thậm chí còn có chút ngây thơ a?
Phong Vũ lúc này cũng tinh ý nhận ra rằng cậu không vui,thu lại vẻ mặt phè phởn kia,đứng thẳng lưng ngữ khí nghiêm túc nói "Thật ra tôi đây muốn nhờ cậu một chuyện,có thể chứ?"
Mễ Lạc Tranh không chút do dự cao giọng cự tuyệt hắn "Ai rảnh?!!"
Phong Vũ "Việc này nếu thành công bên kia sẽ trả cho tôi 5000 ngàn vạn,đến khi đó chúng ta mỗi bên một nữa."
"...."
"Thế nào,đi chứ?"
"Haii..nếu như cậu đã năn nỉ nhiệt tình đến vậy tôi từ chối hoài lại không hay,đi xa không để tôi còn biết đường đón xe?"
"Ở bên kia" Phong Vũ vừa nói vừa moi từ trong túi áo ra vật nhỏ không rõ hình dạng,bấm một cái thì ở phía đối diện đường một chiếc siêu xe mui trần màu đỏ rực chớp nháy vang lên thanh âm,quay đầu nhăn mày nhìn cậu thở dài ngữ khí tiếc hận nói "Vì nhà nghèo nên tôi chỉ mua được chiếc xe rẻ tiền vậy thôi,giá được đi xe đạp như cậu thì tốt biết mấy."
Mễ Lạc Tranh mặt vô biểu cảm hết nhìn chiếc siêu xe ở phía đối diện,lại cúi đầu nhìn chiếc xe đạp "xịn sò" của mình,đỉnh đầu tràn ngập chấm hỏi "?????" khai thật đi!! ngươi là đang nói móc ta??nói móc ta đúng không???
Mặc dù khá tức nhưng nghĩ tới số tiền lương rủng rỉnh kia đành nuốt ngược trở về,đi sau lưng hắn Mễ Lạc Tranh mới thấy tên vô duyên này xác thực khá cao,áng chừng hơn 1m87 gì đó cũng nên.Leo lên xe hắn chạy cả khoảng dài đằng đẵng ra khỏi trung tâm thành phố,xe chạy tới ven khu dân cư ở rừng núi ngoại ô và dừng lại bên lề.
Thấy vậy Mễ Lạc Tranh tức khắc thẳng lưng,nghiêm túc hỏi "Ở đây có qủy sao?"
"Không"
"Không có?vậy chứ ngươi dừng ở đây làm gì?"
"Ta đói bụng nha,với lại ở đây mới mở tiệm bán mì bò hầm ngon muốn chết,ăn song chúng ta lại đi tiếp ha?"Phong Vũ ngữ điệu ủy khuất vừa nói vừa đưa tay xuống xoa xoa bụng mình.
Mễ Lạc Tranh "...." chẳng biết nói gì ngoài hai từ bất lực.
Thuận theo ý hắn hai người vào quán ăn kia gọi ra hai tô mì bò đặc biệt,chủ quán thấy khách quen ghé tới liền rất vui mừng phấn khởi chào đón,mời họ vào trong nhà có máy lạnh ngồi ăn cho mát.Rất nhanh hai tô mì bò đặc biệt đã được đem ra,mặc dù trước khi tới đây đã ăn sáng rồi nhưng nhìn tô mì nóng hổi toả hương thơm lừng trước mặt,trong to đầy ắp thịt bò miếng vuông nhỏ được hầm đến mềm nhừ.Khít khít mũi khẽ hít sâu một cái...
Nê mã thật sự qúa thơm rồi đi!!!
Chẳng thể nào cưỡng lại được cám dổ của thức ăn ngon,Mễ Lạc Tranh cùng hắn nhập tiệc hai người cứ thế cắm cúi ăn,cũng may lúc này quán đông khách ai cũng lo ăn nên không rảnh nhìn ngó xung quanh,hoặc nếu có người nhìn quay phim đăng lên mạng thật khéo lại thành idol mukbang nổi tiếng cũng nên.
Ăn no vì còn sớm nên Phong Vũ lại lái xe đưa cậu tới khu hồ nhân tạo nghĩ ngơi,nơi này thuộc tư nhân làm chủ xây dựng bài trí trang nhã đẹp mắt,chọn thuê một căn chòi lá xịn đắt nhất,tiền tất nhiên do Phong Vũ thanh toán chi trả,ai biểu hôm nay là hắn mời cậu đi "hỗ trợ" đâu?
Chưa đầy một tiếng chậu cá của Phong Vũ đã tràn ngập cá chép tươi sống,con nào con nấy to béo giãy đành đạch đập vào thành chậu phát ra tiếng kêu oanh minh,mỗi lần câu được một con Phong Vũ lại hất mặt nhìn cậu đầy tự hào như thể muốn nói "Ngươi mau khen lão tử đi!!"
Cơ mà vô duyên chê thì chê nhưng phải công nhận tính tình Phong Vũ rất hào sảng,miệng chọc tức cậu nhưng vẫn bấm điện thoại gọi người làm thêm mâm hải sản,hấp mấy con cua hoàng đế hay tôm hùm gì đó lại thêm ít nước ngọt gas đem ra ăn dần giết thời gian.Hoang phí cả buổi đến khi chán nhìn đồng hồ mới thấy hẳn còn rất sớm,chỉ hơn 5 giờ chiều chút nên hai người rủ nhau đi bộ dạo ngắm cảnh quanh đây.
Cây cối xanh um tùm hoa lá đương mùa nở rộ trông rất đẹp,chưa kể dưới hồ nhân tạo trong hoa viên kia họ còn nuôi rất nhiều cá Koi quý hiếm nữa,Mễ Lạc Tranh cảm thấy không tồi nghĩ sau này trở về cậu cũng sẽ xây một hồ như vậy ở nghĩa trang,kiếm thêm tấm chồng khi đó mới đích thị là hưởng lạc nhân sinh nha.
Chỉ là dạo thêm một lúc Mễ Lạc Tranh bỗng cảm thấy có chút không thích hợp,cậu nhớ rõ khu vườn này khá rộng thật nhưng cũng không có khả năng đi hơn 10 phút vẫn chưa về tới chòi nha??
Hai người không hẹn bốn mắt nhìn nhau đồng loạt nói "Qủy giấu đường!!"
Đúng vậy!!khả năng duy nhất là loại qủy này đã che khuất tầm mắt cậu và Phong Vũ,bày ra cảnh ảo khiến hai người cứ mãi vòng quanh không thoát ra được,m* nó chứ!nếu không phải do nhất thời lơ là sơ xuất thì loại qủy thấp hèn này còn lâu mới phá được cậu,tưởng khó nhưng phương pháp giải kì thật cũng rất đơn giản thôi,ngay lúc Mễ Lạc Tranh định lên tiếng nói thì Phong Vũ đã vội chen vào cắt ngang--
"Ô hô tưởng gì,con qủy kia hôm nay đụng phải gia gia ta chứng tỏ là số kiếp ngươi tận rồi,Ý Hiên quay mặt sang chổ khác mau."nói song không đợi cậu phản ứng đã vội xoay người kéo xuống khoá quần,bả vai khẽ run nhẹ thở hắt mà trút bầu tâm sự.
Vừa nghe tiếng *sèo sèo* thì cảnh tượng trước mắt đột nhiên mờ nhạt biến đổi hẳn,thoắt cái trở về ví trí ngay cạnh ao cá Koi kia.
Phong Vũ tức giận đến hít khí,nhăn mặt đảo mắt nhìn xung quanh một vòng thì qủa nhiên phát hiện ra qủy giấu đường,là một nữ qủy khuôn mặt trắng buốt không huyết sắc như trét lên cả hộp phấn phủ,ả vụng trộm mình đứng dưới gốc cây mái tóc dài rối xù qua tận thắt lưng,hai tay buông thả nhìn chằm chằm cậu rồi khẽ nghiêng đầu *bộp* một tiếng,cần cổ gẩy gập nghiêng hẳn sang bên.Toàn thân bắt đầu uốn éo thành những hình thù quái dị,khớp xương giòn dã kêu vang nghe rất quái,dưới ánh mặt trời chiều hoàng hôn khiến cảnh tượng càng thêm kinh dị khủng bố.
Chỉ là hai người sẽ sợ sao?haha đường đường làm Dưỡng Qủy Sư gan dạ dũng cảm là thứ thiết yếu đầu tiên,hơn nữa ở nhà cậu còn nuôi mười mấy ngàn con lệ sống vài trăm năm kia,có hình dạng ghê ghớm nào chưa từng gặp qua?tùy tiện lấy ra một con cũng đủ mạt sát ả ma nữ ngu ngục này rồi.
"Ngươi là ai vì cớ gì lại phá chúng ta?"Phong Vũ nhìn nó lạnh nhạt hỏi
Nữ qủy ngẩng đầu nhìn hắn một lúc rồi bổng nở nụ cười quái dị,giọng điệu khục khặc thô ráp giống như máy móc bị kẹt đáp "Không...ta tại sao phải nói cho ngươi...ta thích thì ta hù a..."
"Ha chí khí anh hùng chứ gì?để gia ta chiều nay siêu độ hoá kiếp cho ngươi luôn" Phong Vũ nhướng mi trong lòng cực kì bực bội,khó khăn lắm mới được ngày thư giãn vui vẻ tới cuối lại đụng phải thứ sui sẻo,âm binh chướng khí nhà ngươi,đã thế lại dám khinh thường ta?
Hôm nay ta thề nhất định phải trị được ngươi!!!
Nói rồi tức thì hắn đưa ngón trỏ lên miệng cắn một cái,điểm thành vệt dài đỏ lự chính giữa mi tâm trong miệng lẩm bẩm chú ngữ gì đó,tức thì một đoàn bóng đen chui ra từ trong người hắn không ngừng biến ảo,dần dần hoá thành một nữ qủy vóc dáng thon thả nóng bỏng cực kì,trước nhô sau vểnh,hai mảnh vải mỏng đỏ trước ngực vừa vặn che khuất chổ cần che.Môi tô son đỏ quyến rũ,cặp chân dài trắng tuyết bộ ngực khủng vòng eo thả cộng thêm mái tóc ngắn ngang vai...
Mặc dù yêu thích nam nhân nhưng đứng trước tổ hợp xinh đẹp nóng bỏng này vẫn cảm thấy đỏ mặt tía tai,bỗng có chút ngượng quay sang nhìn hắn nhỏ giọng hỏi "Phong Vũ cô ấy là ai vậy?"
"Oán linh,là một trong những mỹ nữ đẳng cấp thuộc giới lệ qủy tôi vừa thu nhận,nhìn vậy thôi chứ cô ấy lợi hại lắm...để tôi biểu diễn cho cậu xem thử cô ấy làm được những gì?" Phong Vũ đầy vẻ tự hào,ngón tay giật giật hắng giọng nói "Mã tử mau sự dụng tuyệt chiêu vô ảnh cước tôi dạy cô sử lí ả ma nữ kia mau lên,cho ả ta biết thế nào là lễ độ!"
Oán linh bất động thanh sắc gật đầu,chợp nhoáng lao về phía ma nữ kia quyền đấm cước đá ra tay nhanh gọn,chuẩn bài đẹp mắt như đang biểu diễn võ thuật vậy.Một bên thuộc qủy giấu đường cấp thấp trong khi bên còn lại chính lệ qủy oán linh,khỏi phải nói cũng đủ biết trước kết qủa ai sẽ là kẻ chiến thắng sau cùng rồi.
Rất nhanh tiếng thét ai oán vang lên dữ dội,ma nữ giấu đường bị oán linh mã tử đánh đến tan hồn lạc phách,âm khí nặng nề tan rã bao trùm xung quanh hồn thể và dần dần du nhập vào trong oán linh,êm xuôi mã tử dáng người yểu điệu "lắc lư" đi tới trước mặt hai người,không chút tiếng động hoà mình thành làn khói sương đen mờ ảo dung nhập vào mi tâm hắn.
Phong Vũ khẽ lắc lắc đầu nhếch môi cười khẩy hỏi "Thế nào?thấy qủy lão tử nuôi lợi hại không?trông bộ dáng cậu hình như vẫn chưa nuôi qủy nhỉ?"
"Không thích."
"Không thích?cậu đùa tôi à?dưỡng qủy sư lại không thích lệ qủy oán linh thì nuôi gì chứ?"
"Qủy Đế!" Mễ Lạc Tranh ngữ khí nghiêm túc đáp.
*Phụt* "Haha Ý Hiên à tôi không nghờ cậu có khiếu hài hước vậy đó,trên đời này làm gì có Qủy Đế tồn tại cho cậu nuôi chứ?họ chỉ tồn tại trong truyền thuyết chuyện xưa thôi" Phong Vũ không cho là phải vội phất tay cười trừ,đùa gì thế?? tên nhóc này nuôi được Qủy Đế hắn thề sẽ khoả thân nhảy vũ điệu cồng chiêng cho tất cả lệ qủy trên thế gian này xem a!!!
Mễ Lạc Tranh "....."
Do đã đánh tiếng nên Mễ Lạc Tranh thuận lợi vào trong,chỉ là ngay khi đẩy cánh cửa phòng chủ tịch ra thì bị một luồng âm khí cuốn gió đập ngay vào mũi,trong lòng bất giác trùng xuống nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ vân đạm kinh phong,vờ như không biết chuyện gì sảy ra bình tĩnh mở cửa bước vào.
Chủ tịch cùng bí thư Thẩm Dương,và một vị thiếu niên ăn vận trẻ trung ngồi trong phòng đồng loạt ngẩng đầu nhìn cậu,bí thư bỏ xuống tách trà đang uống dỡ cười nói "Ý Hiên thiếu gia cuối cùng cậu cũng tới rồi,chuyện cậu nhờ nói qua điện thoại không tiện cho lắm nên mạn phép gọi cậu tới đây,à đúng rồi để tôi giới thiệu một chút vị này là thiết kế sư trẻ tuổi nổi tiếng nước ta,tên Phong Vũ"
"Năm nay mới chỉ 20 đã nhưng thành tích cực kì ấn tượng,toàn bộ văn phòng và trụ sở ủy ban này đều do cậu ấy tự tay thiết kế đó"
Thiếu niên kia nghe vậy bỗng có chút hả hê,khuôn mặt thanh tú dạt dào ý cười,khiến hai chiếc răng khểnh và má lún đồng tiền càng thêm nổi bật đẹp đẻ,trông rất thu hút vui vẻ nói "Chào cậu tôi là Phong Vũ sắp tới sẽ thiết kế bể bơi và tân trang nhà cửa cho cậu"
"Haha rất hân hạnh được làm quen anh,sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn"giả vờ hào hứng đáp trả nhưng sâu trong đáy mắt đã toát lên vẻ ngưng trọng nghiền ngẫm...tên thiết kế sư này tuyệt đối không đơn giản.
Trò chuyện thêm một lúc lâu,tính toán thời gian không sai biệt lắm liền đứng dậy cáo từ,ai nghờ tên Phong Vũ kia thấy vậy cũng đứng dậy tò tò theo sau cậu ra khỏi ủy ban.Mễ Lạc Tranh vờ như không thấy im lặng ra cổng lấy xe đạp,vừa ngồi lên yên chuẩn bị đạp thì yên sau bất nghờ bị người bám lấy,bực bội quay đầu lại trừng mắt quát "Bộ không biết lên tiếng à?"
Đáp lại cậu là nụ cười tươi rói như chẳng có chuyện gì sảy ra của hắn,bất nghờ tiếp xúc ở khoảng cách gần cậu bỗng cảm thấy tên vô duyên hoá ra cũng khá đẹp trai nha,hàng chân mày tinh tế đen kịt như kẻ,lông mi dài cong và đôi mắt to tròn rất sáng như đeo lens.Mũi cao môi mỏng,chiếc răng khểnh và má lún đồng tiền rất duyên,đặc biệt khi cười rộ lên giống như lúc này khiến người ta dễ mang hảo cảm.
Cảm giác cậu cũng không còn ghét hắn như lúc nãy nữa,nhưng cho dù thế thì sao chứ?với cậu thì lão công vẫn là nam nhân đẹp trai nhất thế gian này a.
"Thế nào thiếu niên?cậu say mê nhan sắc thượng thừa của ông đây rồi đúng không?"Phong Vũ lộ ra vẻ mặt mà hắn cho là đẹp trai quyến rũ nhất,nhìn cậu đá nheo nói.
Mễ Lạc Tranh "....." cậu xin rút lại những lời vừa nãy đi.
Không nhận được câu trả lời khiến Phong Vũ có chút mất mát,nhưng da mặt hắn vốn dầy kệ cậu lạnh lùng ghét bỏ cũng không sao.Cặp mắt láo liên giáo giác nhìn kĩ khắp bốn phía,sau khi xác định không ai theo dõi thì thò tay vào trong túi lấy ra một qủa táo to đỏ mọng đưa về phía cậu, nhỏ giọng nói "Tặng cậu coi như là qùa gặp mặt của chúng ta này,tôi biết từ lúc bước vào cậu đã nhận ra thân phận thật sự của tôi rồi,cả hai chúng ta giống nhau vốn dĩ luôn che giấu nên cảm thấy cực kì cô đơn,ai nghờ hôm nay lại gặp được cậu ở đây khiến tôi rất vui"
"Cậu cũng biết dòng dõi Dưỡng Qủy Sư chúng ta với Âm Dương Sư vốn là kẻ thù truyền kiếp mà,để họ biết được chúng ta chắc chắn sẽ chết nha,cơ mà cậu không biết đâu tôi--" Phong Vũ miệng mồm nói nhiều luyên thuyên không ngớt,định thêm cả tràng sớ dài nhưng chưa hết câu đã bị Mễ Lạc Tranh lên tiếng cắt ngang.
"CÂM MIỆNG!!!"
"Ò~ vậy thôi không nói nữa là được chứ gì?đàn ông con trai gì hung dữ ghê...không biết nhường nhịn người ta gì hết "hắn bĩu môi bày ra vẻ mặt oan ức tố khổ nhìn cậu,phảng phất như chỉ điểm rằng Mễ Lạc Tranh chính là lũ cường hào ác bá ức hiếp dân lành vậy. Truyện hay luôn có tại || t r u m t r u y e Л .v N ||
Mễ Lạc Tranh mặt vô cảm xúc nhìn chằm chằm hắn,hàm răng nghiền ngẫm cắn chặt đến nổi phát ra tiếng kêu,hơi thở dồn dập biểu thị tức giận.M*ẹ nó tên vô duyên thúi ngu ngục này ở đâu ra vậy chứ??mới gặp lần đầu đã khai hết thân phận bí mật ra cho đối phương biết??chẳng lẻ không sợ họ là người xấu lợi dụng tâm mang tạp niệm hay sao??
Này cũng qúa đơn thuần rồi?thậm chí còn có chút ngây thơ a?
Phong Vũ lúc này cũng tinh ý nhận ra rằng cậu không vui,thu lại vẻ mặt phè phởn kia,đứng thẳng lưng ngữ khí nghiêm túc nói "Thật ra tôi đây muốn nhờ cậu một chuyện,có thể chứ?"
Mễ Lạc Tranh không chút do dự cao giọng cự tuyệt hắn "Ai rảnh?!!"
Phong Vũ "Việc này nếu thành công bên kia sẽ trả cho tôi 5000 ngàn vạn,đến khi đó chúng ta mỗi bên một nữa."
"...."
"Thế nào,đi chứ?"
"Haii..nếu như cậu đã năn nỉ nhiệt tình đến vậy tôi từ chối hoài lại không hay,đi xa không để tôi còn biết đường đón xe?"
"Ở bên kia" Phong Vũ vừa nói vừa moi từ trong túi áo ra vật nhỏ không rõ hình dạng,bấm một cái thì ở phía đối diện đường một chiếc siêu xe mui trần màu đỏ rực chớp nháy vang lên thanh âm,quay đầu nhăn mày nhìn cậu thở dài ngữ khí tiếc hận nói "Vì nhà nghèo nên tôi chỉ mua được chiếc xe rẻ tiền vậy thôi,giá được đi xe đạp như cậu thì tốt biết mấy."
Mễ Lạc Tranh mặt vô biểu cảm hết nhìn chiếc siêu xe ở phía đối diện,lại cúi đầu nhìn chiếc xe đạp "xịn sò" của mình,đỉnh đầu tràn ngập chấm hỏi "?????" khai thật đi!! ngươi là đang nói móc ta??nói móc ta đúng không???
Mặc dù khá tức nhưng nghĩ tới số tiền lương rủng rỉnh kia đành nuốt ngược trở về,đi sau lưng hắn Mễ Lạc Tranh mới thấy tên vô duyên này xác thực khá cao,áng chừng hơn 1m87 gì đó cũng nên.Leo lên xe hắn chạy cả khoảng dài đằng đẵng ra khỏi trung tâm thành phố,xe chạy tới ven khu dân cư ở rừng núi ngoại ô và dừng lại bên lề.
Thấy vậy Mễ Lạc Tranh tức khắc thẳng lưng,nghiêm túc hỏi "Ở đây có qủy sao?"
"Không"
"Không có?vậy chứ ngươi dừng ở đây làm gì?"
"Ta đói bụng nha,với lại ở đây mới mở tiệm bán mì bò hầm ngon muốn chết,ăn song chúng ta lại đi tiếp ha?"Phong Vũ ngữ điệu ủy khuất vừa nói vừa đưa tay xuống xoa xoa bụng mình.
Mễ Lạc Tranh "...." chẳng biết nói gì ngoài hai từ bất lực.
Thuận theo ý hắn hai người vào quán ăn kia gọi ra hai tô mì bò đặc biệt,chủ quán thấy khách quen ghé tới liền rất vui mừng phấn khởi chào đón,mời họ vào trong nhà có máy lạnh ngồi ăn cho mát.Rất nhanh hai tô mì bò đặc biệt đã được đem ra,mặc dù trước khi tới đây đã ăn sáng rồi nhưng nhìn tô mì nóng hổi toả hương thơm lừng trước mặt,trong to đầy ắp thịt bò miếng vuông nhỏ được hầm đến mềm nhừ.Khít khít mũi khẽ hít sâu một cái...
Nê mã thật sự qúa thơm rồi đi!!!
Chẳng thể nào cưỡng lại được cám dổ của thức ăn ngon,Mễ Lạc Tranh cùng hắn nhập tiệc hai người cứ thế cắm cúi ăn,cũng may lúc này quán đông khách ai cũng lo ăn nên không rảnh nhìn ngó xung quanh,hoặc nếu có người nhìn quay phim đăng lên mạng thật khéo lại thành idol mukbang nổi tiếng cũng nên.
Ăn no vì còn sớm nên Phong Vũ lại lái xe đưa cậu tới khu hồ nhân tạo nghĩ ngơi,nơi này thuộc tư nhân làm chủ xây dựng bài trí trang nhã đẹp mắt,chọn thuê một căn chòi lá xịn đắt nhất,tiền tất nhiên do Phong Vũ thanh toán chi trả,ai biểu hôm nay là hắn mời cậu đi "hỗ trợ" đâu?
Chưa đầy một tiếng chậu cá của Phong Vũ đã tràn ngập cá chép tươi sống,con nào con nấy to béo giãy đành đạch đập vào thành chậu phát ra tiếng kêu oanh minh,mỗi lần câu được một con Phong Vũ lại hất mặt nhìn cậu đầy tự hào như thể muốn nói "Ngươi mau khen lão tử đi!!"
Cơ mà vô duyên chê thì chê nhưng phải công nhận tính tình Phong Vũ rất hào sảng,miệng chọc tức cậu nhưng vẫn bấm điện thoại gọi người làm thêm mâm hải sản,hấp mấy con cua hoàng đế hay tôm hùm gì đó lại thêm ít nước ngọt gas đem ra ăn dần giết thời gian.Hoang phí cả buổi đến khi chán nhìn đồng hồ mới thấy hẳn còn rất sớm,chỉ hơn 5 giờ chiều chút nên hai người rủ nhau đi bộ dạo ngắm cảnh quanh đây.
Cây cối xanh um tùm hoa lá đương mùa nở rộ trông rất đẹp,chưa kể dưới hồ nhân tạo trong hoa viên kia họ còn nuôi rất nhiều cá Koi quý hiếm nữa,Mễ Lạc Tranh cảm thấy không tồi nghĩ sau này trở về cậu cũng sẽ xây một hồ như vậy ở nghĩa trang,kiếm thêm tấm chồng khi đó mới đích thị là hưởng lạc nhân sinh nha.
Chỉ là dạo thêm một lúc Mễ Lạc Tranh bỗng cảm thấy có chút không thích hợp,cậu nhớ rõ khu vườn này khá rộng thật nhưng cũng không có khả năng đi hơn 10 phút vẫn chưa về tới chòi nha??
Hai người không hẹn bốn mắt nhìn nhau đồng loạt nói "Qủy giấu đường!!"
Đúng vậy!!khả năng duy nhất là loại qủy này đã che khuất tầm mắt cậu và Phong Vũ,bày ra cảnh ảo khiến hai người cứ mãi vòng quanh không thoát ra được,m* nó chứ!nếu không phải do nhất thời lơ là sơ xuất thì loại qủy thấp hèn này còn lâu mới phá được cậu,tưởng khó nhưng phương pháp giải kì thật cũng rất đơn giản thôi,ngay lúc Mễ Lạc Tranh định lên tiếng nói thì Phong Vũ đã vội chen vào cắt ngang--
"Ô hô tưởng gì,con qủy kia hôm nay đụng phải gia gia ta chứng tỏ là số kiếp ngươi tận rồi,Ý Hiên quay mặt sang chổ khác mau."nói song không đợi cậu phản ứng đã vội xoay người kéo xuống khoá quần,bả vai khẽ run nhẹ thở hắt mà trút bầu tâm sự.
Vừa nghe tiếng *sèo sèo* thì cảnh tượng trước mắt đột nhiên mờ nhạt biến đổi hẳn,thoắt cái trở về ví trí ngay cạnh ao cá Koi kia.
Phong Vũ tức giận đến hít khí,nhăn mặt đảo mắt nhìn xung quanh một vòng thì qủa nhiên phát hiện ra qủy giấu đường,là một nữ qủy khuôn mặt trắng buốt không huyết sắc như trét lên cả hộp phấn phủ,ả vụng trộm mình đứng dưới gốc cây mái tóc dài rối xù qua tận thắt lưng,hai tay buông thả nhìn chằm chằm cậu rồi khẽ nghiêng đầu *bộp* một tiếng,cần cổ gẩy gập nghiêng hẳn sang bên.Toàn thân bắt đầu uốn éo thành những hình thù quái dị,khớp xương giòn dã kêu vang nghe rất quái,dưới ánh mặt trời chiều hoàng hôn khiến cảnh tượng càng thêm kinh dị khủng bố.
Chỉ là hai người sẽ sợ sao?haha đường đường làm Dưỡng Qủy Sư gan dạ dũng cảm là thứ thiết yếu đầu tiên,hơn nữa ở nhà cậu còn nuôi mười mấy ngàn con lệ sống vài trăm năm kia,có hình dạng ghê ghớm nào chưa từng gặp qua?tùy tiện lấy ra một con cũng đủ mạt sát ả ma nữ ngu ngục này rồi.
"Ngươi là ai vì cớ gì lại phá chúng ta?"Phong Vũ nhìn nó lạnh nhạt hỏi
Nữ qủy ngẩng đầu nhìn hắn một lúc rồi bổng nở nụ cười quái dị,giọng điệu khục khặc thô ráp giống như máy móc bị kẹt đáp "Không...ta tại sao phải nói cho ngươi...ta thích thì ta hù a..."
"Ha chí khí anh hùng chứ gì?để gia ta chiều nay siêu độ hoá kiếp cho ngươi luôn" Phong Vũ nhướng mi trong lòng cực kì bực bội,khó khăn lắm mới được ngày thư giãn vui vẻ tới cuối lại đụng phải thứ sui sẻo,âm binh chướng khí nhà ngươi,đã thế lại dám khinh thường ta?
Hôm nay ta thề nhất định phải trị được ngươi!!!
Nói rồi tức thì hắn đưa ngón trỏ lên miệng cắn một cái,điểm thành vệt dài đỏ lự chính giữa mi tâm trong miệng lẩm bẩm chú ngữ gì đó,tức thì một đoàn bóng đen chui ra từ trong người hắn không ngừng biến ảo,dần dần hoá thành một nữ qủy vóc dáng thon thả nóng bỏng cực kì,trước nhô sau vểnh,hai mảnh vải mỏng đỏ trước ngực vừa vặn che khuất chổ cần che.Môi tô son đỏ quyến rũ,cặp chân dài trắng tuyết bộ ngực khủng vòng eo thả cộng thêm mái tóc ngắn ngang vai...
Mặc dù yêu thích nam nhân nhưng đứng trước tổ hợp xinh đẹp nóng bỏng này vẫn cảm thấy đỏ mặt tía tai,bỗng có chút ngượng quay sang nhìn hắn nhỏ giọng hỏi "Phong Vũ cô ấy là ai vậy?"
"Oán linh,là một trong những mỹ nữ đẳng cấp thuộc giới lệ qủy tôi vừa thu nhận,nhìn vậy thôi chứ cô ấy lợi hại lắm...để tôi biểu diễn cho cậu xem thử cô ấy làm được những gì?" Phong Vũ đầy vẻ tự hào,ngón tay giật giật hắng giọng nói "Mã tử mau sự dụng tuyệt chiêu vô ảnh cước tôi dạy cô sử lí ả ma nữ kia mau lên,cho ả ta biết thế nào là lễ độ!"
Oán linh bất động thanh sắc gật đầu,chợp nhoáng lao về phía ma nữ kia quyền đấm cước đá ra tay nhanh gọn,chuẩn bài đẹp mắt như đang biểu diễn võ thuật vậy.Một bên thuộc qủy giấu đường cấp thấp trong khi bên còn lại chính lệ qủy oán linh,khỏi phải nói cũng đủ biết trước kết qủa ai sẽ là kẻ chiến thắng sau cùng rồi.
Rất nhanh tiếng thét ai oán vang lên dữ dội,ma nữ giấu đường bị oán linh mã tử đánh đến tan hồn lạc phách,âm khí nặng nề tan rã bao trùm xung quanh hồn thể và dần dần du nhập vào trong oán linh,êm xuôi mã tử dáng người yểu điệu "lắc lư" đi tới trước mặt hai người,không chút tiếng động hoà mình thành làn khói sương đen mờ ảo dung nhập vào mi tâm hắn.
Phong Vũ khẽ lắc lắc đầu nhếch môi cười khẩy hỏi "Thế nào?thấy qủy lão tử nuôi lợi hại không?trông bộ dáng cậu hình như vẫn chưa nuôi qủy nhỉ?"
"Không thích."
"Không thích?cậu đùa tôi à?dưỡng qủy sư lại không thích lệ qủy oán linh thì nuôi gì chứ?"
"Qủy Đế!" Mễ Lạc Tranh ngữ khí nghiêm túc đáp.
*Phụt* "Haha Ý Hiên à tôi không nghờ cậu có khiếu hài hước vậy đó,trên đời này làm gì có Qủy Đế tồn tại cho cậu nuôi chứ?họ chỉ tồn tại trong truyền thuyết chuyện xưa thôi" Phong Vũ không cho là phải vội phất tay cười trừ,đùa gì thế?? tên nhóc này nuôi được Qủy Đế hắn thề sẽ khoả thân nhảy vũ điệu cồng chiêng cho tất cả lệ qủy trên thế gian này xem a!!!
Mễ Lạc Tranh "....."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất