Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Chương 3: Mất mà tìm lại được, cuộc đời này còn gì bằng
Edit: Hạ Vy.
_______
Chương 3: Mất mà tìm lại được, cuộc đời còn gì bằng.
Yến Quốc Công Mộ Bác Nhân đang cùng thê tử Cung thị ở trong phòng dùng đồ ăn sáng, ăn được vài miếng lại nói đến chuyện "Săn xuân hiến tế".
"Quý Phi nương nương nhắc đi nhắc lại chuyện tình cảm huynh muội, gọi ta mấy ngày nữa tiến cung gặp Thánh Thượng, cùng nhau đi đến Cửu Khúc Sơn trước để tham dự đại điện săn xuân hiến tế." Mộ Bác Nhân nói.
"Đây chính là ân sủng lớn, vạn lần không thể chậm trễ ý tốt của Quý Phi nương nương." Cung thị nói.
"Ừm." Mộ Bác Nhân gật gật đầu, "Ly Chu từ nhỏ đã được Quý Phi nương nương yêu thương, ta lại lâu rồi chưa từng nghe thằng bé nói vào cung thỉnh an, phỏng chừng là nương nương nhớ nó, cho nên năm nay..."
Lời nói của Yến Quốc Công còn chưa dứt cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người lỗ mãng hấp tấp xông vào. Hành động diễn ra quá nhanh, đến khi nhận định được người vào là ai, tất cả mọi người trong phòng đều hoảng sợ.
Mộ Chi Minh tóc đen tán loạn, khoác áo chưa xong, chân đoán chừng cũng chưa kịp mang giày, vẫn may là nãy Thải Vi nhanh trí ngăn cản, đổi giày cho y.
"Phụ thân, mẫu thân..." Mộ Chi Minh vừa thấy bọn họ, khoé mắt bất giác rưng rưng, không kìm nén được mà ánh nước từ trong hốc mắt trào ra, từng giọt nước như hạt trân châu bóng loáng ra xuống, thật sự nhìn rất đáng thương. Cảm giác mất mà tìm lại được quả thật vi diệu, có chút không dám tin, áp lực bị đè nén trong lòng bao nhiêu lâu không một tiếng động mà vỡ vụn, mang ra hết bên ngoài theo những hạt trân châu quý giá.
"Ly Chu? Ngươi làm sao vậy?" Mộ Bác Nhân nhanh chóng đứng lên, ông không thể tin thiếu niên không chút quy củ trước mắt, quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù kia chính là nhi tử của mình.
Cuối cùng vẫn là Cung thị giữ được bình tĩnh, bà lập tức cho hạ nhân trong phòng lui xuống: "Ly Chu ngoan, con làm sao vậy? Không sợ, nói cho nương nghe."
Mộ Chi Minh quỳ gối Cung thị trước mặt, nước mắt rơi như mưa: "Mẫu thân, con chắc chắn sẽ tranh đua hức hức, con sẽ chăm học, giấu tài. Sau đó, bảo vệ tốt cho phụ mẫu, bảo vệ tốt cho Mộ gia, không cô phụ cho ta tình nghĩa mỗi người, lập chí diệt sạch ác nhân, đổi lại thế sự yên bình, không để mình bị che mắt, tùy người ta lợi dụng."
Cung thị thấy y khóc thành như vậy, đau lòng không thôi, ôm người vào lòng, nhẹ giọng trấn an, "Rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ là vì việc bài tập về nhà bị phụ thân ngươi quở trách sao?"
"Chuyện này đã qua nhiều ngày, ta chưa từng trách móc thằng bé quá nặng nề." Mộ Bác Nhân kêu oan, "Thật là tháng sáu tuyết rơi* mà."
(*Trong lịch sử Trung Quốc, tuyết rơi mùa hè là dị tượng mang ý nghĩa quan trọng khác thường. Người Trung Quốc thường nhớ: "Tháng 6 tuyết rơi, ắt có oan tình". Câu này liên quan đến nàng Đậu Nga, một quả phụ hiếu thuận, bị vu oan sát hại mẹ chồng rồi bị xử tử.)
"Phụ thân!" Mộ Chi Minh lại hướng về phía Mộ Bác Nhân khóc, "Người cần phải cận trọng lời nói. Chỉ cần hơi sơ ý sẽ chết không có chỗ chôn."
"Đứa nhỏ này! Nói mê sảng gì đấy!" Mộ Bác Nhân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đập tay xuống bàn một cái, "Cái gì có chết hay không, những lời này còn có thể nói bậy?"
"Được rồi, phỏng chừng là đọc phải thứ gì trong mấy cuốn sách kia, làm thành ác mộng, Ly Chu không khóc, không được nói lung tung, đừng doạ cha con." Cung thị vỗ về Mộ Chi Minh bối, liên thanh trấn an.
Mộ Bác Nhân thổi râu trừng mắt, đôi tay chấp ở sau người bắt đầu giáo huấn Mộ Chi Minh: "Tứ thư ngũ kinh không xem, mỗi ngày xem chút tiêu ma tâm trí giang hồ vặt vãnh, nhìn ngươi hiện tại xem, xiêm y cũng không chỉnh sửa, thật là nhạo báng chọc người mà! Thải Vi đâu? Nhanh chóng đem thế tử về phòng cho ta, rửa mặt chải đầu cẩn thận!"
Sáng sớm nháo đến gà bay chó sửa đã kết thúc, dường như một giác một lớn, cuối cùng mơ hồ mà nhận thức hiện tại
Mộ Chi Minh ở trong phòng nhìn gương non nớt của mình trong gương đồng, chậm rãi khôi phục tinh thần sau chuyện trọng sinh.
Y nhớ tới đủ loại chuyện cũ năm xưa. Nhưng không hiểu nhất vẫn chính là, không biết vì sao, sau khi chết lại thấy Cố Hách Viêm.
Chẳng lẽ...
Là bởi vì y đời trước dùng vật mà Cố Hách Viêm tặng cho tự sát, cho nên sau khi chết mới nhìn thấy hắn sao?
Lưỡi dao mà kiếp trước Mộ Chi Minh dùng để cắt cổ tay, là uyên ương huề tử chủy thủ.
Cố Hách Viêm đã tặng nó vào lễ sinh thần thời niên thiếu của y.
Kiếp trước sau khi khám xét nhà, phủ đệ đều là một mảnh hỗn loạn, Mộ Chi Minh tùy tay mà lấy một cây đao hộ thân, nào ngờ xong việc mới phát hiện là uyên ương huề tử chủy thủ.
Là bởi vì cái này nguyên nhân này sao?
"Thiếu gia."
Một tiếng nhẹ gọi, đem suy nghĩ của Mộ Chi Minh kéo về thực tại, y ngẩng đầu, phát giác Thải Vi đã giúp chính mình thu xếp xong xuôi. Trong gương đồng là một gương mặt còn non nớt nhỏ tuổi, dù vậy nhưng hiện tại Mộ Chi Minh đã là thanh tuyển vô song phượng sồ, bạch y thiếu niên.
"Thiếu gia, đêm qua chính là gặp ác mộng? Ta sai người đi lấy chút an thần hương tới, ban đêm khi ngủ đem đốt lên." Thải Vi lấy khăn tẩm qua nước ấm, ôn nhu mà giúp Mộ Chi Minh lau tay.
Mộ Chi Minh nhìn sự dịu dàng hiền thục của nàng, nhịn không được nhớ tới đời trước. Thải Vi lúc khám xét nhà, vì che chở y mà té ngã ở trước cửa thềm đá của phủ đệ, khi đó nàng người mang hài tử, thể hư khí nhược, mà cú ngã này đã làm máu tươi thấm ướt y phục, một xác hai mạng.
"Thải Vi tỷ tỷ." Mộ Chi Minh đột nhiên nói, "Tỷ chắc chắn nghi thất nghi gia, con cháu đầy đàn."
Thải Vi chưa xuất giá, nghe thấy lời này, buồn cười lại thẹn đỏ mặt: "Thiếu gia, ngươi chớ có lấy ta ra chọc ghẹo."
"A Âm đâu? Hắn ở đâu?" Mộ Chi Minh vỗ về ống tay áo đứng lên, hỏi.
Vừa dứt lời, một người thiếu niên dáng người như kình phong quát vào trong phòng, bộ dáng cậu ước chừng mười bốn tuổi, người mặc y phục màu chàm, bó sát cổ tay cùng eo. Tóc cậu được cột cao với dây lam lụa, toàn thân không có bội sức. Văn Hạc Âm trong tay nắm chặt trứng chim, chạy đến giường trước: "Làm sao vậy? Thiếu gia kêu ta a? Ta mới vừa từ trên cây dương liễu ở đình viện đào trứng chim!"
Văn Hạc Âm là thị vệ bên người của Mộ Chi Minh, hai người cùng tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy là chủ tớ, nhưng tình như thủ túc.
Văn Hạc Âm mới vừa đứng im trước mặt Mộ Chi Minh đã bị y lập tức duỗi tay ôm lấy cậu, làm Văn Hạc Âm sợ tới mức cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Ấm áp truyền đến trong lồng ngực giúp Mộ Chi Minh biết rằng, đây không phải là giả, đột nhiên y cảm thấy hốc mắt hơi nóng, chóp mũi cũng có chút cay.
Y biết không nên để tâm tư trong lòng lộ ra ngoài, nhưng y thật sự nhịn không được.
Đời trước, Mộ gia gặp nạn, Văn Hạc Âm nói muốn đi cầu người cứu y, vừa nói lập tức xoay người đi. Văn Hạc Âm biến mất suốt hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba, chết thảm trên đường, khi chết quần áo bất chỉnh, trên người tất cả đều là xanh tím vết bầm cùng vết máu từ vết thương chảy xuống. Từ đây cậu cùng Mộ Chi Minh âm dương tương cách.
Mà nay cố nhân tương phùng, như thế nào mới có thể không mừng mà khóc.
Đang lúc Mộ Chi Minh lòng tràn đầy cảm khái, Văn Hạc Âm mặt lộ vẻ khó xử mà mở miệng nói: "Thiếu gia."
Mộ Chi Minh: "Ừm?"
Văn Hạc Âm: "Ta không thích ngươi."
Mộ Chi Minh: "..."
Văn Hạc Âm lời lẽ chính đáng: "Ngươi không thể cường đoạt đàng hoàng phụ nam, ta vốn dĩ nghĩ cùng ngươi chính là người nhà, vậy ngươi không thể cậy quyền vô khủng, bá vương ngạnh thượng cung, làm bẩn sự trong sạch của ta."
Mộ Chi Minh: "..."
Văn Hạc Âm: "Ai, khí chất xuất chúng thực sự luôn làm người buồn rầu, thiếu gia thích ta, ta cũng có thể lý giải, nhưng loại sự tình này, không phải lưỡng tình tương duyệt, thiếu gia ngươi làm khó người khác, ta thà chết không từ."
Mộ Chi Minh: "..."
Tử biệt bi thương của kiếp trước lập tức bị vài câu trêu chọc của người này tan thành mây khói, gặp lại cảm giác chân thật này làm trái tim Mộ Chi Minh cũng thấy nhẹ nhõm.
Đúng rồi, y đã về nhà, trở lại là thiếu niên hăng hái, khí phách hơi người, vì thế không nên bi xuân thương thu, càng không nên lo sợ không đâu.
Mộ Chi Minh đem tất cả tâm sự đều để ra phía sau đầu, con mắt sáng cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Phải không? Dù sao ta cũng không có, vậy lập tức chết thôi."
Văn Hạc Âm kêu thảm thiết: "Thải Vi tỷ tỷ! Cứu mạng! Thiếu gia y không chiếm được tâm ta, lập tức muốn hủy diệt ta!"
Thải Vi che miệng nhịn cười, xem hai người bọn họ như thường lui tới như vậy, vui cười đùa giỡn.
Bất chợt lúc này có tiểu nha hoàn tiến đến gõ cửa nói: "Thiếu gia, Quốc công cùng phu nhân kêu ngươi đi Từ Đường, có việc dặn bảo ngài."
_______
Chương 3: Mất mà tìm lại được, cuộc đời còn gì bằng.
Yến Quốc Công Mộ Bác Nhân đang cùng thê tử Cung thị ở trong phòng dùng đồ ăn sáng, ăn được vài miếng lại nói đến chuyện "Săn xuân hiến tế".
"Quý Phi nương nương nhắc đi nhắc lại chuyện tình cảm huynh muội, gọi ta mấy ngày nữa tiến cung gặp Thánh Thượng, cùng nhau đi đến Cửu Khúc Sơn trước để tham dự đại điện săn xuân hiến tế." Mộ Bác Nhân nói.
"Đây chính là ân sủng lớn, vạn lần không thể chậm trễ ý tốt của Quý Phi nương nương." Cung thị nói.
"Ừm." Mộ Bác Nhân gật gật đầu, "Ly Chu từ nhỏ đã được Quý Phi nương nương yêu thương, ta lại lâu rồi chưa từng nghe thằng bé nói vào cung thỉnh an, phỏng chừng là nương nương nhớ nó, cho nên năm nay..."
Lời nói của Yến Quốc Công còn chưa dứt cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người lỗ mãng hấp tấp xông vào. Hành động diễn ra quá nhanh, đến khi nhận định được người vào là ai, tất cả mọi người trong phòng đều hoảng sợ.
Mộ Chi Minh tóc đen tán loạn, khoác áo chưa xong, chân đoán chừng cũng chưa kịp mang giày, vẫn may là nãy Thải Vi nhanh trí ngăn cản, đổi giày cho y.
"Phụ thân, mẫu thân..." Mộ Chi Minh vừa thấy bọn họ, khoé mắt bất giác rưng rưng, không kìm nén được mà ánh nước từ trong hốc mắt trào ra, từng giọt nước như hạt trân châu bóng loáng ra xuống, thật sự nhìn rất đáng thương. Cảm giác mất mà tìm lại được quả thật vi diệu, có chút không dám tin, áp lực bị đè nén trong lòng bao nhiêu lâu không một tiếng động mà vỡ vụn, mang ra hết bên ngoài theo những hạt trân châu quý giá.
"Ly Chu? Ngươi làm sao vậy?" Mộ Bác Nhân nhanh chóng đứng lên, ông không thể tin thiếu niên không chút quy củ trước mắt, quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù kia chính là nhi tử của mình.
Cuối cùng vẫn là Cung thị giữ được bình tĩnh, bà lập tức cho hạ nhân trong phòng lui xuống: "Ly Chu ngoan, con làm sao vậy? Không sợ, nói cho nương nghe."
Mộ Chi Minh quỳ gối Cung thị trước mặt, nước mắt rơi như mưa: "Mẫu thân, con chắc chắn sẽ tranh đua hức hức, con sẽ chăm học, giấu tài. Sau đó, bảo vệ tốt cho phụ mẫu, bảo vệ tốt cho Mộ gia, không cô phụ cho ta tình nghĩa mỗi người, lập chí diệt sạch ác nhân, đổi lại thế sự yên bình, không để mình bị che mắt, tùy người ta lợi dụng."
Cung thị thấy y khóc thành như vậy, đau lòng không thôi, ôm người vào lòng, nhẹ giọng trấn an, "Rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ là vì việc bài tập về nhà bị phụ thân ngươi quở trách sao?"
"Chuyện này đã qua nhiều ngày, ta chưa từng trách móc thằng bé quá nặng nề." Mộ Bác Nhân kêu oan, "Thật là tháng sáu tuyết rơi* mà."
(*Trong lịch sử Trung Quốc, tuyết rơi mùa hè là dị tượng mang ý nghĩa quan trọng khác thường. Người Trung Quốc thường nhớ: "Tháng 6 tuyết rơi, ắt có oan tình". Câu này liên quan đến nàng Đậu Nga, một quả phụ hiếu thuận, bị vu oan sát hại mẹ chồng rồi bị xử tử.)
"Phụ thân!" Mộ Chi Minh lại hướng về phía Mộ Bác Nhân khóc, "Người cần phải cận trọng lời nói. Chỉ cần hơi sơ ý sẽ chết không có chỗ chôn."
"Đứa nhỏ này! Nói mê sảng gì đấy!" Mộ Bác Nhân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đập tay xuống bàn một cái, "Cái gì có chết hay không, những lời này còn có thể nói bậy?"
"Được rồi, phỏng chừng là đọc phải thứ gì trong mấy cuốn sách kia, làm thành ác mộng, Ly Chu không khóc, không được nói lung tung, đừng doạ cha con." Cung thị vỗ về Mộ Chi Minh bối, liên thanh trấn an.
Mộ Bác Nhân thổi râu trừng mắt, đôi tay chấp ở sau người bắt đầu giáo huấn Mộ Chi Minh: "Tứ thư ngũ kinh không xem, mỗi ngày xem chút tiêu ma tâm trí giang hồ vặt vãnh, nhìn ngươi hiện tại xem, xiêm y cũng không chỉnh sửa, thật là nhạo báng chọc người mà! Thải Vi đâu? Nhanh chóng đem thế tử về phòng cho ta, rửa mặt chải đầu cẩn thận!"
Sáng sớm nháo đến gà bay chó sửa đã kết thúc, dường như một giác một lớn, cuối cùng mơ hồ mà nhận thức hiện tại
Mộ Chi Minh ở trong phòng nhìn gương non nớt của mình trong gương đồng, chậm rãi khôi phục tinh thần sau chuyện trọng sinh.
Y nhớ tới đủ loại chuyện cũ năm xưa. Nhưng không hiểu nhất vẫn chính là, không biết vì sao, sau khi chết lại thấy Cố Hách Viêm.
Chẳng lẽ...
Là bởi vì y đời trước dùng vật mà Cố Hách Viêm tặng cho tự sát, cho nên sau khi chết mới nhìn thấy hắn sao?
Lưỡi dao mà kiếp trước Mộ Chi Minh dùng để cắt cổ tay, là uyên ương huề tử chủy thủ.
Cố Hách Viêm đã tặng nó vào lễ sinh thần thời niên thiếu của y.
Kiếp trước sau khi khám xét nhà, phủ đệ đều là một mảnh hỗn loạn, Mộ Chi Minh tùy tay mà lấy một cây đao hộ thân, nào ngờ xong việc mới phát hiện là uyên ương huề tử chủy thủ.
Là bởi vì cái này nguyên nhân này sao?
"Thiếu gia."
Một tiếng nhẹ gọi, đem suy nghĩ của Mộ Chi Minh kéo về thực tại, y ngẩng đầu, phát giác Thải Vi đã giúp chính mình thu xếp xong xuôi. Trong gương đồng là một gương mặt còn non nớt nhỏ tuổi, dù vậy nhưng hiện tại Mộ Chi Minh đã là thanh tuyển vô song phượng sồ, bạch y thiếu niên.
"Thiếu gia, đêm qua chính là gặp ác mộng? Ta sai người đi lấy chút an thần hương tới, ban đêm khi ngủ đem đốt lên." Thải Vi lấy khăn tẩm qua nước ấm, ôn nhu mà giúp Mộ Chi Minh lau tay.
Mộ Chi Minh nhìn sự dịu dàng hiền thục của nàng, nhịn không được nhớ tới đời trước. Thải Vi lúc khám xét nhà, vì che chở y mà té ngã ở trước cửa thềm đá của phủ đệ, khi đó nàng người mang hài tử, thể hư khí nhược, mà cú ngã này đã làm máu tươi thấm ướt y phục, một xác hai mạng.
"Thải Vi tỷ tỷ." Mộ Chi Minh đột nhiên nói, "Tỷ chắc chắn nghi thất nghi gia, con cháu đầy đàn."
Thải Vi chưa xuất giá, nghe thấy lời này, buồn cười lại thẹn đỏ mặt: "Thiếu gia, ngươi chớ có lấy ta ra chọc ghẹo."
"A Âm đâu? Hắn ở đâu?" Mộ Chi Minh vỗ về ống tay áo đứng lên, hỏi.
Vừa dứt lời, một người thiếu niên dáng người như kình phong quát vào trong phòng, bộ dáng cậu ước chừng mười bốn tuổi, người mặc y phục màu chàm, bó sát cổ tay cùng eo. Tóc cậu được cột cao với dây lam lụa, toàn thân không có bội sức. Văn Hạc Âm trong tay nắm chặt trứng chim, chạy đến giường trước: "Làm sao vậy? Thiếu gia kêu ta a? Ta mới vừa từ trên cây dương liễu ở đình viện đào trứng chim!"
Văn Hạc Âm là thị vệ bên người của Mộ Chi Minh, hai người cùng tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy là chủ tớ, nhưng tình như thủ túc.
Văn Hạc Âm mới vừa đứng im trước mặt Mộ Chi Minh đã bị y lập tức duỗi tay ôm lấy cậu, làm Văn Hạc Âm sợ tới mức cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Ấm áp truyền đến trong lồng ngực giúp Mộ Chi Minh biết rằng, đây không phải là giả, đột nhiên y cảm thấy hốc mắt hơi nóng, chóp mũi cũng có chút cay.
Y biết không nên để tâm tư trong lòng lộ ra ngoài, nhưng y thật sự nhịn không được.
Đời trước, Mộ gia gặp nạn, Văn Hạc Âm nói muốn đi cầu người cứu y, vừa nói lập tức xoay người đi. Văn Hạc Âm biến mất suốt hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba, chết thảm trên đường, khi chết quần áo bất chỉnh, trên người tất cả đều là xanh tím vết bầm cùng vết máu từ vết thương chảy xuống. Từ đây cậu cùng Mộ Chi Minh âm dương tương cách.
Mà nay cố nhân tương phùng, như thế nào mới có thể không mừng mà khóc.
Đang lúc Mộ Chi Minh lòng tràn đầy cảm khái, Văn Hạc Âm mặt lộ vẻ khó xử mà mở miệng nói: "Thiếu gia."
Mộ Chi Minh: "Ừm?"
Văn Hạc Âm: "Ta không thích ngươi."
Mộ Chi Minh: "..."
Văn Hạc Âm lời lẽ chính đáng: "Ngươi không thể cường đoạt đàng hoàng phụ nam, ta vốn dĩ nghĩ cùng ngươi chính là người nhà, vậy ngươi không thể cậy quyền vô khủng, bá vương ngạnh thượng cung, làm bẩn sự trong sạch của ta."
Mộ Chi Minh: "..."
Văn Hạc Âm: "Ai, khí chất xuất chúng thực sự luôn làm người buồn rầu, thiếu gia thích ta, ta cũng có thể lý giải, nhưng loại sự tình này, không phải lưỡng tình tương duyệt, thiếu gia ngươi làm khó người khác, ta thà chết không từ."
Mộ Chi Minh: "..."
Tử biệt bi thương của kiếp trước lập tức bị vài câu trêu chọc của người này tan thành mây khói, gặp lại cảm giác chân thật này làm trái tim Mộ Chi Minh cũng thấy nhẹ nhõm.
Đúng rồi, y đã về nhà, trở lại là thiếu niên hăng hái, khí phách hơi người, vì thế không nên bi xuân thương thu, càng không nên lo sợ không đâu.
Mộ Chi Minh đem tất cả tâm sự đều để ra phía sau đầu, con mắt sáng cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Phải không? Dù sao ta cũng không có, vậy lập tức chết thôi."
Văn Hạc Âm kêu thảm thiết: "Thải Vi tỷ tỷ! Cứu mạng! Thiếu gia y không chiếm được tâm ta, lập tức muốn hủy diệt ta!"
Thải Vi che miệng nhịn cười, xem hai người bọn họ như thường lui tới như vậy, vui cười đùa giỡn.
Bất chợt lúc này có tiểu nha hoàn tiến đến gõ cửa nói: "Thiếu gia, Quốc công cùng phu nhân kêu ngươi đi Từ Đường, có việc dặn bảo ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất